Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 93 - Tỷ Tỷ Thanh Lâu Thật Đáng Sợ!

/212


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.

Tần Thiếu Vũ cũng vạn lần không nghĩ tới, mình tiện tay chỉ một cái mà lại tới trúng chỗ này, vì thế muốn xuống xe mang Thẩm Thiên Lăng rời đi, nhưng lại bị Diệp Cẩn ngăn lại.

“Lăng nhi sẽ tức chết.” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

“Miễn cưỡng hy sinh chút đi.” Diệp Cẩn nhảy xuống xe ngựa, tự mình đi vào bên trong.

“Tiểu Cẩn, ” Thẩm Thiên Phong cũng bị dọa sợ, vội vàng đi theo phía sau.

“Chíp!” Mao Cầu nhanh chóng nhảy vào lòng cha nó, để tránh bị vứt bỏ —— vì sao ai cũng đi hết vậy, loại chuyện một mình một chim bị lãng quên trong xe thật vô cùng đáng lo lắng.

Tuy rằng Tần cung chủ tướng mạo anh tuấn, nhưng không ai chịu nổi sắc mặt âm trầm của hắn a, quả thực chính là sát khí bức người biết không, vì thế các tỷ tỷ ngực lớn đành phải tiếc nuối buông tay ý tưởng nhân cơ hội sờ sờ tiểu công tử xinh đẹp, thức thời lui ra nhìn hai người đi vào.

Tuy mấy người này vừa nhìn liền biết là kẻ có tiền, nhưng tú bà thanh lâu cũng rất tinh mắt, sau khi nghe được động tĩnh vội vàng chạy từ trên lầu xuống, liếc mắt một cái liền đoán được thân phận người tới, nhanh chóng kéo cao y phục trước ngực, thậm chí còn muốn trở về phòng đổi một bộ y phục kín đáo.

Thẩm Thiên Lăng: …

“Các vị công tử.” Tú bà đi đến trước mặt họ thật cẩn thận nói, “Không biết tới đây là vì chuyện gì?”

“Là y muốn tới.” Diệp Cẩn đưa tay chỉ.

Vì thế Thẩm tiểu thụ bị sợ ngây người, cái gì gọi là ta muốn tới?

Tú bà cũng bị sợ ngây người, “Thẩm, Thẩm công tử?” Nàng không phải sợ việc an bài cô nương đâu, vì nói không chừng được Thẩm công tử ngủ qua còn có thể tăng giá, nàng là sợ Tần cung chủ dưới cơn tức giận sẽ chém người. Phải biết tin đồn trong dân gian đều nói, cho dù Thẩm công tử chỉ liếc nhìn người khác một cái, Tần cung chủ cũng sẽ biến thân phun lửa a, huống chi còn là chuyện thế này, thật là đáng sợ.

Mà trên thực tế, Tần cung chủ cũng đúng là rất muốn chém người, dựa theo tính độc chiếm của hắn, chỉ hận không thể đem Thẩm Thiên Lăng vĩnh viễn ôm vào lòng dùng áo choàng bọc lấy, người khác nhìn nhiều một chút cũng xem như chiếm tiện nghi, huống chi còn là đến loại địa phương câu lan yên hoa này.

“Lăng nhi đã quen ở Thiên giới, sau khi hạ phàm thì muốn xem thêm nhiều nơi náo nhiệt.” Diệp Cẩn dõng dạc nói đến vô cùng lưu loát, “An bài một nhã gian yên tĩnh, tìm vài cô nương biết kể chuyện xưa vào đi.”

“Vâng vâng vâng.” Tú bà nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng thu xếp người an bài. Cô nương xung quanh sau khi nghe được ai nấy đều muốn ôm mặt thét chói tay, kìm lòng không được tưởng tượng ra cảnh Thẩm công tử ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế, ánh mắt thiên chân vô tà nghe chuyện xưa, cảm thấy tim cũng sắp tan chảy.

