Editor: Miliion Roses
Rất nhanh Tử Thụy đã trở về. Anh Nhìn mặt người nào đó đen ngòm, sau đó cố ý nói : Tôi đã hẹn Âu Dương thứ bảy đi chơi Tennis. Ô Tĩnh, cậu có muốn đi không ?
Thứ bảy hả ? Vừa hay tôi không có việc gì . Ô Tĩnh nhìn Đại Boss : Phong Thành, cậu có đi không ?
Đại Boss nhíu nhíu mày, không lên tiếng.
Đại Boss không rảnh đâu, ngày mai cậu ấy phải đi Hongkong công tác, thứ 3 tuần sau nữa mới về . Cao Tử Thụy nói.
Ô Tĩnh à lên một tiếng, nói với Cao Tử Thụy : Vậy chỉ có tôi, cậu và Âu Dương thôi sao ?
Hứa Uyển và Khinh Ca cũng đi ! Cao Tử Thụy lạnh nhạt nói.
Đại Boss nghe xong, ghen tuông lăn tăn nơi đáy mắt.
Hứa Uyển cũng đi sao ? Ô Tĩnh hỏi.
Ừ, vừa rồi tôi xuống lầu cũng gặp cô ấy . Cao Tử Thụy dương dương mi, cười mị hoặc : Hôm nay tôi mới phát hiện, cô ấy dáng người rất là đẹp, khí chất lại vô cùng tốt .
Không cho phép cậu có ý đồ với cô ấy . Ô Tĩnh lắc lắc ly rượu trong tay, nửa đùa nửa thật nói.
Cao Tử Thụy nghe ra ý vị trong lời nói, cố ý cười cợt nói : Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Ô Tĩnh, hai ta hãy dùng bản lĩnh của mình để chinh phục người đẹp đi .
Xuống địa ngục đi ! Ô Tĩnh không vui nhìn Cao Tử Thụy, chọc trúng tim đen anh : Chẳng phải gần đây cậu hay đi xem mắt sao ? Vẫn chưa tìm được cô nàng nào thích hợp à ?
Ách ! Nhắc đến chuyện xem mắt, Cao Tử Thụy lại muốn uống panadol extra, giọng báo oán : Sớm biết sẽ bị mẹ tôi năm lần bảy lượt lôi đi xem mắt, tôi thà ở lại châu phi còn hơn .
A, cậu cùng cô nàng bác sĩ bên châu phi tiến triển đến đâu rồi hả ? Ô Tĩnh hỏi.
Đừng nói nữa . Cao Tử Thụy nhíu mày. Nghĩ đến Kiều Hải Thần, giống như bóc vảy vết thương chưa lành vậy, đau đến nhe răng trợn mắt.
Chẳng lẽ là phim chiếu rạp, tập đầu cũng là tập cuối ? Ô Tĩnh cười nói giỡn.
Cái gì mà phim chiếu rạp, người ta đã có bạn trai rồi . Tử Thụy ê ẩm nói.
Ô Tĩnh cười cợt trêu : Thì ra cậu là lốp xe dự phòng .
Ách ! Cao Tử Thụy giận không hề ít, lên giọng nhạo báng bạn : Nói người mà không nghĩ đến ta, Hứa Uyển xinh đẹp như vậy, khẳng định người theo đuổi cô ấy cũng phải xếp hàng mấy km. Nhìn dáng vẻ của cậu, ngay cả lốp xe dự phòng cũng không có cửa .
Nhìn hai người bạn không ngừng võ mồm, Đại Boss ngược lại đang suy nghĩ mông lung, ly rượu đưa lên môi nhưng không hề uống.
Ăn cơm xong, 3 người đi xuống lầu. Vừa lúc nhìn thấy Hứa Uyển và Âu Dương đang chuyện trò vô cùng vui vẻ. Còn Tống Khinh Ca, đang nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ gì đó đến xuất thần. Âu Dương nhìn cô, cưng chiều đưa tay xoa xoa đầu cô, ý muốn nhắc nhở cô hồi thần lại. Khinh Ca ngẩng đầu, nhìn Âu Dương cười yếu ớt.
Thấy một màn này, sắc mặt Đại Boss .. chắc là tại trời lạnh nên có chút dọa người. Trong lòng ê ẩm, sải bước ra khỏi phòng ăn.
Thấy Âu Dương và Hứa Uyển nói chuyện với nhau, sắc mặt Ô Tĩnh chắc cũng vì trời lạnh mà xuống đến âm độ.
