“Múa sexy” là một kiểu vũ đạo rất độc đáo, một trào lưu hình thành từ dân gian, là những màn biểu diễn đầy mê hoặc: người vũ nữ lấy sự sexy làm vỏ bọc, sự bốc lửa tỏa ra từ bên trong, gần gũi với con người, biểu đạt một dạng ham muốn, một ham muốn của cuộc sống.
Nhưng hiện giờ, ở trong cái vũ trường đàn ông đến để mua vui này, múa cột với múa thoát y chẳng có gì khác biệt.
Hứa Trác Nghiên đang ngậm ngùi thì sau lưng vang lên một giọng nói: “Thích xem múa cột à?”
Hứa Trác Nghiên không ngoảnh đầu lại, đáp: “Thích xem múa cột chân chính, bởi vì nó sexy nhưng không cởi, cởi nhưng không lộ, lộ nhưng không trần trụi, nó toát lên sự cuồng nhiệt, truyền đi cái đẹp nguyên thủy đầy tích cực; còn múa cột ở đây chỉ là một màn biểu diễn đầy tính sắc dục, chỉ có thể mua vui cho những kẻ tầm thường, nghèo hèn đến mức chỉ còn lại mỗi tiền bạc mà thôi!”
“Ô, anh Phàm, cái “Cây xương rồng” này từ đâu đến thế?”. Một giọng nói đặc sệt giọng Hồng Kông vang lên, kèm theo đó là hơi rượu nồng nặc. Hứa Trác Nghiên ngoảnh đầu lại, nhìn mấy người đang đứng bên cạnh Lâm Khởi Phàm, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Lâm ăn xong rồi thì chúng ta bàn việc chính được rồi chứ?”
Lâm Khởi Phàm còn chưa kịp mở miệng thì một gã đàn ông để râu trông như xã hội đen đã vỗ vai anh: “Bảo sao hôm nay anh Phàm cứ ngẩn ngơ như người mất hồn, hóa ra là có hẹn với người đẹp. Nếu thế chúng ta đừng ở đây làm kỳ đà nữa, mau tự đi tìm thú vui thôi!”. Cả đám cười ầm ĩ, nhìn Hứa Trác Nghiên bằng ánh mắt chẳng mấy tử tế. Cô cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế bản thân, thầm nhủ với mình rằng ở đây là Thâm Quyến, không phải Bắc Kinh, khoe mẽ chẳng có lợi lộc gì đâu.
Lâm Khởi Phàm ngoảnh đầu lại thì thầm với hai gã kia vài câu rồi đến trước mặt Hứa Trác Nghiên, nói: “Đi thôi!”
Ra đến cổng đã thấy có người lái chiếc Audi A8 của anh ta ra trước cổng, nhân viên phục vụ tay cầm ô, cẩn thận tiễn họ lên xe.
Lâm Khởi Phàm khởi động xe, lúc này Hứa Trác Nghiên mới sực tỉnh: “Đi đâu thế?”
Anh chẳng nói chẳng rằng, bật đĩa CD lên.
Mưa càng ngày càng to.
Hứa Trác Nghiên lấy điện thoại trong túi ra, Lâm Khởi Phàm liếc cô, hỏi: “Lại chuẩn bị báo cảnh sát đấy à?”
Bàn tay cô hơi run run. Đúng vậy, cô có hơi sợ, nhưng sợ cái gì nhỉ? Trực giác mách bảo cô, một người đàn ông như thế này muốn cái gì cũng có thể dùng tiền mua được, đâu cần phải ép buộc, hơn nữa mình cũng chẳng phải dạng chim sa cá lặn, so với đám người đẹp có thân hình bốc lửa trong vũ trường Sao Paulo ban nãy, mình chắc chỉ xứng làm nhân viên phục vụ bàn. Nghĩ đến đây, Hứa Trác Nghiên lại thấy yên tâm đôi chút.
Tuy nhiên, hành động tiếp theo của Lâm Khởi Phàm khiến trái tim vừa mới bình tĩnh trở lại của cô giật thon thót, bởi vì anh đã đặt tay lên tay cô, không phải là đặt nhè nhẹ, mà nói chính xác hơn là ngang ngược siết chặt lấy bàn tay cô.
