Sau bốn ngày tin tức Vương Ma Tử gặp chuyện truyền đến đầm Cự Lộc, Trương Kim Xưng nhanh chóng đánh ra. Lão dẫn theo gần năm trăm thị vệ, phía sau xa xa vẫn còn khoảng hai vạn chiến binh. Nhưng với quy mô đội ngũ khổng lồ như thế nhìn qua cũng không phải rất có sinh khí, sắc mặc các huynh đệ đều rất mỏi mệt, bì giáp, bố giáp trên người họ cũng vậy, trên mặt mờ một tầng tro bụi mà không ai muốn lau chùi cẩn thận.
Trình Danh Chấn sớm đã có chuẩn bị trước với phản ứng của Trương Kim Xưng, nghe nói đại đội nhân mã đã qua đầm Kê Minh, lập tức cùng Đỗ Quyên lĩnh thân binh vượt qua trước nghênh đón. Hai bên vừa hay gặp nhau tại ngoài thành Minh Thủy, phu thê nhảy xuống ngựa, chắp tay đứng bên đường. Trương Kim Xưng cũng dời cương xuống ngựa, đưa dây cương cho người khác, rộng bước lên trước dìu đỡ.
Cẩn thận tính ra, lão đã xưng vương hơn hai tháng, với sự hướng dẫn của vài nho sinh được thuê về số lễ vật lớn, hành vi cử chỉ đã mơ hồ có chút long uy, cách nói chuyện dùng từ và ngữ điệu cũng đã khác trước rất nhiều.
Trình Danh Chấn đối với điều này không hề cảm thấy có gì kinh ngạc. Tục Ngữ nói không có quy củ không thành được vuông tròn. Từ xưa đến nay mỗi người xưng vương, bất kể xuất thân tại xóm nghéo bần hộ cũng tốt, xuất thân tại tắc ngoại man di cũng vậy, đều có thể từ truyền thuyết Chu triều kế thừa một bộ lễ tiết đầy đủ để thể hiện sự chính thống của mình. Người bên trong nội tâm càng thiếu tự tin càng phải chú trọng các lễ nghi phiền phức bên ngoài. Xa không nói đến, ngay trong năm đó mấy triều đình người Hồ hoành hành khắp Trung Nguyên, hoàng cung dơ bẫn hết nỗi, trên triều đường lại ngồi uy nghiêm, nga quan bác mang, quần thần nói hơi phạm tắc liền bị cực hình.
Đối với Trương Kim Xưng đột nhiên thay đổi diện mạo, Đỗ Quyên rất khó thích ứng, cau mày miễn cưỡng đi hết nơi kiến lễ quần thần, lập tức nhìn phía sau Trương Kim Xưng xem xét, cười truy hỏi:
- Nhị bá, lần này sao không đưa Liễu nhi tỉ tỉ cùng tới? Tỉ có việc bận không đi được sao? Hay cảm thấy lần trước ta chiêu đãi không chu toàn, không muốn đến nữa?
- Ừ, è hèm!
Trương Kim Xưng bị chọc tức mới ho khan, dùng lực hất nhẹ ống tay chiến bào, đè giọng đáp đạo:
- Nàng, ngươi nói Liễu tài nhân sao? Nàng gần đây thân thể không thoải mái, vì thế cô gia để nàng ở lại trong đầm để tĩnh dưỡng!
- Tài nhân?
Đỗ Quyên ngây ra một lúc, hơn nửa ngày mới nghĩ ra giò đây Trương Kim Xưng đã không còn là Đại đương gia, mà là đường đường vương gia. Dẫn theo Liễu nhi cũng có phẩm cấp, được lão phong làm chính ngũ phẩm tài nhân. Mà trong vương cung của Trương Kin Xưng, bên trên Liễu nhi tài nhân vẫn còn cái gì đại loại Tiệp dư, Chiêu dung, Quý phi, nhiều đến hai mươi mấy loại danh hiệu, khiến người nhớ đều không nhớ rõ.
- Đúng thế, Liễu tài nhân của Cô!
Trương Kim Xưng nhìn Đỗ Quyên một lúc, nhấn mạnh toàn bộ phẩm cấp của Liễu nhi.
