Nhân số kỵ binh đang xông tới hẳn là trên hai ngàn người, mà huynh đệ trong tay Vương Nhị Mao tính toán đâu ra đấy, ngay cả người bị thương cũng chỉ hơn năm trăm. Dựa vào điều này, dù là thần tiên đến đây cũng không cách nào đánh. Tình thế khẩn cấp, y không có thời gian do dự, giơ hoành đao trong tay lên, la to:
- Mọi người, lên ngựa, một người ba kỵ, chạy về phía nam.
- Chạy về phía nam?
Chúng lâu la nghe vậy đều sửng sốt, nhưng trường kỳ huấn luyện đã luyện cho bọn họ thành thói quen tuân theo mệnh lệnh của chủ tướng, tất cả đều nhảy lên vật cưỡi, thuận tay quơ lấy dây cương của hai con chiến mã cách mình gần nhất, hò hét chạy về phía nam.
- Lên ngựa, lên ngựa, chạy về phía trước, sau đó hẵng hội hợp.
Thân làm chủ tướng, Vương Nhị Mao không thể một mình chạy trốn, y đánh ngựa xoay quanh, hét khàn cả giọng:
- Lên ngựa, mỗi người ba kỵ, chạy đằng trước.
- Lên ngựa, lên ngựa, chạy về phía trước, sau đó hẵng hội hợp.
Nhóm thân binh cũng gấp đến đỏ mắt, chẳng quan tâm thổi kèn, cùng kêu lớn.
Cũng may trong quân ít người, dù hỗn loạn nhưng tạo thành chật chội cũng có hạn, giây lát sau, bao gồm cả Chu Lão Căn, Hùng Khoát Hải cũng đều nhảy lên vật cưỡi, một đám lại không chịu đi trước, khẩn trương vây chung quanh Vương Nhị Mao, chờ và cùng tiến lui với chủ tướng.
- Đi đi, chờ làm gì, chậm trễ nữa, không ai chạy kịp đấy.
Vương Nhị Mao lại đỏ mắt hét to, quay đầu ngựa, chạy về đồng hoang phía nam. Vừa chạy, vừa lưu luyến quay lại nhìn hướng quân địch, đang mong đợi có càng nhiều huynh đệ có thể chạy tìm đường sống. Y nhìn thấy vật cưỡi của Liễu Lão Tam càng lúc chạy càng chậm, sắp bị nước lũ màu vàng đất nuốt rồi, y nhìn thấy mười mấy bóng dáng quen thuộc giống như con nai trong bầy sói bị tốc độ nhanh như chiến mã vây quanh, rồi biến mất không thấy gì nữa. Y nhìn thấy Viên Thủ Tự trốn không thể trốn mang theo mấy huynh đệ cuối cùng quay lại đánh về phía quân địch, sau đó nhìn thấy hoành đao sáng như tuyết giơ lên dưới ánh mặt trời, nâng ra một rừng cây giống như Lang Nha...
Rất nhanh, y không còn thấy gì nữa, quân địch nhanh chóng chủ động tiêu diệt huynh đệ này của y, sau đó là một cái xoay người cực đẹp, đuổi theo chặt chẽ.
Nhân số, trang bị, huấn luyện trình độ đều không thể bằng đối phương, đám người Vương Nhị Mao ngoại trừ cắn chặt răng tiếp tục chạy ra, thì không còn lựa chọn nào khác. Cũng may quân địch trang bị quá nặng, ảnh hưởng tới sức chịu đựng của chiến mã, mà nhóm lục lâm hào kiệt may mắn là một người ba kỵ, có thể thay ngựa bất cứ lúc nào, cho nên chưa tới nửa canh giờ, khoảnh cách song phương bắt đầu càng kéo càng xa.
