Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 107 - Trên Đời Này Không Ai Có Thể Khiến Hắn Chịu Thiệt!
/212
|
Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
Tuy trong lòng không nỡ, nhưng dù sao vẫn còn chính sự phải làm, hai người tay trong tay nói mấy câu ân ái của tình nhân một hồi, rốt cuộc vẫn phải rời giường. Khang Đại Phúc đã chuẩn bị xong điểm tâm từ sớm, sau khi đơn giản nếm qua xong, Tần Thiếu Vũ chiếu theo bộ dáng Khang Lục dịch dung, thấy cũng có đến chín phần tương tự, nếu không phải thường ngày biết rõ, chắc chắn cũng sẽ không nhìn ra manh mối.
Vì bảo đảm không có sai sót, sau khi dịch dung xong, Tần Thiếu Vũ còn cố ý đi mấy vòng trong phủ, kết quả mọi người đều tưởng rằng hắn đã hết bệnh, còn có người khuyên hắn đừng vì A Nguyên mà sa sút tinh thần nữa, đối với mấy việc này Tần Thiếu Vũ cũng chỉ cười có lệ, chưa từng mở miệng nói chuyện, tất nhiên cũng không ai nhận ra rằng, kỳ thật trước mắt chỉ là hàng giả.
“Sao rồi?” Sau khi trở về chỗ ở, tất cả mọi người hỏi hắn.
“Không thành vấn đề.” Tần Thiếu Vũ nói, “Còn có người đưa bạc cho ta, nói là lúc trước đã mượn.”
“Lúc này rồi mà còn quậy sao.” Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.
“Là thật .” Tần Thiếu Vũ lấy một thỏi bạc nhỏ từ bên hông ra, “Vừa rồi có đại hồ tử (người râu ria, vạm vỡ), nhất định phải đưa cho ta.”
Thẩm tiểu thụ 囧囧.
“Là Phát ca.” Khang Lục bật cười, “Lúc trước hắn muốn đi uống rượu, ai ngờ bạc đều bị tẩu tử giữ hết, thèm quá nên đến chỗ ta mượn tiền.”
Thẩm tiểu thụ vô cùng cảm khái, Phát ca gì đó, chẳng lẽ không phải là hô mưa gọi gió ở Bến Thượng Hải, có mấy đồng tiền thôi mà cũng phải mượn.
Tên thì giống, nhưng chênh lệch thật lớn a.
“Ngay cả người vay tiền cũng nhận sai, những người khác càng không thành vấn đề.” Diệp Cẩn nói, “Về phần phần phản tặc bắt cóc người hầu kia, cũng không thể biết Khang Lục chân chính có bộ dáng gì, đến lúc đó chỉ cần giả giọng một chút, đừng để ai nghe ra ngươi là cung chủ Truy Ảnh Cung là được.”
“Ta đến mật thất trước.” Khang Lục hành lễ với Tần Thiếu Vũ, “Làm phiền cung chủ rồi.”
“Khách sáo rồi, là chuyện nên làm.” Tần Thiếu Vũ cười cười, tùy tay ném cho hắn một lọ thuốc, “Bệnh của ngươi còn chưa tốt, trong mật thất lại rất ẩm, thuốc này có thể loại trừ khí ẩm.”
Khang Lục liên tục nói cảm ơn, cầm bình thuốc cùng Khang Đại Phúc ra khỏi tiểu viện. Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn cũng cũng thức thời rời đi, để lại thời gian cho hai người bọn họ.
Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ, sau đó “Ha ha” một tiếng bật cười.
“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo khuôn mặt y, “Dịch dung quá tốt, nhận không ra sao?”
“Cũng không phải, mặc kệ dịch dung thành cái dạng gì, ánh mắt cũng sẽ không đổi.” Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn, dặn dò nói, “Trên đường cẩn thận.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, nghiêng qua hôn lên cánh môi y.
Sau một nén nhang, hạ nhân Khang phủ đang ở trong viện phơi nắng, đột nhiên thấy Khang Lục đeo đao và lương khô trên lưng đi ra ngoài, nhất thời ai nấy cũng đứng lên, “Lại muốn đi tìm A Nguyên?”
Khang Lục chỉ xem như không nghe thấy.
“Lục ca, ngươi đừng đi.” Có người trẻ tuổi giữ chặt hắn, “Đã nhiều ngày như vậy, trên núi còn có tuyết lớn, A Nguyên hắn… đừng để mình liên lụy mình a.”
“Đúng vậy đúng vậy, trong thành nhiều người như vậy còn tìm không được, bây giờ ngươi đi thì có được gì, gần đây mỗi ngày đều có tuyết lớn, lỡ như —— a nha.” Một câu còn chưa nói xong, đã bị Khang Lục đưa tay đẩy ra, thiếu chút nữa té kiểu chó ăn phân.
Những người khác còn muốn khuyên, nhưng Khang Lục đã từ trong cửa xông ra ngoài, không bao lâu liền biến mất ở đầu phố. Ven đường có dân chúng thấy được thì hiếu kỳ, liền châu đầu lại hỏi nguyên do, sau khi nghe rõ nguyên nhân thì có chút thổn thức, tuy nói phần tình cảm này đáng quý, nhưng quả thật có hơi mạo hiểm, cả ngọn núi đều phủ tuyết trắng mờ mịt, chỉ sợ lại có nguy hiểm…
Hậu viện Khang phủ, Thẩm Thiên Lăng ngồi ở bên bàn, một bên xuất thần một bên nghịch quân cờ trong hộp.
“Thiếu Vũ không sao đâu.” Diệp Cẩn đưa cho y một ly trà xanh.
“Tất nhiên ta biết.” Thẩm Thiên Lăng ném quân cờ vào trong hộp, rầu rĩ nói, “Nhưng vẫn thấy lo lắng.”
“Nhiều nhất cũng chỉ mười lăm ngày thôi mà.” Diệp Cẩn ngồi bên cạnh y, “Sẽ qua rất nhanh.”
Mười lăm ngày còn nói thôi mà? Thẩm Thiên Lăng chống quai hàm thở dài, nửa tháng a, thật quá lâu.
Mặc dù có mất mặt, nhưng cũng không có cách nào, trong lòng vẫn rất không nỡ a.
Hơn nữa con cũng không ở đây, ngay cả tiếng chíp chíp cũng chưa được nghe.
Vô cùng thê lương.
“Chíp!” Trong Vô Tuyết Môn, Cục Bông đang dựa trong ổ, chăm chú chơi mấy viên ngọc to tròn.
“Cũng không biết chừng nào phu nhân mới về.” Ám vệ vây quanh nó từ bốn phía, phát ra tiếng thở dài từ nội tâm.
Không sai, chúng ta cũng chỉ nhớ một mình công tử! Về phần cung chủ gì đó, hoàn toàn không quen, cho dù phu nhân mang về một người người xa lạ, chúng ta cũng không chắc có thể nhận ra, quả thực trung thành đến mức khiến người rơi lệ.
“Chíp.” Qua một hồi, Cục Bông chơi chút mệt, vì thế từ ổ nhỏ nhảy ra, lắc lư chạy ra ngoài chơi ném tuyết, thân mình bé nhỏ tròn vo còn đầy lông, vô cùng lãnh khốc.
Mọi người nhất thời dâng trào cảm xúc, nhất thống giang hồ gì đó, chúng ta hoàn toàn không chờ mong a.
“Mấy hôm trước ta xem được quyển sách, nói thiếu cung chủ có thể hô phong hoán vũ.” Ám vệ Giáp nghĩ đến một chuyện, “Còn nói có thể điều khiển sấm sét.”
“Sao có thể, xạo quá nha! Thiếu cung chủ sao có thể biết hô phong hoán vũ!” Ám vệ Ất lập tức tỏ vẻ khinh thường, “Biết ngay mấy sách đó toàn bịa đặt bậy bạ mà.”
“Đúng đó đúng đó, bây giờ thiếu cung chủ của chúng ta chỉ mới biết mắt bắn ra sét thôi!” Ám vệ Bính sửa lại cho đúng.
