Share: MTQ BanLongHoi
Vương Nhị Mao đánh nàng một tát này vốn chính là bởi vì bất đắc dĩ. Nhìn thấy đối phương cứng mềm không ăn, giơ cao tay lên, nghĩ một lúc, lại chậm rãi hạ xuống, đè lại chuôi đao:
- Ta xác thực không phải là thân thích gì của ngươi!
Y lắc đầu, tâm như đao quấy:
- Nhưng ta không thể để cho ngươi chết dơ bẩn. Dù sao ngươi sống cũng không được vài ngày nữa, cũng thế, ta thành toàn ngươi!
Dứt lời, y nhanh chóng giơ hoàn đao lên, định đem Chu Ninh một đao hai đoạn, Trình Danh Chấn thấy thế khẩn trương huy chưởng đẩy ra vách tường, dùng trường thương chống chọi lưỡi đao:
- Nhị Mao, đừng nóng vội giết nàng. Dư độc trong cơ thể Quyên Tử còn chưa giải!
Nhìn thấy Trình Danh Chấn rốt cục ra tay, đám lâu la mai phục xung quanh bãi cỏ cũng không kìm nén được, đều xúm lại đây, vây Vương Nhị Mao và Chu Ninh vào giữa:
- Trói nàng lại đi gặp Lục đương gia, rót mấy bát thuốc vào, còn sợ không hỏi ra được cái gì?
Chu Phàm hổn hển lớn tiếng ồn ào:
- Họ Vương kia, thiệt cho Cửu đương gia đem ngươi làm huynh đệ!
Đám người Ban Hạo mắt lạnh nhìn Vương Nhị Mao, vẻ mặt khinh miệt.
- Tiểu Cửu ca!
Vương Nhị Mao bị chửi đến mặt đỏ tai hồng, gần như xuất phát từ bản năng quay về hướng Trình Danh Chấn cầu cứu. Vừa nói ra miệng mới ý thức được những việc hôm nay mình làm, bất kể thế nào cũng không thể giải thích rõ ràng, cúi đầu lầm bầm nói:
- Ta chỉ muốn cứu nàng một lần, không muốn có lỗi với ngươi!
- Ta biết!
Việc đã đến nước này, thanh âm Trình Danh Chấn mệt mỏi đến cực điểm. Hắn vừa rồi chậm trễ thời gian dài như vậy là để nghe lén Vương Nhị Mao và Chu Ninh hai người nói chuyện, chính là vì nghiệm chứng Vương Nhị Mao rốt cuộc có phản bội mình hay không. Hiện giờ hắn đã có được đáp án, trong lòng không vui vẻ nổi chút nào.
Nếu đã bắt đầu hoài nghi thì không cần biết có tồn tại phản bội hay không, vết rách giữa hai người cũng đã sinh ra, không có khả năng làm như không thấy:
- Mang nàng đi, việc không liên quan đến Vương đường chủ!
Không thể nhìn thẳng vào ánh mắt của bạn tốt, Trình Danh Chấn cắn răng quyết định:
- Vương Đường chủ là vì sớm một chút bức nàng nói ra miệng, mọi người khi ra khỏi đây đừng nói lung tung!
- Tiểu Cửu ca!
Vương Nhị Mao lại cúi đầu hô một câu, thanh âm mang theo vài phần cảm kích, càng nhiều hơn là khẩn cầu:
- Nàng, nàng cũng là nhất thời hồ đồ. Vừa rồi, vừa rồi nàng đã đồng ý với ta giao ra phương thuốc rồi. Ninh tử, nàng đã đồng ý với ta, nàng đã đồng ý với ta có phải hay không?
Trả lời y cũng là một mảnh xấu hổ trầm tĩnh. Đám người Trình Danh Chấn và Chu Phàm cũng không muốn mở miệng chọc thủng lời nói dối, bị nhóm lâu la vây quanh, Chu Ninh cũng không có cảm kích. Chỉ lạnh lùng cười cười:
- Không đem nàng độc chết là ta chính mình ngu! Chu gia ta hơn một trăm bốn mươi miệng người đều chết trong tay nàng, muốn ta cứu nàng, không có cửa đâu! Họ Trình kia, có chiêu số gì độc ác, cứ việc đưa ra, xem cô nãi nãi ta có làm ngươi vừa lòng đẹp ý hay không!
- Mang nàng đi!
