Quyền nuôi con gái cuối cùng được toà án giao cho vợ Nhan Tùng Ảnh, vợ cũ cho phép Nhan Tùng Ảnh gặp con gái một lần vào cuối tuần, nhưng bởi vì công việc có nhiều thay đổi, nên chỉ khi Nhan Tùng Ảnh được nghỉ mới có thể gặp được con gái.
Ngày Nhan Tùng Ảnh trở lại thành phố Úy, cả ngày đều mưa to, mây đen chồng chất ở tận chân trời. Nhan Hạc Kính đợi ở phòng ngủ, nghe thấy tiếng vang liền đi ra, thấy Nhan Tùng Ảnh cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, không cần hỏi cũng đã biết kết quả.
Anh và Nhan Tùng Ảnh ngồi ở bên cửa sổ hút thuốc, ngọn lửa xanh từ tàn thuốc dần dần tắt đi, Nhan Tùng Ảnh không hề nói gì. Có lẽ đây là năm buồn nhất trong đời của Nhan Tùng Ảnh, đầu tiên là ly hôn, sau đó thì mẹ qua đời, giờ lại không giành được quyền nuôi con gái, rồi lại phải đi đến một nơi xa lạ để làm việc.
35 tuổi, những cuộc khủng hoảng cứ tiếp nối tiếp nối nhau, dường như đã trở thành những điều bình thường của cuộc sống.
Năm nay Nhan Hạc Kính cũng không quá suôn sẻ, cũng đã trải qua một cuộc khủng hoảng trong chuyện tình cảm và đau khổ vì mẹ qua đời, chỉ là anh rất ít khi cảm thấy bi quan, vì trời sinh con người anh sống rất lạc quan, có lẽ gần đây anh còn có một khoảng thời gian vui vẻ.
Chỉ là cảm xúc của Nhan Tùng Ảnh cũng có phần ảnh hưởng đến anh, làm anh cũng không khỏi cảm thấy phiền muộn.
Nhan Hạc Kính nghe tiếng mưa rơi không có quy luật, càng làm trong nhà trở nên yên tĩnh, dường như mọi thứ ngoài kia đang va chạm vào nhau hết sức dữ dội và mạnh mẽ.
Nhan Hạc Kính dựa vào đệm mềm trên sô pha, nói: "Anh, anh còn nhớ lúc học trung học anh có nói, anh muốn 25 tuổi kết hôn, sinh một cô con gái nhỏ, có một gia đình hạnh phúc nhất trên thế giới sao?"
Nhan Tùng Ảnh lộ ra ánh mắt mê mang, lắc đầu, tỏ vẻ anh cũng không còn nhớ nhiều điều về thuở chưa thành niên, nói ra những lời lý tưởng hoá như vậy.
Nhan Tùng Ảnh mỉm cười thật chua xót, nói: "Ít nhất thật sự cũng có một cô con gái nhỏ."
"Lúc em biết mình thích con trai là vào những năm cấp 2, em nhớ tới lúc em nghe anh nói những lời này, trong lòng đã từng rất ngưỡng mộ." Nhan Hạc Kính chậm rãi nói, "Trước đây, em cũng nghĩ đến việc kết hôn và sinh con, xây dựng một tổ ấm cho chính mình. Tuy rằng hôn nhân sẽ không ổn định, cũng có thể là sẽ buồn tẻ, nhưng là tất cả những gì em có thể có được, chỉ là một mối quan hệ không ổn định."
Nhan Hạc Kính sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, cha mẹ yêu thương nhau, không có họ hàng phiền phức, cô dì chú bác đều rất thân thiết với gia đình họ. Trưởng thành trong môi trường như vậy, tạo thành cho Nhan Hạc Kính một quan niệm về gia đình, anh không có cách nào để sinh con, cái nãy có thể tĩnh lược, nhưng anh hy vọng có thể tìm được một người có thể cùng nắm tay đi đến cuối đời.
"Chỉ là trải qua hai lần thất bại trong chuyện tình cảm, em đột nhiên cũng không còn sốt ruột như vậy nữa. Anh hai, anh đã có một tình thân gia đình không thể biến mất, sau này anh vẫn có thể thể hiện được tình yêu vô hạn của người cha, con gái anh sẽ hiểu được những tình cảm ấy".
Nhan Tùng Ảnh không còn ủ rủ nữa, không biết Nhan Tùng Ảnh đang suy nghĩ gì nhưng có vẻ rất trầm ngâm, như thể đang đồng ý.
