- Bị vây khốn thế, không nghĩ tinh thần lại tỉnh táo vậy.
Ngụy Đức Thâm có thể nhận ra ý căm tức trong giọng nói kia, nhưng lại không hề tức giận:
- Chúng ta vào quân trướng nói chuyện đi, nhân lúc ta đang có chuyện muốn nói!
Nghe vậy, Ngụy Trưng hơi sững sờ, chủ động đẩy rèm cửa quân trướng, chìa tay mời. Ngụy Đức Thâm cũng không nhún nhường, đĩnh đạc mà đi trước Ngụy Trưng, mắt đảo một vòng, lại đĩnh đạc ngồi ở vị trí chủ tọa sau soái án, đặt giày bẩn lên soái án.
Hành vi của gã hết sức khác thường, Ngụy Trưng cũng không dám phát tác, bình tâm ngồi sang một bên, nhìn xem trong hồ lô của đối phương có bán thuốc gì. Khảo nghiệm tính nhẫn nại của Ngụy Trưng chốc lát, quận thừa Quý Hương Ngụy Đức Thâm rốt cục cảm thấy mỹ mãn, cười cười thu lại đôi giày trên bàn soái, thấp giọng trêu chọc:
- Huyền Thành quả nhiên kiềm chế giỏi, không ngờ một chút cũng không tức giận! Chẳng phải vừa rồi ngươi đã mất kiên nhẫn đó sao? Vì sao trước ngạo mạn sau cung kính?
Tâm tư Nguy Trưng xoay chuyển, sớm đã cho rằng hành vi của Ngụy Đức Thâm khác thường là vì có chiêu gì đằng sau cho mình, nên vô cùng khiêm tốn cười cười, đánh trống lảng, nói:
- Nếu Ngụy Đức Thâm cởi giày ném ra ngoài trướng vải, ta cũng có thể nhặt về giúp ngươi. Nhưng nếu ngươi nghĩ ra một kế sách thần kỳ, ta sẵn lòng lạy tạ...
- Quả nhiên là Ngụy Huyền Thành, ta không nhìn lầm ngươi!
Ngụy Đức Thâm cười ha ha, bật dậy từ sau án, chụp bả vai của Ngụy Trưng:
- Thật ra ta không có diệu kế gì cho ngươi cả, nhưng ta có thể cam đoan, bất kể là chúng ta không đánh hạ được Lê Dương, ta và ngươi đều có công không có tội.
- Đức Thâm đang an ủi ta!
Sắc mặt Ngụy Trưng đầu tiên là cứng đờ, sau đó thì biến thành cười khổ:
- Ngụy mỗ thân là Trưởng sử, đương nhiên thuộc lòng quốc pháp. Dựa theo luật lệ Đại Tùy, ta và ngươi...
- Luật lệ Đại Tùy là định khi thịnh thế, mà lúc này đang là loạn thế.
Ngụy Đức Thâm thu lại nụ cười, thở dài:
- Thật ra ngay từ ngày chúng ta bắt đầu hành quân, ta đã nghĩ thấu đáo, triều đình sẽ không truy cứu định tội chúng ta, bên phía Nguyên Quận Thủ cũng có phương pháp xử lý đầy đủ để gỡ tội cho chúng ta, chỉ có điều nếu không đánh một trận với lưu tặc, trong lòng Ngụy mỗ thật sự không cam lòng, thật không cam lòng mà!
Ngụy Trưng bị lời nói này làm cho chẳng hiểu ra sao, hai mắt mở to, trong ánh mắt tràn ngập tia khó tin. Nếu như không phải gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì nữa, chẳng phải là đã cổ vũ tất cả quan viên “tảo môn tiền tuyết” (1) sao? Nhưng trong mơ hồ, y lại cảm thấy lời nói của Ngụy Đức Thâm có lý, cụ thể có lý ở chỗ nào, y lại không hiểu rõ.
Ngụy Trưng lúc này chẳng qua chỉ là một người mới bước vào con đường làm quan, làm sao hiểu được đạo lý huyền diệu trong quan trường Đại Tùy này. Ngụy Đức Thâm nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của y, lại thở dài, hạ thấp giọng nói:
- Ngươi không phát hiện sao, Trữ chủ bộ đi gom góp vật tư khao quân tại sao vẫn chưa trở về? Mà tai họa lại xảy ra nhiều ngày như vậy, thậm chí ngay cả một bức thư truy hỏi của Nguyên Quận Thủ cũng không có?