Trình Danh Chấn phất tay, sai người dùng dây thừng trói Chu Ninh lại. Hắn không muốn lại lãng phí lời lẽ cùng Chu Ninh, cũng không có khí lực biện bạch thay Đỗ Quyên điều gì. Chu gia là đại hộ Quán Đào, Đỗ Quyên cùng mình là thổ phỉ. Thổ phỉ giết nhà giàu, nhà giàu giết thổ phỉ, ha ha, vốn chính là đương nhiên, hoàn toàn chính đáng. Chỉ là lúc trước mình ngốc, muốn có ân báo ân, có cừu báo cừu. Ân oán rõ ràng, tận lực không tai họa đến người vô tội. Lại không nghĩ rằng, ở cái thế gian đen trắng điên đảo này, còn có cái gì vô tội? Đơn giản là ngươi chết ta sống, ngươi lừa ta gạt. Chém người nhiều một đao, ngày sau sẽ bị người chém ít một đao.
Mắt nhìn thấy nữ nhân của mình sẽ bị kéo ra tòa, Vương Nhị Mao vừa tức vừa vội, gân trán nổi lên. Mặc dù biết chính mình thay Chu Ninh cầu tình, sẽ chỉ làm cho Trình Danh Chấn không vui và khinh miệt, nhưng vẫn cắn răng đuổi theo lên phía trước đoàn người, giơ tay ngăn đường đi lại:
- Tiểu Cửu ca, ta van cầu ngươi. Nàng thật là nhất thời hồ đồ. Nàng không phải là nữ nhân độc ác, năm xưa nàng bán lỗ vốn cho ta chén thuốc! ngươi đã quên, nàng chỉ lấy của chúng ta không đến một nửa tiền! Ngươi vẫn nói, đại trượng phu nhận một giọt ân tình, trả lại bằng cả nguồn suối…
- Ân tình tặng thuốc năm xưa, ta đã báo đáp rồi!
Trình Danh Chấn nhíu mày, thấp giọng đánh gãy. Sự tình phát triển đến mức này, đã thoát khỏi tầm tay của hắn. nếu đồng ý điều kiện của Vương Nhị Mao, chỉ sợ không thể đối mặt với Quyên Tử, toàn bộ huynh đệ đầm Cự Lộc cũng sẽ chê cười hành vi của hắn.
Không đợi Vương Nhị Mao tiếp tục mở miệng cầu tình thay Chu Ninh, Chu Phàm đã không thể nhịn được nữa, tiến lên đẩy y lảo đảo một cái, lớn tiếng quát:
- Họ Vương kia, mệt cho ngươi còn là một đại lão gia! Cóc ba chân thì khó tìm, người hai chân thì cả đống!
- Họ Vương kia, các nàng có điểm nào tốt, làm cho ngươi bị mê đến ngay cả gia môn cũng không nhận! Cưới nàng về nhà, chính ngươi chết thế nào cũng không biết!
- Tránh ra, tránh ra, nếu không đừng trách chúng ta không nhận ngươi làm huynh đệ!
Những lâu la khác đối với hành vi bao che khuyết điểm của Vương Nhị Mao hết sức bất mãn, mồm năm miệng mười quát lớn. Hai mươi mấy người, hoặc là thuộc hạ của Trình Danh Chấn, hoặc là dòng chính của Đỗ Quyên. Bất kể là đứng từ gốc độ nào, bọn chúng cũng không sinh ra nửa chút thông cảm với Đỗ Quyên. Hơn nữa hai vị trại chủ Trình, Đỗ bách chiến bách thắng, uy vọng như mặt trời ban trưa, mỗi người đều đối đãi với cấp dưới khoan hậu, ân tình như nước. Muốn so sánh, chính là mặt mũi một Vương đường chủ sẽ có bao nhiêu cân lượng? Lời nói thức thời liền căn bản không nên hướng ra ngoại đề.
Vương Nhị Mao lại không chịu thức thời, lung la lung lay thối lui vài bước, lại nhanh chóng bổ nhào trở về, chắn trước mặt đoàn người:
- Tiểu Cửu ca ngươi đã nói rồi, ông trời có đức hiếu sinh. Ngươi không muốn buông tha nàng, phiền ngươi giết nàng ở đây đừng để cho nàng phải chịu những tội vụn vặt này!
- Ngươi muốn tạo phản sao? Họ Vương kia!
Chúng lâu la cùng kêu lên, đánh trống reo hò, rút đao muốn chém.