Nhan Tùng Ảnh dọn ra ngoài một tuần sau đó, Nhan Hạc Kính sống một mình trở lại, cảm giác tự do hơn không ít.
Tông Dương đã gọi điện thoại đến một lần, bởi vì lúc đó Nhan Tùng Ảnh còn ở trong nhà, Nhan Hạc Kính cảm thấy không tiện, nên không gặp được Tông Dương. Hiện tại Nhan Tùng Ảnh không ở nữa, Nhan Hạc Kính nhớ tới Tông Dương, hỏi cậu có thời gian ăn cơm tối cùng anh hay không.
Vài phút sau, Tông Dương gửi đến một cái địa chỉ, nói Nhan Hạc Kính 6 giờ đến đón cậu.
Địa chỉ mà Tông Dương gửi đến là trong một công viên thiết kế, cách trung tâm khá là xa, xung quanh trống trải, là một toà nhà có thiết kế hiện đại, nhìn rất lạ, bên trong nhìn có vẻ rất rộng.
Bên trong hình như có buổi biểu diễn gì đó, ngoài cửa có rất nhiều người vây quanh, còn có phóng viên và camera. Nhan Hạc Kính đỗ xe vào bãi, gửi tin nhắn cho Tông Dương, nói anh đã tới rồi.
Một lát sau, Tông Dương nói Nhan Hạc Kính đến sau hậu trường tìm cậu, Nhan Hạc Kính tìm được cửa vào của nhân viên công tác, hỏi cửa vào hậu trường ở đâu, sau đó được người dẫn vào bên trong hậu trường.
Nhan Hạc Kính đẩy cửa ra, nhìn trong hậu trường đầy đồ hoá trang, ánh đèn sáng tỏ, có mấy người nam còn để trần nửa người trên.
Người mẫu và nhân viên công tác đứng chật cả một căn phòng, mọi người đều đang rất gấp gáp vội vã, nên không ai chú ý tới Nhan Hạc Kính. Nhan Hạc Kính đứng ở cửa, dựa vào ưu thế về chiều cao mà liếc mắt nhìn một cái, thấy một cánh tay đang dang rộng, sau đó là mặt của Tông Dương. Nhan Hạc Kính đi về phía cậu, Tông Dương nói không nghĩ rằng Nhan Hạc Kính tới sớm như vậy, nên đành để anh đợi trong này một lúc.
Tông Dương đang tháo trang sức, Nhan Hạc Kính kéo ghế dựa, ngồi ở bên cạnh Tông Dương, hỏi: "Em không phải là làm người mẫu sao?"
Tông Dương nheo mắt, lớp trang điểm dính lại trên lông mi, có chút cay mắt, cậu chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Nhan Hạc Kính, rồi lại nhắm mắt lại.
"Công ty cũng đã cho tôi học một khoá catwalk, cũng không phải là quá khó. Cũng có rất nhiều nhà thiết kế mời tôi làm mẫu, tôi cũng có thể kiếm được nhiều hơn một chút."
Nhan Hạc Kính nghe được âm thanh bên ngoài, có chút tiếc nuối: "Anh cũng muốn nhìn cậu đi catwalk một lần".
"Lần sau lại có dịp, tôi dẫn anh vào sớm một chút là được" Tông Dương cười nói.
Chuyên viên trang điểm là một người nam, tóc dài, rất gầy, mặt cũng đang trang điểm, tướng mạo trông rất giống phụ nữ. Nhan Hạc Kính vừa tiến đến, cậu ta nhìn anh một lát, rồi lại nhẹ nhàng mà nói với Tông Dương: "A Dương, bạn trai cậu à? Thật là xứng đôi nha!"
"Không phải," Tông Dương trả lời, "Bạn bè thôi".
Nhan Hạc Kính lễ phép gật đầu với chuyên viên trang điểm, rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt Tông Dương. Da Tông Dương nhạy cảm, bông tẩy trang mà chuyên viên trang điểm xài hình như không tốt lắm, nên đã chà xát mạnh lên da cậu, mắt thường cũng có thể nhìn thấy da của Tông Dương đang đỏ lên.
Nhan Hạc Kính chịu không được ở bên cạnh nhắc nhở: "Cậu nhẹ tay một chút, da cậu ấy đỏ ửng lên rồi".