“Rõ ràng phù phong phiếm vũ mới đúng!” Ánh mắt ám vệ Đinh rất kiên nghị.
Đáy mắt những ám vệ khác tràn ngập đồng tình, những lời này nói với ngươi thật sự muốn mạng người a.
Ám vệ Đinh: …
“Đọc theo ta.” Ám vệ Giáp vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Bốn là bốn, mười là mười, mười bốn là mười bốn, bốn mươi là bốn mươi.”
“Không cần mới đầu đã khó như vậy chứ a!” Ám vệ Bính chính nghĩa, “Phải tiến hành theo tuần tự, nào, chúng ta chọn đơn giản một chút. Một… hai… ba bắt đầu, gió thổi bụi bay, bụi bay phủ lên hoa, gió thổi bụi hoa bay đi, bụi ở trong gió bay a bay.”
Kaze: Giải thích chỗ mấy bạn ám vệ hát hò một tí ^^:
Ở đoạn trên ám vệ giáp nói thoại bản viết cục bông biết “hô phong hoán vũ” (呼风唤雨: hu feng huan yu), nhưng ám vệ đinh phản bác lại là “phù phong phiếm vũ” (浮风泛雨: fu feng fan yu => nghĩa là bay trong gió trong mưa). Cho nên mấy ám vệ kia cho rằng bạn ám vệ đinh phát âm sai, vì vậy mới có đoạn dạy bạn ám vệ đinh phát âm theo mấy câu hát hò ^^)
“Bốn là bốn, mười là mười, mười bốn là mười bốn, bốn mươi là bốn mươi.” (phiên âm là: si shi si, shi shí shi, shí si shi shí si, si shí shi si shí.)
“Gió thổi bụi bay, bụi bay phủ lên hoa, gió thổi bụi hoa bay đi, bụi ở trong gió bay a bay.” (phiên âm là: Feng chui hui fei, hui fei hua shang hua dui hui, feng chui hua hui hui fei qu, hui zai feng li fei you fei.)
(=> toàn những đoạn đọc lẹo cả lưỡi @@)
Ám vệ Đinh biểu tình ai oán, rầu rĩ ngậm miệng.
Mấy người xấu các ngươi.
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang ngồi trên nóc nhà xa xa, xa xa xem bọn hắn cãi nhau ầm ĩ, vẫn là bộ mặt than ngàn năm không đổi.
Mà tại vùng núi cách đây mấy trăm dặm, Tần Thiếu Vũ đang đi vòng vòng không mục đích, trước đó hắn bắt đầu tìm từ sườn Đông, sau đó mới đồi sang sườn Tây, trường đao trong tay chém lung tung xung quanh, hiển nhiên là bộ dáng tìm tới đỏ mắt.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, thậm chí ngay cả dấu chân lớn ngày trước cũng không xuất hiện nữa. Tần Thiếu Vũ ngồi dưới tàng cây nghỉ một hồi, sau đó đi về phía bãi tha ma —— nếu hắn không đoán sai, thi thể của mấy nữ tử kia chính là bí mật lớn nhất của ngọn núi này, đối phương khổ tâm tạo ra lời đồn có quỷ quậy phá, đều chỉ vì ngăn cản dân chúng vào núi, tránh lại sinh chuyện. Cho nên dựa theo suy luận này, xung quanh hố sâu hẳn sẽ có nhiều người trông coi mới đúng.
Hoa tuyết từ không trung nhè nhẹ bay xuống, mỗi một bước đều vô cùng gian nan. Tần Thiếu Vũ đi rất chậm chạp, mặc cho ai nhìn thấy, cũng sẽ không thể liên hệ hắn với tuyệt thế cao thủ.
Từ chỗ sâu trong rừng cây bay ùa lên một đám quạ đen, Tần Thiếu Vũ khẽ nhướn mày, mặt không đổi sắc tiếp tục đi về phía trước.
Khoảng cách càng ngày càng gần, gió bắc cũng càng thổi càng mạnh. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, tuy đã cố ý bước chậm và nhẹ, nhưng đối với Tần Thiếu Vũ mà nói hiển nhiên là không chút tác dụng. Gió bên tai trái giống như bị xé rách, Tần Thiếu Vũ nghiêng người tránh qua, khó khăn tránh thoát một thanh gỗ.
Ba năm nam nhan thân hình cao lớn nhào tới, thoáng chốc thành một cuộc hỗn chiến. Tần Thiếu Vũ tùy tay chém đại một đao, xoay người muốn chạy, nhưng đột nhiên gục xuống, rồi sau đó bị trói chặt lại.
“Các ngươi là ai!” Đáy mắt Tần Thiếu Vũ có chút hoảng sợ.
Cho nên nói gần đèn thì sáng, phàm là người bên cạnh ảnh đế, diễn xuất cũng sẽ không quá tệ —— huống chi trong ba năm thành thân này, Tần cung chủ cũng đã diễn không ít. Mã tặc gì đó, thổ phỉ gì đó, ác bá gì đó, thậm chí còn từng diễn qua tú tài lên kinh đi thi, Thẩm tiểu thụ thì nhận vai tiểu yêu tinh hồ mị đi hút dương khí của hắn. Tuy loại nhân vật tú tài này có khí chất kém xa Tần cung chủ vạn dặm, nhưng cuối cùng hai người vẫn thuận lợi ân ân xong, không bị bật cười! Có thể thấy diễn vẫn rất thật.
Cho nên giờ này khắc này, Tần cung chủ cũng diễn rất tốt màn sợ hãi, đủ để không hề làm mất mặt bé heo nhà mình.
Mấy nam nhân kia cũng chưa nói chuyện với hắn, sau khi dùng một miếng vải đen che mặt hắn lại, liền kéo vào chỗ sâu trong rừng. Tần Thiếu Vũ ở trong lòng yên lặng hít sâu một hơi, tính toán sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ đem đám người này đánh thành cẩu.
Tuyết rất dày, cho nên cũng không thấy khó chịu lắm, nhưng sau một lát, toàn bộ y phục của Tần Thiếu Vũ vẫn ướt đẫm, nếu đổi thành người thường, chắc chắn đã sớm chịu không nổi mà đông cứng.
Cho nên Tần cung chủ cũng đành phải giả như bị đông cứng, cho đến khi một chậu nước ấm xối lên người, mới ho khan ngồi dậy.
Mảnh vải che mắt bị lấy xuống, mới phát hiện mình bị đưa vào một căn phòng, bài trí bốn phía rất đơn giản, trong phòng còn có chậu than lớn. Một tên nam nhân xấu xí đang ngồi trên ghế, chậm rãi uống trà.
“Ngươi là ai?” Tần Thiếu Vũ cảnh giác.
“Đừng sợ.” Nam nhân cười ha ha, đứng dậy ngồi ở trước mặt hắn, “Nếu không phải ngươi không biết điều chạy loạn khắp nơi, thì chúng ta cũng đã không mang ngươi tới đây.”
“Ngươi muốn làm gì?” Tần Thiếu Vũ lui lui về phía sau.
“Hôm nay trong thành đều bàn tán, gia đinh Khang phủ Khang Lục mặc kệ gió tuyết, lại vào núi muốn tìm đệ đệ.” Nam nhân chậc chậc, “Biết rõ sườn Tây là cấm địa mà còn muốn xông vào, ngươi cũng có vài phần nghĩa khí.”
“A Nguyên cũng là các ngươi bắt đi ?” Tần Thiếu Vũ nghe vậy giãy dụa đứng lên, “Hắn ở đâu!”
“Ngươi yên tâm, hắn rất nghe lời, cho nên không sao cả.” Nam nhân nói, “Nhưng ngươi có chuyện hay không, thì không chắc.”
“… Ta không biết gì cả, sao các ngươi phải bắt ta?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Nếu ngươi biết được gì, cũng đã không sống đến bây giờ.” Nam nhân tùy tay rút ra chủy thủ, “Về sau có thể sống sót hay không, đều phải xem ngươi lựa chọn thế nào.”
Tần Thiếu Vũ lui đến góc tường, muốn tránh khỏi trói buộc trên tay.
