Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 46 - Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Của Tôi

/231


Edit: Million Roses

Mặc dù trong phòng tiệc rất ồn ào, huyên náo. Nhưng bên này hành lang ngăn với phòng tiệc bởi một bức tường lại vô cùng yên tĩnh.

Tống Khinh Ca đứng tại chỗ, không nhúc nhích, ánh mắt vì say nên lờ đờ, mơ màng. Vừa rồi vội vàng tìm kiếm anh, hiện tại thấy được anh ở trước mắt lại không biết phải nói thế nào.

Thấy cô ngẩn người đứng đó, chẳng nói năng gì, sắc mặt Đại Boss khẽ chuyển lạnh, xoay người bước đi.

Này!

Đại Boss không để ý đến cô, bước chân như thường.

Cố Phong Thành!

Anh vẫn không dừng lại.

Tống Khinh Ca nâng làn váy, đuổi theo, cản ở trước mặt anh. Vì chạy nhanh nên hô hấp có phần dồn dập.

Có chuyện gì? Nhìn cô, bộ dạng vì chạy mà thở gấp, má lại ửng đỏ, liếc xuống bờ vai trần xinh đẹp rất dễ để người khác phạm tội, Đại Boss cảm giác cổ họng căng thẳng. Nhưng vẫn cố chưng ra ánh mắt lạnh nhạt, hờ hững nhìn cô như nhìn một người xa lạ.

Nhìn ánh mắt hờ hững của anh, Tống Khinh Ca nghĩ đến câu Tống Khinh Ca, kiên nhẫn của tôi đối với em, đến đây chấm dứt , ý anh có phải là, không muốn gặp lại cô không?

Đầu óc cô loạn thật rồi, một chút khéo léo trong giao tiếp cũng không có: Cô .. không là .. anh đừng cùng cô ta ..

Em nói gì? Đại Boss không nghe rõ, mất kiên nhẫn hỏi lại.

Nhìn anh giống như muốn rời đi, Tống Khinh Ca mượn men rượu thốt lên: Anh đừng cùng cô ta lên giường.

Ngửi thấy trên người cô đầy mùi rượu, đáy mắt Đại Boss tối lại: Em lại uống nhiều rượu hả?

Uống có một chút xíu. Cô nói.

Bộ dạng thế này mà nói uống một chút xíu? Đại Boss cười giễu: Em say rồi!

Tôi không say! Cô đúng là say, thế nhưng lại không chịu thừa nhận, còn cứng cổ già mồm cãi: Tôi rất tỉnh. Say mà, lá gan lớn điều gì cũng nói ra miệng.

Ánh mắt Đại Boss thâm trầm: Vậy em có biết mình đang nói gì không? Tiểu yêu tình này, say thì cái gì cũng nói. Lúc tỉnh lại thì cái gì cũng quên. Giống như cái đêm tuyết rơi kia, cô với bạn thân nói với nhau những lời đó, hôm sau hỏi lại cô, thì nói không nhớ gì cả.

Anh đừng cùng cô ta lên giường. Ánh mắt cô vốn rất đẹp, giờ phút này say lờ đờ lại càng thêm mê người.

Cô nào?

Đổng Tùng San.

Trong mắt Đại Boss thoáng lên tia dịu dàng, nhìn cô say nhưng chưa đến nỗi say bét nhè: Tại sao?

Bởi vì .. Cô ta không thật lòng thích anh. Cô thật lòng nói: Cô ta đối với những người đàn ông khác cũng như vậy.

Nhìn cô say nhưng dáng vẻ nghiêm túc thật đáng yêu. Nói ra lời thật lòng còn khả ái hơn! Thế nhưng, Đại Boss cố tình làm vẻ băn khoăn: Cô ta rất đẹp, lại rất chủ động, đàn ông bình thường ai cũng không nỡ cự tuyệt.

Là sao? Cô ngây ngốc nhìn anh: Vậy còn anh?

Nhìn đôi môi đỏ vì câu trả lời của anh mà cong lên, anh không nhịn được chỉ muốn hôn cô. Nhưng Đại Boss cố gắng tự chủ, làm bộ trầm mặc.

