“Đau…đừng…cầu xin anh, buông tha cho tôi…”
Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên từ phương Đông tràn vào phòng, Ôn Lương không nhịn được đưa tay lên chặn ánh nắng chói chang, sau đó mới từ từ tỉnh dậy.
Đêm qua … rốt cuộc cô đã làm gì? Ôn Lương dừng lại suy nghĩ, vẻ mặt suy tư, nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh, toàn thân chấn động, ký ức từ từ ùa về trong trí óc. Cô vô cùng hoảng sợ ngồi bật dậy trên giường, nhưng vì cơ thể đau nhức, cô kêu lên một tiếng đau đớn.
Chi bằng quay về.
Cử động của cô làm người bên cạnh phát ra tiếng “A” bất mãn, nhíu mày cau có vì bị quấy rầy giấc mơ đẹp. Ôn Lương nghe thấy tiếng liền ngơ ngác quay đầu lại,khi nhìn thấy người đàn ông trên giường, sắc mặt cô tái nhợt, kinh ngạc, sợ hãi, hối hận … Đủ mọi loại cảm xúc phức tạp ập đến, cô hoảng loạnxoay người xuống giường, tay run rẩy nhặt quần áo vứt trên mặt đất.
Cô mặc quần áo xong, quay đầu lại nhìn, người đàn ông trên giường vẫn chưa tỉnh dậy, với nét mày thanh tú khôi ngô,anh ta hẳn là mặt hàng tốt nhất trong quán bar đó.
Cô do dự một lúc, mò vào trong túi không thấy có tiền mặt đành phải lấy chiếc khóa trường mệnh đeo trên cổ xuống, đặt vào chiếc tủ thấp ở bên cạnh,sau đó chạy một mạch ra khỏi phòng không quay đầu lại.
Ôn Lương một mình loạng choạng chạy về phía trước, cô không biết mình sẽ đi đâu, cũng không biết sẽ phải làm gì, chỉ có thể thả mình chạy không ngừng, gió bên cạnh thổi vô cùng dữ dội, như vậy mới có cớ để cô che giấu những giọt nước mắt của mình.
Cha mẹ của Ôn Lương mất sớm, từ nhỏ cô đã được chú nuôi dưỡng khôn lớn, thím của cô là người xấu tính, nói năng không được nhẹ nhàng như mẹ cô khi cô còn nhỏ. Dần dà, Ôn Lương trở thành một người lạnh lùng, ít nói. Trở về nhà trong tâm trạng rối bời, vừa đẩy cửa ra, Ôn Lương ngẩng đầu nhìn, không ngờ chú, thím và em họ đều ở nhà, đứng bên cạnh là người bạn trai cô đã quen hai năm Đường Gia Hào, điều này khiến cô không khỏi sững sờ, ánh mắt cô thoáng chút bối rối, cô lấy hết can đảm chào chú thím, nhịn không được liền liếc sang Đường Gia Hào:
“Gia…Gia Hào, sao anh lại ở đây?”
Đường Gia Hào thấy Ôn Lương đứng ở cửa, ánh mắt né tránh, sau đó khẽ ho một tiếng, vội vàng chào đón cô, sốt sắng hỏi:
“Ôn Lương, đêm qua em đi đâu vậy? Anh với Ôn Noãn tìm em cả đêm cũng không thấy.”
Sắc mặt Ôn Lương lập tức tái nhợt. Cô nhìn Đường Gia Hào đang đến gần, suýt nữa cô đã trốn tránh trong vô thức, cô cúi đầu xuống nhìn xuống mũi chân của mình, ấp úng sắp xếp từng câu chữ:
“Em…”
“A…”
Ôn Lương vẫn chưa biết nên nói như thế nào, cô quay đầu thấy Ôn Noãn đang sửng sốt chỉ tay về phía cổ của mình, tiếng hét chói tai của cô ta ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong nhà.