Cao Tử Thụy lấy tay đụng vào người anh, thấp giọng hỏi : Ô Tĩnh, tương lai còn khổ dài dài ! Cao Tử Thụy cố ý : Hứa Uyển và Âu Dương, tôi nhìn rất đẹp đôi ..
Lời anh còn chưa dứt, đã bị Ô Tĩnh xách cổ áo lôi đi.
--
Tống Khinh Ca tắm xong, từ phòng tắm bước ra ngoài thì thấy Hứa Uyển đang ở phòng khách tập Yoga. Động tác Hứa Uyển đang tập tương đối khó, phải đứng bằng một chân. Đột nhiên, cô nhớ đến lời Ô Tĩnh nhờ, nói : Tiểu Uyển, Ô Tĩnh nhờ mình hỏi cậu, cậu mượn đồ của anh ấy bao giờ thì trả ?
Nghe thấy tên Ô Tĩnh, Hứa Uyển lập tức thất thần. Rầm một tiếng, cả người ngã nhào xuống đệm, sau đó cau mày nhìn thời gian, mới đứng bằng một chân chưa được 3 phút.
Cậu mượn đồ gì của anh ấy vậy ? Tống Khinh Ca hỏi.
Hứa Uyển lại ngồi vào đệm, làm lại tư thế đó rồi mới nói : Không có gì ..
Muốn mình mang trả anh ấy giúp cậu không ? Tống Khinh Ca chuẩn bị về phòng, không quên hỏi một câu : Đàn của mình vừa đúng nhờ anh ấy đến lấy hộ .
Hứa Uyển đầu đầy vạch đen, thuận miệng nói : Không cần, ngày mai mình không có việc gì, mình sẽ tự mang trả cho anh ấy .
Nói thật, áo sơ mi cô đã giặt sạch, treo trong tủ quần áo rồi. Nhưng lần trước, nghe anh nói rằng áo sơ mi này là áo mà người phụ nữ anh thích từng mặc qua. Trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Sau đó, khi về nhà liền mang chiếc áo ra xem, không cẩn thận để áo mắc vào tay nắm cửa, bị rách một đoạn dài.
Làm sao bây giờ, Ô Tĩnh vẫn luôn hỏi đến, nhưng làm sao cô trả cho anh được.
Đúng là người đàn ông hẹp hòi.
--
Tống Khinh Ca về phòng ngủ, điện thoại đã sạc đầy pin. Cô rút dây cắm, sau đó khởi động máy.
Đàn vi ô lông của cô vẫn chưa lấy được. Mấy ngày nay, cô tìm phải mượn một chiếc đàn cũ để luyện tập.
Nhưng buổi trưa, Hoàng Thư Duệ gọi điện thoại cho cô, hỏi cô luyện tập đến đâu rồi, sau đó liên tục dặn dò phải luyện cho nhuần nhuyễn, vì Adele yêu cầu rất cao, tuyệt đối không được mắc lỗi.
Cô đang suy nghĩ thì chuông báo tin nhắn từ điện thoại di động vang lên.
Nhìn số điện thoại gửi tin nhắn đến, mặc dù không tồn tại trong danh bạ nhưng đã sớm tồn tại trong tim cô. Nhìn dãy số, tim cô hơi loạn nhịp, đầu óc trống rỗng, ngón tay run rẩy mở ra tin nhắn.
Anh gửi 3 tin nhắn : [ Em muốn lấy đồ gì, phải tự mình đến lấy.]
[ Bao giờ em đến lấy ?]
[ Tôi là Cố Phong Thành.]
Tin nhắn được gửi lúc 10 giờ sáng, khi đó cô vừa mới nhận được điện thoại của Hoàng Thư Duệ gọi đến, sau đó điện thoại bị hết pin, đến bây giờ đã qua 12 giờ rồi.
Nhìn dòng tin nhắn xa cách, nội dung lạnh nhạt khiến cho lòng cô hơi se lại.
Cô nhíu mày, Ô Tĩnh không muốn giúp cô đi lấy đàn, làm sao bây giờ ? Cô cũng nghĩ đến nhờ Hứa Uyển đến lấy hộ nhưng lại sợ Hứa Uyển đến đó, vạn nhất gặp phải Cốc Tâm Lôi, hai người lại cãi nhau thì làm thế nào ? Gia thế của Cốc Tâm Lôi như vậy .. Nếu như Hứa Uyển bởi vì cô mà bị Cốc Tâm Lôi trả thù, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của Hứa Uyển.
Nhưng đàn vi ô lông, nhất định phải lấy về.
Tống Khinh Ca gọi điện thoại cho Hứa Khiêm, biết được tối mai Đại Boss sẽ bay đi Hongkong công tác, vì vậy nói : Hứa Khiêm, nhờ anh chuyển lời với anh ấy trưa mai tôi sẽ đến lấy đàn, phiền anh ấy bảo thím Thanh mang ra cho tôi .
