Edit: Giả Bảo Ngọc
Cháo vừa mới nấu xong thì Tống Khinh Ca nhận được điện thoại của An Ny, nghe giọng cô rất gấp: Tống Tổng, hôm nay chúng ta có cuộc họp với Tập Đoàn Đông Chu lúc chín rưỡi, cô khi nào thì tới đây?
Hỏng rồi, sao cô lại quên chuyện này? Cô nhìn nhìn thời gian, đã chín giờ năm mươi, nơi này căn bản khó gọi xe, An Ny, trước tiên cô cố gắng ổn định bọn họ, khoảng 10 ruỡi tôi sẽ tới đó.
Cô gọi điện thoại cho Lão Chung tới đón cô. Sau đó, cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ Đại Boss, thấy anh vẫn đang chìm vào giấc ngủ. Tối hôm qua, anh ngủ cực ít, vừa rồi lại uống thuốc cảm có tác dụng phụ buồn ngủ, đoán chừng sẽ ngủ tới buổi trưa.
Tống Khinh Ca không đánh thức anh dậy, cô viết vài dòng vào giấy, đặt ở trên điện thoại di động của anh, sau đó rời đi.
Cô thật sự rất lo lắng, chỉ sợ chuyện hợp tác có biến đổi bởi vì tối hôm qua cô đã từ chối Tôn Thần, mà hôm nay lại đến muộn.
Trên đường đi rất thuận lợi, không bị kẹt xe, nhưng khi cô đi đến Tập Đoàn Đông Chu thì cũng đã mười giờ 25, bước chân cô vội vã đi vào phòng họp: Xin lỗi, tôi đến muộn.
Rất may, An Ny cùng mọi người đang nói chuyện xã giao, chưa bắt đầu vào thảo luận chi tiết các vấn đề. Đợi cô đến, mọi người mới bắt đầu thảo luận.
Tôn Thần không có trong phòng họp, mà người phụ trách công ty dược cũng không có biểu hiện gì là không vui đối với việc cô đến muộn.
----
Đại BOSS cảm giác mình ngủ rất sâu, khi tỉnh lại, đã là buổi trưa, cảm mạo cũng khá hơn một chút.
Trên điện thoại di động đặt tờ giấy ghi chép, không có người gửi mà cũng chẳng có người nhận, đơn giản mấy câu: [ Em đi họp, cháo ở trong nồi, nhớ uống thuốc đúng giờ. ]
Nét Chữ của cô rất đẹp, ít ỏi mấy câu, lại rất đơn giản.
Có điều, cô không có ở đây khiến cho Đại Boss khó tránh cảm giác mất mác.
Anh muốn gửi tin nhắn cho cô, vì vậy liền lấy di động soạn tin nhắn: [ Tôi nhớ em. ].
Thế này, kiểu cách quá! Vì vậy anh xoá đi viết lại: [ ăn cơm chưa đó? ] bây giờ là buổi trưa, gửi tin nhắn này rất phù hợp.
Ừm, có vẻ không ổn, anh xoá xoá, lại một lần nữa viết:[ cháo rất thơm , rất ngon miệng ], cháo là cô nấu, cô đọc tin nhắn này, chắc chắn tâm tình sẽ tốt lên.
Nhưng ngắm trái, ngắm phải vẫn cảm thấy không ổn, lại một lần nữa xoá, sau đó gõ: [ Tôi đỡ hơn nhiều rồi. ].
Đại BOSS lại lo lắng, cô nhìn thấy tin nhắn này, buổi tối không tới thì sao? Vì vậy lại đổi thành thế này: [ Tôi không có khẩu vị, cả người dường như nóng rần lên.], đối với tin nhắn này, anh rất hài lòng, lập tức gửi đi.
Đại BOSS tắm rửa xong, cảm thấy sảng khoái tinh thần. Anh vào phòng bếp, đúng là cháo rất thơm, khẩu vị đặc biệt tốt, ăn liền hai bát. Thế nhưng, anh có chút thất vọng, bởi vì, không thấy cô nhắn tin lại.
----
Bên này, Tống Khinh Ca vô cùng bận rộn. Cuộc họp kéo dài đến hơn bốn giờ chiều mới kết thúc. Lúc giải lao, mọi người chỉ có thời gian nửa tiếng ăn cơm hộp. Cô định gọi điện thoại cho anh nhưng An Ny và hai người trợ lý lại cùng cô bàn bạc chi tiết về vấn đề rất lâu.
Cuộc họp kéo dài, mặc dù rất mệt, nhưng lại khiến cho Tống Khinh Ca cảm giác thành công. Bởi vì, Tống thị đã ký được hợp đồng với công ty chi nhánh dược của tập đoàn Đông Chu, kế tiếp, sẽ từng bước cung ứng hàng hoá là ổn.
