Ngao ngao ngao , Ngao ngao ngao , khi tiếng gió vang lên, Hữu Võ Hầu tướng quân Phùng Hiếu Từ đang ngồi ở trên giường Hồ sưởi ấm, ông rất quen thuộc với những động tĩnh bên ngoài, trên thực tế, so với năm xưa khi ông đi theo Đại tướng quân Dương Sảng đến biên cương xa xôi thì chút gió rít ngoài thành này qủa thật không đáng là gì. Năm đó ông chưa tới ba mươi tuổi, thân thủ và tâm tư cực kỳ linh mẫn, gió bắc và tuyết lớn cùng hạt cát to như hạt đậu đập vào mặt, ông cũng chỉ cho đó là khảo nghiệm của ông trời đối với người nam.
Mà hiện tại, cũng là tiếng gió vang lên bên tai, lại làm cho trái tim ông rung lên từng đợt. Năm tháng khiến người ta già đi, ông đã không còn là Phùng Hiếu Từ năm xưa có thể xông ra khỏi người Đột Quyết, toàn thân không dính máu tươi, không chút nào cảm thấy mệt mỏi, mà những người bên cạnh Hữu Võ Hầu cũng không phải là Hữu Võ Hầu năm đó, bọn họ đều già rồi, bao gồm cả chiến kỳ có chữ “Tùy” trên mặt cờ cũng đã cũ kỹ rồi, so với kẻ địch Bắc Lỗ âm hiểm thì nhuệ khí của bọn họ đã bị mài mòn hơn, khiến cho mặt chiến kỳ Đại Tùy đã châm lên bao mộng tưởng và nhiệt huyết của vô số thành niên đã ngày càng ảm đảm hơn, ngày càng cũ nát hơn, ngày càng không có hiệu lực hiệu triệu hơn.
Chỉ có những người đã từng chứng kiến sự huy hoàng mới không cam lòng đối với kết cục của ngày hôm nay. Họ không cam lòng bị đám giặc cỏ quần áo rách nát đánh bại, càng không cam lòng thấy ánh mắt chết lặng của dân chúng trong thành khi nhìn thấy y chinh quan quân nhuộm máu. Nhưng đây không phải là điều khiến cho Phùng Hiếu Từ khó hiểu, mà khiến Phùng Hiếu Từ không thể giải thích được nhất là vì sao việc tác chiến với thổ phỉ lại là trách nhiệm của một mình ông. Binh mã của Dương Tích Thiện đóng trú tại Hàm Đan cách đó không xa, nghe nói ở quận Võ Dương cũng từng có một đội binh mã xuất hiện tại bờ đông Chương Thủy, mà địa phương ngay sau lưng ông cách không tới trăm dặm, An Dương thuộc trị sở của Ngụy Quận cũng có mấy ngàn quận binh đóng trú, mà Hữu Võ Hầu đã chiến bại nhiều ngày như vậy, mà quân đội của ba nơi này lại không hề có hành động cứu viện nào. Quận Thủ An Dương tự xưng là quân binh mới chiêu mộ đấy, lại không chịu nổi một trận chiến, Quận thừa quận Thanh Hà Dương Tích Thiện tự xưng là vượt qua Từ Thạch Sơn lại bị mấy vạn giặc cỏ ngăn trở, không thể tiếp tục nam tiến, mà giả dối nhất chính là quận binh Võ Dương, kẻ có tên là Ngụy Trưng không ngờ lại gửi đến một phong thư, nói nhà kho Lê Dương khả năng gặp nạn, sau đó lại coi đây là cớ biến mất không thấy bóng dáng nữa.
Chỉ mấy ngàn tên mâu tặc mà đánh hạ được nhà kho Lê Dương sao? Trừ phi là Thái thú Cấp Quận Trương Văn Kỳ là cục đất không biết suy nghĩ! Phùng Hiếu Từ không tin cái lý do này, ông kiên trì nghĩ, cái gọi là nhà kho Lê Dương gặp nguy hiểm chỉ là kẻ vô sỉ tiểu nhân có tên là Ngụy Trưng kia vì trốn tránh trách nhiệm mà nắn tạo lời nói dối vụng về mà thôi! Nhưng thỉnh thoảng nghĩ lại, ông cũng tỉnh táo ý thức được, nếu phỏng đoán của Ngụy Trưng là thật, vậy thì cuộc đời ngựa chiến của mình từ đây đã kết thúc rồi.
