Lúc đại tiểu thư Hà gia được chin tuổi, em trai cô là Hà Dữ Khang ra đời.
Hà Dữ Kiều không hề vui vẻ.
Dưới cô còn có hai em gái, em trai là con thứ tư của Hà gia, nhưng là bé trai được ông bà nội mong chờ nhất.
Chín tuổi dù sao cũng hiểu rõ hàm ý của bốn chữ “trọng nam khinh nữ” rồi.
Cô nhìn em bé qua cửa kính phòng trẻ, trông cứ như ông cụ non, da hồng hồng nhăn nhíu, tóc thưa thớt, mắt cũng không mở ra được.
“Thật khó coi” Cô thì thào, trong lòng quyết định sẽ không thích đứa em trai này.
Ở nhà, Hà Dữ Kiều thích nhất là ba.
Người ba cao to đẹp trai vô cùng, rất biết kiếm tiền lại dễ dàng ôm của cô.
Cho nền, Hà Dữ Kiều quyết định đàm phán với ba, bảo vệ ngôi vị trưởng nữ được yêu thương quý báu của mình.
“Ba. Con nghĩ là chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc với nhau” Tiểu cô nướng kéo con gấy Teddy, gõ cửa phòng ngủ của cha mẹ, nghiêm túc ngửa đầu nhìn cha.
“Sao thế?” Hà Dĩ Mục quay đầu lại trao đổi ánh mắt với vợ, xem ra lo lắng của họ không phải không có cơ sở, con gái nhạy cảm vì sự ra đời của em trai mà bị tổn thương.
“Bảo bối, chúng ta vào thư phòng nói chuyện nhé. Mẹ cần nghỉ ngơi”
“Vâng”
Thư phòng đúng là chỗ làm việc của cha, luôn luôn chỉ cho phép người lớn vào, Hà Dữ Kiều cho là mình rất được coi trọng nên cực kỳ hài lòng.
“Bảo bối, con có gì cần nói à?”
Ba thân yêu pha socola sữa nóng, món cô bé thích uống nhất.
“Ba, sao hai người nhất định phải sinh em trai vậy?” Hà Dữ Kiều rất buồn bực hỏi “Vì con và các em đều là con gái nên không được à?”
“Không, bảo bối” Hà Dĩ Mục ôm chặt con gái, đặt cô bé lên đầu gối “Ba mẹ không biết trước đó là em trai, ba mẹ yêu nhau cho nên muốn sinh nhiều con, để cho gia đình chúng ta thêm đông vui, đầm ấm”
“Chỉ có Dữ Kiều không đủ sao?”
“Bảo bối, một mình con sẽ cô đơn. Tương lai sẽ có nhiều gánh nặng, nếu có nhiều anh chị em, con sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Nghĩ mà xem, một người dọn sân cỏ nhanh, hay bốn người nhanh hơn?”
“Thế, mẹ sinh nhiều con, là vì để làm nhiều việc sao?”
“Khụ, không, là vì yêu nhau”
“Con vẫn không hiểu”
“Bảo bối, lớn hơn chút nữa con sẽ hiểu. Nếu sau này có cậu bé thối nào bắt nạt con, em trai con sẽ đánh nhừ tử những cậu đó, sẽ là hộ thần của con”
“Ba không giúp con sao?”
“Khi đó ba già rồi”
“Ba sẽ chẳng bao giờ già”
“Bảo bối nhỏ như vậy không định lớn lên, con không hi vọng lớn nhanh một chút sao?”
“Haiz, có thể nào con lớn lên mà ba không già đi không nhỉ? Con còn muốn làm cô dâu của ba”
“Hả, cái này không thể được. Cô dâu của ba là mẹ”
“Thì thế, cho nên con rất buồn, con cũng rất thích mẹ”
“Sau này sẽ có người con trai yêu con hơn xuất hiện, như là ba yêu mẹ”
“Vậy con cũng sẽ phải sinh rất nhiều con với hắn sao? Sẽ đau lắm hả? Con xem trên TV thấy sinh con rất đáng sợ”
Đề tài ngày càng kỳ quái, người luôn luôn vững vàng như Hà Dĩ Mục cũng chỉ biết cười khổ.
Đây có được tính là nhà có con gái mới lớn không?