Thế nhưng, họp nguyên một ngày mà không thấy Tôn Thần xuất hiện.
Sau khi họp xong, Tống Khinh Ca đi đến phòng rửa tay, khi trở về vô ý nghe thấy trợ lý của công ty dược nói: Thực phẩm dành cho trẻ em của Tống thị cách sản xuất không có quá nhiều nổi bật , bao bì cũng không có gì đặc biệt, tại sao bên chúng ta lại phải nhanh chóng ký hợp đồng như vậy?
Không có cách nào khác, Tôn tổng yêu cầu nhất định phải ký hợp đồng trong thời gian nhanh nhất. người phụ trách bất đắc dĩ nói.
Trợ lý nói: Nhưng sau khi bày bán, nếu như tiêu thụ không tốt, sản phẩm lại bày bán trên mấy ngàn cửa tiệm như vậy, vô cùng lãng phí đó. Hay là, chúng ta hãy nhập một ít hàng bày bán ở một số tiệm trước? Rồi nhìn mức độ tiêu thụ mới quyết định hay không bày bán ở các tiệm kia?
Tôi cũng muốn như vậy, nhưng Tôn tổng yêu cầu sản phẩm được bày bán ở các tiệm. Người phụ trách thở dài.
Trợ lý cười cười, vô cùng mập mờ nói: Tống Tổng dáng dấp rất đẹp.
Đẹp thế hay đẹp nữa cũng vô ích. Người phụ trách nói: Một quý sau, nếu mức tiêu thụ không đạt tiêu chuẩn, theo quy định hạ giá thành, điều khoản này, cũng đã ghi vào hợp đồng. Sau đó còn nói: Tôn tổng là người như thế nào mọi người đều biết, anh ta không phải là loại vì sắc mà quên lợi.
. . .
Tống Khinh Ca tựa vào bên tường, chờ bọn họ đi rồi cô mới cô đi ra. Cô thở dài, cô cũng biết ký hợp đồng chỉ là bắt đầu, phía sau, tiêu thụ sản phẩm mới quyết định được việc hợp tác có thành công hay không.
Chẳng qua, đối với Tôn Thần, cô rất cảm kích. Cho dù cô từ chối lời cầu hôn của anh, nhưng anh vẫn đồng ý giúp cô, cho Tống thị một cơ hội.
Rời khỏi Tập Đoàn Đông Chu, Tống Khinh Ca muốn đi gặp Tôn Thần, muốn tự mình nói cám ơn anh, nhưng thư ký của anh lại nói: Tôn tổng không có ở đây. Về sau, cô gửi cho Tôn Thần tin nhắn: [ Tôn tổng, cám ơn anh. ].
Tôn Thần đứng trong phòng làm việc, nhìn tin nhắn, nhưng không nhắn lại. Anh đi tới cửa sổ sát đất, ngón tay kéo chớp rèm, thấy Tống Khinh Ca và nhóm người đang bước khỏi Tập Đoàn Đông Chu.
Khi Tống Khinh Ca đọc tin nhắn của Đại Boss thì đã là 5 giờ chiều, cô lo lắng không thôi, liền tìm số điện thoại của anh gọi tới.
Điện thoại vang lên mấy hồi chuông thì có người nhấc máy: “ Alô?” giọng nói trầm thấp từ tính của Đại Boss từ đầu dây bên kia truyền đến, mang theo chút giọng mũi khiến cho Tống Khinh Ca càng lo lắng: “ Anh sao rồi?”
Đại Boss đang cùng Hứa Khiêm và phòng an ninh đang mở cuộc họp: “Không được tốt, hình như người lại nóng rần lên.”
Những người ngồi phía dưới cùng chung một biểu cảm kinh ngạc, họ cúi đầu, giả bộ không nghe thấy.
“ Anh đi bệnh viện chưa?” Tống Khinh Ca lo lắng hỏi.
“ Chưa.”
“ Anh đang ở đâu?” Cô lo lắng.
“ Tôi ở nhà.” Đại Boss quét mắt nhìn xuống nhóm người ngồi dưới, mặt không đổi sắc nói. Trong phòng họp, mọi người không khỏi ngạc nhiên, ai cũng muốn hỏi tại sao nhưng lại chẳng ai dám mở lời.
“ Anh đợi em, em lập tức đến đó.” Tống Khinh Ca nói xong: “ Buổi tối anh muốn ăn gì?”
“ Gì cũng được.” Đại Boss nói: “ Chỉ cần là em làm.”
Phía dưới, nhóm người trợn tròn mắt, Đại Boss, ngài đang làm nũng sao?
Cúp điện thoại xong, Đại Boss không để ý những ánh mắt kinh ngạc đang nhìn mình, anh cầm điện thoại di động: “ Hứa Khiêm, cậu tiếp tục chủ trì hội nghị.” Dứt lời muốn đi.
