Nói cách khác, như vậy hắn đã bí mật làm cây trâm suốt mười bảy đêm, nhưng nàng vẫn không hề phát hiện. Trong lòng nàng ê ẩm ngọt ngào, các loại cảm xúc đều trổi dậy, thiếu chút nữa nước mắt lại rơi.
Hắn có thể lưu loát trong ba ngày liền làm ra cái bàn tinh mỹ, lại tìm suốt mười bảy đêm lại không có biện pháp làm ra một cái gọi là giống hình dạng cây trâm, nhưng hắn vẫn cố gắng.
Nàng nâng tay cầm lấy cây trâm vẫn chưa thành hình dáng rõ ràng kia, thân cây trâm đơn giản xinh đẹp bóng loáng chưa khắc hoa văn, nhưng trên đỉnh đầu có khắc đóa phù dung loạn thất bát tao. Trước không nói đóa hoa một mảnh lớn, một mảnh nhỏ, riêng là ngoại hình còn thiếu chút nữa nhìn không ra được nó là một đóa hoa, chứ đừng nói đến là chiếc châm ngọc bích mà nàng từng xem.
Nàng buông cây trâm, đưa tay đi đến kéo bàn tay hắn, vừa vặn thấy đầy vết thương.
Vết thương mới rồi vết cũ, bàn tay kia từng thon dài trắng noãn giống bàn tay quý tộc, bởi vì muốn nàng an dưỡng mà càng không ngừng lao động cần cù vất vả, lại bởi vì muốn làm cho thê tử một cây trâm nàng thích còn bị thương trong lúc khắc hoa………
Nước mắt của nàng lại chảy xuống.
“Nhu nhi, đừng khóc, ta một chút cũng không đau.”
Làm sao có thể không đau, làm sao lại có thể không đau! Toàn thân nàng do khóc mà run run.
“Ta……ta đi lấy thuốc mỡ cho chàng.” đều do nàng trong khoản thời gian gần đây rất không mệt mỏi, luôn mơ mơ màng màng, nữa ngủ nữa tỉnh, bằng không nàng đã sớm phát hiện trên tay hắn ngày càng thêm nhiều vết thương.
“Không vội.” Hắn chạy thật nhanh đến ôm lấy nữ nhân muốn chạy đi kia, thật là, rất là cho người ta quan tâm, cũng không ngẫm lại hiện tại trong bụng nàng đang mang thai đứa nhỏ, làm sao có thể vận động mạnh như vậy được, “Ta đã bôi qua thuốc mỡ.”
Nàng bình tĩnh lại, từng chút từng chút mơn trớn những vết thương không thể đếm hết của hắn, có cái thật nhỏ, có cái lại rất lớn, có nông, có sâu, có cũ, có mới, tràn đầy là những dấu vết. Nàng cúi đầu, ở những vết thương của hắn mà ôn nhu hôn lên, “Thực xin lỗi, đều là do ta sai.” Là nàng liên lụy hắn, nàng ngày đó vì sao lại đi xem cây trâm đó.
“Làm sao có thể là lỗi của nàng chứ?” hắn cười, “Nếu ta có tiền, ta khẳng định sẽ vì nàng mà xuống dưới mua, nhưng bởi vì chúng ta muốn để dành tiền nuôi hài tử, cho nên không mua nổi, ta chỉ có thể chính mình làm cho nàng một cây trâm, nhưng do ta quá ngu ngốc, luôn làm không tốt.” Hắn ở trên núi mây mù rất lâu mới tìm được cây thích hợp làm trâm, nhưng hắn lại luôn khắc không ra một đóa hoa giống như hoa phù dung.
“Tại sao lại không tìm Toàn bá giúp đỡ?”
“Đây là quà ta tặng cho nàng, đương nhiên là muốn mình tự hoàn thành nó, với lại những gì Toàn bá biết đều đã muốn dạy toàn bộ cho ta a.” Hắn bất đắt dĩ cười khổ, “Vẫn là bởi ta không có được trời cho tài năng này.”
“Không, ta thực sự thích.” Nàng cầm lấy cây trâm kia đưa cho hắn, “Cài cho ta, được không?”
“Ta còn chưa có làm xong.” hơn nữa cái này đã là chuyện xấu, trong khoản thời gian ngắn này hắn đã không biết lãng phí bao nhiêu vật liệu gỗ, vẫn là không có tiến bộ.
“Cái này là tốt rồi.” Mặt nàng hàm chứa nước mắt hướng hắn mỉm cười, “Ta thích không phải là hoa phù dung hoàn mỹ, cài giúp ta được không?”
