Nếu như một trong hai bên đã đi rồi, Đỗ Quyên cũng không cần phải giằng co với Trương Hổ nữa. Vụt qua hai con mắt của y, là thị nữ đem theo cả củ ấu tím và rặng mây đỏ rời đi. Trương Hổ hối hận đến nỗi muốn nhảy xuống hồ. Cả buổi chiều luyện tập đều không có tâm trạng, đừng nói đến hô hào các sĩ tốt dưới trướng, đến bản thân mình cũng không phân biệt rõ ràng cờ hiệu nhịp trống. Cũng may Trình Danh Chấn sớm đã được kể về chuyện đã xảy ra lúc nghỉ ngơi, cũng không truy cứu nhiều, tùy tiện tìm một cái cớ, lệnh cho y đi nghỉ ngơi trước.
Đến tối, Đỗ Quyên vẫn còn bực bội đầy người. Tắm xong, vừa hầu hạ Trình Danh Chấn thay quần áo, vừa nổi giận đùng đùng quở trách:
- Buổi trưa gây ra chuyện lớn như vậy, huynh cũng không đến xem. Nếu như tiểu tử kia không biết tiến thoái, bọn muội đúng là cùng y làm to chuyện đến hậu trại!
- Không phải nàng đánh gục người ta rồi sao? Ta còn đến làm gì?
Trình Danh Chấn vỗ nhè nhẹ bàn tay của Đỗ Quyên, cười đáp lại:
- Đến giúp nàng đánh thêm mấy quyền, đánh cho y mất trí nhớ? Hay là đến xử lí theo lẽ công bằng, khiến cho tất cả mọi người đều khó xử?
- Vậy cũng phải!
Đỗ Quyên hé miệng cười. Chuyện liên quan đến Đại Đương Gia Trương Kim Xưng, nếu Trình Danh Chấn ra mặt, ngược lại hai bên càng khó xử lí. Giống như chuyện xảy ra lúc đó, nàng vì thị nữ mà đánh cho đồ háo sắc đó một trận. Sau đó không có mặt mũi nào mà đi cáo trạng, Trương Kim Xưng cũng không cần truy cứu. Tất cả mọi chuyện dừng ở đây, hai bên đều trở nên yên tĩnh.
Nghĩ đến đây, tất cả nỗi tức giận của nàng đều tiêu tan, ánh mắt cũng dần dần dịu dàng trở lại. Không ngờ Trình Danh Chấn lại thở dài, khẽ nói:
- Chỉ sợ việc này không dừng lại ở bề ngoài đơn giản như vậy. Nàng còn nhớ những lời lúc đó Liễu Nhi nói với nàng không? Tuyệt đối không phải chỉ để dạy bảo Trương Hổ!
- Tỷ ấy nói gì?
Trình Danh Chấn không nhắc đến, Đỗ Quyên cũng thật sự quên những lời của Liễu Nhi rồi. Lúc này nghĩ lại cẩn thận, phát hiện ra có chút khác thường. Theo lí, Yến Tử bị ức hiếp, Liễu Nhi nên sớm xuất đầu lộ diện mới phải, vì sao phải đợi đến lúc bản thân chịu không nổi sức ép nữa mới động thủ, mới ra giúp đỡ?
Có thể nói là Liễu Nhi muốn lợi dụng mình để đối phó với Trương Hổ, tình hình cũng không phải là rất đáng tin. Dù sao cái mà Liễu Nhi tranh đoạt là chức vị hậu cung, bên ngoài có thêm một viện thủ thì chắc chắn thêm một phần, thực ra không cần phải kết thù với Trương Hổ chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt thế này.
Nghĩ tới nghĩ lui, Đỗ Quyên nghĩ đến đầu cũng thấy đau, cũng không hiểu rõ trong đó rốt cục là chứa mưu mẹo gì. Trình Danh Chấn sắc mặt lại trở nên nghiêm chỉnh, thở dài, nói:
- Chỉ sợ những ngày tháng bình yên trong đầm đã sắp hết! Đại Đương Gia đối với ta có ân cứu mạng, lão thật sự đã nghi ngờ ta…
- Huynh nói là Liễu Nhi tỉ tỉ muốn nhắc nhở chúng ta?