Hứa Khiêm là anh chàng thật thà, vì vậy đem nguyên lời cô nói với Đại Boss. Đại Boss nghe xong, sắc mặt trầm xuống, nửa ngày không lên tiếng. Trước thì cô bảo Ô Tĩnh đi lấy đàn hộ, giờ lại tình nguyện nhờ Hứa Khiêm làm loa truyền thanh, chứ nhất quyết không thèm gửi tin nhắn cho anh.
Anh nhíu mày, cô đối với những người quanh anh rất thân quen, chỉ có đối với anh là xa lạ sao ?
Anh lại nghĩ đến lời cô nói Em không muốn gặp anh ấy . Cô đối với anh, cứ lạnh lùng, oán hận như vậy sao ? Ngay cả tin nhắn cũng keo kiệt không thèm gửi lại ?
[ Ách ! Đại Boss, chẳng lẽ anh đã quên, anh và cô ấy đã ly hôn, hơn nữa còn là chính anh lạnh lùng phun ra mấy lời đó.]
Tống Khinh Ca vốn định luyện đàn đến 3 giờ nhưng có một đoạn ngắn mà luyện đi luyện lại vẫn chưa hài lòng, vì vậy cô gắng tập luyện, đến khi nhìn giờ, đã là 5 giờ rồi.
Bầu trời, đột nhiên có những hạt tuyết bay bay. Mưa lạnh xen lẫn tuyết rơi khiến trời càng lạnh.
Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay ở thành phố Z.
Tuyết bay đầy trời, nhiệt độ càng lúc càng hạ xuống, Những hạt tuyết chạm xuống mặt đất liền biến mất, không thấy nữa. Tống Khinh Ca quàng khăn cổ, che kín mặt chỉ chừa lại đôi mắt. Cô không mang bao tay, nên đút tay vào áo khoác, nhưng cũng chẳng khá hơn chút nào, bàn tay vẫn lạnh như băng.
Hôm nay cô phải đến nhà anh để lấy đàn. Đầu tiên, cô đi xe điện ngầm, sau đó là đi xe bus, cuối cùng đi bộ nửa tiếng mới đến được biệt thự của anh.
Rất nhanh Tử Thụy đã trở về. Anh Nhìn mặt người nào đó đen ngòm, sau đó cố ý nói : Tôi đã hẹn Âu Dương thứ bảy đi chơi Tennis. Ô Tĩnh, cậu có muốn đi không ?
Thứ bảy hả ? Vừa hay tôi không có việc gì . Ô Tĩnh nhìn Đại Boss : Phong Thành, cậu có đi không ?
Đại Boss nhíu nhíu mày, không lên tiếng.
Đại Boss không rảnh đâu, ngày mai cậu ấy phải đi Hongkong công tác, thứ 3 tuần sau nữa mới về . Cao Tử Thụy nói.
Ô Tĩnh à lên một tiếng, nói với Cao Tử Thụy : Vậy chỉ có tôi, cậu và Âu Dương thôi sao ?
Hứa Uyển và Khinh Ca cũng đi ! Cao Tử Thụy lạnh nhạt nói.
Đại Boss nghe xong, ghen tuông lăn tăn nơi đáy mắt.
Hứa Uyển cũng đi sao ? Ô Tĩnh hỏi.
Ừ, vừa rồi tôi xuống lầu cũng gặp cô ấy . Cao Tử Thụy dương dương mi, cười mị hoặc : Hôm nay tôi mới phát hiện, cô ấy dáng người rất là đẹp, khí chất lại vô cùng tốt .
Không cho phép cậu có ý đồ với cô ấy . Ô Tĩnh lắc lắc ly rượu trong tay, nửa đùa nửa thật nói.
Cao Tử Thụy nghe ra ý vị trong lời nói, cố ý cười cợt nói : Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Ô Tĩnh, hai ta hãy dùng bản lĩnh của mình để chinh phục người đẹp đi .
Xuống địa ngục đi ! Ô Tĩnh không vui nhìn Cao Tử Thụy, chọc trúng tim đen anh : Chẳng phải gần đây cậu hay đi xem mắt sao ? Vẫn chưa tìm được cô nàng nào thích hợp à ?
Ách ! Nhắc đến chuyện xem mắt, Cao Tử Thụy lại muốn uống panadol extra, giọng báo oán : Sớm biết sẽ bị mẹ tôi năm lần bảy lượt lôi đi xem mắt, tôi thà ở lại châu phi còn hơn .