Đây chính là lực lượng fan não tàn a. Nếu người khác xông vào thanh lâu nói muốn nghe chuyện xưa, nhất định sẽ bị xem là não tàn đánh bay ra ngoài! Nhưng một khi đổi thành Thẩm Thiên Lăng, mọi người lại nhất trí tỏ vẻ quả thực chịu không nổi, chúng ta có một bụng chuyện xưa muốn kể cho công tử nghe đây, vô cùng khẩn cấp.

Thẩm Thiên Lăng bị bị bốn chữ “Thiên giới hạ phàm” của tẩu tử mình chấn đến da đầu run lên, nhưng cũng thức thời không nói chuyện, thẳng đến khi vào nhã gian mới nói, “Rốt cuộc muốn làm gì vậy?”

“Đã nói rồi mà, nghe chuyện xưa.” Diệp Cẩn cười, “Nơi này tuy thô bỉ, tam giáo cửu lưu nhưng lại có không ít người thích, cho nên lúc người trong giang hồ tìm hiểu tin tức, thường đến nhất chính là Câu Lan viện.”

Nhưng cũng không cần nói là ta muốn đến chứ a! Thẩm tiểu thụ âm thầm oán niệm.

Thanh lâu gì chứ.

“Lát nữa không cho nhìn loạn.” Tần Thiếu Vũ bắn bắn đầu y, “Không thì sẽ hư mắt.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp ngươi cho rằng ta mấy tuổi.

“Không thì tiến vào lòng ta đi.” Tần Thiếu Vũ lại đề nghị, “Sau đó trong toàn bộ quá trình có thể chỉ nhìn một mình ta.”

Thẩm Thiên Lăng quyết đoán cự tuyệt. Ai muốn nhìn ngươi suốt toàn bộ quá trình chứ, nghĩ một chút đã thấy vô cùng ngốc rồi. Vất vả lắm mới đến được thanh lâu, ít nhiều gĩ cũng phải nhìn mấy tỷ tỷ màu sắc rực rỡ kia một chút mới được biết không, không thể chịu thiệt!

Trên mặt Tần Thiếu Vũ tràn ngập ba chữ lớn “Ta đang ghen”.

Thẩm tiểu thụ tự động không nhìn hắn, ôm Mao Cầu đút nó ăn hạt dưa.

Sau một lát, quả nhiên có một nhóm nữ tử nối đuôi nhau vào, mặc dù dưới lời dặn dò của tú bà, họ không còn lẳng lơ lộ liễu như ngày xưa nữa, nhưng khí chất đâu phải là thứ ngươi muốn sửa là sửa được đâu, cho dù có ăn mặc như tiểu gia bích ngọc (con gái nhà lành, tiểu thư khuê các,..) thế nào đi nữa, thì người bình thường liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra bảy tám phần. Vì thế Thẩm tiểu thụ yên lặng đá nam nhân của y một cái, dám nhìn sẽ ly hôn!

Nhìn thấy nhiều thứ mềm mại như vậy, tâm tình Mao Cầu thoáng chốc trở nên rất tốt, vô cùng muốn nhào lên cọ cọ một phen. Đáng tiếc, nó vừa nhảy lên trên bàn thì liền bị một hương thơm cực nồng xông đến hoảng hốt, đành phải lại chíp chíp chui vào lòng nương nó, đôi mắt bé nhỏ rất yếu ớt —— choáng!

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, đưa tay xoa xoa đầu nó.

“Làm phiền chư vị cô nương.” Diệp Cẩn nói, “Mọi người cũng không cần lễ tiết gì cả, tùy tiện kể mấy chuyện thú vị thường ngày là được, Lăng nhi rất thích náo nhiệt.”

“Ừm.” Vì phối hợp với tẩu tử của mình, Thẩm tiểu thụ đành phải nhu thuận lên tiếng, tỏ vẻ bản thân thật sự rất muốn nghe chuyện xưa.

