Chương 17: Oan gia ngõ hẹp, lại gặp nhau (2)
“Ừ!” Bạch Tưởng xoay người rời đi, cô không muốn lãng phí một chút thời gian nào cả.
Lúc chờ thang máy, đột nhiên cô nghĩ tới cái gì, bèn tiến đến trước mặt Đại Quân đã cúi đầu hăng hái chiến đấu với trò chơi trong máy tính, đột nhiên hỏi: “Haizz, bà ngoại anh đang ở bệnh viện chờ làm phẫu thuật, bao nhiêu tuổi?”
“Bảy mươi tám!” Đại Quân cũng không ngẩng đầu lên, há miệng trả lời.
Nói xong câu đó, bỗng nhiên anh ta ngẩng đầu.
……
Hừ!
Dám lợi dụng lòng tốt của bà đây!
Nhưng nhớ tới vẻ mặt xấu hổ của anh, Bạch Tưởng lại cười âm hiểm.
Cô đi xuống lầu, vì không muốn lãng phí thời gian nên cô trực tiếp đến bệnh viện Đệ Tam ở thủ đô.
Về tâm lý phạm tội, ở nước ngoài phát triển khá phổ biến, nhưng ở trong nước thì nó còn bị hạn chế, trong trường học rất ít sách về thể loại này, cho nên Bạch Tưởng đến bệnh viện tâm lý trước.
Khoa tâm lý bệnh viện Đệ Tam, chính là nơi tốt nhất ở thủ đô.
Tới bệnh viện, tìm bác sĩ tâm lý ưu tú nhất, sau đó đến phòng chẩn bệnh của ông ta.
Khoa tâm lý bởi vì có nguyên nhân đặc biệt nên nằm một mình một khu.
Khu này đặc biệt an tĩnh, sàn nhà trắng tinh, cách bài trí ưu nhã khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, bác sĩ mà Bạch Tưởng muốn tìm đang ở tầng hai.
Mới vừa đi đến tầng hai, cô liền nhìn thấy ở cửa cầu thang có hai bảo vệ mặc đồng phục vệ sĩ đang đứng sừng sững ở đó, thấy Bạch Tưởng, bọn họ ngăn cô lại ngay lập tức.
Mẹ nó!
Vừa nhìn liền biết đây là đãi ngộ dành cho quý tộc, tới xem bệnh thôi mà cũng muốn bao hết tầng sao?
Bạch Tưởng bĩu môi biết mình phải đợi, nhưng đã một buổi trưa cô còn chưa giải quyết vấn đề cá nhân, vì thế cô chỉ chỉ phòng vệ sinh gần tầng hai, “Anh này, tôi muốn đi vệ sinh một chút, bảo đảm không ảnh hưởng đến chủ nhân các anh xem bệnh!”
Bảo vệ nghiêng người, Bạch Tưởng liền đi vào.
Cô vừa đi vừa cảm thán: Chậc chậc, thật không hổ là khoa tâm lý tốt nhất, nhìn xem WC này, dưới đất sáng bóng còn có thể soi gương.
Mà trong WC hiện tại đang có một cô gái đang đứng ngây ngốc trước gương.
Bạch Tưởng liếc mắt một cái liền cảm thấy rất quen mắt.
Vì thế cô lại liếc mắt thêm một lần nữa, lần này vừa nhìn qua cô không khỏi cảm thán thế giới quá nhỏ!
Không ngờ lại là cô gái mà cô đã gặp ở căn phòng tối hôm qua.
Đây có tính là oan gia ngõ hẹp?
Tuy rằng bụng cô đang đầy lửa giận với người đàn ông keo kiệt kia, nhưng...…
Nghĩ đến ngày hôm qua cô gái này vì bị cô hiểu lầm là tiểu tam mà rối rắm khổ sở, lại nhìn giờ phút này cô ấy hồn nhiên như thiên sứ, Bạch Tưởng liền cảm thấy bản thân đã gây ra tội ác tày trời.
Bạch Tưởng luôn là đứa bé ngoan có sai phải sửa, cho nên lập tức tiến lên muốn xin lỗi.
“Thưa cô……” Bạch Tưởng hô một tiếng.
Cô gái nhìn gương, mặt vẫn không cảm xúc.
Ồ?
Đừng thế mà được không?
Bạch Tưởng lại đi lên phía trước một bước, “Cô gái?”
Đôi mắt cô gái nhìn chằm chằm vào gương, không biết đang nghĩ cái gì, cô ấy vẫn không đáp lại cô.
Bạch Tưởng nhịn không được vươn tay quơ quơ trước mắt cô ấy, “Này!”
Cô gái cũng không nháy mắt, vẫn đứng im ở đó.
Bạch Tưởng phát hỏa, buột miệng thốt ra: “Này, cô gái tiểu tam!”
Rốt cuộc cô gái cũng có phản ứng, cô ấy quay đầu lại, giọng điệu cứng đờ.mở miệng: “Tôi, không, phải, tiểu, tam.”
Ha!
Rốt cuộc đã có phản ứng!
Bạch Tưởng cười, “Cái kia, chuyện ngày hôm qua, thật xin lỗi, là tôi hiểu lầm cô.”
“Tôi không phải tiểu tam.” Cô gái lặp lại những lời này.
Bạch Tưởng ‘à’ một tiếng, “Tôi biết rồi, tôi đang xin lỗi cô đấy!”
“Ồ.” Cô gái lại quay đầu lại, “Không cần xin lỗi.”
Bạch Tưởng cảm thấy cô gái này có chút kỳ lạ, ngó nghiêng bên ngoài một chút, sau đó hỏi: “Cô làm việc ở chỗ này sao?”
Cô gái không nói lời nào.
…………..
/1246
|