Những kẻ trên triều đình kia lúc này không cần tìm bất kỳ cớ gì rồi! Nhìn chậu than lụi dần đi, Phùng Hiếu Từ khẽ nhếch miệng, môi ông nứt nẻ, chỉ cần mấp máy chút là sẽ rỉ máu. Đó là hậu quả xấu của thời gian dài không được bổ sung thức ăn nước uống, Phùng Hiếu Từ hiểu rõ, nhưng ông lại không có khẩu vị.
Ngẫu nhiên một hai lần chiến bại cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là vĩnh viễn mất đi cơ hội rửa sạch sỉ nhục. Những lũ tiểu nhân trên triều đình kia không có khả năng bày đặt lấy cớ có sẵn không dùng, Hoàng đế bệ hạ đa nghi dễ giận cũng sẽ không tha thứ khuyết điểm người khác, mà cho dù ông qua được hai đạo quan khẩu là triều thần và hoàng đế, Phùng Hiếu Từ ông cũng không thể đối mặt với linh hồn của mình. Những ngày bị vây khốn ở trong tòa cô thành này, mỗi ngày khi vừa nhắm mắt lại, là ông đều nhìn thấy những đồng đội đã chết trận, cả người đầy máu, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ông, khinh miệt vì ông dễ dàng bị đám thổ phỉ ngăn cản, khinh miệt vì ông đã dùng thanh danh của mình để đưa nhiều huynh đệ như vậy đi vào tử địa.
Lo âu, bứt rứt, thất vọng, đủ loại cảm xúc giống như vạn con rắn độc, cắn nuốt từng chút thân thể và tinh thần của ông. Bị ảnh hưởng của chủ tướng, các huynh đệ Hữu Võ Hầu còn sót lại cũng đều uể oải không phấn chấn, bọn họ cũng không nhìn thấy con đường sống, cũng đều hiểu, quân phản loạn sở dĩ không công thành, không phải là vì sợ hãi, mà là vì đã nắm chắc mười phần thắng, nên cho dù bận cũng vẫn cứ ung dung chờ đợi cơ hội tốt nhất.
- Ta sẽ không cho ngươi cơ hội!
Đối diện với ngọn lửa tàn, Phùng Hiếu Từ lẩm bẩm. Dường như trong ngọn lửa đang có một đôi tai lắng nghe lời ông nói, từng chữ rơi vào Trình Danh Chấn ở nơi nào đó.
- Quyết không.
Cắn môi dưới đến tướm máu, lão tướng quân quật cường lặp lại, tay tìm tòi ben cạnh, cầm lương khô nhét vào trong miệng nhai nuốt một chút. Thấy lão tướng quân bắt đầu ăn, chúng thân binh vội vàng đem đồ ăn nguội lạnh chuyển đến bên chậu than để quay nóng, thuận tay rót một chén hồng trà nóng hổi. Phùng Hiếu Từ lại dường như không phát hiện ra, không cầm đũa gắp thức ăn, cũng không uống trà, chỉ ra sức nhai nuốt, nuốt hết cả máu của mình vào yết hầu.
- Tướng quân, lão nên uống chút trà nóng đi! Trời lạnh quá!
Quận binh giáo úy Chu Văn sợ Phùng Hiếu Từ bị nghẹn chết, rón ra rón rén bước lên trước, khẽ nhắc nhở.
- Ồ!
Phùng Hiếu Từ khó khăn nuốt vào bụng, lương khô này không thể khó nuốt bằng năm đó ở biên cương xa xôi, trên ghềnh bãi sa mạc không tìm thấy nước, tuyết đọng lại cho rằng cam tuyền. Vừa nhớ đến cảm giác nằm ngủ trên tuyết năm đó, ông lại vừa bắt buộc mình phải phấn chấn tinh thần.
- Giờ gì rồi, sao bên ngoài trời lại tối như vậy!
- Mới giờ Mùi buổi chiều thôi.
Chu Văn khom người, nhét hồng trà đã được bỏ thêm muối vào trong tay Phùng Hiếu Từ.
- Chỉ có điều bên ngoài hình như có tuyết rơi, cho nên sắc trời mới âm u như thế!
- Tuyết rơi là tốt, tuyết rơi là tốt!