Điều này đích xác là khiến người ta nghi ngờ, nhưng liên tưởng đến tình trạng thời tiết, Ngụy Trưng lại chủ động giải thích thay Quận Thủ Võ Dương Nguyên Bảo Tàng và chủ bộ Trữ Vạn Quân:
- Tuyết lớn như vậy, Nguyên Quận Thủ mặc dù có chuyện dặn dò chúng ta, người đưa tin cũng rất khó chạy tới. Về phần Trữ chủ bộ, nếu không phải hắn vận chuyển vật tư khao quân đến bờ nam Hoàng Hà, Vương Tướng quân cũng không có khả năng xuất binh nhanh như vậy!
- Ha hà!
Ngụy Đức Thâm cười lắc đầu.
- Huyền Thành lão đệ, nếu nói là mưu hoa chính sự, ngươi thật sự khiến Ngụy mỗ khâm phục. Nhưng luận kinh nghiệm quan trường, thì ngươi thật sự kém quá xa. Cùng là đạp tuyết, Trữ chủ bộ vận chuyển đồ quân nhu, sao có thể đi nhanh được hơn chúng ta? Có thể nhanh hơn chúng ta, chỉ có thể là gia nô của Quận Thủ đại nhân. Mà Vương Tướng quân sở dĩ chủ động giết qua Hoàng Hà, chỉ sợ không phải nhận hối lộ của Trữ Chủ bộ, mà là bị những người khác trên triều đình đâm vào mông đấy.
- Lời nói này là có ý gì?
Chớp mắt Ngụy Trưng đứng thẳng lên, cau mày hỏi. Y là một tay Nguyên Bảo Tàng cất nhắc lên, trong lòng không thể nào chấp nhận được người khác có bất kính với ân công của mình. Mà Ngụy Đức Thâm nói gần nói xa, rõ ràng là là ám chỉ Nguyên Bảo Tàng cấu kết triều thần, một tay che trời.
- Ta còn có thể có ý gì. Hành động này của Nguyên Quận Thủ chẳng những cứu bọn ngươi, hơn nữa cũng đã cứu ta. Ngụy mỗ cảm tạ còn không kịp, sao trong lòng lại oán hận chứ!
Ngụy Đức Thâm cười lạnh vài tiếng, lại bướng bỉnh ghé mông trên bàn soái.
- Nguyên Quận Thủ của chúng ta và Tiền thái thú Cấp Quận Nguyên Vụ Bản là đồng tộc, Nguyên Vụ Bản theo kẻ tặc, thân bại danh liệt. Mà Nguyên Quận Thủ của chúng ta lại không chút nào bị liên lụy, thậm chí cũng không hề bị triều đình hoài nghi, điểm này chẳng lẽ Huyền Thành không cảm thấy kỳ lạ sao?
Thái thú Cấp Quận Nguyên Vụ Bản chiến bại bị giết, toàn gia già trẻ đều bị sung làm gia nô người hầu cho Vũ Văn gia, Ngụy Trưng từng thấy rất rõ ràng. Lúc ấy y cũng từng lo lắng thay cho Đông chủ Nguyên Bảo Tàng, sợ ông ta bị liên lụy, nhưng sự thật chứng minh, triều đình xử lý phản loạn công bằng, không những Nguyên Bảo Tàng không bị liên lụy, mà còn hạ chỉ ca ngợi ông ta lúc ấy đã giữ nghiêm bổn phận, ngăn cản phản tặc tiến vào tấn công quận Võ Dương.
Đương nhiên Ngụy Trưng hiểu rõ, cái gọi là công lao huyết chiến với phản tặc là không hề có. Phản quân của Dương Huyền Cảm vội vàng tấn công Đông đô, căn bản cũng không có hướng phát triển lên phía bắc, lúc ấy y còn thật sự vui mừng, cảm thấy triều đình là vì trấn an địa phương, cho nên mới cấp một công lao này. Giờ phút này nghe Ngụy Đức Thâm nhắc lại, rốt cuộc đã hiểu rõ huyền diệu trong đó, hóa ra không phải là triều đình xử sự công đạo, mà là Quận Thủ đại nhân mạnh vì gạo, bạo vì tiền, xử lý trơn tru mọi quan hệ từ trên xuống dưới rồi, cho nên mới thong dong tránh được một kiếp.
Nếu như liên lụy quân phản loạn tiến vào cũng không tính là tội lớn, ngẫu nhiên bị quân phản loạn đánh bại, vậy thì tốn chút khí lực cũng có thể trốn tránh được sao? Nghĩ đến điểm này, Ngụy Trưng không kìm nổi cùng Ngụy Đức Thâm thở dài.
