Chiến tranh khởi đầu nảy sinh u mê ở bờ Tây bắc sông Chương Thủy, sau đó giống như vậy tuyên cáo u mê kết thúc. Qúa trình chấm dứt đột ngột khiến nhiều ánh mắt vẫn chú ý nơi này vô cùng thất vọng. Càng làm cho người ra bực bội chính là bởi vì đương sự song phương cố ý giấu diếm,, bên ngoài chiến tranh liên miên và nguyên nhân chấm dứt cũng chưa được làm rõ ràng.
Những kẻ đứng xem duy nhất chỉ có thể xác định là, đầm Cự Lộc căn bản không hề có tổn thương gì. Ngoại trừ việc số quân lương ở Khúc gia trang mà Trương Kim Xưng ngầm kết giao bị mất một cách khó hiểu ra, song phương giao chiến cơ bản là không có tổn thất gì. Hai thành Minh Thủy và Thanh Chương là Trương Kim Xưng khi Trình Danh Chấn ra ngoài đã lấy thân phận Đại đương gia ép hắn tiếp quản, lúc tiếp quản không lọt vào chống cự. Mà sau khi Trương Gia Quân lui binh, hai thị trấn đang khuyết chủ này lại giao cho Trình Danh Chấn. Hai bên vừa lùi vừa tiến phối hợp ăn ý, dường như chỉ có tiến hành đổi nơi đóng quân, căn bản là không có phát sinh bất cứ xung đột gì.
Còn về phần vì sao Trương đại đương gia lại trở nên khoan hồng độ lượng như vậy, có duy nhất một cách nói đó là, giữa Trương đại đương gia và Cửu đương gia vì có kẻ tiểu nhân châm ngòi mà sinh ra chút hiểu lầm, khiến cho hai gã hào kiệt huých đầu, sau khi trực tiếp thương lượng, giải thích rõ ràng thì hiểu lầm cũng hết. Kẻ tiểu nhân gây nên thị phi này đã uổng bao sức lực, từ giờ về sau cũng chẳng có ai chào đón nữa. Còn Trương đại đương gia và Trình cửu đương gia sau khi hiểu lầm, hai người họ ngược lại càng tín nhiệm nhau hơn. Nếu không, Trương đại đương gia cũng sẽ không đợi mình quay lại đầm Cự Lộc mà đã sai người đưa nhạc phụ của Trình Danh Chấn đã bị giữ làm con tin ở đầm Cự Lộc làm lễ vật tặng cho Vương Ma Tử ra ngoài.
Trong mắt người có tâm, cách nói này đương nhiên không đang tin. Nếu như quả thật là hiểu lầm nói dăm ba câu là giải quyết xong, Trương Kim Xưng sao lại phải uổng phí sức lực điều Trình Danh Chấn hướng về Hà Đông? Cần gì phải huy động nhiều nhân lực, gần như đem toàn bộ quân tinh nhuệ trong tay đi vây thành Bình Ân.
Nhưng nếu như nói nguyên nhân xung đột không phải do hiểu lầm, thì dù sao đôi bên lại không muốn đấu với nhau. Các nơi phái dò thám, xung quanh ba huyện Minh Thủy, Bình Ân, Thanh Chương cũng không hề tìm thấy bất cứ dấu vết huyết chiến nào. Điều duy nhất nhìn qua có thấy chút dị thường chính là ngoài thành Minh Thủy, ruộng thu hoạch bị đốt thành những tảng lớn. Nhưng cái đó nói lên được điều gì? Tro càng làm cho ruộng màu mỡ thêm, các hộ nông dân nhân lúc trời hanh đem vật khô đốt thành than ủ phân đó cách phương thức thường làm ở vùng Hà Bắc, ai cũng có thể phân tích được
Về chi tiết chiến tranh, còn có cách nói khác là bộ hạ của nhị tặc Trương, Trình cùng xuất phát ở một chỗ, khi đánh cả bọn đều không hạ thủ. Đôi bên lĩnh quân đành phải áp dụng phương thức từ thời thượng cổ, mỗi bên phái ra năm tên tướng lĩnh ra so đấu, kẻ thua chịu khoanh tay, người thắng được nhận toàn bộ binh mã của đối phương. Kết của là Trình Danh Chấn phóng ngựa vượt qua giáo, đâm liền hai tướng của Trương Kim Xưng rơi xuống đất. Sau khi tướng lĩnh thứ ba ra mặt, hắn đã cố ý nhẹ tay. Trương Kim Xưng thấy vậy biết Trình Danh Chấn hắn nể mặt mình cho nên không đánh hiệp thứ tư, thứ năm nữa. Đôi bên ngầm hiểu với nhau là đã bắt tay giảng hòa.
Cách nói thứ hai này có hoang đường hơn cách nói thứ nhất. Người truyền bá chủ yếu là có chút thân thích với bên Minh Thủy, khi mùa xuân qua được Trình Danh Chấn ưu đãi, trong suy nghĩ đơn giản của người nghèo, người tốt thì sẽ bách chiến bách thắng. Lúc tán loạn, Trình Danh Chấn khai hoang đồn điền, mượn giống và nông cụ của nông dân, làm cho nhóm lưu dân vốn mất đường sống nay lại có hy vọng. Người tốt như vậy đương nhiên là sẽ không thể bị người xấu ức hiếp. Nếu không thì chính là ông trời không có mắt, thì thần phật cũng điên hết rồi. Tuy rằng thần phật trên đầu cũng không tỉnh táo như vậy.
Ngoài hai cách nói dân gian này ra, trong xung quanh các huyện ở đầm Cực Lộc còn có một loại lưu truyền phạm vi hẹp nữa, cơ bản là không ai tin cả. Đó là, Trình Danh Chấn đã cấu kết với ái thiếp Liễu Thị của Trương Kim Xưng. Sau khi bị y phát hiện chính tay y đã đâm chết ái thiếp của mình, rồi phát binh tìm Trình Danh Chấn hỏi tội. Nhưng lúc đó y bị váng đầu chuẩn bị không đầy đủ còn Trình Danh Chấn lại nổi tiếng là hồ ly chín đuôi, sau khi phát hiện ra tình hình đã lập tức hồi binh, trước đó dùng độc kế chặt đứt con đường vận chuyển lương thực của Trương Kim Xưng, sau đó mạo hiểm phái một chi đội thẳng hướng về đầm Cực Lộc, đánh vào hang ổ của Trương Kim Xưng.
Xuất phát từ tinh binh đều ở dưới thành Bình Ân, lực lượng trong đầm Cự Lộc căn bản là không đủ để chống lại sự trả thù Trình Danh Chấn. Cho nên Trương Kim Xưng đành phải nuốt cục hận này vào lòng và bắt tay giảng hòa với Trình Danh Chấn. Từ đó về sau hai bên là ruột cây đay cán thành sợi, hai đầu sợ hãi, cho nên tạo thành thế cân bằng. Không ai dám động đến ai, cũng không ai dám ở sau lưng đâm đối phương của mình nữa.