“Ngươi thật sự nghĩ rằng có thể trốn thoát sao?” Biểu tình của nam nhân có chút trào phúng, “Ngoan ngoãn nghe ta, đây là đường sống duy nhất của ngươi.” (em thề là cái cảnh này y chang hoàng hoa khuê nữ sắp bị người ta ức hiếp =”=~)
“Cái gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ngươi có từng nghe qua thiên tử Chu vương?” Ngữ khí nam nhân rất nhạt.
“Các ngươi là phản loạn?” Tần Thiếu Vũ cũng hít một ngụm khí lạnh.
“Thuận theo thiên mệnh, sao có thể gọi là phản loạn?” Biểu tình nam nhân không vui, âm ngoan nói, “Lời này nói một lần thì thôi, nếu bị ta nghe lần thứ hai, ngươi chỉ có một con đường chết.”
Tần Thiếu Vũ lấy lại bình tĩnh, “Vậy các ngươi bắt ta làm gì?”
“Không phải bọn ta muốn bắt ngươi, mà là ngươi và đệ đệ của ngươi không biết sống chết, nhất định muốn xông vào sườn Tây.” Nam nhân cười lạnh.
“Bọn ta biết sai rồi, ngươi thả bọn ta đi.” Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.
“Nếu đã đến đây, thì không còn đường trở về.” Nam nhân nói, “Nhưng cũng không cần sợ, nếu ngoan ngoãn phối hợp, các ngươi không chỉ không chết, ngược lại còn có thể có được vinh hoa phú quý hưởng không hết.”
“… Là sao?” Ánh mắt Tần Thiếu Vũ thả lỏng.
“Nói cách khác, kỳ thật huynh đệ các ngươi bị bắt cũng không phải chuyện xấu, nói không chừng là do ông trời thấy các ngươi sống quá khổ nhọc, nên mới cho cơ hội đổi đời.” Nam nhân nói, “Người sống một đời, ai không muốn lên cao, đường đường ba thước nam nhi, sao có thể cam tâm đứng sau người khác?”
Tần Thiếu Vũ trong lòng cười thầm, đêm trước khi cả hai trò chuyện, bé heo nhà mình đã đoán được khá rõ mấy lời này, thậm chí nghe qua còn có sức hấp dẫn hơn nhiều, cho nên bây giờ nghe được, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tức cười.
Nam nhân hoàn toàn không nhận ra mình là đang lặp lại lời kịch cũ, thấy cảnh giác trong mắt Tần Thiếu Vũ càng ngày càng ít, thậm chí còn cảm thấy rất đắc ý, vì thế lải nhải càng nhiều, nói hết gần nửa canh giờ, cuối cùng mới dừng lại uống một ngụm nước, “Sao hả?”
“Quả thật như ngươi nói, sẽ kiếm được số tiền lớn sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Lừa ngươi làm chi.” Nam tử cởi bỏ dây thừng trên người hắn, “Từ xưa đến nay, khai quốc công thần nào mà không được ngồi hưởng phú quý?”
Tần Thiếu Vũ giãn giãn gân cốt, lại nói, “Ta muốn gặp đệ đệ trước, bàn bạc xong mới quyết định.”
“Không thành vấn đề.” Thấy thái độ hắn thả lỏng, ngữ điệu nam tử cũng tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn phái người lấy cho hắn một bộ đồ mới, thay bộ áo ướt đẫm trước đó.
Vẫn bị vải che mắt, nhưng đường xá lần này hiển nhiên ngắn hơn nhiều, Tần Thiếu Vũ một đường đi tới, chỉ có thể bằng cảm giác mà phán đoán ra dưới chân là đường đá, ngẫu nhiên sẽ ngửi được hương thơm, đây chắc là một tòa nhà lớn.
Sau một hồi người dẫn đường dừng chân lại, đẩy cửa phòng ra nói, “Vào đi.”
Tần Thiếu Vũ lần mò bước qua cửa, cửa phòng lập tức bị “loảng xoảng” khóa lại. Sau khi kéo vải đen xuống, chỉ thấy một thiếu niên như con báo nhỏ nhào tới, mang theo tiếng khóc nức nở nói, “Lục ca.”
Tần Thiếu Vũ: …
Thiếu niên treo trên người hắn, ô ô khóc nói, “Sao ngươi lại tới đây, là vì tìm ta, cho nên bị bắt đến sao?”
Tần Thiếu Vũ chỉ có thể may mắn, may mà bình dấm nhỏ nhà mình không thấy một màn này.
“Nói chuyện với ngươi a.” Thiếu niên khóc nửa ngày, thấy hắn yên lặng không nói, vì thế hai mắt đẫm lệ chúi nước mũi.
Tần Thiếu Vũ xách hắn xuống, nhẹ nhàng đặt ở một bên.
Ánh sáng trong phòng rất tối, cho nên thiếu niên không thấy rõ ánh mắt hắn. Thấy hắn nãy giờ không nói gì, chỉ cho là bị bắt cóc nên thấy sợ hãi, vì thế kéo hắn đến góc tường, nhỏ giọng ở bên tai nói, “Người ở đây đều rất xấu, ngươi muốn làm bộ nghe lời mới được.”
Tần Thiếu Vũ thấp giọng đáp một câu.
“Ta là vì không nghe lời, khi không bị bọn họ đánh một trận.” Hốc mắt thiếu niên vẫn còn vết bầm, lại đi đến bên cạnh hắn, “Nhưng giả vờ đáp ứng thì sẽ không sao, nếu bọn họ không hạ sát thủ, nói lên chúng ta vẫn còn có công dụng, ta cũng không tin sẽ bị nhốt cả đời, sau này chắc là sẽ có cơ hội chạy trốn.”
Tần Thiếu Vũ quay đầu nhìn hắn một cái, “Giả vờ đáp ứng?”
“Đúng vậy.” Thiếu niên gật đầu, bởi vì hai người đều là nhẹ giọng nói chuyện với nhau, cho nên hắn cũng chưa cảm nhận được âm thanh khác thường nào, nói nhỏ, “Bọn họ là phản loạn, vô cùng đáng ghét.”
Tần Thiếu Vũ cười cười, không nói gì.
“Sao ngươi còn cười được.” Thiếu niên thở dài, “Ta gấp muốn chết, một bên mong ngươi đừng tới, một bên lại cảm thấy ngươi nhất định sẽ tới.”
Lúc trước Khang Lục từng nói, đệ đệ của hắn trẻ tuổi mà thành thạo, hiện tại xem ra đúng là nói thật. Bình thường tiểu hài tử hơn mười tuổi gặp phải loại chuyện này, phỏng chừng phần lớn đều sẽ hoang mang lo sợ, sao có thể được giống như hắn, nghĩ trước nghĩ sau tìm kế trốn đi. Tần Thiếu Vũ nói, “Không muốn làm việc cho bọn họ sao?”
“Tất nhiên không muốn, chẳng lẽ ngươi muốn?” Thiếu niên hít một ngụm khí lạnh.
Tần Thiếu Vũ nói, “Không muốn, ta sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài.”
“Ừ, chúng ta phải cùng nhau nghĩ biện pháp, chỉ trông vào một mình ngươi thì không được.” Thiếu niên nói xong lại cảm thấy có chút buồn bực, “Lục ca, sao giọng ngươi lại thay đổi vậy.”
Tần Thiếu Vũ nói, “Bởi vì ta không phải Khang Lục.”
Thiếu niên nghe vậy sợ hãi, suýt nữa kêu lên, nhưng Tần Thiếu Vũ ra tay rất nhanh, thoáng chốc đã điểm huyệt hắn, “Im lặng một chút.”
Đáy mắt thiếu niên có rất nhiều cảm xúc, hưng phấn vui mừng sợ hãi lẫn lộn với nhau, cả người đều như sắp bay lên!
Chẳng lẽ là đại hiệp giang hồ trong miệng của mấy người kể chuyện? !
Tần Thiếu Vũ đem mọi chuyện giải thích với hắn một lần, sau đó hỏi, “Đã hiểu chưa?”