Đầu óc Hứa Trác Nghiên bỗng trống rỗng. Những kinh nghiệm xã giao với đàn ông nhiều tiền của cô chỉ hạn chế ở Phan Hạo Nho, mà Phan Hạo Nho đúng như cái tên của anh, vô cùng nho nhã, rất dịu dàng, chu đáo, hoàn toàn khác biệt với sự ngang ngược và cục súc của Lâm Khởi Phàm, vì vậy cô không khỏi rùng mình. Nhưng trong khoảnh khắc, Lâm Khởi Phàm đã rút tay lại, nói: “Yên tâm, chỉ tìm chỗ nào ngồi một lát thôi!”, anh chỉ tay vào túi áo: “Chi phiếu ở trong đây rồi, tôi không để cô phải không hoàn thành nổi nhiệm vụ đâu!”
Chẳng hiểu được tâm trạng của mình lúc này là gì nữa. Hứa Trác Nghiên ngoảnh đầu ra cửa sổ, nhìn vào màn mưa dày đặc, trong lòng có chút sợ hãi.
Chiếc xe dường như đang lái đến bên bờ biển rồi dừng lại ở một tòa biệt thự.
Lâm Khởi Phàm xuống xe, đóng sầm cửa lại.
Hứa Trác Nghiên có hơi do dự, ngồi ở trong xe, hay là xuống xe vào bên trong? Đưa mắt nhìn xung quanh, cô cười bất lực, nếu như anh ta thật sự muốn làm gì thì cho dù có ngồi trong xe cũng không tránh được. Nghĩ vậy cô liền mở cửa, đi theo anh ta vào tòa nhà.
Màu sắc ôn hòa, ánh đèn dịu dàng, một kiểu bài trí và trang hoàng rất tự nhiên, hoàn toàn khác hẳn với vẻ xa hoa bên ngoài của nó. Bên trong tòa biệt thự này toát lên vẻ hoàn toàn mộc mạc và tự nhiên.
Sàn nhà phòng khách trải thảm hoa, trên tường là một bức ảnh chụp rừng rậm nhiệt đới, trong ảnh là một thợ săn đeo súng săn trên vai. Hứa Trác Nghiên lại gần quan sát thật kĩ, hóa ra là anh ta. Lâm Khởi Phàm đi đến bên tủ rượu, lấy hai chai ra, lại lấy thêm hai ly từ trên giá, rót chất lỏng sóng sánh ra hai ly, rồi lấy đá từ trong tủ lạnh, bỏ vào một trong hai ly rượu, sau đó đưa ly không có đá cho Hứa Trác Nghiên.
Hứa Trác Nghiên không đưa tay đón lấy ly rượu.
Cô chỉ tay vào bức ảnh trên tường: “Anh thích đi săn à? Săn động vật, săn cả phụ nữ? Tôi là con mồi mới của anh ư?”
Lâm Khởi Phàm có hơi bất ngờ. Anh phải thừa nhận rằng mình là một người đàn ông đầy dục vọng, anh thích coi những cô gái xinh đẹp là con mồi, nhưng anh không thích quá trình truy đuổi, anh thích vây bắt, đánh chén và chiếm hữu.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ở cửa Cách Lan Vân Thiên, nói thực lòng, anh đã coi cô là con mồi mới. Nhưng trong vòng một tháng, với ba lần gặp mặt, mỗi lần anh đều tự chất vấn ý nghĩ của mình. Một cô gái như vậy có xứng đáng để mình đối đãi chân thật hay không? Chơi đùa quá nửa cuộc đời, có phải cũng nên có một gia đình đúng nghĩa không? Nếu như đúng, vậy thì cô chính là một lựa chọn không tồi, chỉ có điều cô không nên hết lần này đến lần khác coi thường anh như vậy.
Lâm Khởi Phàm tay cầm ly rượu, khẽ nhấp một ngụm.
“Có phải giờ cô đang nghĩ, tôi sẽ bỏ thuốc vào trong rượu, hoặc dùng sức cưỡng ép cô? Tôi sẽ hãm hại cô thế nào, còn cô sẽ chống trả và chạy trốn ra sao? Có phải trong đầu cô đang nghĩ những thứ đó hay không?”. Lâm Khởi Phàm một hơi uống cạn rượu trong ly, rồi lại mở chai rượu rót một ly khác.
Hứa Trác Nghiên nhìn anh: “Lần trước tôi phải cảm ơn anh, vì vậy tôi hi vọng anh có thể để tôi giữ gìn lòng biết ơn này. Bên cạnh đó, với tư cách là bạn làm ăn, tôi cũng hi vọng tôi có lý do để tôn trọng anh!”