Sở dĩ có ít người tin vào cách nói thứ ba là vì cách nói này có rất nhiều lỗ hổng. Đầu tiên là nơi dừng chân cuả Trình Danh Chấn không ở đầm Cự Lộc, hắn vốn dĩ là không thể có cơ hội thông đồng với ái thiếp của Trương Kim Xưng. Tiếp theo là lão bà Ngọc Diệm La Sát Đỗ Quyên của hắn nổi tiếng trên giang hồ là một đại mỹ nhân, tuy tính tình hơi ghê ghớm một chút nhưng dù sao tuổi tác cũng tương đương với trượng phu. Trình Danh Chấn không có lý do gì mà đào tươi đặt ngay trước mặt lại không gặm, lại phi đến nhà Trương Kim Xưng trộm quả hạnh nát cho đỡ thèm thuồng. Tiếp nữa, đây cũng là điều quan trọng nhất, khởi nguyên của cách nói thứ ba này đều là tiểu quan lại, sai dịch, kẻ nhàn dỗi lắm điều trong nha môn… Những kẻ đó xưa nay đều nói dối chủ nhân không chớp mắt, trong mười câu thì phải có đến hơn chín câu là dối trá. Tin vào lời của bọn họ thì sớm muộn gì tiền mua quan tài cũng không còn. Hơn nữa, đầm Cự Lộc và quan phủ lúc này là không đội trời chung, lời từ miệng quan phủ nói ra còn không bẩn thỉu như chủ nhân của nó sao?
- Ta chán quá đi mất, sao bọn họ lại có thể thất bại nhẹ nhàng như thế được?
Mong muốn mà không đạt được, mọi người nhìn sông Chương Thủy xa xa mà không cam lòng. Nhưng thất vọng cũng không được mấy ngày, bọn họ lại bị chú ý vào một chuyện lớn khác. Đầu tháng tám, rốt cuộc huyện thừa huyện Thanh Hà Dương Thiện Hội cũng không kìm nén được tính tình, dẫn quân đã được huấn luyện suốt một năm vượt qua sông Chương Thủy, thử thăm dò hướng vùng Hồ Ly bên ngoài đầm Cự Lộc.
Vốn là y định đánh đòn gió nhưng sau khi xác nhận thực lực của đối phương y lập tức rút lại suy nghĩ này. Ai ngờ rằng đúng lúc Trương đại đương gia một bụng tức giận không có chỗ trút liền suất ba vạn quân tinh nhuệ đón quận binh quận Thanh Hà tại Dã Trư Lĩnh. Hai bên chiến đấu kịch liệt trong hai ngày đêm không phân thắng bại, đến sáng ngày thứ ba trận thế vừa mới kéo lại thì Minh Châu Quân thuộc Trình Danh Chấn lại gia nhập chiến trường nằm ngoài dự đoán của mọi người, từ phía nam xuyên thẳng cánh tả Dương Thiện Hội. Trương Kim Xưng thấy viện binh đã đến lập tức như người không muốn sống chỉ huy tấn công mạnh. Hai đội nhân mã giống như kìm, trong nháy mắt liền kẹp vỡ vỏ cứng của quân Thanh Hà. Dương Thiện Hội bị người phá từ tứ phía không thể không lui về phía sau. Trương Kim Xưng đắc thế không tha đuổi theo, đuổi từ Dã Trư Lĩnh tới Kinh Thành, lại từ Kinh Thành đuổi tới Tông Thành, thiết lập cứ điểm ở bờ tây Chương Thủy quận Thanh Hà. Lão cũng không để ý đến lời khuyên can của Trình Danh Chán, giết qua Chương Thủy rồi lao tới hang ổ của Dương Thiện Hội. Dương Bạch Nhãn ddược xưng là trải qua hơn sáu trăm chiến tích chưa từng chiến bại lúc này vận lại quá đen, ở huyện Thanh Hà bị đám người Trương Kim Xưng, Hách Lão Đao, Lư Phương Nguyên thay nhau đánh tàn bạo, chưa đến năm ngày đã phải bỏ thành mà đi, đem toàn bộ nam, nữ, già trẻ giao cho kẻ tặc của đầm Cự Lộc.
Những kẻ nhà giàu còn muốn đề cập chiếu theo lệ thường như của năm ngoái, chi tiền để tránh thảm họa. Không ngờ tình tình Trương Kim Xưng lại thay đổi bất thường, sau khi vào thành căn bản là không đếm xỉa đến sự năn nỉ của chúng dân mà trực tiếp chặn ở các cửa thành, sau đó tàn sát đến các nhà có tường cao, sân to. Vơ vét sạch sẽ tài sản của bọn nhà giàu, sau đó mở kho nhà quan và phủ kho, lấy hết vàng bạc chia hết cho toàn bộ tướng sĩ và dân chúng cùng khổ.
Tàn sát trong thành Thanh Hà khiến cho bọn phú hộ không kịp chạy trốn. Trương Kim Xưng lại đốt hết thủ nha của quận Thanh Hà thành đất trống. Sau đó, lão mang của cải, lương thực và toàn bộ bách tính trong quận hùng hổ hướng thẳng về phía Thanh Dương, ở ngoài thành Thanh Dương hơn mười dặm, Dương Thiên Hội lại bại trận, toàn bộ quận binh gấp gáp chiêu mộ đã bị diệt hoàn toàn, chỉ có hơn mười tên gia đinh gia liều chết che chở gã trèo núi chạy trốn.
Quận Binh thất bại, những nhân vật tai to mặt lớn trong thành Thanh Dương lớn lập tức bỏ chạy được thì bỏ chạy, tẩu tán được thì tẩu tán sạch sành sanh, trực tiếp giao thành trì không người vào tay kẻ tặc của đầm Cự Lộc. Trương Kim Xưng không cần dùng nhiều sức đã đánh hạ được Thanh Dương, lúc này lập lại chiêu cũ, giết hết những người còn sống ở đó, mang theo lương thực đoạt được như cơn gió lốc quét về phía Du huyện cách đó không xa.
Ven đường thấy thôn trại, bất kể là lớn hay nhỏ đều quyết không tha. Giết phú, tế bần, phân của cải, cho vay lương thực. Lần nào cũng đúng thủ đoạn, đội ngũ của Trương Kim Xưng càng ngày càng lớn. Đến khi binh mã của lão đến đóng trú bên ngoài Du huyện, binh lính dưới trướng của y khi mới dời khỏi đầm Cự Lộc là ba vạn quân tinh nhuệ thì giờ đã thành mười hai vạn quân đông nghìn nghịt.
Huyện lệnh Du huyện Trương Bảo Lương cũng không dám mạo phạm oai vũ của Trương Kim Xưng, lấy danh nghĩa huynh đệ bổn gia mà ra khỏi thành khao sư, thỉnh cầu Trương Kim Xưng thả cho dân chúng trong huyện một con đường sống, y sẽ cống nạp đầy đủ lễ vật, gần như là dốc hết sức có thể. Nhưng Trương Kim Xưng chỉ cười ha hả, sai người móc tim Trương Bảo Lương ngay tại chỗ, rồi dẫn huynh đệ chạy về phía Cao Đường cách đó không xa.