“ Đại Boss.” Hứa Khiêm trợn tròn mắt, ngăn anh lại, hôm nay khu nghỉ dưỡng Thiên Tứ của ZK phát sinh sự cố không hề đơn giản, nếu Đại Boss đi, hội nghị tiếp tục thế nào được?
Đại Boss dừng bước, thấy bộ dạng Hứa Khiêm muốn làm khó mình, anh hơi trầm tư, sau đó mở miệng nói: “ Ổn định lại phòng điều khiển, tăng cường thêm công tác phòng cháy, còn lại chờ cảnh sát kết luận rồi bàn tiếp.”
Sau đó, anh tuyên bố kết thúc cuộc họp.
Anh vừa đi khỏi, mọi người trong phòng anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Có người hỏi: “ Trợ lý Hứa, Đại Boss đang yêu phải không?”
Hứa Khiêm cũng không hiểu tại sao, bởi vì anh cũng như mọi người , cũng nghe cuộc trò chuyện điện thoại của Đại Boss, còn những chuyện khác anh hoàn toàn không biết.
Nhưng mà, bên Thiên Tứ hôm nay phát sinh ẩu đả, lại còn bị phóng hỏa. Tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, cho nên các vị trong phòng họp trong lòng có chút lo lắng.
--
Tống Khinh Ca đến nhà Đại Boss thì thấy anh mặc quần áo ở nhà, đang ngồi trên ghế salon, tóc có chút rối, nhưng nhìn thần sắc hình như đã tốt lên rất nhiều.
Anh cặp nhiệt độ chưa? Cô hỏi.
Đại Boss chỉ chỉ lên bàn: Vừa mới đo.
Tống Khinh Ca cầm nhiệt kế lên xem, 38 độ, đúng là nóng rần lên. Cô không hề nghĩ ngợi, đưa tay sờ lên trán anh. Vì vừa mới từ bên ngoài vào, tay cô vốn lạnh nên khi sờ lên trán đúng là cảm thấy có chút nóng.
Anh thay quần áo đi, mình đến bệnh viện. Cô nói.
Tôi vừa uống thuốc hạ sốt rồi. Đại Boss làm vẻ bị bệnh nói.
Tống Khinh Ca cảm giác hơi thở của anh rất nóng, lo lắng cảm mạo tăng lên: Không được, phải đi bệnh viện. Dứt lời, cô kéo anh đứng lên.
Nhưng không ngờ, cô chẳng những không kéo được anh đứng lên, ngược lại còn bị anh kéo vào trong ngực, không chần chừ ôm lấy cô: Như thế này tốt hơn nhiều.
Nhìn bộ dạng anh làm nũng, Tống Khinh Ca hơi nhếch môi, mỉm cười, cô không giãy giụa phản kháng, nhìn đồng hồ bây giờ là 6 giờ chiều: Anh phải đồng ý với em, nếu như đến 8 giờ mà chưa hạ sốt, thì nhất định phải đi bệnh viện.
Đại Boss gật đầu một cái.
Em đi nấu chút gì nhé. Tống Khinh Ca thử đẩy anh ra: Hay là nấu cháo, có được không?
Ách!
Đại Boss có chút ỉu xìu: Có thể ăn món khác không? Ăn cháo, dễ đói lại nhạt nhẽo vô vị.
Không được. Cô nói: Anh đang bị cảm mạo, người lại nóng rần lên, chỉ có thể ăn cháo.
Đại Boss không dám mè nheo nữa, sợ thủ đoạn bị bại lộ vì vậy nằm im trên ghế sa lon giả bộ bệnh.
--
Tống Khinh Ca vào phòng bếp nấu cháo được một lúc thì Hứa Uyển gọi điện tới: Tối nay có đến chỗ mình không?
Không đến. Tống Khinh Ca quay đầu lại, từ phòng bếp nhìn ra chỗ ghế sa lon ở phòng khách, nhìn Đại Boss nằm đó. Anh đang bị bệnh, cô phải ở lại chăm sóc anh.
Tối hôm qua cho mình ăn thịt lừa, tối nay cậu lại không đến? Hứa Uyển khẽ hắng giọng: Khinh Ca, mình ngủ một mình cảm thấy khó ngủ.
Tống Khinh Ca cười cười.
Hứa Uyển gần đây đóng một bộ phim truyền hình cổ trang tiên hiệp. Cô đóng vai một nàng a hoàn, lời thoại căn bản là không có nhiều, số cảnh quay cũng ít. Khi nào nữ chính có cảnh quay thì cô sẽ đi ra theo. Thực chất thì cũng chỉ là đứng đó cho đủ bối cảnh thôi. Cô được nghỉ ba ngày, vì nữ chính ra nước ngoài tham gia buổi trao giải thưởng toàn cầu, không có nữ chính nên a hoàn tự nhiên cũng được nghỉ: ngày mai mình sẽ phải trở lại tổ phim, khả năng một tháng nữa mới trở lại.