Chuyên viên trang điểm cười một cách ái muội: "Nói không phải bạn trai mà sao đau lòng cho người ta dữ vậy"
Tông Dương rất nhanh đã tẩy trang xong, muốn đến phòng vệ sinh để rửa mặt, Nhan Hạc Kính đứng ở cửa chờ cậu, không nghĩ tới chuyên viên trang điểm lại theo anh đi ra, đứng bên cạnh Nhan Hạc Kính.
Cậu ta dựa vào tường, đưa cho Nhan Hạc Kính một điếu thuốc, hỏi: "Anh thật sự không phải là bạn trai của A Dương?"
"Thật sự không phải."
"Vậy tôi có thể yên tâm theo đuổi cậu ta? Hay là anh cũng để lại số điện thoại đi, cả hai người cùng đến với nhau, còn không một mình anh hẹn hò với tôi cũng được"
Nhan Hạc Kính vừa mới châm điếu thuốc, tay run lên, suýt chút nữa làm cháy một lỗ trên quần áo.
"Không được, tôi không chơi bừa"
Chuyên viên trang điểm cảm thấy kì lạ mà cảm thán: "Anh chung tình với người yêu như vậy sao?"
Nhan Hạc Kính thấy Tông Dương đã gần ra đến chỗ này, liền nói với chuyên viên trang điểm: "Anh chơi lớn như vậy, coi chừng nhiễm bệnh"
Đi đến bên cạnh xe, Nhan Hạc Kính mới hút xong điếu thuốc, anh đứng ở bên ngoài để mùi thuốc bay bớt, một lát sau mới đi vào trong xe, khởi động xe.
Vừa lúc đó cũng là hoàng hôn, những đám mây ngập trong ánh hồng cam, lặng lẽ phân tán đến tận chân trời, bên trong xe là một mảng màu cam, bầu không khí yên tĩnh nhẹ nhàng.
"Hồi nãy cậu ta muốn xin số điện thoại anh à?"
Thời gian dừng đèn đỏ bỗng dưng lâu hơn thường ngày, Nhan Hạc Kính lơ đễnh nhìn trời, nói: "Ukm"
Biểu cảm trên mặt Tông Dương giống như hồ nước đang gợn sóng, ánh mắt hơi sáng lên, càng làm nhìn rõ hơn tròng mắt sáng màu.
Nhan Hạc Kính bỗng dưng cũng không cảm thấy vui vẻ lắm, vì thế nhấn mở radio, radio phát lên một bài tình ca đầy chua xót một cách đầy ngượng ngùng, làm người nghe càng thêm khó chịu, chỉ là đèn xanh sáng rồi, nên Nhan Hạc Kính cũng lười đổi đi đối lại, để vậy nghe luôn.
"Tông Dương."
Tông Dương quay đầu, cậu hiếm khi nghe thấy Nhan Hạc Kính gọi tên đầy đủ của cậu, cảm giác thật mới mẻ.
"Ngoài anh ra, cậu còn lên giường với ai không?"
Lúc này cảm xúc của Nhan Hạc Kính thật hỗn loạn, nói ra xong cũng không nghĩ nổi mình đã nói cái gì. Anh cảm thấy Tông Dương nói không cũng được, nói có cũng được, có như thế nào cũng không sao cả, Nhan Hạc Kính không chờ mong một đáp án, lại càng không nghĩ đến cách đối mặt với nó.
Cuối cùng Tông Dương nói "Không có".
Trong đầu Nhan Hạc Kính bỗng dưng tưởng tượng ra cảnh Tông Dương và Chuyên viên trang điểm ở bên nhau, tự cho rằng mình không có cảm giác khó chịu, lại càng không có cảm giác đang bị phản bội.
"Chúng ta sẽ có một mối quan hệ lâu dài sao?"
Tông Dương không có trả lời, trước sau như một, cậu hỏi ngược lại Nhan Hạc Kính: "Anh nghĩ sao?"
"Anh cảm thấy cũng tốt"
Tông Dương rất lâu sau cũng không nói lời nào, nghiêng đầu dựa vào kính xe, ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
"Tôi dọn về rồi, dọn về chỗ tôi đã từng ở." Tông Dương bỗng dưng nói như vậy.
Tông Dương ở trong xe giúp Nhan Hạc Kính giải quyết một lần.
Cậu kéo Nhan Hạc Kính từ ghế phó lái qua, để Nhan Hạc Kính ngồi trên đùi cậu, bên trong xe chật đến mức làm cho thân thể bọn họ không thể tách rời, Nhan Hạc Kính nhìn bên ngoài xe trống trải, xung quanh tối đen như mực, cảm thấy hoảng sợ.