Lần đầu tiên theo quân xuất chinh, trong ngực Hùng Khoát Hải cảm thấy vô cùng luống cuống, ngẩng đầu nhìn lại, gã phát hiện sắc mặt Chu Lão Căn và đám lục lâm cũng hết sức khó coi, giống như bị thiếu nợ mấy trăm xâu tiền. Mọi người giữ im lặng vùi đầu chạy, bỏ xa chiến trường lại, lại chạy thêm nửa canh giờ nữa, đồng đội ở phía trước dừng lại chờ ngày càng nhiều, toàn bộ các huynh đệ tự chủ động lo chạy đã tụ tập lại, dựa theo thứ tự hành quân bình thường đi theo phía sau Vương đường chủ, đợi y dẫn đoàn người đi tới một hướng mới.
Vương Nhị Mao ngẩng đầu nhìn xung quanh, đã có thể nhìn thấy bóng người núi cô độc phía đông nam, từng lớp tuyết dày đọng ở dưới chân núi liên miên, ánh nắng giữa trưa phản xạ với tuyết phong, muôn hồng nghìn tía, rực rỡ vô cùng. Từ chân núi này vòng về phía đông, là có thể đi dọc theo quan đạo lao thẳng tới Lê Dương. Mấy ngày trước y và Trương Trư Bì chính là theo con đường này đi đánh lén thành Lê Dương đấy, hôm nay lại dọc theo cùng một phương hướng bị quan quân đuổi đi qua.
Lúc này trong thành Lê Dương chưa chắc có quan quân, nếu giết một hồi mã thương, Vương Nhị Mao có hơn bảy phần có thể đánh đoạt lại Lê Dương. Nhưng làm như vậy mà nói, cẩu quan Vương Biện từ bờ nam Hoàng Hà chạy tới và đám quan quân tinh nhuệ không rõ lai lịch đuổi sau lưng là có thể liên kết với ông ta ngăn ở trong thành Lê Dương, năm trăm giặc cỏ đối mặt với mấy vạn quan quân còn muốn bảo vệ thành Lê Dương, loại mộng đẹp này đồ ngốc mới dám làm!
Vương Nhị Mao không phải đồ ngốc, cũng không cố đóng trú ở cô thành dũng khí chống lại mấy vạn đại quân. Vừa rồi y sở dĩ chọn chạy trốn về hướng nam mà không chọn hướng bắc là bởi vì Trương Trư Bì áp tải đồ quân nhu lương thảo đang đuổi tới đầm Cự Lộc, nếu chẳng may quan quân phát hiện bọn họ, mấy vạn lương thảo đồ quân nhu se bị đoạt lại, lần này chiến quả đi đánh lén Lê Dương đã mất toàn bộ rồi, mặc dù may mắn quan quân không đụng phải đội của Trương Trư Bì đang vận chuyển đồ quân nhu, dẫn bọn họ về hướng bắc, cũng có thể làm cho bọn họ hội hợp với Phùng Hiếu Từ. Huynh đệ tốt Trình Danh Chấn mất bao nhiêu công sức mới khiến cho Phùng Hiếu Từ nhảy vào cạm bẫy, Vương Nhị Mao không muốn để bao nỗ lực của toàn bộ đầm Cự Lộc thất bại trong gang tấc.
Cho nên, trong khoảnh khắc gấp gáp kia, y chỉ có thể hạ lệnh mọi người chạy trốn phía nam, dẫn dụ quan quân không rõ nơi phát ra kia đi về phía nam, rời xa Trương Trư Bì và quần hùng đầm Cự Lộc. Nhưng sau khi đi về hướng nam rồi thì sẽ đi như nào tiếp? Vương Nhị Mao lúc ấy chưa kịp suy xét, giờ phút này rốt cục mới có cơ hội suy nghĩ sâu xa hơn, lại phát hiện hai mắt mình tối đen.
- Đi học theo quan đạo bên phái đi về phía nam là thành Triều Ca, hướng đông, chúng ta quay về Lê Dương!
Thấy chủ tướng nhà mình vẫn do dự không tiến, Hùng Khoát Hải nghĩ hẳn đối phương không biết đường, giục ngựa đuổi tới bên cạnh, khẽ nhắc nhở.
