Editor: Miliion Roses
Giường đơn quá chật lại phát ra tiếng cót két, rất ồn.
Kiều Hải Thần vừa xấu hổ vừa khẩn trương, nhắm chặt mắt lại, hai tay siết chặt gối đầu. Bao nhiêu kiến thức trước đó truyền đạt cho Đại Boss, Cao Tử Thụy quên sạch, hoàn toàn dựa vào bản năng, vô sự tư thông. Hai người đều là “học nghề”, có chút trúc chắc. Nhưng một lúc sau đã thích ứng.
Cao Tử Thụy từ đây bước vào một chương sử mới.
Chẳng qua giường quá nhỏ, Cao Tử Thụy nằm ngủ tới nửa đêm thì lăn xuống đất.
--
Sức mạnh của tình yêu đúng là không thể xem thường. Cùng Đại Boss trò chuyện một lát mà những âu phiền trong Tống Khinh Ca đã vơi đi ít nhiều.
Vì sợ ký giả lại chụp được thêm ảnh, cô quyết định tự mình đi về nhà, Đại Boss không ngăn được cuối cùng đành dỗ dành đưa cô về gần nhà. Khi Cô định bước xuống xe, Đại Boss xoa xoa tóc cô, làm sao bây giờ anh không muốn xa cô.
Tống Khinh Ca thấy Lão Chung đang đợi ở bên đường. Cô nhìn anh, trong lòng ấm áp, dịu dàng nói: Em đi đây.
Đại Boss tiến tới, hôn lên gò má người yêu: Đến nhà thì gọi điện thoại cho anh.
“ Vâng. Khinh Ca nói xong liền bước xuống xe.
Đại Boss nhìn cô đi qua đường, sau đó bước lên xe của Lão Chung, lúc này mới gọi điện thoại cho Ô Tĩnh: Thế nào mà vẫn chưa có tiến triển gì?
Ô Tĩnh cười ha ha: Tôi đã sắp xếp ổn thỏa hết, chẳng qua phải đợi thời cơ.
“ Phải đợi bao lâu? Đại Boss cau mày hỏi, thấy Tống Khinh Ca như vậy anh đau lòng. Đối mặt với người phụ nữ mình yêu đang phải chịu những áp lực mà anh không thể trực tiếp ra tay đối với anh mà nói đây là một cảm giác thất bại lớn nhất.
“ Nhanh nhất là hai ngày. Ô Tĩnh nói.
“ Nếu cậu không giải quyết nhanh được thì nói sớm với tôi, tôi sẽ nghĩ cách khác. Đại Boss không vui nói, nếu không phải là vì lâu dài, giữ tiếng cho tập đoàn thì chuyện này anh đã không giao Ô Tĩnh làm.
Ha ha, Đại Boss. Dục tốc bất đạt. Ô Tĩnh nói: Hơn nữa có một số vấn đề lại đang nằm trong tay người khác, lúc nào moi ra được tôi chưa chắc chắn.
Đại Boss nhíu mi: Vấn đề gì? Cần tôi ra mặt sao?
Yên tâm, không thành vấn đề, chẳng qua thời gian gấp quá. Ô Tĩnh nói: Nhưng mà đúng là có chuyện cần cậu phải ra mặt.
Nói đi.
Đại Boss, cuối tuần này cậu đi tham gia diễn đàn kinh tế châu Á ở thành phố A được không? Ô Tĩnh nói: Tôi đã sắp xếp giúp cậu một buổi phỏng vấn.
Đại Boss không thích xuất đầu lộ diện trên truyền thông: Giúp tôi từ chối, tôi không thích phỏng vấn.
Đừng vội. Ô Tĩnh nói: Đây chính chuyên mục tài chính nổi tiếng của kênh CCTV, tỷ suất người xem rất cao, sức ảnh không phải nói cũng biết, Cậu phải đi, tôi sẽ ở phía sau trợ giúp.
Có ý gì?
Ô Tĩnh không tiết lộ: Đến lúc đó cậu sẽ biết.
Bên ngoài Tống gia, mớ ký giả vô cùng lì lợm, bám trụ không chịu đi. Khi xe qua cổng, Khinh Ca cúi đầu xuống, thuận lợi vào trong nhà.