Tông Dương không có cởi hết quần áo của anh ra, mà chỉ chởi quần cảu anh. Nhan Hạc Kính đang mặc một chiếc quần tây rất mỏng và rộng, nhẹ nhàng tuột từ trên đùi ra khỏi chân anh, đôi chân dài bị gập đến nổi không thành hình, bị Tông Dương chặt chẽ nắm lấy, lòng bàn tay rất nóng, rất rất nóng.
Mặc dù biết chỗ này rất khuất, sẽ không có người qua lại, nhưng dây thần kinh của Nhan Hạc Kính vẫn luôn căng chặt.
Tông Dương không nói gì, thậm chí cũng không có biểu tình gì, chỉ hờ hững di chuyển ngón tay, trong mắt hiện lên một nỗi u sầu, nhìn Nhan Hạc Kính đang động tình, Tông Dương che miệng Nhan Hạc Kính, nước bọt của Nhan Hạc Kính làm bẩn cả bàn tay của Tông Dương —— bởi vì Nhan Hạc Kính vẫn không ngừng kêu thành tiếng.
Nhan Hạc Kính lần đầu tiên tới nhà của Tông Dương, không lớn, có hai gian phòng ngủ, rất ít đồ đạc, hình như không hề có đồ trang trí, cũng không có TV. Tông Dương nói cậu không xem TV, có máy tính là đủ rồi.
Làm tình xong, Nhan Hạc Kính thấy rất đói, nhưng cũng không có chút sức lực nào để ra ngoài ăn cơm, anh định đặt cơm, hỏi Tông Tông Dương đang đứng hóng gió phía cửa sổ muốn ăn gì.
Lưng của Tông Dương rất rộng, đường cong cơ bắp rõ ràng, cánh tay và ngón tay đều rất dài, làm Nhan Hạc Kính nhớ tới cảm giác ngón tay của Tông Dương đang ở trong cơ thể mình.
"Sao cũng được" Tông Dương tựa vào cửa sổ trả lời, cánh tay vươn ra ngoài cửa sổ.
Không có điều hòa, ban đêm lại ngột ngạt. và nóng nực, Nhan Hạc Kính dang rộng tay chân, dựa vào ghế sô pha hứng gió từ quạt,mồ hôi nhễ nhại. Anh đã Tông Dương một cái, kéo cậu từ cửa sổ về, vòng tay qua eo Tông Dương, ôm cổ cậu từ sau lưng, đưa di động đến trước mặt hai người, lưu manh nói: "Không có sao cũng được, cùng nhau chọn đi."
Mồ hôi hai người cũng dính lại với nhau, giống như không thể tách rời, lúc sau Tông Dương chọn đại một cửa tiệm đặt cơm, vội vã đi bên cửa sổ hóng gió.
Lúc chờ cơm giao đến, Nhan Hạc Kính dùng máy tính của Tông Dương xem phim, một bộ phim kinh dị Mỹ, mang hơi hướng tôn giáo. Tông Dương liếc qua vài lần mà không xem kĩ, cậu nói cậu cảm thấy nó chán nhưng theo suy đoán của Nhan Hạc Kính, cậu hình như đang sợ.
"Thật sự không có đáng sợ vậy đâu," Nhan Hạc Kính giữ chặt Tông Dương, "Hôm nay anh ngủ với cậu, không có gì phải sợ hết."
Tông Dương không có phủ nhận rằng mình sợ hãi, cũng không có thừa nhận mình sợ. Cậu nhìn Nhan Hạc Kính một lúc, vẻ mặt có tỏ ra nghiêm túc, nói: "Đây có phải là lần đầu tiên anh nghĩ muốn bắt đầu mối quan hệ của chúng ta hay không?"
Nhan Hạc Kính tiếp tục xem phim, trả lời "Đúng vậy", lại hỏi Tông Dương "Sao vậy?".
"Hôm nay anh hỏi, liệu chúng ta có một mối quan hệ lâu dài hay không
Nhan Hạc Kính ấn nút tạm dừng, nhìn Tông Dương.
"Làm tình với tôi mà nói, giống như một trò chơi thú vị, mục là khiến người ta vui vẻ, ngoài ra, nó rất trong sáng. Nếu một ngày chúng ta làm tình vì một mục đích khác, vậy thì hãy kết thúc nó."
