"Ngự không phi hành, cường giả Thiên Nguyên Cảnh" Trương Đức Vinh nhìn chằm chằm bóng người áo vàng, sau một lát hắn mới nhìn con khổng tước bên dưới, ánh mắt của hắn lập tức co rút lại. Con khổng tước này là sử dụng Nguyên Lực biến thành, chứ không phải khổng tước thật, nhưng mà con khổng tước khổng lồ này lại chẳng khác gì khổng tước thực, trên mình nó cũng có khí chất của khổng tước, nếu như hắn đoán không sai, nữ tử này sợ rằng đã bước chân vào Thiên Hoá Cảnh trong Thiên Nguyên Tam Cảnh!
Thiên Nguyên Cảnh cũng chia làm cửu trọng, nhưng bắt đầu có sự phân hoá rất lớn, sự phân hoá đó được gọi là Thiên Nguyên Tam Cảnh. Ba trọng đầu, gọi là Thiên Hình Cảnh. Ba trọng tiếp theo được gọi là Thiên Khí Cảnh. Ba trọng cuối, gọi là Thiên Hoá Cảnh. Chênh lệch với nhau, như trời với đất.
Nữ tử áo vàng này đã bước chân vào Thiên Hoá Cảnh, cao nhất trong Thiên Nguyên Cảnh, thực lực cực kỳ cường đại.
"Chẳng lẽ nàng ta và tên tiểu tử này có quan hệ" Nghĩ đến đây, Trương Đức Vinh không khỏi sợ hãi, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nhưng, Điền Lệ Hải chợt kinh ngạc hô lên:
"Là lão tổ của Điền gia chúng ta! Cung nghênh lão tổ giá lâm!"
Điền Lệ Hải vừa mừng vừa sợ, bộ dạng chật vật đứng lên, chắp tay gào to.
"Lão tổ??? Thì ra nàng là nội môn trưởng lão của Chủ Cung" Trương Đức Vinh nghe thấy Điền Lệ Hải nói như vậy lập tức phán đoán ra, trong lòng đột nhiên mừng thầm. Lập tức cũng chắp tay cúi đầu.
Côn Hư Thần Cung, được phân thành Phân Cung và Chủ Cung. Phân Cung tương đương như ngoại môn ở các môn phái khác. Còn Chủ Cung chính là nội môn, là hạch tâm, tầng lớp lãnh đạo và đệ tử tinh anh của Côn Hư Thần Cung đều ở đây, có thể nói là cao thủ như mây, nhân tài lớp lớp.
Trương Đức Vinh chỉ là Chấp sự nho nhỏ ở Phân Cung, do đó không nhận ra Điền Thục Dao cũng là điều dễ hiểu!
Thân thể Hứa Phong khẽ run lên, rồi ngửa đầu lên thở ra một ngụm khí, cố gắng kìm chế sự xao động trong lòng. Miếng ngọc giản mà Điền Thục Dao đưa cho hắn, dặn dò khi nào gặp tình huồng bất trắc thì đem bóp nát, khiến Hứa Phong vừa mừng, vừa tiếc: "Quả nhiên nàng giữ lời"
Điền Thục Dao đang bay tới bỗng nhiên khựng người lại, sự lạnh lùng từ trước đến giờ trong mắt nàng biến mất bằng vẻ phức tạp.
Biểu hiện hiếm gặp đó hiện lên trong mắt Điền Thục Dao chỉ vì một cái tên: Hứa Phong!
Một cái tên rất bình thường nhưng lúc này lại khiến tâm cảnh tĩnh lặng như mặt hồ của nàng dấy lên những gợn sóng dao động.
Nàng mãi mãi không thể quên được chuyện đã xảy ra ở Thạch Lâm sơn mạch. Nàng đã cất giấu chuyện đó tận sâu trong đáy lòng của mình, cả con người tên Hứa Phong kia cũng được nàng chôn giấu trong tim, định để thời gian dần xóa nhòa!
Thế nhưng vào lúc này mọi thứ đã được đánh thức chỉ vì một cái tên. Tất cả cảnh tượng một lần nữa hiện lên rõ ràng trong ký ức…
Một loại phức tạp không biết vì sao xuất hiện trong tâm thần của nàng. Thân thể nàng trong nháy mắt phảng phất không bị khống chế, một bước hóa thành một đạo cầu vồng thẳng đến Hứa Phong.
Điền Thục Dao giống như một con bướm bay múa, lóe ra tới gần Hứa Phong thân đầy máu, đỡ thân thể hắn. Nàng nhìn người đàn ông chỉ cách trong gang tấc này, trong lòng phức tạp.
