Phùng Hiếu Từ quét mắt nhìn khắp chiến trường phủ đầy thi thể, cau mày đáp. Ông ta không dám tiếp tục xem thường Trình Danh Chấn nữa, đối phương có thể xuất ra nhiều chiêu số vô lại như vậy khẳng định là có hiểu biết rất sâu về phương pháp tác chiến đặc điểm của Phủ binh Đại Tùy và giang hồ hào kiệt. Nếu như vừa rồi khi Trình tiểu tặc quay người bỏ chạy, quan quân đứng yên tại chỗ không đuổi theo thì thế công thứ hai của tặc nhân căn bản không thu được bất cứ tiện nghi nào. Chỉ một sai lầm nho nhỏ như vậy thôi mà gần một ngàn quan quân chiến tử, trước mắt tình hình chiến trường còn chưa rõ ràng, vạn nhất Trình tặc còn chuẩn bị thế công lần thứ ba, Hữu vũ hầu một lần nữa phân binh có khả năng đã nằm trong tính toán của kẻ này.
Đang lúc do dự thì dưới ráng chiều lại truyền tới vài tiếng kèn hiệu trầm trầm. Tiếp sau đó, trên mặt tuyết trắng xóa xa xa xuất hiện một vệt đen dài, hơn một vạn danh giang hồ hào kiệt với đủ loại binh khí hò hét xông về phía quan quân.
- Giữ vững trận hình, trước dùng mưa tên chào đón bọn chúng!
Cùng loại kỹ xảo dùng đến hai lần thì quả thực quá xem thường Hữu vũ hầu rồi! Nhìn thấy địch nhân kéo tới, Phùng Hiếu Từ mau chóng đưa ra quyết định. Trước mắt bên cạnh ông ta còn có ba ngàn huynh đệ, nhân số của địch nhân gần như gấp năm lần số người bên mình nhưng ở phương diện trang bị và kỹ năng tác chiến quan quân chiếm ưu thế mà đối phương không thể nào so sánh. Tam lăng phá giáp chùy có thể xuyên thấu hai tầng giáp da trâu trong tầm bắn một trăm bước, mà thổ phỉ bình thường sử dụng gỗ dâu cây trúc làm cung tên, mưa tên bắn ra rất khó xuyên qua áo giáp của quan quân.
Giống như tâm ý tương thông nhau, Bát đương gia Lô Phương Nguyên và lão tướng quân Phùng Hiếu Từ có cùng một chủ ý. Đứng cách viên trận ngoài trăm bước, hắn kéo đội hình thành hai nửa vòng tròn song song nhau, xếp phía trước là Phác đao thủ nâng thuẫn che chắn mưa tên và tuyết trắng từ trên trời đổ xuống, các huynh đệ xếp sau thì cầm đủ loại hình cung nỏ đồng loạt bắn về phía quan quân.
Hai phe đồng thời lựa chọn sử dụng chiến thuật bắn xa, mưa tên trong hoa tuyết bay qua bay lại. Trong khoảng khắc khi trắng khi đen rất hoành tráng nhưng sau khi rơi xuống, hiệu quả sát thương lại vô cùng không như mong muốn. Quan quân bắn ra thưa thớt nhưng lực công kích cực lớn, thổ phỉ dùng trận hình kéo dài và thuẫn dầy nặng để triệt tiêu toàn bộ ưu thế. Mưa tên thổ phỉ bắn ra lực xuyên thấu yếu nhưng bởi vì nhân số nhiều, mục tiêu lại tập trung ở trong một phạm vi cố định cho nên uy lực gia tăng gấp bội. Sau ba lần đổi phiên bắn qua bắn lại, cờ soái của Phùng Hiếu Từ đã bị bắn cho thủng lỗ chỗ; nhuyễn giáp trên người cắm vài mũi tên làm bằng trúc mũi bọc sắt, mặc dù không đâm được vào da thịt nhưng nhìn vào trông rất ghê rợn.
- Bắn, bắn, bắn chết bọn chúng!
Bát đương gia Lô Phương Nguyên dường như sớm đã biết chiêu này của mình không có hiệu quả, ngay thanh âm ra lệnh cũng mang theo vài phần ý đùa cợt. Thổ phỉ dưới trướng đều là một đám lưu manh vô lại, vừa bắn tên vừa trêu tức hát một bài dân ca:
- Nhóm lửa đốt ruộng, vịt hoang bay lên trời. Đồng nam cưới quả phụ, tráng nữ cười giết người.