Ai có thể cự tuyệt lời thỉnh cầu như vây? Hắn tiếp nhận, bước đến yên lặng vì nàng vén tóc, đem cây trâm từ từ cài lên mái tóc đen của nàng, phù dung mới nở, tóc rơi bên má, cái kia cũng không phải trâm cài tóc hoàn mỹ lại làm nàng thanh lịch mà xinh đẹp.
Tay nàng vòng qua ôm cổ hắn, khuôn mặt tựa trên bờ vai hắn, cúi đầu gọi tên hắn: “A Lực.”
“Ừm?”
“Ta yêu chàng.”
Niềm vui mừng nháy mắt bao trùm lấy hắn, hắn thì ra nghĩ đến nàng nói thích hắn, nguyện ý cùng hắn thành thân, đã muốn là chuyện tốt đẹp nhất trên đời, bây giờ lại mới phát hiện, chuyện tốt đẹp đi qua sẽ còn có chuyện tốt đẹp khác đến.
Tỷ như, nàng nói thương hắn. Lại tỷ như, hắn phát hiện chính mình cũng yêu nàng.
“Nhu nhi.”
“Dạ?”
“Ta cũng yêu nàng.”
Bên môi của nàng chợt hiện lên nụ cười hạnh phúc, hắn không nói yêu nàng, kỳ thật nàng cũng biết. Yêu dù không có nói ra miệng, lại vẫn có thể cảm giác thật là sâu sắc.
Nàng đối với lựa chọn của chính mình lúc trước, không có chút chần chờ nữa, nàng không hối hận gả cho hắn, chẳng sợ tương lai hắn khôi phục lại trí nhớ, không yêu nàng nữa, nàng cũng không sợ. Ít nhất, hắn từng như vậy đối với nàng, từng như vậy nhường nhịn làm chuyện tình cho nàng cảm động, nàng lại còn có thể yêu cầu cái gì? ở thời điểm còn có thể yêu liền cố gắng để yêu đi, về phần ngày mai, sẽ chờ đến hừng đông nói sau.
Nàng ngẩng đầu, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng mà nói: “Ôm ta đến giường đi, tướng công?”
Thân hình của hắn cứng đờ, sau đó hô hấp nhanh hơn.
“Ta muốn chàng.” Nàng vươn người liếm liếm vành tai hắn.
Hắn hoảng hốt thiếu chút nữa ôm nàng không xong, trời ạ, loại tra tấn này thực sự ngọt ngào vừa đau khổ, nhiều lần khẳng định hắn sẽ điên mất. Hạ thân của hắn không ngừng nóng lên, nhưng thật là không được, “Nhu nhi, thân thể của nàng hiện tai, tuyệt đối không thê.”
“Ai nói.” Nàng nhìn hắn cười, mặt mày ửng đỏ, ngọt ngào lại tà ác, “Ta hiện tại tinh thần thực sự tốt,” Nhưng nàng ban ngày này ói đến tối trời đen kịt, nằm ở trên giường không ngồi dậy nổi.
“Tướng công, ta thực muốn…. Chàng không nghĩ muốn ta sao, ân?” Mềm mại bàn tay nhỏ bé mơn trớn trên ngực của hắn chậm rãi một đường đi xuống, phủ đến cái kia địa phương đang sưng phồng lên, ý cười bên môi nàng càng sâu, “Ngô, xem ra là muốn, rất muốn.”
Hắn hơi thở thô gấp nơi ngực kịch liệt phập phòng, một phen đè tay của nàng, thì ra một nữ nhân rụt rè một khi buông thả, cũng thật là muốn lấy mạng người, “Nàng xác đinh?”
“Uhm, chỉ cần chàng nhẹ một chút.” Bốn tháng, hẳn là không sao đâu.
Lực nhẫn nại của hắn, cũng chỉ có thể đến đây, hắn vươn tay ôm lấy nàng hướng đến giường, thời gian dày như vậy không đụng đến nàng, hắn đã sớm đến mức phát cuồng. Phi thường thấu hiểu, chu môi hé mở, nữ nhân đẹp nhất nhân gian, bất quá cũng như thế này.
Đêm nay hắn tuy rằng kích động, tuy rằng tình cuồng, nhưng vẫn là thật cẩn thận chế trụ, sợ chạm vào làm đau nàng.
Liền phía trước nơi dụ dỗ chất lỏng tuông ra, hắn nâng đùi phải của nàng lên, nghiêng thân mình thong thả mà sáp nhập, không dám giống như mọi lần một lần đẩy vào, mà là phi thường chậm rãi, phi thường chậm rãi từng chút từng chút một tiếng vào.