Đáng tiếc lần này ám chỉ quá mịt mờ, đối với loại người vô tâm là Đỗ Quyên căn bản không có tác dụng. Nàng chỉ lè lưỡi, tỏ ý xin lỗi, sau đó lại cười đùa hỏi:
- Bị bệnh? Liễu nhi tỷ tỷ không lẽ có tin vui rồi ư? Trương Nhị bá, ngài thật có bản lĩnh!
- Không có, chỉ là cảm phong hàn!
Trương Kim Xưng nghĩ dùng sắc mặt nghiêm nghị quát lớn vài câu, lại bị Đỗ Quyên nửa câu sau truy hỏi thành không biết nên khóc hay cười.
- Nói sau đi, nàng có thai thật, với bản lĩnh của ta có liên quan gì?
- Đại đương gia lại có nhi tử thôi! Đây vẫn không phải bản lĩnh?
Đỗ Quyên nghiêng nghiêng đầu, tự mình cao hứng, căn bản không nhìn sắc mặt Trương Kim Xưng.
Bị nàng làm rối lên như vậy, không khí nghiêm chỉnh mà mọi người không dễ dàng gì mới tạo ra được lúc này không còn sót lại chút gì. Vạn bất đắc dĩ, Trương Kim Xưng đành tạm thời bỏ qua dáng vẻ của một vị Vương, cười ha hả quở trách:
- Nha đầu này, gả cho người đọc sách vậy mà không học được chút nhã nhặn nào! Ta vốn tưởng rằng Tiểu Cửu có thể dạy bảo ngươi cơ, phỏng chừng kết quả là, ngay cả hắn cũng bị ngươi mang dã rồi!
- Cái gì gọi là nhã nhặn ?
Trong điệu cười của Đỗ Quyên lộ ra vài phần khinh thường.
- Chính là trong lòng nghĩ một đường, miệng nói một kiểu, còn cố ý nói mấy từ người khác nghe không hiểu, thể hiện mình tài chí hơn người sao? Thôi đi, học mấy thứ này, không bằng một đao chém chết ta đi!
Nơi đây là địa bàn của Trình Danh Chấn, Trương Kim Xưng mặc dù đối với Đỗ Quyên không hài lòng đến mấy cũng không còn biện pháp nào. Bất đắc dĩ, đành phải coi như không nghe thấy gì, quay đầu nhìn Trình Danh Chấn, vẻ mặt ôn hòa hỏi han:
- Suốt dọc đường ta thấy rất người làm ruộng, năm nay thu hoạch hoa mầu chắc không tồi! Ngươi năm tới chuẩn bị chiêu bao nhiêu huynh đệ, áo giáp khí giới có đủ không?
Trình Danh Chấn cẩn thận nghĩ, hết mực cung kính hồi đáp:
- Bẩm vương gia. Mạt tướng đầu mùa hè vì chiêu dụ lưu dân đến đóng quân khai hoang, lấy mệnh lệnh của Vương gia hiểu dụ toàn cảnh, năm nay và sang năm cũng không trưng lương thực. Vì thế đồn điền thu hoạch nhiều hơn nữa cũng không đến được tay mạt tướng. Bởi vậy người của Cẩm tự doanh vẫn là những người cũ, năm nay và sang năm đều không thể có biến hóa quá lớn!
- Ồ!
Trương Kim Xưng nhẹ nhàng gật đầu.
- Cũng đúng, người không thể nói không giữ lời. Mệnh lệnh ban đầu, đích thật là ta đã đồng ý, không tiện thay đổi. Binh quý ở tinh chứ không phải nhiều, đạo lý này ngươi hiểu hơn ta. Trước tiên cứ như vậy đi, năm nay Cẩm tự doanh thiệt thòi một chút, sau này ta nghĩ cách bổ sung cho các ngươi. Dù sao có đánh trận, ta cũng sẽ không lệnh Nhuệ sĩ doanh đơn độc ra trận!