Vậy à.
Khinh Ca, cậu gần đây bận chuyện gì vậy? Buổi tối cũng không rảnh? Hứa Uyển hỏi: Chẳng lẽ, cậu cùng La Thế Sâm về với nhau rồi? Chuyển đến nhà hắn rồi?
Đừng nói càn, không có chuyện đó đâu. Nói đến La Thế Sâm, cô liền thấy nhức đầu.
Không có thì tốt rồi. Hứa Uyển có ấn tượng vô cùng xấu đối với La Thế Sâm, nên không bao giờ tán thành Khinh Ca cùng với hắn: Đúng rồi, lần trước cậu nói với mình về người đàn ông đó, hai người hiện tại tới đâu rồi?
Tống Khinh Ca không hiểu: Người đàn ông nào?
Người mà cậu quyến rũ ấy. Hứa Uyển cười hi hi nhắc nhở: Sao thế, Tống Khinh Ca, cậu tỉnh rượu liền trở lên nhỏ mọn rồi sao?
Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen. Nói thật là cô không nhớ gì đến đoạn đối thoại hôm đó với Hứa Uyển: “ Mình .. đã nói gì?”
Đúng rồi, giờ cô mới nhớ ra, Đại Boss đã từng nói anh nghe thấy cô cùng một người bạn nói chuyện, không phải là chuyện Hứa Uyển đang nhắc đến chứ?
“ Cậu trở thành nhỏ nhặt thật đó hả?” Hứa Uyển cười ha ha, lên giọng nói giỡn: “ Tống Khinh Ca, nói vậy là cậu quên chuyện kể với mình quyến rũ được một anh chàng đẹp trai sao?”
Buồn bực!
Hứa Uyển nói tiếp: “ Đêm đó, cậu còn nói người đàn ông đó rất tuấn tú, “ làm ” với anh ấy rất thoải mái, hơn nữa còn muốn cùng anh ấy “ làm”.
Cô lúng túng: “ Mình nói như thế à ? cô không dám tin mình lại to gan nói ra những lời đó.
Mình lừa cậu làm gì ! Hứa Uyển nói : Xem ra, lần sau mình phải ghi âm chụp ảnh lại, đề phòng khi cậu tỉnh lại không chịu nhận .
Á! Đầu Tống Khinh Ca có chút tê dại, mặt nóng lên. Trời ạ! Cô dám nói những lời này thật sao, cô lặng lẽ nhìn về phía ghế so pha, vừa đúng lúc Đại Boss cũng đang nhìn về phía cô. Nghĩ đến những lời nói đó anh cũng nghe thấy, cô vô cùng xấu hổ, rồi âm thầm tự trách.
Khinh Ca, cậu và anh chàng đó bây giờ còn liên lạc không ? Hứa Uyển hỏi.
Mắt thấy Đại Boss ở ghế so pha đứng dậy, đi vào phòng bếp, Tống Khinh Ca lúng túng, chỉ đành nói cho qua : Chuyện này, để lần sau gặp cậu sẽ nói .
Em nói chuyện điện thoại với ai ? Đại Boss đứng tựa vào cửa bếp, dáng vẻ lười biếng nhưng không kém phần ưu nhã.
Tống Khinh Ca mặt lúc trắng lúc xanh, lúng túng không biết nói sao.
Lại ở sau lưng tôi làm chuyện gì xấu ? Đại Boss có dự cảm xấu, thản nhiên đoạt lấy điện thoại trong tay cô, mở phần cuộc gọi đến : Hứa Uyển là ai ?
Nghĩ đến những lời say rượu hôm đó bị anh nghe thấy hết, Tống Khinh Ca dù da mặt dày đến đâu cũng khó mà bình tĩnh được, cô luốn cuống trả lời : Là bạn thân .
Đại Boss hơi nhướn mắt : Là người uống rượu với em trong đêm hạ tuyết ?
Ách! Sao anh lại nhắc lại đêm đó? Cô ngượng ngùng muốn đoạt điện thoại từ tay anh về, nhưng e là không ổn, vì anh quá cao.
Trả điện thoại lại cho em . Cô nói.
Điện thoại di động là tôi mua . Đại Boss lớn giọng mà không biết ngượng : Tôi có quyền xem . Dứt lời, thật đúng là lướt xem các cuộc trò chuyện của cô, khi thấy hai chữ Thế Sâm , mỗi ngày đều gọi điện đến thì sắc mặt chuyển lạnh, giọng nói không được tốt : Người này .. có phải em nên giải thích một chút không .
