- Dù sao chỉ cần Đoàn Thanh ta còn sống, sẽ không thể để cho người ta động đến một cọng lông!
Đoàn Thanh cười gằn vài tiếng, ánh mắt nhìn băn khoăn bôn phía, cuối cùng dừng lại trên mặt Trương Trư Bì:
- Lão Trương, ngươi nói xem? Đem những lời hôm nay chúng ta nói nói cho Đại Đương Gia, hay là đi cùng đường với bọn ta?
Trương Trư Bị bị y ép đến hấp tấp, vội vàng dùng ánh mắt cầu xin Trình Danh Chấn tha thứ. Nhìn hồi lâu không thấy bất cứ phản ứng nào, y thở dài, khẽ nói:
- Thật ra, chuyện còn chưa đến bước này. Đại Đương Gia gần đây đúng là có chút hồ đồ, nhưng cũng không nói là phải làm gì Cửu Đương Gia..
Chu Phàm liếc y một cái, từng bước bức ép:
- Đừng nói lảm nhảm, ngươi là người lớn tuổi cứ nói thẳng, một khi Đại Đương Gia muốn làm gì chúng ta, ngươi chuẩn bị làm thế nào?
- Nói thật!
Trương Trư Bì áy náy chắp tay với mọi người:
- Cái mạng này của ta, theo lý là do Nhị Mao huynh đệ cho, dù thế nào cũng nên theo Cửu Đương Gia. Nhưng ta theo Hách Ngũ Gia nhiều năm như vậy, ông ấy vẫn coi ta là anh em ruột. Đến lúc đó Hách Ngũ Gia nói một câu, khỏi phải nói ta, đến tất cả huynh đệ trong Lâm Tự Đầu của ta, từ trên đến dưới hơn nghìn người, e là sẽ đi theo ông. Nếu như Hách Ngũ Gia còn một lòng trung thành với Đại Đương Gia, thì lão Trương ta cũng đành cho mình một đao, rồi nhắm mắt làm ngơ!
- Tiên sư nó chứ, bố thực nhìn sai rồi!
Trương Cẩn thất vọng vô cùng, kích động mắng.
Trương Trư Bì cười một cách thê lương, chắp tay đáp lại:
- Người trong giang hồ, thân bất do kỉ. Ta sẽ không bán đứng các vị huynh đệ, cũng sẽ không có lỗi với Hách Ngũ Đương Gia. Các vị nếu như không hài lòng, có thể lấy mạng lão Trương này ngay bây giờ. Nhớ là làm sạch sẽ một chút, đừng để lại dấu vết gì…
Khó xử như vậy, hai bên đều muốn nói nghĩa khí, hai bên đều không thể đối mặt, mới phù hợp với tính cách của Trương Trư Bì. Nếu như lão đồng ý với Chu Phàm một cách thoải mái, rằng cùng bọn người Đoàn Thanh tiến thoái, Trình Danh Chấn ngược lại còn phải hoài nghi rắp tâm của lão. Thấy đám người Đoàn Thanh còn muốn bức ép, Trình Danh Chấn vội vàng đứng lên, cười xoa dịu không khí:
- Trư Bì có thể nói những lời này, đủ thấy đã coi chúng ta như huynh đệ. Ta không cầu ngươi nhất định phải đi theo ta, nhưng xin ngươi đến lúc đó Lão Trương ngươi đừng xông đến chém nhát đao đầu tiên, làm tổn thương tình nghĩa của mọi người!
- Ta sẽ không dùng đao chém huynh đệ của mình!
Trương Trư Bì biết hôm nay mình có thể đã vượt qua rồi, nhưng tâm trạng lại nặng nề hơn. Thời gian lão ở đầm Cự Lộc dài, trước nay trải qua mấy lần nội loạn, chưa từng có lần nào lại khiến lão khó chọn lựa như vậy.