Cao Đường bị tiêu diệt, Lịch Đình bị tiêu diệt, trước sau chưa đầy một tháng. Hơn phân nửa quận Thanh Hà đều rơi vào tay Trương Gia Quân. Quan chết trận hơn trăm, bọn phú hộ bị tịch thu tài sản thì vô số kể, quấy cho quan viên Hà Bắc thì thất kinh hồn vía. Nhóm quan viên địa phương nh hồn táng đảm, thư báo nguy cầu liên tiếp bay về hướng Đông Đô.
Biết trong thành Đông Đô có mấy vị đại nhân đóng quân, lúc báo nguy các thân sĩ còn chủ động gom đủ lễ trọng, thỉnh cầu quan quân xuất binh càng sớm càng tốt nhưng bọn họ chỉ như trông sao, trong trăng, khổ sở đến tận một tháng cũng không có được câu trả lời của Đông Đô.
- Đám thiên sát này sớm muộn gì cũng bị Hoàng thượng biết, đốt nhà chúng, diệt cả dòng tộc bọn chúng.
Quan viên địa phương và đám nhân sĩ căm phẫn, chỉ biết khóc trời đập đất mà nguyền rủa.
Dường như nghe thấy những lời nguyền rủa đó, qua mấy ngày rốt cuộc thì cũng có tin tức mới nhất liên quan đến Hoàng đế Bệ hạ từ phương Bắc truyền đến.
Mùa thu tháng tám Đại Nghiệp năm thứ mười một, Ất Sửu, Hoàng đế đi tuần biên ải phía bắc, Khả Hãn Đột Quyết suất bốn mươi vạn chúng, vây khốn Nhạn Môn.
Đến lúc này, các thân sĩ quận Hà Bắc rốt cuộc mới hiểu ra, lễ vật của bọn họ đã gửi mà sao cứu binh thì lề mề chưa đến. Hoàng thượng cũng bị vây ở Nhạn Môn rồi, người đâu có tâm tư mà xem xét đến chuyện này cơ chứ? Nếu triều đình không quản chuyện của địa phương thì Trương Kim Xưng, Cao Sĩ Đạt, Trình Danh Chấn và bọn thổ phỉ hơn một tháng qua đương nhiên là yên tâm có chỗ dựa vững chắc, muốn làm gì thì làm.
Có thể từ đây Trương Kim Xưng và bọn thổ phỉ nghe nói chuyện Hoàng thượng bị nhốt ở Nhạn Môn, tin tức của chúng còn nhanh hơn cả mấy ông quan viên của quận không? Trước đó bọn chúng có thông đồng với Đột Quyết, nội ứng ngoại hợp với nhau gây loạn thiên hạ không? Nếu hai bên không cấu kết thì sao thời gian động thủ lại trùng hợp đến như vậy?
Nghi vấn trùng trùng, khiến người ta nghĩ mãi mà không ra. Nhưng lúc này đối với quan viên địa phương và bọn cường hào mà nói, chuyện cần gấp không phải là điều tra bọn giặc cỏ và Đột Quyết lang kỵ có liên quan đến nhau hay không mà là làm thế nào để sống sót trong loạn thế, duy trì hơi tàn.
Trương Kim Xưng tàn bạo, lại thêm nóng giận thất thường. Chống cự hay không chống cự lão kết quả cũng không có gì khác. Gặp lúc tâm trạng lão không tốt có khi đến cả bố mẹ ruột lão cũng sẽ mổ bụng khoét mắt. Gặp lúc tâm trạng lão tốt thì lão rất khoan dung độ lượng có đánh chết mấy ngàn huynh đệ của lão, lão cũng không bắt tội. Cao Sĩ Đạt bẩm sinh đã tham lam, những nơi gã đi qua đều sạch sành sanh. Nếu chẳng may bị gã đánh đến gõ cửa thì chỉ còn chờ chết. Dù đầu hàng hay chống cự cũng thế, sau khi thành bị phá, chỉ cần vơ vét được dù là ván cửa hay nồi sắt thì gã tuyệt đối sẽ không cho người đó dù chỉ là nửa tia hy vọng sống sót.
So sánh với thổ phỉ trong Hà Bắc thì Trình Danh Chấn tuân thủ quy củ, còn Đậu Kiến Đức không thương lạm sát, hai người này có vẻ còn đáng quý. Đặc biệt trước đó, chỉ cần quan viên và hắn đạt đến một thỏa hiệp đúng thời hạn mang gạo đến thì Minh Châu Quân quyết sẽ không đến cửa quấy rầy. Thậm chí, ngay cả có đám thảo tặc khác đến gây rối, bọn hắn cũng tránh cho, không đợi đối phương phải đến gần Trình Danh Chấn sẽ phái đội canh gác đến nghênh đón. Hiếu được lý đó thì dễ thôi, còn thật sự không khuyên được thì trực tiếp dùng đao kiếm để xử lý. Tình thế bình thường chưa đợi đến giai đoạn bày đao ra bị cướp thì đám thảo tặc đó cũng biết khó mà tự lui rồi. Theo cách nói của lục lâm đạo thì mọi người có một mẫu ruộng còn có ba phần đất thì đừng có ai đi quá giới hạn.
- Nếu Trình tướng quân đồng ý đăng cao hô hào thì tốt rồi!
Đánh cũng đánh không lại, trốn cũng không thoát, đối mặt với không còn vận mệnh nào khác khiến người ta không chờ đợi nổi. Nếu triều đình không khống chế được Hà Bắc thì chi bằng họ đi theo kẻ mạnh. Họ suy ghĩ kĩ về lợi ích, hai người Trình Danh Chấn và Đậu Kiến Đức đều là sự lựa chọn tốt. Nhưng suy nghĩ này nói ra thì cũng chỉ là nói thầm chứ không thể thành sự thực. Hai kẻ đạo tặc lục lâm đạo Hà Bắc đều thuộc về thế hệ con cháu, trên đầu Đậu Kiến Đức còn có Đại đương gia Cao Sĩ Đạt, tri huyện Vương Bác. Còn về phần Trình Danh Chấn thì lại càng không nổi, trong lai lịch kinh nghiệm giang hồ, hắn còn ít hơn cả Đậu Kiến Đức. Mặc dù không có kinh nghiệm lý lịch, nhưng chỉ dựa vào thực lực kế, thì lại cao hơn nhị tặc Trương, Cao rất nhiều. Mà Trình Danh Chân, hơn một tháng qua lăn lộn tài vật đoạt được không ít, nhưng dưới trướng vẫn như trước chỉ có hơn vạn người, thực sự muốn kiếm một vị trí trong quần hùng Hà Bắc, dù tên tuổi của Trình Danh Chấn hắn cũng không nhỏ, nhưng thế lực vĩnh viện không thể đứng ở vị trí thứ năm được.
- Người mà không ôm chí lớn thì nhiều nhất cũng chỉ là một tên nô gia mà thôi!