Đại tiểu thư. Thím Cẩm thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng cô đã trở về. Bà rất lo lắng, luôn thấp thỏm bởi vì bà là người đưa Khinh Ca ra ngoài, chỉ sợ cô xảy ra chuyện gì: Đổng sự Tống đã về đang ở trong thư phòng đợi cô.
Tống Khinh Ca rất kinh ngạc, từ hôm tranh cãi đó, Tống Nhã Như đối với cô lạnh nhạt, gặp cũng coi như không nhìn thấy. Hiện tại lại muốn gặp cô? Không nghĩ nhiều, cô bước nhanh đến thư phòng, gõ cửa sau đó đẩy cửa vào.
Tống Nhã Như đang đứng cạnh cửa sổ.
Dì. Khinh Ca đi vào, dù sao đi nữa dì vẫn là người thân duy nhất của cô. Máu mủ thân tình làm sao có thể vì chút tranh cãi mà tan biến.
Con đã về? Tống Nhã Như quay đầu lại, nhìn cô. Giọng nói của bà vô cùng bình tĩnh.
Tống Khinh Ca giật mình phát hiện, chỉ trong mấy ngày mà dì đã tiều tụy đi rất nhiều.
Tống Nhã Như nhíu mi: Bên ngoài có nhiều ký giả như vậy, sao con lại ra ngoài?
Tống Khinh Ca ảm đạm, bởi vì cô mà những ký giả kia đứng ở cổng, bọn họ làm ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của Tống gia: Tại con nên... Cô nghe An Ny nói mấy ngày nay, ở dưới lầu của tập đoàn cũng có rất nhiều ký giả.
Tống Nhã Như thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: Sao có thể trách con được? Muốn trách thì trách dì. Ban đầu nếu như không phải dì đăng video của La Thế Sâm lên internet thì cũng không ra nông nỗi này. Những hình ảnh của con chỉ là xã giao cùng đối tác, không có gì là xấu cả nhưng những kẻ xấu xa lại ác ý chửi bới.
Thái độ của dì khiến cho Tống Khinh Ca rất bất ngờ, cô vốn tưởng rằng Tống Nhã Như sẽ vì chuyện này mà tức giận, vậy mà..
Khinh Ca, bây giờ dì đã biết mình sai rồi, dì không nên ép con phải lấy Thế Sâm. Tống Nhã Như ảo não nói: Dì không nên lấy hôn nhân của con ra làm giao dịch đổi lấy lợi ích, dì không nên lấy video đó để dọa nạt con, chẳng qua lúc ấy dì bị lợi ích làm cho mờ mắt.
Dì! Tống Khinh Ca nghe xong, vô cùng thoải mái.
Khinh Ca, con biết không, mấy ngày qua dì đã sám hối. Tống Nhã Như thống khổ nói: Tại sao dì lại biến thành người như vậy, sao dì lại có thể bán đứng hôn nhân, hạnh phúc của cháu gái mình? Bà lôi tay Tống Khinh Ca, lại một lần nữa cầu xin: Tha thứ cho dì, có được không?
Tống Khinh Ca lệ ướt mi, ôm lấy Tống Nhã Như: Dì, con cũng có lỗi, con không nên tranh cãi với dì.
Là dì sai, tại sao lại ép buộc con như vậy? Tống Nhã Như cũng khóc.
Sau khi bình tĩnh lại, hai dì cháu cùng nhau bàn bạc về cách xử lý những chuyện trên internet.
Theo ý của Tống Nhã Như thì sẽ mở một cuộc họp báo, Khinh Ca sẽ giải thích rõ ràng về những hình ảnh kia, dù sao những tấm ảnh đó cũng không có gì là khiếm nhã.
Tống Khinh Ca lại nói: Con cảm thấy lúc này không nên nói gì, đó mới là cách tốt nhât. Cô biết, có những lúc càng cố gắng giải thích, thì người khác càng nghi ngờ.
Tống Nhã Như trầm mặc, không nói gì.
Dì, hình của La Thế Sâm và MC Chu là do dì đăng lên sao? Tống Khinh Ca hỏi.
Không phải. Tống Nhã Như thẳng thắn nói: Trừ video trước đó, những thứ khác không phải là dì.
Dì, con nghĩ những chuyện không có thật, sẽ nhanh chóng quên lãng. Tống Khinh Ca nói
Ý của con là..
Thanh giả tự thanh, mọi chuyện sẽ qua. Tống Khinh Ca cười, lạc quan nói.