- Ta cũng sẽ không khiến cho các huynh đệ dưới trướng cảm thấy khó xử. Nói thật, có Cửu Đương Gia ngươi, đầm Cự Lộc mới có triển vọng. Nhưng Đại Đương Gia không tha cho ngươi, chúng ta cũng chỉ oán ông trời không có mắt! Người xưa nói, Hoàng Thượng nổi lòng nghi ngờ, đại thần đành phải chờ chết…
Nghe lão nói có vẻ nghiêm trọng, Trình Danh Chấn trong lòng cũng thấy buồn. Bất luận như thế nào, Trương Kim Xưng vẫn là có ơn cứu mạng hắn, tình nghĩa này không thể không trả. Nhưng muốn hắn thật sự giống như một trung thần khoanh tay chịu chết, lại vượt qua giới hạn chịu đựng của hắn. Có lẽ trong lòng hắn, xưa nay chưa từng coi Trương Kim Xưng là quân chủ. Mặc dù lão vẫn luốn cố gắng coi mình là Lưu Bang, muốn đao chém bạch xà, hóa thân thành rồng.
- Từ trước đến giờ ta chưa bao giờ muốn tranh đoạt quyền lực với Đại Đương Gia!
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, hoặc là thất vọng, hoặc là chờ đợi, hắn cười khổ tâm giải thích:
- Nhưng bây giờ tin tức ngày càng gấp rút, không thể không có sự chuẩn bị. Mọi người cũng đừng cảm thấy khó xử, hôm nay chúng ta là huynh đệ, nếu thật sự đến mức không thể không động thủ, thì cứ nhắm chặt mắt lại là được. Bất luận là ngươi chém ta, hay ta chém ngươi, đều là vì mạng sống, đừng ai trách ai lòng dạ ác độc, đừng ai trách ai không niệm tình xưa!
Nghe xong lời này, mọi người đều trở nên buồn bã, suýt chút nữa đều đã rơi nước mắt. Thái độ của Trương Trư Bì ngày hôm nay khiến mọi người hiểu được, nếu như Cửu Đương Gia và Đại Đương Gia xảy ra xung đột, nhưng người tài giỏi trong những trại khác, hay là những người chưa được chọn vào Nhuệ Sĩ doanh, e là sẽ còn giống Trương Trư Bì, nghe theo hiệu lệnh Đương Gia của mình. Còn những người ngu ngốc, nhát gan sợ phiền phức, sẽ giống như Hàn Thế Vượng, chỉ sợ đến lúc đó chui đầu vào bụi lau sậy, cầu sự bình yên trong chốc lát.
Đến lúc đó người hết mực cùng tiến cùng lui với Cửu Đương Gia, chỉ có thể là huynh đệ vốn ở trong trại thứ bảy và thứ chín. Mà những huynh đệ này cho dù có thể đánh, cũng chắc chắn không đỡ nổi sự tấn công bao vây của những trại khác.
- Chắc chắn phải như vậy sao?
Hàn Thế Vượng gan bé nhất, dường như đã nhìn thấy tương lai của đầm Cự Lộc, nước mắt nước mũi chảy xuống.
- Nhìn ngươi giống gấu nhỉ!
Trương Cẩn hận không thể lấy chân đạp y ra khỏi cửa:
- Nếu như không phải bị bức ép đến không còn đường lui, ai muốn động thủ với chính huynh đệ của mình chứ!
- Thật ra, thật ra, không, không nghiêm trọng như vậy!
Hàn Thế Vượng lau nước mắt, thút tha thút thít bổ sung:
- Vợ chồng sống với nhau còn có lúc xung đột! Đại Đương Gia chẳng qua chỉ là nhất thời nghĩ không thông…
- Đợi lão nghĩ thông rồi thì chúng ta đã chết lâu rồi!
Chu Phàm tức giận lắc đầu. Dẫu biết là Hàn Thế Vượng nhát gan sợ phiền phức, nhưng biểu hiện trong mấy lần chiến đấu gần đây lại thật sự khiến mọi người cho rằng y đã thay tính đổi nết, ai ngờ thời khắc mấu chốt, vẫn không hề thay đổi.
- Ta nói, ta định nói là không thể trốn hay sao?
Hàn Thế Vượng tiếp tục khóc lóc, những lời nói ra lại khiến cho nội tâm Trình Danh Chấn khẽ lay động.