- Sớm biết rằng như vậy, ta cần gì phải khiến Trữ Chủ bộ đi địa phương gom góp khao quân vật tư chứ, chỉ cần gửi một phong thư cho Nguyên Quận thủ là được, còn dễ dàng hơn so với việc sử dụng vàng bạc.
- Không thể nói như vậy!
Ngụy Đức Thâm khẽ lắc đầu:
- Một số quyền thần trong triều đình từ trước đến nay là là mua bán công bình, già trẻ không gạt. Nguyên đại nhân cầu cứu bọn họ, chắc chắn phải chi ra một khoản tiền rất lớn. Trữ Chủ bộ đi gom góp đồ quân nhu tiếp tế, vừa lúc đụng phải hố này. Nếu Nguyên Quận Thủ đã cầu người giúp đỡ mà không đưa ra được lợi ích gì, vậy thì sẽ không có ai đồng ý ra mặt giúp hắn vượt qua kiểm tra rồi.
Hóa ra là như thế! Ngụy Trưng trước lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, không lời nào để nói. Y không biết mình may mắn tránh được một kiếp, hay là nên cảm thấy phẫn nộ vì sự cai trị suy đồi của Đại Tùy. Quan viên địa phương không thể so chiến tích, mà là so xem ai đưa được lễ vật tới trước nhiều hơn, cuối cùng những lễ vật này lại đặt lên đầu dân chúng, biến dân chúng và địa phương trở nên lầm than đó sao? Tiếp tục thế này, Đại Tùy này, còn có thể được coi là triều đình sao?
- Huyền Thành lão đệ, không phải ta nói ngươi, ngươi có tài học, chỉ thích hợp với thời thịnh thế, mà đây là loạn thế, người có học vấn ngược lại không có tác dụng!
Ngụy Đức Thâm lại vỗ vỗ vai Ngụy Trưng, thấm thía nói:
- Ta hiểu nửa đời người, mới ngộ ra đạo lý này. Nhìn khắp đồng nghiệp Võ Dương, chỉ có ngươi, là đáng để ta nói những lời thật lòng!
Gã dùng lực không nhiều, nhưng Ngụy Trưng lại lảo đảo mấy bước lui về sau mới đứng vững được.
- Hài!
Đầu tiên là khẽ thở dài, sau đó mới hạ giọng lãnh giáo:
- Một khi đã vậy, chúng ta còn đánh Lê Dương làm gì, sớm quay về là được, tội gì để các huynh đệ chịu tội ở trong trời tuyết này chứ?
- Cái cần, chính là giả bộ đấy, nếu không, Quận Thủ đại nhân làm sao có thể che mắt được người ngoài!
Ngụy Đức Thâm ha hả cười lạnh.
- Ý tứ của hắn, ta hiểu, là đánh một trận, bất luận là thắng hay bại, đều sẽ bị triều đình chỉ trích, nếu là nhất thời xem xét không chu đáo, bị giặc cỏ lừa gạt, đạp tuyết đuổi giết, dũng cảm đảm nhiệm lại là công lao đấy. Kết quả ưu khuyết điểm tương hỗ lẫn nhau, thiên hạ thái bình rồi!
- Thiên hạ thái bình, thiên hạ thái bình!
Ngụy Trưng cười khổ liên tục, tiến lên vài bước, gạt hết đồ trên án soái xuống, tiện tay vò nát giấy trên bàn, vứt xuống góc lều trại.
- Ta đã biết cuộc chiến này phải đánh thế nào rồi, không phải là lừa gạt sao, sáng sớm ngày mai, ta nhất định bảo các huynh đệ giữ vững tinh thần, để mang lại thể diện cho Quận trưởng Võ Dương chúng ta.
Dứt lời, y không muốn phí tâm tư vào chiến sự gì nữa, liền lôi kéo Ngụy Đức Thâm cùng đi nghỉ ngơi. Một giấc ngủ này vô cùng an tâm, vô cùng chán chường, chỉ hận không thể ngủ thật sâu thật lâu đừng dậy nữa, còn tốt hơn là trơ mắt nhìn giang sơn trầm luân, trơ mắt nhìn bao tâm huyết mà mình dốc lên, từng bước từng bước bị hủy diệt.
Lúc trời sắp sáng, Ngụy Trưng trong lúc mơ màng ngủ nghe được tiếng kèn, cũng lười phản ứng, y trở mình, tiếp tục ngủ.