Hôm nay tâm trạng cô vô cùng tốt. Giống như là trời mưa tầm tã bao ngày hôm nay liền hửng nắng vậy. Đại Boss không tin những thứ trên internet, càng không vì những chuyện đó mà muốn chia tay với cô. Cô cảm thấy rất hạnh phúc. Tiếp nữa, dì cháu đã không còn bất hòa. Có tình yêu làm điểm tựa, có tình thân ở bên cạnh, những lời vô căn cứ trên web kia, để cho nó đi gặp quỷ đi!
Tống Khinh Ca phát hiện, trên web những lời bàn tán đang dần dần vơi bớt. Đúng như cô nghĩ mà, dân mạng nếu cảm thấy không có gì mới mẻ sẽ lập tức tìm đến những chuyện khác để bàn tán.
Nhưng kỳ quái chính là bộ ba La Thế Sâm, Đổng Tùng San, Chu Châu lại không có dấu hiệu giảm bớt. Thậm chí, còn có rất nhiều diễn đàn mới được lập ra để bàn tán về họ. Chủ đề xoay quanh về Đổng Tùng San, Chu Châu người thì tiểu tam kẻ thì tiểu tứ, cùng là đồng nghiệp mà lại chung đụng với một người đàn ông.
Những ngày này, Tống Khinh Ca được Lão Chung che chắn đưa tới nhà Đại Boss.
Đại Boss phát hiện cô so với lần đến trước tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.
Không dám ra ngoài, hai người chỉ ở trong nhà xem ti vi, nói chuyện về vài tin tức. Thuận tiện cùng nhau nấu cơm.
Vừa nhắc đến nấu cơm, Tống Khinh Ca thú thật: Trừ nấu cháo, những món khác em chưa làm được. Tống Nhã Như rất cưng chiều cô, Tống gia lại có người giúp việc nên cô không phải vào bếp.
Đại Boss nhíu mày: Vậy là sau này kết hôn, ngày nào anh cũng được húp cháo?
Nhắc tới kết hôn, Tống Khinh Ca vừa vui vừa ngượng: Em sẽ theo học một khóa dạy nấu ăn.
Hay là thôi. Đại Boss giễu cợt: Anh sợ em không cẩn thận đốt bếp lắm.
Khinh Ca kiêu ngạo nói: Hừ, đừng có xem thường em. Mấy thầy giáo dạy em đều nói, em tiếp thu rất nhanh.
Đại Boss thâm ý quan sát cô, trêu: Đúng là tiếp thu nhanh. Sau đó ghé sát tai cô: Đặc biệt là ở trên giường, tiếp thu rất tốt, học một biết mười.
Tống Khinh Ca xấu hổ khẽ cáu: Phong Thành!
Có trẫm. Anh vui vẻ trả lời.
Tống Khinh Ca nhìn anh, nhạo báng: Anh muốn làm vua hả?
Đại Boss nhìn cô, muốn cô vui vẻ, vì vậy tiếp tục trêu chọc: Đó không phải là con đường ngắn nhất để em trở thành hoàng hậu sao?
Tống Khinh Ca bất giác mỉm cười. Uhm, xem như anh có mắt nhìn người: Em có thể hiểu là anh đang khen em đẹp?
Ừm. Đại Boss giả bộ nghiêm túc quan sát cô: Nhưng mà chắc là không hợp.
Ách! Đúng là nghe Đại Boss nói, thì phải nghe hết vế sau, mừng vội coi chừng sặc chết: Anh có ý gì?
Em ngốc như thế, làm hoàng hậu sớm muộn cũng sẽ bị các phi tần khác chơi xấu. Anh nheo mắt nhìn người nào đó đang hờn dỗi: Anh thấy em chỉ hợp.. vừa nói vừa quan sát cô.
Hợp gì? Tống Khinh Ca hỏi.
Làm Cố phu nhân. Đại Boss cưng chiều nhéo yêu chóp mũi cô.
Tống Khinh Ca mỉm cười. Vừa rồi là kết hôn, giờ lại là Cố phu nhân. Tống Khinh Ca cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Xem như anh có lương tâm. Nhưng vẫn làm bộ hờn dỗi Anh rất thích nhìn bộ dạng lúng túng của em có phải không?