Trình Danh Chấn cười cười, thấp giọng thổ lộ:
- Chỉ đối phó với hương dũng chung quanh quận huyện bên này, bốn ngàn quân tinh nhuệ cũng đủ rồi. Hơn nữa, ngược lại còn tăng thêm gánh nặng cho bá tính. Nếu là đại đội quan quân xâm phạm trước, bên Vương gia tự khắc không thể ngồi yên không quản, cho nên, trong một khoảng thời gian ngắn, mạt tướng không nghĩ đến chuyện tăng cường quân binh!
- Ừm!
Với lời giải thích này Trương Kim Xưng rất hài lòng, cười cười vuốt nhẹ chòm râu. Phía dưới chòm râu của lão vẫn luôn dựng lên rất hỗn loạn, bất kể mất sức xử lý thế nào cũng không chỉnh tề được. Gần đây nghe ý kiến của hậu cung Trần Tiệp Dư, ở giữa chòm râu dính thật nhiều bờm ngựa vào. Như vậy, lại có chòm râu đẹp rồi, chỉ là khi vuốt cần cẩn thận gấp bội, phòng tránh lại vuốt xuống một dúm.
Trong lúc nói chuyện, quân quan hạ cấp bên cạnh Trương Kim Xưng lần lượt qua lại chào hỏi phu thê Trình Danh Chấn. Đa số đều là quân tinh nhuệ hai năm qua Trình Danh Chấn huấn luyện qua, ghi nhớ lợi ích việc huấn luyện của hắn, trong lời nói của họ đặc biệt nhiệt tình. Cũng có vài người Trình Danh Chấn không quen biết cho lắm, nụ cười có chút lãnh đạm, dường như ai thiếu bọn họ mấy chục xâu Nhục Hảo. Nhưng bất kể khi xưa có quan hệ với Trình Danh Chấn thế nào, mọi người cũng không thể không bái phục cách cai trị địa phương rất hiệu quả của hắn. Trước mắt uy thế của Đầm Cực Lộc bao trùm cả đoạn dài sườn đông hai quận Tương Quốc, Võ An. Nhưng ngoại trừ lão doanh đầm Cự Lộc ra, ven đường mọi người không thấy bất kì thôn trại nào phồn vinh như huyện Minh Thủy. Mà trong thời gian vài tháng trước, huyện Minh Thủy vẫn là một tử thành không bóng người, người qua đường ban ngày cũng phải quất nhanh dây cương, tránh khỏi bị sói hoang chó hoang kiếm ăn trên đường ngắm đến.
Đoàn người đang đánh giá phong cảnh vùng Minh Thủy. Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên và những người khác cũng len len quan sát tình hình của Trương Gia Quân. Chỉ cần nhìn áo giáp và vũ khí, Trương Kim Xưng nửa năm qua cũng tốn khá nhiều công phu. Đại đội binh mã phía xa nhìn không rõ lắm, nhưng năm trăm thị về phía gần, mỗi người đều choàng hậu giáp. Hoành đao bên hông và giáo sắc trong tay cũng là lò võ chính quy tạo ra, vừa nhìn qua có thể nhìn ra sự khác biệt với những ẩu phẩm ban đầu rồi.
Yên của thị vệ cũng được chọn lựa kĩ càng. Lấy ba màu đỏ thẫm, vàng và xanh đen làm chủ. Dùng màu sắc chia số đội, cùng lữ thị vệ yên ngựa tuyệt đối không được hỗn màu. Mà quân quan lại chỉ cưỡi bạch mã, trong đội ngũ nhìn đặc biệt bắt mắt, đánh vào trận, quân sĩ tốt không cần tốn quá nhiều sức lực liền có thể theo sát chủ quân của mình.
- Nếu hai quân đối trận, ta sẽ phái tay cung tiễn nhắm Bạch mã mà bắn!
Ghen tị với những người trang bị quá mức hoàn mĩ này, Đỗ Quyên không ác ý mà nghĩ. Bọn thị vệ ngồi trên chiến mã đều thể hiện dấu ấn rõ ràng, cho thấy đội này xuất thân từ phủ binh Đại Tùy. Mà hai năm qua Đầm Cự Lộc và quan binh giao chiến, gần như đều do Trình Danh Chấn chỉ huy. Từ một trình độ nào đó xét, có thể nói Trình Danh Chấn thu được đội tuấn mã này, cuối cùng đều bị Trương Kim Xưng lấy ra phô bày giàu sang.