Phùng Hiếu Từ u mê gật đầu, Chu Văn điềm tĩnh tự nhiên, vẫn còn biết tán thưởng thời tiết biến hóa. Đối với nhóm giặc cỏ hạ trại trong đất hoang mà nói, với thời tiết rét lạnh này sẽ càng khó chịu đựng hơn. Nếu tuyết lớn rơi không ngừng mấy ngày đêm, các huynh đệ hoàn toàn không cần lo lắng cho sự an toàn của mình rồi.
- Ty chức vừa rồi đi ra ngoài dạo một vòng, quân phản loạn đã rút lui ba mặt, tất cả đều đóng quân ở vùng đất trũng thành nam rồi!
Chu Văn cười cười, chủ động báo cáo quân tình với Phùng Hiếu Từ. Theo y, nếu quân địch rút vòng vây, mọi người sẽ có cơ hội quay vòng lại giết về Cấp quận. Lúc này vạn sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu một mệnh lệnh của lão tướng quân mà thôi.
Một trận chiến ở Phũ Sơn, tướng sĩ đã nhận đủ thương vong thảm trọng, cho nên trước đó y chưa có cơ hội thể hiện cũng trở thành Giáo úy Quận binh quan trọng, có thể tùy tiện ra vào trong quân, cũng có thể lĩnh giáo quân vụ với Phùng Hiếu Từ bất cứ lúc nào. Nhưng những người khác trong quân hiển nhiên cũng không quá chào đón gã quận binh gà mờ này, nhìn nhau, khẽ bĩu môi.
- Ừ, hẳn nên vậy, hẳn nên vậy. Có thành Phũ Dưỡng ở phương bắc chống đỡ, thành nam sẽ hòa hoãn hơn một chút!
Phùng Hiếu Từ căn bản không để ý các động tác nhỏ của tướng lĩnh.
- Trình Danh Chấn không hổ là con cháu nhà tướng của Đại Tùy ta, phán đoán chuẩn xác. Ngăn trở quan đạo mặt nam Phũ Dương thì đã chặn được đường lui của lão phu. Trong một khắc đích xác vây kín bốn mặt.
Vừa nói xong, Chu Văn và các tướng lĩnh nghe vậy đều biến đổi sắc mặt. Phát hiện mọi người đột nhiên lâm vào trầm mặc, lão tướng quân đột nhiên ý thức được mình đang khen kẻ thù, bèn cười ngượng ngùng, giải thích:
- Đáng tiếc hắn không ra gì, cố tình đi làm kẻ tặc! Bệ hạ đã đáp ứng không dụng binh với Liêu Đông nữa, chỉ cần ra tay là có thể thu thập được đám mâu tặc này dễ như trở bàn tay!
- Ha hả!
- Ha hả!
Mọi người đều cười gượng, không muốn phản bác lời của Phùng Hiếu Từ nói, mà cũng không thể phản bác. Hoàng Đế bệ bạ Dương Quảng đang tại vị trước đây mỗi một trận chiến đều thắng. Từ đại mạc đánh tới Giang Nam, không hề đụng phải bất kỳ đối thủ nào, gần đây liên tục tấn công Liêu Đông, nguyên nhân chủ yếu là gian nịnh họa quốc, bản thân bệ hạ vẫn còn là thánh minh đấy, ít nhất ở mặt võ sự vẫn chưa hề giảm đi hùng phong năm xưa.
Chỉ có điều Hoàng đế bệ hạ có nhàn rỗi mà quan tâm ba nghìn tàn binh bại tướng khỉ gió này không? Đối với điều này, trong lòng mọi người đều không có lòng tin rồi. Lần đầu Liêu Đông chiến bại, biết rõ có mấy tướng quân, mấy ngàn dũng sĩ đang trở về, triều đình lại chiếu theo phương thức tráng sĩ chặt tay, Vệ Văn Thăng dùng lửa lớn đốt cầu nổi, khiến cho quân viễn chinh trơ mắt nhìn cố quốc gần trong gang tấc nhưng lại không thể không chuyển hướng về phía người Cao Cú Lệ đông hơn mình gấp bội. Lúc này đến lượt Hữu Võ Hầu bị vây ở Phũ Dương, Hoàng Đế bệ hạ phái người cứu viện sao?
- Nếu bệ hạ biết chúng ta vẫn còn kiên trì nhất định sẽ phái binh tới cứu viện! Lão tướng quân Hà Đông Khuất Đột Thông có giao tình nhiều năm với ta, cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm!
