"Muốn chết hả!" Rất nhanh, khi phát hiện ra nàng với đầy đủ tiềm lực vĩ đại của nữ nhân, một đám trẻ hư chỉ biết bắt nạt người nhỏ yếu hơn mình kia, tất cả đều bị đánh chạy tán loạn.
"Nếu như còn để cho ta nhìn thấy các ngươi bắt nạt Long Hồn nhà ta, ta liền đi mách mẫu thân, phụ thân của các ngươi, hỏi xem bọn họ đã quản dạy con cái của mình như thế nào, đừng tưởng rằng Lý gia chúng ta dễ chọc vào nhé!"
"Người nào cùng họ Lý với ngươi? Ta họ Tự mà." Phía sau truyền đến tiếng nói giống như phẫn nộ kháng nghị của con thú nhỏ...
Nữ nhân này dám tự động tự phát đem hắn về làm người một nhà, hắn có cùng họ Lý với nàng sao? Vậy sao nàng không nói, nàng cùng họ Tự với hắn nhỉ?
Thu Y quay đầu nhìn Tự Long Hồn nằm trên mặt đất, một tay vẫn còn nắm chặt y phục bị xé rách, nhịn không được, hai mắt đẫm lệ, sau đó ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào dỗ dành: "Đừng sợ, đừng sợ, ta đã đánh những đứa trẻ hư hỏng kia chạy đi rồi, bọn hắn... Ngươi không cần phải nghĩ quá nhiều làm gì, coi như là bị chó hoang cắn một miếng, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."
Hắn bị ôm thật chặt, thật chặt, chặt đến mức làm hắn sắp nghẹt thở.
Rõ ràng hắn cũng rất chán ghét nữ nhân này, luôn yêu thương hắn, ôm tới ôm lui, giống như yêu hắn, thương hắn quá mức; nhưng mà không biết tại sao, hắn lại càng ngày càng không muốn như vậy, hắn nhanh chóng đẩy nàng ra, rời khỏi sự ấm áp lẫn hương thơm ở trong ngực kia.
Đột nhiên, Thu Y ôm lấy Tự Long Hồn, sau đó, vỗ vỗ hắn giống như là vỗ vỗ con cún nhỏ vậy: "Được rồi, chúng ta về nhà thôi, hôm nay ta nấu toàn món ăn ngươi thích ăn nhất đấy: Bánh mỳ kẹp, khoai tây thái sợi còn có cả gà chiên nữa..., hài lòng không?" Hắn rất muốn vùng vẫy, muốn to tiếng với nàng, bây giờ người mà nàng đang ôm giống như đang ôm con này, chính là một nam nhân đã trưởng thành đường đường chính chính... Tại sao nàng đến một chút cảnh giác lẫn rụt rè của nữ nhân cũng không có?
Nhưng mà, ngửi thấy mùi thơm của cơm còn lưu lại ở trên người nàng, bất tri bất giác khiến hắn tựa đầu vào bờ vai của nàng, cảm nhận lấy sự ấm áp chưa từng có này.
Gần đây hắn phát hiện chính mình càng ngày càng tham luyến loại ấm áp này rồi.
"Vừa rồi ngươi thật hung hãn nha, cẩn thận không ai dám cưới ngươi đâu." Hắn cao cao tại thượng tựa như một đại thiếu gia, bảo Thu Y lau chùi tỉ mỉ một lượt, bắt đầu làm từ gót chân đến khuôn mặt.
Thật đúng là một lũ trẻ hư hỏng đáng ghét, dám đối đãi thô lỗ như vậy với khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, ai nói cổ đại thì không có tình yêu “đồng tính"? Hơn nữa người đi làm hại người khác không phải là một ông chú quái gở, mà lại là một đám trẻ con, đến lông trên người vẫn còn mọc chưa đủ dài nữa là.
Tuy nàng cũng là phần tử khá nguy hiểm, đối với Tự Long Hồn đáng yêu kia có ý đồ bất lương, nhưng nàng tuyệt đối chỉ là tên ăn đậu hũ rất đơn giản mà thôi.
Thu Y tỉ mỉ lau chùi khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tự Long Hồn, sau đó thừa cơ ăn vụng miếng đậu hủ mềm mại kia, miệng lại cực kỳ nghiêm túc nói: "Long Hồn, nhớ rõ lời nói của tỷ dặn ngươi đây: không được tùy tiện nói chuyện với bất cứ một người nào không quen biết nghe không, nếu gặp phải tình huống như vừa rồi thì phải lớn tiếng la lên, không được im lặng, không nói năng gì, hiểu chưa."