Ngụy Đức Thâm có thể nhận ra ý căm tức trong giọng nói kia, nhưng lại không hề tức giận:
- Chúng ta vào quân trướng nói chuyện đi, nhân lúc ta đang có chuyện muốn nói!
Nghe vậy, Ngụy Trưng hơi sững sờ, chủ động đẩy rèm cửa quân trướng, chìa tay mời. Ngụy Đức Thâm cũng không nhún nhường, đĩnh đạc mà đi trước Ngụy Trưng, mắt đảo một vòng, lại đĩnh đạc ngồi ở vị trí chủ tọa sau soái án, đặt giày bẩn lên soái án.
Hành vi của gã hết sức khác thường, Ngụy Trưng cũng không dám phát tác, bình tâm ngồi sang một bên, nhìn xem trong hồ lô của đối phương có bán thuốc gì. Khảo nghiệm tính nhẫn nại của Ngụy Trưng chốc lát, quận thừa Quý Hương Ngụy Đức Thâm rốt cục cảm thấy mỹ mãn, cười cười thu lại đôi giày trên bàn soái, thấp giọng trêu chọc:
- Huyền Thành quả nhiên kiềm chế giỏi, không ngờ một chút cũng không tức giận! Chẳng phải vừa rồi ngươi đã mất kiên nhẫn đó sao? Vì sao trước ngạo mạn sau cung kính?
Tâm tư Nguy Trưng xoay chuyển, sớm đã cho rằng hành vi của Ngụy Đức Thâm khác thường là vì có chiêu gì đằng sau cho mình, nên vô cùng khiêm tốn cười cười, đánh trống lảng, nói:
- Nếu Ngụy Đức Thâm cởi giày ném ra ngoài trướng vải, ta cũng có thể nhặt về giúp ngươi. Nhưng nếu ngươi nghĩ ra một kế sách thần kỳ, ta sẵn lòng lạy tạ...
- Quả nhiên là Ngụy Huyền Thành, ta không nhìn lầm ngươi!
Ngụy Đức Thâm cười ha ha, bật dậy từ sau án, chụp bả vai của Ngụy Trưng:
- Thật ra ta không có diệu kế gì cho ngươi cả, nhưng ta có thể cam đoan, bất kể là chúng ta không đánh hạ được Lê Dương, ta và ngươi đều có công không có tội.
- Đức Thâm đang an ủi ta!
Sắc mặt Ngụy Trưng đầu tiên là cứng đờ, sau đó thì biến thành cười khổ:
- Ngụy mỗ thân là Trưởng sử, đương nhiên thuộc lòng quốc pháp. Dựa theo luật lệ Đại Tùy, ta và ngươi...
- Luật lệ Đại Tùy là định khi thịnh thế, mà lúc này đang là loạn thế.
Ngụy Đức Thâm thu lại nụ cười, thở dài:
- Thật ra ngay từ ngày chúng ta bắt đầu hành quân, ta đã nghĩ thấu đáo, triều đình sẽ không truy cứu định tội chúng ta, bên phía Nguyên Quận Thủ cũng có phương pháp xử lý đầy đủ để gỡ tội cho chúng ta, chỉ có điều nếu không đánh một trận với lưu tặc, trong lòng Ngụy mỗ thật sự không cam lòng, thật không cam lòng mà!
Ngụy Trưng bị lời nói này làm cho chẳng hiểu ra sao, hai mắt mở to, trong ánh mắt tràn ngập tia khó tin. Nếu như không phải gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì nữa, chẳng phải là đã cổ vũ tất cả quan viên “tảo môn tiền tuyết” (1) sao? Nhưng trong mơ hồ, y lại cảm thấy lời nói của Ngụy Đức Thâm có lý, cụ thể có lý ở chỗ nào, y lại không hiểu rõ.
Ngụy Trưng lúc này chẳng qua chỉ là một người mới bước vào con đường làm quan, làm sao hiểu được đạo lý huyền diệu trong quan trường Đại Tùy này. Ngụy Đức Thâm nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của y, lại thở dài, hạ thấp giọng nói:
- Ngươi không phát hiện sao, Trữ chủ bộ đi gom góp vật tư khao quân tại sao vẫn chưa trở về? Mà tai họa lại xảy ra nhiều ngày như vậy, thậm chí ngay cả một bức thư truy hỏi của Nguyên Quận Thủ cũng không có?