Nghĩ tới những điều này, Đỗ Quyên lòng bất giác có chút khó chịu. Lại chăm chú nhìn kỹ đội ngũ, hướng Trương Kim Xưng cười hỏi:
- Cha của ta đâu, ông ấy cũng không cùng Nhị bá đến sao?
- Ồ! Hắn lần này không tới!
Trương Kim Xưng đang cùng Trần Danh Chấn đàm chuyện cấp bách, câu được câu mất ứng phó.
- Không phải cũng bệnh rồi chứ, hay là không cẩn thận đắc tội nhị bá!
Đỗ Quyên nhanh mồm nhanh miệng, không chút khách khí truy hỏi.
- Khuê nữ, ngươi nghĩ Nhị bá là người nào rồi!
Trương Ki Xưng nhíu mày một chút, sau đó ha hả cười.
- Ha ha, ta với cha ngươi, còn có lão Ma tử, đây chính là huynh đệ sinh tử dập đầu trên đất. Đừng nói hắn trước nay không hề đắc tội ta, cho dù đắc tội rồi, cũng là hôm trước đập bàn chửi mắng, ngày hôm sau lại tiếp tục uống rượu, làm sao có thể dễ dàng trở mặt.
Nhìn Trình Danh Chấn và đám người Đoàn Thanh, lão tiếp tục cười bổ sung.
- Hơn nữa dưới trướng cha ngươi cũng không ít huynh đệ. Ta với hắn mà tách ra, có thể ngăn hết mọi người tụ tại bên trong đầm, cho ngươi một chút phong thanh được sao?
- Cũng đúng!
Đỗ Quyên lại lè lưỡi, coi như nhận lỗi với Trương Kim Xưng.
- Người ta không phải lâu lắm không được gặp ngài và cha sao? Nhớ các người chết được!
- Ta tưởng ngươi là con gái gả đi như bát nước hắt đi, không còn nhớ nhà chứ?
Trương Kim Xưng vẻ mặt từ ái, dường như không giận gì lời nói của Đỗ Quyên.
- Nhớ năm trước, ta và cha ngươi, lão Ma tử, cũng từng nói đồng sinh cộng tử. Nhưng bây giờ, lão Ma tử không còn nữa. Bọn ta muốn giúp hắn báo thù, nhưng lại không biết báo thế nào. Cha ngươi vừa vội vừa tức giận mà sinh bệnh. Vì thế ta để hắn và Tiết lão cùng ở lại trong đầm trấn thủ, tự mình xuất binh, xem xem rốt cuộc là tên khốn nào ăn phải gan hùm, dám động huynh đệ của Trương Kin Xưng ta!
Mấy câu nói này tuy có chút khiếm nhã nhưng lại lộ ra vài phần phong thái của đại đương gia đầm Cự Lộc khiến người cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với phong thái làm Vương vớ vấn kia. Trình Danh Chấn thấy Trương Kim Xưng bắt đầu chuyển hướng đề chính, do dự một chút, thấp giọng đề nghị:
- Vương gia thiên tuế không nên gấp gáp, chúng ta đi thêm một đoạn, mang huynh đệ đến thành Bình Ân thương lượng. Minh Thủy chỉ là vùng đất chật hẹp, trong thành cũng không có nhiều binh mã, huyện nha cũng quá mức thô lậu, không xứng với thân phận Vương gia của ngài!
- Đóng quân chưa xong, lại để bọn chúng ăn ngủ ngoài vùng. Dù sao trời cũng ấm áp, không thể lạnh đến phát bệnh!
Trương Kim Xưng hất tay, cực kì phóng khoáng đưa ra quyết định. Trước thời khắc này lão vẫn là một bộ dáng long hành hổ bộ, lúc này lại quay về với phái lục lâm đại hào, không hề làm bộ thân phận.