"Mấy tên tiểu hài tử thối tha kia, nếu như không phải là võ công của ta bị mất, bọn hắn đã sớm chết rồi!" Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi. Tiếc rằng vẻ mặt âm lãnh hung ác kia lại đang đặt vào cơ thể của một đứa trẻ năm tuổi, nên lực uy hiếp và lực sát thương nhất thời đã bị suy yếu đi không ít.
Thậm chí, ở trong mắt của Thu Y lại trở nên thật đáng yêu.
"Được, được, được... ta biết võ công của ngươi cao cường, thiên hạ đệ nhất, nhưng mà ta vẫn muốn ngươi nhớ kỹ lời dặn dò của tỷ tỷ, không được tùy tiện nói chuyện với người xa lạ, ngươi phải biết rằng tiểu hài tử đáng yêu giống như ngươi, sẽ là món ăn ngon tuyệt vời nhất ở trong mắt lũ trẻ quái gở kia, một lần không cẩn thận là sẽ bị ăn luôn... Ta nhận thấy có lẽ phải đi sang nhà của A Ngưu ca ở cách vách một chút mới được..."
"Ngươi lại đi sang nhà con trâu đó làm cái gì?"
Nàng giúp hắn múc thêm một chén canh gà bổ dưỡng để hắn uống. Nhưng vừa mới đặt ở trước mặt hắn, thì bởi vì hắn đột nhiên nảy sinh ra động tác vỗ bàn mà bị đổ ra.
"A!" Canh nóng lập tức bị hắt vào nơi cánh tay của nàng, đau nhức khiến cho nàng thốt lên tiếng kêu đau đớn.
"Y Y?" Hắn lập tức thất thần tại chỗ, chân tay luống cuống.
"Không sao đâu, ta xối nước lạnh vào là đỡ ngay." Nàng nhịn đau hướng phòng bếp, vội vàng ngâm cánh tay bị phỏng vào trong chum nước. Thu Y thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa mới nghĩ định an ủi Tự Long Hồn, đã nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của hắn, thân thể nho nhỏ run rẩy trông giống như lá rụng bay trong gió lạnh, đầy sợ hãi.
"Ta không sao, dù sao vết sẹo trên người ta cũng rất nhiều, chẳng qua cũng chỉ là thêm một vết nữa thôi mà."
"Ai nói vậy!" Hắn phẫn nộ nói, tuyệt đối không thích vẻ mặt của nàng khi nói những lời như vậy: "Ta nhất định sẽ làm cho khuôn mặt của ngươi khôi phục lại nguyên trạng."
Nàng nở nụ cười: "Thật vậy sao? Ta đây phải cảm tạ ngươi trước!"
Hắn không trả lời, chỉ là lạnh lùng nghiêm mặt đi đến ngăn tủ lấy ra một ống thuốc mỡ.
Đây là thuốc mỡ do Nguyệt Nã Lai cho hắn, là dùng mười phần dược liệu quý giá chế tạo ra, đối với miệng vết thương do vết đao gây ra rất hữu hiệu.
Thu Y nhìn cánh tay một lúc, khá tốt, không có bọng nước nổi lên, chỉ có một mảng sưng đỏ hơi lớn mà thôi, chỉ cần bôi thuốc là được.
Hắn không nói một câu cầm lọ thuốc mỡ trừng mắt nhìn nàng, Thu Y mỉm cười duỗi tay ra ngoài, để cho hắn có thể bôi thuốc giúp nàng.
"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!" Nàng vừa mới định đứng dậy, nhưng lại bị hắn ôm lấy thắt lưng kéo lại.
"Xảy ra chuyện gì? Chẳng phải là ta đã nói ta không sao rồi mà?"
"Tại sao ngươi không quở trách ta? Rõ ràng là lỗi của ta." Ngày trước, nếu như hắn có lỗi, Tử Lão Đầu đều có thể hung hăng đem hắn đánh cho chết, còn nói là không đánh không nên người. Nào có bộ dạng ôm thật chặt thế này, lại còn gượng cười vui vẻ, nói không có vấn đề gì? Sắc mặt của nàng tái nhợt như vậy, xem ra rõ ràng cũng rất đau nhức...
Tại sao? Tại sao lại có người như thế? Chẳng lẽ nàng cứ tin tưởng vào người khác như vậy sao? Không sợ bị người ta lợi dụng mà làm tổn thương sao?
Hắn ngẩng khuôn mặt khả ái kia lên, bên trong cặp mắt to có sự tang thương lẫn sự sành đời đến khó hiểu, khiến cho Thu Y nhìn vào mà càng thêm đau lòng.
Nàng sờ sờ đầu của hắn, không cách nào tự kiềm chế nổi, nói với hắn cực kỳ cưng chiều: "Bởi vì ngươi không cố ý mà! Hơn nữa, nói thật, ta làm sao nỡ trách mắng ngươi chứ? Người mà ta yêu thích nhất, cũng là báu vật của ta, chính là ngươi đấy!"