Phòng khách chỉ còn ánh sáng của màn hình máy tính, thật lâu sau, Nhan Hạc Kính nói đồng ý.
Ngày Nhan Tùng Ảnh trở lại thành phố Úy, cả ngày đều mưa to, mây đen chồng chất ở tận chân trời. Nhan Hạc Kính đợi ở phòng ngủ, nghe thấy tiếng vang liền đi ra, thấy Nhan Tùng Ảnh cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, không cần hỏi cũng đã biết kết quả.
Anh và Nhan Tùng Ảnh ngồi ở bên cửa sổ hút thuốc, ngọn lửa xanh từ tàn thuốc dần dần tắt đi, Nhan Tùng Ảnh không hề nói gì. Có lẽ đây là năm buồn nhất trong đời của Nhan Tùng Ảnh, đầu tiên là ly hôn, sau đó thì mẹ qua đời, giờ lại không giành được quyền nuôi con gái, rồi lại phải đi đến một nơi xa lạ để làm việc.
35 tuổi, những cuộc khủng hoảng cứ tiếp nối tiếp nối nhau, dường như đã trở thành những điều bình thường của cuộc sống.
Năm nay Nhan Hạc Kính cũng không quá suôn sẻ, cũng đã trải qua một cuộc khủng hoảng trong chuyện tình cảm và đau khổ vì mẹ qua đời, chỉ là anh rất ít khi cảm thấy bi quan, vì trời sinh con người anh sống rất lạc quan, có lẽ gần đây anh còn có một khoảng thời gian vui vẻ.
Chỉ là cảm xúc của Nhan Tùng Ảnh cũng có phần ảnh hưởng đến anh, làm anh cũng không khỏi cảm thấy phiền muộn.
Nhan Hạc Kính nghe tiếng mưa rơi không có quy luật, càng làm trong nhà trở nên yên tĩnh, dường như mọi thứ ngoài kia đang va chạm vào nhau hết sức dữ dội và mạnh mẽ.
Nhan Hạc Kính dựa vào đệm mềm trên sô pha, nói: "Anh, anh còn nhớ lúc học trung học anh có nói, anh muốn 25 tuổi kết hôn, sinh một cô con gái nhỏ, có một gia đình hạnh phúc nhất trên thế giới sao?"
Nhan Tùng Ảnh lộ ra ánh mắt mê mang, lắc đầu, tỏ vẻ anh cũng không còn nhớ nhiều điều về thuở chưa thành niên, nói ra những lời lý tưởng hoá như vậy.
Nhan Tùng Ảnh mỉm cười thật chua xót, nói: "Ít nhất thật sự cũng có một cô con gái nhỏ."
"Lúc em biết mình thích con trai là vào những năm cấp 2, em nhớ tới lúc em nghe anh nói những lời này, trong lòng đã từng rất ngưỡng mộ." Nhan Hạc Kính chậm rãi nói, "Trước đây, em cũng nghĩ đến việc kết hôn và sinh con, xây dựng một tổ ấm cho chính mình. Tuy rằng hôn nhân sẽ không ổn định, cũng có thể là sẽ buồn tẻ, nhưng là tất cả những gì em có thể có được, chỉ là một mối quan hệ không ổn định."
Nhan Hạc Kính sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, cha mẹ yêu thương nhau, không có họ hàng phiền phức, cô dì chú bác đều rất thân thiết với gia đình họ. Trưởng thành trong môi trường như vậy, tạo thành cho Nhan Hạc Kính một quan niệm về gia đình, anh không có cách nào để sinh con, cái nãy có thể tĩnh lược, nhưng anh hy vọng có thể tìm được một người có thể cùng nắm tay đi đến cuối đời.
"Chỉ là trải qua hai lần thất bại trong chuyện tình cảm, em đột nhiên cũng không còn sốt ruột như vậy nữa. Anh hai, anh đã có một tình thân gia đình không thể biến mất, sau này anh vẫn có thể thể hiện được tình yêu vô hạn của người cha, con gái anh sẽ hiểu được những tình cảm ấy".
Nhan Tùng Ảnh không còn ủ rủ nữa, không biết Nhan Tùng Ảnh đang suy nghĩ gì nhưng có vẻ rất trầm ngâm, như thể đang đồng ý.
Nhan Tùng Ảnh dọn ra ngoài một tuần sau đó, Nhan Hạc Kính sống một mình trở lại, cảm giác tự do hơn không ít.