- Lúc mà Tứ Đương Gia… Tứ Đương Gia còn, mọi người ai nhìn thấy lão cũng phiền. Lão đi hơn nửa năm, mấy trại chủ nhắc đến lão, tất cả đều nói tốt về lão!
Tứ Đương Gia Vương Ma Tử lấy cớ uy hiếp kiềm chế quan quân Hà Tây, năm ngoái dẫn bộ đi qua núi Thái Hành sau đó liền đi không quay về nữa. Trương Kim Xưng viết thư khuyên lão nhiều lần, nhưng đều bị lão tìm đủ mọi cớ thoái thác. Hành sự ngông cuồng như vậy, lại khiến cho những người già trong trại nhớ đến những điểm tốt của lão, không những không buộc tội phản nghịch, ngược lại thỉnh thoảng còn tặng vàng bạc và đồ tế viện đến núi Hành Sơn.
Hàn Thế Vượng cho rằng, Trình Danh Chấn hiện tại sở dĩ bị Đại Đương Gia coi là cái đinh trong mắt, cũng là bởi vì khoảng cách giữa hắn và Đại Đương Gia quá gần, gần đến nỗi khiến người ta cảm thấy đe dọa. Một khi hắn phá bỏ cờ hiệu, rời khỏi đầm Cự Lộc, khiến cho Đại Đương Gia Trương Kim Xưng giải tỏa những khúc mắc trong lòng, hai bên còn có thể khôi phục lại cục diện hòa thuận vui vẻ trước kia. Như vậy, bất luận là đối với Trình Danh Chấn hay là Trương Kim Xưng, đều tốt, đều vui!
Trình Danh Chấn hôm nay sở dĩ cố ý ám hiệu cho Chu Phàm dẫn Trương Trư Bì và Hàn Thế Vượng vào trong nhà mình, chính là bởi vì hai người bọn họ lần lượt đại diện cho hai loại nhân vật khác nhau của đầm Cự Lộc. Một loại là có năng lực có khả năng đảm đương. Một loại là có năng lực nhưng lại nhát gan. Đối với biểu hiện của hai người, hắn đều vô cùng coi trọng. Bây giờ nghe thấy kiến nghị của Hàn Phi Tử, không khỏi có chút động lòng, do dự một chút, thấp giọng trầm ngâm:
- Thế Vượng nói rất có lý. Có cách có thể khiến Đại Đương Gia yên tâm với ta, đương nhiên là không còn gì tốt bằng. Nhưng bây giờ bốn phương đều không có chiến sự, ta lấy lí do gì mà đi trốn đây? Một khi ta rời khỏi rồi, các huynh đệ và gia đình các huynh đệ làm sao mới có thể không bị liên lụy?
- Đều là, đều là cái tên Ngụy Trưng kia khích bác!
Hàn Thế Vượng kiến thức không tầm thường, nhưng lại không có cách nào có thể gợi ý cho Trình Danh Chấn. Chỉ là cường điệu lên một chút, tất cả những điều này đều là do Ngụy Trưng tạo ra. Đều sỏ gây ra họa trong đầm Cự Lộc, không phải ở bên ngoài, mà là ở trong nội trạch.
- Ta cũng biết là Ngụy Trưng gây chuyện mà!
Trình Danh Chấn cau mày:
- Nhị Mao từng nhắc nhở ta, tên họ Ngụy đó vô cùng khó đối phó. Nhưng ta không ngờ, hắn lại không đối phó trên chiến trường!
- Đó chưa hẳn không phải là một cái cớ tốt!
Ánh mắt Hàn Cát Sinh đột nhiên sáng rực, chậm rãi nói:
- Giáo đầu, nếu chúng ta dựng cờ hiệu đi giải quyết Ngụy Trưng thì sao? Ai cũng không thể ngăn chúng ta!
- Giải quyết Ngụy Trưng?