Sau khi phân tích tỉ mỉ, người có tâm khó tránh khỏi cảm thấy thất vọng về Trình Danh Chấn. Nhập thu được hơn một tháng qua, quân hùng Hà Bắc đều thừa dịp triều đình không để ý mà mở rộng thực lực và địa bàn. Thanh thế lớn như Trương Kim Xưng, gần như càn quét được toàn bộ quận Thanh Hà, mang quân hướng về Tín Đô. Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức cũng gần như chiếm được nửa quận Bình Nguyên và nửa quận Bột Hải. Còn Trình Danh Chấn lại chẳng khác nào chó giữ nhà, sau khi giúp Trương Kim Xưng đánh tan Dương Thiện Hội thì mang chiến lợi phẩm về bờ tây Chương Thủy. Thời gian gần đây, kẻ tặc Đậu, Vương rong ruổi lui tới bờ đông Chương Thủy, ra sức càn quét những nhà giàu có, huyện lớn đông đúc, tàn phá. Mà Trình kẻ tặc sau khi trở về bờ tây Chương Thủy, chỉ thu thập một vài trại nhỏ ở Cẩu Sơn, Từ Sơn và lân cận Thái Hành Sơn, cùng lắm thì thu thập huyện nha của huyện Võ An vào trong túi, mà đối với hai thành Vĩnh Niên và Hàm Đan gần trong gang tấc nhưng vô lực tự bảo vệ mình thì hắn lại làm như không thấy.
Loại đánh nhỏ bó chân bó tay này đương nhiên là không hấp dẫn được sự chú ý của người khác, càng không có được sự tôn kính của đám cường hào. Trời sinh mọi người đã có tính nhắm vào những vùng đất mạnh, mặc dù chưa chắc đã che chở được cho họ cái gì. Nhưng cũng có cá biệt người, như là Trưởng sử quận Võ Dương Ngụy Trưng, Huyện lệnh Huyện Hạ Bác Trương Cửu Nghệ, trong lời nói đều rất tôn sùng Trình Danh Chấn. Quan điểm của bọn họ khác với người khác, rõ ràng, lúc Trương KIm Xưng oanh oanh liệt liệt quét ngang thanh hà, Cao Sĩ Đạt ồn ồn ào ào san bằng bình nguyên, thì sở bộ Minh Chân Quân của Trình Danh Chấn lại đem địa bàn của mình liên kết thành một hình tam giác kiên cố. Một góc chống đỡ đầm Cự Lộc, một góc chống đỡ Chương Thủy, còn một góc thì thăm dò Thái Hành ngàn dặm. Tuy rằng huyện Vĩnh Niên và huyện Hàm Đan cũng nằm trong phạm vi của ba góc tam giác này, nhưng quan viên hai huyện này, bao gồm Quận Thủ Võ An Chu Quá thuộc trị sở của Vĩnh Niên, nếu nói không có âm thầm qua lại với Trình Danh Chấn, quyết không thể nào vững vàng ngồi ở chức quan kia.
- Tiến có thể công, thủ có thể lui vào đại trạch thâm sơn, cái gọi là thỏ khôn có ba hang cũng chỉ thường thôi!
Thiên hạ có con mắt tinh đời, không chỉ tán chuyện mấy người Ngụy Trưng, Trương Cửu Nghệ. Ở núi Ngõa Cương ngoài ngàn dặm có một người râu trắng nhẹ giọng tán thưởng.
- Mật Công cũng coi trọng thủ gia tử này!
Đứng ở bên cạnh người đọc sách là một gã mặt che lụa trắng, khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, đầu đội nga quan, da mặt trắng nõn, lông mi dài, nhìn có vẻ là người bụng đầy kinh luân. Chỉ có điều lông mi và cặp mắt không hợp với người nho nhã cho lắm, nhìn có vẻ thâm trầm, như có sát khí.
- Loại người như Trương Kim Xưng, Cao Sĩ Đạt thật đúng là một đám chó lợn! Lúc kiếm ăn thì giương nanh múa vuốt, gặp phải dũng tướng như Phàn Khoái, Từ Hoảng thì bị châm đến thịt!
Người được gọi là Mật Công cười lạnh mấy tiếng, vô cùng cao ngạo mà bình luận.
- Ha ha ha ha!
Nho sinh kia gật đầu cười rất tán thành với đánh giá của người che mặt:
- Lần trước, lúc Phòng mỗ phụng mệnh Mật Công đi Hà Bắc liên lạc với các hào kiệt, cũng đã phát hiện ra điều này. Lúc đó Trình Danh Chấn mới vào lục lâm, thanh danh còn chưa được hiển hách như hôm nay. Nhưng hắn chỉ lấy một cành liễu làm mũi tên, khiến cho tâm huyết mà Phòng mỗ kì công chuẩn bị nhiều ngày đã bị cuốn trôi. Kẻ này nằm trong tay Trương Kim Xưng, đáng tiếc!
Nghe thấy y nói như vậy, mặt của người khách rõ ràng hơi giật giật một chút. Có tấm lụa trắng bên ngoài mới khiến cho người ta không nhìn ra vẻ mặt độc ác này:
- Tuy thanh thế của lục lâm Hà Bắc lớn, nhưng làm rất tốt hai chữ “hào kiệt”, cũng chỉ có hai kẻ là Đậu, Trình mà thôi.
- Thuộc hạ đã sắp xếp xong rồi!
Nho sinh lui lại nửa bước, khom người lĩnh mệnh:
- Dựa vào tên tuổi của Mật Công và quân Ngõa Cương, bọn họ cũng đều phải nể mặt đồng ý một hai phần với thuộc hạ. Chỉ có điều Quận thủ quận Võ Dương Nguyên Bảo Tàng tháng trước đã khởi binh hưởng ứng, lại bị tên gọi là Ngụy Trưng ngăn cản.
Người khách che mặt lại co quắp một chút, đau đến mức lông mi cao thấp trực nhảy cả lên. Lúc này người nho sinh mới để ý một chút, vội dừng câu chuyện, nâng khăn của người khách che mặt lên, thân thiết hỏi:
- Mật Công… cẩn thận một chút, có câu là thương cân động cốt một trăm ngày…
- Á !
Người khách che mặt vừa đau, vừa hận tiếng nói liền thay đổi. Không hề giống như vẻ cao thượng vừa rồi mà biến thành hoang dã như tiếng rít của bọn lang sói vậy:
- Thay ta loại trừ người này!
Lúc nói chuyện, y liền giật tấm lụa trắng che mặt xuống, lộ ra những vết thương chồng chất trên gương mặt.
Nếu như không để ý đến những vết thương thì người này cũng có thể coi là một mỹ nam. Mắt phượng mày ngài, mũi thẳng mồm vuông, dưới cằm còn có râu dài bồng bềnh tăng thêm ba phần khí thế anh hùng. Chỉ tiếc rằng sẹo quá dày, một đường rồi lại một đường, cá biệt cổ y còn có một sợi tơ máu cực nhợt nhạt cực sâu giống như bị nanh vuốt của ác quỷ cào vậy, càng thêm phần dữ tợn.