A, cậu cùng cô nàng bác sĩ bên châu phi tiến triển đến đâu rồi hả ? Ô Tĩnh hỏi.
Đừng nói nữa . Cao Tử Thụy nhíu mày. Nghĩ đến Kiều Hải Thần, giống như bóc vảy vết thương chưa lành vậy, đau đến nhe răng trợn mắt.
Chẳng lẽ là phim chiếu rạp, tập đầu cũng là tập cuối ? Ô Tĩnh cười nói giỡn.
Cái gì mà phim chiếu rạp, người ta đã có bạn trai rồi . Tử Thụy ê ẩm nói.
Ô Tĩnh cười cợt trêu : Thì ra cậu là lốp xe dự phòng .
Ách ! Cao Tử Thụy giận không hề ít, lên giọng nhạo báng bạn : Nói người mà không nghĩ đến ta, Hứa Uyển xinh đẹp như vậy, khẳng định người theo đuổi cô ấy cũng phải xếp hàng mấy km. Nhìn dáng vẻ của cậu, ngay cả lốp xe dự phòng cũng không có cửa .
Nhìn hai người bạn không ngừng võ mồm, Đại Boss ngược lại đang suy nghĩ mông lung, ly rượu đưa lên môi nhưng không hề uống.
Ăn cơm xong, 3 người đi xuống lầu. Vừa lúc nhìn thấy Hứa Uyển và Âu Dương đang chuyện trò vô cùng vui vẻ. Còn Tống Khinh Ca, đang nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ gì đó đến xuất thần. Âu Dương nhìn cô, cưng chiều đưa tay xoa xoa đầu cô, ý muốn nhắc nhở cô hồi thần lại. Khinh Ca ngẩng đầu, nhìn Âu Dương cười yếu ớt.
Thấy một màn này, sắc mặt Đại Boss .. chắc là tại trời lạnh nên có chút dọa người. Trong lòng ê ẩm, sải bước ra khỏi phòng ăn.
Thấy Âu Dương và Hứa Uyển nói chuyện với nhau, sắc mặt Ô Tĩnh chắc cũng vì trời lạnh mà xuống đến âm độ.
Cao Tử Thụy lấy tay đụng vào người anh, thấp giọng hỏi : Ô Tĩnh, tương lai còn khổ dài dài ! Cao Tử Thụy cố ý : Hứa Uyển và Âu Dương, tôi nhìn rất đẹp đôi ..
Lời anh còn chưa dứt, đã bị Ô Tĩnh xách cổ áo lôi đi.
--
Tống Khinh Ca tắm xong, từ phòng tắm bước ra ngoài thì thấy Hứa Uyển đang ở phòng khách tập Yoga. Động tác Hứa Uyển đang tập tương đối khó, phải đứng bằng một chân. Đột nhiên, cô nhớ đến lời Ô Tĩnh nhờ, nói : Tiểu Uyển, Ô Tĩnh nhờ mình hỏi cậu, cậu mượn đồ của anh ấy bao giờ thì trả ?
Nghe thấy tên Ô Tĩnh, Hứa Uyển lập tức thất thần. Rầm một tiếng, cả người ngã nhào xuống đệm, sau đó cau mày nhìn thời gian, mới đứng bằng một chân chưa được 3 phút.
Cậu mượn đồ gì của anh ấy vậy ? Tống Khinh Ca hỏi.
Hứa Uyển lại ngồi vào đệm, làm lại tư thế đó rồi mới nói : Không có gì ..
Muốn mình mang trả anh ấy giúp cậu không ? Tống Khinh Ca chuẩn bị về phòng, không quên hỏi một câu : Đàn của mình vừa đúng nhờ anh ấy đến lấy hộ .
Hứa Uyển đầu đầy vạch đen, thuận miệng nói : Không cần, ngày mai mình không có việc gì, mình sẽ tự mang trả cho anh ấy .
Nói thật, áo sơ mi cô đã giặt sạch, treo trong tủ quần áo rồi. Nhưng lần trước, nghe anh nói rằng áo sơ mi này là áo mà người phụ nữ anh thích từng mặc qua. Trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Sau đó, khi về nhà liền mang chiếc áo ra xem, không cẩn thận để áo mắc vào tay nắm cửa, bị rách một đoạn dài.
Làm sao bây giờ, Ô Tĩnh vẫn luôn hỏi đến, nhưng làm sao cô trả cho anh được.
Đúng là người đàn ông hẹp hòi.
--
Tống Khinh Ca về phòng ngủ, điện thoại đã sạc đầy pin. Cô rút dây cắm, sau đó khởi động máy.
