Sau một giấc ngon lành, Phùng Trân tinh thần vô cùng sảng khoái thưởng thức không khí trong lành buổi sáng. Vệ sinh cá nhân xong, Phùng Trân ăn sáng lần cuối với Phùng Bảo và gia đình bà Emma.
Phùng Trân về phòng thay đồ xong thì Bàn Long gọi điện. Cô biết hắn gọi cho cô về chiếc du thuyền Shark và 2 chiếc trực thăng Eagle, Tiger "mất tích". Cho nên không đợi hắn hỏi, cô trả lời trước: "3 bé cưng đã ở chỗ an toàn. Anh yên tâm".
Sáng nay, xưởng chế tạo của Bàng Long lồng lộn lên không thấy 3 "bé bự". Hắn cũng hết hồn, nhớ hôm qua cô nói sẽ chuyển chúng đi nên hắn tạm yên tâm, nhưng vẫn gọi điện để xác nhận. Bàn Long thật sự tò mò Phùng Trân đã làm cách nào vận chuyển 3 "bé bự" rời khỏi xưởng chế tạo của hắn một cách vô thanh vô thức, không lộ một dấu vết? Ngay cả camera an ninh cũng không phát hiện.
"Cô làm việc lúc nào cũng bí hiểm". Bàn Long ăn ngay nói thẳng.
"Bàn Long, cảm ơn anh". Phùng Trân chân thành.
What's the hell??? Không phải cô gọi hắn là Bàn Toại sao? Hai chữ "cảm ơn" tuyệt đối không nằm trong từ điển của Phùng Trân.
Gọi đúng tên, lại còn cảm ơn nữa?! Mẹ nó, hôm nay bão chắc luôn!
Bàn Long vã hết mồ hôi, rất lâu mới tiếp thu được hai chữ "cảm ơn" của Phùng Trân. Hắn lúng túng đáp lại: "Ừ, cảm ...ơn cô".
"Bảo trọng". Phải không vậy chứ? Cô cảm ơn khiến hắn sợ hãi như vậy sao?
"Cô cũng bảo trọng. Giữ gìn sức khỏe". Bàn Long nghiêm túc căn dặn.
Nói chuyện với Bàn Long xong, Phùng Trân nhanh chóng kéo theo 1 chiếc vali trọng lượng đúng chuẩn 20kg ra khỏi phòng.
Không gian trữ vật rất hữu ích nhưng mỗi lần dùng ý niệm di chuyển đồ đạc từ trong không gian ra bên ngoài, Phùng Trân rất tốn sức và đau đầu. Nên tối qua Phùng Trân chuẩn bị một vali hành lý chứa đồ dùng cần thiết, nhằm hạn chế sử dụng không gian trữ vật.
Haizz, đúng là không nên quá tin vào truyện xuyên không trên mạng, các nữ chủ ra vô không gian tùy thân vèo vèo, còn cô mỗi lần sử dụng giống như cực hình.
Phùng Bảo giúp cô đem vali để vào cốp phía sau chiếc SUV Knight XV. Tối qua, Phùng Trân đã mang siêu xe chống đạn ra ngoài không gian, để ở gara.
Đương nhiên sẽ không thể thiếu màn chia tay "đẫm nước mắt".
Bà Emma khóc hết nước mắt, còn Phùng Bảo và quản gia Jake mắt đỏ hoe cả lên. Phùng Trân cũng nghẹn ngào, hào phóng ôm hôn mỗi người một cái, đặc biệt là 2 đứa nhóc sinh đôi, cô hôn muốn lủng mặt chúng.
"Nếu 2 người kia không gây bất cứ rắc rối nào, em giúp chị tiếp tục chu cấp cho họ như trước. Còn ngược lại, không cần e ngại chị, cứ việc thẳng tay". Phùng Trân dặn dò Phùng Bảo về 2 vị cha mẹ "đáng kính" của cô.
"Dạ chị hai. Em biết phải làm sao mà". Phùng Bảo biết Phùng Trân ngoài miệng cứng nhưng lòng lại mềm. Dù họ có gây tổn thương thế nào cũng không thể phủ nhận họ là cha mẹ ruột của chị ấy.
"Dù có nghe bất kỳ tin tức gì về chị cũng đừng lo. Chị sẽ sống tốt". Phùng Trân mĩm cười nói.
Theo lời tử thần nói thì sau khi cô xuyên không, "chính phủ" sẽ gửi giấy báo tử về gia đình. "Phùng Trân" sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Chụp một bức hình kỷ niệm lần cuối với mọi người qua điện thoại. Phùng Trân lên xe, rời khỏi biệt thự Phùng gia.
--- ------ ------
Phùng Trân lái xe đến địa chỉ nhà ga in trên vé tàu xuyên không. Ngồi bên cạnh cô là tử thần. Gương mặt hắn vô cùng không vui. Đừng nói luyến tiếc cô nha!
"Sắp xa tôi nên buồn hả?" Phùng Trân hỏi.
Giỡn hoài! Hắn ngày ngày đêm đêm, mỏi mòn chờ ngày hôm nay. Có thể thoát khỏi cáo tinh ngàn năm như cô, hắn vui muốn chết, mắc mớ gì phải buồn?!
Thấy tử thần vẫn lạnh tanh, không thèm để lời cô nói, làm Phùng Trân nổi máu chọc hắn: "Thất tình?"
Đột nhiên tử thần quay sang nhìn cô với ánh mắt vô cùng bất ngờ. Gì chứ? Chẳng lẽ cô đoán bậy đoán bạ, ai dè lại trúng tè le hột me.
"Kể vắn tắt". Vừa lái xe vừa nghe chuyện tình buồn cũng không tệ.
"Tôi với cô ấy biết nhau 20 năm, làm bạn 100 năm, trở thành đồng nghiệp của nhau 10 năm. Cô ấy cũng thích tôi nhưng cô ấy lại từ chối, nói không muốn làm bạn gái của tôi. Còn mắng tôi ngốc nữa". Tử thần đau đớn kể tình sử của mình.
"Ngốc thiệt". Phùng Trân trả lời dứt khoát.
"Tại sao?" Tử thần rơm rớm lệ hỏi.
"Tôi biết anh là một tử thần tốt, luôn tuân thủ đúng nguyên tắc công việc. Nhưng ở đời, có đôi lúc không nhất thiết làm đúng quy trình đâu. Đã biết nhau 130 năm, vậy còn chờ gì nữa "bụp" nhau xong cho rồi". Phùng Trân tận tình dạy dỗ tử thần. ( = =! chị dạy hay lắm nhưng sau này có người muốn "bụp" sao lại không ưng ta??? > <)
Nhìn vẻ mặt bị sốc của tử thần, Phùng Trân thở dài, biết ngay là hắn nghĩ bậy.
"Bụp ở đây là cầu hôn đó. Cô ấy thích anh, lại nói không muốn làm bạn gái anh, khả năng lớn nhất là cô ấy muốn làm vợ anh đó". Phùng Trân tức giận nói một lèo.
Lời của Phùng Trân như sấm sét giữa trời quang, giúp vị tử thần nào đó bừng tỉnh sau cơn mê.
"Tôi có việc gấp phải đi trước. Cô cứ chạy hết đại lộ này rồi quẹo trái, tiếp tục đi thẳng 30 phút nữa là tới nhà ga". Tử thần dặn dò xong rồi biến mất sau một làn khói.
Cô đã bị "đá".
Thôi, 3 năm qua hắn đã giúp cô nhiều rồi, không nên trách hắn. Chẳng phải người ta nói cưới vợ phải cưới liền tay sao? Mà hắn cũng đã ế 130 năm rồi. Đúng là một người đàn ông ngốc đến đáng thương! Không biết người đàn ông của cô có ngốc như vậy không?!