Ánh mắt Tống Khinh Ca hiện lên nỗi thất vọng, không nhìn anh. Trong mắt kết thành một màn sương. Cô ngẩn ngơ, xoay người, bước chân nặng nề về phía phòng tiệc. Tống Khinh Ca! Đại Boss cuối cùng cũng mềm lòng, đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô lảo đảo, không nhịn được hỏi: Em đối với tôi rốt cục có cảm giác gì?

Cô đột nhiên xoay người lại, chạy tới trước mặt anh, tay vòng qua cổ anh, kiễng chân lên chủ động hôn anh.

Môi lưỡi dây dưa, triền miên không dứt. Mặc dù nụ hôn của cô có trúc trắc, thiếu chút nữa thì cắn vào môi anh nhưng Những rung động rất chân thực.

Cô chủ động khiến cho những hờn giận, ghen tuông tích tụ lâu ngày trong lòng Đại Boss nhanh chóng tiêu tán, anh đổi bị động thành chủ động, cậy mở môi cô, đầu lưỡi bá đạo tiến vào .. Anh cuồng nhiệt đáp lại, hai tay siết chặt lấy người cô, đem cô nằm gọn trong ngực mình.

Cho đến khi cô sắp không thở được nữa anh mới buông cô ra.

Nụ hôn này khiến cho Tống Khinh Ca tỉnh rượu hơn một nửa.

Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nóng như nham thạch. Nghĩ đến vừa rồi là cô chủ động, trong miệng lại có mùi thuốc lá, mặt cô liền nóng lên, xấu hổ dụi đầu vào cổ anh, hai tay vẫn quyện ở xương bả vai của anh.

Cô ngoan ngoãn chủ động khiến cho Đại Boss mềm lòng, cằm anh cọ cọ vào thái dương của cô, khẽ hôn lên tóc, nhìn đôi vai trần: Có lạnh không?

Cô không lên tiếng, chỉ lắc đầu. Bởi vì có chút ngượng ngùng nên không dám ngẩng đầu lên.

Đây mới là con người thật của cô!

Đại Boss cười cười, cảm thấy rất thỏa mãn. Dáng người cô thon dài, nhìn qua có hơi gầy nhưng có 36D .. rất hài lòng.

Đại Boss cơ bản không biết rằng, khi anh đã yêu một người thì bất kể cô ấy có nói với anh những lời khó nghe, tỏ ra chán ghét anh đến cỡ nào, làm cho anh đau đớn bao nhiêu nhưng chỉ cần cô ấy có một hành động nho nhỏ hoặc một câu nói dịu dàng lại khiến cho anh tươi cười hớn hở.

Giống như anh biết rõ cô cùng La Thế Sâm, Âu Dương Nhiễm dây dưa không rõ, biết cô vì để những người đàn ông khác chú ý đến mình mới ăn mặc như vậy, nhưng khi cô chủ động hôn anh, anh lập tức xóa hết những ý nghĩ trên.

Ôm cô trong vòng tay, Đại Boss chỉ vào sau người cô: Còn đau không?

Tống Khinh Ca dựa vào vai anh, không lên tiếng, gật đầu một cái, thật là rất đau!

Anh không cố ý. Anh cực kỳ khó giải thích, anh cũng không hiểu tại sao lại có hành động ấu trĩ như thế, có thể là, muốn để cô trở lên xấu xí một chút, để những người đàn ông khác bớt thèm thuồng.

Đại Boss ghé sát vào bên tai cô: Chúng ta về ..

Hơi thở của anh khiến cho Tống Khinh Ca vừa ngứa vừa tê, nhưng cô còn chưa xong việc: Chờ tiệc xong thì về ..

Đại Boss cầm tay cô: Chúng ta về trước. Nói xong liền nắm tay cô bước đi.

Tống Khinh Ca cơ bản đã tỉnh rượu, nhớ tới mục đích tối nay liền nói: Không được! Thấy anh không có ý định dừng lại, cô kéo tay anh: Còn một vài người nữa, em muốn cùng họ trao đổi danh thiếp.

Đại Boss nhíu mày, nhìn bộ dạng vô tội kia, hận rèn sắt không thành thép: Không phải em đã trao đổi rất nhiều rồi sao? Anh chưa có quên bộ dạng cô bưng ly rượu đi khắp nơi trong phòng tiệc, lại còn, những ánh mắt đàn ông nhìn cô nữa.