Thiếu niên liều mạng gật đầu.
Tần Thiếu Vũ giải huyệt đạo cho hắn.
Thiếu niên lập tức nói, “Ta rất thích Thẩm công tử !”
Tần Thiếu Vũ: …
Thiếu niên gãi gãi đầu, cũng biết hình như lời này có chút không thích hợp, vì thế cười hắc hắc nói, “Có phải chúng ta phải giết ra ngoài không?”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Ta muốn tìm ra chủ nhân tòa nhà này.”
“Ừm.” Thiếu niên gật đầu, “Ta biết, cái này gọi là trị cỏ tận gốc!”
“Không ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên phải học được cách tùy cơ ứng biến.” Tần Thiếu Vũ nói, “Trừ phi có tình huống đặc biệt, bằng không một tấc cũng không được rời khỏi ta.”
Thiếu niên tiếp tục gật đầu, vui vẻ nói, “Như vậy có phải sẽ được tính là người trong giang hồ không?”
“Không sai.” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Cho nên ngươi không được làm mất mặt người trong giang hồ.”
A Nguyên lòng đầy vui vẻ, tuy bị bắt cóc còn bị đánh một trận, nhưng vẫn rất có lời!
Đây chính là Tần cung chủ a…
Nghe được hai người bọn hắn chịu thỏa hiệp, nam nhân lúc trước cũng không quá bất ngờ, dù sao đối phó với mấy dân chúng thấp bé này, hắn có chính là kinh nghiệm. Trấn Diên Kim và mấy thôn xóm trước đó, còn không phải cũng ngoan ngoãn nghe lời hết đó sao. Người sống một đời cũng vì hai chữ danh lợi, một đống tiền lớn đặt trước mặt, thử hỏi có mấy ai có thể cự tuyệt?
“Bọn ta phải làm gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Nam nhân nói, “Luyện quyền.”
“A?” A Nguyên thất vọng, “Còn tưởng có thể nhìn thấy Hoàng Thượng, sau đó lập tức xem như đại quan.”
Nam nhân khinh thường, “Bằng thân phận hiện tại của ngươi, còn muốn gặp Hoàng Thượng?”
A Nguyên rầu rĩ câm miệng.
Mấy gia đinh theo sau hắn vào phòng, dẫn hai người ra ngoài, lần này lại không bị mắt. Tần Thiếu Vũ gần như vừa ra khỏi cửa đã có kết luận, nơi này có tám chín phần là tòa nhà thuộc về Thuận Phong tiêu cục của Lý Thiết. Phú hộ trong thành này không nhiều, có khả năng luyện binh lại càng đếm trên đầu ngón tay, chắc hẳn mở tiêu cục cũng là vì ngụy trang, mục đích chính là vì thay Chu Giác huấn luyện quân đội.
“Sau này hai người các ngươi ở đây.” Gia đinh mở một cánh cửa ra, bên trong là cái giường lớn dành cho mười mấy người, “Lát nữa sẽ có người đến đây, dạy các ngươi vài chuyện phải chú ý, bây giờ thì chờ đi.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, sau khi thấy hắn đi khỏi, liền cùng A Nguyên vào trong phòng. Bên trong trống rỗng, cũng không thấy những người khác, trong không khí phảng phất có mùi lạ, giường đệm cũng đầy mỡ, nhìn qua rất khiến người buồn nôn.
Tần Thiếu Vũ vốn định nhẫn nhịn vài ngày, nhưng bây giờ lại bắt đầu muốn đổi ý, nghĩ có nên trực tiếp giết chủ viện, sau đó một kiếm chém Lý Thiết tha về hay không.
Tối nay, Tần cung chủ giả vờ cãi nhau với một người trong phòng, sau đó thuận lợi bị đuổi xuống giường, ngồi trên ghế mà ngủ.
Về phần Thẩm tiểu thụ, tất nhiên cũng là trằn trọc trăn trở, cứ ôm chăn ngẩn người.
“Lăng nhi.” Diệp Cẩn gõ cửa.
“Ủa, sao ngươi còn chưa ngủ.” Thẩm Thiên Lăng mang giày đi mở cửa, “Đã rất muộn rồi.”
“Thấy ngươi còn chưa tắt đèn, nên vào xem.” Diệp Cẩn xoay người đóng cửa lại, “Nhân tiện trò chuyện một chút.”
“Đại ca đâu?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Quản hắn làm cái gì, bọn ta lại không quen.” Diệp Cẩn ngồi ở bên giường, theo thói quen lẩm bẩm một câu.
Thẩm Thiên Lăng: …
Ca hắn thật là vô cùng đáng thương, đã thành thân ba năm mà còn chưa có danh phận, thật là khiến người nghe rơi lệ.
“Ta đến là vì còn có chuyện muốn nói với ngươi.” Diệp Cẩn nói, “Gia đinh Khang thúc trở về báo cáo, nói thấy một chiếc xe ngựa chạy vào Thuận Phong tiêu cục.”
“Cho nên?” Thẩm Thiên Lăng ngồi xếp bằng trên giường, “Thuận Phong tiêu cục là phú hộ nhất nhì trong thành, có xe ngựa ra vào cũng rất bình thường.”
“Đúng là rất bình thường, nhưng xe ngựa thường đều dừng ở cửa trước, sau đó người bên trong mới đi vào. Lần này xe ngựa lại dừng ở cửa sau, sau đó có mấy tráng hán đi xuống, nâng một bao tải lén lút vào phủ, Thiên Phong cảm thấy chắc đó là Thiếu Vũ.”
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giận dữ, dám trùm bao tải nam nhân của ta, đây là chán sống sao!
“Ngươi bình tĩnh chút đi.” Diệp Cẩn vỗ vỗ vai của y.
Hoàn toàn bình tĩnh không nổi a! Thẩm tiểu thụ rất tức giận.
“Người tập võ, có đau khổ gì chưa từng trải qua. Huống hồ dựa theo tính tình Thiếu Vũ, người khác lấn hắn một thước, hắn chắc chắn sẽ trả về mười trượng trăm trượng.” Diệp Cẩn nói, “Trên đời này không ai có thể khiến hắn chịu thiệt.”
“Cũng không biết chừng nào mới có thể trở về.” Thẩm Thiên Lăng ở trên giường thở dài.
“Ngươi chắc chắn hiểu rõ tính của hắn hơn ta.” Diệp Cẩn nói, “Tuy trước đó nói là mười lăm ngày, nhưng ta lại cảm thấy, hắn nhiều nhất ba bốn ngày là sẽ trở về, không chừng còn hỏa thiêu Thuận Phong tiêu cục một trận.”
“Độc ác vậy sao?” Thẩm Thiên Lăng kinh ngạc.
“Trước khi biết ngươi, hắn còn độc ác hơn bây giờ.” Diệp Cẩn dựa bên cạnh y, “Ngay cả Thẩm Thế bá cũng từng nói qua, nếu cứ mặc hắn tùy ý làm bậy, không chừng sẽ có ngày đi trật hướng.”
“Mới không có.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Hắn tự có chừng mực .”
“Lúc trước có chừng mực hay không thì khó nói, nhưng bây giờ gặp được ngươi, hắn nhất định sẽ có.” Diệp Cẩn nói, “Thiếu Vũ thật sự thay đổi rất nhiều, nếu đổi thành bốn năm năm trước, bảo hắn dịch dung giả gia đinh còn phải bị trùm bao tải, nghĩ cũng không ai dám nghĩ.”
“Dữ vậy hả?” Thẩm Thiên Lăng bật cười.
“Cho nên toàn giang hồ đều phải cảm ơn ngươi.” Diệp Cẩn đắp chăn lại cho y, “Có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện thay đổi, trong thiên hạ chỉ có mình ngươi.”
Hai mắt Thẩm Thiên Lăng sáng long lanh.
“Ngoan ngoãn ngủ đi.” Diệp Cẩn nói, “Bằng không hắn cũng sẽ lo lắng.”
Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Cho nên nói tẩu tử gì đó, vẫn là rất tri kỷ a.