Phùng Trân đi hết đại lộ sau đó quẹo trái như tử thần nói.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Phùng Trân thấy một cửa hiệu thời trang nam. Cô nhìn lại đồng hồ đeo tay. Từ đây tới nhà ga mất 30 phút. Ừ, thời gian của cô còn dư thừa 30 phút. Không gian chiếc SUV còn trống khá nhiều, cũng nên mua thêm đồ cho người đàn ông "ngốc" của mình nha.
Thế là chiếc SUV chống đạn to đùng tấp vào cửa hàng thời trang nam, càng quét hết 15 phút.
Cùng lúc đó, ở thế giới khác, một người nào đó đang đứng sát vào thân cây để "trút bầu tâm sự". Hắn không chỉ thoải mái mà tự nhiên thấy vui vui.
(Tác giả: Bù đắp cho sự chậm trễ lên sàn của người nào đó ^ ^
Nine: Mất hình tượng quá tác giả!!!! Mà chừng nào có "thịt" vậy?
Tác giả: Đừng gấp. Ráng nuôi thả thêm 1, 2 chương nữa là có "thịt".
Nine: Vậy giờ "mài dao" là vừa.
Tác giả: huhu...muốn xóa "3S" ở chương giới thiệu quá!!!! > <)
Bước ra khỏi cửa hàng thời trang, Phùng Trân nhìn thấy đối diện là shop 24H khá vắng. Cô sờ cằm suy nghĩ, siêu thị mini trong không gian khá đầy đủ nhưng "thà dư còn hơn thiếu" nha. Tự hứa với lòng, đây là lần shopping cuối cùng nên Phùng Trân càng quét thêm 15 phút nữa.
Haizz, nếu tử thần biết trước hắn chỉ vắng mặt có chút xíu, cô đã "sa ngã" như vậy, hắn nhất định gác chuyện gái gú sang một bên, oanh oanh liệt liệt "hộ tống" cô đến nhà ga rồi. Vì phút lỡ dại này, hắn đã phải làm kiểm điểm đó!!!huhu
Phùng Trân mua bánh kẹo, trái cây tươi, khô lẫn hộp, mì lon, trứng, xúc xích, jambon xông khói, thịt đủ loại từ hộp lẫn tươi: heo, bò, gà, cừu. Cô lấy thêm hải sản cua tôm mực, phô mát, sữa các loại, dầu ăn, gia vị đủ loại, BVS, băng cá nhân, mỹ phẩm sữa tắm, dầu gội, xịt phòng, nước rửa chén, nước tẩy, pin, dao cạo râu...
Mỗi thứ đều mua số lượng nhiều nên nhân viên quét mã vạch cũng không phát hiện Phùng Trân đã "dọn sạch" 50 hộp BCS trên quầy.
BCS là biện pháp tránh thai an toàn nhất, không gây hại sức khỏe, luôn được các chị em phụ nữ tin dùng!!!
Phải mất một lúc lâu nữa thì nhân viên mới quét hết mã, nên Phùng Trân tranh thủ nhâm nhi một tô phở tại nhà hàng Việt sát bên. Shopping cũng mất sức lắm chứ bộ. Tại nhà hàng, cô vô tình gặp mẹ con Thiên Ái.
Thiên Ái không còn kênh kiệu như trước, nét mặt của cô bây giờ tràn ngập từ ái. Đứa bé trai hơn 2 tuổi, mặt giống y hệt Trần Khải, nói: "Hôm nay con rất ngoan, mami phải giữ lời dẫn con đi gặp ba Khải đó".
"Ừ, ba Khải cũng nhớ con". Thiên Ái yêu thương trả lời.
Sau đó, Thiên Ái ngẩn đầu lên thì gặp Phùng Trân. Thiên Ái hơi giật mình, sau đó khẽ cười gật đầu chào, rồi dẫn con trai rời đi.
Nhìn như vậy cũng đủ rõ hai mẹ con họ sống rất tốt. Đợi thêm 2 năm nữa, Trần Khải mãn tù, gia đình ba người sẽ đoàn tụ. Phùng Trân không nghĩ ngợi gì nữa, nhanh chóng thanh toán tiền mua hàng rồi đi đến nhà ga.
--- ------ ------ ------ ----
Nhà ga xuyên không.
Phùng Trân lôi vali khỏi cốp xe, rồi dùng ý niệm di chuyển chiếc SUV vào không gian trữ vật.
Chậc chậc, nếu để ai nhìn thấy chiếc SUV Knight XV có không gian như khách sạn lại bị "nhét" đầy hàng hóa sẽ cùng nhất trí quần ẩu Phùng Trân, vì tội "ngược đãi" siêu xe chống đạn hàng đầu thế giới.
Nói về nhà ga, nếu không phải có treo bảng hiệu 4 chữ "NHÀ GA XUYÊN KHÔNG" thì tin rằng mọi người đều sẽ nghĩ đây là nhà máy bỏ hoang.
Đúng là trước đây chỗ này chính là xưởng đóng hộp trái cây, nhưng từ khi hố tử thần đường kính 10m xuất hiện, thì nó liền cùng những khu vực xung quanh bị chính phủ liệt vào danh sách là "nơi nguy hiểm", cấm người thường đến. Nhưng hôm nay lệnh cấm được tháo gỡ, mặc nhiên cho xe Phùng Trân chạy vào. Phùng Trân đoán hố tử thần kia rất có thể là "con đường xuyên không".
Cỏ dại cao 2m, mọc um tùm khiến Phùng Trân vất vả lắm mới tìm thấy cổng vào.
Vừa gặp bác bảo vệ, Phùng Trân liền bị ông cằn nhằn vì tội đến trễ 5 phút.
Khổ lắm, cô đến đúng giờ đó chứ. Nhưng bận "chém giết" đám cỏ hoang ngoài kia, mới "bò" vào được đó bác!
Bác bảo vệ không lãng phí thêm thời gian, dẫn Phùng Trân đi vào bên trong sảnh nhà ga.
Phùng Trân rất hồi hộp, thầm nghĩ làm ơn đừng dẫn cô đến sân ga 9 3/4 giống trong truyện Harry Poster nha! Cô muốn làm gian thương, không muốn làm phù thủy đâu huhu.
Phùng Trân vừa bước vào sảnh liền sửng sờ. Chúa mẹ ơi, bên ngoài như phế tích chiến tranh, vậy mà bên trong lại sang trọng như sân bay quốc tế đạt chuẩn 5 sao.
Dòng chữ "Người xuyên không Phùng Trân đã đến ga xuyên không" hiển thị trên khắp bảng điện tử tại đây. Tất cả màn hình Led đều chuyển sang chế độ "truyền hình trực tiếp" hình ảnh Phùng Trân tại nhà ga.
Mọi người ở đây đột nhiên vui vẻ, tạm ngưng công việc đang làm, cùng gật đầu chào Phùng Trân.
Khóe miệng Phùng Trân run rẩy. Cô nổi tiếng hồi nào vậy ta?!
Thôi cứ coi như được trải nghiệm 10 phút làm người nổi tiếng đi. Nghĩ vậy Phùng Trân giơ tay chào lại họ như thần tượng chào người hâm mộ.
Có 5 người khách ngồi ở ghế chờ. Người nghe nhạc, người đọc báo. Xuyên không thịnh hành lắm sao?
Nhân viên tại đây ăn mặc như tiếp viên hàng không. Nam nữ đều có tầm 50 người. Họ làm việc nghiêm túc. Khoảng 20 người bận rộn di chuyển xe nâng hàng hóa tới lui. Còn 8 người kiểm kê, ghi chép cẩn thận số liệu hàng hóa.