- Cây trên đỉnh núi cao cao, gió thổi lá phất phơ. Mấy ngàn dặm xa cách, nơi nào là cố hương. . .
Khúc dân ca đó cũng lưu truyền trong quân, khi hát lên vô cùng chỉnh tề tuyệt không giọng nam giọng bắc giống như đám thổ phỉ này, tiếng ca giọng nam giọng bắc kia lại vô cùng đả kích tinh thần của con người. Lại qua lần đối tên thứ năm, đám quan quân cánh tay không mỏi nhưng lòng lại mệt mỏi, khi nhắm bắn thì lúc được lúc không, bắn tên ra cũng chỉ có một nửa là đạt tới phạm vi chỉ định còn lại đều bị gió thổi rơi trên mặt đất.
- Đại soái, cứ tiếp tục thế này chúng ta nhất định chịu thiệt!
Chu Văn, luôn theo sát bên cạnh Phùng Hiếu Từ tùy thời chờ đợi mệnh lệnh, tiến lên trước cẩn thận nhắc nhở lão tướng quân. Bởi vì lòng báo thù quá nặng cho nên hắn ở trong quân nhân duyên cực kém, rất nhiều lời nói vốn có đạo lý sau khi đi qua miệng hắn ngược lại khiến cho mọi người sinh ra lòng chống đối.
- Chịu thiệt gì, bọn chúng bị bắn chết người nhất định là nhiều hơn chúng ta!
Ưng dương lang tướng Triệu Diệc Đạt là kẻ không ưu thích Chu Văn nhất, thay Phùng Hiếu Từ lớn tiếng trách mắng.
- Nhưng. . .
Chu Văn có lòng nói thêm vài câu, báo cho Phùng Hiếu Từ biết mục đích của đám thổ phỉ này nhất định không chỉ vì gây ồn nào như thế này. Nhìn thấy các vị tướng quân ai nấy mặt mày xanh xám, do dự một hồi rồi tự giác ngậm miệng lại.
- Ngươi nói có lý!
Đang lúc thất vọng, lời cổ vũ của Phùng Hiếu Từ chẳng khác nào đưa than sửa ấm trong ngày tuyết lạnh. Lão tướng quân từ phương xa thu lại tầm mắt, cười thảm nói:
- Bọn chúng là muốn nhiễu loạn tâm của quân ta, mệt mỏi sĩ tốt của ta. Cứ như vậy chỉ một lát thôi, Du kỵ binh mà lão phu phái ra bị bọn chúng chém giết gần hết.
Chúng tướng nghe xong đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía xa, lúc này mới kinh hãi phát hiện, bên ngoài chiến trường có hơn trăm tên thổ phỉ cưỡi chiến mã đang không kiêng nể gì truy sát Du kỵ của Hữu vũ hầu. Nếu luận về đơn đả độc đấu, mỗi Du kỵ binh ít nhất cũng có thể làm thịt được ba tên thổ phỉ, nhưng đám thổ phỉ có chuẩn bị mà tới, mấu chục người đối phó với một người. Đám Du kỵ binh không hề chuẩn bị trước bị đuổi giết chạy tứ tán khắp nơi!
- Vô sỉ!
- Không biết xấu hổ!
Ngoại trừ chửi bới đối phương vô sỉ ra các vị tướng lĩnh quả thực không thể tìm được bất kỳ từ ngữ nào chuẩn xác miêu tả chiến thuật của đám thổ phỉ. Đối phương hoàn toàn dựa vào nhân số đông khi dễ quan quân, từ lúc bắt đầu theo Trình Danh Chấn chủ động xuất kích cho đến hiện tại Lô Phương Nguyên sử dụng âm chiêu sáng bắn chủ trận, tối giết Du kỵ , mỗi lần nhân số xuất động đều gấp ba đến gấp năm lần quan quân. Theo sự phát triển của chiến cục, nhân số của quan quân càng lúc càng ít mà đám thổ phỉ giống như nhổ tỏi trên ruộng, một cây tiếp theo một cây.