Hết
Beta: Kaze
Tuy trong lòng không nỡ, nhưng dù sao vẫn còn chính sự phải làm, hai người tay trong tay nói mấy câu ân ái của tình nhân một hồi, rốt cuộc vẫn phải rời giường. Khang Đại Phúc đã chuẩn bị xong điểm tâm từ sớm, sau khi đơn giản nếm qua xong, Tần Thiếu Vũ chiếu theo bộ dáng Khang Lục dịch dung, thấy cũng có đến chín phần tương tự, nếu không phải thường ngày biết rõ, chắc chắn cũng sẽ không nhìn ra manh mối.
Vì bảo đảm không có sai sót, sau khi dịch dung xong, Tần Thiếu Vũ còn cố ý đi mấy vòng trong phủ, kết quả mọi người đều tưởng rằng hắn đã hết bệnh, còn có người khuyên hắn đừng vì A Nguyên mà sa sút tinh thần nữa, đối với mấy việc này Tần Thiếu Vũ cũng chỉ cười có lệ, chưa từng mở miệng nói chuyện, tất nhiên cũng không ai nhận ra rằng, kỳ thật trước mắt chỉ là hàng giả.
“Sao rồi?” Sau khi trở về chỗ ở, tất cả mọi người hỏi hắn.
“Không thành vấn đề.” Tần Thiếu Vũ nói, “Còn có người đưa bạc cho ta, nói là lúc trước đã mượn.”
“Lúc này rồi mà còn quậy sao.” Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.
“Là thật .” Tần Thiếu Vũ lấy một thỏi bạc nhỏ từ bên hông ra, “Vừa rồi có đại hồ tử (người râu ria, vạm vỡ), nhất định phải đưa cho ta.”
Thẩm tiểu thụ 囧囧.
“Là Phát ca.” Khang Lục bật cười, “Lúc trước hắn muốn đi uống rượu, ai ngờ bạc đều bị tẩu tử giữ hết, thèm quá nên đến chỗ ta mượn tiền.”
Thẩm tiểu thụ vô cùng cảm khái, Phát ca gì đó, chẳng lẽ không phải là hô mưa gọi gió ở Bến Thượng Hải, có mấy đồng tiền thôi mà cũng phải mượn.
Tên thì giống, nhưng chênh lệch thật lớn a.
“Ngay cả người vay tiền cũng nhận sai, những người khác càng không thành vấn đề.” Diệp Cẩn nói, “Về phần phần phản tặc bắt cóc người hầu kia, cũng không thể biết Khang Lục chân chính có bộ dáng gì, đến lúc đó chỉ cần giả giọng một chút, đừng để ai nghe ra ngươi là cung chủ Truy Ảnh Cung là được.”
“Ta đến mật thất trước.” Khang Lục hành lễ với Tần Thiếu Vũ, “Làm phiền cung chủ rồi.”
“Khách sáo rồi, là chuyện nên làm.” Tần Thiếu Vũ cười cười, tùy tay ném cho hắn một lọ thuốc, “Bệnh của ngươi còn chưa tốt, trong mật thất lại rất ẩm, thuốc này có thể loại trừ khí ẩm.”
Khang Lục liên tục nói cảm ơn, cầm bình thuốc cùng Khang Đại Phúc ra khỏi tiểu viện. Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn cũng cũng thức thời rời đi, để lại thời gian cho hai người bọn họ.
Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ, sau đó “Ha ha” một tiếng bật cười.
“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo khuôn mặt y, “Dịch dung quá tốt, nhận không ra sao?”
“Cũng không phải, mặc kệ dịch dung thành cái dạng gì, ánh mắt cũng sẽ không đổi.” Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn, dặn dò nói, “Trên đường cẩn thận.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, nghiêng qua hôn lên cánh môi y.
Sau một nén nhang, hạ nhân Khang phủ đang ở trong viện phơi nắng, đột nhiên thấy Khang Lục đeo đao và lương khô trên lưng đi ra ngoài, nhất thời ai nấy cũng đứng lên, “Lại muốn đi tìm A Nguyên?”
Khang Lục chỉ xem như không nghe thấy.
“Lục ca, ngươi đừng đi.” Có người trẻ tuổi giữ chặt hắn, “Đã nhiều ngày như vậy, trên núi còn có tuyết lớn, A Nguyên hắn… đừng để mình liên lụy mình a.”
“Đúng vậy đúng vậy, trong thành nhiều người như vậy còn tìm không được, bây giờ ngươi đi thì có được gì, gần đây mỗi ngày đều có tuyết lớn, lỡ như —— a nha.” Một câu còn chưa nói xong, đã bị Khang Lục đưa tay đẩy ra, thiếu chút nữa té kiểu chó ăn phân.
Những người khác còn muốn khuyên, nhưng Khang Lục đã từ trong cửa xông ra ngoài, không bao lâu liền biến mất ở đầu phố. Ven đường có dân chúng thấy được thì hiếu kỳ, liền châu đầu lại hỏi nguyên do, sau khi nghe rõ nguyên nhân thì có chút thổn thức, tuy nói phần tình cảm này đáng quý, nhưng quả thật có hơi mạo hiểm, cả ngọn núi đều phủ tuyết trắng mờ mịt, chỉ sợ lại có nguy hiểm…
Hậu viện Khang phủ, Thẩm Thiên Lăng ngồi ở bên bàn, một bên xuất thần một bên nghịch quân cờ trong hộp.
“Thiếu Vũ không sao đâu.” Diệp Cẩn đưa cho y một ly trà xanh.
“Tất nhiên ta biết.” Thẩm Thiên Lăng ném quân cờ vào trong hộp, rầu rĩ nói, “Nhưng vẫn thấy lo lắng.”
“Nhiều nhất cũng chỉ mười lăm ngày thôi mà.” Diệp Cẩn ngồi bên cạnh y, “Sẽ qua rất nhanh.”
Mười lăm ngày còn nói thôi mà? Thẩm Thiên Lăng chống quai hàm thở dài, nửa tháng a, thật quá lâu.
Mặc dù có mất mặt, nhưng cũng không có cách nào, trong lòng vẫn rất không nỡ a.
Hơn nữa con cũng không ở đây, ngay cả tiếng chíp chíp cũng chưa được nghe.
Vô cùng thê lương.
“Chíp!” Trong Vô Tuyết Môn, Cục Bông đang dựa trong ổ, chăm chú chơi mấy viên ngọc to tròn.
“Cũng không biết chừng nào phu nhân mới về.” Ám vệ vây quanh nó từ bốn phía, phát ra tiếng thở dài từ nội tâm.
Không sai, chúng ta cũng chỉ nhớ một mình công tử! Về phần cung chủ gì đó, hoàn toàn không quen, cho dù phu nhân mang về một người người xa lạ, chúng ta cũng không chắc có thể nhận ra, quả thực trung thành đến mức khiến người rơi lệ.
“Chíp.” Qua một hồi, Cục Bông chơi chút mệt, vì thế từ ổ nhỏ nhảy ra, lắc lư chạy ra ngoài chơi ném tuyết, thân mình bé nhỏ tròn vo còn đầy lông, vô cùng lãnh khốc.
Mọi người nhất thời dâng trào cảm xúc, nhất thống giang hồ gì đó, chúng ta hoàn toàn không chờ mong a.
“Mấy hôm trước ta xem được quyển sách, nói thiếu cung chủ có thể hô phong hoán vũ.” Ám vệ Giáp nghĩ đến một chuyện, “Còn nói có thể điều khiển sấm sét.”
“Sao có thể, xạo quá nha! Thiếu cung chủ sao có thể biết hô phong hoán vũ!” Ám vệ Ất lập tức tỏ vẻ khinh thường, “Biết ngay mấy sách đó toàn bịa đặt bậy bạ mà.”
“Đúng đó đúng đó, bây giờ thiếu cung chủ của chúng ta chỉ mới biết mắt bắn ra sét thôi!” Ám vệ Bính sửa lại cho đúng.