Điều này đích xác là khiến người ta nghi ngờ, nhưng liên tưởng đến tình trạng thời tiết, Ngụy Trưng lại chủ động giải thích thay Quận Thủ Võ Dương Nguyên Bảo Tàng và chủ bộ Trữ Vạn Quân:
- Tuyết lớn như vậy, Nguyên Quận Thủ mặc dù có chuyện dặn dò chúng ta, người đưa tin cũng rất khó chạy tới. Về phần Trữ chủ bộ, nếu không phải hắn vận chuyển vật tư khao quân đến bờ nam Hoàng Hà, Vương Tướng quân cũng không có khả năng xuất binh nhanh như vậy!
- Ha hà!
Ngụy Đức Thâm cười lắc đầu.
- Huyền Thành lão đệ, nếu nói là mưu hoa chính sự, ngươi thật sự khiến Ngụy mỗ khâm phục. Nhưng luận kinh nghiệm quan trường, thì ngươi thật sự kém quá xa. Cùng là đạp tuyết, Trữ chủ bộ vận chuyển đồ quân nhu, sao có thể đi nhanh được hơn chúng ta? Có thể nhanh hơn chúng ta, chỉ có thể là gia nô của Quận Thủ đại nhân. Mà Vương Tướng quân sở dĩ chủ động giết qua Hoàng Hà, chỉ sợ không phải nhận hối lộ của Trữ Chủ bộ, mà là bị những người khác trên triều đình đâm vào mông đấy.
- Lời nói này là có ý gì?
Chớp mắt Ngụy Trưng đứng thẳng lên, cau mày hỏi. Y là một tay Nguyên Bảo Tàng cất nhắc lên, trong lòng không thể nào chấp nhận được người khác có bất kính với ân công của mình. Mà Ngụy Đức Thâm nói gần nói xa, rõ ràng là là ám chỉ Nguyên Bảo Tàng cấu kết triều thần, một tay che trời.
- Ta còn có thể có ý gì. Hành động này của Nguyên Quận Thủ chẳng những cứu bọn ngươi, hơn nữa cũng đã cứu ta. Ngụy mỗ cảm tạ còn không kịp, sao trong lòng lại oán hận chứ!
Ngụy Đức Thâm cười lạnh vài tiếng, lại bướng bỉnh ghé mông trên bàn soái.
- Nguyên Quận Thủ của chúng ta và Tiền thái thú Cấp Quận Nguyên Vụ Bản là đồng tộc, Nguyên Vụ Bản theo kẻ tặc, thân bại danh liệt. Mà Nguyên Quận Thủ của chúng ta lại không chút nào bị liên lụy, thậm chí cũng không hề bị triều đình hoài nghi, điểm này chẳng lẽ Huyền Thành không cảm thấy kỳ lạ sao?
Thái thú Cấp Quận Nguyên Vụ Bản chiến bại bị giết, toàn gia già trẻ đều bị sung làm gia nô người hầu cho Vũ Văn gia, Ngụy Trưng từng thấy rất rõ ràng. Lúc ấy y cũng từng lo lắng thay cho Đông chủ Nguyên Bảo Tàng, sợ ông ta bị liên lụy, nhưng sự thật chứng minh, triều đình xử lý phản loạn công bằng, không những Nguyên Bảo Tàng không bị liên lụy, mà còn hạ chỉ ca ngợi ông ta lúc ấy đã giữ nghiêm bổn phận, ngăn cản phản tặc tiến vào tấn công quận Võ Dương.
Đương nhiên Ngụy Trưng hiểu rõ, cái gọi là công lao huyết chiến với phản tặc là không hề có. Phản quân của Dương Huyền Cảm vội vàng tấn công Đông đô, căn bản cũng không có hướng phát triển lên phía bắc, lúc ấy y còn thật sự vui mừng, cảm thấy triều đình là vì trấn an địa phương, cho nên mới cấp một công lao này. Giờ phút này nghe Ngụy Đức Thâm nhắc lại, rốt cuộc đã hiểu rõ huyền diệu trong đó, hóa ra không phải là triều đình xử sự công đạo, mà là Quận Thủ đại nhân mạnh vì gạo, bạo vì tiền, xử lý trơn tru mọi quan hệ từ trên xuống dưới rồi, cho nên mới thong dong tránh được một kiếp.
Nếu như liên lụy quân phản loạn tiến vào cũng không tính là tội lớn, ngẫu nhiên bị quân phản loạn đánh bại, vậy thì tốn chút khí lực cũng có thể trốn tránh được sao? Nghĩ đến điểm này, Ngụy Trưng không kìm nổi cùng Ngụy Đức Thâm thở dài.