Quét ánh mắt một vòng, Phùng Hiếu Từ vì mọi người, vì mình mà tự khích lệ. Sĩ khí u mê bất lợi với thủ vững, bất kể trong lòng tuyệt vọng mức nào, mệt mỏi mức nào, khi tinh thần còn tỉnh táo, ông vẫn phải duy trì thái độ lạc quan.
Mà hiện tại, cũng là tiếng gió vang lên bên tai, lại làm cho trái tim ông rung lên từng đợt. Năm tháng khiến người ta già đi, ông đã không còn là Phùng Hiếu Từ năm xưa có thể xông ra khỏi người Đột Quyết, toàn thân không dính máu tươi, không chút nào cảm thấy mệt mỏi, mà những người bên cạnh Hữu Võ Hầu cũng không phải là Hữu Võ Hầu năm đó, bọn họ đều già rồi, bao gồm cả chiến kỳ có chữ “Tùy” trên mặt cờ cũng đã cũ kỹ rồi, so với kẻ địch Bắc Lỗ âm hiểm thì nhuệ khí của bọn họ đã bị mài mòn hơn, khiến cho mặt chiến kỳ Đại Tùy đã châm lên bao mộng tưởng và nhiệt huyết của vô số thành niên đã ngày càng ảm đảm hơn, ngày càng cũ nát hơn, ngày càng không có hiệu lực hiệu triệu hơn.
Chỉ có những người đã từng chứng kiến sự huy hoàng mới không cam lòng đối với kết cục của ngày hôm nay. Họ không cam lòng bị đám giặc cỏ quần áo rách nát đánh bại, càng không cam lòng thấy ánh mắt chết lặng của dân chúng trong thành khi nhìn thấy y chinh quan quân nhuộm máu. Nhưng đây không phải là điều khiến cho Phùng Hiếu Từ khó hiểu, mà khiến Phùng Hiếu Từ không thể giải thích được nhất là vì sao việc tác chiến với thổ phỉ lại là trách nhiệm của một mình ông. Binh mã của Dương Tích Thiện đóng trú tại Hàm Đan cách đó không xa, nghe nói ở quận Võ Dương cũng từng có một đội binh mã xuất hiện tại bờ đông Chương Thủy, mà địa phương ngay sau lưng ông cách không tới trăm dặm, An Dương thuộc trị sở của Ngụy Quận cũng có mấy ngàn quận binh đóng trú, mà Hữu Võ Hầu đã chiến bại nhiều ngày như vậy, mà quân đội của ba nơi này lại không hề có hành động cứu viện nào. Quận Thủ An Dương tự xưng là quân binh mới chiêu mộ đấy, lại không chịu nổi một trận chiến, Quận thừa quận Thanh Hà Dương Tích Thiện tự xưng là vượt qua Từ Thạch Sơn lại bị mấy vạn giặc cỏ ngăn trở, không thể tiếp tục nam tiến, mà giả dối nhất chính là quận binh Võ Dương, kẻ có tên là Ngụy Trưng không ngờ lại gửi đến một phong thư, nói nhà kho Lê Dương khả năng gặp nạn, sau đó lại coi đây là cớ biến mất không thấy bóng dáng nữa.
Chỉ mấy ngàn tên mâu tặc mà đánh hạ được nhà kho Lê Dương sao? Trừ phi là Thái thú Cấp Quận Trương Văn Kỳ là cục đất không biết suy nghĩ! Phùng Hiếu Từ không tin cái lý do này, ông kiên trì nghĩ, cái gọi là nhà kho Lê Dương gặp nguy hiểm chỉ là kẻ vô sỉ tiểu nhân có tên là Ngụy Trưng kia vì trốn tránh trách nhiệm mà nắn tạo lời nói dối vụng về mà thôi! Nhưng thỉnh thoảng nghĩ lại, ông cũng tỉnh táo ý thức được, nếu phỏng đoán của Ngụy Trưng là thật, vậy thì cuộc đời ngựa chiến của mình từ đây đã kết thúc rồi.
Những kẻ trên triều đình kia lúc này không cần tìm bất kỳ cớ gì rồi! Nhìn chậu than lụi dần đi, Phùng Hiếu Từ khẽ nhếch miệng, môi ông nứt nẻ, chỉ cần mấp máy chút là sẽ rỉ máu. Đó là hậu quả xấu của thời gian dài không được bổ sung thức ăn nước uống, Phùng Hiếu Từ hiểu rõ, nhưng ông lại không có khẩu vị.