“Rõ ràng phù phong phiếm vũ mới đúng!” Ánh mắt ám vệ Đinh rất kiên nghị.
Đáy mắt những ám vệ khác tràn ngập đồng tình, những lời này nói với ngươi thật sự muốn mạng người a.
Ám vệ Đinh: …
“Đọc theo ta.” Ám vệ Giáp vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Bốn là bốn, mười là mười, mười bốn là mười bốn, bốn mươi là bốn mươi.”
“Không cần mới đầu đã khó như vậy chứ a!” Ám vệ Bính chính nghĩa, “Phải tiến hành theo tuần tự, nào, chúng ta chọn đơn giản một chút. Một… hai… ba bắt đầu, gió thổi bụi bay, bụi bay phủ lên hoa, gió thổi bụi hoa bay đi, bụi ở trong gió bay a bay.”
Kaze: Giải thích chỗ mấy bạn ám vệ hát hò một tí ^^:
Ở đoạn trên ám vệ giáp nói thoại bản viết cục bông biết “hô phong hoán vũ” (呼风唤雨: hu feng huan yu), nhưng ám vệ đinh phản bác lại là “phù phong phiếm vũ” (浮风泛雨: fu feng fan yu => nghĩa là bay trong gió trong mưa). Cho nên mấy ám vệ kia cho rằng bạn ám vệ đinh phát âm sai, vì vậy mới có đoạn dạy bạn ám vệ đinh phát âm theo mấy câu hát hò ^^)
“Bốn là bốn, mười là mười, mười bốn là mười bốn, bốn mươi là bốn mươi.” (phiên âm là: si shi si, shi shí shi, shí si shi shí si, si shí shi si shí.)
“Gió thổi bụi bay, bụi bay phủ lên hoa, gió thổi bụi hoa bay đi, bụi ở trong gió bay a bay.” (phiên âm là: Feng chui hui fei, hui fei hua shang hua dui hui, feng chui hua hui hui fei qu, hui zai feng li fei you fei.)
(=> toàn những đoạn đọc lẹo cả lưỡi @@)
Ám vệ Đinh biểu tình ai oán, rầu rĩ ngậm miệng.
Mấy người xấu các ngươi.
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang ngồi trên nóc nhà xa xa, xa xa xem bọn hắn cãi nhau ầm ĩ, vẫn là bộ mặt than ngàn năm không đổi.
Mà tại vùng núi cách đây mấy trăm dặm, Tần Thiếu Vũ đang đi vòng vòng không mục đích, trước đó hắn bắt đầu tìm từ sườn Đông, sau đó mới đồi sang sườn Tây, trường đao trong tay chém lung tung xung quanh, hiển nhiên là bộ dáng tìm tới đỏ mắt.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, thậm chí ngay cả dấu chân lớn ngày trước cũng không xuất hiện nữa. Tần Thiếu Vũ ngồi dưới tàng cây nghỉ một hồi, sau đó đi về phía bãi tha ma —— nếu hắn không đoán sai, thi thể của mấy nữ tử kia chính là bí mật lớn nhất của ngọn núi này, đối phương khổ tâm tạo ra lời đồn có quỷ quậy phá, đều chỉ vì ngăn cản dân chúng vào núi, tránh lại sinh chuyện. Cho nên dựa theo suy luận này, xung quanh hố sâu hẳn sẽ có nhiều người trông coi mới đúng.
Hoa tuyết từ không trung nhè nhẹ bay xuống, mỗi một bước đều vô cùng gian nan. Tần Thiếu Vũ đi rất chậm chạp, mặc cho ai nhìn thấy, cũng sẽ không thể liên hệ hắn với tuyệt thế cao thủ.
Từ chỗ sâu trong rừng cây bay ùa lên một đám quạ đen, Tần Thiếu Vũ khẽ nhướn mày, mặt không đổi sắc tiếp tục đi về phía trước.
Khoảng cách càng ngày càng gần, gió bắc cũng càng thổi càng mạnh. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, tuy đã cố ý bước chậm và nhẹ, nhưng đối với Tần Thiếu Vũ mà nói hiển nhiên là không chút tác dụng. Gió bên tai trái giống như bị xé rách, Tần Thiếu Vũ nghiêng người tránh qua, khó khăn tránh thoát một thanh gỗ.
Ba năm nam nhan thân hình cao lớn nhào tới, thoáng chốc thành một cuộc hỗn chiến. Tần Thiếu Vũ tùy tay chém đại một đao, xoay người muốn chạy, nhưng đột nhiên gục xuống, rồi sau đó bị trói chặt lại.
“Các ngươi là ai!” Đáy mắt Tần Thiếu Vũ có chút hoảng sợ.
Cho nên nói gần đèn thì sáng, phàm là người bên cạnh ảnh đế, diễn xuất cũng sẽ không quá tệ —— huống chi trong ba năm thành thân này, Tần cung chủ cũng đã diễn không ít. Mã tặc gì đó, thổ phỉ gì đó, ác bá gì đó, thậm chí còn từng diễn qua tú tài lên kinh đi thi, Thẩm tiểu thụ thì nhận vai tiểu yêu tinh hồ mị đi hút dương khí của hắn. Tuy loại nhân vật tú tài này có khí chất kém xa Tần cung chủ vạn dặm, nhưng cuối cùng hai người vẫn thuận lợi ân ân xong, không bị bật cười! Có thể thấy diễn vẫn rất thật.
Cho nên giờ này khắc này, Tần cung chủ cũng diễn rất tốt màn sợ hãi, đủ để không hề làm mất mặt bé heo nhà mình.
Mấy nam nhân kia cũng chưa nói chuyện với hắn, sau khi dùng một miếng vải đen che mặt hắn lại, liền kéo vào chỗ sâu trong rừng. Tần Thiếu Vũ ở trong lòng yên lặng hít sâu một hơi, tính toán sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ đem đám người này đánh thành cẩu.
Tuyết rất dày, cho nên cũng không thấy khó chịu lắm, nhưng sau một lát, toàn bộ y phục của Tần Thiếu Vũ vẫn ướt đẫm, nếu đổi thành người thường, chắc chắn đã sớm chịu không nổi mà đông cứng.
Cho nên Tần cung chủ cũng đành phải giả như bị đông cứng, cho đến khi một chậu nước ấm xối lên người, mới ho khan ngồi dậy.
Mảnh vải che mắt bị lấy xuống, mới phát hiện mình bị đưa vào một căn phòng, bài trí bốn phía rất đơn giản, trong phòng còn có chậu than lớn. Một tên nam nhân xấu xí đang ngồi trên ghế, chậm rãi uống trà.
“Ngươi là ai?” Tần Thiếu Vũ cảnh giác.
“Đừng sợ.” Nam nhân cười ha ha, đứng dậy ngồi ở trước mặt hắn, “Nếu không phải ngươi không biết điều chạy loạn khắp nơi, thì chúng ta cũng đã không mang ngươi tới đây.”
“Ngươi muốn làm gì?” Tần Thiếu Vũ lui lui về phía sau.
“Hôm nay trong thành đều bàn tán, gia đinh Khang phủ Khang Lục mặc kệ gió tuyết, lại vào núi muốn tìm đệ đệ.” Nam nhân chậc chậc, “Biết rõ sườn Tây là cấm địa mà còn muốn xông vào, ngươi cũng có vài phần nghĩa khí.”
“A Nguyên cũng là các ngươi bắt đi ?” Tần Thiếu Vũ nghe vậy giãy dụa đứng lên, “Hắn ở đâu!”
“Ngươi yên tâm, hắn rất nghe lời, cho nên không sao cả.” Nam nhân nói, “Nhưng ngươi có chuyện hay không, thì không chắc.”
“… Ta không biết gì cả, sao các ngươi phải bắt ta?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Nếu ngươi biết được gì, cũng đã không sống đến bây giờ.” Nam nhân tùy tay rút ra chủy thủ, “Về sau có thể sống sót hay không, đều phải xem ngươi lựa chọn thế nào.”
Tần Thiếu Vũ lui đến góc tường, muốn tránh khỏi trói buộc trên tay.