Một nam nhân viên lịch sự đến kéo vali hộ Phùng Trân đến quầy "check-in".
Phùng Trân xuất trình vé xuyên không của mình cho nữ nhân viên tại quầy.
Nhân viên nam đặt vali lên cân điện tử. Lập tức cân điện tử hiện ra dòng chữ "20 kg - đạt chuẩn đến nơi an toàn". Nữ nhân viên cười chúc mừng, rồi xuất vé mới cho Phùng Trân.
Cầm tấm vé "hạng thương gia" trên tay, Phùng Trân không nói nên lời. Xuyên không sao giống xuất cảnh vậy trời?!
Phùng Trân kéo vali đến chỗ ghế chờ thì đột nhiên 5 người khách đang ngồi ở đây, đồng loạt đứng lên, quần áo của họ bỗng dưng thay đổi, biến thành đồng phục "tiếp viên hàng không" giống như nhân viên ở đây.
Nhìn bảng tên trên áo, Phùng Trân ngộ ra họ không phải khách. Họ là đội ngũ nhân viên đoàn tàu xuyên không mà Phùng Trân sắp đi. Họ gồm 3 nam, 2 nữ. Thứ tự chức vụ lần lượt là trưởng tàu, phó tàu, kỹ sư bảo trì máy, nhân viên phục vụ và đầu bếp. Họ đã ngồi chờ Phùng Trân khá lâu.
"Chuyến tàu xuyên không 9999 hân hạnh được phục vụ cô". Nam trung niên Trưởng tàu nói.
9999, sao giống con số vàng mà người Việt Nam nào cũng thích vậy? Tuy rất hiếu kỳ nhưng Phùng Trân cũng lịch sự bắt tay chào họ: "Tôi là Phùng Trân. Rất vui được đi chung tàu với các vị".
Họ ở đây thì con tàu ở đâu? Phùng Trân lần nữa hiếu kỳ. Nhưng rất nhanh Phùng Trân đã được giải đáp thắc mắc. Sảnh "sân bay" bỗng nhiên dịch chuyển không gian, biến thành sân ga tàu hỏa đúng nghĩa. Tàu hỏa xuyên không biển số 9999 đồ sộ trước mặt Phùng Trân.
Con tàu này cực kỳ hiện đại, nó màu bạc ánh kim nhìn rất sang và chảnh.
25 nhân viên dùng xe nâng chuyển hàng hóa vào khoang tàu.
Còn Phùng Trân cũng được 5 vị nhân viên của đoàn tàu "áp tải" vào trong. Tức khắc sau đó, cửa tàu đóng lại ngay, giống như sợ Phùng Trân đổi ý, bỏ trốn khỏi tàu.
Phùng Trân bị "nhốt" bên trong, nhìn ra phía bên ngoài thấy bác bảo vệ và mấy vị "tiếp viên hàng không" quơ tay chào tạm biệt cô. Có người kích động lấy khăn tay ra vẫy vẫy nữa chứ.
Thôi, họ không có làm băng rôn, hô hào tên cô là mừng rồi.
Vừa mới dứt suy nghĩ, Phùng Trân liền nhìn thấy tấm băng rôn tô đùng với dòng chữ "PHÙNG TRÂN- CẢM ƠN CÔ - BẢO TRỌNG".
Tác giả tấm băng rôn này không ai khác chính là tử thần đáng mến của chúng ta.
Mừng quá! Hắn đã đến kịp để "nhìn mặt" Phùng Trân lần cuối.
Bên cạnh tử thần là một cô gái khá xinh. Hai người nắm tay nhau, cùng vẫy tay chào "vĩnh biệt" Phùng Trân. Nhìn vậy cũng đủ biết con đường truy thê của tử thần nhà chúng ta đã thành công mỹ mãn.
Phùng Trân ôm trán cảm thán, bất đắc dĩ vẫy tay chào họ lại.
Có 53 người tiễn đưa, chuyến xuyên không này "not bad".
Hàng hóa đã chất xong vào khoang.
Tiếng còi hụ. "Tàu hỏa xuyên không 9999" lăn bánh.
Đúng như Phùng Trân đoán, hố tử thần chính là con đường xuyên không.
Đoàn tàu như con rắn chuôi thẳng xuống hố tử thần, biến mất khỏi nhà ga.
Sau đó hố tử thần "đóng lại" trở về bằng phẳng như cách đây 27 năm.
--- ------ ------ ------ ---------
Phùng Trân đã ở trên tàu xuyên không 7 ngày rồi.
Ừ, mà đoàn tàu rất "đông", tính cả cô luôn là 6 người. Hàng hóa chất vào khoang đều là chuẩn bị cho cô dùng.
Trái ngược với Trưởng tàu hiền hậu, thân thiện thì Phó tàu là một nam trung niên có nét mặt lạnh lùng nhưng rất tận tình chăm sóc sức khỏe cô mỗi ngày. Ngoài làm phó tàu, ông kiêm luôn bác sĩ cho cả đoàn tàu.
Cô bếp luôn ưu tiên nấu những món cô thích.
Chị phục vụ phòng luôn giúp cô thay chăn gối sạch mỗi ngày.
Anh kỹ sư máy lúc nào cũng chọc cười cô bằng những câu chuyện hài hước.
Trừ hằng đêm bị ác mộng ra, nói chung cuộc sống trên tàu khá tốt.
Cô không biết con tàu có bao nhiêu toa. Cô chỉ được phép sử dụng 2 toa. Một, là toa phòng cô ngủ. Hai, là toa phòng ăn kiêm phòng sinh hoạt chung cho 6 người.
Hiện tại, cô đang ngồi ở ghế sô pha tại toa phòng ăn. Cửa sổ bị đóng kín mít bằng tấm thép tự động, nên không nhìn rõ cảnh bên ngoài. Nếu không có đồng hồ, Phùng Trân cũng không biết lúc này là ngày hay đêm.
Rời khỏi nhà ăn, Phùng Trân ôm gương mặt hốc hác vì thiếu ngủ về phòng. Đã 11h đêm rồi, cô cũng nên ngủ thôi.
Toa phòng "hạng thương gia" của Phùng Trân rộng 16m2, gồm một chiếc giường ngủ, một chiếc bàn nhỏ đọc sách, 1 toilet rộng rãi có bồn tắm.
Thay bộ đồ ngủ, Phùng Trân cười khổ, leo lên giường.
Bảy ngày qua cô đều mơ xuyên đến thời cổ đại xa lạ.
Lúc thì bị hôn quân cưỡng bức.
Lúc thì bị gian phi hãm hại.
Gian thần cũng tham gia dày vò.
Trốn chạy thì bị trung thần truy đuổi.
Giang hồ cũng không buông tha.
Cứ tưởng thoát được rồi thì bị nhân thú ăn thịt.
Nhân thú chưa đủ nên xác sống cũng tham gia cho đông vui.
Mẹ nó, chắc đủ hết thể loại rồi đúng không?
Phùng Trân tức giận ngồi bật dậy, lấy viết " vẽ bùa" lên cổ tay.
Phùng Trân nghiến răng nghiến lợi, tối nay để xem cô bị loại nào "đè" nữa?!
Đang chuẩn bị vào giấc ngủ thì một chấn động lớn, làm rung chuyển cả toa tàu.
Phùng Trân rơi từ giường xuống lăn trúng vào thân tàu.
Trán chảy máu rồi. Đừng nói là tàu bị đụng vào đá nha.
Hàng loạt âm thanh cảnh báo tai nạn văng lên.