- Nàng là tự tìm đường chết, Thất đương gia đối với nàng tốt như vậy, nàng lại lấy oán trả ơn!
Bất kể là nghi ngờ hay tức giận mà mắng đều không thể khiến Vương Nhị Mao chuyển bước chân. Giống như bị thất tâm phong, mắt hắn đỏ ngầu, gắt gao nhìn Trình Danh Chấn:
- Tiểu Cửu ca, ngươi sao lại không nói chuyện a. Đây không phải là ngươi dạy ta sao? Năm đó Chu nhị công tử và Tiểu Hạnh Hoa đối với ngươi như vậy, ngươi đều thả hai người bọn họ. Hiện nay đổi lại là Chu Ninh, sao lại không làm được?
- Nhị Mao, bây giờ và khi đó không phải là một chuyện!
Trình Danh Chấn bị ánh mắt của Vương Nhị Mao làm cho không có chỗ nào trốn tránh, kiên trì đáp lại:
- Ngươi tránh ra di, không hỏi được tung tích giải dược, ta không thể giúp ngươi!
- Sao lại không phải là một chuyện? Ngươi cũng nói cho ta nghe một chút, như thế nào không phải là một chuyện! Tiểu Hạnh Hoa thích Chu nhị công tử, ta thích Chu Ninh!
Vương Nhị Mao lớn tiếng biện hộ, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng. Y tự biết không phải là đối thủ của Trình Danh Chấn, cũng biết chính mình không có lực cứu người trong lòng. Lại giống như một con ma men rơi vào trong nước, mặc dù chỉ một cọng rơm rạ bay tới, cũng không chút do dự mà nắm chặt:
- Năm ngoái ta đã cứu mạng ngươi, hôm nay coi như là người trả mạng lại cho ta. Từ nay về sau hai huynh đệ chúng ta không còn nợ nần gì nữa!
Nghe Vương Nhị Mao đem giao tình của y và Trình Danh Chấn đều đổ lên chiếu bạc, đám người Chu Phàm và Ban Hạo do dự, quay đầu nhìn sắc mặt xanh mét của Trình Danh Chấn, mong đợi Cửu đương gia sớm quyết định. Toàn bộ người ở đầm Cự Lộc đều biết rằng, giữa Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao là giao tình bằng mệnh. Năm ngoái vì nghĩ cách cứu mệnh Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao mấy ngày mấy đêm không ăn không ngủ, giục ngựa từ quận Vũ Dương chạy tới đầm Cự Lộc, không để ý đến cơ quan cạm bẫy bên trong, trực tiếp hướng về đất trong đầm mà xông vào. Nếu không phải trùng hợp gặp Đỗ Quyên đi tuần thị, khả năng trước khi y gặp được Trương Kim Xưng, đã rơi vào trong bùn lầy cho rùa ăn rồi.
- Nhị Mao!
Không dự đoán được là Vương Nhị Mao lại nói ra những lời tuyệt tình như vậy, Trình Danh Chấn xông lên vài bước, thiếu chút nữa té ngã. Nhất thời, đủ loại quá khứ đều hiện ra trước mắt hai người. Nếu nói chính mình một chút cũng không coi phân tình hữu nghị này là gì, thì chính là lừa mình dối người. Nhưng giờ phút này, Đỗ Quyên đang nằm trên giường, đôi mắt đang trông mong hắn cầm phối phương độc dược về.
- Ngươi thực sự để cho Nhị ca ta và Tiểu Hạnh Hoa đi?
Chính vào lúc đó, Chu Ninh đang bị trói như chiếc bánh trưng đột nhiên ngẩng đầu lên, lớn tiếng hỏi.
- A! Ah. Đương nhiên!
Trình Danh Chấn nổi giận đùng đùng, vượt qua nàng liếc mắt một cái, hận không thể đem chém thành trăm ngàn mảnh. Họ Chu một nhà đều không có người tốt, năm trước Chu nhị công tử ba phen mấy bận muốn lấy mạng mình, năm nay Chu Ninh lại ý đồ độc chết Đỗ Quyên. Nếu không phải vì nữ nhân âm hiểm này, Đỗ Quyên căn bản sẽ không trúng độc, Vương Nhị Mao cũng sẽ không ép mình lựa chọn giữa tình bạn và thù hận. Nhưng cố tình, người phụ nữ này là chính bản thân hắn cứu về, cố tình lại làm ra việc không thể quay đầu lại.