Không chỉ là một nho sinh mà tất cả những văn võ xung quanh đều sợ hãi. Họ vội vã chạy lên trước, nâng nâng đỡ đỡ, khuyên khuyên can can đến toàn thân đổ mồ hôi, mới khuyên được kẻ điên che mặt kia.
Những kẻ đứng xem duy nhất chỉ có thể xác định là, đầm Cự Lộc căn bản không hề có tổn thương gì. Ngoại trừ việc số quân lương ở Khúc gia trang mà Trương Kim Xưng ngầm kết giao bị mất một cách khó hiểu ra, song phương giao chiến cơ bản là không có tổn thất gì. Hai thành Minh Thủy và Thanh Chương là Trương Kim Xưng khi Trình Danh Chấn ra ngoài đã lấy thân phận Đại đương gia ép hắn tiếp quản, lúc tiếp quản không lọt vào chống cự. Mà sau khi Trương Gia Quân lui binh, hai thị trấn đang khuyết chủ này lại giao cho Trình Danh Chấn. Hai bên vừa lùi vừa tiến phối hợp ăn ý, dường như chỉ có tiến hành đổi nơi đóng quân, căn bản là không có phát sinh bất cứ xung đột gì.
Còn về phần vì sao Trương đại đương gia lại trở nên khoan hồng độ lượng như vậy, có duy nhất một cách nói đó là, giữa Trương đại đương gia và Cửu đương gia vì có kẻ tiểu nhân châm ngòi mà sinh ra chút hiểu lầm, khiến cho hai gã hào kiệt huých đầu, sau khi trực tiếp thương lượng, giải thích rõ ràng thì hiểu lầm cũng hết. Kẻ tiểu nhân gây nên thị phi này đã uổng bao sức lực, từ giờ về sau cũng chẳng có ai chào đón nữa. Còn Trương đại đương gia và Trình cửu đương gia sau khi hiểu lầm, hai người họ ngược lại càng tín nhiệm nhau hơn. Nếu không, Trương đại đương gia cũng sẽ không đợi mình quay lại đầm Cự Lộc mà đã sai người đưa nhạc phụ của Trình Danh Chấn đã bị giữ làm con tin ở đầm Cự Lộc làm lễ vật tặng cho Vương Ma Tử ra ngoài.
Trong mắt người có tâm, cách nói này đương nhiên không đang tin. Nếu như quả thật là hiểu lầm nói dăm ba câu là giải quyết xong, Trương Kim Xưng sao lại phải uổng phí sức lực điều Trình Danh Chấn hướng về Hà Đông? Cần gì phải huy động nhiều nhân lực, gần như đem toàn bộ quân tinh nhuệ trong tay đi vây thành Bình Ân.
Nhưng nếu như nói nguyên nhân xung đột không phải do hiểu lầm, thì dù sao đôi bên lại không muốn đấu với nhau. Các nơi phái dò thám, xung quanh ba huyện Minh Thủy, Bình Ân, Thanh Chương cũng không hề tìm thấy bất cứ dấu vết huyết chiến nào. Điều duy nhất nhìn qua có thấy chút dị thường chính là ngoài thành Minh Thủy, ruộng thu hoạch bị đốt thành những tảng lớn. Nhưng cái đó nói lên được điều gì? Tro càng làm cho ruộng màu mỡ thêm, các hộ nông dân nhân lúc trời hanh đem vật khô đốt thành than ủ phân đó cách phương thức thường làm ở vùng Hà Bắc, ai cũng có thể phân tích được
Về chi tiết chiến tranh, còn có cách nói khác là bộ hạ của nhị tặc Trương, Trình cùng xuất phát ở một chỗ, khi đánh cả bọn đều không hạ thủ. Đôi bên lĩnh quân đành phải áp dụng phương thức từ thời thượng cổ, mỗi bên phái ra năm tên tướng lĩnh ra so đấu, kẻ thua chịu khoanh tay, người thắng được nhận toàn bộ binh mã của đối phương. Kết của là Trình Danh Chấn phóng ngựa vượt qua giáo, đâm liền hai tướng của Trương Kim Xưng rơi xuống đất. Sau khi tướng lĩnh thứ ba ra mặt, hắn đã cố ý nhẹ tay. Trương Kim Xưng thấy vậy biết Trình Danh Chấn hắn nể mặt mình cho nên không đánh hiệp thứ tư, thứ năm nữa. Đôi bên ngầm hiểu với nhau là đã bắt tay giảng hòa.
Cách nói thứ hai này có hoang đường hơn cách nói thứ nhất. Người truyền bá chủ yếu là có chút thân thích với bên Minh Thủy, khi mùa xuân qua được Trình Danh Chấn ưu đãi, trong suy nghĩ đơn giản của người nghèo, người tốt thì sẽ bách chiến bách thắng. Lúc tán loạn, Trình Danh Chấn khai hoang đồn điền, mượn giống và nông cụ của nông dân, làm cho nhóm lưu dân vốn mất đường sống nay lại có hy vọng. Người tốt như vậy đương nhiên là sẽ không thể bị người xấu ức hiếp. Nếu không thì chính là ông trời không có mắt, thì thần phật cũng điên hết rồi. Tuy rằng thần phật trên đầu cũng không tỉnh táo như vậy.
Ngoài hai cách nói dân gian này ra, trong xung quanh các huyện ở đầm Cực Lộc còn có một loại lưu truyền phạm vi hẹp nữa, cơ bản là không ai tin cả. Đó là, Trình Danh Chấn đã cấu kết với ái thiếp Liễu Thị của Trương Kim Xưng. Sau khi bị y phát hiện chính tay y đã đâm chết ái thiếp của mình, rồi phát binh tìm Trình Danh Chấn hỏi tội. Nhưng lúc đó y bị váng đầu chuẩn bị không đầy đủ còn Trình Danh Chấn lại nổi tiếng là hồ ly chín đuôi, sau khi phát hiện ra tình hình đã lập tức hồi binh, trước đó dùng độc kế chặt đứt con đường vận chuyển lương thực của Trương Kim Xưng, sau đó mạo hiểm phái một chi đội thẳng hướng về đầm Cực Lộc, đánh vào hang ổ của Trương Kim Xưng.
Xuất phát từ tinh binh đều ở dưới thành Bình Ân, lực lượng trong đầm Cự Lộc căn bản là không đủ để chống lại sự trả thù Trình Danh Chấn. Cho nên Trương Kim Xưng đành phải nuốt cục hận này vào lòng và bắt tay giảng hòa với Trình Danh Chấn. Từ đó về sau hai bên là ruột cây đay cán thành sợi, hai đầu sợ hãi, cho nên tạo thành thế cân bằng. Không ai dám động đến ai, cũng không ai dám ở sau lưng đâm đối phương của mình nữa.