Đỗ Quyên sợ tới mức vừa che miệng Trình Danh Chấn, vừa nhỏ giọng nói. Nhìn xung quanh không có người ngoài, nàng mới thả tay xuống, dùng âm thanh cực nhỏ để hỏi:
- Tại sao có thể như vậy? Không phải chúng ta đã nhượng bộ rất nhiều sao? Trại của chúng ta sáp nhập thành một, lão còn thấy không đủ sao?
- Con người mà?
Trình Danh Chấn thở dài ngao ngán. Năm đó hắn cũng không ngờ được Lâm Huyện Lệnh sẽ ra tay hại, kết quả là thiếu chút nữa đến tính mạng cũng không được đảm bảo. Chính là cái gọi là một khi bị rắn cắn, ba năm sợ dây thừng. Chuyện như vậy đã xảy ra một lần, lần như hai liền tỉnh táo hơn nhiều, chỉ cần có gió thổi cỏ lay là lập tức có thể phát giác manh mối.
Chỉ có điều sau khi phát hiện manh mối, làm sao để ứng đối? Nghĩ đến thật đúng là khiến người ta đau đầu. Trương Kim Xưng đối với mình có ân, nếu chẳng may hai bên sống mái với nhau, bất kể thắng bại, ngày sau hắn khó mà sống yên ổn trên giang hồ. Bỏ điều này đi không tính, cho dù là không phải là từ lòng người, bây giờ Trương Kim Xưng từng bước bức ép, Đỗ Ba Lạt lại nhớ kĩ tình anh em, không ngừng yêu cầu con gái mình rút lui. Cha vợ thân thiết còn như thế, thái độ của mấy vị Đương Gia khác trong đầm Cự Lộc không nghĩ cũng biết. Thật sự đến một ngày thủy hỏa bất dung, chỉ sợ ngoại trừ Đỗ Ba Lạt ra, những vị Đương Gia trong đầm, bất luận là đồng ý hay không đồng ý, đều đứng về phía Trương Kim Xưng.
- Làm thế nào bây giờ, huynh nói xem!
Đỗ Quyên tính tình hấp tấp, thấy Trình Danh Chấn chỉ thờ dài, không kìm nổi thúc giục.
Trình Danh Chấn lắc đầu cười khổ:
- Hi vọng là ta lo nghĩ quá nhiều. Theo lý, cho dù Liễu Nhi phu nhân thế nào, chắc cũng giúp đỡ trượng phu của tỷ ấy, chứ không giúp chúng ta! Nhưng mọi chuyện đều có sự chuẩn bị sớm, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta đem quân đi tuần, tăng nhân sự lên gấp đôi. Điều chỉnh quân đội, cố gắng đặt tất cả những người chúng ta không thân cận ở ngoài, những người tận trung với nàng điều đến bên cạnh. Ngoài ra, các huynh đệ đi ra ngoài dò xét tình hình, nàng cũng thúc giục bọn họ nhanhnhanh một chút. Ngày nào đó trong trạch không còn chốn dung thân, ít nhiều chúng ta còn có chỗ mà đi! Ta không muốn động thủ với Đại Đương Gia, nhưng cũng không thể để mặc lão ức hiếp. Thật ra không được như lời nàng nói, chúng ta đi tìm đỉnh núi nào đó trốn, dựa vào tái sản trong tay mà tránh loạn thế!
Bao nhiêu chuyện phức tạp dồn vào, Đỗ Quyên nghe thấy vậy sắc mặt càng trở nên tái nhợt. Ra ngoài lập một cái trại, tự mình lập cờ hiệu? Nàng trước nay chưa từng nghĩ đến những chuyện phức tạp như vậy, nhưng vì trượng phu, nàng nhất định phải bắt tay vào làm.