"Ngươi yêu thích ta sao?"
"Ừ!" Nàng dùng lực gật đầu, tiếp đó ôm hắn ngồi lên trên đùi mình, dùng mặt mình cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của hắn.
Lần này hắn không hề kháng cự giống như thường ngày, khiến Thu Y lại không nhịn được liền ăn vụng đậu hủ non của hắn.
"Là thật tâm?"
"Đương nhiên."
"Ngày mai ngươi có rảnh không?" Hắn dứt khoát kiên quyết hạ một quyết định.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc của hắn như vậy, trong lòng nàng không nén nổi tình cảm, nàng nghĩ ngợi, nếu như hắn trưởng thành, không biết chừng sẽ thành một người nào đó khiến cho bao người đẹp phải điên đảo mất hồn?
Chỉ có điều, đến khi đó không biết nàng còn sống trên đời này hay không?
Tính đến lúc ấy nàng cũng đã già rồi, đâu còn có thể lại ăn vụng đậu hủ của hắn giống như hiện tại nữa! Không bằng hãy tạo ra nhiều kỷ niệm một chút còn hơn...
"Vậy thì... Hãy hẹn hò với nhau một lần đi!"
Hẹn hò ư? Tuy Tự Long Hồn không hiểu hẹn hò có nghĩa là gì , nhưng mà Thu Y nói cùng với người trong lòng đi chơi cả ngày, đó chính là hẹn hò.
Hôm nay hắn quyết định muốn nói rõ ràng với nàng, sau đó muốn nàng đi với hắn, cùng nhau trở về cung Yên Lạc, để từ đó về sau hắn sẽ chăm sóc nàng, chiếu cố nàng, khiến cho nàng không phải lo lắng bất cứ điều gì nữa. Quan trọng hơn, hắn muốn nói cho nàng biết, hắn vốn dĩ là một nam tử trưởng thành đã hai mươi lăm tuổi rồi, mà hắn lại... thích nàng.
Sáng sớm hôm sau, hắn chạy đến suối nước nóng tắm rửa bản thân sạch sẽ từ đầu đến chân, sau đó thay đổi bộ y phục mới mà Thu Y mua cho hắn, vì muốn giữ vững tinh thần lẫn thể lực, bữa sáng hắn cũng ăn cực kỳ no.
Tiếp đó ngồi chờ...
"A ... Quên mất, còn phải chuẩn bị lễ vật nữa."
Hắn vội vàng nhảy dựng lên định xông ra ngoài, lại vừa vặn đụng vào Thu Y hãy còn buồn ngủ.
"Còn sớm mà, Long Hồn, ngươi định đi đâu vậy?"
"Chờ ta một lúc, ta lập tức sẽ trở lại hẹn hò với ngươi."
Thu Y thất thần tại chỗ, rồi mới ngáp một cái chẳng thục nữ chút nào, trong lòng nhớ lại: Tiểu tử này còn nhớ rõ vậy sao? Nàng đã quên mất lời nói hôm qua rồi.
Thôi, được rồi, vậy thì phải chuẩn bị một chút đồ ăn gì đó, buổi hẹn hò hôm nay sẽ đến khu phía sau núi nơi có suối nước nóng, cùng nhau ăn bữa cơm dã ngoại !
Điên cuồng phóng thẳng một mạch xuống chân núi, Tự Long Hồn chạy vào một cửa hàng đầu tiên, đến gian chuyên môn bán trang sức của con gái, sau đó đem kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngăn tủ.
"Vị tiểu công tử này, muốn mua món quà xinh đẹp gì nào?"
Tự Long Hồn cũng không ngẩng đầu lên nhìn, chỉ chuyên tâm nghĩ tìm được chiếc trâm cài đầu Trung Hoa xinh xắn thích hợp nhất cho Thu Y.
Thấy chính mình bị xem nhẹ nghiêm trọng, trên mặt ông chủ quầy trang sức hiện lên ba vạch đen, hơn nữa đối phương lại còn là trẻ con, cũng không biết trên người có tiền hay không nữa.. ngay lập tức, trong lòng chỉ muốn bốc hỏa, nhưng mà...
Lại nhìn đến y phục trên người của tiểu hài tử này, tuy không được cao cấp lắm, nhưng mà loại thiết kế kỳ quái này xem ra giống như là đồ được sửa chữa lại, nhưng lại mang đến cho tiểu nam hài này một loại khí chất cao quý, lạnh lùng, càng tôn thêm vẻ phi phàm. Toàn bộ từ đầu đến chân, không giống như người được sinh ra trong một gia đình bình thường. Cũng nói không chừng, có lẽ đây là thiếu gia của một gia đình có tiền, muốn hóa thân thành người bình thường vụng trộm đi du ngoạn.