Còn mấy người ..

Em trao đổi danh thiếp làm gì?

Tìm đầu tư. Nhìn dáng vẻ anh không được tốt, vì vậy Tống Khinh Ca thấp giọng nói.

Đại Boss khẽ cắn răng: những người bên trong đó, có người nào thật lòng muốn cùng em đầu tư? Nói không xa, cái người mà anh gọi là Chú Lưu nổi danh là sắc quỷ, anh mà không nhanh đến giải vây, sợ rằng cô đã bị lão ta gọi ra ngoài dở trò rồi.

Thật ra cô cũng biết, tình hình hiện tại của Tống thị muốn tìm đâu tư rất khó, nhưng cô cũng không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào: Trước hết là cứ tung lưới, quen biết nhiều người, cũng không phải là điều xấu.

Ánh mắt Đại Boss lạnh lẽo quét sang: Sách lược của em là, tung lưới rộng rãi?

Tống Khinh Ca gật đầu.

Tung lưới rộng như vậy rất dễ gặp rắc rối, mà cũng không bắt được cá lớn. Đại Boss cầm tay cô, làm ám hiệu: Sao em không trực tiếp chăm sóc cá lớn?

Ý anh là gì? Tống Khinh Ca không hiểu ý anh nói.

Thấy cô không hiểu, Đại Boss liền chỉ vào mình.

Anh? Cô kinh ngạc.

Biểu cảm của cô làm cho Đại Boss cảm thấy thất bại không dứt, buồn bực không thôi, sau đó nói thẳng: Chẳng lẽ em không biết buông dây dài câu cá lớn sao?

Nhìn cô vẫn còn đang ngây ngốc, anh giận không hề nhẹ, mắng: Đồ ngốc!

Tống Khinh Ca không lên tiếng. Cô làm sao mà không biết anh là con Cá lớn , cô cũng muốn tìm anh để bàn việc đầu tư. Cô từng chủ động đến tập đoàn ZK gặp anh, bề ngoài là muốn giải quyết chuyện đụng xe, thực tế là muốn tìm anh để nói chuyện đầu tư. Nhưng sau đó, phát sinh một số chuyện khiến cho cô không kịp ứng phó, vì thế nên cô không có cách nào nói đến chuyện đầu tư với anh.

Mà bây giờ .. cô càng khó nói hơn, cô không muốn anh cảm thấy cô là vì muốn cùng anh đầu tư mà đến với anh, cô cũng không muốn người khác nghĩ rằng cô đang bán thân. Cô sợ như vậy, anh sẽ coi thường cô, người khác sẽ coi thường cô.

Trong tình yêu, cô muốn hai bên ngang hàng.

Nụ hôn vừa rồi là tình cảm thực của cô dành cho anh, cho dù anh có vì yêu cô mà đồng ý đầu tư, cô cũng từ chối.

Cô không muốn tiền xen vào chuyện tình yêu, như vậy rất là hèn mọn.

Cô muốn, có một ngày cô có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh anh, khi có người khen anh rất tốt thì cô cũng có thể kiêu ngạo mà nói rằng tôi cũng không kém.

Đáy lòng có chút mông lung, Tống Khinh Ca lặng lẽ lùi lại phía sau, cách anh một khoảng: Em .. đi vào trước. Cô nhanh chóng xoay người hướng về phía cửa phòng tiệc bước đi.

Sắc mặt Đại Boss trầm trầm, đôi mày anh tuấn khẽ nhíu.

Vào đến cửa phòng, Tống Khinh Ca nhìn thấy Tôn Thần, anh ta giống như đang tìm cô, nhìn thấy cô liền thở phàm nhẹ nhõm: Tống tiểu thư, cô vừa đi đâu vậy?

Ra bên ngoài hóng gió một chút ạ. Tống Khinh Ca vén vài sợi tóc xõa ở mặt ra sau tai: Bên trong có chút nóng.

Tôn Thần hỏi: Cô uống nhiều rượu như vậy, không sao chứ? Nhìn dáng vẻ của cô, hình như tỉnh rượu rồi.

Tống Khinh Ca lắc đầu một cái.

Không sao là tốt rồi. Tôn Thần nói.