Sở dĩ có ít người tin vào cách nói thứ ba là vì cách nói này có rất nhiều lỗ hổng. Đầu tiên là nơi dừng chân cuả Trình Danh Chấn không ở đầm Cự Lộc, hắn vốn dĩ là không thể có cơ hội thông đồng với ái thiếp của Trương Kim Xưng. Tiếp theo là lão bà Ngọc Diệm La Sát Đỗ Quyên của hắn nổi tiếng trên giang hồ là một đại mỹ nhân, tuy tính tình hơi ghê ghớm một chút nhưng dù sao tuổi tác cũng tương đương với trượng phu. Trình Danh Chấn không có lý do gì mà đào tươi đặt ngay trước mặt lại không gặm, lại phi đến nhà Trương Kim Xưng trộm quả hạnh nát cho đỡ thèm thuồng. Tiếp nữa, đây cũng là điều quan trọng nhất, khởi nguyên của cách nói thứ ba này đều là tiểu quan lại, sai dịch, kẻ nhàn dỗi lắm điều trong nha môn… Những kẻ đó xưa nay đều nói dối chủ nhân không chớp mắt, trong mười câu thì phải có đến hơn chín câu là dối trá. Tin vào lời của bọn họ thì sớm muộn gì tiền mua quan tài cũng không còn. Hơn nữa, đầm Cự Lộc và quan phủ lúc này là không đội trời chung, lời từ miệng quan phủ nói ra còn không bẩn thỉu như chủ nhân của nó sao?
- Ta chán quá đi mất, sao bọn họ lại có thể thất bại nhẹ nhàng như thế được?
Mong muốn mà không đạt được, mọi người nhìn sông Chương Thủy xa xa mà không cam lòng. Nhưng thất vọng cũng không được mấy ngày, bọn họ lại bị chú ý vào một chuyện lớn khác. Đầu tháng tám, rốt cuộc huyện thừa huyện Thanh Hà Dương Thiện Hội cũng không kìm nén được tính tình, dẫn quân đã được huấn luyện suốt một năm vượt qua sông Chương Thủy, thử thăm dò hướng vùng Hồ Ly bên ngoài đầm Cự Lộc.
Vốn là y định đánh đòn gió nhưng sau khi xác nhận thực lực của đối phương y lập tức rút lại suy nghĩ này. Ai ngờ rằng đúng lúc Trương đại đương gia một bụng tức giận không có chỗ trút liền suất ba vạn quân tinh nhuệ đón quận binh quận Thanh Hà tại Dã Trư Lĩnh. Hai bên chiến đấu kịch liệt trong hai ngày đêm không phân thắng bại, đến sáng ngày thứ ba trận thế vừa mới kéo lại thì Minh Châu Quân thuộc Trình Danh Chấn lại gia nhập chiến trường nằm ngoài dự đoán của mọi người, từ phía nam xuyên thẳng cánh tả Dương Thiện Hội. Trương Kim Xưng thấy viện binh đã đến lập tức như người không muốn sống chỉ huy tấn công mạnh. Hai đội nhân mã giống như kìm, trong nháy mắt liền kẹp vỡ vỏ cứng của quân Thanh Hà. Dương Thiện Hội bị người phá từ tứ phía không thể không lui về phía sau. Trương Kim Xưng đắc thế không tha đuổi theo, đuổi từ Dã Trư Lĩnh tới Kinh Thành, lại từ Kinh Thành đuổi tới Tông Thành, thiết lập cứ điểm ở bờ tây Chương Thủy quận Thanh Hà. Lão cũng không để ý đến lời khuyên can của Trình Danh Chán, giết qua Chương Thủy rồi lao tới hang ổ của Dương Thiện Hội. Dương Bạch Nhãn ddược xưng là trải qua hơn sáu trăm chiến tích chưa từng chiến bại lúc này vận lại quá đen, ở huyện Thanh Hà bị đám người Trương Kim Xưng, Hách Lão Đao, Lư Phương Nguyên thay nhau đánh tàn bạo, chưa đến năm ngày đã phải bỏ thành mà đi, đem toàn bộ nam, nữ, già trẻ giao cho kẻ tặc của đầm Cự Lộc.
Những kẻ nhà giàu còn muốn đề cập chiếu theo lệ thường như của năm ngoái, chi tiền để tránh thảm họa. Không ngờ tình tình Trương Kim Xưng lại thay đổi bất thường, sau khi vào thành căn bản là không đếm xỉa đến sự năn nỉ của chúng dân mà trực tiếp chặn ở các cửa thành, sau đó tàn sát đến các nhà có tường cao, sân to. Vơ vét sạch sẽ tài sản của bọn nhà giàu, sau đó mở kho nhà quan và phủ kho, lấy hết vàng bạc chia hết cho toàn bộ tướng sĩ và dân chúng cùng khổ.
Tàn sát trong thành Thanh Hà khiến cho bọn phú hộ không kịp chạy trốn. Trương Kim Xưng lại đốt hết thủ nha của quận Thanh Hà thành đất trống. Sau đó, lão mang của cải, lương thực và toàn bộ bách tính trong quận hùng hổ hướng thẳng về phía Thanh Dương, ở ngoài thành Thanh Dương hơn mười dặm, Dương Thiên Hội lại bại trận, toàn bộ quận binh gấp gáp chiêu mộ đã bị diệt hoàn toàn, chỉ có hơn mười tên gia đinh gia liều chết che chở gã trèo núi chạy trốn.
Quận Binh thất bại, những nhân vật tai to mặt lớn trong thành Thanh Dương lớn lập tức bỏ chạy được thì bỏ chạy, tẩu tán được thì tẩu tán sạch sành sanh, trực tiếp giao thành trì không người vào tay kẻ tặc của đầm Cự Lộc. Trương Kim Xưng không cần dùng nhiều sức đã đánh hạ được Thanh Dương, lúc này lập lại chiêu cũ, giết hết những người còn sống ở đó, mang theo lương thực đoạt được như cơn gió lốc quét về phía Du huyện cách đó không xa.
Ven đường thấy thôn trại, bất kể là lớn hay nhỏ đều quyết không tha. Giết phú, tế bần, phân của cải, cho vay lương thực. Lần nào cũng đúng thủ đoạn, đội ngũ của Trương Kim Xưng càng ngày càng lớn. Đến khi binh mã của lão đến đóng trú bên ngoài Du huyện, binh lính dưới trướng của y khi mới dời khỏi đầm Cự Lộc là ba vạn quân tinh nhuệ thì giờ đã thành mười hai vạn quân đông nghìn nghịt.
Huyện lệnh Du huyện Trương Bảo Lương cũng không dám mạo phạm oai vũ của Trương Kim Xưng, lấy danh nghĩa huynh đệ bổn gia mà ra khỏi thành khao sư, thỉnh cầu Trương Kim Xưng thả cho dân chúng trong huyện một con đường sống, y sẽ cống nạp đầy đủ lễ vật, gần như là dốc hết sức có thể. Nhưng Trương Kim Xưng chỉ cười ha hả, sai người móc tim Trương Bảo Lương ngay tại chỗ, rồi dẫn huynh đệ chạy về phía Cao Đường cách đó không xa.