“Ngươi thật sự nghĩ rằng có thể trốn thoát sao?” Biểu tình của nam nhân có chút trào phúng, “Ngoan ngoãn nghe ta, đây là đường sống duy nhất của ngươi.” (em thề là cái cảnh này y chang hoàng hoa khuê nữ sắp bị người ta ức hiếp =”=~)
“Cái gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ngươi có từng nghe qua thiên tử Chu vương?” Ngữ khí nam nhân rất nhạt.
“Các ngươi là phản loạn?” Tần Thiếu Vũ cũng hít một ngụm khí lạnh.
“Thuận theo thiên mệnh, sao có thể gọi là phản loạn?” Biểu tình nam nhân không vui, âm ngoan nói, “Lời này nói một lần thì thôi, nếu bị ta nghe lần thứ hai, ngươi chỉ có một con đường chết.”
Tần Thiếu Vũ lấy lại bình tĩnh, “Vậy các ngươi bắt ta làm gì?”
“Không phải bọn ta muốn bắt ngươi, mà là ngươi và đệ đệ của ngươi không biết sống chết, nhất định muốn xông vào sườn Tây.” Nam nhân cười lạnh.
“Bọn ta biết sai rồi, ngươi thả bọn ta đi.” Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.
“Nếu đã đến đây, thì không còn đường trở về.” Nam nhân nói, “Nhưng cũng không cần sợ, nếu ngoan ngoãn phối hợp, các ngươi không chỉ không chết, ngược lại còn có thể có được vinh hoa phú quý hưởng không hết.”
“… Là sao?” Ánh mắt Tần Thiếu Vũ thả lỏng.
“Nói cách khác, kỳ thật huynh đệ các ngươi bị bắt cũng không phải chuyện xấu, nói không chừng là do ông trời thấy các ngươi sống quá khổ nhọc, nên mới cho cơ hội đổi đời.” Nam nhân nói, “Người sống một đời, ai không muốn lên cao, đường đường ba thước nam nhi, sao có thể cam tâm đứng sau người khác?”
Tần Thiếu Vũ trong lòng cười thầm, đêm trước khi cả hai trò chuyện, bé heo nhà mình đã đoán được khá rõ mấy lời này, thậm chí nghe qua còn có sức hấp dẫn hơn nhiều, cho nên bây giờ nghe được, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tức cười.
Nam nhân hoàn toàn không nhận ra mình là đang lặp lại lời kịch cũ, thấy cảnh giác trong mắt Tần Thiếu Vũ càng ngày càng ít, thậm chí còn cảm thấy rất đắc ý, vì thế lải nhải càng nhiều, nói hết gần nửa canh giờ, cuối cùng mới dừng lại uống một ngụm nước, “Sao hả?”
“Quả thật như ngươi nói, sẽ kiếm được số tiền lớn sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Lừa ngươi làm chi.” Nam tử cởi bỏ dây thừng trên người hắn, “Từ xưa đến nay, khai quốc công thần nào mà không được ngồi hưởng phú quý?”
Tần Thiếu Vũ giãn giãn gân cốt, lại nói, “Ta muốn gặp đệ đệ trước, bàn bạc xong mới quyết định.”
“Không thành vấn đề.” Thấy thái độ hắn thả lỏng, ngữ điệu nam tử cũng tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn phái người lấy cho hắn một bộ đồ mới, thay bộ áo ướt đẫm trước đó.
Vẫn bị vải che mắt, nhưng đường xá lần này hiển nhiên ngắn hơn nhiều, Tần Thiếu Vũ một đường đi tới, chỉ có thể bằng cảm giác mà phán đoán ra dưới chân là đường đá, ngẫu nhiên sẽ ngửi được hương thơm, đây chắc là một tòa nhà lớn.
Sau một hồi người dẫn đường dừng chân lại, đẩy cửa phòng ra nói, “Vào đi.”
Tần Thiếu Vũ lần mò bước qua cửa, cửa phòng lập tức bị “loảng xoảng” khóa lại. Sau khi kéo vải đen xuống, chỉ thấy một thiếu niên như con báo nhỏ nhào tới, mang theo tiếng khóc nức nở nói, “Lục ca.”
Tần Thiếu Vũ: …
Thiếu niên treo trên người hắn, ô ô khóc nói, “Sao ngươi lại tới đây, là vì tìm ta, cho nên bị bắt đến sao?”
Tần Thiếu Vũ chỉ có thể may mắn, may mà bình dấm nhỏ nhà mình không thấy một màn này.
“Nói chuyện với ngươi a.” Thiếu niên khóc nửa ngày, thấy hắn yên lặng không nói, vì thế hai mắt đẫm lệ chúi nước mũi.
Tần Thiếu Vũ xách hắn xuống, nhẹ nhàng đặt ở một bên.
Ánh sáng trong phòng rất tối, cho nên thiếu niên không thấy rõ ánh mắt hắn. Thấy hắn nãy giờ không nói gì, chỉ cho là bị bắt cóc nên thấy sợ hãi, vì thế kéo hắn đến góc tường, nhỏ giọng ở bên tai nói, “Người ở đây đều rất xấu, ngươi muốn làm bộ nghe lời mới được.”
Tần Thiếu Vũ thấp giọng đáp một câu.
“Ta là vì không nghe lời, khi không bị bọn họ đánh một trận.” Hốc mắt thiếu niên vẫn còn vết bầm, lại đi đến bên cạnh hắn, “Nhưng giả vờ đáp ứng thì sẽ không sao, nếu bọn họ không hạ sát thủ, nói lên chúng ta vẫn còn có công dụng, ta cũng không tin sẽ bị nhốt cả đời, sau này chắc là sẽ có cơ hội chạy trốn.”
Tần Thiếu Vũ quay đầu nhìn hắn một cái, “Giả vờ đáp ứng?”
“Đúng vậy.” Thiếu niên gật đầu, bởi vì hai người đều là nhẹ giọng nói chuyện với nhau, cho nên hắn cũng chưa cảm nhận được âm thanh khác thường nào, nói nhỏ, “Bọn họ là phản loạn, vô cùng đáng ghét.”
Tần Thiếu Vũ cười cười, không nói gì.
“Sao ngươi còn cười được.” Thiếu niên thở dài, “Ta gấp muốn chết, một bên mong ngươi đừng tới, một bên lại cảm thấy ngươi nhất định sẽ tới.”
Lúc trước Khang Lục từng nói, đệ đệ của hắn trẻ tuổi mà thành thạo, hiện tại xem ra đúng là nói thật. Bình thường tiểu hài tử hơn mười tuổi gặp phải loại chuyện này, phỏng chừng phần lớn đều sẽ hoang mang lo sợ, sao có thể được giống như hắn, nghĩ trước nghĩ sau tìm kế trốn đi. Tần Thiếu Vũ nói, “Không muốn làm việc cho bọn họ sao?”
“Tất nhiên không muốn, chẳng lẽ ngươi muốn?” Thiếu niên hít một ngụm khí lạnh.
Tần Thiếu Vũ nói, “Không muốn, ta sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài.”
“Ừ, chúng ta phải cùng nhau nghĩ biện pháp, chỉ trông vào một mình ngươi thì không được.” Thiếu niên nói xong lại cảm thấy có chút buồn bực, “Lục ca, sao giọng ngươi lại thay đổi vậy.”
Tần Thiếu Vũ nói, “Bởi vì ta không phải Khang Lục.”
Thiếu niên nghe vậy sợ hãi, suýt nữa kêu lên, nhưng Tần Thiếu Vũ ra tay rất nhanh, thoáng chốc đã điểm huyệt hắn, “Im lặng một chút.”
Đáy mắt thiếu niên có rất nhiều cảm xúc, hưng phấn vui mừng sợ hãi lẫn lộn với nhau, cả người đều như sắp bay lên!
Chẳng lẽ là đại hiệp giang hồ trong miệng của mấy người kể chuyện? !
Tần Thiếu Vũ đem mọi chuyện giải thích với hắn một lần, sau đó hỏi, “Đã hiểu chưa?”