Hai người vừa đi, vừa nói chuyện, Tống Khinh Ca nhìn thấy người phụ nữ mập ú, cô đột nhiên nhớ lại vừa rồi mình bị cô ta dội rượu vào người, cũng may váy cô màu đen, lại bó sát nên không bị lộ. Chẳng qua, lúc đi ngang qua nhìn thấy cô ta thì nhớ lại chuyện.

Tống Khinh Ca và Tôn Thần về đến bàn chủ thì thấy Đại Boss không biết từ lúc nào đã ngồi vào vị trí. Anh đang cùng mấy vị lãnh đạo nói chuyện. Anh nhìn thoáng qua hai người, ánh mắt có chút lạnh.

Tống Khinh Ca dời tầm mắt, cúi đầu xuống, đang muốn ngồi xuống cạnh Đại Boss thì Tôn Thần kéo ghế của mình: Tống tiểu thư, ngồi bên này.

Cô hơi giật mình, không nghĩ Tôn Thần lại làm như vậy, bởi vì lịch sự nên cô đành ngồi xuống. Sau đó, Tôn Thần ngồi vào vị trí lúc đầu của cô, nói cho dễ hình dung là ngồi giữa cô và Đại Boss.

Tôn Thần rót một ly nước lọc đưa cho Khinh Ca, nhẹ giọng nói: Nếu ai tới mời rượu, cô hãy uống cái này.

Cảm ơn. Cô nhếch môi mỉm cười, vô ý chạm phải ánh mắt vô cùng mất hứng của người nào đó. Cô mím môi, làm bộ không thấy.

Trở lại bàn chủ, không tránh khỏi việc giao tiếp. Tống Khinh Ca luôn luôn duy trì nụ cười, lịch sự chào hỏi mọi người. Uống thêm mấy ly rượu, cô thuận lợi thu thêm được mấy tấm danh thiếp nữa.

Lúc trước đã say, mặc dù tỉnh lại nhưng bây giờ lại uống thêm mấy ly khiến cho đầu Tống Khinh Ca có chút mờ mịt, Tô Thần lấy một viên giải rượu đưa cho cô.

Không cần, tôi không sao. Tống Khinh Ca nói, nhưng thật ra có rất nhiều sao rồi, say rượu cảm giác rất mệt mỏi.

Tôn Thần đưa viên thuốc ra trước mặt cô: Thuốc này giải rượu rất tốt.

Tống Khinh Ca đẩy tay anh ra: Thật không cần. Ở Ngân Hà Cửu Thiên cô đã có bài học nhớ đời rồi, làm sao còn dám tùy tiện uống thuốc người khác đưa nữa?

Cô cứ uống thử đi ..

Đại Boss uống trà, tay cầm tách trà không cẩn thận đụng phải tay Tôn Thần, viên thuốc trong tay Tôn Thần rơi xuống, Đại Boss vô tội nói: Xin lỗi.

Tôn Thần mặc dù mất hứng nhưng cũng không tức giận.

Tống Khinh Ca đi vào phòng rửa tay, đang rửa tay thì nghe thấy trong phòng vệ sinh truyền đến những âm thanh nam nữ kỳ quái.

Khi nghe rõ là gì thì mặt cô đỏ đến mang tai.

Tiếng của người phụ nữ nghe có chút quen thuộc .. giống như là .. Đổng Tùng San.

Khinh Ca nhanh chóng rửa tay rồi đi ra. Nhưng còn chưa đến cửa phòng tiệc, cô buồn rầu phát hiện điện thoại di động không thấy đâu, hình như là quên ở trên bồn rửa tay rồi.

Cô buồn bực quay trở lại, nhưng chưa đi đến cửa phòng rửa tay thì nhìn thấy người đàn ông mà Đại Boss gọi là chú Lưu từ trong phòng vệ sinh nữ đi ra, ông ta vừa đi vừa đeo mắt kính, không chú ý gì đến Tống Khinh Ca.

Sau đó, Tống Khinh Ca không tránh khỏi gặp phải Đổng Tùng San, cô ta đứng trước gương trang điểm lại, ăn mặc đã ít vải, tóc tai còn bù xù, khuôn mặt động tình, nhìn qua cũng biết vừa làm cái gì rồi.