Cao Đường bị tiêu diệt, Lịch Đình bị tiêu diệt, trước sau chưa đầy một tháng. Hơn phân nửa quận Thanh Hà đều rơi vào tay Trương Gia Quân. Quan chết trận hơn trăm, bọn phú hộ bị tịch thu tài sản thì vô số kể, quấy cho quan viên Hà Bắc thì thất kinh hồn vía. Nhóm quan viên địa phương nh hồn táng đảm, thư báo nguy cầu liên tiếp bay về hướng Đông Đô.
Biết trong thành Đông Đô có mấy vị đại nhân đóng quân, lúc báo nguy các thân sĩ còn chủ động gom đủ lễ trọng, thỉnh cầu quan quân xuất binh càng sớm càng tốt nhưng bọn họ chỉ như trông sao, trong trăng, khổ sở đến tận một tháng cũng không có được câu trả lời của Đông Đô.
- Đám thiên sát này sớm muộn gì cũng bị Hoàng thượng biết, đốt nhà chúng, diệt cả dòng tộc bọn chúng.
Quan viên địa phương và đám nhân sĩ căm phẫn, chỉ biết khóc trời đập đất mà nguyền rủa.
Dường như nghe thấy những lời nguyền rủa đó, qua mấy ngày rốt cuộc thì cũng có tin tức mới nhất liên quan đến Hoàng đế Bệ hạ từ phương Bắc truyền đến.
Mùa thu tháng tám Đại Nghiệp năm thứ mười một, Ất Sửu, Hoàng đế đi tuần biên ải phía bắc, Khả Hãn Đột Quyết suất bốn mươi vạn chúng, vây khốn Nhạn Môn.
Đến lúc này, các thân sĩ quận Hà Bắc rốt cuộc mới hiểu ra, lễ vật của bọn họ đã gửi mà sao cứu binh thì lề mề chưa đến. Hoàng thượng cũng bị vây ở Nhạn Môn rồi, người đâu có tâm tư mà xem xét đến chuyện này cơ chứ? Nếu triều đình không quản chuyện của địa phương thì Trương Kim Xưng, Cao Sĩ Đạt, Trình Danh Chấn và bọn thổ phỉ hơn một tháng qua đương nhiên là yên tâm có chỗ dựa vững chắc, muốn làm gì thì làm.
Có thể từ đây Trương Kim Xưng và bọn thổ phỉ nghe nói chuyện Hoàng thượng bị nhốt ở Nhạn Môn, tin tức của chúng còn nhanh hơn cả mấy ông quan viên của quận không? Trước đó bọn chúng có thông đồng với Đột Quyết, nội ứng ngoại hợp với nhau gây loạn thiên hạ không? Nếu hai bên không cấu kết thì sao thời gian động thủ lại trùng hợp đến như vậy?
Nghi vấn trùng trùng, khiến người ta nghĩ mãi mà không ra. Nhưng lúc này đối với quan viên địa phương và bọn cường hào mà nói, chuyện cần gấp không phải là điều tra bọn giặc cỏ và Đột Quyết lang kỵ có liên quan đến nhau hay không mà là làm thế nào để sống sót trong loạn thế, duy trì hơi tàn.
Trương Kim Xưng tàn bạo, lại thêm nóng giận thất thường. Chống cự hay không chống cự lão kết quả cũng không có gì khác. Gặp lúc tâm trạng lão không tốt có khi đến cả bố mẹ ruột lão cũng sẽ mổ bụng khoét mắt. Gặp lúc tâm trạng lão tốt thì lão rất khoan dung độ lượng có đánh chết mấy ngàn huynh đệ của lão, lão cũng không bắt tội. Cao Sĩ Đạt bẩm sinh đã tham lam, những nơi gã đi qua đều sạch sành sanh. Nếu chẳng may bị gã đánh đến gõ cửa thì chỉ còn chờ chết. Dù đầu hàng hay chống cự cũng thế, sau khi thành bị phá, chỉ cần vơ vét được dù là ván cửa hay nồi sắt thì gã tuyệt đối sẽ không cho người đó dù chỉ là nửa tia hy vọng sống sót.
So sánh với thổ phỉ trong Hà Bắc thì Trình Danh Chấn tuân thủ quy củ, còn Đậu Kiến Đức không thương lạm sát, hai người này có vẻ còn đáng quý. Đặc biệt trước đó, chỉ cần quan viên và hắn đạt đến một thỏa hiệp đúng thời hạn mang gạo đến thì Minh Châu Quân quyết sẽ không đến cửa quấy rầy. Thậm chí, ngay cả có đám thảo tặc khác đến gây rối, bọn hắn cũng tránh cho, không đợi đối phương phải đến gần Trình Danh Chấn sẽ phái đội canh gác đến nghênh đón. Hiếu được lý đó thì dễ thôi, còn thật sự không khuyên được thì trực tiếp dùng đao kiếm để xử lý. Tình thế bình thường chưa đợi đến giai đoạn bày đao ra bị cướp thì đám thảo tặc đó cũng biết khó mà tự lui rồi. Theo cách nói của lục lâm đạo thì mọi người có một mẫu ruộng còn có ba phần đất thì đừng có ai đi quá giới hạn.
- Nếu Trình tướng quân đồng ý đăng cao hô hào thì tốt rồi!
Đánh cũng đánh không lại, trốn cũng không thoát, đối mặt với không còn vận mệnh nào khác khiến người ta không chờ đợi nổi. Nếu triều đình không khống chế được Hà Bắc thì chi bằng họ đi theo kẻ mạnh. Họ suy ghĩ kĩ về lợi ích, hai người Trình Danh Chấn và Đậu Kiến Đức đều là sự lựa chọn tốt. Nhưng suy nghĩ này nói ra thì cũng chỉ là nói thầm chứ không thể thành sự thực. Hai kẻ đạo tặc lục lâm đạo Hà Bắc đều thuộc về thế hệ con cháu, trên đầu Đậu Kiến Đức còn có Đại đương gia Cao Sĩ Đạt, tri huyện Vương Bác. Còn về phần Trình Danh Chấn thì lại càng không nổi, trong lai lịch kinh nghiệm giang hồ, hắn còn ít hơn cả Đậu Kiến Đức. Mặc dù không có kinh nghiệm lý lịch, nhưng chỉ dựa vào thực lực kế, thì lại cao hơn nhị tặc Trương, Cao rất nhiều. Mà Trình Danh Chân, hơn một tháng qua lăn lộn tài vật đoạt được không ít, nhưng dưới trướng vẫn như trước chỉ có hơn vạn người, thực sự muốn kiếm một vị trí trong quần hùng Hà Bắc, dù tên tuổi của Trình Danh Chấn hắn cũng không nhỏ, nhưng thế lực vĩnh viện không thể đứng ở vị trí thứ năm được.
- Người mà không ôm chí lớn thì nhiều nhất cũng chỉ là một tên nô gia mà thôi!