- Có kịp không? A gia cũng vậy, ông nói hậu trại có ông đỡ, sao lại không thấy có động tĩnh gì thế!
- Ta đoán, Đại Đương Gia cho dù bất mãn với ta, nhưng chỉ cần ta không làm sai chuyện gì, tạm thời lão cũng không có cách nào động thủ.
Trình Danh Chấn cười khổ vài tiếng, tiếp tục nói rõ ngọn ngành với Đỗ Quyên.
- Lão bây giờ đang vội xưng vương, đến lúc đó sẽ phát muội khắp Lục Lâm, mời rất nhiều hào kiệt đến góp vui. Nếu như trước khi xưng vương xảy ra một trận đấu tranh nội bộ, sẽ không còn đâu thể diện nữa. Cho nên, chúng ta chắc là vẫn còn một khoảng thời gian nữa, không lập tức bị tuyệt đường đi đâu. Hơn nữa, nói không chừng sau khi xưng vương, Đại Đương Gia có mục tiêu mới, cũng sẽ không gây sức ép cho bọn ta nữa.
- Ừ!
Đỗ Quyên khẽ gật đầu. Bây giờ trong lòng nàng loạn vô cùng, căn bản không thể phán đoán tình thế. Nhưng dựa vào hiểu biết ngày xưa về Trương Kim Xưng, nàng tin rằng phân tích của trượng phu là có lý. Đầm Cự Lộc đã có rất nhiều Đương Gia chết một cách mơ hồ. Hòn đá kê chân mà người khác tiếp tục trèo lên, tuyệt không nên là trượng phu của mình!
- Chúng ta cũng không phải không làm như vậy không được, chỉ có điều, lo trước khỏi họa, còn hơn là so với việc họa lên đến đầu, chỉ có thể khoanh tay chờ chết!
Sợ Đỗ Quyên lo lắng quá mức đến nỗi bị người khác phát hiện ra manh mốt, Trình Danh Chấn lại vỗ vai nàng, cười an ủi.
- Muội biết!
Đỗ Quyên cười, lộ vẻ sầu thảm, dùng ngón tay chỉ chỉ vào ngực hai người.
- Huynh biết, muội biết.
Nếu như trên thế gian này, đến phu quân của mình cũng không thể tin, nàng không biết còn có thể tin ai nữa.
Đến tối, Đỗ Quyên vẫn còn bực bội đầy người. Tắm xong, vừa hầu hạ Trình Danh Chấn thay quần áo, vừa nổi giận đùng đùng quở trách:
- Buổi trưa gây ra chuyện lớn như vậy, huynh cũng không đến xem. Nếu như tiểu tử kia không biết tiến thoái, bọn muội đúng là cùng y làm to chuyện đến hậu trại!
- Không phải nàng đánh gục người ta rồi sao? Ta còn đến làm gì?
Trình Danh Chấn vỗ nhè nhẹ bàn tay của Đỗ Quyên, cười đáp lại:
- Đến giúp nàng đánh thêm mấy quyền, đánh cho y mất trí nhớ? Hay là đến xử lí theo lẽ công bằng, khiến cho tất cả mọi người đều khó xử?
- Vậy cũng phải!
Đỗ Quyên hé miệng cười. Chuyện liên quan đến Đại Đương Gia Trương Kim Xưng, nếu Trình Danh Chấn ra mặt, ngược lại hai bên càng khó xử lí. Giống như chuyện xảy ra lúc đó, nàng vì thị nữ mà đánh cho đồ háo sắc đó một trận. Sau đó không có mặt mũi nào mà đi cáo trạng, Trương Kim Xưng cũng không cần truy cứu. Tất cả mọi chuyện dừng ở đây, hai bên đều trở nên yên tĩnh.