- Về phần ta, tùy lúc có thể tạo một túp lều mà ở. Cũng không phải chưa từng chịu cái khổ đấy? Không đi nữa, ở luôn nơi này đi. Ta từ lúc nghe tin lão Ma tử có chuyện, ta liền ngày ngày trông mong gặp mặt ngươi. Một khắc không mổ bụng khoét tim người của hắn, ta một khắc nuốt không trôi cục tức này!
Trình Danh Chấn sớm đã có chuẩn bị trước với phản ứng của Trương Kim Xưng, nghe nói đại đội nhân mã đã qua đầm Kê Minh, lập tức cùng Đỗ Quyên lĩnh thân binh vượt qua trước nghênh đón. Hai bên vừa hay gặp nhau tại ngoài thành Minh Thủy, phu thê nhảy xuống ngựa, chắp tay đứng bên đường. Trương Kim Xưng cũng dời cương xuống ngựa, đưa dây cương cho người khác, rộng bước lên trước dìu đỡ.
Cẩn thận tính ra, lão đã xưng vương hơn hai tháng, với sự hướng dẫn của vài nho sinh được thuê về số lễ vật lớn, hành vi cử chỉ đã mơ hồ có chút long uy, cách nói chuyện dùng từ và ngữ điệu cũng đã khác trước rất nhiều.
Trình Danh Chấn đối với điều này không hề cảm thấy có gì kinh ngạc. Tục Ngữ nói không có quy củ không thành được vuông tròn. Từ xưa đến nay mỗi người xưng vương, bất kể xuất thân tại xóm nghéo bần hộ cũng tốt, xuất thân tại tắc ngoại man di cũng vậy, đều có thể từ truyền thuyết Chu triều kế thừa một bộ lễ tiết đầy đủ để thể hiện sự chính thống của mình. Người bên trong nội tâm càng thiếu tự tin càng phải chú trọng các lễ nghi phiền phức bên ngoài. Xa không nói đến, ngay trong năm đó mấy triều đình người Hồ hoành hành khắp Trung Nguyên, hoàng cung dơ bẫn hết nỗi, trên triều đường lại ngồi uy nghiêm, nga quan bác mang, quần thần nói hơi phạm tắc liền bị cực hình.
Đối với Trương Kim Xưng đột nhiên thay đổi diện mạo, Đỗ Quyên rất khó thích ứng, cau mày miễn cưỡng đi hết nơi kiến lễ quần thần, lập tức nhìn phía sau Trương Kim Xưng xem xét, cười truy hỏi:
- Nhị bá, lần này sao không đưa Liễu nhi tỉ tỉ cùng tới? Tỉ có việc bận không đi được sao? Hay cảm thấy lần trước ta chiêu đãi không chu toàn, không muốn đến nữa?
- Ừ, è hèm!
Trương Kim Xưng bị chọc tức mới ho khan, dùng lực hất nhẹ ống tay chiến bào, đè giọng đáp đạo:
- Nàng, ngươi nói Liễu tài nhân sao? Nàng gần đây thân thể không thoải mái, vì thế cô gia để nàng ở lại trong đầm để tĩnh dưỡng!
- Tài nhân?
Đỗ Quyên ngây ra một lúc, hơn nửa ngày mới nghĩ ra giò đây Trương Kim Xưng đã không còn là Đại đương gia, mà là đường đường vương gia. Dẫn theo Liễu nhi cũng có phẩm cấp, được lão phong làm chính ngũ phẩm tài nhân. Mà trong vương cung của Trương Kin Xưng, bên trên Liễu nhi tài nhân vẫn còn cái gì đại loại Tiệp dư, Chiêu dung, Quý phi, nhiều đến hai mươi mấy loại danh hiệu, khiến người nhớ đều không nhớ rõ.
- Đúng thế, Liễu tài nhân của Cô!
Trương Kim Xưng nhìn Đỗ Quyên một lúc, nhấn mạnh toàn bộ phẩm cấp của Liễu nhi.
Đáng tiếc lần này ám chỉ quá mịt mờ, đối với loại người vô tâm là Đỗ Quyên căn bản không có tác dụng. Nàng chỉ lè lưỡi, tỏ ý xin lỗi, sau đó lại cười đùa hỏi:
- Bị bệnh? Liễu nhi tỷ tỷ không lẽ có tin vui rồi ư? Trương Nhị bá, ngài thật có bản lĩnh!