Thiếu niên liều mạng gật đầu.
Tần Thiếu Vũ giải huyệt đạo cho hắn.
Thiếu niên lập tức nói, “Ta rất thích Thẩm công tử !”
Tần Thiếu Vũ: …
Thiếu niên gãi gãi đầu, cũng biết hình như lời này có chút không thích hợp, vì thế cười hắc hắc nói, “Có phải chúng ta phải giết ra ngoài không?”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Ta muốn tìm ra chủ nhân tòa nhà này.”
“Ừm.” Thiếu niên gật đầu, “Ta biết, cái này gọi là trị cỏ tận gốc!”
“Không ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên phải học được cách tùy cơ ứng biến.” Tần Thiếu Vũ nói, “Trừ phi có tình huống đặc biệt, bằng không một tấc cũng không được rời khỏi ta.”
Thiếu niên tiếp tục gật đầu, vui vẻ nói, “Như vậy có phải sẽ được tính là người trong giang hồ không?”
“Không sai.” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Cho nên ngươi không được làm mất mặt người trong giang hồ.”
A Nguyên lòng đầy vui vẻ, tuy bị bắt cóc còn bị đánh một trận, nhưng vẫn rất có lời!
Đây chính là Tần cung chủ a…
Nghe được hai người bọn hắn chịu thỏa hiệp, nam nhân lúc trước cũng không quá bất ngờ, dù sao đối phó với mấy dân chúng thấp bé này, hắn có chính là kinh nghiệm. Trấn Diên Kim và mấy thôn xóm trước đó, còn không phải cũng ngoan ngoãn nghe lời hết đó sao. Người sống một đời cũng vì hai chữ danh lợi, một đống tiền lớn đặt trước mặt, thử hỏi có mấy ai có thể cự tuyệt?
“Bọn ta phải làm gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Nam nhân nói, “Luyện quyền.”
“A?” A Nguyên thất vọng, “Còn tưởng có thể nhìn thấy Hoàng Thượng, sau đó lập tức xem như đại quan.”
Nam nhân khinh thường, “Bằng thân phận hiện tại của ngươi, còn muốn gặp Hoàng Thượng?”
A Nguyên rầu rĩ câm miệng.
Mấy gia đinh theo sau hắn vào phòng, dẫn hai người ra ngoài, lần này lại không bị mắt. Tần Thiếu Vũ gần như vừa ra khỏi cửa đã có kết luận, nơi này có tám chín phần là tòa nhà thuộc về Thuận Phong tiêu cục của Lý Thiết. Phú hộ trong thành này không nhiều, có khả năng luyện binh lại càng đếm trên đầu ngón tay, chắc hẳn mở tiêu cục cũng là vì ngụy trang, mục đích chính là vì thay Chu Giác huấn luyện quân đội.
“Sau này hai người các ngươi ở đây.” Gia đinh mở một cánh cửa ra, bên trong là cái giường lớn dành cho mười mấy người, “Lát nữa sẽ có người đến đây, dạy các ngươi vài chuyện phải chú ý, bây giờ thì chờ đi.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, sau khi thấy hắn đi khỏi, liền cùng A Nguyên vào trong phòng. Bên trong trống rỗng, cũng không thấy những người khác, trong không khí phảng phất có mùi lạ, giường đệm cũng đầy mỡ, nhìn qua rất khiến người buồn nôn.
Tần Thiếu Vũ vốn định nhẫn nhịn vài ngày, nhưng bây giờ lại bắt đầu muốn đổi ý, nghĩ có nên trực tiếp giết chủ viện, sau đó một kiếm chém Lý Thiết tha về hay không.
Tối nay, Tần cung chủ giả vờ cãi nhau với một người trong phòng, sau đó thuận lợi bị đuổi xuống giường, ngồi trên ghế mà ngủ.
Về phần Thẩm tiểu thụ, tất nhiên cũng là trằn trọc trăn trở, cứ ôm chăn ngẩn người.
“Lăng nhi.” Diệp Cẩn gõ cửa.
“Ủa, sao ngươi còn chưa ngủ.” Thẩm Thiên Lăng mang giày đi mở cửa, “Đã rất muộn rồi.”
“Thấy ngươi còn chưa tắt đèn, nên vào xem.” Diệp Cẩn xoay người đóng cửa lại, “Nhân tiện trò chuyện một chút.”
“Đại ca đâu?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Quản hắn làm cái gì, bọn ta lại không quen.” Diệp Cẩn ngồi ở bên giường, theo thói quen lẩm bẩm một câu.
Thẩm Thiên Lăng: …
Ca hắn thật là vô cùng đáng thương, đã thành thân ba năm mà còn chưa có danh phận, thật là khiến người nghe rơi lệ.
“Ta đến là vì còn có chuyện muốn nói với ngươi.” Diệp Cẩn nói, “Gia đinh Khang thúc trở về báo cáo, nói thấy một chiếc xe ngựa chạy vào Thuận Phong tiêu cục.”
“Cho nên?” Thẩm Thiên Lăng ngồi xếp bằng trên giường, “Thuận Phong tiêu cục là phú hộ nhất nhì trong thành, có xe ngựa ra vào cũng rất bình thường.”
“Đúng là rất bình thường, nhưng xe ngựa thường đều dừng ở cửa trước, sau đó người bên trong mới đi vào. Lần này xe ngựa lại dừng ở cửa sau, sau đó có mấy tráng hán đi xuống, nâng một bao tải lén lút vào phủ, Thiên Phong cảm thấy chắc đó là Thiếu Vũ.”
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giận dữ, dám trùm bao tải nam nhân của ta, đây là chán sống sao!
“Ngươi bình tĩnh chút đi.” Diệp Cẩn vỗ vỗ vai của y.
Hoàn toàn bình tĩnh không nổi a! Thẩm tiểu thụ rất tức giận.
“Người tập võ, có đau khổ gì chưa từng trải qua. Huống hồ dựa theo tính tình Thiếu Vũ, người khác lấn hắn một thước, hắn chắc chắn sẽ trả về mười trượng trăm trượng.” Diệp Cẩn nói, “Trên đời này không ai có thể khiến hắn chịu thiệt.”
“Cũng không biết chừng nào mới có thể trở về.” Thẩm Thiên Lăng ở trên giường thở dài.
“Ngươi chắc chắn hiểu rõ tính của hắn hơn ta.” Diệp Cẩn nói, “Tuy trước đó nói là mười lăm ngày, nhưng ta lại cảm thấy, hắn nhiều nhất ba bốn ngày là sẽ trở về, không chừng còn hỏa thiêu Thuận Phong tiêu cục một trận.”
“Độc ác vậy sao?” Thẩm Thiên Lăng kinh ngạc.
“Trước khi biết ngươi, hắn còn độc ác hơn bây giờ.” Diệp Cẩn dựa bên cạnh y, “Ngay cả Thẩm Thế bá cũng từng nói qua, nếu cứ mặc hắn tùy ý làm bậy, không chừng sẽ có ngày đi trật hướng.”
“Mới không có.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Hắn tự có chừng mực .”
“Lúc trước có chừng mực hay không thì khó nói, nhưng bây giờ gặp được ngươi, hắn nhất định sẽ có.” Diệp Cẩn nói, “Thiếu Vũ thật sự thay đổi rất nhiều, nếu đổi thành bốn năm năm trước, bảo hắn dịch dung giả gia đinh còn phải bị trùm bao tải, nghĩ cũng không ai dám nghĩ.”
“Dữ vậy hả?” Thẩm Thiên Lăng bật cười.
“Cho nên toàn giang hồ đều phải cảm ơn ngươi.” Diệp Cẩn đắp chăn lại cho y, “Có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện thay đổi, trong thiên hạ chỉ có mình ngươi.”
Hai mắt Thẩm Thiên Lăng sáng long lanh.
“Ngoan ngoãn ngủ đi.” Diệp Cẩn nói, “Bằng không hắn cũng sẽ lo lắng.”
Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Cho nên nói tẩu tử gì đó, vẫn là rất tri kỷ a.
Hết
/212
|