Nghĩ đến đây, tất cả nỗi tức giận của nàng đều tiêu tan, ánh mắt cũng dần dần dịu dàng trở lại. Không ngờ Trình Danh Chấn lại thở dài, khẽ nói:
- Chỉ sợ việc này không dừng lại ở bề ngoài đơn giản như vậy. Nàng còn nhớ những lời lúc đó Liễu Nhi nói với nàng không? Tuyệt đối không phải chỉ để dạy bảo Trương Hổ!
- Tỷ ấy nói gì?
Trình Danh Chấn không nhắc đến, Đỗ Quyên cũng thật sự quên những lời của Liễu Nhi rồi. Lúc này nghĩ lại cẩn thận, phát hiện ra có chút khác thường. Theo lí, Yến Tử bị ức hiếp, Liễu Nhi nên sớm xuất đầu lộ diện mới phải, vì sao phải đợi đến lúc bản thân chịu không nổi sức ép nữa mới động thủ, mới ra giúp đỡ?
Có thể nói là Liễu Nhi muốn lợi dụng mình để đối phó với Trương Hổ, tình hình cũng không phải là rất đáng tin. Dù sao cái mà Liễu Nhi tranh đoạt là chức vị hậu cung, bên ngoài có thêm một viện thủ thì chắc chắn thêm một phần, thực ra không cần phải kết thù với Trương Hổ chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt thế này.
Nghĩ tới nghĩ lui, Đỗ Quyên nghĩ đến đầu cũng thấy đau, cũng không hiểu rõ trong đó rốt cục là chứa mưu mẹo gì. Trình Danh Chấn sắc mặt lại trở nên nghiêm chỉnh, thở dài, nói:
- Chỉ sợ những ngày tháng bình yên trong đầm đã sắp hết! Đại Đương Gia đối với ta có ân cứu mạng, lão thật sự đã nghi ngờ ta…
- Huynh nói là Liễu Nhi tỉ tỉ muốn nhắc nhở chúng ta?
Đỗ Quyên sợ tới mức vừa che miệng Trình Danh Chấn, vừa nhỏ giọng nói. Nhìn xung quanh không có người ngoài, nàng mới thả tay xuống, dùng âm thanh cực nhỏ để hỏi:
- Tại sao có thể như vậy? Không phải chúng ta đã nhượng bộ rất nhiều sao? Trại của chúng ta sáp nhập thành một, lão còn thấy không đủ sao?
- Con người mà?
Trình Danh Chấn thở dài ngao ngán. Năm đó hắn cũng không ngờ được Lâm Huyện Lệnh sẽ ra tay hại, kết quả là thiếu chút nữa đến tính mạng cũng không được đảm bảo. Chính là cái gọi là một khi bị rắn cắn, ba năm sợ dây thừng. Chuyện như vậy đã xảy ra một lần, lần như hai liền tỉnh táo hơn nhiều, chỉ cần có gió thổi cỏ lay là lập tức có thể phát giác manh mối.
Chỉ có điều sau khi phát hiện manh mối, làm sao để ứng đối? Nghĩ đến thật đúng là khiến người ta đau đầu. Trương Kim Xưng đối với mình có ân, nếu chẳng may hai bên sống mái với nhau, bất kể thắng bại, ngày sau hắn khó mà sống yên ổn trên giang hồ. Bỏ điều này đi không tính, cho dù là không phải là từ lòng người, bây giờ Trương Kim Xưng từng bước bức ép, Đỗ Ba Lạt lại nhớ kĩ tình anh em, không ngừng yêu cầu con gái mình rút lui. Cha vợ thân thiết còn như thế, thái độ của mấy vị Đương Gia khác trong đầm Cự Lộc không nghĩ cũng biết. Thật sự đến một ngày thủy hỏa bất dung, chỉ sợ ngoại trừ Đỗ Ba Lạt ra, những vị Đương Gia trong đầm, bất luận là đồng ý hay không đồng ý, đều đứng về phía Trương Kim Xưng.
- Làm thế nào bây giờ, huynh nói xem!