Vương Nhị Mao đánh nàng một tát này vốn chính là bởi vì bất đắc dĩ. Nhìn thấy đối phương cứng mềm không ăn, giơ cao tay lên, nghĩ một lúc, lại chậm rãi hạ xuống, đè lại chuôi đao:
- Ta xác thực không phải là thân thích gì của ngươi!
Y lắc đầu, tâm như đao quấy:
- Nhưng ta không thể để cho ngươi chết dơ bẩn. Dù sao ngươi sống cũng không được vài ngày nữa, cũng thế, ta thành toàn ngươi!
Dứt lời, y nhanh chóng giơ hoàn đao lên, định đem Chu Ninh một đao hai đoạn, Trình Danh Chấn thấy thế khẩn trương huy chưởng đẩy ra vách tường, dùng trường thương chống chọi lưỡi đao:
- Nhị Mao, đừng nóng vội giết nàng. Dư độc trong cơ thể Quyên Tử còn chưa giải!
Nhìn thấy Trình Danh Chấn rốt cục ra tay, đám lâu la mai phục xung quanh bãi cỏ cũng không kìm nén được, đều xúm lại đây, vây Vương Nhị Mao và Chu Ninh vào giữa:
- Trói nàng lại đi gặp Lục đương gia, rót mấy bát thuốc vào, còn sợ không hỏi ra được cái gì?
Chu Phàm hổn hển lớn tiếng ồn ào:
- Họ Vương kia, thiệt cho Cửu đương gia đem ngươi làm huynh đệ!
Đám người Ban Hạo mắt lạnh nhìn Vương Nhị Mao, vẻ mặt khinh miệt.
- Tiểu Cửu ca!
Vương Nhị Mao bị chửi đến mặt đỏ tai hồng, gần như xuất phát từ bản năng quay về hướng Trình Danh Chấn cầu cứu. Vừa nói ra miệng mới ý thức được những việc hôm nay mình làm, bất kể thế nào cũng không thể giải thích rõ ràng, cúi đầu lầm bầm nói:
- Ta chỉ muốn cứu nàng một lần, không muốn có lỗi với ngươi!
- Ta biết!
Việc đã đến nước này, thanh âm Trình Danh Chấn mệt mỏi đến cực điểm. Hắn vừa rồi chậm trễ thời gian dài như vậy là để nghe lén Vương Nhị Mao và Chu Ninh hai người nói chuyện, chính là vì nghiệm chứng Vương Nhị Mao rốt cuộc có phản bội mình hay không. Hiện giờ hắn đã có được đáp án, trong lòng không vui vẻ nổi chút nào.
Nếu đã bắt đầu hoài nghi thì không cần biết có tồn tại phản bội hay không, vết rách giữa hai người cũng đã sinh ra, không có khả năng làm như không thấy:
- Mang nàng đi, việc không liên quan đến Vương đường chủ!
Không thể nhìn thẳng vào ánh mắt của bạn tốt, Trình Danh Chấn cắn răng quyết định:
- Vương Đường chủ là vì sớm một chút bức nàng nói ra miệng, mọi người khi ra khỏi đây đừng nói lung tung!
- Tiểu Cửu ca!
Vương Nhị Mao lại cúi đầu hô một câu, thanh âm mang theo vài phần cảm kích, càng nhiều hơn là khẩn cầu:
- Nàng, nàng cũng là nhất thời hồ đồ. Vừa rồi, vừa rồi nàng đã đồng ý với ta giao ra phương thuốc rồi. Ninh tử, nàng đã đồng ý với ta, nàng đã đồng ý với ta có phải hay không?
Trả lời y cũng là một mảnh xấu hổ trầm tĩnh. Đám người Trình Danh Chấn và Chu Phàm cũng không muốn mở miệng chọc thủng lời nói dối, bị nhóm lâu la vây quanh, Chu Ninh cũng không có cảm kích. Chỉ lạnh lùng cười cười:
- Không đem nàng độc chết là ta chính mình ngu! Chu gia ta hơn một trăm bốn mươi miệng người đều chết trong tay nàng, muốn ta cứu nàng, không có cửa đâu! Họ Trình kia, có chiêu số gì độc ác, cứ việc đưa ra, xem cô nãi nãi ta có làm ngươi vừa lòng đẹp ý hay không!
- Mang nàng đi!