“Chị… chị, cổ… cổ của chị…” Ôn Lương sắc mặt thay đổi, dường như cô nhớ ra điều gì đó liền đưa tay lên che cổ của mình, nhưng không đuổi kịp tốc độ của Hà Man, tay cô bị Hà Man hung hăng gạt phắt ra, trên cổ chi chít những vết dâu tây hiện ra chói lọi trước mặt mọi người.
Đường Gia Hào đêm qua đã luôn ở bên cạnh Ôn Noãn nên những vết tích này đương nhiên sẽ không phải là do anh để lại. Hà Man nhìn thấy dấu vết trên cổ cô, ánh mắt biến đổi, nói với giọng gay gắt: “Được lắm, Ôn Lương, đêm qua Gia Hào và Noãn Noãn còn lo lắng đi tìm mày cả đêm, hóa ra mày sớm đã tìm thấy nơi yên ấm, làm hai người họ phải vất vả đi xa xôi như vậy, đồ vô liêm sỉ, nói! Đêm qua mày đã ra ngoài lêu lổng với ai!”
Ôn Như Mộ cũng bị tiếng hét của Ôn Noãn thu hút, không nhịn được liền đi về phía trước hai bước, nhìn thấy vết đỏ trên cổ Ôn Lương, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại!
“Ôn Lương, đêm qua cháu đã đi đâu?”
Ôn Lương chưa từng nghĩ sẽ gặp phải tình cảnh như này, sắc mặt cô tái nhợt, cắn chặt môi dưới, cúi đầu nhìn xuống mũi giày, bối rối nói:
“Cháu… cháu cùng với Gia Hào và Noãn Noãn đi quán bar…”
Ôn Noãn ở bên cạnh nghe thấy thế liền thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: “Chị, chị còn nói à, tối hôm quachị không chịu đi chơi với bọn em, em và anh Gia Hào phải năn nỉ mãi chị mới chịu đi. Không phải chúng ta đã thống nhất là sẽ gặp nhau lúc mười giờ ở cửa quán bar sau đó cùng nhau về nhà à? Tại sao đến giờ hẹn chị lại không đến? Em và anh Gia Hào ở gần đó tìm chị cả đêm cũng không tìm thấy, rốt cuộc chị đã đi cùng với ai vậy? Còn nữa, chị… Những vết đỏ ở trên cổ chị… rốt cuộc là cái quái gì thế…”
Ôn Lương nghe vậy bối rối lấy tay che cổ, Hà Man đứng gần đó xông đến, chỉ vào mặt cô mắng xối xả.
“Được lắm, đồ đê tiện, có một hôm không coi chừng mày, mày liền ra ngoài lén lút với người ta đúng không! Ôn Lương, mày có còn biết xấu hổ hay không hả!”
Ôn Lương bị mắng đến rơm rớm nước mắt, quay cuồng nhìn Hà Man, thút thít nói:
“Không phải đâu, thím à, thím nghe cháu nói, cháu…”
Hà Man sớm đã không vừa mắt Ôn Lương, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt để thừa nước đục thả câu như vậy, không đợi Ôn Lương nói xong liền hét lên:
“Mày nói cái gì! Ôn Lương, tao thật không ngờ mày cũng dám làm chuyện như thế này, mày coi Gia Hào là cái gì? Mày có xứng với chúng ta, xứng với ông nội luôn yêu thương mày, xứng với người mẹ đã khuất của mày không?”
Bà không cho Ôn Lương cơ hội, một hơi nói liền ba câu xin lỗi, nhìn sắc mặt Ôn Lương càng ngày càng tái nhợt theo từng lời nói của mình, trong lòng có chút đắc ý liền nói tiếp:
“Nói! Người đàn ông đêm qua đã cùng mày làm chuyện không biết xấu hổ là ai!”
Ôn Lương bị buộc tra hỏi mà nước mắt rưng rưng, bất lực lắc đầu, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở của một con vật đáng thương, tuyệt vọng nói:
“Cháu không biết… không biết…”
/83
|