Cháo vừa mới nấu xong thì Tống Khinh Ca nhận được điện thoại của An Ny, nghe giọng cô rất gấp: Tống Tổng, hôm nay chúng ta có cuộc họp với Tập Đoàn Đông Chu lúc chín rưỡi, cô khi nào thì tới đây?
Hỏng rồi, sao cô lại quên chuyện này? Cô nhìn nhìn thời gian, đã chín giờ năm mươi, nơi này căn bản khó gọi xe, An Ny, trước tiên cô cố gắng ổn định bọn họ, khoảng 10 ruỡi tôi sẽ tới đó.
Cô gọi điện thoại cho Lão Chung tới đón cô. Sau đó, cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ Đại Boss, thấy anh vẫn đang chìm vào giấc ngủ. Tối hôm qua, anh ngủ cực ít, vừa rồi lại uống thuốc cảm có tác dụng phụ buồn ngủ, đoán chừng sẽ ngủ tới buổi trưa.
Tống Khinh Ca không đánh thức anh dậy, cô viết vài dòng vào giấy, đặt ở trên điện thoại di động của anh, sau đó rời đi.
Cô thật sự rất lo lắng, chỉ sợ chuyện hợp tác có biến đổi bởi vì tối hôm qua cô đã từ chối Tôn Thần, mà hôm nay lại đến muộn.
Trên đường đi rất thuận lợi, không bị kẹt xe, nhưng khi cô đi đến Tập Đoàn Đông Chu thì cũng đã mười giờ 25, bước chân cô vội vã đi vào phòng họp: Xin lỗi, tôi đến muộn.
Rất may, An Ny cùng mọi người đang nói chuyện xã giao, chưa bắt đầu vào thảo luận chi tiết các vấn đề. Đợi cô đến, mọi người mới bắt đầu thảo luận.
Tôn Thần không có trong phòng họp, mà người phụ trách công ty dược cũng không có biểu hiện gì là không vui đối với việc cô đến muộn.
----
Đại BOSS cảm giác mình ngủ rất sâu, khi tỉnh lại, đã là buổi trưa, cảm mạo cũng khá hơn một chút.
Trên điện thoại di động đặt tờ giấy ghi chép, không có người gửi mà cũng chẳng có người nhận, đơn giản mấy câu: [ Em đi họp, cháo ở trong nồi, nhớ uống thuốc đúng giờ. ]
Nét Chữ của cô rất đẹp, ít ỏi mấy câu, lại rất đơn giản.
Có điều, cô không có ở đây khiến cho Đại Boss khó tránh cảm giác mất mác.
Anh muốn gửi tin nhắn cho cô, vì vậy liền lấy di động soạn tin nhắn: [ Tôi nhớ em. ].
Thế này, kiểu cách quá! Vì vậy anh xoá đi viết lại: [ ăn cơm chưa đó? ] bây giờ là buổi trưa, gửi tin nhắn này rất phù hợp.
Ừm, có vẻ không ổn, anh xoá xoá, lại một lần nữa viết:[ cháo rất thơm , rất ngon miệng ], cháo là cô nấu, cô đọc tin nhắn này, chắc chắn tâm tình sẽ tốt lên.
Nhưng ngắm trái, ngắm phải vẫn cảm thấy không ổn, lại một lần nữa xoá, sau đó gõ: [ Tôi đỡ hơn nhiều rồi. ].
Đại BOSS lại lo lắng, cô nhìn thấy tin nhắn này, buổi tối không tới thì sao? Vì vậy lại đổi thành thế này: [ Tôi không có khẩu vị, cả người dường như nóng rần lên.], đối với tin nhắn này, anh rất hài lòng, lập tức gửi đi.
Đại BOSS tắm rửa xong, cảm thấy sảng khoái tinh thần. Anh vào phòng bếp, đúng là cháo rất thơm, khẩu vị đặc biệt tốt, ăn liền hai bát. Thế nhưng, anh có chút thất vọng, bởi vì, không thấy cô nhắn tin lại.
----
Bên này, Tống Khinh Ca vô cùng bận rộn. Cuộc họp kéo dài đến hơn bốn giờ chiều mới kết thúc. Lúc giải lao, mọi người chỉ có thời gian nửa tiếng ăn cơm hộp. Cô định gọi điện thoại cho anh nhưng An Ny và hai người trợ lý lại cùng cô bàn bạc chi tiết về vấn đề rất lâu.
Cuộc họp kéo dài, mặc dù rất mệt, nhưng lại khiến cho Tống Khinh Ca cảm giác thành công. Bởi vì, Tống thị đã ký được hợp đồng với công ty chi nhánh dược của tập đoàn Đông Chu, kế tiếp, sẽ từng bước cung ứng hàng hoá là ổn.