Thế là ông chủ lại cười tít mắt hỏi: "Muốn tặng quà cho nữ tử mình yêu thích sao?"
Tự Long Hồn hơi ngẩng đầu lên một chút, hơi giương mắt nhìn lại, đôi con người xoay chuyển không giống như ánh mắt của một đứa trẻ, khiến cho trong lòng ông chủ từng trải kia thấy chấn động, càng thêm xác định cậu bé tuấn mỹ uy nghiêm này tuyệt đối không phải là người bình thường.
"Không phải là thích."
"A?" Chẳng lẽ hắn đã đoán sai?
"Là yêu, là người ta cực kỳ yêu , cực kỳ, cực kỳ yêu ấy!”
Tuy lời nói của cậu bé này thật sự làm cho người ta rất muốn bật lên tiếng cười, nhưng mà vẻ mặt của hắn lại thật nghiêm túc, đến mức khiến người ta không dám cười. Ông chủ ho nhẹ một tiếng, sau đó lấy từ trong ngăn tủ quầy hàng ra một chiếc hộp xinh xắn."Quý khách, nếu là đối với người mà quý khách cực kỳ yêu, cực kỳ, cực kỳ yêu kia không cần phải nghĩ nhiều lắm đâu, hãy tặng loại đồ vật này là được rồi." (#Khổ lắm ông chủ này vui tính thật =)) còn lặp lại cả câu.)
Sau khi nói ra một câu thần bí như vậy, ông chủ từ từ mở ra chiếc hộp gỗ, giống như mở kho báu thần bí vậy.
"Đây là cái gì?"
"Đây báu vật từ trong hoàng cung nước Nhật truyền ra. Nghe nói là ở nước Nhật, nó là kẻ gây tai hoạ cho hoàng hậu và người thiết kế, hai người yêu nhau chế tác ra nó, nó đại biểu cho trái tim hai người luôn gắn bên nhau cho dù đã vị quản thúc. Lúc ấy lại không ngờ tới sóng to gió lớn nổi lên. Bởi vì lúc này nước Nhật đã phát hiện khu mỏ của loại đá này, hoàng hậu của bọn họ đã nói một câu danh ngôn kinh điển tương đối nổi tiếng."
"Câu danh ngôn ấy là gì"
"Kim cương vĩnh cửu viễn, chân ái vĩnh truyền lưu."(*)
(*) Dịch nghĩa: Kim cương vĩnh viễn tránh xa, tình yêu vĩnh viễn lưu truyền.
Thật thoải mái!
Ăn xong miếng bánh mỳ kẹp một cách ngon lành, Thu Y thỏa mãn nằm nghỉ ở dưới bóng cây. Làn gió nhẹ thổi qua mát rượi khắp cả người khiến nàng có chút vui sướng đến choáng váng. Quả nhiên ăn no rồi ngủ, ngủ đủ rồi lại ăn, đúng là chuyện hạnh phúc nhất. Cho nên có đôi khi nàng cực kỳ hâm mộ cuộc sống của loài heo. Kỳ lạ thật? Sao hôm nay Tự Long Hồn có phần khác thường nhỉ...? Có vẻ đặc biệt yên lặng, nhu thuận.
Ai da, chẳng lẽ hắn không biết rằng, hắn mà càng nhu thuận nghe lời, sẽ càng làm cho người ta muốn ra sức ôm hắn vào lòng mà vuốt ve, ôm ấp, hôn hít...
Chỉ thấy hắn thật cẩn thận, nghiêm túc lấy ra từ trong lồng ngực một chiếc hộp gỗ xinh xắn.
"Tặng ta sao?"
Hắn cảm thấy lời định nói ra thật khó khăn, khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng mấy chốc liền đỏ ửng lên. Nhìn thấy hắn như vậy thật đáng yêu biết bao, khiến cho nàng không nhẫn nại được nữa, chỉ muốn tiến lên ôm hắn thật chặt, sau đó hôn một cái thật sâu lên gương mặt ấy... Chỉ có điều nàng đã năm lần bảy lượt nhắc nhở bản thân phải biết tự kiềm chế, nàng không nên có những suy nghĩ tội lỗi đó!
"Thật vui biết bao...! Long Hồn lại có thể mua quà tặng cho ta cơ đấy! Đây là cái gì vậy?"
"Không được dùng cái giọng điệu giống như nói với trẻ con này mà nói chuyện với ta, ta không phải là trẻ con..."
"Được , được, được. Ngươi không phải trẻ con, ngươi là nam tử hán đại trượng phu, là một cao thủ có võ công cao cường, cực kỳ tài giỏi..." Nàng mới nói được nửa câu, chợt nhìn thấy chiếc nhẫn ở bên trong hộp gỗ, lúc đó đột nhiên nổi lên sự hoài nghi mãnh liệt, liệu có phải chiếc nhẫn này đến từ thời hiện đại hay không?