Tông Dương đã gọi điện thoại đến một lần, bởi vì lúc đó Nhan Tùng Ảnh còn ở trong nhà, Nhan Hạc Kính cảm thấy không tiện, nên không gặp được Tông Dương. Hiện tại Nhan Tùng Ảnh không ở nữa, Nhan Hạc Kính nhớ tới Tông Dương, hỏi cậu có thời gian ăn cơm tối cùng anh hay không.
Vài phút sau, Tông Dương gửi đến một cái địa chỉ, nói Nhan Hạc Kính 6 giờ đến đón cậu.
Địa chỉ mà Tông Dương gửi đến là trong một công viên thiết kế, cách trung tâm khá là xa, xung quanh trống trải, là một toà nhà có thiết kế hiện đại, nhìn rất lạ, bên trong nhìn có vẻ rất rộng.
Bên trong hình như có buổi biểu diễn gì đó, ngoài cửa có rất nhiều người vây quanh, còn có phóng viên và camera. Nhan Hạc Kính đỗ xe vào bãi, gửi tin nhắn cho Tông Dương, nói anh đã tới rồi.
Một lát sau, Tông Dương nói Nhan Hạc Kính đến sau hậu trường tìm cậu, Nhan Hạc Kính tìm được cửa vào của nhân viên công tác, hỏi cửa vào hậu trường ở đâu, sau đó được người dẫn vào bên trong hậu trường.
Nhan Hạc Kính đẩy cửa ra, nhìn trong hậu trường đầy đồ hoá trang, ánh đèn sáng tỏ, có mấy người nam còn để trần nửa người trên.
Người mẫu và nhân viên công tác đứng chật cả một căn phòng, mọi người đều đang rất gấp gáp vội vã, nên không ai chú ý tới Nhan Hạc Kính. Nhan Hạc Kính đứng ở cửa, dựa vào ưu thế về chiều cao mà liếc mắt nhìn một cái, thấy một cánh tay đang dang rộng, sau đó là mặt của Tông Dương. Nhan Hạc Kính đi về phía cậu, Tông Dương nói không nghĩ rằng Nhan Hạc Kính tới sớm như vậy, nên đành để anh đợi trong này một lúc.
Tông Dương đang tháo trang sức, Nhan Hạc Kính kéo ghế dựa, ngồi ở bên cạnh Tông Dương, hỏi: "Em không phải là làm người mẫu sao?"
Tông Dương nheo mắt, lớp trang điểm dính lại trên lông mi, có chút cay mắt, cậu chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Nhan Hạc Kính, rồi lại nhắm mắt lại.
"Công ty cũng đã cho tôi học một khoá catwalk, cũng không phải là quá khó. Cũng có rất nhiều nhà thiết kế mời tôi làm mẫu, tôi cũng có thể kiếm được nhiều hơn một chút."
Nhan Hạc Kính nghe được âm thanh bên ngoài, có chút tiếc nuối: "Anh cũng muốn nhìn cậu đi catwalk một lần".
"Lần sau lại có dịp, tôi dẫn anh vào sớm một chút là được" Tông Dương cười nói.
Chuyên viên trang điểm là một người nam, tóc dài, rất gầy, mặt cũng đang trang điểm, tướng mạo trông rất giống phụ nữ. Nhan Hạc Kính vừa tiến đến, cậu ta nhìn anh một lát, rồi lại nhẹ nhàng mà nói với Tông Dương: "A Dương, bạn trai cậu à? Thật là xứng đôi nha!"
"Không phải," Tông Dương trả lời, "Bạn bè thôi".
Nhan Hạc Kính lễ phép gật đầu với chuyên viên trang điểm, rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt Tông Dương. Da Tông Dương nhạy cảm, bông tẩy trang mà chuyên viên trang điểm xài hình như không tốt lắm, nên đã chà xát mạnh lên da cậu, mắt thường cũng có thể nhìn thấy da của Tông Dương đang đỏ lên.
Nhan Hạc Kính chịu không được ở bên cạnh nhắc nhở: "Cậu nhẹ tay một chút, da cậu ấy đỏ ửng lên rồi".
Chuyên viên trang điểm cười một cách ái muội: "Nói không phải bạn trai mà sao đau lòng cho người ta dữ vậy"
Tông Dương rất nhanh đã tẩy trang xong, muốn đến phòng vệ sinh để rửa mặt, Nhan Hạc Kính đứng ở cửa chờ cậu, không nghĩ tới chuyên viên trang điểm lại theo anh đi ra, đứng bên cạnh Nhan Hạc Kính.
