Ôn Lương nói xong vội vàng nhìn quanh, thấy có rất nhiều đang nhìn về phía mình, sắc mặt đỏ bừng, kéo Tô Thừa đi ra cửa quán bar. Ban đêm gió rất lạnh, sau một cơn gió lạnh thổi qua, tâm tình nóng nảy ôn Lương càng thêm tỉnh táo, không thể phủ nhận rằng sau khi bị Dịch Phàm gián đoạn, ảnh hường của tên cặn bã kia đối với cô đã bị tiêu tan rất nhiều. Giờ nghĩ lại, tuy buồn nhưng đã không cái loại cảm xúc suy sụp như xưa.
Tô Thừa vẫn đang cười:
“Vậy thì sao, Lương Lương, cậu là khờ thật hay giả ngốc vậy? Cậu đều là người hợp pháp. Mỗi ngày đều ngủ với nhau, còn không phải có thể tha hồ bồi dưỡng sao? Chưa kể đến cậu khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo như nước, ai nhìn mà không thích? ”
Ôn Lương đỏ bừng cả mặt, lập tức đi về phía trước không để ý tới cô ấy.
“Này … này, cậu đừng đi, Lương
Lương …”
Phó Ngự Phong đặt điện thoại xuống, day day khóe mắt phát trướng, nhắm mắt bình tĩnh lại.
Anh lại nghĩ đến bức ảnh mà Dịch Phàm đã gửi. Bộ dáng người phụ nữ khó đến ruột gan đứt từng khúc cứ quanh quẩn trong lòng lòng anh rấ lâu, không thể hiểu được, anh lại có cảm giác bực bội.
Theo lý thuyết, anh và ôn Lương hiện tại đã là vợ chồng hợp pháp, cũng nên sống chung với nhau, nhưng hai người họ dường như đã ngầm ý thức được nên cũng không nhắc đến vấn đề này. Phó
Ngự Phong không biết trong lòng Ôn Lương đang nghĩ như thế nào, nhưng từ khi biết người đêm đó là cô, trong lòng anh không tránh khỏi có cảm giác thương cảm với người con gái này. Dù chỉ là thoáng qua nhưng Phó Ngự Phong biết rằng cảm giác này thực sự tồn tại.
Tô Thừa không có nhà riêng ở trong nước, sau khi trở về cũng không muốn về nhà đối mặt với mấy vị trưởng lão thúc giục kết hôn, đương nhiên đi theo ôn Lương trờ về căn hộ của cô. Tô Thừa hiện đang làm việc cùng một đoàn phim, đạo diễn của bộ
phim này rất nổi tiếng trong nghề, anh ta cũng là sư phụ của Tô Thừa. Vì nhu cầu của các cảnh quay trong phim, cả ê-kíp đã di chuyển ra nước ngoài để quay. Tô Thừa đã lâu không về nước, giày vò lâu lắm mới có thể xin đạo diễn cho nghỉ hai ngày, đêm qua trôi qua, buổi chiều ngày mai đã phải bay về nước D.
Tại sân bay, ôn Lương đến tiễn cô ấy.
Hai người ngồi ở khu nghỉ ngơi, Tô Thừa nắm lấy tay ôn Lương, siết chặt rồi thả ra, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối:
“Lương Lương, tớ muốn ở lại đây, chao ôi, không biết lần sau chúng ta gặp mặt là khi nào. Cậuở trong nước một mình, nhất định phải cẩn thận một chút, đừng để bị người khác ức hiếp nữa, biết không? ”
Ôn Lương biết” người khác” mà cô ấy đang nói đến chính là gia đình chú của cô, trong lòng cô rất ấm áp, không nhịn được ôm chầm lấy cô ấy nói:
” Tớ biết rồi, cậu cứ yên tâm công tác, đừng lo lắng về tớ, hiện tại cuộc sống một mình của tớ rất nhẹ nhàng. Thừa Thừa, cậu cứ
yên tâm đi!”
Thẳng đến khi đại sảnh sân bay vang lên tiếng thông báo, Tô Thừa mới lưu luyến không muốn rời buông ôn Lương ra, rồi lại ôm cô một cái, nói:
“Vậy Lương Lương, tớ đi đây. Câu trở về cẩn thận một chút.”
Ôn Lương gật đầu nhìn Tô Thừa bước vào sân bay rồi mới quay người rời khỏi sân bay.
Cơn gió lạnh thôi qua, bầu trời Đông Thành mỗi ngày một ảm đạm. Hôm nay trời không có gió
nhưng nhiệt độ vẫn lạnh khủng khiếp, mọi người sợ lạnh đã mặc áo ấm, đang vôi vã đi đi lại lại trên đường.
Ôn Lương đứng ở cổng đại sảnh sân bay, khẽ mỉm cười, nhìn bầu trời xám xịt phía xa, trong lòng đột nhiên bình tĩnh lại.
Vẽ tranh chỉ là công việc phụ của Ôn Lương, công việc thực sự của cô là một nhân viên nhỏ của tập đoàn Ôn Thị.
Năm đầu tiên tốt nghiệp, ôn Lương vào tập đoàn ôn thị với tư cách thực tập sinh dưới sự sắp
xếp của ông nội. Cô không có hứng thú với công việc này, nhưng cũng không muốn khiến cho ông nội lo lắng đau lòng vì cô, vì vậy cô nghiến răng nghiến lợi vẫn là đi. Ôn Lương chưa bao giờ nói về mối quan hệ của cô với công ty và mọi người đương nhiên đều cho rằng cô chỉ là một thực tập sinh nhỏ. Những gì cô làm ờ tập đoàn ôn thị là nghiệp vụ tài khoản chính thức của tập đoàn rất cơ bản, thỉnh thoảng bộ phận quan hệ công chúng có việc bận cô sẽ qua giúp, công việc của cô vô cùng thoải mái. Hơn nữa bởi vì khuôn mặt lương thiện của mình cho nên nhân duyên
của cô rất tốt.
/83
|