Ngẫu nhiên một hai lần chiến bại cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là vĩnh viễn mất đi cơ hội rửa sạch sỉ nhục. Những lũ tiểu nhân trên triều đình kia không có khả năng bày đặt lấy cớ có sẵn không dùng, Hoàng đế bệ hạ đa nghi dễ giận cũng sẽ không tha thứ khuyết điểm người khác, mà cho dù ông qua được hai đạo quan khẩu là triều thần và hoàng đế, Phùng Hiếu Từ ông cũng không thể đối mặt với linh hồn của mình. Những ngày bị vây khốn ở trong tòa cô thành này, mỗi ngày khi vừa nhắm mắt lại, là ông đều nhìn thấy những đồng đội đã chết trận, cả người đầy máu, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ông, khinh miệt vì ông dễ dàng bị đám thổ phỉ ngăn cản, khinh miệt vì ông đã dùng thanh danh của mình để đưa nhiều huynh đệ như vậy đi vào tử địa.
Lo âu, bứt rứt, thất vọng, đủ loại cảm xúc giống như vạn con rắn độc, cắn nuốt từng chút thân thể và tinh thần của ông. Bị ảnh hưởng của chủ tướng, các huynh đệ Hữu Võ Hầu còn sót lại cũng đều uể oải không phấn chấn, bọn họ cũng không nhìn thấy con đường sống, cũng đều hiểu, quân phản loạn sở dĩ không công thành, không phải là vì sợ hãi, mà là vì đã nắm chắc mười phần thắng, nên cho dù bận cũng vẫn cứ ung dung chờ đợi cơ hội tốt nhất.
- Ta sẽ không cho ngươi cơ hội!
Đối diện với ngọn lửa tàn, Phùng Hiếu Từ lẩm bẩm. Dường như trong ngọn lửa đang có một đôi tai lắng nghe lời ông nói, từng chữ rơi vào Trình Danh Chấn ở nơi nào đó.
- Quyết không.
Cắn môi dưới đến tướm máu, lão tướng quân quật cường lặp lại, tay tìm tòi ben cạnh, cầm lương khô nhét vào trong miệng nhai nuốt một chút. Thấy lão tướng quân bắt đầu ăn, chúng thân binh vội vàng đem đồ ăn nguội lạnh chuyển đến bên chậu than để quay nóng, thuận tay rót một chén hồng trà nóng hổi. Phùng Hiếu Từ lại dường như không phát hiện ra, không cầm đũa gắp thức ăn, cũng không uống trà, chỉ ra sức nhai nuốt, nuốt hết cả máu của mình vào yết hầu.
- Tướng quân, lão nên uống chút trà nóng đi! Trời lạnh quá!
Quận binh giáo úy Chu Văn sợ Phùng Hiếu Từ bị nghẹn chết, rón ra rón rén bước lên trước, khẽ nhắc nhở.
- Ồ!
Phùng Hiếu Từ khó khăn nuốt vào bụng, lương khô này không thể khó nuốt bằng năm đó ở biên cương xa xôi, trên ghềnh bãi sa mạc không tìm thấy nước, tuyết đọng lại cho rằng cam tuyền. Vừa nhớ đến cảm giác nằm ngủ trên tuyết năm đó, ông lại vừa bắt buộc mình phải phấn chấn tinh thần.
- Giờ gì rồi, sao bên ngoài trời lại tối như vậy!
- Mới giờ Mùi buổi chiều thôi.
Chu Văn khom người, nhét hồng trà đã được bỏ thêm muối vào trong tay Phùng Hiếu Từ.
- Chỉ có điều bên ngoài hình như có tuyết rơi, cho nên sắc trời mới âm u như thế!
- Tuyết rơi là tốt, tuyết rơi là tốt!
Phùng Hiếu Từ u mê gật đầu, Chu Văn điềm tĩnh tự nhiên, vẫn còn biết tán thưởng thời tiết biến hóa. Đối với nhóm giặc cỏ hạ trại trong đất hoang mà nói, với thời tiết rét lạnh này sẽ càng khó chịu đựng hơn. Nếu tuyết lớn rơi không ngừng mấy ngày đêm, các huynh đệ hoàn toàn không cần lo lắng cho sự an toàn của mình rồi.