Khó được nhìn thấy Thẩm công tử trong truyền thuyết, hai mắt các tỷ tỷ không khỏi trở nên nóng bỏng, nhịn không được mà nhìn đi nhìn lại nhiều lần, trong lòng cảm khái quả thật không giống phàm nhân a, mi mắt tựa như được phác họa mà thành, cười mỉm chi, trong lòng còn ôm một con Tiểu Phượng Hoàng mập mạp, thật nhịn không được muốn nhào lên xoa xoa nắn nắn.

Vì thế, sắc mặt Tần Thiếu Vũ càng lúc càng đen, nếu không phải sợ Thẩm tiểu thụ tức giận, hắn gần như muốn trực tiếp kéo người đi —— rốt cuộc là cái địa phương chết tiệt gì đây!

Mà ở mấy trăm dặm ngoài Phong Tuyết Thành, Ngâm Vô Sương đang đứng một mình trong hậu viện Vô Tuyết Môn, hái từng đóa từng đóa Băng Hàn Hoa.

“Ca.” Ngâm Lạc Tuyết ở bên ngoài gọi.

“Tìm được người rồi?” Ngâm Vô Sương đứng lên.

“Không có.” Ngâm Lạc Tuyết lắc đầu, “Chỉ là có thêm chút manh mối, biết được người giả mạo Thẩm Thiên Lăng kia từng xuất hiện ở ngoại ô, ước chừng là chuyện của hai ngày trước.”

“Cái này cũng gọi là manh mối?” Ngữ điệu của Ngâm Vô Sương rất lạnh lùng.

Ngâm Lạc Tuyết bất đắc dĩ nói, “Quả thật không thể xem là manh mối, nhưng hành tung của người nọ vô cùng quỷ dị, người của chúng ta cũng đã cố hết sức rồi.”

“Mà thôi.” Ngâm Vô Sương phất tay đi vào bên trong, “Chuyện này ta sẽ tự mình xử lí.”

“Ca.” Ngâm Lạc Tuyết theo sau y, “Kỳ thật nếu có người giả mạo Thẩm Thiên Lăng, sau khi Tần Thiếu Vũ biết tin nhất định sẽ chủ động ra tay, chúng ta cần gì đi quản loại chuyện vớ vẩn này?”

“Quản chuyện vớ vẩn?” Ngâm Vô Sương nghe vậy dừng chân lại, “Là chuyện xảy ra ở Hàn Tùng Thành, ta tất nhiên phải điều tra rõ, có liên quan gì tới vớ vẩn hay không?”

Ngâm Lạc Tuyết có chút nghẹn, nói thẳng ra, nguyên nhân hắn không muốn nhúng tay vào việc này rất đơn giản, chính là vì không muốn nhấc lên quan hệ với Truy Ảnh Cung. Lần này đám người của Tần Thiếu Vũ tới Đông Bắc, mục đích chủ yếu là vì thay Hoàng Thượng diệt trừ Chu Giác. Người trong giang hồ luôn không muốn có quá nhiều liên can với triều đình, huống chi còn là dính dáng tới phản tặc, cho nên phải tránh càng xa càng tốt. Nhưng tiếc là ca ca nhà mình lại ương ngạnh, nên hắn cũng chỉ có thể thức thời câm miệng.

Từ sau khi Tần Thiếu Vũ thành thân, mấy năm nay Ngâm Vô Sương cơ bản chỉ ở trong Vô Tuyết Môn, bình thường gần như không gặp gỡ bất kỳ người ngoài này, tất cả mọi chuyện đều giao cho đệ đệ xử lí. Mà chính y ngoại trừ luyện công ra, thì đại đa số thời gian đều là ngâm mình trong băng tuyền lạnh thấu xương, dùng phương thức gần như là tàn nhẫn để bắt buộc nội tâm chính mình phải bình tĩnh trở lại, không được suy nghĩ đến những chuyện khác. Cho nên lần này thấy y cư nhiên dùng thái độ bình thản nói muốn đích thân đi bắt kẻ giả mạo Thẩm Thiên Lăng, đáy lòng Ngâm Lạc Tuyết vô cùng phức tạp, nhưng lại không dám ngăn cản, đành phải ở trong lòng điên cuồng đánh cho đám người Thẩm Thiên Lăng tơi bời hoa lá —— đang yên đang lành, tự nhiên chạy tới Đông Bắc làm gì cơ chứ!