Trình Danh Chấn phất tay, sai người dùng dây thừng trói Chu Ninh lại. Hắn không muốn lại lãng phí lời lẽ cùng Chu Ninh, cũng không có khí lực biện bạch thay Đỗ Quyên điều gì. Chu gia là đại hộ Quán Đào, Đỗ Quyên cùng mình là thổ phỉ. Thổ phỉ giết nhà giàu, nhà giàu giết thổ phỉ, ha ha, vốn chính là đương nhiên, hoàn toàn chính đáng. Chỉ là lúc trước mình ngốc, muốn có ân báo ân, có cừu báo cừu. Ân oán rõ ràng, tận lực không tai họa đến người vô tội. Lại không nghĩ rằng, ở cái thế gian đen trắng điên đảo này, còn có cái gì vô tội? Đơn giản là ngươi chết ta sống, ngươi lừa ta gạt. Chém người nhiều một đao, ngày sau sẽ bị người chém ít một đao.
Mắt nhìn thấy nữ nhân của mình sẽ bị kéo ra tòa, Vương Nhị Mao vừa tức vừa vội, gân trán nổi lên. Mặc dù biết chính mình thay Chu Ninh cầu tình, sẽ chỉ làm cho Trình Danh Chấn không vui và khinh miệt, nhưng vẫn cắn răng đuổi theo lên phía trước đoàn người, giơ tay ngăn đường đi lại:
- Tiểu Cửu ca, ta van cầu ngươi. Nàng thật là nhất thời hồ đồ. Nàng không phải là nữ nhân độc ác, năm xưa nàng bán lỗ vốn cho ta chén thuốc! ngươi đã quên, nàng chỉ lấy của chúng ta không đến một nửa tiền! Ngươi vẫn nói, đại trượng phu nhận một giọt ân tình, trả lại bằng cả nguồn suối…
- Ân tình tặng thuốc năm xưa, ta đã báo đáp rồi!
Trình Danh Chấn nhíu mày, thấp giọng đánh gãy. Sự tình phát triển đến mức này, đã thoát khỏi tầm tay của hắn. nếu đồng ý điều kiện của Vương Nhị Mao, chỉ sợ không thể đối mặt với Quyên Tử, toàn bộ huynh đệ đầm Cự Lộc cũng sẽ chê cười hành vi của hắn.
Không đợi Vương Nhị Mao tiếp tục mở miệng cầu tình thay Chu Ninh, Chu Phàm đã không thể nhịn được nữa, tiến lên đẩy y lảo đảo một cái, lớn tiếng quát:
- Họ Vương kia, mệt cho ngươi còn là một đại lão gia! Cóc ba chân thì khó tìm, người hai chân thì cả đống!
- Họ Vương kia, các nàng có điểm nào tốt, làm cho ngươi bị mê đến ngay cả gia môn cũng không nhận! Cưới nàng về nhà, chính ngươi chết thế nào cũng không biết!
- Tránh ra, tránh ra, nếu không đừng trách chúng ta không nhận ngươi làm huynh đệ!
Những lâu la khác đối với hành vi bao che khuyết điểm của Vương Nhị Mao hết sức bất mãn, mồm năm miệng mười quát lớn. Hai mươi mấy người, hoặc là thuộc hạ của Trình Danh Chấn, hoặc là dòng chính của Đỗ Quyên. Bất kể là đứng từ gốc độ nào, bọn chúng cũng không sinh ra nửa chút thông cảm với Đỗ Quyên. Hơn nữa hai vị trại chủ Trình, Đỗ bách chiến bách thắng, uy vọng như mặt trời ban trưa, mỗi người đều đối đãi với cấp dưới khoan hậu, ân tình như nước. Muốn so sánh, chính là mặt mũi một Vương đường chủ sẽ có bao nhiêu cân lượng? Lời nói thức thời liền căn bản không nên hướng ra ngoại đề.
Vương Nhị Mao lại không chịu thức thời, lung la lung lay thối lui vài bước, lại nhanh chóng bổ nhào trở về, chắn trước mặt đoàn người:
- Tiểu Cửu ca ngươi đã nói rồi, ông trời có đức hiếu sinh. Ngươi không muốn buông tha nàng, phiền ngươi giết nàng ở đây đừng để cho nàng phải chịu những tội vụn vặt này!
- Ngươi muốn tạo phản sao? Họ Vương kia!
Chúng lâu la cùng kêu lên, đánh trống reo hò, rút đao muốn chém.
