CHƯƠNG 4
Khi Hứa Tây nói ra câu "Mỗi người một đêm." thì anh không hề nghĩ tới người trong lòng chim đó lại nhỏ đến như vậy. Thậm chí chỉ mới bốn tuổi còn chưa được năm tuổi.
Anh bế cô bé đi tắm, dịu dàng hỏi "Tên em là gì?"
"Thẩm Chân ạ" Cô bé cất tiếng nói ngọt ngào.
"Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hôm trước vừa ăn sinh nhật bốn tuổi ạ."
Trước hôm bị bán đi, ba mẹ cô bé đã tổ chức một buổi sinh nhật với một chiếc bánh kem hoạt hình rất xinh đẹp, còn có cả món gà rán KFC mà cô bé luôn mơ ước được ăn thử.
Thẩm Chân không ngờ đó là bữa ăn cuối cùng của cô tại ngôi nhà ấy, để mua được những món đó ba mẹ Thẩm Chân đã vắt cạn túi tiền, xem như món quà trước khi chia tay.
Thẩm Chân vẫn còn nhỏ, cô bé không hề biết mình đã bị cha mẹ bỏ rơi. Từ đó cô bé rơi vào tay ba con sói, bánh xe vận mệnh bắt đầu lăn bánh.
Hứa Tây đặt cô ngồi lên bồn rửa tay rồi nhẹ nhàng cởi chiếc váy rách rưới, dơ bẩn trên người cô xuống.
Anh quay sang nhìn hai vị ôn thần đang đứng nhìn, nói "Phụ một tay đi."
"Kỷ Thần mở nước nóng, Viễn Nghiêm gọi người mang vài bộ quần áo của con nít tới đây."
Ba người chia nhau ra chăm sóc một cô bé.
Khi quần áo trên người Thẩm Chân được cởi xuống, làn da trắng bóc như trứng gà hiện ra.
Ba người đồng thời nghĩ rằng mình đã tìm được bảo bối rồi.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho Thẩm Chân xong quần áo cũng đã được đưa tới, Hứa Tây mặt cho cô bé một chiếc đầm ngủ màu trắng rồi cầm máy sấy sấy khô mái tóc của cô.
Xong xuôi anh dịu dàng hỏi "Có đói bụng không."
Thẩm
Hứa Tây mỉm cười xoa đầu cô "Được bây giờ anh sẽ đi nấu cơm."
Trong khi đó Kỷ Thần và Lục Viễn Nghiêm ngồi chơi cùng cô bé.
Kỷ Thần nhìn cô bé, lạnh lùng nói "Chân Chân, tôi là người đã nhìn trúng em trước, lại đây."
Đối với Kỷ Thần cô bé vẫn sợ hãi như cũ, mặc cho hắn có gọi bao nhiêu lần thì Thẩm Chân cũng không dám tiến lại gần.
Lục Viễn Nghiêm ở bên cạnh liền mở miệng chế nhạo "Xem cậu đi, gương mặt như vậy thì làm gì có ai mà thích chứ."
Nói xong, hắn quay sang gọi Thẩm Chân "Tiểu Chân Chân, qua đây với anh đi, anh sẽ không hù dọa em."
Thẩm Chân quay ra nhìn người đàn ông vừa gọi mình, có vẻ không đáng như anh trai kia nên cô bé liền tập tễnh chạy tới.
/158
|