Đồ ngốc, anh muốn thấy là nụ cười của em. Đại Boss cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn: Đi nào, anh nấu cơm còn em làm trợ lý cho anh.
Anh biết nấu cơm? Khinh Ca ngây ngốc nhìn anh.
Dĩ nhiên. Đại Boss buộc tạp dề vào người: Hơn 10 tuổi anh đã cùng mẹ sang Úc, sau đó một mình tới Chicago học. Anh không thích ăn đồ ăn nhanh, cũng không thích ăn đồ ăn bên ngoài vì vậy đều ở phòng tự nấu ăn.
Khinh Ca nhìn anh thành thạo lấy gạo nấu cơm, chuyên nghiệp nhặt rau, thái thịt thì vô cùng bất ngờ. Nhìn anh, luôn khiến người khác có cảm giác cao lãnh: Nếu như người khác nhìn thấy anh thế này, khẳng định rơi vỡ mắt kính. Tổng giám đốc tập đoàn nổi tiếng mà lại đích thân xuống bếp nấu cơm, đoán chừng có nói cũng không ai tin.
Đại Boss nhàn nhạt nói: Đã là con người, ăn ngủ là chuyện đương nhiên, nào tránh được khói lửa bếp núc?
Khinh Ca suy nghĩ, đúng thế thật. Nhìn anh lúc này rất dưỡng nhãn, người đeo tạp dề nhưng không ảnh hưởng chút nào tới phong thái ưu nhã, cao quý: Em phải chụp lại mới được. Cô mỉm cười: Sau này sẽ đem bán một ít cho tòa soạn. Cô suy nghĩ gì đó: Chắc chắn sẽ bán được giá cao.
Đại Boss hơi nhếch môi: Tham tiền !
Có ai mà không tham tiền? Tống Khinh Ca nói: Cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, em không thể bỏ qua. Dứt lời, cầm điện thoại hướng về phía anh nháy lia lịa.
Đại Boss giương mi nói: Không được cầm đi bán!
Tống Khinh Ca ngắm nhìn ảnh trong điện thoại di động: Yên tâm. Đây là hình dùng để ngắm nhìn trước khi em đi ngủ. Nhớ anh, cô có thể nhìn ảnh.
Đại Boss cười.
Khi ba món mặn, một bát canh được đặt lên bàn, hương vị tuyệt vời thì Tống Khinh Ca mới là người rơi vỡ mắt kính: Phong Thành, dứt khoát anh phải dạy em nấu cơm.
Học cái này làm gì? Đại Boss xới cơm đưa cho cô.
Anh dạy em đi. Khinh Ca nói.
Đại Boss mỉm cười nói: Không được, tay của em dùng để vẽ tranh, kéo đàn. Không phải để nhặt rau thái thịt. Anh có khả năng, anh sẽ dành cho cô một cuộc sống đầy đủ.
Em học sau này sẽ nấu cho anh ăn. Cô nhìn anh.
Sau khi chúng ta kết hôn, trong nhà sẽ có đầu bếp. Đại Boss nói: Em không thể dành bát cơm của người khác. Thật ra thì biệt thự luôn có người giúp việc tới làm theo giờ. Nhưng bởi vì thỉnh thoảng cô đến nên anh không để giúp việc đến. Muốn để cho hai người có thế giới riêng, không muốn có kỳ đà cản mũi.
Kết hôn? Tống Khinh Ca có chút xấu hổ. Trời ạ, lần thứ hai anh nói đến kết hôn rồi. Chắc chắn không phải là thuận miệng. Làm sao bây giờ, cô giống như rất mong đợi tới ngày kết hôn.
Đại Boss gỡ một miếng cá cho cô: Là cá kiềm, không có xương. Phát hiện cô nhìn mình cười khúc khích, anh trêu: Thế nào, anh so với thịt cá hấp dẫn hơn hả?
Tống Khinh Ca hơi quẫn, biện bạch nói: Em đối với thịt cá rất hứng thú. Cô đem miếng cá đưa vào trong miệng.
Thịt cá ngon hơn hay là anh ngon hơn? Ánh mắt Đại Boss sáng quắc nhìn cô.
“ Đương nhiên là cá rồi. Cô nói.
“ Thế à? Đại Boss rất có thâm ý, mập mờ nói: Nhìn em ăn rất ngon miệng, giống hệt lúc ở trên giường ăn anh.