Trình Danh Chấn nhanh chóng dướn mày về phía trước, do dự hỏi. Đây thật sự là một ý kiến hay, chính hắn cũng không ngờ đến. Bên trong đầm Cự Lộc đúng là đang rảnh rỗi, cho nên mới có người muốn gây chuyện. Nếu đột nhiên bên ngoài có kẻ thù, sự chú ý của mọi người sẽ dần dần chuyển sang kẻ thù, có lẽ nguy cơ cũng sẽ chậm lại một thời gian.
Dẫn tai họa ra ngoài, cũng phù hợp với lợi ích của Trương Trư Bì. Ngẫm nghĩ một lát, y lớn tiếng đề nghị:
- Nếu Cửu Đương Gia chuẩn bị đi xử lí Ngụy Trưng, ta có thể lén lút liên lạc với các Đường Chủ, để khơi mào chuyện này trong nghị sự. Tiểu tử kia năm lần bảy lượt viết thư châm ngòi mối quan hệ giữa Đại Đương Gia và Cửu Đương gia, nhưng lương thực khí giới mà y đồng ý với chúng ta lại chậm trễ không thấy đưa đến…
- Vấn đề là dẫn theo bao nhiêu người?
- Ta coi trọng ở việc đe dọa, nếu như tên họ Ngụy đó đã ức hiếp lên đầu Cửu Đương Gia, không cần chúng ta giúp đỡ, huynh đệ Cẩm Tự Doanh của chúng ta không thể bỏ qua cho y!
Bây giờ đột nhiên có thêm một con đường lựa chọn, đám người Chu Phàm, Đoàn Thanh mồm năm miệng mười bàn luận. Nếu như có thể vượt qua, bọn họ cũng không muốn phải trở mặt với Trương Kim Xưng. Dù sao trên đầu người ta cũng có danh hiệu Đại Đương Gia, mọi người cho dù nói có lý, truyền ra ngoài, danh tiếng cũng sẽ không hề dễ nghe.
- Đi đâu?
- Tìm một nơi thích hợp, nếu như đã có thể tới Võ Dương, có thể giữ liên lạc với đầm…
Mọi người càng nói, tình thế càng rõ ràng. Giống như mấy ngày liền những mây mù bao phủ trên đỉnh đầu đột nhiên bị xua tan, bầu trời chiếu rọi những tia sáng rực rỡ.
Đoàn Thanh cười gằn vài tiếng, ánh mắt nhìn băn khoăn bôn phía, cuối cùng dừng lại trên mặt Trương Trư Bì:
- Lão Trương, ngươi nói xem? Đem những lời hôm nay chúng ta nói nói cho Đại Đương Gia, hay là đi cùng đường với bọn ta?
Trương Trư Bị bị y ép đến hấp tấp, vội vàng dùng ánh mắt cầu xin Trình Danh Chấn tha thứ. Nhìn hồi lâu không thấy bất cứ phản ứng nào, y thở dài, khẽ nói:
- Thật ra, chuyện còn chưa đến bước này. Đại Đương Gia gần đây đúng là có chút hồ đồ, nhưng cũng không nói là phải làm gì Cửu Đương Gia..
Chu Phàm liếc y một cái, từng bước bức ép:
- Đừng nói lảm nhảm, ngươi là người lớn tuổi cứ nói thẳng, một khi Đại Đương Gia muốn làm gì chúng ta, ngươi chuẩn bị làm thế nào?
- Nói thật!
Trương Trư Bì áy náy chắp tay với mọi người:
- Cái mạng này của ta, theo lý là do Nhị Mao huynh đệ cho, dù thế nào cũng nên theo Cửu Đương Gia. Nhưng ta theo Hách Ngũ Gia nhiều năm như vậy, ông ấy vẫn coi ta là anh em ruột. Đến lúc đó Hách Ngũ Gia nói một câu, khỏi phải nói ta, đến tất cả huynh đệ trong Lâm Tự Đầu của ta, từ trên đến dưới hơn nghìn người, e là sẽ đi theo ông. Nếu như Hách Ngũ Gia còn một lòng trung thành với Đại Đương Gia, thì lão Trương ta cũng đành cho mình một đao, rồi nhắm mắt làm ngơ!
- Tiên sư nó chứ, bố thực nhìn sai rồi!
Trương Cẩn thất vọng vô cùng, kích động mắng.