Điền Thục Dao thầm thở dài, tay ngọc hư không chộp một cái. Lập tức phía trước xuất hiện một cái khe nứt từ trong lấy ra một bình ngọc. Trong bình này chỉ có một viên đan dược, bình ngọc này được tạo ra từ cực phẩm linh ngọc ở trong ẩn chứa vô số trận pháp cấm chế để giữ cho dược vật trong bình ngọc được mãi mãi. Bình ngọc còn như vậy càng không cần nói đến một viên đan dược duy nhất trong bình.
Không chút do dự, Điền Thục Dao lấy viên đan dược ra đặt trên miệng Hứa Phong.
Viên đan dược kia cũng không cần phải cắn nuốt, lúc chạm vào môi Hứa Phong lập tức hóa thành hai đạo khí màu trắng ngà chui vào mũi Hứa Phong biến mất.
"Trong thiên địa này trừ ta ra ai cũng không thể giết hắn!"
Điền Thục Dao ngẩng đầu, gương mặt mỹ lệ băng lãng. Nàng nhìn chằm chằm Trương Đức Vinh đối diện, hai mắt lộ hàn quang!
Nghe lời Điền Thục Dao nói, Trương Đức Vinh cùng Điền Lệ Hải thiếu chút nữa trợn mắt há hốc mồm, nghe ngữ khí của nàng, tựa hồ là không phải quan hệ bình thường, điều này rốt cuộc là như thế nào đây.
Nằm trong ngực của Điền Thục Dao, Hứa Phong dần dần tỉnh táo lại, cảm nhận mùi thơm cơ thể quen thuộc của nàng khiến hắn có chút mê say, nhất là thánh nữ phong đứng thẳng ở trước ngực theo nhịp hô hấp của Điền Thục Dao càng không ngừng nhấp nhô lên xuống, khiến Hứa Phong trông thấy trợn mắt há hốc mồm, trong lòng thầm hô:
"Thật là siêu cấp yêu tinh a!"
Hứa Phong phát hiện nữ nhân này tuyệt đối là vưu vật hấp dẫn nam nhân nhất mà hắn đã từng gặp qua. Những thiếu nữ hắn từng gặp cũng không thể có mị lực như nàng.
Đây cùng với thực lực phi phàm của nàng có quan hệ rất lớn.
Điền gia? Điền Lệ Hải... Điền Thục Dao... ha ha... tạo hoá thật thú vị! Hứa Phong chứng kiến biểu hiện của Điền Lệ Hải cũng dần dần có suy đoán ra. Thì ra lão tổ Điền gia hay trưởng lão Côn Hư Thần Cung trong miệng bọn hắn, không ngờ chính là Điền Thục Dao. Nghĩ đến mình thậm chí đã đem lão tổ nhà người ta ra "phá chỗ thân", hấp thụ nguyên âm, thần sắc Hứa Phong không khỏi trở nên cổ quái.
Cảm nhận tặc nhãn của Hứa Phong, Điền Thục Dao cúi xuống trừng mắt, nhưng không có lên tiếng.
Chỉ có điều ánh mắt, tư thái một nữ nhi này lại khiến mọi người xung quanh đều chấn động, có một cảm giác thất hồn lạc phách.
Điền Lệ Hải kinh ngạc không ngớt, ở trong ấn tượng của hắn, lão tổ chính là nữ nhân nghiêm nghị, lạnh lùng, cường thế, cao cao tại thượng.
Nhưng mà trước mắt lão tổ lại lộ ra tư thái của tiểu nữ nhân, điều này làm cho Điền Lệ Hải có chút không thể hiểu được.
Chẳng lẽ lão tổ quen biết hắn!
Điền Lệ Hải trong lòng kinh ngạc không thôi, chợt tiếng nói của Điền Thục Dao lạnh lùng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn: "Ngươi, nói ta nghe chi tiết sự việc, ai đã đả thương đồ nhi của ta!"
Điền Thục Dao tâm tư tinh tế, khéo léo bịa ra mối quan hệ sư đồ giữa Hứa Phong và nàng. Từ đó tạo thành lớp vỏ bọc ngụy trang trước ánh mắt mọi người.
Ánh mắt của lão tổ giống như có thể nhìn thấu tâm can, Điền Lệ Hải run rẩy, quỳ rạp dưới đất không dám dấu diếm kể lại toàn bộ sự việc.
Điền Thục Dao cực kỳ kiên nhẫn nghe Điền Lệ Hải nói xong, cả quá trình khoảng một, hai phút. Sau đó nàng đuổi bọn Điền Lệ Hải và Trương Đức Vinh đi, cảnh cáo bọn hắn từ nay không được bén mảng đến Hứa gia nửa bước, đồng thời hủy bỏ hôn sự với Hứa Thiên Tuyết.