Giường đơn quá chật lại phát ra tiếng cót két, rất ồn.
Kiều Hải Thần vừa xấu hổ vừa khẩn trương, nhắm chặt mắt lại, hai tay siết chặt gối đầu. Bao nhiêu kiến thức trước đó truyền đạt cho Đại Boss, Cao Tử Thụy quên sạch, hoàn toàn dựa vào bản năng, vô sự tư thông. Hai người đều là “học nghề”, có chút trúc chắc. Nhưng một lúc sau đã thích ứng.
Cao Tử Thụy từ đây bước vào một chương sử mới.
Chẳng qua giường quá nhỏ, Cao Tử Thụy nằm ngủ tới nửa đêm thì lăn xuống đất.
--
Sức mạnh của tình yêu đúng là không thể xem thường. Cùng Đại Boss trò chuyện một lát mà những âu phiền trong Tống Khinh Ca đã vơi đi ít nhiều.
Vì sợ ký giả lại chụp được thêm ảnh, cô quyết định tự mình đi về nhà, Đại Boss không ngăn được cuối cùng đành dỗ dành đưa cô về gần nhà. Khi Cô định bước xuống xe, Đại Boss xoa xoa tóc cô, làm sao bây giờ anh không muốn xa cô.
Tống Khinh Ca thấy Lão Chung đang đợi ở bên đường. Cô nhìn anh, trong lòng ấm áp, dịu dàng nói: Em đi đây.
Đại Boss tiến tới, hôn lên gò má người yêu: Đến nhà thì gọi điện thoại cho anh.
“ Vâng. Khinh Ca nói xong liền bước xuống xe.
Đại Boss nhìn cô đi qua đường, sau đó bước lên xe của Lão Chung, lúc này mới gọi điện thoại cho Ô Tĩnh: Thế nào mà vẫn chưa có tiến triển gì?
Ô Tĩnh cười ha ha: Tôi đã sắp xếp ổn thỏa hết, chẳng qua phải đợi thời cơ.
“ Phải đợi bao lâu? Đại Boss cau mày hỏi, thấy Tống Khinh Ca như vậy anh đau lòng. Đối mặt với người phụ nữ mình yêu đang phải chịu những áp lực mà anh không thể trực tiếp ra tay đối với anh mà nói đây là một cảm giác thất bại lớn nhất.
“ Nhanh nhất là hai ngày. Ô Tĩnh nói.
“ Nếu cậu không giải quyết nhanh được thì nói sớm với tôi, tôi sẽ nghĩ cách khác. Đại Boss không vui nói, nếu không phải là vì lâu dài, giữ tiếng cho tập đoàn thì chuyện này anh đã không giao Ô Tĩnh làm.
Ha ha, Đại Boss. Dục tốc bất đạt. Ô Tĩnh nói: Hơn nữa có một số vấn đề lại đang nằm trong tay người khác, lúc nào moi ra được tôi chưa chắc chắn.
Đại Boss nhíu mi: Vấn đề gì? Cần tôi ra mặt sao?
Yên tâm, không thành vấn đề, chẳng qua thời gian gấp quá. Ô Tĩnh nói: Nhưng mà đúng là có chuyện cần cậu phải ra mặt.
Nói đi.
Đại Boss, cuối tuần này cậu đi tham gia diễn đàn kinh tế châu Á ở thành phố A được không? Ô Tĩnh nói: Tôi đã sắp xếp giúp cậu một buổi phỏng vấn.
Đại Boss không thích xuất đầu lộ diện trên truyền thông: Giúp tôi từ chối, tôi không thích phỏng vấn.
Đừng vội. Ô Tĩnh nói: Đây chính chuyên mục tài chính nổi tiếng của kênh CCTV, tỷ suất người xem rất cao, sức ảnh không phải nói cũng biết, Cậu phải đi, tôi sẽ ở phía sau trợ giúp.
Có ý gì?
Ô Tĩnh không tiết lộ: Đến lúc đó cậu sẽ biết.
Bên ngoài Tống gia, mớ ký giả vô cùng lì lợm, bám trụ không chịu đi. Khi xe qua cổng, Khinh Ca cúi đầu xuống, thuận lợi vào trong nhà.