- Không có, chỉ là cảm phong hàn!
Trương Kim Xưng nghĩ dùng sắc mặt nghiêm nghị quát lớn vài câu, lại bị Đỗ Quyên nửa câu sau truy hỏi thành không biết nên khóc hay cười.
- Nói sau đi, nàng có thai thật, với bản lĩnh của ta có liên quan gì?
- Đại đương gia lại có nhi tử thôi! Đây vẫn không phải bản lĩnh?
Đỗ Quyên nghiêng nghiêng đầu, tự mình cao hứng, căn bản không nhìn sắc mặt Trương Kim Xưng.
Bị nàng làm rối lên như vậy, không khí nghiêm chỉnh mà mọi người không dễ dàng gì mới tạo ra được lúc này không còn sót lại chút gì. Vạn bất đắc dĩ, Trương Kim Xưng đành tạm thời bỏ qua dáng vẻ của một vị Vương, cười ha hả quở trách:
- Nha đầu này, gả cho người đọc sách vậy mà không học được chút nhã nhặn nào! Ta vốn tưởng rằng Tiểu Cửu có thể dạy bảo ngươi cơ, phỏng chừng kết quả là, ngay cả hắn cũng bị ngươi mang dã rồi!
- Cái gì gọi là nhã nhặn ?
Trong điệu cười của Đỗ Quyên lộ ra vài phần khinh thường.
- Chính là trong lòng nghĩ một đường, miệng nói một kiểu, còn cố ý nói mấy từ người khác nghe không hiểu, thể hiện mình tài chí hơn người sao? Thôi đi, học mấy thứ này, không bằng một đao chém chết ta đi!
Nơi đây là địa bàn của Trình Danh Chấn, Trương Kim Xưng mặc dù đối với Đỗ Quyên không hài lòng đến mấy cũng không còn biện pháp nào. Bất đắc dĩ, đành phải coi như không nghe thấy gì, quay đầu nhìn Trình Danh Chấn, vẻ mặt ôn hòa hỏi han:
- Suốt dọc đường ta thấy rất người làm ruộng, năm nay thu hoạch hoa mầu chắc không tồi! Ngươi năm tới chuẩn bị chiêu bao nhiêu huynh đệ, áo giáp khí giới có đủ không?
Trình Danh Chấn cẩn thận nghĩ, hết mực cung kính hồi đáp:
- Bẩm vương gia. Mạt tướng đầu mùa hè vì chiêu dụ lưu dân đến đóng quân khai hoang, lấy mệnh lệnh của Vương gia hiểu dụ toàn cảnh, năm nay và sang năm cũng không trưng lương thực. Vì thế đồn điền thu hoạch nhiều hơn nữa cũng không đến được tay mạt tướng. Bởi vậy người của Cẩm tự doanh vẫn là những người cũ, năm nay và sang năm đều không thể có biến hóa quá lớn!
- Ồ!
Trương Kim Xưng nhẹ nhàng gật đầu.
- Cũng đúng, người không thể nói không giữ lời. Mệnh lệnh ban đầu, đích thật là ta đã đồng ý, không tiện thay đổi. Binh quý ở tinh chứ không phải nhiều, đạo lý này ngươi hiểu hơn ta. Trước tiên cứ như vậy đi, năm nay Cẩm tự doanh thiệt thòi một chút, sau này ta nghĩ cách bổ sung cho các ngươi. Dù sao có đánh trận, ta cũng sẽ không lệnh Nhuệ sĩ doanh đơn độc ra trận!
Trình Danh Chấn cười cười, thấp giọng thổ lộ:
- Chỉ đối phó với hương dũng chung quanh quận huyện bên này, bốn ngàn quân tinh nhuệ cũng đủ rồi. Hơn nữa, ngược lại còn tăng thêm gánh nặng cho bá tính. Nếu là đại đội quan quân xâm phạm trước, bên Vương gia tự khắc không thể ngồi yên không quản, cho nên, trong một khoảng thời gian ngắn, mạt tướng không nghĩ đến chuyện tăng cường quân binh!