Điện thoại di động của Tống Khinh Ca đúng là ở trên bồn rửa tay, cô vừa lấy điện thoại thì thấy Đổng Tùng San mỉm cười: Tống tiểu thư, chẳng lẽ cô không biết, tại sao cô lại không tìm được nhà đầu tư sao?

Biết cô ta chẳng nói được câu tốt đẹp, Tống Khinh Ca không muốn nói chuyện, xoay người muốn đi.

Làm phụ nữ, nghĩ thoáng một chút sẽ tốt hơn, nhìn cô dáng dấp cũng xinh đẹp nhưng nếu không dùng chút thủ đoạn thì cũng chẳng thu được lợi ích gì. Đổng Tùng San không khỏi kiêu ngạo nói: Cô nhìn tôi đây nè, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, đã có nhiều người tranh nhau muốn leo lên giường với tôi, chủ động đem tiền nhét vào túi xách của tôi, tôi muốn cái gì liền có cái đó.

Khinh Ca hơi nhíu nhíu mi, đối với những lời cô ta nói không thèm đáp lại, sải bước rời đi.

Đổng Tùng San không có ý định bỏ qua cho cô, liền lôi cánh tay cô, cười nhạo nói: Thế Sâm nói, hai người đính hôn hai năm, nhưng anh ấy chưa từng động vào cô. Ha Ha Ha, Tống tiểu thư xinh đẹp mà đàn ông không muốn động vào thì xấu xí còn hơn, có cần tôi miễn phí dạy cho mấy chiêu không?

Tống Khinh Ca lạnh lùng đẩy tay cô ta ra: Chiêu của cô, giữ lại từ từ dùng.

Tống tiểu thư, không muốn thì cũng đừng có học trộm mấy chiêu này của tôi đó, Thế Sâm nha, rất thích tôi như vậy, mỗi lần lên giường sẽ không muốn rời khỏi tôi. Đổng Tùng San ở sau lưng cô nhướn mày nói tiếp: Đừng có giành với tôi, buông tay sớm một chút, sau này tránh được nhục nhã. Cô ta đối với chuyện La Thế Sâm muốn đính hôn lại với Tống Khinh Ca, vẫn canh cánh, cô ta sẽ cố gắng dùng mọi thủ đoạn để phá hỏng.

Tống Khinh Ca quay đầu lại, nhìn cô ta giễu cợt nói: La gia dù sao cũng là hào môn, đối với con dâu yêu cầu rất cao, MC Đổng nếu muốn làm dâu của La gia. Giọng nói của cô cao lên: Tôi khuyên cô, mua quần áo chớ có tiết kiệm vải quá. Cô đi vài bước liền quay đầu lại: Còn có, chuyện trong nhà vệ sinh, tốt nhất là nên về nhà đóng cửa làm tiếp, dù sao ở đây tai vách mạch rừng, cẩn thận gặp phải người nào yêu mến cô lại đưa lên Internet, vậy thì lợi bất cập hại rồi.

Hừ. Đổng Tùng San sắc mặt trắng xanh lẫn lộn. Cô là MC nổi tiếng của đài truyền hình, nổi tiếng mồm miệng lanh lợi, thế nào mà mỗi lần gặp phải Tống Khinh Ca đều nói không lại? Lại còn bị cô mỉa mai? Cô ta hận đến nghiến răng, cực kỳ tức giận, giơ chân đá vào thùng rác, nhưng không may trượt chân ngã nhào xuống.

Tống Khinh Ca ra ngoài, không ngờ nhìn thấy Tả Mạc, cô lập tức căng thẳng, đêm đó ở Ngân Hà Cửu Thiên gặp hắn khiến cho cô sợ đến tận giờ. Hắn, quả thực phải tránh xa.

Vì vậy, cô hơi cúi đầu, vòng qua đám người trở lại bàn chủ. Nhưng không ngờ, Tôn Thần và Đại Boss đều không có ở đó.

Nhưng đen đủi thay, Tả Mạc lại nhìn thấy cô. Hắn ăn mặc vẫn cổ quái như xưa, trong miệng vẫn là điếu xì gà, cười như không cười, trên mặt vết sẹo càng nổi, hắn nghênh ngang bước đến bàn chủ, tay đặt trên ghế của Tống Khinh Ca, nhìn những vị lãnh đạo trong bàn chào một tiếng.