Đỗ Quyên tính tình hấp tấp, thấy Trình Danh Chấn chỉ thờ dài, không kìm nổi thúc giục.
Trình Danh Chấn lắc đầu cười khổ:
- Hi vọng là ta lo nghĩ quá nhiều. Theo lý, cho dù Liễu Nhi phu nhân thế nào, chắc cũng giúp đỡ trượng phu của tỷ ấy, chứ không giúp chúng ta! Nhưng mọi chuyện đều có sự chuẩn bị sớm, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta đem quân đi tuần, tăng nhân sự lên gấp đôi. Điều chỉnh quân đội, cố gắng đặt tất cả những người chúng ta không thân cận ở ngoài, những người tận trung với nàng điều đến bên cạnh. Ngoài ra, các huynh đệ đi ra ngoài dò xét tình hình, nàng cũng thúc giục bọn họ nhanhnhanh một chút. Ngày nào đó trong trạch không còn chốn dung thân, ít nhiều chúng ta còn có chỗ mà đi! Ta không muốn động thủ với Đại Đương Gia, nhưng cũng không thể để mặc lão ức hiếp. Thật ra không được như lời nàng nói, chúng ta đi tìm đỉnh núi nào đó trốn, dựa vào tái sản trong tay mà tránh loạn thế!
Bao nhiêu chuyện phức tạp dồn vào, Đỗ Quyên nghe thấy vậy sắc mặt càng trở nên tái nhợt. Ra ngoài lập một cái trại, tự mình lập cờ hiệu? Nàng trước nay chưa từng nghĩ đến những chuyện phức tạp như vậy, nhưng vì trượng phu, nàng nhất định phải bắt tay vào làm.
- Có kịp không? A gia cũng vậy, ông nói hậu trại có ông đỡ, sao lại không thấy có động tĩnh gì thế!
- Ta đoán, Đại Đương Gia cho dù bất mãn với ta, nhưng chỉ cần ta không làm sai chuyện gì, tạm thời lão cũng không có cách nào động thủ.
Trình Danh Chấn cười khổ vài tiếng, tiếp tục nói rõ ngọn ngành với Đỗ Quyên.
- Lão bây giờ đang vội xưng vương, đến lúc đó sẽ phát muội khắp Lục Lâm, mời rất nhiều hào kiệt đến góp vui. Nếu như trước khi xưng vương xảy ra một trận đấu tranh nội bộ, sẽ không còn đâu thể diện nữa. Cho nên, chúng ta chắc là vẫn còn một khoảng thời gian nữa, không lập tức bị tuyệt đường đi đâu. Hơn nữa, nói không chừng sau khi xưng vương, Đại Đương Gia có mục tiêu mới, cũng sẽ không gây sức ép cho bọn ta nữa.
- Ừ!
Đỗ Quyên khẽ gật đầu. Bây giờ trong lòng nàng loạn vô cùng, căn bản không thể phán đoán tình thế. Nhưng dựa vào hiểu biết ngày xưa về Trương Kim Xưng, nàng tin rằng phân tích của trượng phu là có lý. Đầm Cự Lộc đã có rất nhiều Đương Gia chết một cách mơ hồ. Hòn đá kê chân mà người khác tiếp tục trèo lên, tuyệt không nên là trượng phu của mình!
- Chúng ta cũng không phải không làm như vậy không được, chỉ có điều, lo trước khỏi họa, còn hơn là so với việc họa lên đến đầu, chỉ có thể khoanh tay chờ chết!
Sợ Đỗ Quyên lo lắng quá mức đến nỗi bị người khác phát hiện ra manh mốt, Trình Danh Chấn lại vỗ vai nàng, cười an ủi.
- Muội biết!
Đỗ Quyên cười, lộ vẻ sầu thảm, dùng ngón tay chỉ chỉ vào ngực hai người.
- Huynh biết, muội biết.
Nếu như trên thế gian này, đến phu quân của mình cũng không thể tin, nàng không biết còn có thể tin ai nữa.
/402
|