Thế nhưng, họp nguyên một ngày mà không thấy Tôn Thần xuất hiện.
Sau khi họp xong, Tống Khinh Ca đi đến phòng rửa tay, khi trở về vô ý nghe thấy trợ lý của công ty dược nói: Thực phẩm dành cho trẻ em của Tống thị cách sản xuất không có quá nhiều nổi bật , bao bì cũng không có gì đặc biệt, tại sao bên chúng ta lại phải nhanh chóng ký hợp đồng như vậy?
Không có cách nào khác, Tôn tổng yêu cầu nhất định phải ký hợp đồng trong thời gian nhanh nhất. người phụ trách bất đắc dĩ nói.
Trợ lý nói: Nhưng sau khi bày bán, nếu như tiêu thụ không tốt, sản phẩm lại bày bán trên mấy ngàn cửa tiệm như vậy, vô cùng lãng phí đó. Hay là, chúng ta hãy nhập một ít hàng bày bán ở một số tiệm trước? Rồi nhìn mức độ tiêu thụ mới quyết định hay không bày bán ở các tiệm kia?
Tôi cũng muốn như vậy, nhưng Tôn tổng yêu cầu sản phẩm được bày bán ở các tiệm. Người phụ trách thở dài.
Trợ lý cười cười, vô cùng mập mờ nói: Tống Tổng dáng dấp rất đẹp.
Đẹp thế hay đẹp nữa cũng vô ích. Người phụ trách nói: Một quý sau, nếu mức tiêu thụ không đạt tiêu chuẩn, theo quy định hạ giá thành, điều khoản này, cũng đã ghi vào hợp đồng. Sau đó còn nói: Tôn tổng là người như thế nào mọi người đều biết, anh ta không phải là loại vì sắc mà quên lợi.
. . .
Tống Khinh Ca tựa vào bên tường, chờ bọn họ đi rồi cô mới cô đi ra. Cô thở dài, cô cũng biết ký hợp đồng chỉ là bắt đầu, phía sau, tiêu thụ sản phẩm mới quyết định được việc hợp tác có thành công hay không.
Chẳng qua, đối với Tôn Thần, cô rất cảm kích. Cho dù cô từ chối lời cầu hôn của anh, nhưng anh vẫn đồng ý giúp cô, cho Tống thị một cơ hội.
Rời khỏi Tập Đoàn Đông Chu, Tống Khinh Ca muốn đi gặp Tôn Thần, muốn tự mình nói cám ơn anh, nhưng thư ký của anh lại nói: Tôn tổng không có ở đây. Về sau, cô gửi cho Tôn Thần tin nhắn: [ Tôn tổng, cám ơn anh. ].
Tôn Thần đứng trong phòng làm việc, nhìn tin nhắn, nhưng không nhắn lại. Anh đi tới cửa sổ sát đất, ngón tay kéo chớp rèm, thấy Tống Khinh Ca và nhóm người đang bước khỏi Tập Đoàn Đông Chu.
Khi Tống Khinh Ca đọc tin nhắn của Đại Boss thì đã là 5 giờ chiều, cô lo lắng không thôi, liền tìm số điện thoại của anh gọi tới.
Điện thoại vang lên mấy hồi chuông thì có người nhấc máy: “ Alô?” giọng nói trầm thấp từ tính của Đại Boss từ đầu dây bên kia truyền đến, mang theo chút giọng mũi khiến cho Tống Khinh Ca càng lo lắng: “ Anh sao rồi?”
Đại Boss đang cùng Hứa Khiêm và phòng an ninh đang mở cuộc họp: “Không được tốt, hình như người lại nóng rần lên.”
Những người ngồi phía dưới cùng chung một biểu cảm kinh ngạc, họ cúi đầu, giả bộ không nghe thấy.
“ Anh đi bệnh viện chưa?” Tống Khinh Ca lo lắng hỏi.
“ Chưa.”
“ Anh đang ở đâu?” Cô lo lắng.
“ Tôi ở nhà.” Đại Boss quét mắt nhìn xuống nhóm người ngồi dưới, mặt không đổi sắc nói. Trong phòng họp, mọi người không khỏi ngạc nhiên, ai cũng muốn hỏi tại sao nhưng lại chẳng ai dám mở lời.
“ Anh đợi em, em lập tức đến đó.” Tống Khinh Ca nói xong: “ Buổi tối anh muốn ăn gì?”
“ Gì cũng được.” Đại Boss nói: “ Chỉ cần là em làm.”
Phía dưới, nhóm người trợn tròn mắt, Đại Boss, ngài đang làm nũng sao?
Cúp điện thoại xong, Đại Boss không để ý những ánh mắt kinh ngạc đang nhìn mình, anh cầm điện thoại di động: “ Hứa Khiêm, cậu tiếp tục chủ trì hội nghị.” Dứt lời muốn đi.