- Tường thành Triều Ca có cao không, bình thường có quan quân đóng hay không?
Vương Nhị Mao sau chút do dự, dò hỏi. Lộ hướng bắc đã bị chặt đứt rồi, hướng đông đi thành Lê Dương cũng tương đương tìm chết, kế hiện giờ, y chỉ có thể tiếp tục đi hướng nam, đi một bước tính một bước, lẻn vào trong tìm kiếm cơ hội lên phía bắc.
Đối với tình huống các nơi Hà Bắc nam bộ, Hùng Khoát Hải dắt lừa thuê mà sống rõ ràng như lòng bàn tay mình. Vương Nhị Mao vừa hỏi, y lập tức đưa ra đáp án chính xác.
- Thành Triều Ca mấy trăm năm trước hoang phế, tuy rằng bây giờ vẫn gọi là thành, nhưng chỉ là có vài trại và có vài ngàn gia đình lớn nhỏ, đối diện với quan đạo là có đạo tường thấp, vòng lên phía nam nửa dặm, tất cả tường thành đều sụp rồi, căn bản không cần xuống ngựa đều có thể trực tiếp vọt vào bên trong thành!
- Nếu chúng ta đánh thành Triều Ca thì sao?
Vương Nhị Mao nhíu mày, thanh âm bình tĩnh tiếp tục truy hỏi.
- Nhất...Nhất định có thể đánh hạ!
Hùng Khoát Hải bất an nhìn lướt qua hướng bắc, thấp giọng đáp lại.
- Nhưng đánh hạ cũng không chiếm được bao nhiêu lương thực đâu, người ở đó rất nghèo, quan quân lại chẳng khác gì đám ruồi bọ...
- Vậy còn hơn là so với đi Lê Dương, bị hai đội quân vây kín, chúng ta một ngày cũng không kiên trì nổi!
Chu Lão Căn cũng thúc ngựa lên, nghĩ kế nói với chủ tướng. Sau một trận đại thắng lại rơi vào trận thảm bại, giờ phút này dũng khí của các huynh đệ đã giảm tới mức cực hạn, nếu lại đi khốn thủ cô thành, quan quân chỉ cần một trận xung phong, là có thể khiến mọi người tan thành tro bụi rồi.
- Mọi người, lên ngựa, một người ba kỵ, chạy về phía nam.
- Chạy về phía nam?
Chúng lâu la nghe vậy đều sửng sốt, nhưng trường kỳ huấn luyện đã luyện cho bọn họ thành thói quen tuân theo mệnh lệnh của chủ tướng, tất cả đều nhảy lên vật cưỡi, thuận tay quơ lấy dây cương của hai con chiến mã cách mình gần nhất, hò hét chạy về phía nam.
- Lên ngựa, lên ngựa, chạy về phía trước, sau đó hẵng hội hợp.
Thân làm chủ tướng, Vương Nhị Mao không thể một mình chạy trốn, y đánh ngựa xoay quanh, hét khàn cả giọng:
- Lên ngựa, mỗi người ba kỵ, chạy đằng trước.
- Lên ngựa, lên ngựa, chạy về phía trước, sau đó hẵng hội hợp.
Nhóm thân binh cũng gấp đến đỏ mắt, chẳng quan tâm thổi kèn, cùng kêu lớn.
Cũng may trong quân ít người, dù hỗn loạn nhưng tạo thành chật chội cũng có hạn, giây lát sau, bao gồm cả Chu Lão Căn, Hùng Khoát Hải cũng đều nhảy lên vật cưỡi, một đám lại không chịu đi trước, khẩn trương vây chung quanh Vương Nhị Mao, chờ và cùng tiến lui với chủ tướng.
- Đi đi, chờ làm gì, chậm trễ nữa, không ai chạy kịp đấy.