Đôi mắt như ngọc của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào biểu tình của nàng, nhìn thấy nàng một cái nhíu mày rất nhỏ liền dừng lại động tác, nhẹ giọng hỏi, mãi cho đến lúc nàng thúc giục, hắn mới lần nữa thẳng tiến.
Rốt cuộc, cũng hoàn toàn thâm nhập vào trong thân thể nàng, bọn họ đồng thời thở một hơi dài, cảm giác đã lâu không có ở chung một chỗ, loại này cảm giác thật thân thiết, thực sự tốt đẹp làm cho người ta muốn khóc.
“Cảm giác có khỏe không, hửm?”
“Ngô…..” Tiếng rên rỉ tinh tế từ mũi của nàng đi ra.
“ ‘Ngô’ là ý gì?”
“Ý tứ là, nếu chàng di động, cảm giác thật rất tốt.”
Nữ nhân này, khi nào thì trở nên lớn mật như vậy? Nhưng, hắn lại thích nàng lớn mật, thích nàng chỉ lớn mật đối với một mình hắn mà. Phủ trên bụng của nàng, hắn ôn nhu di chuyển, cho dù không thể tận tình rong ruổi, nhưng có thể ôm nàng, cùng nàng hòa chung làm một, loại cảm giác này làm cho hắn hưng phấn không thôi.
Đây là một loại hoan ái ôn nhu như nước, mỗi động tác của hắn đều tràn ngập nhu tình cùng săn sóc, loại ôn nhu này cũng đủ làm chết người giống như một lốc xoáy trong hồ chậm rãi chuyển động, tưởng chừng làm cho đem nàng cuốn vào bao phủ, so với hoan ái kịch liệt, cuồng dã kia, cảm thụ phi thường khác nhau, thì ra ôn nhu cũng đủ để giết người, càng có lực sát thương.
Bọn họ rất nhanh liền toàn thân run run đạt tới cao trào, hắn nhẹ nhàng mà hôn lên nước mắt của nàng, trấn an cảm xúc kích động của nàng, rốt cuộc cũng đợi cho nàng bình tĩnh trở lại, ở trong lòng hắn yên tâm đi vào giấc ngủ.
Hắn ôm chặt nàng, ôn nhu hôn lên mặt còn ướt át của nàng, thời điểm ôm nàng, hắn cảm thấy chính mình ôm toàn hạnh phúc thế giới, trong thế giới này, có nàng, còn có con của bọn họ.
Hạnh phúc, đôi khi cũng có thể đơn giản như vậy.
Hắn có thể lưu loát trong ba ngày liền làm ra cái bàn tinh mỹ, lại tìm suốt mười bảy đêm lại không có biện pháp làm ra một cái gọi là giống hình dạng cây trâm, nhưng hắn vẫn cố gắng.
Nàng nâng tay cầm lấy cây trâm vẫn chưa thành hình dáng rõ ràng kia, thân cây trâm đơn giản xinh đẹp bóng loáng chưa khắc hoa văn, nhưng trên đỉnh đầu có khắc đóa phù dung loạn thất bát tao. Trước không nói đóa hoa một mảnh lớn, một mảnh nhỏ, riêng là ngoại hình còn thiếu chút nữa nhìn không ra được nó là một đóa hoa, chứ đừng nói đến là chiếc châm ngọc bích mà nàng từng xem.
Nàng buông cây trâm, đưa tay đi đến kéo bàn tay hắn, vừa vặn thấy đầy vết thương.
Vết thương mới rồi vết cũ, bàn tay kia từng thon dài trắng noãn giống bàn tay quý tộc, bởi vì muốn nàng an dưỡng mà càng không ngừng lao động cần cù vất vả, lại bởi vì muốn làm cho thê tử một cây trâm nàng thích còn bị thương trong lúc khắc hoa………
Nước mắt của nàng lại chảy xuống.
“Nhu nhi, đừng khóc, ta một chút cũng không đau.”
Làm sao có thể không đau, làm sao lại có thể không đau! Toàn thân nàng do khóc mà run run.
“Ta……ta đi lấy thuốc mỡ cho chàng.” đều do nàng trong khoản thời gian gần đây rất không mệt mỏi, luôn mơ mơ màng màng, nữa ngủ nữa tỉnh, bằng không nàng đã sớm phát hiện trên tay hắn ngày càng thêm nhiều vết thương.
“Không vội.” Hắn chạy thật nhanh đến ôm lấy nữ nhân muốn chạy đi kia, thật là, rất là cho người ta quan tâm, cũng không ngẫm lại hiện tại trong bụng nàng đang mang thai đứa nhỏ, làm sao có thể vận động mạnh như vậy được, “Ta đã bôi qua thuốc mỡ.”