Cửa phòng bị mở ra. Phó tàu hốt hoảng chạy vào.
"Đường xuyên không xảy ra sự cố. Trường hợp rất khẩn cấp. Chúng tôi sẽ dịch chuyển không gian đưa cô về hiện đại". Phó tàu vừa nói vừa băng bó vết thương trên trán Phùng Trân.
"Nhanh lên". Phó tàu đỡ Phùng Trân ra cửa rồi cùng 4 người còn lại mở cổng không gian.
Phùng Trân bị đẩy vào cổng không gian, cô chỉ cảm thấy một luồng sáng làm cô không thể mở mắt. Đến khi mở mắt ra thì cô đã về hiện đại.
Phùng Trân đứng trước cổng biệt thự Phùng gia. Cánh cổng không còn tráng lệ nguy nga như trước kia, nó đã bị phá hủy, rải rác là vô số thi thể đàn em Bàn Long.
Tâm Phùng Trân càng ngày càng trĩu nặng khi đường vào biệt thự cô nhìn thấy xác Risk, luật sư John và vẻ mặt không cam lòng của Bàn Long. Cô run rẩy vuốt mắt hắn. Lấy khẩu súng ngắn gần đó, cô run rẩy chạy vào biệt thự.
Chạy tới bật cửa, cô như rơi vào địa ngục. Cô nhìn thấy xác quản gia Jake bị bắn ngay đầu, bên cạnh ông là thi thể 2 đứa sinh đôi. Cố kiềm chế bi phẫn, cô cố gắng hết sức mở cửa bước vào.
Cô nhìn thấy gì? Tại sao hắn còn sống?
"Nhìn thấy tao bất ngờ lắm sao? Mày có thể giao kèo với tử thần để sống lại, thì tao cũng như mày thôi". Lão Thiên Phong ngồi chễm chệ trên ghế sôpha, xung quanh là vô số đám đàn em Hắc Lang.
Cô không quan tâm hắn sống hay chết, đều cô lo lắng lúc này là Phùng Bảo và bà Emma đang bị bắt quỳ dưới sàn. Họ đã bị cắt lưỡi.
"Mày muốn gì?" Phùng Trân kiềm phẫn nộ hỏi.
"Mày đã cho Thiên Ái con gái tao một cơ hội. Thì tao cũng cho mày một cơ hội. Chọn 1 trong 2. Chỉ một người sống". Thiên Phong cười cợt nói.
Hai tên đàn em dí súng vào đầu Phùng Bảo và bà Emma.
Không đúng. Tất cả là giả. Cô đang nằm mơ.
Chát.
Một cái tát tay vào mặt làm Phùng Trân đau đớn, khóe miệng chảy máu.
Đau! Đây không phải mơ sao? Không, cô không thể chấp nhận sự thật này.
"Tao không có kiên nhẫn. Mau chọn đi. Em trai thân yêu hay vú nuôi như mẹ?". Thiên Phong tát Phùng Trân xong thì nắm đầu cô hỏi.
Súng! Đúng rồi. Cô có súng. Phùng Trân bắn một phát chính xác vào Thiên Phong.
"Người từng chết như tao, há lại sợ một viên đạn chì sao?". Thiên Phong cười lớn.
Xác sống sao? Cô bắn hắn nhưng hắn không chết.
Sau đó Thiên Phong giật lấy khẩu súng của cô, bắn 2 phát lần lượt vào đầu Phùng Bảo và bà Emma.
"KHÔNG". Phùng Trân hét lớn.
Phùng Bảo và Emma cố gắng nở nụ cười với cô rồi ngã xuống sàn.
Mắt thấy, tai nghe chưa chắc đã đúng. Nhắm mắt lại, bịt tai lại, như vậy cô sẽ nhanh thoát khỏi ác mộng này thôi.
"Không tin những gì nhìn thấy sao? Vậy để tao cho mày cảm nhận chân thật nha. Ả, tặng cho tụi mày chơi đó". Thiên Phong cười dâm tà ra lệnh cho đám đàn em.
Phùng Trân bị ném lên sô pha, vang vọng bên tai là tiếng nói dâm bỉ. Cô quơ tay, quơ chân chống trả bọn chúng nhưng sức lực không đủ. Thà chết vinh còn hơn sống nhục. Ngay lúc cô định cắt lưỡi tự sát thì phát hiện "bùa" ở cổ tay mình.
Bốn chữ "Không gian trữ vật" giúp Phùng Trân tỉnh táo. Những lần ác mộng trước, đều có một điểm chung là cô hoàn toàn không nhớ về bảo bối này. Nếu có nó, cô đã không nhận kết cục bi thảm. Nên trước khi ngủ cô đã viết bốn chữ "không gian trữ vật" lên cổ tay để nhắc nhở bản thân mình.
Lần này cô đã nhớ. Như vậy có 2 khả năng. Một, đây là sự thật và hai, đây chỉ là ác mộng.
Cô cần xác nhận.
Phùng Trân dùng ý niệm vào bên trong không gian trữ vật. Trong khoảng không tối tăm, cô nhìn thấy một con rồng lửa cuộn mình xung quanh một hình khối chữ nhật. Cô di chuyển tới khối chữ nhật trong suốt như pha lê kia. Nhưng khi chạm vào khối pha lê đó, con rồng dường như tức giận, nó nhả lửa khiến khối chữ nhật bốc cháy. Tay Phùng Trân bị thêu đốt, không thể chạm vào khối chữ nhật được.
"Mẹ kiếp, nó đang cố gắng vào không gian trữ vật. Ngăn nó lại". Lão Thiên Phong tức giận, lệnh cho đàn em đánh Phùng Trân.
Thể xác đau đớn, linh hồn bị đốt cháy khiến Phùng Trân muốn bỏ cuộc.
--- ------ ------ ------ ------
Trân của trân quý. Trân của trân trọng. Là viên ngọc trai trân châu quý giá nhất, mạnh mẽ nhất. Đó là tên của cô. Phùng Trân! Mỗi lần gặp nghịch cảnh, cô đều thầm nhủ ý nghĩa tên mình, để nhớ bản thân mình là ai, nhớ bản thân đáng quý như thế nào và nhớ mình sống vì điều gì.
Phùng Trân thì thào tên mình, dùng ý chí cuối cùng lần nữa chạm vào khối chữ nhật đang cháy.
Ngay khi linh hồn sắp bị thiêu thành tro thì Phùng Trân nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua khối pha lê trong suốt. Trên trán cô hiện rõ ngôi sao 6 cánh đang rực cháy nhưng cô không cảm thấy nóng, mà rất thoải mái. Phùng Trân thành công tiến vào không gian trữ vật, bên tai cô văng vẳng tiếng gào thét không cam lòng của lão Thiên Phong.
Tất cả đồ vật vẫn còn đầy đủ. Thân thể không còn đau đớn. Cũng nên thức tỉnh rồi.
--- ------ ------ ------ ------ ----
Phùng Trân vẫn đang trên tàu xuyên không 9999.
Khi cô vừa mở cửa ra thì thấy bộ 5 "phi hành đoàn" đứng sẵn ở đó rất lâu. Nét mặt lo lắng của họ khi thấy cô liền nhanh chóng thay đổi thành vui mừng.
"Chúc mừng cô đã vượt qua hình phạt xuyên không". Trưởng tàu vui vẻ nói.
"Tôi cần một lời giải thích. Nếu không, cả đoàn tàu 9999 này đừng mong đi tiếp". Trái ngược với nét mặt vui vẻ của họ thì mặt Phùng Trân vô cùng "thối".
Thử hỏi nằm mơ thấy tất cả người thân của mình đều "die" ai vui cho nỗi.