"Nếu như còn để cho ta nhìn thấy các ngươi bắt nạt Long Hồn nhà ta, ta liền đi mách mẫu thân, phụ thân của các ngươi, hỏi xem bọn họ đã quản dạy con cái của mình như thế nào, đừng tưởng rằng Lý gia chúng ta dễ chọc vào nhé!"
"Người nào cùng họ Lý với ngươi? Ta họ Tự mà." Phía sau truyền đến tiếng nói giống như phẫn nộ kháng nghị của con thú nhỏ...
Nữ nhân này dám tự động tự phát đem hắn về làm người một nhà, hắn có cùng họ Lý với nàng sao? Vậy sao nàng không nói, nàng cùng họ Tự với hắn nhỉ?
Thu Y quay đầu nhìn Tự Long Hồn nằm trên mặt đất, một tay vẫn còn nắm chặt y phục bị xé rách, nhịn không được, hai mắt đẫm lệ, sau đó ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào dỗ dành: "Đừng sợ, đừng sợ, ta đã đánh những đứa trẻ hư hỏng kia chạy đi rồi, bọn hắn... Ngươi không cần phải nghĩ quá nhiều làm gì, coi như là bị chó hoang cắn một miếng, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."
Hắn bị ôm thật chặt, thật chặt, chặt đến mức làm hắn sắp nghẹt thở.
Rõ ràng hắn cũng rất chán ghét nữ nhân này, luôn yêu thương hắn, ôm tới ôm lui, giống như yêu hắn, thương hắn quá mức; nhưng mà không biết tại sao, hắn lại càng ngày càng không muốn như vậy, hắn nhanh chóng đẩy nàng ra, rời khỏi sự ấm áp lẫn hương thơm ở trong ngực kia.
Đột nhiên, Thu Y ôm lấy Tự Long Hồn, sau đó, vỗ vỗ hắn giống như là vỗ vỗ con cún nhỏ vậy: "Được rồi, chúng ta về nhà thôi, hôm nay ta nấu toàn món ăn ngươi thích ăn nhất đấy: Bánh mỳ kẹp, khoai tây thái sợi còn có cả gà chiên nữa..., hài lòng không?" Hắn rất muốn vùng vẫy, muốn to tiếng với nàng, bây giờ người mà nàng đang ôm giống như đang ôm con này, chính là một nam nhân đã trưởng thành đường đường chính chính... Tại sao nàng đến một chút cảnh giác lẫn rụt rè của nữ nhân cũng không có?
Nhưng mà, ngửi thấy mùi thơm của cơm còn lưu lại ở trên người nàng, bất tri bất giác khiến hắn tựa đầu vào bờ vai của nàng, cảm nhận lấy sự ấm áp chưa từng có này.
Gần đây hắn phát hiện chính mình càng ngày càng tham luyến loại ấm áp này rồi.
"Vừa rồi ngươi thật hung hãn nha, cẩn thận không ai dám cưới ngươi đâu." Hắn cao cao tại thượng tựa như một đại thiếu gia, bảo Thu Y lau chùi tỉ mỉ một lượt, bắt đầu làm từ gót chân đến khuôn mặt.
Thật đúng là một lũ trẻ hư hỏng đáng ghét, dám đối đãi thô lỗ như vậy với khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, ai nói cổ đại thì không có tình yêu “đồng tính"? Hơn nữa người đi làm hại người khác không phải là một ông chú quái gở, mà lại là một đám trẻ con, đến lông trên người vẫn còn mọc chưa đủ dài nữa là.
Tuy nàng cũng là phần tử khá nguy hiểm, đối với Tự Long Hồn đáng yêu kia có ý đồ bất lương, nhưng nàng tuyệt đối chỉ là tên ăn đậu hũ rất đơn giản mà thôi.
Thu Y tỉ mỉ lau chùi khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tự Long Hồn, sau đó thừa cơ ăn vụng miếng đậu hủ mềm mại kia, miệng lại cực kỳ nghiêm túc nói: "Long Hồn, nhớ rõ lời nói của tỷ dặn ngươi đây: không được tùy tiện nói chuyện với bất cứ một người nào không quen biết nghe không, nếu gặp phải tình huống như vừa rồi thì phải lớn tiếng la lên, không được im lặng, không nói năng gì, hiểu chưa."
"Mấy tên tiểu hài tử thối tha kia, nếu như không phải là võ công của ta bị mất, bọn hắn đã sớm chết rồi!" Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi. Tiếc rằng vẻ mặt âm lãnh hung ác kia lại đang đặt vào cơ thể của một đứa trẻ năm tuổi, nên lực uy hiếp và lực sát thương nhất thời đã bị suy yếu đi không ít.