Nàng bình tĩnh lại, từng chút từng chút mơn trớn những vết thương không thể đếm hết của hắn, có cái thật nhỏ, có cái lại rất lớn, có nông, có sâu, có cũ, có mới, tràn đầy là những dấu vết. Nàng cúi đầu, ở những vết thương của hắn mà ôn nhu hôn lên, “Thực xin lỗi, đều là do ta sai.” Là nàng liên lụy hắn, nàng ngày đó vì sao lại đi xem cây trâm đó.
“Làm sao có thể là lỗi của nàng chứ?” hắn cười, “Nếu ta có tiền, ta khẳng định sẽ vì nàng mà xuống dưới mua, nhưng bởi vì chúng ta muốn để dành tiền nuôi hài tử, cho nên không mua nổi, ta chỉ có thể chính mình làm cho nàng một cây trâm, nhưng do ta quá ngu ngốc, luôn làm không tốt.” Hắn ở trên núi mây mù rất lâu mới tìm được cây thích hợp làm trâm, nhưng hắn lại luôn khắc không ra một đóa hoa giống như hoa phù dung.
“Tại sao lại không tìm Toàn bá giúp đỡ?”
“Đây là quà ta tặng cho nàng, đương nhiên là muốn mình tự hoàn thành nó, với lại những gì Toàn bá biết đều đã muốn dạy toàn bộ cho ta a.” Hắn bất đắt dĩ cười khổ, “Vẫn là bởi ta không có được trời cho tài năng này.”
“Không, ta thực sự thích.” Nàng cầm lấy cây trâm kia đưa cho hắn, “Cài cho ta, được không?”
“Ta còn chưa có làm xong.” hơn nữa cái này đã là chuyện xấu, trong khoản thời gian ngắn này hắn đã không biết lãng phí bao nhiêu vật liệu gỗ, vẫn là không có tiến bộ.
“Cái này là tốt rồi.” Mặt nàng hàm chứa nước mắt hướng hắn mỉm cười, “Ta thích không phải là hoa phù dung hoàn mỹ, cài giúp ta được không?”
Ai có thể cự tuyệt lời thỉnh cầu như vây? Hắn tiếp nhận, bước đến yên lặng vì nàng vén tóc, đem cây trâm từ từ cài lên mái tóc đen của nàng, phù dung mới nở, tóc rơi bên má, cái kia cũng không phải trâm cài tóc hoàn mỹ lại làm nàng thanh lịch mà xinh đẹp.
Tay nàng vòng qua ôm cổ hắn, khuôn mặt tựa trên bờ vai hắn, cúi đầu gọi tên hắn: “A Lực.”
“Ừm?”
“Ta yêu chàng.”
Niềm vui mừng nháy mắt bao trùm lấy hắn, hắn thì ra nghĩ đến nàng nói thích hắn, nguyện ý cùng hắn thành thân, đã muốn là chuyện tốt đẹp nhất trên đời, bây giờ lại mới phát hiện, chuyện tốt đẹp đi qua sẽ còn có chuyện tốt đẹp khác đến.
Tỷ như, nàng nói thương hắn. Lại tỷ như, hắn phát hiện chính mình cũng yêu nàng.
“Nhu nhi.”
“Dạ?”
“Ta cũng yêu nàng.”
Bên môi của nàng chợt hiện lên nụ cười hạnh phúc, hắn không nói yêu nàng, kỳ thật nàng cũng biết. Yêu dù không có nói ra miệng, lại vẫn có thể cảm giác thật là sâu sắc.
Nàng đối với lựa chọn của chính mình lúc trước, không có chút chần chờ nữa, nàng không hối hận gả cho hắn, chẳng sợ tương lai hắn khôi phục lại trí nhớ, không yêu nàng nữa, nàng cũng không sợ. Ít nhất, hắn từng như vậy đối với nàng, từng như vậy nhường nhịn làm chuyện tình cho nàng cảm động, nàng lại còn có thể yêu cầu cái gì? ở thời điểm còn có thể yêu liền cố gắng để yêu đi, về phần ngày mai, sẽ chờ đến hừng đông nói sau.
Nàng ngẩng đầu, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng mà nói: “Ôm ta đến giường đi, tướng công?”
Thân hình của hắn cứng đờ, sau đó hô hấp nhanh hơn.
“Ta muốn chàng.” Nàng vươn người liếm liếm vành tai hắn.
Hắn hoảng hốt thiếu chút nữa ôm nàng không xong, trời ạ, loại tra tấn này thực sự ngọt ngào vừa đau khổ, nhiều lần khẳng định hắn sẽ điên mất. Hạ thân của hắn không ngừng nóng lên, nhưng thật là không được, “Nhu nhi, thân thể của nàng hiện tai, tuyệt đối không thê.”