Mà Phùng Trân là tuýp người có thù tất báo.
Hừ, "phi hành đoàn" chờ nhận lửa giận từ cô đi.
Phùng Trân về phòng thay đồ xong thì Bàn Long gọi điện. Cô biết hắn gọi cho cô về chiếc du thuyền Shark và 2 chiếc trực thăng Eagle, Tiger "mất tích". Cho nên không đợi hắn hỏi, cô trả lời trước: "3 bé cưng đã ở chỗ an toàn. Anh yên tâm".
Sáng nay, xưởng chế tạo của Bàng Long lồng lộn lên không thấy 3 "bé bự". Hắn cũng hết hồn, nhớ hôm qua cô nói sẽ chuyển chúng đi nên hắn tạm yên tâm, nhưng vẫn gọi điện để xác nhận. Bàn Long thật sự tò mò Phùng Trân đã làm cách nào vận chuyển 3 "bé bự" rời khỏi xưởng chế tạo của hắn một cách vô thanh vô thức, không lộ một dấu vết? Ngay cả camera an ninh cũng không phát hiện.
"Cô làm việc lúc nào cũng bí hiểm". Bàn Long ăn ngay nói thẳng.
"Bàn Long, cảm ơn anh". Phùng Trân chân thành.
What's the hell??? Không phải cô gọi hắn là Bàn Toại sao? Hai chữ "cảm ơn" tuyệt đối không nằm trong từ điển của Phùng Trân.
Gọi đúng tên, lại còn cảm ơn nữa?! Mẹ nó, hôm nay bão chắc luôn!
Bàn Long vã hết mồ hôi, rất lâu mới tiếp thu được hai chữ "cảm ơn" của Phùng Trân. Hắn lúng túng đáp lại: "Ừ, cảm ...ơn cô".
"Bảo trọng". Phải không vậy chứ? Cô cảm ơn khiến hắn sợ hãi như vậy sao?
"Cô cũng bảo trọng. Giữ gìn sức khỏe". Bàn Long nghiêm túc căn dặn.
Nói chuyện với Bàn Long xong, Phùng Trân nhanh chóng kéo theo 1 chiếc vali trọng lượng đúng chuẩn 20kg ra khỏi phòng.
Không gian trữ vật rất hữu ích nhưng mỗi lần dùng ý niệm di chuyển đồ đạc từ trong không gian ra bên ngoài, Phùng Trân rất tốn sức và đau đầu. Nên tối qua Phùng Trân chuẩn bị một vali hành lý chứa đồ dùng cần thiết, nhằm hạn chế sử dụng không gian trữ vật.
Haizz, đúng là không nên quá tin vào truyện xuyên không trên mạng, các nữ chủ ra vô không gian tùy thân vèo vèo, còn cô mỗi lần sử dụng giống như cực hình.
Phùng Bảo giúp cô đem vali để vào cốp phía sau chiếc SUV Knight XV. Tối qua, Phùng Trân đã mang siêu xe chống đạn ra ngoài không gian, để ở gara.
Đương nhiên sẽ không thể thiếu màn chia tay "đẫm nước mắt".
Bà Emma khóc hết nước mắt, còn Phùng Bảo và quản gia Jake mắt đỏ hoe cả lên. Phùng Trân cũng nghẹn ngào, hào phóng ôm hôn mỗi người một cái, đặc biệt là 2 đứa nhóc sinh đôi, cô hôn muốn lủng mặt chúng.
"Nếu 2 người kia không gây bất cứ rắc rối nào, em giúp chị tiếp tục chu cấp cho họ như trước. Còn ngược lại, không cần e ngại chị, cứ việc thẳng tay". Phùng Trân dặn dò Phùng Bảo về 2 vị cha mẹ "đáng kính" của cô.
"Dạ chị hai. Em biết phải làm sao mà". Phùng Bảo biết Phùng Trân ngoài miệng cứng nhưng lòng lại mềm. Dù họ có gây tổn thương thế nào cũng không thể phủ nhận họ là cha mẹ ruột của chị ấy.
"Dù có nghe bất kỳ tin tức gì về chị cũng đừng lo. Chị sẽ sống tốt". Phùng Trân mĩm cười nói.
Theo lời tử thần nói thì sau khi cô xuyên không, "chính phủ" sẽ gửi giấy báo tử về gia đình. "Phùng Trân" sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Chụp một bức hình kỷ niệm lần cuối với mọi người qua điện thoại. Phùng Trân lên xe, rời khỏi biệt thự Phùng gia.
--- ------ ------
Phùng Trân lái xe đến địa chỉ nhà ga in trên vé tàu xuyên không. Ngồi bên cạnh cô là tử thần. Gương mặt hắn vô cùng không vui. Đừng nói luyến tiếc cô nha!
"Sắp xa tôi nên buồn hả?" Phùng Trân hỏi.
Giỡn hoài! Hắn ngày ngày đêm đêm, mỏi mòn chờ ngày hôm nay. Có thể thoát khỏi cáo tinh ngàn năm như cô, hắn vui muốn chết, mắc mớ gì phải buồn?!
Thấy tử thần vẫn lạnh tanh, không thèm để lời cô nói, làm Phùng Trân nổi máu chọc hắn: "Thất tình?"
Đột nhiên tử thần quay sang nhìn cô với ánh mắt vô cùng bất ngờ. Gì chứ? Chẳng lẽ cô đoán bậy đoán bạ, ai dè lại trúng tè le hột me.
"Kể vắn tắt". Vừa lái xe vừa nghe chuyện tình buồn cũng không tệ.
"Tôi với cô ấy biết nhau 20 năm, làm bạn 100 năm, trở thành đồng nghiệp của nhau 10 năm. Cô ấy cũng thích tôi nhưng cô ấy lại từ chối, nói không muốn làm bạn gái của tôi. Còn mắng tôi ngốc nữa". Tử thần đau đớn kể tình sử của mình.
"Ngốc thiệt". Phùng Trân trả lời dứt khoát.
"Tại sao?" Tử thần rơm rớm lệ hỏi.
"Tôi biết anh là một tử thần tốt, luôn tuân thủ đúng nguyên tắc công việc. Nhưng ở đời, có đôi lúc không nhất thiết làm đúng quy trình đâu. Đã biết nhau 130 năm, vậy còn chờ gì nữa "bụp" nhau xong cho rồi". Phùng Trân tận tình dạy dỗ tử thần. ( = =! chị dạy hay lắm nhưng sau này có người muốn "bụp" sao lại không ưng ta??? > <)
Nhìn vẻ mặt bị sốc của tử thần, Phùng Trân thở dài, biết ngay là hắn nghĩ bậy.
"Bụp ở đây là cầu hôn đó. Cô ấy thích anh, lại nói không muốn làm bạn gái anh, khả năng lớn nhất là cô ấy muốn làm vợ anh đó". Phùng Trân tức giận nói một lèo.
Lời của Phùng Trân như sấm sét giữa trời quang, giúp vị tử thần nào đó bừng tỉnh sau cơn mê.
"Tôi có việc gấp phải đi trước. Cô cứ chạy hết đại lộ này rồi quẹo trái, tiếp tục đi thẳng 30 phút nữa là tới nhà ga". Tử thần dặn dò xong rồi biến mất sau một làn khói.
Cô đã bị "đá".
Thôi, 3 năm qua hắn đã giúp cô nhiều rồi, không nên trách hắn. Chẳng phải người ta nói cưới vợ phải cưới liền tay sao? Mà hắn cũng đã ế 130 năm rồi. Đúng là một người đàn ông ngốc đến đáng thương! Không biết người đàn ông của cô có ngốc như vậy không?!