Vương Nhị Mao lại đỏ mắt hét to, quay đầu ngựa, chạy về đồng hoang phía nam. Vừa chạy, vừa lưu luyến quay lại nhìn hướng quân địch, đang mong đợi có càng nhiều huynh đệ có thể chạy tìm đường sống. Y nhìn thấy vật cưỡi của Liễu Lão Tam càng lúc chạy càng chậm, sắp bị nước lũ màu vàng đất nuốt rồi, y nhìn thấy mười mấy bóng dáng quen thuộc giống như con nai trong bầy sói bị tốc độ nhanh như chiến mã vây quanh, rồi biến mất không thấy gì nữa. Y nhìn thấy Viên Thủ Tự trốn không thể trốn mang theo mấy huynh đệ cuối cùng quay lại đánh về phía quân địch, sau đó nhìn thấy hoành đao sáng như tuyết giơ lên dưới ánh mặt trời, nâng ra một rừng cây giống như Lang Nha...
Rất nhanh, y không còn thấy gì nữa, quân địch nhanh chóng chủ động tiêu diệt huynh đệ này của y, sau đó là một cái xoay người cực đẹp, đuổi theo chặt chẽ.
Nhân số, trang bị, huấn luyện trình độ đều không thể bằng đối phương, đám người Vương Nhị Mao ngoại trừ cắn chặt răng tiếp tục chạy ra, thì không còn lựa chọn nào khác. Cũng may quân địch trang bị quá nặng, ảnh hưởng tới sức chịu đựng của chiến mã, mà nhóm lục lâm hào kiệt may mắn là một người ba kỵ, có thể thay ngựa bất cứ lúc nào, cho nên chưa tới nửa canh giờ, khoảnh cách song phương bắt đầu càng kéo càng xa.
Lần đầu tiên theo quân xuất chinh, trong ngực Hùng Khoát Hải cảm thấy vô cùng luống cuống, ngẩng đầu nhìn lại, gã phát hiện sắc mặt Chu Lão Căn và đám lục lâm cũng hết sức khó coi, giống như bị thiếu nợ mấy trăm xâu tiền. Mọi người giữ im lặng vùi đầu chạy, bỏ xa chiến trường lại, lại chạy thêm nửa canh giờ nữa, đồng đội ở phía trước dừng lại chờ ngày càng nhiều, toàn bộ các huynh đệ tự chủ động lo chạy đã tụ tập lại, dựa theo thứ tự hành quân bình thường đi theo phía sau Vương đường chủ, đợi y dẫn đoàn người đi tới một hướng mới.
Vương Nhị Mao ngẩng đầu nhìn xung quanh, đã có thể nhìn thấy bóng người núi cô độc phía đông nam, từng lớp tuyết dày đọng ở dưới chân núi liên miên, ánh nắng giữa trưa phản xạ với tuyết phong, muôn hồng nghìn tía, rực rỡ vô cùng. Từ chân núi này vòng về phía đông, là có thể đi dọc theo quan đạo lao thẳng tới Lê Dương. Mấy ngày trước y và Trương Trư Bì chính là theo con đường này đi đánh lén thành Lê Dương đấy, hôm nay lại dọc theo cùng một phương hướng bị quan quân đuổi đi qua.
Lúc này trong thành Lê Dương chưa chắc có quan quân, nếu giết một hồi mã thương, Vương Nhị Mao có hơn bảy phần có thể đánh đoạt lại Lê Dương. Nhưng làm như vậy mà nói, cẩu quan Vương Biện từ bờ nam Hoàng Hà chạy tới và đám quan quân tinh nhuệ không rõ lai lịch đuổi sau lưng là có thể liên kết với ông ta ngăn ở trong thành Lê Dương, năm trăm giặc cỏ đối mặt với mấy vạn quan quân còn muốn bảo vệ thành Lê Dương, loại mộng đẹp này đồ ngốc mới dám làm!