“Ai nói.” Nàng nhìn hắn cười, mặt mày ửng đỏ, ngọt ngào lại tà ác, “Ta hiện tại tinh thần thực sự tốt,” Nhưng nàng ban ngày này ói đến tối trời đen kịt, nằm ở trên giường không ngồi dậy nổi.
“Tướng công, ta thực muốn…. Chàng không nghĩ muốn ta sao, ân?” Mềm mại bàn tay nhỏ bé mơn trớn trên ngực của hắn chậm rãi một đường đi xuống, phủ đến cái kia địa phương đang sưng phồng lên, ý cười bên môi nàng càng sâu, “Ngô, xem ra là muốn, rất muốn.”
Hắn hơi thở thô gấp nơi ngực kịch liệt phập phòng, một phen đè tay của nàng, thì ra một nữ nhân rụt rè một khi buông thả, cũng thật là muốn lấy mạng người, “Nàng xác đinh?”
“Uhm, chỉ cần chàng nhẹ một chút.” Bốn tháng, hẳn là không sao đâu.
Lực nhẫn nại của hắn, cũng chỉ có thể đến đây, hắn vươn tay ôm lấy nàng hướng đến giường, thời gian dày như vậy không đụng đến nàng, hắn đã sớm đến mức phát cuồng. Phi thường thấu hiểu, chu môi hé mở, nữ nhân đẹp nhất nhân gian, bất quá cũng như thế này.
Đêm nay hắn tuy rằng kích động, tuy rằng tình cuồng, nhưng vẫn là thật cẩn thận chế trụ, sợ chạm vào làm đau nàng.
Liền phía trước nơi dụ dỗ chất lỏng tuông ra, hắn nâng đùi phải của nàng lên, nghiêng thân mình thong thả mà sáp nhập, không dám giống như mọi lần một lần đẩy vào, mà là phi thường chậm rãi, phi thường chậm rãi từng chút từng chút một tiếng vào.
Đôi mắt như ngọc của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào biểu tình của nàng, nhìn thấy nàng một cái nhíu mày rất nhỏ liền dừng lại động tác, nhẹ giọng hỏi, mãi cho đến lúc nàng thúc giục, hắn mới lần nữa thẳng tiến.
Rốt cuộc, cũng hoàn toàn thâm nhập vào trong thân thể nàng, bọn họ đồng thời thở một hơi dài, cảm giác đã lâu không có ở chung một chỗ, loại này cảm giác thật thân thiết, thực sự tốt đẹp làm cho người ta muốn khóc.
“Cảm giác có khỏe không, hửm?”
“Ngô…..” Tiếng rên rỉ tinh tế từ mũi của nàng đi ra.
“ ‘Ngô’ là ý gì?”
“Ý tứ là, nếu chàng di động, cảm giác thật rất tốt.”
Nữ nhân này, khi nào thì trở nên lớn mật như vậy? Nhưng, hắn lại thích nàng lớn mật, thích nàng chỉ lớn mật đối với một mình hắn mà. Phủ trên bụng của nàng, hắn ôn nhu di chuyển, cho dù không thể tận tình rong ruổi, nhưng có thể ôm nàng, cùng nàng hòa chung làm một, loại cảm giác này làm cho hắn hưng phấn không thôi.
Đây là một loại hoan ái ôn nhu như nước, mỗi động tác của hắn đều tràn ngập nhu tình cùng săn sóc, loại ôn nhu này cũng đủ làm chết người giống như một lốc xoáy trong hồ chậm rãi chuyển động, tưởng chừng làm cho đem nàng cuốn vào bao phủ, so với hoan ái kịch liệt, cuồng dã kia, cảm thụ phi thường khác nhau, thì ra ôn nhu cũng đủ để giết người, càng có lực sát thương.
Bọn họ rất nhanh liền toàn thân run run đạt tới cao trào, hắn nhẹ nhàng mà hôn lên nước mắt của nàng, trấn an cảm xúc kích động của nàng, rốt cuộc cũng đợi cho nàng bình tĩnh trở lại, ở trong lòng hắn yên tâm đi vào giấc ngủ.
Hắn ôm chặt nàng, ôn nhu hôn lên mặt còn ướt át của nàng, thời điểm ôm nàng, hắn cảm thấy chính mình ôm toàn hạnh phúc thế giới, trong thế giới này, có nàng, còn có con của bọn họ.
Hạnh phúc, đôi khi cũng có thể đơn giản như vậy.
/36
|