Chiêu số vô lại của Trương gia quân rõ ràng không chỉ có bấy nhiêu đó, đám Du kỵ binh của Hữu vũ hầu vừa mới bị đuổi tản đi thì phương bắc sau mưa tuyết mơ hồ xuất hiện vài vệt đen. Mỗi một vệt đen đại khái đều do hơn một vạn người tổ thành, có đao thì cầm đao, có gậy cầm gậy, không binh khí nào vừa tay thì cầm liềm cầm cuốc, cầm gậy gộc, gần như ai nấy đều quần áo không chỉnh tề nhưng mỗi người ý chí chiến đấu sục sôi.
Nếu đặt trong trường hợp đơn đả độc đấu, đây là chiến thuật xa luân chiến điển hình. Hai quân giao thủ, loại chiến đầu này rất khó nói là cao minh hay ngu xuẩn, nếu như vào giây phút song phương địch ta tiếp xúc Phùng Hiếu Từ quyết đoán phản kích, hơn nữa toàn quân truy sát Trình Danh Chấn. Chiến thuật của đám giặc cỏ này sẽ biến thành đấu pháp 'đổ dầu' điển hình, vô luận là xông lên bao nhiêu người đều sẽ bị huynh đệ Hữu vũ hầu đánh cho tan nát.
Nhưng mà, Phùng Hiếu Từ đã không nắm chắc thời cơ.
Ông ta không ngờ được Trình Danh Chấn vào thời khắc hai quân vừa mới tiếp xúc trong nháy mắt không tiếc hết thảy đại giới đề khởi cường công, càng không ngờ được trong tình huống đang chiếm hết ưu thế Trình Danh Chấn lại đột nhiên quay người bỏ chạy. Về phần mấy lần tấn công sau này của đối phương ở trong mắt lão tướng quân ngược lại không quá quan trọng, khi mệnh lệnh chia quân đuổi giết Trình Danh Chấn được ban ra, kết quả chiến đấu của ngày hôm nay đã được quyết định.
Giặc cỏ thắng!
Hữu vũ hầu vẫn thua!
Huynh đệ bên cạnh đã không đủ ba ngàn người, sĩ khí thấp thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Tặc binh liên tục đổ tới số lượng vượt quá bốn vạn, loại tình huống này Phùng Hiếu Từ biết bản thân nên phải làm gì, cho dù đạo mệnh lệnh này đối với ông ta mà nói là một điều vô cùng nhục nhã.
- Hữu quân, Hậu quân thay phiên yểm hộ, thu binh quay về doanh!
Cắn chặt răng, lão tướng quân thân kinh bách chiến lớn tiếng hạ lệnh. Một dòng máu đỏ tươi từ khóe miệng ông ta trào ra, nhuộm đỏ chòm râu trắng tí tách rơi xuống đất.
Cho dù chiến bại Hữu vũ hầu vẫn là Hữu vũ hầu. Nghe được Phùng Hiếu Từ ôm hận phát ra mệnh lệnh, chúng tướng sĩ nhanh chóng biến trận, Phác đao thủ ở phía trước, người bị thương ở giữa, Cung tiễn thủ và cầm binh khí dài đoạn hậu, dùng trận hình tam giác chầm chậm hướng lùi về phía sau. Trương Kim Xưng mang theo trọng binh đuổi tới truy sát theo sát phía sau, trước sau xông lên bốn lần đều không thể làm cho trận hình của Hữu vũ hầu xảy ra bất kỳ thay đổi nào, đến cuối cùng phát hiện ra phe bên mình thương vong quá mức kinh người, chỉ đành buông tha tính toán diệt sạch toàn quân Tùy, trơ mắt nhìn bọn họ lùi về trong đại doanh.
Vào lúc chập tối, bộ phận quan quân đuổi theo truy sát Trình Danh Chấn cũng lục tục trở về doanh trại. Trên đường đuổi theo bọn họ gặp phải mai phục, tặc quân đang bỏ chạy lợi dụng cơ hội đó quay ngược lại chém giết. Huynh đệ Hữu vũ hầu lấy một địch mười, kết quả bấp bênh, hoàn toàn dựa vào một thân bản lĩnh được huấn luyện trong quá khứ mới đi theo Phụ quốc tướng quân Ngô Văn Trung giết vô số tặc binh đánh ra một con đường máu.