Phùng Trân đi hết đại lộ sau đó quẹo trái như tử thần nói.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Phùng Trân thấy một cửa hiệu thời trang nam. Cô nhìn lại đồng hồ đeo tay. Từ đây tới nhà ga mất 30 phút. Ừ, thời gian của cô còn dư thừa 30 phút. Không gian chiếc SUV còn trống khá nhiều, cũng nên mua thêm đồ cho người đàn ông "ngốc" của mình nha.
Thế là chiếc SUV chống đạn to đùng tấp vào cửa hàng thời trang nam, càng quét hết 15 phút.
Cùng lúc đó, ở thế giới khác, một người nào đó đang đứng sát vào thân cây để "trút bầu tâm sự". Hắn không chỉ thoải mái mà tự nhiên thấy vui vui.
(Tác giả: Bù đắp cho sự chậm trễ lên sàn của người nào đó ^ ^
Nine: Mất hình tượng quá tác giả!!!! Mà chừng nào có "thịt" vậy?
Tác giả: Đừng gấp. Ráng nuôi thả thêm 1, 2 chương nữa là có "thịt".
Nine: Vậy giờ "mài dao" là vừa.
Tác giả: huhu...muốn xóa "3S" ở chương giới thiệu quá!!!! > <)
Bước ra khỏi cửa hàng thời trang, Phùng Trân nhìn thấy đối diện là shop 24H khá vắng. Cô sờ cằm suy nghĩ, siêu thị mini trong không gian khá đầy đủ nhưng "thà dư còn hơn thiếu" nha. Tự hứa với lòng, đây là lần shopping cuối cùng nên Phùng Trân càng quét thêm 15 phút nữa.
Haizz, nếu tử thần biết trước hắn chỉ vắng mặt có chút xíu, cô đã "sa ngã" như vậy, hắn nhất định gác chuyện gái gú sang một bên, oanh oanh liệt liệt "hộ tống" cô đến nhà ga rồi. Vì phút lỡ dại này, hắn đã phải làm kiểm điểm đó!!!huhu
Phùng Trân mua bánh kẹo, trái cây tươi, khô lẫn hộp, mì lon, trứng, xúc xích, jambon xông khói, thịt đủ loại từ hộp lẫn tươi: heo, bò, gà, cừu. Cô lấy thêm hải sản cua tôm mực, phô mát, sữa các loại, dầu ăn, gia vị đủ loại, BVS, băng cá nhân, mỹ phẩm sữa tắm, dầu gội, xịt phòng, nước rửa chén, nước tẩy, pin, dao cạo râu...
Mỗi thứ đều mua số lượng nhiều nên nhân viên quét mã vạch cũng không phát hiện Phùng Trân đã "dọn sạch" 50 hộp BCS trên quầy.
BCS là biện pháp tránh thai an toàn nhất, không gây hại sức khỏe, luôn được các chị em phụ nữ tin dùng!!!
Phải mất một lúc lâu nữa thì nhân viên mới quét hết mã, nên Phùng Trân tranh thủ nhâm nhi một tô phở tại nhà hàng Việt sát bên. Shopping cũng mất sức lắm chứ bộ. Tại nhà hàng, cô vô tình gặp mẹ con Thiên Ái.
Thiên Ái không còn kênh kiệu như trước, nét mặt của cô bây giờ tràn ngập từ ái. Đứa bé trai hơn 2 tuổi, mặt giống y hệt Trần Khải, nói: "Hôm nay con rất ngoan, mami phải giữ lời dẫn con đi gặp ba Khải đó".
"Ừ, ba Khải cũng nhớ con". Thiên Ái yêu thương trả lời.
Sau đó, Thiên Ái ngẩn đầu lên thì gặp Phùng Trân. Thiên Ái hơi giật mình, sau đó khẽ cười gật đầu chào, rồi dẫn con trai rời đi.
Nhìn như vậy cũng đủ rõ hai mẹ con họ sống rất tốt. Đợi thêm 2 năm nữa, Trần Khải mãn tù, gia đình ba người sẽ đoàn tụ. Phùng Trân không nghĩ ngợi gì nữa, nhanh chóng thanh toán tiền mua hàng rồi đi đến nhà ga.
--- ------ ------ ------ ----
Nhà ga xuyên không.
Phùng Trân lôi vali khỏi cốp xe, rồi dùng ý niệm di chuyển chiếc SUV vào không gian trữ vật.
Chậc chậc, nếu để ai nhìn thấy chiếc SUV Knight XV có không gian như khách sạn lại bị "nhét" đầy hàng hóa sẽ cùng nhất trí quần ẩu Phùng Trân, vì tội "ngược đãi" siêu xe chống đạn hàng đầu thế giới.
Nói về nhà ga, nếu không phải có treo bảng hiệu 4 chữ "NHÀ GA XUYÊN KHÔNG" thì tin rằng mọi người đều sẽ nghĩ đây là nhà máy bỏ hoang.
Đúng là trước đây chỗ này chính là xưởng đóng hộp trái cây, nhưng từ khi hố tử thần đường kính 10m xuất hiện, thì nó liền cùng những khu vực xung quanh bị chính phủ liệt vào danh sách là "nơi nguy hiểm", cấm người thường đến. Nhưng hôm nay lệnh cấm được tháo gỡ, mặc nhiên cho xe Phùng Trân chạy vào. Phùng Trân đoán hố tử thần kia rất có thể là "con đường xuyên không".
Cỏ dại cao 2m, mọc um tùm khiến Phùng Trân vất vả lắm mới tìm thấy cổng vào.
Vừa gặp bác bảo vệ, Phùng Trân liền bị ông cằn nhằn vì tội đến trễ 5 phút.
Khổ lắm, cô đến đúng giờ đó chứ. Nhưng bận "chém giết" đám cỏ hoang ngoài kia, mới "bò" vào được đó bác!
Bác bảo vệ không lãng phí thêm thời gian, dẫn Phùng Trân đi vào bên trong sảnh nhà ga.
Phùng Trân rất hồi hộp, thầm nghĩ làm ơn đừng dẫn cô đến sân ga 9 3/4 giống trong truyện Harry Poster nha! Cô muốn làm gian thương, không muốn làm phù thủy đâu huhu.
Phùng Trân vừa bước vào sảnh liền sửng sờ. Chúa mẹ ơi, bên ngoài như phế tích chiến tranh, vậy mà bên trong lại sang trọng như sân bay quốc tế đạt chuẩn 5 sao.
Dòng chữ "Người xuyên không Phùng Trân đã đến ga xuyên không" hiển thị trên khắp bảng điện tử tại đây. Tất cả màn hình Led đều chuyển sang chế độ "truyền hình trực tiếp" hình ảnh Phùng Trân tại nhà ga.
Mọi người ở đây đột nhiên vui vẻ, tạm ngưng công việc đang làm, cùng gật đầu chào Phùng Trân.
Khóe miệng Phùng Trân run rẩy. Cô nổi tiếng hồi nào vậy ta?!
Thôi cứ coi như được trải nghiệm 10 phút làm người nổi tiếng đi. Nghĩ vậy Phùng Trân giơ tay chào lại họ như thần tượng chào người hâm mộ.
Có 5 người khách ngồi ở ghế chờ. Người nghe nhạc, người đọc báo. Xuyên không thịnh hành lắm sao?
Nhân viên tại đây ăn mặc như tiếp viên hàng không. Nam nữ đều có tầm 50 người. Họ làm việc nghiêm túc. Khoảng 20 người bận rộn di chuyển xe nâng hàng hóa tới lui. Còn 8 người kiểm kê, ghi chép cẩn thận số liệu hàng hóa.