Đại tiểu thư. Thím Cẩm thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng cô đã trở về. Bà rất lo lắng, luôn thấp thỏm bởi vì bà là người đưa Khinh Ca ra ngoài, chỉ sợ cô xảy ra chuyện gì: Đổng sự Tống đã về đang ở trong thư phòng đợi cô.
Tống Khinh Ca rất kinh ngạc, từ hôm tranh cãi đó, Tống Nhã Như đối với cô lạnh nhạt, gặp cũng coi như không nhìn thấy. Hiện tại lại muốn gặp cô? Không nghĩ nhiều, cô bước nhanh đến thư phòng, gõ cửa sau đó đẩy cửa vào.
Tống Nhã Như đang đứng cạnh cửa sổ.
Dì. Khinh Ca đi vào, dù sao đi nữa dì vẫn là người thân duy nhất của cô. Máu mủ thân tình làm sao có thể vì chút tranh cãi mà tan biến.
Con đã về? Tống Nhã Như quay đầu lại, nhìn cô. Giọng nói của bà vô cùng bình tĩnh.
Tống Khinh Ca giật mình phát hiện, chỉ trong mấy ngày mà dì đã tiều tụy đi rất nhiều.
Tống Nhã Như nhíu mi: Bên ngoài có nhiều ký giả như vậy, sao con lại ra ngoài?
Tống Khinh Ca ảm đạm, bởi vì cô mà những ký giả kia đứng ở cổng, bọn họ làm ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của Tống gia: Tại con nên... Cô nghe An Ny nói mấy ngày nay, ở dưới lầu của tập đoàn cũng có rất nhiều ký giả.
Tống Nhã Như thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: Sao có thể trách con được? Muốn trách thì trách dì. Ban đầu nếu như không phải dì đăng video của La Thế Sâm lên internet thì cũng không ra nông nỗi này. Những hình ảnh của con chỉ là xã giao cùng đối tác, không có gì là xấu cả nhưng những kẻ xấu xa lại ác ý chửi bới.
Thái độ của dì khiến cho Tống Khinh Ca rất bất ngờ, cô vốn tưởng rằng Tống Nhã Như sẽ vì chuyện này mà tức giận, vậy mà..
Khinh Ca, bây giờ dì đã biết mình sai rồi, dì không nên ép con phải lấy Thế Sâm. Tống Nhã Như ảo não nói: Dì không nên lấy hôn nhân của con ra làm giao dịch đổi lấy lợi ích, dì không nên lấy video đó để dọa nạt con, chẳng qua lúc ấy dì bị lợi ích làm cho mờ mắt.
Dì! Tống Khinh Ca nghe xong, vô cùng thoải mái.
Khinh Ca, con biết không, mấy ngày qua dì đã sám hối. Tống Nhã Như thống khổ nói: Tại sao dì lại biến thành người như vậy, sao dì lại có thể bán đứng hôn nhân, hạnh phúc của cháu gái mình? Bà lôi tay Tống Khinh Ca, lại một lần nữa cầu xin: Tha thứ cho dì, có được không?
Tống Khinh Ca lệ ướt mi, ôm lấy Tống Nhã Như: Dì, con cũng có lỗi, con không nên tranh cãi với dì.
Là dì sai, tại sao lại ép buộc con như vậy? Tống Nhã Như cũng khóc.
Sau khi bình tĩnh lại, hai dì cháu cùng nhau bàn bạc về cách xử lý những chuyện trên internet.
Theo ý của Tống Nhã Như thì sẽ mở một cuộc họp báo, Khinh Ca sẽ giải thích rõ ràng về những hình ảnh kia, dù sao những tấm ảnh đó cũng không có gì là khiếm nhã.
Tống Khinh Ca lại nói: Con cảm thấy lúc này không nên nói gì, đó mới là cách tốt nhât. Cô biết, có những lúc càng cố gắng giải thích, thì người khác càng nghi ngờ.
Tống Nhã Như trầm mặc, không nói gì.
Dì, hình của La Thế Sâm và MC Chu là do dì đăng lên sao? Tống Khinh Ca hỏi.
Không phải. Tống Nhã Như thẳng thắn nói: Trừ video trước đó, những thứ khác không phải là dì.
Dì, con nghĩ những chuyện không có thật, sẽ nhanh chóng quên lãng. Tống Khinh Ca nói
Ý của con là..
Thanh giả tự thanh, mọi chuyện sẽ qua. Tống Khinh Ca cười, lạc quan nói.