.........................HẾT TRUYỆN.........................
Hà Dữ Kiều không hề vui vẻ.
Dưới cô còn có hai em gái, em trai là con thứ tư của Hà gia, nhưng là bé trai được ông bà nội mong chờ nhất.
Chín tuổi dù sao cũng hiểu rõ hàm ý của bốn chữ “trọng nam khinh nữ” rồi.
Cô nhìn em bé qua cửa kính phòng trẻ, trông cứ như ông cụ non, da hồng hồng nhăn nhíu, tóc thưa thớt, mắt cũng không mở ra được.
“Thật khó coi” Cô thì thào, trong lòng quyết định sẽ không thích đứa em trai này.
Ở nhà, Hà Dữ Kiều thích nhất là ba.
Người ba cao to đẹp trai vô cùng, rất biết kiếm tiền lại dễ dàng ôm của cô.
Cho nền, Hà Dữ Kiều quyết định đàm phán với ba, bảo vệ ngôi vị trưởng nữ được yêu thương quý báu của mình.
“Ba. Con nghĩ là chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc với nhau” Tiểu cô nướng kéo con gấy Teddy, gõ cửa phòng ngủ của cha mẹ, nghiêm túc ngửa đầu nhìn cha.
“Sao thế?” Hà Dĩ Mục quay đầu lại trao đổi ánh mắt với vợ, xem ra lo lắng của họ không phải không có cơ sở, con gái nhạy cảm vì sự ra đời của em trai mà bị tổn thương.
“Bảo bối, chúng ta vào thư phòng nói chuyện nhé. Mẹ cần nghỉ ngơi”
“Vâng”
Thư phòng đúng là chỗ làm việc của cha, luôn luôn chỉ cho phép người lớn vào, Hà Dữ Kiều cho là mình rất được coi trọng nên cực kỳ hài lòng.
“Bảo bối, con có gì cần nói à?”
Ba thân yêu pha socola sữa nóng, món cô bé thích uống nhất.
“Ba, sao hai người nhất định phải sinh em trai vậy?” Hà Dữ Kiều rất buồn bực hỏi “Vì con và các em đều là con gái nên không được à?”
“Không, bảo bối” Hà Dĩ Mục ôm chặt con gái, đặt cô bé lên đầu gối “Ba mẹ không biết trước đó là em trai, ba mẹ yêu nhau cho nên muốn sinh nhiều con, để cho gia đình chúng ta thêm đông vui, đầm ấm”
“Chỉ có Dữ Kiều không đủ sao?”
“Bảo bối, một mình con sẽ cô đơn. Tương lai sẽ có nhiều gánh nặng, nếu có nhiều anh chị em, con sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Nghĩ mà xem, một người dọn sân cỏ nhanh, hay bốn người nhanh hơn?”
“Thế, mẹ sinh nhiều con, là vì để làm nhiều việc sao?”
“Khụ, không, là vì yêu nhau”
“Con vẫn không hiểu”
“Bảo bối, lớn hơn chút nữa con sẽ hiểu. Nếu sau này có cậu bé thối nào bắt nạt con, em trai con sẽ đánh nhừ tử những cậu đó, sẽ là hộ thần của con”
“Ba không giúp con sao?”
“Khi đó ba già rồi”
“Ba sẽ chẳng bao giờ già”
“Bảo bối nhỏ như vậy không định lớn lên, con không hi vọng lớn nhanh một chút sao?”
“Haiz, có thể nào con lớn lên mà ba không già đi không nhỉ? Con còn muốn làm cô dâu của ba”
“Hả, cái này không thể được. Cô dâu của ba là mẹ”
“Thì thế, cho nên con rất buồn, con cũng rất thích mẹ”
“Sau này sẽ có người con trai yêu con hơn xuất hiện, như là ba yêu mẹ”
“Vậy con cũng sẽ phải sinh rất nhiều con với hắn sao? Sẽ đau lắm hả? Con xem trên TV thấy sinh con rất đáng sợ”
Đề tài ngày càng kỳ quái, người luôn luôn vững vàng như Hà Dĩ Mục cũng chỉ biết cười khổ.
Đây có được tính là nhà có con gái mới lớn không?
.........................HẾT TRUYỆN.........................
/11
|