Thậm chí, ở trong mắt của Thu Y lại trở nên thật đáng yêu.
"Được, được, được... ta biết võ công của ngươi cao cường, thiên hạ đệ nhất, nhưng mà ta vẫn muốn ngươi nhớ kỹ lời dặn dò của tỷ tỷ, không được tùy tiện nói chuyện với người xa lạ, ngươi phải biết rằng tiểu hài tử đáng yêu giống như ngươi, sẽ là món ăn ngon tuyệt vời nhất ở trong mắt lũ trẻ quái gở kia, một lần không cẩn thận là sẽ bị ăn luôn... Ta nhận thấy có lẽ phải đi sang nhà của A Ngưu ca ở cách vách một chút mới được..."
"Ngươi lại đi sang nhà con trâu đó làm cái gì?"
Nàng giúp hắn múc thêm một chén canh gà bổ dưỡng để hắn uống. Nhưng vừa mới đặt ở trước mặt hắn, thì bởi vì hắn đột nhiên nảy sinh ra động tác vỗ bàn mà bị đổ ra.
"A!" Canh nóng lập tức bị hắt vào nơi cánh tay của nàng, đau nhức khiến cho nàng thốt lên tiếng kêu đau đớn.
"Y Y?" Hắn lập tức thất thần tại chỗ, chân tay luống cuống.
"Không sao đâu, ta xối nước lạnh vào là đỡ ngay." Nàng nhịn đau hướng phòng bếp, vội vàng ngâm cánh tay bị phỏng vào trong chum nước. Thu Y thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa mới nghĩ định an ủi Tự Long Hồn, đã nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của hắn, thân thể nho nhỏ run rẩy trông giống như lá rụng bay trong gió lạnh, đầy sợ hãi.
"Ta không sao, dù sao vết sẹo trên người ta cũng rất nhiều, chẳng qua cũng chỉ là thêm một vết nữa thôi mà."
"Ai nói vậy!" Hắn phẫn nộ nói, tuyệt đối không thích vẻ mặt của nàng khi nói những lời như vậy: "Ta nhất định sẽ làm cho khuôn mặt của ngươi khôi phục lại nguyên trạng."
Nàng nở nụ cười: "Thật vậy sao? Ta đây phải cảm tạ ngươi trước!"
Hắn không trả lời, chỉ là lạnh lùng nghiêm mặt đi đến ngăn tủ lấy ra một ống thuốc mỡ.
Đây là thuốc mỡ do Nguyệt Nã Lai cho hắn, là dùng mười phần dược liệu quý giá chế tạo ra, đối với miệng vết thương do vết đao gây ra rất hữu hiệu.
Thu Y nhìn cánh tay một lúc, khá tốt, không có bọng nước nổi lên, chỉ có một mảng sưng đỏ hơi lớn mà thôi, chỉ cần bôi thuốc là được.
Hắn không nói một câu cầm lọ thuốc mỡ trừng mắt nhìn nàng, Thu Y mỉm cười duỗi tay ra ngoài, để cho hắn có thể bôi thuốc giúp nàng.
"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!" Nàng vừa mới định đứng dậy, nhưng lại bị hắn ôm lấy thắt lưng kéo lại.
"Xảy ra chuyện gì? Chẳng phải là ta đã nói ta không sao rồi mà?"
"Tại sao ngươi không quở trách ta? Rõ ràng là lỗi của ta." Ngày trước, nếu như hắn có lỗi, Tử Lão Đầu đều có thể hung hăng đem hắn đánh cho chết, còn nói là không đánh không nên người. Nào có bộ dạng ôm thật chặt thế này, lại còn gượng cười vui vẻ, nói không có vấn đề gì? Sắc mặt của nàng tái nhợt như vậy, xem ra rõ ràng cũng rất đau nhức...
Tại sao? Tại sao lại có người như thế? Chẳng lẽ nàng cứ tin tưởng vào người khác như vậy sao? Không sợ bị người ta lợi dụng mà làm tổn thương sao?
Hắn ngẩng khuôn mặt khả ái kia lên, bên trong cặp mắt to có sự tang thương lẫn sự sành đời đến khó hiểu, khiến cho Thu Y nhìn vào mà càng thêm đau lòng.
Nàng sờ sờ đầu của hắn, không cách nào tự kiềm chế nổi, nói với hắn cực kỳ cưng chiều: "Bởi vì ngươi không cố ý mà! Hơn nữa, nói thật, ta làm sao nỡ trách mắng ngươi chứ? Người mà ta yêu thích nhất, cũng là báu vật của ta, chính là ngươi đấy!"
"Ngươi yêu thích ta sao?"