Hôm nay tâm trạng cô vô cùng tốt. Giống như là trời mưa tầm tã bao ngày hôm nay liền hửng nắng vậy. Đại Boss không tin những thứ trên internet, càng không vì những chuyện đó mà muốn chia tay với cô. Cô cảm thấy rất hạnh phúc. Tiếp nữa, dì cháu đã không còn bất hòa. Có tình yêu làm điểm tựa, có tình thân ở bên cạnh, những lời vô căn cứ trên web kia, để cho nó đi gặp quỷ đi!
Tống Khinh Ca phát hiện, trên web những lời bàn tán đang dần dần vơi bớt. Đúng như cô nghĩ mà, dân mạng nếu cảm thấy không có gì mới mẻ sẽ lập tức tìm đến những chuyện khác để bàn tán.
Nhưng kỳ quái chính là bộ ba La Thế Sâm, Đổng Tùng San, Chu Châu lại không có dấu hiệu giảm bớt. Thậm chí, còn có rất nhiều diễn đàn mới được lập ra để bàn tán về họ. Chủ đề xoay quanh về Đổng Tùng San, Chu Châu người thì tiểu tam kẻ thì tiểu tứ, cùng là đồng nghiệp mà lại chung đụng với một người đàn ông.
Những ngày này, Tống Khinh Ca được Lão Chung che chắn đưa tới nhà Đại Boss.
Đại Boss phát hiện cô so với lần đến trước tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.
Không dám ra ngoài, hai người chỉ ở trong nhà xem ti vi, nói chuyện về vài tin tức. Thuận tiện cùng nhau nấu cơm.
Vừa nhắc đến nấu cơm, Tống Khinh Ca thú thật: Trừ nấu cháo, những món khác em chưa làm được. Tống Nhã Như rất cưng chiều cô, Tống gia lại có người giúp việc nên cô không phải vào bếp.
Đại Boss nhíu mày: Vậy là sau này kết hôn, ngày nào anh cũng được húp cháo?
Nhắc tới kết hôn, Tống Khinh Ca vừa vui vừa ngượng: Em sẽ theo học một khóa dạy nấu ăn.
Hay là thôi. Đại Boss giễu cợt: Anh sợ em không cẩn thận đốt bếp lắm.
Khinh Ca kiêu ngạo nói: Hừ, đừng có xem thường em. Mấy thầy giáo dạy em đều nói, em tiếp thu rất nhanh.
Đại Boss thâm ý quan sát cô, trêu: Đúng là tiếp thu nhanh. Sau đó ghé sát tai cô: Đặc biệt là ở trên giường, tiếp thu rất tốt, học một biết mười.
Tống Khinh Ca xấu hổ khẽ cáu: Phong Thành!
Có trẫm. Anh vui vẻ trả lời.
Tống Khinh Ca nhìn anh, nhạo báng: Anh muốn làm vua hả?
Đại Boss nhìn cô, muốn cô vui vẻ, vì vậy tiếp tục trêu chọc: Đó không phải là con đường ngắn nhất để em trở thành hoàng hậu sao?
Tống Khinh Ca bất giác mỉm cười. Uhm, xem như anh có mắt nhìn người: Em có thể hiểu là anh đang khen em đẹp?
Ừm. Đại Boss giả bộ nghiêm túc quan sát cô: Nhưng mà chắc là không hợp.
Ách! Đúng là nghe Đại Boss nói, thì phải nghe hết vế sau, mừng vội coi chừng sặc chết: Anh có ý gì?
Em ngốc như thế, làm hoàng hậu sớm muộn cũng sẽ bị các phi tần khác chơi xấu. Anh nheo mắt nhìn người nào đó đang hờn dỗi: Anh thấy em chỉ hợp.. vừa nói vừa quan sát cô.
Hợp gì? Tống Khinh Ca hỏi.
Làm Cố phu nhân. Đại Boss cưng chiều nhéo yêu chóp mũi cô.
Tống Khinh Ca mỉm cười. Vừa rồi là kết hôn, giờ lại là Cố phu nhân. Tống Khinh Ca cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Xem như anh có lương tâm. Nhưng vẫn làm bộ hờn dỗi Anh rất thích nhìn bộ dạng lúng túng của em có phải không?