Vương Nhị Mao không phải đồ ngốc, cũng không cố đóng trú ở cô thành dũng khí chống lại mấy vạn đại quân. Vừa rồi y sở dĩ chọn chạy trốn về hướng nam mà không chọn hướng bắc là bởi vì Trương Trư Bì áp tải đồ quân nhu lương thảo đang đuổi tới đầm Cự Lộc, nếu chẳng may quan quân phát hiện bọn họ, mấy vạn lương thảo đồ quân nhu se bị đoạt lại, lần này chiến quả đi đánh lén Lê Dương đã mất toàn bộ rồi, mặc dù may mắn quan quân không đụng phải đội của Trương Trư Bì đang vận chuyển đồ quân nhu, dẫn bọn họ về hướng bắc, cũng có thể làm cho bọn họ hội hợp với Phùng Hiếu Từ. Huynh đệ tốt Trình Danh Chấn mất bao nhiêu công sức mới khiến cho Phùng Hiếu Từ nhảy vào cạm bẫy, Vương Nhị Mao không muốn để bao nỗ lực của toàn bộ đầm Cự Lộc thất bại trong gang tấc.
Cho nên, trong khoảnh khắc gấp gáp kia, y chỉ có thể hạ lệnh mọi người chạy trốn phía nam, dẫn dụ quan quân không rõ nơi phát ra kia đi về phía nam, rời xa Trương Trư Bì và quần hùng đầm Cự Lộc. Nhưng sau khi đi về hướng nam rồi thì sẽ đi như nào tiếp? Vương Nhị Mao lúc ấy chưa kịp suy xét, giờ phút này rốt cục mới có cơ hội suy nghĩ sâu xa hơn, lại phát hiện hai mắt mình tối đen.
- Đi học theo quan đạo bên phái đi về phía nam là thành Triều Ca, hướng đông, chúng ta quay về Lê Dương!
Thấy chủ tướng nhà mình vẫn do dự không tiến, Hùng Khoát Hải nghĩ hẳn đối phương không biết đường, giục ngựa đuổi tới bên cạnh, khẽ nhắc nhở.
- Tường thành Triều Ca có cao không, bình thường có quan quân đóng hay không?
Vương Nhị Mao sau chút do dự, dò hỏi. Lộ hướng bắc đã bị chặt đứt rồi, hướng đông đi thành Lê Dương cũng tương đương tìm chết, kế hiện giờ, y chỉ có thể tiếp tục đi hướng nam, đi một bước tính một bước, lẻn vào trong tìm kiếm cơ hội lên phía bắc.
Đối với tình huống các nơi Hà Bắc nam bộ, Hùng Khoát Hải dắt lừa thuê mà sống rõ ràng như lòng bàn tay mình. Vương Nhị Mao vừa hỏi, y lập tức đưa ra đáp án chính xác.
- Thành Triều Ca mấy trăm năm trước hoang phế, tuy rằng bây giờ vẫn gọi là thành, nhưng chỉ là có vài trại và có vài ngàn gia đình lớn nhỏ, đối diện với quan đạo là có đạo tường thấp, vòng lên phía nam nửa dặm, tất cả tường thành đều sụp rồi, căn bản không cần xuống ngựa đều có thể trực tiếp vọt vào bên trong thành!
- Nếu chúng ta đánh thành Triều Ca thì sao?
Vương Nhị Mao nhíu mày, thanh âm bình tĩnh tiếp tục truy hỏi.
- Nhất...Nhất định có thể đánh hạ!
Hùng Khoát Hải bất an nhìn lướt qua hướng bắc, thấp giọng đáp lại.
- Nhưng đánh hạ cũng không chiếm được bao nhiêu lương thực đâu, người ở đó rất nghèo, quan quân lại chẳng khác gì đám ruồi bọ...
- Vậy còn hơn là so với đi Lê Dương, bị hai đội quân vây kín, chúng ta một ngày cũng không kiên trì nổi!
Chu Lão Căn cũng thúc ngựa lên, nghĩ kế nói với chủ tướng. Sau một trận đại thắng lại rơi vào trận thảm bại, giờ phút này dũng khí của các huynh đệ đã giảm tới mức cực hạn, nếu lại đi khốn thủ cô thành, quan quân chỉ cần một trận xung phong, là có thể khiến mọi người tan thành tro bụi rồi.
/402
|