Hơn vạn tinh anh Phủ binh, sau trận chiến mở màn đã hao tổn vượt quá bốn thành, sĩ khí nhất thời rớt xuống ngàn trượng. May là sau khi mặt trời lặn tuyết đột nhiên đổ dầy, Trình Danh Chấn và Trương tặc Kim Xưng mặc dù chiếm tiện nghi lớn, khí thế như thủy triều nhưng không cách nào chống lại được lão trời già, chỉ đành qua loa thu binh hạ trại ở sườn núi cách đại doanh của quan quân khoảng năm dặm, bày ra bộ dạng tùy thời có thể phát động tấn công.
Đang lúc do dự thì dưới ráng chiều lại truyền tới vài tiếng kèn hiệu trầm trầm. Tiếp sau đó, trên mặt tuyết trắng xóa xa xa xuất hiện một vệt đen dài, hơn một vạn danh giang hồ hào kiệt với đủ loại binh khí hò hét xông về phía quan quân.
- Giữ vững trận hình, trước dùng mưa tên chào đón bọn chúng!
Cùng loại kỹ xảo dùng đến hai lần thì quả thực quá xem thường Hữu vũ hầu rồi! Nhìn thấy địch nhân kéo tới, Phùng Hiếu Từ mau chóng đưa ra quyết định. Trước mắt bên cạnh ông ta còn có ba ngàn huynh đệ, nhân số của địch nhân gần như gấp năm lần số người bên mình nhưng ở phương diện trang bị và kỹ năng tác chiến quan quân chiếm ưu thế mà đối phương không thể nào so sánh. Tam lăng phá giáp chùy có thể xuyên thấu hai tầng giáp da trâu trong tầm bắn một trăm bước, mà thổ phỉ bình thường sử dụng gỗ dâu cây trúc làm cung tên, mưa tên bắn ra rất khó xuyên qua áo giáp của quan quân.
Giống như tâm ý tương thông nhau, Bát đương gia Lô Phương Nguyên và lão tướng quân Phùng Hiếu Từ có cùng một chủ ý. Đứng cách viên trận ngoài trăm bước, hắn kéo đội hình thành hai nửa vòng tròn song song nhau, xếp phía trước là Phác đao thủ nâng thuẫn che chắn mưa tên và tuyết trắng từ trên trời đổ xuống, các huynh đệ xếp sau thì cầm đủ loại hình cung nỏ đồng loạt bắn về phía quan quân.
Hai phe đồng thời lựa chọn sử dụng chiến thuật bắn xa, mưa tên trong hoa tuyết bay qua bay lại. Trong khoảng khắc khi trắng khi đen rất hoành tráng nhưng sau khi rơi xuống, hiệu quả sát thương lại vô cùng không như mong muốn. Quan quân bắn ra thưa thớt nhưng lực công kích cực lớn, thổ phỉ dùng trận hình kéo dài và thuẫn dầy nặng để triệt tiêu toàn bộ ưu thế. Mưa tên thổ phỉ bắn ra lực xuyên thấu yếu nhưng bởi vì nhân số nhiều, mục tiêu lại tập trung ở trong một phạm vi cố định cho nên uy lực gia tăng gấp bội. Sau ba lần đổi phiên bắn qua bắn lại, cờ soái của Phùng Hiếu Từ đã bị bắn cho thủng lỗ chỗ; nhuyễn giáp trên người cắm vài mũi tên làm bằng trúc mũi bọc sắt, mặc dù không đâm được vào da thịt nhưng nhìn vào trông rất ghê rợn.
- Bắn, bắn, bắn chết bọn chúng!
Bát đương gia Lô Phương Nguyên dường như sớm đã biết chiêu này của mình không có hiệu quả, ngay thanh âm ra lệnh cũng mang theo vài phần ý đùa cợt. Thổ phỉ dưới trướng đều là một đám lưu manh vô lại, vừa bắn tên vừa trêu tức hát một bài dân ca:
- Nhóm lửa đốt ruộng, vịt hoang bay lên trời. Đồng nam cưới quả phụ, tráng nữ cười giết người.
- Cây trên đỉnh núi cao cao, gió thổi lá phất phơ. Mấy ngàn dặm xa cách, nơi nào là cố hương. . .