Thật là không thể đáng ghét hơn được nữa.

“Hắt xì!” Thẩm Thiên Lăng đánh hắt xì.

“Lại cảm lạnh ?” Tần Thiếu Vũ kiểm tra độ ấm trên trán y.

“Không phải đâu.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Chắc vì hương khí ở thanh lâu vừa rồi quá nồng.” Cho nên nhất thời không thích ứng được với không khí trong lành.

Nói ra thật là ngược tâm.

“Nhưng cũng đáng .” Diệp Cẩn nói, “Ít nhất có thể phỏng đoán được kẻ bắn tên đêm đó là ai.”

Dựa theo những gì nữ tử thanh lâu kia nói, quả thật có một nam tử trẻ tuổi từng mang theo cung tiễn đi đến Phiêu Hương lâu, ước chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mi mục tuấn lãng thân hình cao lớn, ra tay cũng rất hào phóng. Chỉ nói mình đến từ phương Bắc, nhưng chưa bao giờ để lộ danh tính, tuy uống rượu xong có lúc cao hứng cũng gọi không ít cô nương đến bồi, nhưng có thể ở lại trong phòng vĩnh viễn chỉ có một mình Ỷ La.

Bởi vì cuộc trò chuyện này là nương theo cái cớ tán chuyện, nên mọi người cũng không tiện hỏi nhiều, hàn huyên một hồi liền cáo từ rời khỏi thanh lâu, ngồi trên xe ngựa trở về khách sạn, thuận tiện an bài ám vệ đi thăm dò xem, vị nữ tử thanh lâu tên Ỷ La kia rốt cuộc có lai lịch gì.

Vì thế vào ban đêm, trong thanh lâu liền xuất hiện một thương nhân anh tuấn tiêu sái đến từ vùng khác, tên là Kim Mãn Tương (tiền đầy rương ~), tuy cái tên rất trắng trợn, nhưng bởi vì bộ dạng hắn đẹp, lại ra tay hào phóng, nên vẫn có không ít cô nương vui vẻ nghênh tiếp, châm trà rót rượu rất hòa thuận vui vẻ.

Những ám vệ còn lại phân tác ở các góc, luôn âm thầm quan sát động tĩnh, hơn nữa còn thầm cảm thấy may mắn —— may là chúng ta không rút được thăm a, loại chuyện giả thành khách làng chơi này thật sự có mức độ khó quá cao, còn phải đối mặt với một đám cô nương như ba đào mãnh liệt, nếu không cẩn thận bị sờ tay thì làm thế nào đây, thật là nghĩ một chút thôi mà da đầu cũng đã run lên rồi.

Thế giới này thật sự quá nguy hiểm, chúng ta đều vô cùng sợ hãi a.

“Vị đại gia này.” Sau khi rượu quá ba tuần, các cô nương đều bắt đầu nghiêng người về phía hắn, dùng tất cả chiêu thức trên người chỉ vì muốn kim chủ lưu lại (kim chủ là người ra tiền, giàu có đó a), trong chốc lát, toàn thân ám vệ đã nổi đầy da gà, đem thứ ở trên ngực kia cách xa ta một chút đi a, ta ta ta có chút nhột!

“Rượu cũng uống đủ rồi, không bằng theo nô gia trở về phòng đi?” Hồng y tỷ tỷ mị nhãn như tơ, “Nô gia đánh đàn cho công tử nghe.”

Ám vệ còn chưa kịp nói chuyện, liền có một thanh y tỷ tỷ nhào lên tiếp, “Khuya rồi mà còn nghe đàn gì chứ, nên đàm tình mới đúng a… Nô gia có chút choáng, công tử đỡ ta về phòng có được không?”

(*) Đàm tình có nhiều nghĩa, chẳng hạn như trò chuyện, nói chuyện yêu đương, và ở đây nó có nghĩa là nói chuyện ấy ấy >.

/212

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status