Nhất là Trương Đức Vinh tương lai sẽ bị giáng chức từ chấp sự Phân Tông xuống làm gác cổng. Khiến Trương Đức vinh mặt xanh lét, cúi đầu vâng dạ lủi thủi cùng Điền Lệ Hải rời đi.
Loại chuyện ỷ thế hiếp người này, Điền Thục Dao không bao giờ dung thứ, nhất là người chịu thiệt lại là "đồ nhi" của nàng.
Thiên Nguyên Cảnh cũng chia làm cửu trọng, nhưng bắt đầu có sự phân hoá rất lớn, sự phân hoá đó được gọi là Thiên Nguyên Tam Cảnh. Ba trọng đầu, gọi là Thiên Hình Cảnh. Ba trọng tiếp theo được gọi là Thiên Khí Cảnh. Ba trọng cuối, gọi là Thiên Hoá Cảnh. Chênh lệch với nhau, như trời với đất.
Nữ tử áo vàng này đã bước chân vào Thiên Hoá Cảnh, cao nhất trong Thiên Nguyên Cảnh, thực lực cực kỳ cường đại.
"Chẳng lẽ nàng ta và tên tiểu tử này có quan hệ" Nghĩ đến đây, Trương Đức Vinh không khỏi sợ hãi, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nhưng, Điền Lệ Hải chợt kinh ngạc hô lên:
"Là lão tổ của Điền gia chúng ta! Cung nghênh lão tổ giá lâm!"
Điền Lệ Hải vừa mừng vừa sợ, bộ dạng chật vật đứng lên, chắp tay gào to.
"Lão tổ??? Thì ra nàng là nội môn trưởng lão của Chủ Cung" Trương Đức Vinh nghe thấy Điền Lệ Hải nói như vậy lập tức phán đoán ra, trong lòng đột nhiên mừng thầm. Lập tức cũng chắp tay cúi đầu.
Côn Hư Thần Cung, được phân thành Phân Cung và Chủ Cung. Phân Cung tương đương như ngoại môn ở các môn phái khác. Còn Chủ Cung chính là nội môn, là hạch tâm, tầng lớp lãnh đạo và đệ tử tinh anh của Côn Hư Thần Cung đều ở đây, có thể nói là cao thủ như mây, nhân tài lớp lớp.
Trương Đức Vinh chỉ là Chấp sự nho nhỏ ở Phân Cung, do đó không nhận ra Điền Thục Dao cũng là điều dễ hiểu!
Thân thể Hứa Phong khẽ run lên, rồi ngửa đầu lên thở ra một ngụm khí, cố gắng kìm chế sự xao động trong lòng. Miếng ngọc giản mà Điền Thục Dao đưa cho hắn, dặn dò khi nào gặp tình huồng bất trắc thì đem bóp nát, khiến Hứa Phong vừa mừng, vừa tiếc: "Quả nhiên nàng giữ lời"
Điền Thục Dao đang bay tới bỗng nhiên khựng người lại, sự lạnh lùng từ trước đến giờ trong mắt nàng biến mất bằng vẻ phức tạp.
Biểu hiện hiếm gặp đó hiện lên trong mắt Điền Thục Dao chỉ vì một cái tên: Hứa Phong!
Một cái tên rất bình thường nhưng lúc này lại khiến tâm cảnh tĩnh lặng như mặt hồ của nàng dấy lên những gợn sóng dao động.
Nàng mãi mãi không thể quên được chuyện đã xảy ra ở Thạch Lâm sơn mạch. Nàng đã cất giấu chuyện đó tận sâu trong đáy lòng của mình, cả con người tên Hứa Phong kia cũng được nàng chôn giấu trong tim, định để thời gian dần xóa nhòa!
Thế nhưng vào lúc này mọi thứ đã được đánh thức chỉ vì một cái tên. Tất cả cảnh tượng một lần nữa hiện lên rõ ràng trong ký ức…
Một loại phức tạp không biết vì sao xuất hiện trong tâm thần của nàng. Thân thể nàng trong nháy mắt phảng phất không bị khống chế, một bước hóa thành một đạo cầu vồng thẳng đến Hứa Phong.
Điền Thục Dao giống như một con bướm bay múa, lóe ra tới gần Hứa Phong thân đầy máu, đỡ thân thể hắn. Nàng nhìn người đàn ông chỉ cách trong gang tấc này, trong lòng phức tạp.
Điền Thục Dao thầm thở dài, tay ngọc hư không chộp một cái. Lập tức phía trước xuất hiện một cái khe nứt từ trong lấy ra một bình ngọc. Trong bình này chỉ có một viên đan dược, bình ngọc này được tạo ra từ cực phẩm linh ngọc ở trong ẩn chứa vô số trận pháp cấm chế để giữ cho dược vật trong bình ngọc được mãi mãi. Bình ngọc còn như vậy càng không cần nói đến một viên đan dược duy nhất trong bình.