Một nam nhân viên lịch sự đến kéo vali hộ Phùng Trân đến quầy "check-in".
Phùng Trân xuất trình vé xuyên không của mình cho nữ nhân viên tại quầy.
Nhân viên nam đặt vali lên cân điện tử. Lập tức cân điện tử hiện ra dòng chữ "20 kg - đạt chuẩn đến nơi an toàn". Nữ nhân viên cười chúc mừng, rồi xuất vé mới cho Phùng Trân.
Cầm tấm vé "hạng thương gia" trên tay, Phùng Trân không nói nên lời. Xuyên không sao giống xuất cảnh vậy trời?!
Phùng Trân kéo vali đến chỗ ghế chờ thì đột nhiên 5 người khách đang ngồi ở đây, đồng loạt đứng lên, quần áo của họ bỗng dưng thay đổi, biến thành đồng phục "tiếp viên hàng không" giống như nhân viên ở đây.
Nhìn bảng tên trên áo, Phùng Trân ngộ ra họ không phải khách. Họ là đội ngũ nhân viên đoàn tàu xuyên không mà Phùng Trân sắp đi. Họ gồm 3 nam, 2 nữ. Thứ tự chức vụ lần lượt là trưởng tàu, phó tàu, kỹ sư bảo trì máy, nhân viên phục vụ và đầu bếp. Họ đã ngồi chờ Phùng Trân khá lâu.
"Chuyến tàu xuyên không 9999 hân hạnh được phục vụ cô". Nam trung niên Trưởng tàu nói.
9999, sao giống con số vàng mà người Việt Nam nào cũng thích vậy? Tuy rất hiếu kỳ nhưng Phùng Trân cũng lịch sự bắt tay chào họ: "Tôi là Phùng Trân. Rất vui được đi chung tàu với các vị".
Họ ở đây thì con tàu ở đâu? Phùng Trân lần nữa hiếu kỳ. Nhưng rất nhanh Phùng Trân đã được giải đáp thắc mắc. Sảnh "sân bay" bỗng nhiên dịch chuyển không gian, biến thành sân ga tàu hỏa đúng nghĩa. Tàu hỏa xuyên không biển số 9999 đồ sộ trước mặt Phùng Trân.
Con tàu này cực kỳ hiện đại, nó màu bạc ánh kim nhìn rất sang và chảnh.
25 nhân viên dùng xe nâng chuyển hàng hóa vào khoang tàu.
Còn Phùng Trân cũng được 5 vị nhân viên của đoàn tàu "áp tải" vào trong. Tức khắc sau đó, cửa tàu đóng lại ngay, giống như sợ Phùng Trân đổi ý, bỏ trốn khỏi tàu.
Phùng Trân bị "nhốt" bên trong, nhìn ra phía bên ngoài thấy bác bảo vệ và mấy vị "tiếp viên hàng không" quơ tay chào tạm biệt cô. Có người kích động lấy khăn tay ra vẫy vẫy nữa chứ.
Thôi, họ không có làm băng rôn, hô hào tên cô là mừng rồi.
Vừa mới dứt suy nghĩ, Phùng Trân liền nhìn thấy tấm băng rôn tô đùng với dòng chữ "PHÙNG TRÂN- CẢM ƠN CÔ - BẢO TRỌNG".
Tác giả tấm băng rôn này không ai khác chính là tử thần đáng mến của chúng ta.
Mừng quá! Hắn đã đến kịp để "nhìn mặt" Phùng Trân lần cuối.
Bên cạnh tử thần là một cô gái khá xinh. Hai người nắm tay nhau, cùng vẫy tay chào "vĩnh biệt" Phùng Trân. Nhìn vậy cũng đủ biết con đường truy thê của tử thần nhà chúng ta đã thành công mỹ mãn.
Phùng Trân ôm trán cảm thán, bất đắc dĩ vẫy tay chào họ lại.
Có 53 người tiễn đưa, chuyến xuyên không này "not bad".
Hàng hóa đã chất xong vào khoang.
Tiếng còi hụ. "Tàu hỏa xuyên không 9999" lăn bánh.
Đúng như Phùng Trân đoán, hố tử thần chính là con đường xuyên không.
Đoàn tàu như con rắn chuôi thẳng xuống hố tử thần, biến mất khỏi nhà ga.
Sau đó hố tử thần "đóng lại" trở về bằng phẳng như cách đây 27 năm.
--- ------ ------ ------ ---------
Phùng Trân đã ở trên tàu xuyên không 7 ngày rồi.
Ừ, mà đoàn tàu rất "đông", tính cả cô luôn là 6 người. Hàng hóa chất vào khoang đều là chuẩn bị cho cô dùng.
Trái ngược với Trưởng tàu hiền hậu, thân thiện thì Phó tàu là một nam trung niên có nét mặt lạnh lùng nhưng rất tận tình chăm sóc sức khỏe cô mỗi ngày. Ngoài làm phó tàu, ông kiêm luôn bác sĩ cho cả đoàn tàu.
Cô bếp luôn ưu tiên nấu những món cô thích.
Chị phục vụ phòng luôn giúp cô thay chăn gối sạch mỗi ngày.
Anh kỹ sư máy lúc nào cũng chọc cười cô bằng những câu chuyện hài hước.
Trừ hằng đêm bị ác mộng ra, nói chung cuộc sống trên tàu khá tốt.
Cô không biết con tàu có bao nhiêu toa. Cô chỉ được phép sử dụng 2 toa. Một, là toa phòng cô ngủ. Hai, là toa phòng ăn kiêm phòng sinh hoạt chung cho 6 người.
Hiện tại, cô đang ngồi ở ghế sô pha tại toa phòng ăn. Cửa sổ bị đóng kín mít bằng tấm thép tự động, nên không nhìn rõ cảnh bên ngoài. Nếu không có đồng hồ, Phùng Trân cũng không biết lúc này là ngày hay đêm.
Rời khỏi nhà ăn, Phùng Trân ôm gương mặt hốc hác vì thiếu ngủ về phòng. Đã 11h đêm rồi, cô cũng nên ngủ thôi.
Toa phòng "hạng thương gia" của Phùng Trân rộng 16m2, gồm một chiếc giường ngủ, một chiếc bàn nhỏ đọc sách, 1 toilet rộng rãi có bồn tắm.
Thay bộ đồ ngủ, Phùng Trân cười khổ, leo lên giường.
Bảy ngày qua cô đều mơ xuyên đến thời cổ đại xa lạ.
Lúc thì bị hôn quân cưỡng bức.
Lúc thì bị gian phi hãm hại.
Gian thần cũng tham gia dày vò.
Trốn chạy thì bị trung thần truy đuổi.
Giang hồ cũng không buông tha.
Cứ tưởng thoát được rồi thì bị nhân thú ăn thịt.
Nhân thú chưa đủ nên xác sống cũng tham gia cho đông vui.
Mẹ nó, chắc đủ hết thể loại rồi đúng không?
Phùng Trân tức giận ngồi bật dậy, lấy viết " vẽ bùa" lên cổ tay.
Phùng Trân nghiến răng nghiến lợi, tối nay để xem cô bị loại nào "đè" nữa?!
Đang chuẩn bị vào giấc ngủ thì một chấn động lớn, làm rung chuyển cả toa tàu.
Phùng Trân rơi từ giường xuống lăn trúng vào thân tàu.
Trán chảy máu rồi. Đừng nói là tàu bị đụng vào đá nha.
Hàng loạt âm thanh cảnh báo tai nạn văng lên.
Cửa phòng bị mở ra. Phó tàu hốt hoảng chạy vào.