- Ừm!
Với lời giải thích này Trương Kim Xưng rất hài lòng, cười cười vuốt nhẹ chòm râu. Phía dưới chòm râu của lão vẫn luôn dựng lên rất hỗn loạn, bất kể mất sức xử lý thế nào cũng không chỉnh tề được. Gần đây nghe ý kiến của hậu cung Trần Tiệp Dư, ở giữa chòm râu dính thật nhiều bờm ngựa vào. Như vậy, lại có chòm râu đẹp rồi, chỉ là khi vuốt cần cẩn thận gấp bội, phòng tránh lại vuốt xuống một dúm.
Trong lúc nói chuyện, quân quan hạ cấp bên cạnh Trương Kim Xưng lần lượt qua lại chào hỏi phu thê Trình Danh Chấn. Đa số đều là quân tinh nhuệ hai năm qua Trình Danh Chấn huấn luyện qua, ghi nhớ lợi ích việc huấn luyện của hắn, trong lời nói của họ đặc biệt nhiệt tình. Cũng có vài người Trình Danh Chấn không quen biết cho lắm, nụ cười có chút lãnh đạm, dường như ai thiếu bọn họ mấy chục xâu Nhục Hảo. Nhưng bất kể khi xưa có quan hệ với Trình Danh Chấn thế nào, mọi người cũng không thể không bái phục cách cai trị địa phương rất hiệu quả của hắn. Trước mắt uy thế của Đầm Cực Lộc bao trùm cả đoạn dài sườn đông hai quận Tương Quốc, Võ An. Nhưng ngoại trừ lão doanh đầm Cự Lộc ra, ven đường mọi người không thấy bất kì thôn trại nào phồn vinh như huyện Minh Thủy. Mà trong thời gian vài tháng trước, huyện Minh Thủy vẫn là một tử thành không bóng người, người qua đường ban ngày cũng phải quất nhanh dây cương, tránh khỏi bị sói hoang chó hoang kiếm ăn trên đường ngắm đến.
Đoàn người đang đánh giá phong cảnh vùng Minh Thủy. Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên và những người khác cũng len len quan sát tình hình của Trương Gia Quân. Chỉ cần nhìn áo giáp và vũ khí, Trương Kim Xưng nửa năm qua cũng tốn khá nhiều công phu. Đại đội binh mã phía xa nhìn không rõ lắm, nhưng năm trăm thị về phía gần, mỗi người đều choàng hậu giáp. Hoành đao bên hông và giáo sắc trong tay cũng là lò võ chính quy tạo ra, vừa nhìn qua có thể nhìn ra sự khác biệt với những ẩu phẩm ban đầu rồi.
Yên của thị vệ cũng được chọn lựa kĩ càng. Lấy ba màu đỏ thẫm, vàng và xanh đen làm chủ. Dùng màu sắc chia số đội, cùng lữ thị vệ yên ngựa tuyệt đối không được hỗn màu. Mà quân quan lại chỉ cưỡi bạch mã, trong đội ngũ nhìn đặc biệt bắt mắt, đánh vào trận, quân sĩ tốt không cần tốn quá nhiều sức lực liền có thể theo sát chủ quân của mình.
- Nếu hai quân đối trận, ta sẽ phái tay cung tiễn nhắm Bạch mã mà bắn!
Ghen tị với những người trang bị quá mức hoàn mĩ này, Đỗ Quyên không ác ý mà nghĩ. Bọn thị vệ ngồi trên chiến mã đều thể hiện dấu ấn rõ ràng, cho thấy đội này xuất thân từ phủ binh Đại Tùy. Mà hai năm qua Đầm Cự Lộc và quan binh giao chiến, gần như đều do Trình Danh Chấn chỉ huy. Từ một trình độ nào đó xét, có thể nói Trình Danh Chấn thu được đội tuấn mã này, cuối cùng đều bị Trương Kim Xưng lấy ra phô bày giàu sang.