“ Đại Boss.” Hứa Khiêm trợn tròn mắt, ngăn anh lại, hôm nay khu nghỉ dưỡng Thiên Tứ của ZK phát sinh sự cố không hề đơn giản, nếu Đại Boss đi, hội nghị tiếp tục thế nào được?
Đại Boss dừng bước, thấy bộ dạng Hứa Khiêm muốn làm khó mình, anh hơi trầm tư, sau đó mở miệng nói: “ Ổn định lại phòng điều khiển, tăng cường thêm công tác phòng cháy, còn lại chờ cảnh sát kết luận rồi bàn tiếp.”
Sau đó, anh tuyên bố kết thúc cuộc họp.
Anh vừa đi khỏi, mọi người trong phòng anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Có người hỏi: “ Trợ lý Hứa, Đại Boss đang yêu phải không?”
Hứa Khiêm cũng không hiểu tại sao, bởi vì anh cũng như mọi người , cũng nghe cuộc trò chuyện điện thoại của Đại Boss, còn những chuyện khác anh hoàn toàn không biết.
Nhưng mà, bên Thiên Tứ hôm nay phát sinh ẩu đả, lại còn bị phóng hỏa. Tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, cho nên các vị trong phòng họp trong lòng có chút lo lắng.
--
Tống Khinh Ca đến nhà Đại Boss thì thấy anh mặc quần áo ở nhà, đang ngồi trên ghế salon, tóc có chút rối, nhưng nhìn thần sắc hình như đã tốt lên rất nhiều.
Anh cặp nhiệt độ chưa? Cô hỏi.
Đại Boss chỉ chỉ lên bàn: Vừa mới đo.
Tống Khinh Ca cầm nhiệt kế lên xem, 38 độ, đúng là nóng rần lên. Cô không hề nghĩ ngợi, đưa tay sờ lên trán anh. Vì vừa mới từ bên ngoài vào, tay cô vốn lạnh nên khi sờ lên trán đúng là cảm thấy có chút nóng.
Anh thay quần áo đi, mình đến bệnh viện. Cô nói.
Tôi vừa uống thuốc hạ sốt rồi. Đại Boss làm vẻ bị bệnh nói.
Tống Khinh Ca cảm giác hơi thở của anh rất nóng, lo lắng cảm mạo tăng lên: Không được, phải đi bệnh viện. Dứt lời, cô kéo anh đứng lên.
Nhưng không ngờ, cô chẳng những không kéo được anh đứng lên, ngược lại còn bị anh kéo vào trong ngực, không chần chừ ôm lấy cô: Như thế này tốt hơn nhiều.
Nhìn bộ dạng anh làm nũng, Tống Khinh Ca hơi nhếch môi, mỉm cười, cô không giãy giụa phản kháng, nhìn đồng hồ bây giờ là 6 giờ chiều: Anh phải đồng ý với em, nếu như đến 8 giờ mà chưa hạ sốt, thì nhất định phải đi bệnh viện.
Đại Boss gật đầu một cái.
Em đi nấu chút gì nhé. Tống Khinh Ca thử đẩy anh ra: Hay là nấu cháo, có được không?
Ách!
Đại Boss có chút ỉu xìu: Có thể ăn món khác không? Ăn cháo, dễ đói lại nhạt nhẽo vô vị.
Không được. Cô nói: Anh đang bị cảm mạo, người lại nóng rần lên, chỉ có thể ăn cháo.
Đại Boss không dám mè nheo nữa, sợ thủ đoạn bị bại lộ vì vậy nằm im trên ghế sa lon giả bộ bệnh.
--
Tống Khinh Ca vào phòng bếp nấu cháo được một lúc thì Hứa Uyển gọi điện tới: Tối nay có đến chỗ mình không?
Không đến. Tống Khinh Ca quay đầu lại, từ phòng bếp nhìn ra chỗ ghế sa lon ở phòng khách, nhìn Đại Boss nằm đó. Anh đang bị bệnh, cô phải ở lại chăm sóc anh.
Tối hôm qua cho mình ăn thịt lừa, tối nay cậu lại không đến? Hứa Uyển khẽ hắng giọng: Khinh Ca, mình ngủ một mình cảm thấy khó ngủ.
Tống Khinh Ca cười cười.
Hứa Uyển gần đây đóng một bộ phim truyền hình cổ trang tiên hiệp. Cô đóng vai một nàng a hoàn, lời thoại căn bản là không có nhiều, số cảnh quay cũng ít. Khi nào nữ chính có cảnh quay thì cô sẽ đi ra theo. Thực chất thì cũng chỉ là đứng đó cho đủ bối cảnh thôi. Cô được nghỉ ba ngày, vì nữ chính ra nước ngoài tham gia buổi trao giải thưởng toàn cầu, không có nữ chính nên a hoàn tự nhiên cũng được nghỉ: ngày mai mình sẽ phải trở lại tổ phim, khả năng một tháng nữa mới trở lại.