"Đường xuyên không xảy ra sự cố. Trường hợp rất khẩn cấp. Chúng tôi sẽ dịch chuyển không gian đưa cô về hiện đại". Phó tàu vừa nói vừa băng bó vết thương trên trán Phùng Trân.
"Nhanh lên". Phó tàu đỡ Phùng Trân ra cửa rồi cùng 4 người còn lại mở cổng không gian.
Phùng Trân bị đẩy vào cổng không gian, cô chỉ cảm thấy một luồng sáng làm cô không thể mở mắt. Đến khi mở mắt ra thì cô đã về hiện đại.
Phùng Trân đứng trước cổng biệt thự Phùng gia. Cánh cổng không còn tráng lệ nguy nga như trước kia, nó đã bị phá hủy, rải rác là vô số thi thể đàn em Bàn Long.
Tâm Phùng Trân càng ngày càng trĩu nặng khi đường vào biệt thự cô nhìn thấy xác Risk, luật sư John và vẻ mặt không cam lòng của Bàn Long. Cô run rẩy vuốt mắt hắn. Lấy khẩu súng ngắn gần đó, cô run rẩy chạy vào biệt thự.
Chạy tới bật cửa, cô như rơi vào địa ngục. Cô nhìn thấy xác quản gia Jake bị bắn ngay đầu, bên cạnh ông là thi thể 2 đứa sinh đôi. Cố kiềm chế bi phẫn, cô cố gắng hết sức mở cửa bước vào.
Cô nhìn thấy gì? Tại sao hắn còn sống?
"Nhìn thấy tao bất ngờ lắm sao? Mày có thể giao kèo với tử thần để sống lại, thì tao cũng như mày thôi". Lão Thiên Phong ngồi chễm chệ trên ghế sôpha, xung quanh là vô số đám đàn em Hắc Lang.
Cô không quan tâm hắn sống hay chết, đều cô lo lắng lúc này là Phùng Bảo và bà Emma đang bị bắt quỳ dưới sàn. Họ đã bị cắt lưỡi.
"Mày muốn gì?" Phùng Trân kiềm phẫn nộ hỏi.
"Mày đã cho Thiên Ái con gái tao một cơ hội. Thì tao cũng cho mày một cơ hội. Chọn 1 trong 2. Chỉ một người sống". Thiên Phong cười cợt nói.
Hai tên đàn em dí súng vào đầu Phùng Bảo và bà Emma.
Không đúng. Tất cả là giả. Cô đang nằm mơ.
Chát.
Một cái tát tay vào mặt làm Phùng Trân đau đớn, khóe miệng chảy máu.
Đau! Đây không phải mơ sao? Không, cô không thể chấp nhận sự thật này.
"Tao không có kiên nhẫn. Mau chọn đi. Em trai thân yêu hay vú nuôi như mẹ?". Thiên Phong tát Phùng Trân xong thì nắm đầu cô hỏi.
Súng! Đúng rồi. Cô có súng. Phùng Trân bắn một phát chính xác vào Thiên Phong.
"Người từng chết như tao, há lại sợ một viên đạn chì sao?". Thiên Phong cười lớn.
Xác sống sao? Cô bắn hắn nhưng hắn không chết.
Sau đó Thiên Phong giật lấy khẩu súng của cô, bắn 2 phát lần lượt vào đầu Phùng Bảo và bà Emma.
"KHÔNG". Phùng Trân hét lớn.
Phùng Bảo và Emma cố gắng nở nụ cười với cô rồi ngã xuống sàn.
Mắt thấy, tai nghe chưa chắc đã đúng. Nhắm mắt lại, bịt tai lại, như vậy cô sẽ nhanh thoát khỏi ác mộng này thôi.
"Không tin những gì nhìn thấy sao? Vậy để tao cho mày cảm nhận chân thật nha. Ả, tặng cho tụi mày chơi đó". Thiên Phong cười dâm tà ra lệnh cho đám đàn em.
Phùng Trân bị ném lên sô pha, vang vọng bên tai là tiếng nói dâm bỉ. Cô quơ tay, quơ chân chống trả bọn chúng nhưng sức lực không đủ. Thà chết vinh còn hơn sống nhục. Ngay lúc cô định cắt lưỡi tự sát thì phát hiện "bùa" ở cổ tay mình.
Bốn chữ "Không gian trữ vật" giúp Phùng Trân tỉnh táo. Những lần ác mộng trước, đều có một điểm chung là cô hoàn toàn không nhớ về bảo bối này. Nếu có nó, cô đã không nhận kết cục bi thảm. Nên trước khi ngủ cô đã viết bốn chữ "không gian trữ vật" lên cổ tay để nhắc nhở bản thân mình.
Lần này cô đã nhớ. Như vậy có 2 khả năng. Một, đây là sự thật và hai, đây chỉ là ác mộng.
Cô cần xác nhận.
Phùng Trân dùng ý niệm vào bên trong không gian trữ vật. Trong khoảng không tối tăm, cô nhìn thấy một con rồng lửa cuộn mình xung quanh một hình khối chữ nhật. Cô di chuyển tới khối chữ nhật trong suốt như pha lê kia. Nhưng khi chạm vào khối pha lê đó, con rồng dường như tức giận, nó nhả lửa khiến khối chữ nhật bốc cháy. Tay Phùng Trân bị thêu đốt, không thể chạm vào khối chữ nhật được.
"Mẹ kiếp, nó đang cố gắng vào không gian trữ vật. Ngăn nó lại". Lão Thiên Phong tức giận, lệnh cho đàn em đánh Phùng Trân.
Thể xác đau đớn, linh hồn bị đốt cháy khiến Phùng Trân muốn bỏ cuộc.
--- ------ ------ ------ ------
Trân của trân quý. Trân của trân trọng. Là viên ngọc trai trân châu quý giá nhất, mạnh mẽ nhất. Đó là tên của cô. Phùng Trân! Mỗi lần gặp nghịch cảnh, cô đều thầm nhủ ý nghĩa tên mình, để nhớ bản thân mình là ai, nhớ bản thân đáng quý như thế nào và nhớ mình sống vì điều gì.
Phùng Trân thì thào tên mình, dùng ý chí cuối cùng lần nữa chạm vào khối chữ nhật đang cháy.
Ngay khi linh hồn sắp bị thiêu thành tro thì Phùng Trân nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua khối pha lê trong suốt. Trên trán cô hiện rõ ngôi sao 6 cánh đang rực cháy nhưng cô không cảm thấy nóng, mà rất thoải mái. Phùng Trân thành công tiến vào không gian trữ vật, bên tai cô văng vẳng tiếng gào thét không cam lòng của lão Thiên Phong.
Tất cả đồ vật vẫn còn đầy đủ. Thân thể không còn đau đớn. Cũng nên thức tỉnh rồi.
--- ------ ------ ------ ------ ----
Phùng Trân vẫn đang trên tàu xuyên không 9999.
Khi cô vừa mở cửa ra thì thấy bộ 5 "phi hành đoàn" đứng sẵn ở đó rất lâu. Nét mặt lo lắng của họ khi thấy cô liền nhanh chóng thay đổi thành vui mừng.
"Chúc mừng cô đã vượt qua hình phạt xuyên không". Trưởng tàu vui vẻ nói.
"Tôi cần một lời giải thích. Nếu không, cả đoàn tàu 9999 này đừng mong đi tiếp". Trái ngược với nét mặt vui vẻ của họ thì mặt Phùng Trân vô cùng "thối".
Thử hỏi nằm mơ thấy tất cả người thân của mình đều "die" ai vui cho nỗi.
Mà Phùng Trân là tuýp người có thù tất báo.
Hừ, "phi hành đoàn" chờ nhận lửa giận từ cô đi.
/12
|