Trương Trư Bì cười một cách thê lương, chắp tay đáp lại:
- Người trong giang hồ, thân bất do kỉ. Ta sẽ không bán đứng các vị huynh đệ, cũng sẽ không có lỗi với Hách Ngũ Đương Gia. Các vị nếu như không hài lòng, có thể lấy mạng lão Trương này ngay bây giờ. Nhớ là làm sạch sẽ một chút, đừng để lại dấu vết gì…
Khó xử như vậy, hai bên đều muốn nói nghĩa khí, hai bên đều không thể đối mặt, mới phù hợp với tính cách của Trương Trư Bì. Nếu như lão đồng ý với Chu Phàm một cách thoải mái, rằng cùng bọn người Đoàn Thanh tiến thoái, Trình Danh Chấn ngược lại còn phải hoài nghi rắp tâm của lão. Thấy đám người Đoàn Thanh còn muốn bức ép, Trình Danh Chấn vội vàng đứng lên, cười xoa dịu không khí:
- Trư Bì có thể nói những lời này, đủ thấy đã coi chúng ta như huynh đệ. Ta không cầu ngươi nhất định phải đi theo ta, nhưng xin ngươi đến lúc đó Lão Trương ngươi đừng xông đến chém nhát đao đầu tiên, làm tổn thương tình nghĩa của mọi người!
- Ta sẽ không dùng đao chém huynh đệ của mình!
Trương Trư Bì biết hôm nay mình có thể đã vượt qua rồi, nhưng tâm trạng lại nặng nề hơn. Thời gian lão ở đầm Cự Lộc dài, trước nay trải qua mấy lần nội loạn, chưa từng có lần nào lại khiến lão khó chọn lựa như vậy.
- Ta cũng sẽ không khiến cho các huynh đệ dưới trướng cảm thấy khó xử. Nói thật, có Cửu Đương Gia ngươi, đầm Cự Lộc mới có triển vọng. Nhưng Đại Đương Gia không tha cho ngươi, chúng ta cũng chỉ oán ông trời không có mắt! Người xưa nói, Hoàng Thượng nổi lòng nghi ngờ, đại thần đành phải chờ chết…
Nghe lão nói có vẻ nghiêm trọng, Trình Danh Chấn trong lòng cũng thấy buồn. Bất luận như thế nào, Trương Kim Xưng vẫn là có ơn cứu mạng hắn, tình nghĩa này không thể không trả. Nhưng muốn hắn thật sự giống như một trung thần khoanh tay chịu chết, lại vượt qua giới hạn chịu đựng của hắn. Có lẽ trong lòng hắn, xưa nay chưa từng coi Trương Kim Xưng là quân chủ. Mặc dù lão vẫn luốn cố gắng coi mình là Lưu Bang, muốn đao chém bạch xà, hóa thân thành rồng.
- Từ trước đến giờ ta chưa bao giờ muốn tranh đoạt quyền lực với Đại Đương Gia!
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, hoặc là thất vọng, hoặc là chờ đợi, hắn cười khổ tâm giải thích:
- Nhưng bây giờ tin tức ngày càng gấp rút, không thể không có sự chuẩn bị. Mọi người cũng đừng cảm thấy khó xử, hôm nay chúng ta là huynh đệ, nếu thật sự đến mức không thể không động thủ, thì cứ nhắm chặt mắt lại là được. Bất luận là ngươi chém ta, hay ta chém ngươi, đều là vì mạng sống, đừng ai trách ai lòng dạ ác độc, đừng ai trách ai không niệm tình xưa!
Nghe xong lời này, mọi người đều trở nên buồn bã, suýt chút nữa đều đã rơi nước mắt. Thái độ của Trương Trư Bì ngày hôm nay khiến mọi người hiểu được, nếu như Cửu Đương Gia và Đại Đương Gia xảy ra xung đột, nhưng người tài giỏi trong những trại khác, hay là những người chưa được chọn vào Nhuệ Sĩ doanh, e là sẽ còn giống Trương Trư Bì, nghe theo hiệu lệnh Đương Gia của mình. Còn những người ngu ngốc, nhát gan sợ phiền phức, sẽ giống như Hàn Thế Vượng, chỉ sợ đến lúc đó chui đầu vào bụi lau sậy, cầu sự bình yên trong chốc lát.