- Sớm biết rằng như vậy, ta cần gì phải khiến Trữ Chủ bộ đi địa phương gom góp khao quân vật tư chứ, chỉ cần gửi một phong thư cho Nguyên Quận thủ là được, còn dễ dàng hơn so với việc sử dụng vàng bạc.
- Không thể nói như vậy!
Ngụy Đức Thâm khẽ lắc đầu:
- Một số quyền thần trong triều đình từ trước đến nay là là mua bán công bình, già trẻ không gạt. Nguyên đại nhân cầu cứu bọn họ, chắc chắn phải chi ra một khoản tiền rất lớn. Trữ Chủ bộ đi gom góp đồ quân nhu tiếp tế, vừa lúc đụng phải hố này. Nếu Nguyên Quận Thủ đã cầu người giúp đỡ mà không đưa ra được lợi ích gì, vậy thì sẽ không có ai đồng ý ra mặt giúp hắn vượt qua kiểm tra rồi.
Hóa ra là như thế! Ngụy Trưng trước lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, không lời nào để nói. Y không biết mình may mắn tránh được một kiếp, hay là nên cảm thấy phẫn nộ vì sự cai trị suy đồi của Đại Tùy. Quan viên địa phương không thể so chiến tích, mà là so xem ai đưa được lễ vật tới trước nhiều hơn, cuối cùng những lễ vật này lại đặt lên đầu dân chúng, biến dân chúng và địa phương trở nên lầm than đó sao? Tiếp tục thế này, Đại Tùy này, còn có thể được coi là triều đình sao?
- Huyền Thành lão đệ, không phải ta nói ngươi, ngươi có tài học, chỉ thích hợp với thời thịnh thế, mà đây là loạn thế, người có học vấn ngược lại không có tác dụng!
Ngụy Đức Thâm lại vỗ vỗ vai Ngụy Trưng, thấm thía nói:
- Ta hiểu nửa đời người, mới ngộ ra đạo lý này. Nhìn khắp đồng nghiệp Võ Dương, chỉ có ngươi, là đáng để ta nói những lời thật lòng!
Gã dùng lực không nhiều, nhưng Ngụy Trưng lại lảo đảo mấy bước lui về sau mới đứng vững được.
- Hài!
Đầu tiên là khẽ thở dài, sau đó mới hạ giọng lãnh giáo:
- Một khi đã vậy, chúng ta còn đánh Lê Dương làm gì, sớm quay về là được, tội gì để các huynh đệ chịu tội ở trong trời tuyết này chứ?
- Cái cần, chính là giả bộ đấy, nếu không, Quận Thủ đại nhân làm sao có thể che mắt được người ngoài!
Ngụy Đức Thâm ha hả cười lạnh.
- Ý tứ của hắn, ta hiểu, là đánh một trận, bất luận là thắng hay bại, đều sẽ bị triều đình chỉ trích, nếu là nhất thời xem xét không chu đáo, bị giặc cỏ lừa gạt, đạp tuyết đuổi giết, dũng cảm đảm nhiệm lại là công lao đấy. Kết quả ưu khuyết điểm tương hỗ lẫn nhau, thiên hạ thái bình rồi!
- Thiên hạ thái bình, thiên hạ thái bình!
Ngụy Trưng cười khổ liên tục, tiến lên vài bước, gạt hết đồ trên án soái xuống, tiện tay vò nát giấy trên bàn, vứt xuống góc lều trại.
- Ta đã biết cuộc chiến này phải đánh thế nào rồi, không phải là lừa gạt sao, sáng sớm ngày mai, ta nhất định bảo các huynh đệ giữ vững tinh thần, để mang lại thể diện cho Quận trưởng Võ Dương chúng ta.
Dứt lời, y không muốn phí tâm tư vào chiến sự gì nữa, liền lôi kéo Ngụy Đức Thâm cùng đi nghỉ ngơi. Một giấc ngủ này vô cùng an tâm, vô cùng chán chường, chỉ hận không thể ngủ thật sâu thật lâu đừng dậy nữa, còn tốt hơn là trơ mắt nhìn giang sơn trầm luân, trơ mắt nhìn bao tâm huyết mà mình dốc lên, từng bước từng bước bị hủy diệt.
Lúc trời sắp sáng, Ngụy Trưng trong lúc mơ màng ngủ nghe được tiếng kèn, cũng lười phản ứng, y trở mình, tiếp tục ngủ.
/402
|