"Ừ!" Nàng dùng lực gật đầu, tiếp đó ôm hắn ngồi lên trên đùi mình, dùng mặt mình cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của hắn.
Lần này hắn không hề kháng cự giống như thường ngày, khiến Thu Y lại không nhịn được liền ăn vụng đậu hủ non của hắn.
"Là thật tâm?"
"Đương nhiên."
"Ngày mai ngươi có rảnh không?" Hắn dứt khoát kiên quyết hạ một quyết định.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc của hắn như vậy, trong lòng nàng không nén nổi tình cảm, nàng nghĩ ngợi, nếu như hắn trưởng thành, không biết chừng sẽ thành một người nào đó khiến cho bao người đẹp phải điên đảo mất hồn?
Chỉ có điều, đến khi đó không biết nàng còn sống trên đời này hay không?
Tính đến lúc ấy nàng cũng đã già rồi, đâu còn có thể lại ăn vụng đậu hủ của hắn giống như hiện tại nữa! Không bằng hãy tạo ra nhiều kỷ niệm một chút còn hơn...
"Vậy thì... Hãy hẹn hò với nhau một lần đi!"
Hẹn hò ư? Tuy Tự Long Hồn không hiểu hẹn hò có nghĩa là gì , nhưng mà Thu Y nói cùng với người trong lòng đi chơi cả ngày, đó chính là hẹn hò.
Hôm nay hắn quyết định muốn nói rõ ràng với nàng, sau đó muốn nàng đi với hắn, cùng nhau trở về cung Yên Lạc, để từ đó về sau hắn sẽ chăm sóc nàng, chiếu cố nàng, khiến cho nàng không phải lo lắng bất cứ điều gì nữa. Quan trọng hơn, hắn muốn nói cho nàng biết, hắn vốn dĩ là một nam tử trưởng thành đã hai mươi lăm tuổi rồi, mà hắn lại... thích nàng.
Sáng sớm hôm sau, hắn chạy đến suối nước nóng tắm rửa bản thân sạch sẽ từ đầu đến chân, sau đó thay đổi bộ y phục mới mà Thu Y mua cho hắn, vì muốn giữ vững tinh thần lẫn thể lực, bữa sáng hắn cũng ăn cực kỳ no.
Tiếp đó ngồi chờ...
"A ... Quên mất, còn phải chuẩn bị lễ vật nữa."
Hắn vội vàng nhảy dựng lên định xông ra ngoài, lại vừa vặn đụng vào Thu Y hãy còn buồn ngủ.
"Còn sớm mà, Long Hồn, ngươi định đi đâu vậy?"
"Chờ ta một lúc, ta lập tức sẽ trở lại hẹn hò với ngươi."
Thu Y thất thần tại chỗ, rồi mới ngáp một cái chẳng thục nữ chút nào, trong lòng nhớ lại: Tiểu tử này còn nhớ rõ vậy sao? Nàng đã quên mất lời nói hôm qua rồi.
Thôi, được rồi, vậy thì phải chuẩn bị một chút đồ ăn gì đó, buổi hẹn hò hôm nay sẽ đến khu phía sau núi nơi có suối nước nóng, cùng nhau ăn bữa cơm dã ngoại !
Điên cuồng phóng thẳng một mạch xuống chân núi, Tự Long Hồn chạy vào một cửa hàng đầu tiên, đến gian chuyên môn bán trang sức của con gái, sau đó đem kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngăn tủ.
"Vị tiểu công tử này, muốn mua món quà xinh đẹp gì nào?"
Tự Long Hồn cũng không ngẩng đầu lên nhìn, chỉ chuyên tâm nghĩ tìm được chiếc trâm cài đầu Trung Hoa xinh xắn thích hợp nhất cho Thu Y.
Thấy chính mình bị xem nhẹ nghiêm trọng, trên mặt ông chủ quầy trang sức hiện lên ba vạch đen, hơn nữa đối phương lại còn là trẻ con, cũng không biết trên người có tiền hay không nữa.. ngay lập tức, trong lòng chỉ muốn bốc hỏa, nhưng mà...
Lại nhìn đến y phục trên người của tiểu hài tử này, tuy không được cao cấp lắm, nhưng mà loại thiết kế kỳ quái này xem ra giống như là đồ được sửa chữa lại, nhưng lại mang đến cho tiểu nam hài này một loại khí chất cao quý, lạnh lùng, càng tôn thêm vẻ phi phàm. Toàn bộ từ đầu đến chân, không giống như người được sinh ra trong một gia đình bình thường. Cũng nói không chừng, có lẽ đây là thiếu gia của một gia đình có tiền, muốn hóa thân thành người bình thường vụng trộm đi du ngoạn.
Thế là ông chủ lại cười tít mắt hỏi: "Muốn tặng quà cho nữ tử mình yêu thích sao?"