Khúc dân ca đó cũng lưu truyền trong quân, khi hát lên vô cùng chỉnh tề tuyệt không giọng nam giọng bắc giống như đám thổ phỉ này, tiếng ca giọng nam giọng bắc kia lại vô cùng đả kích tinh thần của con người. Lại qua lần đối tên thứ năm, đám quan quân cánh tay không mỏi nhưng lòng lại mệt mỏi, khi nhắm bắn thì lúc được lúc không, bắn tên ra cũng chỉ có một nửa là đạt tới phạm vi chỉ định còn lại đều bị gió thổi rơi trên mặt đất.
- Đại soái, cứ tiếp tục thế này chúng ta nhất định chịu thiệt!
Chu Văn, luôn theo sát bên cạnh Phùng Hiếu Từ tùy thời chờ đợi mệnh lệnh, tiến lên trước cẩn thận nhắc nhở lão tướng quân. Bởi vì lòng báo thù quá nặng cho nên hắn ở trong quân nhân duyên cực kém, rất nhiều lời nói vốn có đạo lý sau khi đi qua miệng hắn ngược lại khiến cho mọi người sinh ra lòng chống đối.
- Chịu thiệt gì, bọn chúng bị bắn chết người nhất định là nhiều hơn chúng ta!
Ưng dương lang tướng Triệu Diệc Đạt là kẻ không ưu thích Chu Văn nhất, thay Phùng Hiếu Từ lớn tiếng trách mắng.
- Nhưng. . .
Chu Văn có lòng nói thêm vài câu, báo cho Phùng Hiếu Từ biết mục đích của đám thổ phỉ này nhất định không chỉ vì gây ồn nào như thế này. Nhìn thấy các vị tướng quân ai nấy mặt mày xanh xám, do dự một hồi rồi tự giác ngậm miệng lại.
- Ngươi nói có lý!
Đang lúc thất vọng, lời cổ vũ của Phùng Hiếu Từ chẳng khác nào đưa than sửa ấm trong ngày tuyết lạnh. Lão tướng quân từ phương xa thu lại tầm mắt, cười thảm nói:
- Bọn chúng là muốn nhiễu loạn tâm của quân ta, mệt mỏi sĩ tốt của ta. Cứ như vậy chỉ một lát thôi, Du kỵ binh mà lão phu phái ra bị bọn chúng chém giết gần hết.
Chúng tướng nghe xong đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía xa, lúc này mới kinh hãi phát hiện, bên ngoài chiến trường có hơn trăm tên thổ phỉ cưỡi chiến mã đang không kiêng nể gì truy sát Du kỵ của Hữu vũ hầu. Nếu luận về đơn đả độc đấu, mỗi Du kỵ binh ít nhất cũng có thể làm thịt được ba tên thổ phỉ, nhưng đám thổ phỉ có chuẩn bị mà tới, mấu chục người đối phó với một người. Đám Du kỵ binh không hề chuẩn bị trước bị đuổi giết chạy tứ tán khắp nơi!
- Vô sỉ!
- Không biết xấu hổ!
Ngoại trừ chửi bới đối phương vô sỉ ra các vị tướng lĩnh quả thực không thể tìm được bất kỳ từ ngữ nào chuẩn xác miêu tả chiến thuật của đám thổ phỉ. Đối phương hoàn toàn dựa vào nhân số đông khi dễ quan quân, từ lúc bắt đầu theo Trình Danh Chấn chủ động xuất kích cho đến hiện tại Lô Phương Nguyên sử dụng âm chiêu sáng bắn chủ trận, tối giết Du kỵ , mỗi lần nhân số xuất động đều gấp ba đến gấp năm lần quan quân. Theo sự phát triển của chiến cục, nhân số của quan quân càng lúc càng ít mà đám thổ phỉ giống như nhổ tỏi trên ruộng, một cây tiếp theo một cây.
Chiêu số vô lại của Trương gia quân rõ ràng không chỉ có bấy nhiêu đó, đám Du kỵ binh của Hữu vũ hầu vừa mới bị đuổi tản đi thì phương bắc sau mưa tuyết mơ hồ xuất hiện vài vệt đen. Mỗi một vệt đen đại khái đều do hơn một vạn người tổ thành, có đao thì cầm đao, có gậy cầm gậy, không binh khí nào vừa tay thì cầm liềm cầm cuốc, cầm gậy gộc, gần như ai nấy đều quần áo không chỉnh tề nhưng mỗi người ý chí chiến đấu sục sôi.