Cậu ta dựa vào tường, đưa cho Nhan Hạc Kính một điếu thuốc, hỏi: "Anh thật sự không phải là bạn trai của A Dương?"
"Thật sự không phải."
"Vậy tôi có thể yên tâm theo đuổi cậu ta? Hay là anh cũng để lại số điện thoại đi, cả hai người cùng đến với nhau, còn không một mình anh hẹn hò với tôi cũng được"
Nhan Hạc Kính vừa mới châm điếu thuốc, tay run lên, suýt chút nữa làm cháy một lỗ trên quần áo.
"Không được, tôi không chơi bừa"
Chuyên viên trang điểm cảm thấy kì lạ mà cảm thán: "Anh chung tình với người yêu như vậy sao?"
Nhan Hạc Kính thấy Tông Dương đã gần ra đến chỗ này, liền nói với chuyên viên trang điểm: "Anh chơi lớn như vậy, coi chừng nhiễm bệnh"
Đi đến bên cạnh xe, Nhan Hạc Kính mới hút xong điếu thuốc, anh đứng ở bên ngoài để mùi thuốc bay bớt, một lát sau mới đi vào trong xe, khởi động xe.
Vừa lúc đó cũng là hoàng hôn, những đám mây ngập trong ánh hồng cam, lặng lẽ phân tán đến tận chân trời, bên trong xe là một mảng màu cam, bầu không khí yên tĩnh nhẹ nhàng.
"Hồi nãy cậu ta muốn xin số điện thoại anh à?"
Thời gian dừng đèn đỏ bỗng dưng lâu hơn thường ngày, Nhan Hạc Kính lơ đễnh nhìn trời, nói: "Ukm"
Biểu cảm trên mặt Tông Dương giống như hồ nước đang gợn sóng, ánh mắt hơi sáng lên, càng làm nhìn rõ hơn tròng mắt sáng màu.
Nhan Hạc Kính bỗng dưng cũng không cảm thấy vui vẻ lắm, vì thế nhấn mở radio, radio phát lên một bài tình ca đầy chua xót một cách đầy ngượng ngùng, làm người nghe càng thêm khó chịu, chỉ là đèn xanh sáng rồi, nên Nhan Hạc Kính cũng lười đổi đi đối lại, để vậy nghe luôn.
"Tông Dương."
Tông Dương quay đầu, cậu hiếm khi nghe thấy Nhan Hạc Kính gọi tên đầy đủ của cậu, cảm giác thật mới mẻ.
"Ngoài anh ra, cậu còn lên giường với ai không?"
Lúc này cảm xúc của Nhan Hạc Kính thật hỗn loạn, nói ra xong cũng không nghĩ nổi mình đã nói cái gì. Anh cảm thấy Tông Dương nói không cũng được, nói có cũng được, có như thế nào cũng không sao cả, Nhan Hạc Kính không chờ mong một đáp án, lại càng không nghĩ đến cách đối mặt với nó.
Cuối cùng Tông Dương nói "Không có".
Trong đầu Nhan Hạc Kính bỗng dưng tưởng tượng ra cảnh Tông Dương và Chuyên viên trang điểm ở bên nhau, tự cho rằng mình không có cảm giác khó chịu, lại càng không có cảm giác đang bị phản bội.
"Chúng ta sẽ có một mối quan hệ lâu dài sao?"
Tông Dương không có trả lời, trước sau như một, cậu hỏi ngược lại Nhan Hạc Kính: "Anh nghĩ sao?"
"Anh cảm thấy cũng tốt"
Tông Dương rất lâu sau cũng không nói lời nào, nghiêng đầu dựa vào kính xe, ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
"Tôi dọn về rồi, dọn về chỗ tôi đã từng ở." Tông Dương bỗng dưng nói như vậy.
Tông Dương ở trong xe giúp Nhan Hạc Kính giải quyết một lần.
Cậu kéo Nhan Hạc Kính từ ghế phó lái qua, để Nhan Hạc Kính ngồi trên đùi cậu, bên trong xe chật đến mức làm cho thân thể bọn họ không thể tách rời, Nhan Hạc Kính nhìn bên ngoài xe trống trải, xung quanh tối đen như mực, cảm thấy hoảng sợ.