Đến lúc đó người hết mực cùng tiến cùng lui với Cửu Đương Gia, chỉ có thể là huynh đệ vốn ở trong trại thứ bảy và thứ chín. Mà những huynh đệ này cho dù có thể đánh, cũng chắc chắn không đỡ nổi sự tấn công bao vây của những trại khác.
- Chắc chắn phải như vậy sao?
Hàn Thế Vượng gan bé nhất, dường như đã nhìn thấy tương lai của đầm Cự Lộc, nước mắt nước mũi chảy xuống.
- Nhìn ngươi giống gấu nhỉ!
Trương Cẩn hận không thể lấy chân đạp y ra khỏi cửa:
- Nếu như không phải bị bức ép đến không còn đường lui, ai muốn động thủ với chính huynh đệ của mình chứ!
- Thật ra, thật ra, không, không nghiêm trọng như vậy!
Hàn Thế Vượng lau nước mắt, thút tha thút thít bổ sung:
- Vợ chồng sống với nhau còn có lúc xung đột! Đại Đương Gia chẳng qua chỉ là nhất thời nghĩ không thông…
- Đợi lão nghĩ thông rồi thì chúng ta đã chết lâu rồi!
Chu Phàm tức giận lắc đầu. Dẫu biết là Hàn Thế Vượng nhát gan sợ phiền phức, nhưng biểu hiện trong mấy lần chiến đấu gần đây lại thật sự khiến mọi người cho rằng y đã thay tính đổi nết, ai ngờ thời khắc mấu chốt, vẫn không hề thay đổi.
- Ta nói, ta định nói là không thể trốn hay sao?
Hàn Thế Vượng tiếp tục khóc lóc, những lời nói ra lại khiến cho nội tâm Trình Danh Chấn khẽ lay động.
- Lúc mà Tứ Đương Gia… Tứ Đương Gia còn, mọi người ai nhìn thấy lão cũng phiền. Lão đi hơn nửa năm, mấy trại chủ nhắc đến lão, tất cả đều nói tốt về lão!
Tứ Đương Gia Vương Ma Tử lấy cớ uy hiếp kiềm chế quan quân Hà Tây, năm ngoái dẫn bộ đi qua núi Thái Hành sau đó liền đi không quay về nữa. Trương Kim Xưng viết thư khuyên lão nhiều lần, nhưng đều bị lão tìm đủ mọi cớ thoái thác. Hành sự ngông cuồng như vậy, lại khiến cho những người già trong trại nhớ đến những điểm tốt của lão, không những không buộc tội phản nghịch, ngược lại thỉnh thoảng còn tặng vàng bạc và đồ tế viện đến núi Hành Sơn.
Hàn Thế Vượng cho rằng, Trình Danh Chấn hiện tại sở dĩ bị Đại Đương Gia coi là cái đinh trong mắt, cũng là bởi vì khoảng cách giữa hắn và Đại Đương Gia quá gần, gần đến nỗi khiến người ta cảm thấy đe dọa. Một khi hắn phá bỏ cờ hiệu, rời khỏi đầm Cự Lộc, khiến cho Đại Đương Gia Trương Kim Xưng giải tỏa những khúc mắc trong lòng, hai bên còn có thể khôi phục lại cục diện hòa thuận vui vẻ trước kia. Như vậy, bất luận là đối với Trình Danh Chấn hay là Trương Kim Xưng, đều tốt, đều vui!