Sau đó, hắn cúi người không che dấu hứng thú đối với cô: Tống tiểu thư, lâu lắm không gặp cô, cô so với trước xinh đẹp hơn nhiều. Dứt lời, nhắm mắt hít hà: Trên người còn có mùi thơm nha.

Trên người hắn truyền đến một mùi vô cùng khó ngửi, khiến cho Tống Khinh Ca vốn có chút say lập tức thấy buồn nôn.

Tiểu Mạc. Chủ tịch hiệp hội công thương chào hỏi hắn: Sao giờ cháu mới đến?

Có chút việc nên đến muộn. Tả Mạc ngồi xuống bên cạnh Tống Khinh Ca, khoác tay lên trên ghế của cô, mắt nhìn chằm chằm cô, không e dè nói: Nếu như sớm biết Tống tiểu thư cũng đến, tôi chắc chắn sẽ dẹp hết mọi chuyện, tới đây sớm hơn.

Tối nay, Tả Mạc không muốn đến dự tiệc nhưng hôm nay Ngân Hà Cửu Thiên rảnh rỗi đến phát chán, hắn vốn muốn tìm phụ nữ, nhưng thấy mấy người son son phấn phấn nhoe nhoét càng nhìn càng ngán, thấy cứ thiếu thiếu cái gì, liền mò tới đây, không nghĩ lại gặp được Tống Khinh Ca, thật là vui mừng nha.

Tả Mạc tính khí vô cùng quái đản, vui buồn thất thường, có thù tất báo, cho nên mọi người cũng không muốn động vào hắn, các vị lãnh đạo trên bàn chủ cũng không ngoại lệ. Với những lời nói phóng đãng của hắn, cũng làm như không nghe thấy.

Tống tiểu thư, sau khi cô rời đi, tôi đối với cô ngày nhớ đêm mong. Hắn rất phách lối, cười toe toét nhìn cô nói.

Tống Khinh Ca đêm đó trốn, hắn quả thực hối tiếc không dứt, về sau còn cố ý cho người mang điện thoại đến trả cho cô, giữ lại túi xách cùng giấy tờ, muốn cô quay lại lấy nhưng lại không ngờ cô không thèm để ý đến.

Mà vừa vặn thời điểm đó, vùng làm ăn của hắn gặp chút vấn đề, khó giải quyết. Hắn vội vàng đi xử lý gần một tháng mới xong. Vừa mới về được mấy ngày, còn chưa nghĩ ra cách nào tìm được cô thì cô lại đưa tới cửa.

Thấy Tống Khinh Ca không có phản ứng gì đối với hắn, hắn đem điếu xì gà kẹp ở tay, mập mờ nói: Cô để quên túi ở chỗ tôi, khi nào thì tới lấy?

Lời hắn còn chưa dứt, Tống Khinh Ca liền quay đầu lại, ho khan một tiếng, phun rượu hết lên người hắn.

Tả Mạc lập tức đứng dậy, lui về phía sau mấy bước, hắn chưa kịp nổi giận thì Tống Khinh Ca đã nói xin lỗi: Tả thiếu, xin lỗi, tôi không nhịn được. Nói xong, giống như là muốn nôn tiếp, che miệng hướng đến cửa phòng tiệc chạy.

Tả Mạc bị phun rượu, quần áo coi như ướt hết, giận không hề nhẹ.

Mấy vị ở bàn chủ nhìn thấy bộ dạng hắn, nghĩ đến bình thường hắn luôn vênh vênh váo váo, trong lòng âm thầm bật cười.

Tả Mạc làm sao mà nuốt được cục giận này, hắn hừ lạnh một tiếng, đem xì gà đưa lên miệng, theo hướng Tống Khinh Ca chạy đuổi theo.

Chủ tịch hội liên hiệp công thương thở dài: Tống tiểu thư sợ là chạy không thoát rồi. Tuy nói như vậy nhưng không người nào dám đi ngăn cản.

Có một vị lãnh đạo mới được điều đến thành phố Z hỏi: Ngang ngược như thế sao không trừng trị?

Không dám trị, thứ nhất gia cảnh quá phức tạp. Một người khác nói nhỏ: Thứ hai côn đồ liều mạng, làm gì cũng không nghĩ đến hậu quả, chúng ta nên tránh đừng để rước họa vào thân.