Lâm Khởi Phàm thả mình trên ghế sô pha, tìm một góc độ thích hợp, cầm lấy điều khiển nhỏ xinh trên bàn uống trà, ấn nhẹ một cái. Ngay lập tức, ngọn đèn lớn trong phòng khách tắt phụt, chỉ còn ánh đèn le lói tỏa ra từ các góc phòng, u ám và tối tăm.
Hứa Trác Nghiên lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha.
“Đừng đi!”. Giọng nói của Lâm Khởi Phàm vang lên, “bộp” một tiếng, một thứ gì đó được ném lên mặt bàn.
Là tấm chi phiếu.
Hứa Trác Nghiên cầm lấy, quay người định bỏ đi.
“Cô không kiểm tra à? Không kiểm tra trước mặt mà không sợ đó là một tấm chi phiếu trắng à?”, giọng nói lạnh tanh vang lên trong không gian tối tăm.
Hứa Trác Nghiên mở tấm chi phiếu ra xem, bên trong là một tấm chi phiếu hai trăm vạn, là con số mà Liêu Vĩnh Hồng đã nói. Tuy nhiên cùng với tấm chi phiếu còn có thứ gì đó rơi ra, cô cúi xuống sàn nhặt lên, là một tấm thẻ.
“Cũng là hai trăm vạn!”, tay anh lại ấn nhẹ, trong phòng vang lên bản nhạc dương cầm của Bach: “Cho cô đấy, ở lại đây, nó sẽ là của cô!”
Cô vừa định mở miệng thì anh đã dùng ngón tay thoảng mùi thuốc lá của mình ấn lên môi cô: “Suỵt, nghe hết bài này, nếu cô muốn về, tôi sẽ đưa cô về!”
Toàn thân Hứa Trác Nghiên như cứng đờ ra, run lên vì cái ôm ghì của anh. Trong tiếng nhạc du dương, bàn tay anh bắt đầu không yên phận, vuốt ve khuôn mặt cô và thân thể cô. Đột nhiên, anh cúi đầu xuống, trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đang trào lên dục vọng của anh. Khi chỉ còn một giây thôi là môi anh ta chạm vào môi mình, Hứa Trác Nghiên đột nhiên bừng tỉnh, dùng tay đẩy vào ngực anh, tạo ra một chút khoảng cách cuối cùng giữa mình và anh ta. Chỉ có điều mặc cho cô vùng vẫy thế nào, cái khoảng cách lớn nhất ấy vẫn không thay đổi. Anh vẫn ôm siết lấy cô, không để cô thoát ra.
Là ba phút hay năm phút, Hứa Trác Nghiên cũng không rõ nữa. Chỉ cảm thấy thời gian dài như một thế kỉ. Bản nhạc đã dừng lại. Lâm Khởi Phàm đột nhiên buông tay ra, cô hơi mất đà, suýt chút nữa thì không đứng vững. Còn anh tỏ vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngồi lại ghế sô pha, tay ấn nhẹ, cả căn phòng lập tức sáng bừng trở lại.
Hứa Trác Nghiên biết lúc này mặt mình đang đỏ phừng phừng, cô quay người đi, nước mắt trào ra, phải cố gắng lắm để không mất kiểm soát. Cô đặt tấm thẻ ấy lên bàn, đi ra ngoài. Cô đẩy cửa bước ra, dầm mình vào trong màn mưa, một mình cô độc đi trong mưa. Nước mưa nhanh chóng thấm ướt chiếc áo măng tô của cô, lạnh... mùa xuân ở Thâm Quyến dường như còn lạnh hơn ở Bắc Kinh. Phía sau có tiếng khởi động xe vang lên, ánh đèn hắt đến từ phía đằng sau, chiếc xe chạy đến bên cạnh cô: “Lên xe đi!”
Cô không lên, vẫn cứng đầu đi về phía trước.
“Con đường này không được an toàn lắm đâu, cô mà cứ đi như thế này, gặp phải kẻ xấu thì bị tôi làm nhục còn hơn!”
Hứa Trác Nghiên dừng lại, trừng mắt nhìn anh. Một người như vậy cô thật chẳng biết phải dùng lời lẽ gì để phản kích, chỉ biết dùng ánh mắt để thể hiện sự căm phẫn trong lòng.
“Chi phiếu mà bị ướt là tôi không đưa cái khác cho các người đâu đấy!”, anh nói như thêm dầu vào lửa.
Hứa Trác Nghiên giật mạnh cửa xe, toàn thân ướt đẫm ngồi vào bên trong.