- Ty chức vừa rồi đi ra ngoài dạo một vòng, quân phản loạn đã rút lui ba mặt, tất cả đều đóng quân ở vùng đất trũng thành nam rồi!
Chu Văn cười cười, chủ động báo cáo quân tình với Phùng Hiếu Từ. Theo y, nếu quân địch rút vòng vây, mọi người sẽ có cơ hội quay vòng lại giết về Cấp quận. Lúc này vạn sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu một mệnh lệnh của lão tướng quân mà thôi.
Một trận chiến ở Phũ Sơn, tướng sĩ đã nhận đủ thương vong thảm trọng, cho nên trước đó y chưa có cơ hội thể hiện cũng trở thành Giáo úy Quận binh quan trọng, có thể tùy tiện ra vào trong quân, cũng có thể lĩnh giáo quân vụ với Phùng Hiếu Từ bất cứ lúc nào. Nhưng những người khác trong quân hiển nhiên cũng không quá chào đón gã quận binh gà mờ này, nhìn nhau, khẽ bĩu môi.
- Ừ, hẳn nên vậy, hẳn nên vậy. Có thành Phũ Dưỡng ở phương bắc chống đỡ, thành nam sẽ hòa hoãn hơn một chút!
Phùng Hiếu Từ căn bản không để ý các động tác nhỏ của tướng lĩnh.
- Trình Danh Chấn không hổ là con cháu nhà tướng của Đại Tùy ta, phán đoán chuẩn xác. Ngăn trở quan đạo mặt nam Phũ Dương thì đã chặn được đường lui của lão phu. Trong một khắc đích xác vây kín bốn mặt.
Vừa nói xong, Chu Văn và các tướng lĩnh nghe vậy đều biến đổi sắc mặt. Phát hiện mọi người đột nhiên lâm vào trầm mặc, lão tướng quân đột nhiên ý thức được mình đang khen kẻ thù, bèn cười ngượng ngùng, giải thích:
- Đáng tiếc hắn không ra gì, cố tình đi làm kẻ tặc! Bệ hạ đã đáp ứng không dụng binh với Liêu Đông nữa, chỉ cần ra tay là có thể thu thập được đám mâu tặc này dễ như trở bàn tay!
- Ha hả!
- Ha hả!
Mọi người đều cười gượng, không muốn phản bác lời của Phùng Hiếu Từ nói, mà cũng không thể phản bác. Hoàng Đế bệ bạ Dương Quảng đang tại vị trước đây mỗi một trận chiến đều thắng. Từ đại mạc đánh tới Giang Nam, không hề đụng phải bất kỳ đối thủ nào, gần đây liên tục tấn công Liêu Đông, nguyên nhân chủ yếu là gian nịnh họa quốc, bản thân bệ hạ vẫn còn là thánh minh đấy, ít nhất ở mặt võ sự vẫn chưa hề giảm đi hùng phong năm xưa.
Chỉ có điều Hoàng đế bệ hạ có nhàn rỗi mà quan tâm ba nghìn tàn binh bại tướng khỉ gió này không? Đối với điều này, trong lòng mọi người đều không có lòng tin rồi. Lần đầu Liêu Đông chiến bại, biết rõ có mấy tướng quân, mấy ngàn dũng sĩ đang trở về, triều đình lại chiếu theo phương thức tráng sĩ chặt tay, Vệ Văn Thăng dùng lửa lớn đốt cầu nổi, khiến cho quân viễn chinh trơ mắt nhìn cố quốc gần trong gang tấc nhưng lại không thể không chuyển hướng về phía người Cao Cú Lệ đông hơn mình gấp bội. Lúc này đến lượt Hữu Võ Hầu bị vây ở Phũ Dương, Hoàng Đế bệ hạ phái người cứu viện sao?
- Nếu bệ hạ biết chúng ta vẫn còn kiên trì nhất định sẽ phái binh tới cứu viện! Lão tướng quân Hà Đông Khuất Đột Thông có giao tình nhiều năm với ta, cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm!
Quét ánh mắt một vòng, Phùng Hiếu Từ vì mọi người, vì mình mà tự khích lệ. Sĩ khí u mê bất lợi với thủ vững, bất kể trong lòng tuyệt vọng mức nào, mệt mỏi mức nào, khi tinh thần còn tỉnh táo, ông vẫn phải duy trì thái độ lạc quan.
/402
|