Nếu đặt trong trường hợp đơn đả độc đấu, đây là chiến thuật xa luân chiến điển hình. Hai quân giao thủ, loại chiến đầu này rất khó nói là cao minh hay ngu xuẩn, nếu như vào giây phút song phương địch ta tiếp xúc Phùng Hiếu Từ quyết đoán phản kích, hơn nữa toàn quân truy sát Trình Danh Chấn. Chiến thuật của đám giặc cỏ này sẽ biến thành đấu pháp 'đổ dầu' điển hình, vô luận là xông lên bao nhiêu người đều sẽ bị huynh đệ Hữu vũ hầu đánh cho tan nát.
Nhưng mà, Phùng Hiếu Từ đã không nắm chắc thời cơ.
Ông ta không ngờ được Trình Danh Chấn vào thời khắc hai quân vừa mới tiếp xúc trong nháy mắt không tiếc hết thảy đại giới đề khởi cường công, càng không ngờ được trong tình huống đang chiếm hết ưu thế Trình Danh Chấn lại đột nhiên quay người bỏ chạy. Về phần mấy lần tấn công sau này của đối phương ở trong mắt lão tướng quân ngược lại không quá quan trọng, khi mệnh lệnh chia quân đuổi giết Trình Danh Chấn được ban ra, kết quả chiến đấu của ngày hôm nay đã được quyết định.
Giặc cỏ thắng!
Hữu vũ hầu vẫn thua!
Huynh đệ bên cạnh đã không đủ ba ngàn người, sĩ khí thấp thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Tặc binh liên tục đổ tới số lượng vượt quá bốn vạn, loại tình huống này Phùng Hiếu Từ biết bản thân nên phải làm gì, cho dù đạo mệnh lệnh này đối với ông ta mà nói là một điều vô cùng nhục nhã.
- Hữu quân, Hậu quân thay phiên yểm hộ, thu binh quay về doanh!
Cắn chặt răng, lão tướng quân thân kinh bách chiến lớn tiếng hạ lệnh. Một dòng máu đỏ tươi từ khóe miệng ông ta trào ra, nhuộm đỏ chòm râu trắng tí tách rơi xuống đất.
Cho dù chiến bại Hữu vũ hầu vẫn là Hữu vũ hầu. Nghe được Phùng Hiếu Từ ôm hận phát ra mệnh lệnh, chúng tướng sĩ nhanh chóng biến trận, Phác đao thủ ở phía trước, người bị thương ở giữa, Cung tiễn thủ và cầm binh khí dài đoạn hậu, dùng trận hình tam giác chầm chậm hướng lùi về phía sau. Trương Kim Xưng mang theo trọng binh đuổi tới truy sát theo sát phía sau, trước sau xông lên bốn lần đều không thể làm cho trận hình của Hữu vũ hầu xảy ra bất kỳ thay đổi nào, đến cuối cùng phát hiện ra phe bên mình thương vong quá mức kinh người, chỉ đành buông tha tính toán diệt sạch toàn quân Tùy, trơ mắt nhìn bọn họ lùi về trong đại doanh.
Vào lúc chập tối, bộ phận quan quân đuổi theo truy sát Trình Danh Chấn cũng lục tục trở về doanh trại. Trên đường đuổi theo bọn họ gặp phải mai phục, tặc quân đang bỏ chạy lợi dụng cơ hội đó quay ngược lại chém giết. Huynh đệ Hữu vũ hầu lấy một địch mười, kết quả bấp bênh, hoàn toàn dựa vào một thân bản lĩnh được huấn luyện trong quá khứ mới đi theo Phụ quốc tướng quân Ngô Văn Trung giết vô số tặc binh đánh ra một con đường máu.
Hơn vạn tinh anh Phủ binh, sau trận chiến mở màn đã hao tổn vượt quá bốn thành, sĩ khí nhất thời rớt xuống ngàn trượng. May là sau khi mặt trời lặn tuyết đột nhiên đổ dầy, Trình Danh Chấn và Trương tặc Kim Xưng mặc dù chiếm tiện nghi lớn, khí thế như thủy triều nhưng không cách nào chống lại được lão trời già, chỉ đành qua loa thu binh hạ trại ở sườn núi cách đại doanh của quan quân khoảng năm dặm, bày ra bộ dạng tùy thời có thể phát động tấn công.
/402
|