Đàn vi ô lông của cô vẫn chưa lấy được. Mấy ngày nay, cô tìm phải mượn một chiếc đàn cũ để luyện tập.
Nhưng buổi trưa, Hoàng Thư Duệ gọi điện thoại cho cô, hỏi cô luyện tập đến đâu rồi, sau đó liên tục dặn dò phải luyện cho nhuần nhuyễn, vì Adele yêu cầu rất cao, tuyệt đối không được mắc lỗi.
Cô đang suy nghĩ thì chuông báo tin nhắn từ điện thoại di động vang lên.
Nhìn số điện thoại gửi tin nhắn đến, mặc dù không tồn tại trong danh bạ nhưng đã sớm tồn tại trong tim cô. Nhìn dãy số, tim cô hơi loạn nhịp, đầu óc trống rỗng, ngón tay run rẩy mở ra tin nhắn.
Anh gửi 3 tin nhắn : [ Em muốn lấy đồ gì, phải tự mình đến lấy.]
[ Bao giờ em đến lấy ?]
[ Tôi là Cố Phong Thành.]
Tin nhắn được gửi lúc 10 giờ sáng, khi đó cô vừa mới nhận được điện thoại của Hoàng Thư Duệ gọi đến, sau đó điện thoại bị hết pin, đến bây giờ đã qua 12 giờ rồi.
Nhìn dòng tin nhắn xa cách, nội dung lạnh nhạt khiến cho lòng cô hơi se lại.
Cô nhíu mày, Ô Tĩnh không muốn giúp cô đi lấy đàn, làm sao bây giờ ? Cô cũng nghĩ đến nhờ Hứa Uyển đến lấy hộ nhưng lại sợ Hứa Uyển đến đó, vạn nhất gặp phải Cốc Tâm Lôi, hai người lại cãi nhau thì làm thế nào ? Gia thế của Cốc Tâm Lôi như vậy .. Nếu như Hứa Uyển bởi vì cô mà bị Cốc Tâm Lôi trả thù, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của Hứa Uyển.
Nhưng đàn vi ô lông, nhất định phải lấy về.
Tống Khinh Ca gọi điện thoại cho Hứa Khiêm, biết được tối mai Đại Boss sẽ bay đi Hongkong công tác, vì vậy nói : Hứa Khiêm, nhờ anh chuyển lời với anh ấy trưa mai tôi sẽ đến lấy đàn, phiền anh ấy bảo thím Thanh mang ra cho tôi .
Hứa Khiêm là anh chàng thật thà, vì vậy đem nguyên lời cô nói với Đại Boss. Đại Boss nghe xong, sắc mặt trầm xuống, nửa ngày không lên tiếng. Trước thì cô bảo Ô Tĩnh đi lấy đàn hộ, giờ lại tình nguyện nhờ Hứa Khiêm làm loa truyền thanh, chứ nhất quyết không thèm gửi tin nhắn cho anh.
Anh nhíu mày, cô đối với những người quanh anh rất thân quen, chỉ có đối với anh là xa lạ sao ?
Anh lại nghĩ đến lời cô nói Em không muốn gặp anh ấy . Cô đối với anh, cứ lạnh lùng, oán hận như vậy sao ? Ngay cả tin nhắn cũng keo kiệt không thèm gửi lại ?
[ Ách ! Đại Boss, chẳng lẽ anh đã quên, anh và cô ấy đã ly hôn, hơn nữa còn là chính anh lạnh lùng phun ra mấy lời đó.]
Tống Khinh Ca vốn định luyện đàn đến 3 giờ nhưng có một đoạn ngắn mà luyện đi luyện lại vẫn chưa hài lòng, vì vậy cô gắng tập luyện, đến khi nhìn giờ, đã là 5 giờ rồi.
Bầu trời, đột nhiên có những hạt tuyết bay bay. Mưa lạnh xen lẫn tuyết rơi khiến trời càng lạnh.
Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay ở thành phố Z.
Tuyết bay đầy trời, nhiệt độ càng lúc càng hạ xuống, Những hạt tuyết chạm xuống mặt đất liền biến mất, không thấy nữa. Tống Khinh Ca quàng khăn cổ, che kín mặt chỉ chừa lại đôi mắt. Cô không mang bao tay, nên đút tay vào áo khoác, nhưng cũng chẳng khá hơn chút nào, bàn tay vẫn lạnh như băng.
Hôm nay cô phải đến nhà anh để lấy đàn. Đầu tiên, cô đi xe điện ngầm, sau đó là đi xe bus, cuối cùng đi bộ nửa tiếng mới đến được biệt thự của anh.
/231
|