Sau khi phân tích tỉ mỉ, người có tâm khó tránh khỏi cảm thấy thất vọng về Trình Danh Chấn. Nhập thu được hơn một tháng qua, quân hùng Hà Bắc đều thừa dịp triều đình không để ý mà mở rộng thực lực và địa bàn. Thanh thế lớn như Trương Kim Xưng, gần như càn quét được toàn bộ quận Thanh Hà, mang quân hướng về Tín Đô. Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức cũng gần như chiếm được nửa quận Bình Nguyên và nửa quận Bột Hải. Còn Trình Danh Chấn lại chẳng khác nào chó giữ nhà, sau khi giúp Trương Kim Xưng đánh tan Dương Thiện Hội thì mang chiến lợi phẩm về bờ tây Chương Thủy. Thời gian gần đây, kẻ tặc Đậu, Vương rong ruổi lui tới bờ đông Chương Thủy, ra sức càn quét những nhà giàu có, huyện lớn đông đúc, tàn phá. Mà Trình kẻ tặc sau khi trở về bờ tây Chương Thủy, chỉ thu thập một vài trại nhỏ ở Cẩu Sơn, Từ Sơn và lân cận Thái Hành Sơn, cùng lắm thì thu thập huyện nha của huyện Võ An vào trong túi, mà đối với hai thành Vĩnh Niên và Hàm Đan gần trong gang tấc nhưng vô lực tự bảo vệ mình thì hắn lại làm như không thấy.
Loại đánh nhỏ bó chân bó tay này đương nhiên là không hấp dẫn được sự chú ý của người khác, càng không có được sự tôn kính của đám cường hào. Trời sinh mọi người đã có tính nhắm vào những vùng đất mạnh, mặc dù chưa chắc đã che chở được cho họ cái gì. Nhưng cũng có cá biệt người, như là Trưởng sử quận Võ Dương Ngụy Trưng, Huyện lệnh Huyện Hạ Bác Trương Cửu Nghệ, trong lời nói đều rất tôn sùng Trình Danh Chấn. Quan điểm của bọn họ khác với người khác, rõ ràng, lúc Trương KIm Xưng oanh oanh liệt liệt quét ngang thanh hà, Cao Sĩ Đạt ồn ồn ào ào san bằng bình nguyên, thì sở bộ Minh Chân Quân của Trình Danh Chấn lại đem địa bàn của mình liên kết thành một hình tam giác kiên cố. Một góc chống đỡ đầm Cự Lộc, một góc chống đỡ Chương Thủy, còn một góc thì thăm dò Thái Hành ngàn dặm. Tuy rằng huyện Vĩnh Niên và huyện Hàm Đan cũng nằm trong phạm vi của ba góc tam giác này, nhưng quan viên hai huyện này, bao gồm Quận Thủ Võ An Chu Quá thuộc trị sở của Vĩnh Niên, nếu nói không có âm thầm qua lại với Trình Danh Chấn, quyết không thể nào vững vàng ngồi ở chức quan kia.
- Tiến có thể công, thủ có thể lui vào đại trạch thâm sơn, cái gọi là thỏ khôn có ba hang cũng chỉ thường thôi!
Thiên hạ có con mắt tinh đời, không chỉ tán chuyện mấy người Ngụy Trưng, Trương Cửu Nghệ. Ở núi Ngõa Cương ngoài ngàn dặm có một người râu trắng nhẹ giọng tán thưởng.
- Mật Công cũng coi trọng thủ gia tử này!
Đứng ở bên cạnh người đọc sách là một gã mặt che lụa trắng, khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, đầu đội nga quan, da mặt trắng nõn, lông mi dài, nhìn có vẻ là người bụng đầy kinh luân. Chỉ có điều lông mi và cặp mắt không hợp với người nho nhã cho lắm, nhìn có vẻ thâm trầm, như có sát khí.
- Loại người như Trương Kim Xưng, Cao Sĩ Đạt thật đúng là một đám chó lợn! Lúc kiếm ăn thì giương nanh múa vuốt, gặp phải dũng tướng như Phàn Khoái, Từ Hoảng thì bị châm đến thịt!
Người được gọi là Mật Công cười lạnh mấy tiếng, vô cùng cao ngạo mà bình luận.
- Ha ha ha ha!
Nho sinh kia gật đầu cười rất tán thành với đánh giá của người che mặt:
- Lần trước, lúc Phòng mỗ phụng mệnh Mật Công đi Hà Bắc liên lạc với các hào kiệt, cũng đã phát hiện ra điều này. Lúc đó Trình Danh Chấn mới vào lục lâm, thanh danh còn chưa được hiển hách như hôm nay. Nhưng hắn chỉ lấy một cành liễu làm mũi tên, khiến cho tâm huyết mà Phòng mỗ kì công chuẩn bị nhiều ngày đã bị cuốn trôi. Kẻ này nằm trong tay Trương Kim Xưng, đáng tiếc!
Nghe thấy y nói như vậy, mặt của người khách rõ ràng hơi giật giật một chút. Có tấm lụa trắng bên ngoài mới khiến cho người ta không nhìn ra vẻ mặt độc ác này:
- Tuy thanh thế của lục lâm Hà Bắc lớn, nhưng làm rất tốt hai chữ “hào kiệt”, cũng chỉ có hai kẻ là Đậu, Trình mà thôi.
- Thuộc hạ đã sắp xếp xong rồi!
Nho sinh lui lại nửa bước, khom người lĩnh mệnh:
- Dựa vào tên tuổi của Mật Công và quân Ngõa Cương, bọn họ cũng đều phải nể mặt đồng ý một hai phần với thuộc hạ. Chỉ có điều Quận thủ quận Võ Dương Nguyên Bảo Tàng tháng trước đã khởi binh hưởng ứng, lại bị tên gọi là Ngụy Trưng ngăn cản.
Người khách che mặt lại co quắp một chút, đau đến mức lông mi cao thấp trực nhảy cả lên. Lúc này người nho sinh mới để ý một chút, vội dừng câu chuyện, nâng khăn của người khách che mặt lên, thân thiết hỏi:
- Mật Công… cẩn thận một chút, có câu là thương cân động cốt một trăm ngày…
- Á !
Người khách che mặt vừa đau, vừa hận tiếng nói liền thay đổi. Không hề giống như vẻ cao thượng vừa rồi mà biến thành hoang dã như tiếng rít của bọn lang sói vậy:
- Thay ta loại trừ người này!
Lúc nói chuyện, y liền giật tấm lụa trắng che mặt xuống, lộ ra những vết thương chồng chất trên gương mặt.
Nếu như không để ý đến những vết thương thì người này cũng có thể coi là một mỹ nam. Mắt phượng mày ngài, mũi thẳng mồm vuông, dưới cằm còn có râu dài bồng bềnh tăng thêm ba phần khí thế anh hùng. Chỉ tiếc rằng sẹo quá dày, một đường rồi lại một đường, cá biệt cổ y còn có một sợi tơ máu cực nhợt nhạt cực sâu giống như bị nanh vuốt của ác quỷ cào vậy, càng thêm phần dữ tợn.
Không chỉ là một nho sinh mà tất cả những văn võ xung quanh đều sợ hãi. Họ vội vã chạy lên trước, nâng nâng đỡ đỡ, khuyên khuyên can can đến toàn thân đổ mồ hôi, mới khuyên được kẻ điên che mặt kia.
/402
|