Tông Dương không có cởi hết quần áo của anh ra, mà chỉ chởi quần cảu anh. Nhan Hạc Kính đang mặc một chiếc quần tây rất mỏng và rộng, nhẹ nhàng tuột từ trên đùi ra khỏi chân anh, đôi chân dài bị gập đến nổi không thành hình, bị Tông Dương chặt chẽ nắm lấy, lòng bàn tay rất nóng, rất rất nóng.
Mặc dù biết chỗ này rất khuất, sẽ không có người qua lại, nhưng dây thần kinh của Nhan Hạc Kính vẫn luôn căng chặt.
Tông Dương không nói gì, thậm chí cũng không có biểu tình gì, chỉ hờ hững di chuyển ngón tay, trong mắt hiện lên một nỗi u sầu, nhìn Nhan Hạc Kính đang động tình, Tông Dương che miệng Nhan Hạc Kính, nước bọt của Nhan Hạc Kính làm bẩn cả bàn tay của Tông Dương —— bởi vì Nhan Hạc Kính vẫn không ngừng kêu thành tiếng.
Nhan Hạc Kính lần đầu tiên tới nhà của Tông Dương, không lớn, có hai gian phòng ngủ, rất ít đồ đạc, hình như không hề có đồ trang trí, cũng không có TV. Tông Dương nói cậu không xem TV, có máy tính là đủ rồi.
Làm tình xong, Nhan Hạc Kính thấy rất đói, nhưng cũng không có chút sức lực nào để ra ngoài ăn cơm, anh định đặt cơm, hỏi Tông Tông Dương đang đứng hóng gió phía cửa sổ muốn ăn gì.
Lưng của Tông Dương rất rộng, đường cong cơ bắp rõ ràng, cánh tay và ngón tay đều rất dài, làm Nhan Hạc Kính nhớ tới cảm giác ngón tay của Tông Dương đang ở trong cơ thể mình.
"Sao cũng được" Tông Dương tựa vào cửa sổ trả lời, cánh tay vươn ra ngoài cửa sổ.
Không có điều hòa, ban đêm lại ngột ngạt. và nóng nực, Nhan Hạc Kính dang rộng tay chân, dựa vào ghế sô pha hứng gió từ quạt,mồ hôi nhễ nhại. Anh đã Tông Dương một cái, kéo cậu từ cửa sổ về, vòng tay qua eo Tông Dương, ôm cổ cậu từ sau lưng, đưa di động đến trước mặt hai người, lưu manh nói: "Không có sao cũng được, cùng nhau chọn đi."
Mồ hôi hai người cũng dính lại với nhau, giống như không thể tách rời, lúc sau Tông Dương chọn đại một cửa tiệm đặt cơm, vội vã đi bên cửa sổ hóng gió.
Lúc chờ cơm giao đến, Nhan Hạc Kính dùng máy tính của Tông Dương xem phim, một bộ phim kinh dị Mỹ, mang hơi hướng tôn giáo. Tông Dương liếc qua vài lần mà không xem kĩ, cậu nói cậu cảm thấy nó chán nhưng theo suy đoán của Nhan Hạc Kính, cậu hình như đang sợ.
"Thật sự không có đáng sợ vậy đâu," Nhan Hạc Kính giữ chặt Tông Dương, "Hôm nay anh ngủ với cậu, không có gì phải sợ hết."
Tông Dương không có phủ nhận rằng mình sợ hãi, cũng không có thừa nhận mình sợ. Cậu nhìn Nhan Hạc Kính một lúc, vẻ mặt có tỏ ra nghiêm túc, nói: "Đây có phải là lần đầu tiên anh nghĩ muốn bắt đầu mối quan hệ của chúng ta hay không?"
Nhan Hạc Kính tiếp tục xem phim, trả lời "Đúng vậy", lại hỏi Tông Dương "Sao vậy?".
"Hôm nay anh hỏi, liệu chúng ta có một mối quan hệ lâu dài hay không
Nhan Hạc Kính ấn nút tạm dừng, nhìn Tông Dương.
"Làm tình với tôi mà nói, giống như một trò chơi thú vị, mục là khiến người ta vui vẻ, ngoài ra, nó rất trong sáng. Nếu một ngày chúng ta làm tình vì một mục đích khác, vậy thì hãy kết thúc nó."
Phòng khách chỉ còn ánh sáng của màn hình máy tính, thật lâu sau, Nhan Hạc Kính nói đồng ý.
/44
|