Ôn Lương kinh ngạc trong chốc lát, nhìn Hà Mạn rồi nhìn ôn Như Mộ đang ngồi ở đại sảnh bên trong, nghi ngờ mình vào nhầm cửa.
“ừm, chị đã về rồi à? Không phải qua điện thoại anh rể sẽ trở về cùng chị sao? Người đâu? A … Nhưng dù sao thi chúng tôi cũng hiểu được, dù sao thân thể cũng bất tiện! ”
Ôn Noãn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của ôn Lương xuất sắc hơn rất nhiều so với mình thì trong lòng vô cùng ghen tị. Lúc trước Ôn Lương chính là dựa vào bộ mặt này để cướp anh Gia Hào, hiện tại lại gả cho một người đàn ông có thế lực làm cho bố mẹ mình không thể không lôi kéo cô ta.
Nhưng cũng chỉ là một kẻ tàn phế mà thôi, có gì đáng nịnh bở!
Ôn Noãn khinh thường nghĩ, lời nói trên môi thốt ra không qua não.
Ôn Lương nghe thấy ôn Noãn chế giễu, cũng không có biểu hiện gì ra ngoài, chỉ là nhàn nhạt đi vào ngồi ở bên kia sô pha, lại tình cờ ngồi ở đối diện ôn Noãn.
Ôn Như Mộ vươn cổ nhìn về phía sau Ồn Lương mấy lần, sau khi xác định không có bóng dáng của Phó Ngự Phong, mới trầm mặc:
“ôn Lương, tại sao con rể không cùng cháu trở về? Có phải do cháu không muốn chăm sóc cậu ta khiến cậu ta tức giận? ”
Ôn Lương chế nhạo, chăm sóc Phó Ngự Phong sao? Cô chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy ớn lạnh.
Mặc dù cô chỉ gặp của người đàn ông đó hai lần, nhưng ấn tượng của cô về Phó Ngự Phong thực sự không hề tốt. Đừng nói đến chuyện gần gũi, cô thậm chí còn không biết người chồng hợp pháp của mình sống ở đâu và làm gì. Bên cạnh đó, chân của Phó Ngự Phong không hề bị tật.
Dù không biết tại sao anh lại lại giả vờ tàn tật với người ngoài, nhưng ôn Lương có thể cảm nhận sâu sắc cảm nhận được lòng dạ anh vô cùng thâm sâu, đặc biệt là đôi mắt thâm thúy kia. Khi nhìn một người, có thể khiến cho người tahoàn toàn rơi vào nó.
Con rể …
ôn Lương cười lạnh một tiếng.
“Chú, anh ta tính con rể chú cái gì, không phải ôn Noãn không gả cho anh ta hay sao?”
Ôn Như Mộ nghẹn lời, tức giận chỉ vào cô nói:
“Phản rồi, cháu không tính thừa nhận mình là con gái ôn gia có phải không? Được, chú sẽ gọi cho ông nội của cháu ngay bây giờ, nói với ông ấy điều xấu xa mà bạn đã làm trong khoảng thời gian này! Để ông ấy đuổi cháu ra khỏi nhà! ”
vẻ mặt của Ôn Lương có chút thay đổi, cô không nói gì .
Ôn Như Mộ thấp giọng xuy một tiếng, tiếp tục nói:
“Sao nào, không dám nói tiếp nữa? Ôn Lương, chú nói cho chúa biết. Nếu không muốn chú nói cho ông nội chúa thì thành thật một chút cho chú! Bây giờ nhanh gọi điện cho Phù Dư Phong đi!”
Ôn Lương vẫn ngồi bất động.
Ôn Như Mộ nhìn thấy vậy, lại là một ngọn lửa bùng phát.
“Mày là người chết sao? Không nghe thấy sao?”
Ôn Lương ngẩng đầu liếc ông ta một cái, do dự một chút rồi đứng dậy lấy điện thoại di động ra.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa, bảo mẫu vội vàng chạy tới mở cửa, Dịch Phàm xuất hiện ở cửa biệt thự đẩy bóng dáng của Phó Ngự Phong.
“A! Là Ngự Phong phải không?”
Hà Mạn thấy người đến thì ánh mắt sáng lên vội vàng chạy đến
hỏi han.
Phó Ngự Phong vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng và kiêu kỳ đó, khẽ gật đầu khi nhìn thấy Hà Mạn:
“Đã quấy rầy.”
Hà Mạn vui mừng, không nhịn được nhìn người đàn ông trước mặt. Phó Ngự Phong sinh ra đã có khuôn mặt đẹp, lông mày lưỡi kiếm anh mắt sáng ngời, mũi thẳng và môi mỏng, có thể do hàng năm không tiếp xúc với ánh mặt trời nên da anh vô cùng trắng, giọng nói từ tính và bộ vest chỉn chu được thiết kế riêng để
phù hợp với dáng người cao lớn của anh. Tuy rằng ngồi trên xe lăn nhưng dù sao cũng không thể ngăn cản được quý khí quanh thân, thanh âm lời nói của anh truyền đến mọi người trong đại sành.
Hà Mạn thầm hối hận, một người đàn ông cực phẩm như vậy đáng tiếc là một người tàn phế!
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt bà ta không dám biểu lộ ra ngoài, nhiệt tình đi tới, cố gắng chiếm lấy vị trí của Dịch Phàm rồi đẩy xe lăn. “Ai nha, nói cái gì mà quấy rầy với không
quấy rầy, quá khách khí rồi, Lương Lương lớn lê ở nhà chúng tôi, ở trong lòng chúng tôi giống như con gái ruột, hiện tại con bé và cháu kết hôn, chúng ta chính là người một nhà!”
Phó Ngự Phong lặng lặng nghe bà ta nói chuyện, cũng không có ý muốn mở miệng.
Hà Mạn đi tới chỗ Dịch Phàm nói:
“Được rồi, xe lăn cho thiếu gia nhà cậu đề cho tôi là được rồi, cậu có thể đi rồi.”
/83
|