Vậy à.
Khinh Ca, cậu gần đây bận chuyện gì vậy? Buổi tối cũng không rảnh? Hứa Uyển hỏi: Chẳng lẽ, cậu cùng La Thế Sâm về với nhau rồi? Chuyển đến nhà hắn rồi?
Đừng nói càn, không có chuyện đó đâu. Nói đến La Thế Sâm, cô liền thấy nhức đầu.
Không có thì tốt rồi. Hứa Uyển có ấn tượng vô cùng xấu đối với La Thế Sâm, nên không bao giờ tán thành Khinh Ca cùng với hắn: Đúng rồi, lần trước cậu nói với mình về người đàn ông đó, hai người hiện tại tới đâu rồi?
Tống Khinh Ca không hiểu: Người đàn ông nào?
Người mà cậu quyến rũ ấy. Hứa Uyển cười hi hi nhắc nhở: Sao thế, Tống Khinh Ca, cậu tỉnh rượu liền trở lên nhỏ mọn rồi sao?
Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen. Nói thật là cô không nhớ gì đến đoạn đối thoại hôm đó với Hứa Uyển: “ Mình .. đã nói gì?”
Đúng rồi, giờ cô mới nhớ ra, Đại Boss đã từng nói anh nghe thấy cô cùng một người bạn nói chuyện, không phải là chuyện Hứa Uyển đang nhắc đến chứ?
“ Cậu trở thành nhỏ nhặt thật đó hả?” Hứa Uyển cười ha ha, lên giọng nói giỡn: “ Tống Khinh Ca, nói vậy là cậu quên chuyện kể với mình quyến rũ được một anh chàng đẹp trai sao?”
Buồn bực!
Hứa Uyển nói tiếp: “ Đêm đó, cậu còn nói người đàn ông đó rất tuấn tú, “ làm ” với anh ấy rất thoải mái, hơn nữa còn muốn cùng anh ấy “ làm”.
Cô lúng túng: “ Mình nói như thế à ? cô không dám tin mình lại to gan nói ra những lời đó.
Mình lừa cậu làm gì ! Hứa Uyển nói : Xem ra, lần sau mình phải ghi âm chụp ảnh lại, đề phòng khi cậu tỉnh lại không chịu nhận .
Á! Đầu Tống Khinh Ca có chút tê dại, mặt nóng lên. Trời ạ! Cô dám nói những lời này thật sao, cô lặng lẽ nhìn về phía ghế so pha, vừa đúng lúc Đại Boss cũng đang nhìn về phía cô. Nghĩ đến những lời nói đó anh cũng nghe thấy, cô vô cùng xấu hổ, rồi âm thầm tự trách.
Khinh Ca, cậu và anh chàng đó bây giờ còn liên lạc không ? Hứa Uyển hỏi.
Mắt thấy Đại Boss ở ghế so pha đứng dậy, đi vào phòng bếp, Tống Khinh Ca lúng túng, chỉ đành nói cho qua : Chuyện này, để lần sau gặp cậu sẽ nói .
Em nói chuyện điện thoại với ai ? Đại Boss đứng tựa vào cửa bếp, dáng vẻ lười biếng nhưng không kém phần ưu nhã.
Tống Khinh Ca mặt lúc trắng lúc xanh, lúng túng không biết nói sao.
Lại ở sau lưng tôi làm chuyện gì xấu ? Đại Boss có dự cảm xấu, thản nhiên đoạt lấy điện thoại trong tay cô, mở phần cuộc gọi đến : Hứa Uyển là ai ?
Nghĩ đến những lời say rượu hôm đó bị anh nghe thấy hết, Tống Khinh Ca dù da mặt dày đến đâu cũng khó mà bình tĩnh được, cô luốn cuống trả lời : Là bạn thân .
Đại Boss hơi nhướn mắt : Là người uống rượu với em trong đêm hạ tuyết ?
Ách! Sao anh lại nhắc lại đêm đó? Cô ngượng ngùng muốn đoạt điện thoại từ tay anh về, nhưng e là không ổn, vì anh quá cao.
Trả điện thoại lại cho em . Cô nói.
Điện thoại di động là tôi mua . Đại Boss lớn giọng mà không biết ngượng : Tôi có quyền xem . Dứt lời, thật đúng là lướt xem các cuộc trò chuyện của cô, khi thấy hai chữ Thế Sâm , mỗi ngày đều gọi điện đến thì sắc mặt chuyển lạnh, giọng nói không được tốt : Người này .. có phải em nên giải thích một chút không .
/231
|