Trình Danh Chấn hôm nay sở dĩ cố ý ám hiệu cho Chu Phàm dẫn Trương Trư Bì và Hàn Thế Vượng vào trong nhà mình, chính là bởi vì hai người bọn họ lần lượt đại diện cho hai loại nhân vật khác nhau của đầm Cự Lộc. Một loại là có năng lực có khả năng đảm đương. Một loại là có năng lực nhưng lại nhát gan. Đối với biểu hiện của hai người, hắn đều vô cùng coi trọng. Bây giờ nghe thấy kiến nghị của Hàn Phi Tử, không khỏi có chút động lòng, do dự một chút, thấp giọng trầm ngâm:
- Thế Vượng nói rất có lý. Có cách có thể khiến Đại Đương Gia yên tâm với ta, đương nhiên là không còn gì tốt bằng. Nhưng bây giờ bốn phương đều không có chiến sự, ta lấy lí do gì mà đi trốn đây? Một khi ta rời khỏi rồi, các huynh đệ và gia đình các huynh đệ làm sao mới có thể không bị liên lụy?
- Đều là, đều là cái tên Ngụy Trưng kia khích bác!
Hàn Thế Vượng kiến thức không tầm thường, nhưng lại không có cách nào có thể gợi ý cho Trình Danh Chấn. Chỉ là cường điệu lên một chút, tất cả những điều này đều là do Ngụy Trưng tạo ra. Đều sỏ gây ra họa trong đầm Cự Lộc, không phải ở bên ngoài, mà là ở trong nội trạch.
- Ta cũng biết là Ngụy Trưng gây chuyện mà!
Trình Danh Chấn cau mày:
- Nhị Mao từng nhắc nhở ta, tên họ Ngụy đó vô cùng khó đối phó. Nhưng ta không ngờ, hắn lại không đối phó trên chiến trường!
- Đó chưa hẳn không phải là một cái cớ tốt!
Ánh mắt Hàn Cát Sinh đột nhiên sáng rực, chậm rãi nói:
- Giáo đầu, nếu chúng ta dựng cờ hiệu đi giải quyết Ngụy Trưng thì sao? Ai cũng không thể ngăn chúng ta!
- Giải quyết Ngụy Trưng?
Trình Danh Chấn nhanh chóng dướn mày về phía trước, do dự hỏi. Đây thật sự là một ý kiến hay, chính hắn cũng không ngờ đến. Bên trong đầm Cự Lộc đúng là đang rảnh rỗi, cho nên mới có người muốn gây chuyện. Nếu đột nhiên bên ngoài có kẻ thù, sự chú ý của mọi người sẽ dần dần chuyển sang kẻ thù, có lẽ nguy cơ cũng sẽ chậm lại một thời gian.
Dẫn tai họa ra ngoài, cũng phù hợp với lợi ích của Trương Trư Bì. Ngẫm nghĩ một lát, y lớn tiếng đề nghị:
- Nếu Cửu Đương Gia chuẩn bị đi xử lí Ngụy Trưng, ta có thể lén lút liên lạc với các Đường Chủ, để khơi mào chuyện này trong nghị sự. Tiểu tử kia năm lần bảy lượt viết thư châm ngòi mối quan hệ giữa Đại Đương Gia và Cửu Đương gia, nhưng lương thực khí giới mà y đồng ý với chúng ta lại chậm trễ không thấy đưa đến…
- Vấn đề là dẫn theo bao nhiêu người?
- Ta coi trọng ở việc đe dọa, nếu như tên họ Ngụy đó đã ức hiếp lên đầu Cửu Đương Gia, không cần chúng ta giúp đỡ, huynh đệ Cẩm Tự Doanh của chúng ta không thể bỏ qua cho y!
Bây giờ đột nhiên có thêm một con đường lựa chọn, đám người Chu Phàm, Đoàn Thanh mồm năm miệng mười bàn luận. Nếu như có thể vượt qua, bọn họ cũng không muốn phải trở mặt với Trương Kim Xưng. Dù sao trên đầu người ta cũng có danh hiệu Đại Đương Gia, mọi người cho dù nói có lý, truyền ra ngoài, danh tiếng cũng sẽ không hề dễ nghe.
- Đi đâu?
- Tìm một nơi thích hợp, nếu như đã có thể tới Võ Dương, có thể giữ liên lạc với đầm…
Mọi người càng nói, tình thế càng rõ ràng. Giống như mấy ngày liền những mây mù bao phủ trên đỉnh đầu đột nhiên bị xua tan, bầu trời chiếu rọi những tia sáng rực rỡ.
/402
|