Nghĩ tới những điều này, Đỗ Quyên lòng bất giác có chút khó chịu. Lại chăm chú nhìn kỹ đội ngũ, hướng Trương Kim Xưng cười hỏi:
- Cha của ta đâu, ông ấy cũng không cùng Nhị bá đến sao?
- Ồ! Hắn lần này không tới!
Trương Kim Xưng đang cùng Trần Danh Chấn đàm chuyện cấp bách, câu được câu mất ứng phó.
- Không phải cũng bệnh rồi chứ, hay là không cẩn thận đắc tội nhị bá!
Đỗ Quyên nhanh mồm nhanh miệng, không chút khách khí truy hỏi.
- Khuê nữ, ngươi nghĩ Nhị bá là người nào rồi!
Trương Ki Xưng nhíu mày một chút, sau đó ha hả cười.
- Ha ha, ta với cha ngươi, còn có lão Ma tử, đây chính là huynh đệ sinh tử dập đầu trên đất. Đừng nói hắn trước nay không hề đắc tội ta, cho dù đắc tội rồi, cũng là hôm trước đập bàn chửi mắng, ngày hôm sau lại tiếp tục uống rượu, làm sao có thể dễ dàng trở mặt.
Nhìn Trình Danh Chấn và đám người Đoàn Thanh, lão tiếp tục cười bổ sung.
- Hơn nữa dưới trướng cha ngươi cũng không ít huynh đệ. Ta với hắn mà tách ra, có thể ngăn hết mọi người tụ tại bên trong đầm, cho ngươi một chút phong thanh được sao?
- Cũng đúng!
Đỗ Quyên lại lè lưỡi, coi như nhận lỗi với Trương Kim Xưng.
- Người ta không phải lâu lắm không được gặp ngài và cha sao? Nhớ các người chết được!
- Ta tưởng ngươi là con gái gả đi như bát nước hắt đi, không còn nhớ nhà chứ?
Trương Kim Xưng vẻ mặt từ ái, dường như không giận gì lời nói của Đỗ Quyên.
- Nhớ năm trước, ta và cha ngươi, lão Ma tử, cũng từng nói đồng sinh cộng tử. Nhưng bây giờ, lão Ma tử không còn nữa. Bọn ta muốn giúp hắn báo thù, nhưng lại không biết báo thế nào. Cha ngươi vừa vội vừa tức giận mà sinh bệnh. Vì thế ta để hắn và Tiết lão cùng ở lại trong đầm trấn thủ, tự mình xuất binh, xem xem rốt cuộc là tên khốn nào ăn phải gan hùm, dám động huynh đệ của Trương Kin Xưng ta!
Mấy câu nói này tuy có chút khiếm nhã nhưng lại lộ ra vài phần phong thái của đại đương gia đầm Cự Lộc khiến người cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với phong thái làm Vương vớ vấn kia. Trình Danh Chấn thấy Trương Kim Xưng bắt đầu chuyển hướng đề chính, do dự một chút, thấp giọng đề nghị:
- Vương gia thiên tuế không nên gấp gáp, chúng ta đi thêm một đoạn, mang huynh đệ đến thành Bình Ân thương lượng. Minh Thủy chỉ là vùng đất chật hẹp, trong thành cũng không có nhiều binh mã, huyện nha cũng quá mức thô lậu, không xứng với thân phận Vương gia của ngài!
- Đóng quân chưa xong, lại để bọn chúng ăn ngủ ngoài vùng. Dù sao trời cũng ấm áp, không thể lạnh đến phát bệnh!
Trương Kim Xưng hất tay, cực kì phóng khoáng đưa ra quyết định. Trước thời khắc này lão vẫn là một bộ dáng long hành hổ bộ, lúc này lại quay về với phái lục lâm đại hào, không hề làm bộ thân phận.
- Về phần ta, tùy lúc có thể tạo một túp lều mà ở. Cũng không phải chưa từng chịu cái khổ đấy? Không đi nữa, ở luôn nơi này đi. Ta từ lúc nghe tin lão Ma tử có chuyện, ta liền ngày ngày trông mong gặp mặt ngươi. Một khắc không mổ bụng khoét tim người của hắn, ta một khắc nuốt không trôi cục tức này!
/402
|