Đồ ngốc, anh muốn thấy là nụ cười của em. Đại Boss cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn: Đi nào, anh nấu cơm còn em làm trợ lý cho anh.
Anh biết nấu cơm? Khinh Ca ngây ngốc nhìn anh.
Dĩ nhiên. Đại Boss buộc tạp dề vào người: Hơn 10 tuổi anh đã cùng mẹ sang Úc, sau đó một mình tới Chicago học. Anh không thích ăn đồ ăn nhanh, cũng không thích ăn đồ ăn bên ngoài vì vậy đều ở phòng tự nấu ăn.
Khinh Ca nhìn anh thành thạo lấy gạo nấu cơm, chuyên nghiệp nhặt rau, thái thịt thì vô cùng bất ngờ. Nhìn anh, luôn khiến người khác có cảm giác cao lãnh: Nếu như người khác nhìn thấy anh thế này, khẳng định rơi vỡ mắt kính. Tổng giám đốc tập đoàn nổi tiếng mà lại đích thân xuống bếp nấu cơm, đoán chừng có nói cũng không ai tin.
Đại Boss nhàn nhạt nói: Đã là con người, ăn ngủ là chuyện đương nhiên, nào tránh được khói lửa bếp núc?
Khinh Ca suy nghĩ, đúng thế thật. Nhìn anh lúc này rất dưỡng nhãn, người đeo tạp dề nhưng không ảnh hưởng chút nào tới phong thái ưu nhã, cao quý: Em phải chụp lại mới được. Cô mỉm cười: Sau này sẽ đem bán một ít cho tòa soạn. Cô suy nghĩ gì đó: Chắc chắn sẽ bán được giá cao.
Đại Boss hơi nhếch môi: Tham tiền !
Có ai mà không tham tiền? Tống Khinh Ca nói: Cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, em không thể bỏ qua. Dứt lời, cầm điện thoại hướng về phía anh nháy lia lịa.
Đại Boss giương mi nói: Không được cầm đi bán!
Tống Khinh Ca ngắm nhìn ảnh trong điện thoại di động: Yên tâm. Đây là hình dùng để ngắm nhìn trước khi em đi ngủ. Nhớ anh, cô có thể nhìn ảnh.
Đại Boss cười.
Khi ba món mặn, một bát canh được đặt lên bàn, hương vị tuyệt vời thì Tống Khinh Ca mới là người rơi vỡ mắt kính: Phong Thành, dứt khoát anh phải dạy em nấu cơm.
Học cái này làm gì? Đại Boss xới cơm đưa cho cô.
Anh dạy em đi. Khinh Ca nói.
Đại Boss mỉm cười nói: Không được, tay của em dùng để vẽ tranh, kéo đàn. Không phải để nhặt rau thái thịt. Anh có khả năng, anh sẽ dành cho cô một cuộc sống đầy đủ.
Em học sau này sẽ nấu cho anh ăn. Cô nhìn anh.
Sau khi chúng ta kết hôn, trong nhà sẽ có đầu bếp. Đại Boss nói: Em không thể dành bát cơm của người khác. Thật ra thì biệt thự luôn có người giúp việc tới làm theo giờ. Nhưng bởi vì thỉnh thoảng cô đến nên anh không để giúp việc đến. Muốn để cho hai người có thế giới riêng, không muốn có kỳ đà cản mũi.
Kết hôn? Tống Khinh Ca có chút xấu hổ. Trời ạ, lần thứ hai anh nói đến kết hôn rồi. Chắc chắn không phải là thuận miệng. Làm sao bây giờ, cô giống như rất mong đợi tới ngày kết hôn.
Đại Boss gỡ một miếng cá cho cô: Là cá kiềm, không có xương. Phát hiện cô nhìn mình cười khúc khích, anh trêu: Thế nào, anh so với thịt cá hấp dẫn hơn hả?
Tống Khinh Ca hơi quẫn, biện bạch nói: Em đối với thịt cá rất hứng thú. Cô đem miếng cá đưa vào trong miệng.
Thịt cá ngon hơn hay là anh ngon hơn? Ánh mắt Đại Boss sáng quắc nhìn cô.
“ Đương nhiên là cá rồi. Cô nói.
“ Thế à? Đại Boss rất có thâm ý, mập mờ nói: Nhìn em ăn rất ngon miệng, giống hệt lúc ở trên giường ăn anh.
/231
|