- Nàng là tự tìm đường chết, Thất đương gia đối với nàng tốt như vậy, nàng lại lấy oán trả ơn!
Bất kể là nghi ngờ hay tức giận mà mắng đều không thể khiến Vương Nhị Mao chuyển bước chân. Giống như bị thất tâm phong, mắt hắn đỏ ngầu, gắt gao nhìn Trình Danh Chấn:
- Tiểu Cửu ca, ngươi sao lại không nói chuyện a. Đây không phải là ngươi dạy ta sao? Năm đó Chu nhị công tử và Tiểu Hạnh Hoa đối với ngươi như vậy, ngươi đều thả hai người bọn họ. Hiện nay đổi lại là Chu Ninh, sao lại không làm được?
- Nhị Mao, bây giờ và khi đó không phải là một chuyện!
Trình Danh Chấn bị ánh mắt của Vương Nhị Mao làm cho không có chỗ nào trốn tránh, kiên trì đáp lại:
- Ngươi tránh ra di, không hỏi được tung tích giải dược, ta không thể giúp ngươi!
- Sao lại không phải là một chuyện? Ngươi cũng nói cho ta nghe một chút, như thế nào không phải là một chuyện! Tiểu Hạnh Hoa thích Chu nhị công tử, ta thích Chu Ninh!
Vương Nhị Mao lớn tiếng biện hộ, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng. Y tự biết không phải là đối thủ của Trình Danh Chấn, cũng biết chính mình không có lực cứu người trong lòng. Lại giống như một con ma men rơi vào trong nước, mặc dù chỉ một cọng rơm rạ bay tới, cũng không chút do dự mà nắm chặt:
- Năm ngoái ta đã cứu mạng ngươi, hôm nay coi như là người trả mạng lại cho ta. Từ nay về sau hai huynh đệ chúng ta không còn nợ nần gì nữa!
Nghe Vương Nhị Mao đem giao tình của y và Trình Danh Chấn đều đổ lên chiếu bạc, đám người Chu Phàm và Ban Hạo do dự, quay đầu nhìn sắc mặt xanh mét của Trình Danh Chấn, mong đợi Cửu đương gia sớm quyết định. Toàn bộ người ở đầm Cự Lộc đều biết rằng, giữa Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao là giao tình bằng mệnh. Năm ngoái vì nghĩ cách cứu mệnh Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao mấy ngày mấy đêm không ăn không ngủ, giục ngựa từ quận Vũ Dương chạy tới đầm Cự Lộc, không để ý đến cơ quan cạm bẫy bên trong, trực tiếp hướng về đất trong đầm mà xông vào. Nếu không phải trùng hợp gặp Đỗ Quyên đi tuần thị, khả năng trước khi y gặp được Trương Kim Xưng, đã rơi vào trong bùn lầy cho rùa ăn rồi.
- Nhị Mao!
Không dự đoán được là Vương Nhị Mao lại nói ra những lời tuyệt tình như vậy, Trình Danh Chấn xông lên vài bước, thiếu chút nữa té ngã. Nhất thời, đủ loại quá khứ đều hiện ra trước mắt hai người. Nếu nói chính mình một chút cũng không coi phân tình hữu nghị này là gì, thì chính là lừa mình dối người. Nhưng giờ phút này, Đỗ Quyên đang nằm trên giường, đôi mắt đang trông mong hắn cầm phối phương độc dược về.
- Ngươi thực sự để cho Nhị ca ta và Tiểu Hạnh Hoa đi?
Chính vào lúc đó, Chu Ninh đang bị trói như chiếc bánh trưng đột nhiên ngẩng đầu lên, lớn tiếng hỏi.
- A! Ah. Đương nhiên!
Trình Danh Chấn nổi giận đùng đùng, vượt qua nàng liếc mắt một cái, hận không thể đem chém thành trăm ngàn mảnh. Họ Chu một nhà đều không có người tốt, năm trước Chu nhị công tử ba phen mấy bận muốn lấy mạng mình, năm nay Chu Ninh lại ý đồ độc chết Đỗ Quyên. Nếu không phải vì nữ nhân âm hiểm này, Đỗ Quyên căn bản sẽ không trúng độc, Vương Nhị Mao cũng sẽ không ép mình lựa chọn giữa tình bạn và thù hận. Nhưng cố tình, người phụ nữ này là chính bản thân hắn cứu về, cố tình lại làm ra việc không thể quay đầu lại.
/402
|