Chẳng lẽ nhìn hắn lừa gạt Tống tiểu thư?

Không phải chỉ là muốn ngủ cùng thôi sao? Người kia nói: Hắn ta cũng chỉ là nhất thời tìm mới mẻ thôi, chúng ta cần gì phải vì một phụ nữ không quen biết mà đắc tội với hắn?

--

Trên hành lang, rốt cuộc Tả Mạc cũng tìm thấy Tống Khinh Ca, hắn ngăn cô lại.

Tống tiểu thư. Hắn cười như không cười, chỉ lên quần áo bị bẩn: Cô nói một chút, bộ đồ của tôi làm thế nào đây! Cô định bồi thường tôi như thế nào?

Ở đây không có người qua lại khiến cho Tống Khinh Ca có chút sợ: Tả thiếu, tôi sẽ mua một bộ mới cho ngài.

Tả Mạc bước từng bước tiến lại gần cô: Tôi không thiếu quần áo. Hắn cười: Tôi chỉ thiếu người làm ấm giường __ nói xong, hắn đưa tay sờ vào mặt cô.

Đại Boss từ phòng vệ sinh bước ra, vừa đúng lúc nhìn thấy một màn này, anh bước một bước bằng ba bước tới gần, đưa tay bắt lấy cổ tay Tả Mạc, hung hăng đẩy hắn ra phía sau.

Ở thành phố Z, rất ít người dám động thủ với hắn, Tả Mạc nổi giận: Mày là thằng nào mà dám .. Khi hắn nhìn rõ mặt Đại Boss thì giọng nói có chút thay đổi: Cố tổng, muốn giành với tôi sao?

Đại Boss dáng người cao lớn, có khí chất hơn người, lại cao hơn Tả Mạc nửa cái đầu. Ánh mắt anh lạnh như băng, nhưng giọng nói còn lạnh hơn: Cô ấy là người phụ nữ của tôi.

Tống Khinh Ca nhìn anh, cảm thấy trong lòng một trận ấm áp kéo đến.

Tả Mạc sắc mặt xám xịt nhìn anh: Cố tổng, chuyện gì cũng phải có trước có sau, cô ta là tôi nhìn thấy trước. Hắn lạnh giọng nói: Cố tổng thân phận như vậy, chẳng lẽ muốn dùng hàng tôi đã xài qua rồi?

Nghe hắn ăn nói bừa bãi, Tống Khinh Ca cau mày, đang định phản bác hắn, nhưng Đại Boss lại nắm lấy vai cô: Làm gì, nói gì cũng cần giữ lại cho mình một con đường sống, Tả thiếu chắc cũng biết đạo lý này.

Ngài thật muốn giành với tôi? Tả Mạc nhíu mày.

Nói giành thật khó nghe. Đại Boss lạnh giọng nói: Người phụ nữ của tôi, cấm bất cứ kẻ nào chạm vào.

Tả Mạc mặc dù luôn làm càn, không biết nặng nhẹ nhưng cũng không ngu đến mức không biết người trước mặt là ai, hắn biết anh ở thành phố Z này có địa vị, vì vậy hắn lầm lì, xài mánh cũ, mập mờ nói: Tống tiểu thư, lần trước cô làm rơi ở giường của tôi mấy thứ, có thời gian nhớ đến lấy. Hắn cười nham nhở: Tôi chờ.

Dứt lời, nhìn Đại Boss hừ lạnh một tiếng, rồi mới xoay người đi.

Tống Khinh Ca giận đến mức hai tay nắm chặt.

Thấy bộ dạng tức giận của cô, Đại Boss hơi cúi người, song song tầm mắt với cô, nhẹ giọng nói: Em muốn tiếp tục tham gia bữa tiệc nữa không?

Cô lắc đầu một cái, gặp Tả Mạc, cô dám ở lại mới lạ. Nghĩ đến vừa rồi những người ngồi ở bàn chủ lạnh lùng, chẳng ai cứu mình, cô lạnh giọng: Dẫn em đi.

Đại Boss khóe môi hơi nhếch, ánh mắt sâu thẳm: Tuân lệnh!

Anh cởi áo khoác ngoài, khoác lên vai cô.


/231

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status