Không chút do dự, Điền Thục Dao lấy viên đan dược ra đặt trên miệng Hứa Phong.
Viên đan dược kia cũng không cần phải cắn nuốt, lúc chạm vào môi Hứa Phong lập tức hóa thành hai đạo khí màu trắng ngà chui vào mũi Hứa Phong biến mất.
"Trong thiên địa này trừ ta ra ai cũng không thể giết hắn!"
Điền Thục Dao ngẩng đầu, gương mặt mỹ lệ băng lãng. Nàng nhìn chằm chằm Trương Đức Vinh đối diện, hai mắt lộ hàn quang!
Nghe lời Điền Thục Dao nói, Trương Đức Vinh cùng Điền Lệ Hải thiếu chút nữa trợn mắt há hốc mồm, nghe ngữ khí của nàng, tựa hồ là không phải quan hệ bình thường, điều này rốt cuộc là như thế nào đây.
Nằm trong ngực của Điền Thục Dao, Hứa Phong dần dần tỉnh táo lại, cảm nhận mùi thơm cơ thể quen thuộc của nàng khiến hắn có chút mê say, nhất là thánh nữ phong đứng thẳng ở trước ngực theo nhịp hô hấp của Điền Thục Dao càng không ngừng nhấp nhô lên xuống, khiến Hứa Phong trông thấy trợn mắt há hốc mồm, trong lòng thầm hô:
"Thật là siêu cấp yêu tinh a!"
Hứa Phong phát hiện nữ nhân này tuyệt đối là vưu vật hấp dẫn nam nhân nhất mà hắn đã từng gặp qua. Những thiếu nữ hắn từng gặp cũng không thể có mị lực như nàng.
Đây cùng với thực lực phi phàm của nàng có quan hệ rất lớn.
Điền gia? Điền Lệ Hải... Điền Thục Dao... ha ha... tạo hoá thật thú vị! Hứa Phong chứng kiến biểu hiện của Điền Lệ Hải cũng dần dần có suy đoán ra. Thì ra lão tổ Điền gia hay trưởng lão Côn Hư Thần Cung trong miệng bọn hắn, không ngờ chính là Điền Thục Dao. Nghĩ đến mình thậm chí đã đem lão tổ nhà người ta ra "phá chỗ thân", hấp thụ nguyên âm, thần sắc Hứa Phong không khỏi trở nên cổ quái.
Cảm nhận tặc nhãn của Hứa Phong, Điền Thục Dao cúi xuống trừng mắt, nhưng không có lên tiếng.
Chỉ có điều ánh mắt, tư thái một nữ nhi này lại khiến mọi người xung quanh đều chấn động, có một cảm giác thất hồn lạc phách.
Điền Lệ Hải kinh ngạc không ngớt, ở trong ấn tượng của hắn, lão tổ chính là nữ nhân nghiêm nghị, lạnh lùng, cường thế, cao cao tại thượng.
Nhưng mà trước mắt lão tổ lại lộ ra tư thái của tiểu nữ nhân, điều này làm cho Điền Lệ Hải có chút không thể hiểu được.
Chẳng lẽ lão tổ quen biết hắn!
Điền Lệ Hải trong lòng kinh ngạc không thôi, chợt tiếng nói của Điền Thục Dao lạnh lùng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn: "Ngươi, nói ta nghe chi tiết sự việc, ai đã đả thương đồ nhi của ta!"
Điền Thục Dao tâm tư tinh tế, khéo léo bịa ra mối quan hệ sư đồ giữa Hứa Phong và nàng. Từ đó tạo thành lớp vỏ bọc ngụy trang trước ánh mắt mọi người.
Ánh mắt của lão tổ giống như có thể nhìn thấu tâm can, Điền Lệ Hải run rẩy, quỳ rạp dưới đất không dám dấu diếm kể lại toàn bộ sự việc.
Điền Thục Dao cực kỳ kiên nhẫn nghe Điền Lệ Hải nói xong, cả quá trình khoảng một, hai phút. Sau đó nàng đuổi bọn Điền Lệ Hải và Trương Đức Vinh đi, cảnh cáo bọn hắn từ nay không được bén mảng đến Hứa gia nửa bước, đồng thời hủy bỏ hôn sự với Hứa Thiên Tuyết.
Nhất là Trương Đức Vinh tương lai sẽ bị giáng chức từ chấp sự Phân Tông xuống làm gác cổng. Khiến Trương Đức vinh mặt xanh lét, cúi đầu vâng dạ lủi thủi cùng Điền Lệ Hải rời đi.
Loại chuyện ỷ thế hiếp người này, Điền Thục Dao không bao giờ dung thứ, nhất là người chịu thiệt lại là "đồ nhi" của nàng.
/139
|