Tự Long Hồn hơi ngẩng đầu lên một chút, hơi giương mắt nhìn lại, đôi con người xoay chuyển không giống như ánh mắt của một đứa trẻ, khiến cho trong lòng ông chủ từng trải kia thấy chấn động, càng thêm xác định cậu bé tuấn mỹ uy nghiêm này tuyệt đối không phải là người bình thường.
"Không phải là thích."
"A?" Chẳng lẽ hắn đã đoán sai?
"Là yêu, là người ta cực kỳ yêu , cực kỳ, cực kỳ yêu ấy!”
Tuy lời nói của cậu bé này thật sự làm cho người ta rất muốn bật lên tiếng cười, nhưng mà vẻ mặt của hắn lại thật nghiêm túc, đến mức khiến người ta không dám cười. Ông chủ ho nhẹ một tiếng, sau đó lấy từ trong ngăn tủ quầy hàng ra một chiếc hộp xinh xắn."Quý khách, nếu là đối với người mà quý khách cực kỳ yêu, cực kỳ, cực kỳ yêu kia không cần phải nghĩ nhiều lắm đâu, hãy tặng loại đồ vật này là được rồi." (#Khổ lắm ông chủ này vui tính thật =)) còn lặp lại cả câu.)
Sau khi nói ra một câu thần bí như vậy, ông chủ từ từ mở ra chiếc hộp gỗ, giống như mở kho báu thần bí vậy.
"Đây là cái gì?"
"Đây báu vật từ trong hoàng cung nước Nhật truyền ra. Nghe nói là ở nước Nhật, nó là kẻ gây tai hoạ cho hoàng hậu và người thiết kế, hai người yêu nhau chế tác ra nó, nó đại biểu cho trái tim hai người luôn gắn bên nhau cho dù đã vị quản thúc. Lúc ấy lại không ngờ tới sóng to gió lớn nổi lên. Bởi vì lúc này nước Nhật đã phát hiện khu mỏ của loại đá này, hoàng hậu của bọn họ đã nói một câu danh ngôn kinh điển tương đối nổi tiếng."
"Câu danh ngôn ấy là gì"
"Kim cương vĩnh cửu viễn, chân ái vĩnh truyền lưu."(*)
(*) Dịch nghĩa: Kim cương vĩnh viễn tránh xa, tình yêu vĩnh viễn lưu truyền.
Thật thoải mái!
Ăn xong miếng bánh mỳ kẹp một cách ngon lành, Thu Y thỏa mãn nằm nghỉ ở dưới bóng cây. Làn gió nhẹ thổi qua mát rượi khắp cả người khiến nàng có chút vui sướng đến choáng váng. Quả nhiên ăn no rồi ngủ, ngủ đủ rồi lại ăn, đúng là chuyện hạnh phúc nhất. Cho nên có đôi khi nàng cực kỳ hâm mộ cuộc sống của loài heo. Kỳ lạ thật? Sao hôm nay Tự Long Hồn có phần khác thường nhỉ...? Có vẻ đặc biệt yên lặng, nhu thuận.
Ai da, chẳng lẽ hắn không biết rằng, hắn mà càng nhu thuận nghe lời, sẽ càng làm cho người ta muốn ra sức ôm hắn vào lòng mà vuốt ve, ôm ấp, hôn hít...
Chỉ thấy hắn thật cẩn thận, nghiêm túc lấy ra từ trong lồng ngực một chiếc hộp gỗ xinh xắn.
"Tặng ta sao?"
Hắn cảm thấy lời định nói ra thật khó khăn, khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng mấy chốc liền đỏ ửng lên. Nhìn thấy hắn như vậy thật đáng yêu biết bao, khiến cho nàng không nhẫn nại được nữa, chỉ muốn tiến lên ôm hắn thật chặt, sau đó hôn một cái thật sâu lên gương mặt ấy... Chỉ có điều nàng đã năm lần bảy lượt nhắc nhở bản thân phải biết tự kiềm chế, nàng không nên có những suy nghĩ tội lỗi đó!
"Thật vui biết bao...! Long Hồn lại có thể mua quà tặng cho ta cơ đấy! Đây là cái gì vậy?"
"Không được dùng cái giọng điệu giống như nói với trẻ con này mà nói chuyện với ta, ta không phải là trẻ con..."
"Được , được, được. Ngươi không phải trẻ con, ngươi là nam tử hán đại trượng phu, là một cao thủ có võ công cao cường, cực kỳ tài giỏi..." Nàng mới nói được nửa câu, chợt nhìn thấy chiếc nhẫn ở bên trong hộp gỗ, lúc đó đột nhiên nổi lên sự hoài nghi mãnh liệt, liệu có phải chiếc nhẫn này đến từ thời hiện đại hay không?
/23
|