Chiếc xe lao đi trong màn đêm. Anh đã làm đúng như lời hẹn, đưa cô về chung cư Thanh Niên.
Nhưng hiện giờ, ở trong cái vũ trường đàn ông đến để mua vui này, múa cột với múa thoát y chẳng có gì khác biệt.
Hứa Trác Nghiên đang ngậm ngùi thì sau lưng vang lên một giọng nói: “Thích xem múa cột à?”
Hứa Trác Nghiên không ngoảnh đầu lại, đáp: “Thích xem múa cột chân chính, bởi vì nó sexy nhưng không cởi, cởi nhưng không lộ, lộ nhưng không trần trụi, nó toát lên sự cuồng nhiệt, truyền đi cái đẹp nguyên thủy đầy tích cực; còn múa cột ở đây chỉ là một màn biểu diễn đầy tính sắc dục, chỉ có thể mua vui cho những kẻ tầm thường, nghèo hèn đến mức chỉ còn lại mỗi tiền bạc mà thôi!”
“Ô, anh Phàm, cái “Cây xương rồng” này từ đâu đến thế?”. Một giọng nói đặc sệt giọng Hồng Kông vang lên, kèm theo đó là hơi rượu nồng nặc. Hứa Trác Nghiên ngoảnh đầu lại, nhìn mấy người đang đứng bên cạnh Lâm Khởi Phàm, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Lâm ăn xong rồi thì chúng ta bàn việc chính được rồi chứ?”
Lâm Khởi Phàm còn chưa kịp mở miệng thì một gã đàn ông để râu trông như xã hội đen đã vỗ vai anh: “Bảo sao hôm nay anh Phàm cứ ngẩn ngơ như người mất hồn, hóa ra là có hẹn với người đẹp. Nếu thế chúng ta đừng ở đây làm kỳ đà nữa, mau tự đi tìm thú vui thôi!”. Cả đám cười ầm ĩ, nhìn Hứa Trác Nghiên bằng ánh mắt chẳng mấy tử tế. Cô cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế bản thân, thầm nhủ với mình rằng ở đây là Thâm Quyến, không phải Bắc Kinh, khoe mẽ chẳng có lợi lộc gì đâu.
Lâm Khởi Phàm ngoảnh đầu lại thì thầm với hai gã kia vài câu rồi đến trước mặt Hứa Trác Nghiên, nói: “Đi thôi!”
Ra đến cổng đã thấy có người lái chiếc Audi A8 của anh ta ra trước cổng, nhân viên phục vụ tay cầm ô, cẩn thận tiễn họ lên xe.
Lâm Khởi Phàm khởi động xe, lúc này Hứa Trác Nghiên mới sực tỉnh: “Đi đâu thế?”
Anh chẳng nói chẳng rằng, bật đĩa CD lên.
Mưa càng ngày càng to.
Hứa Trác Nghiên lấy điện thoại trong túi ra, Lâm Khởi Phàm liếc cô, hỏi: “Lại chuẩn bị báo cảnh sát đấy à?”
Bàn tay cô hơi run run. Đúng vậy, cô có hơi sợ, nhưng sợ cái gì nhỉ? Trực giác mách bảo cô, một người đàn ông như thế này muốn cái gì cũng có thể dùng tiền mua được, đâu cần phải ép buộc, hơn nữa mình cũng chẳng phải dạng chim sa cá lặn, so với đám người đẹp có thân hình bốc lửa trong vũ trường Sao Paulo ban nãy, mình chắc chỉ xứng làm nhân viên phục vụ bàn. Nghĩ đến đây, Hứa Trác Nghiên lại thấy yên tâm đôi chút.
Tuy nhiên, hành động tiếp theo của Lâm Khởi Phàm khiến trái tim vừa mới bình tĩnh trở lại của cô giật thon thót, bởi vì anh đã đặt tay lên tay cô, không phải là đặt nhè nhẹ, mà nói chính xác hơn là ngang ngược siết chặt lấy bàn tay cô.
Đầu óc Hứa Trác Nghiên bỗng trống rỗng. Những kinh nghiệm xã giao với đàn ông nhiều tiền của cô chỉ hạn chế ở Phan Hạo Nho, mà Phan Hạo Nho đúng như cái tên của anh, vô cùng nho nhã, rất dịu dàng, chu đáo, hoàn toàn khác biệt với sự ngang ngược và cục súc của Lâm Khởi Phàm, vì vậy cô không khỏi rùng mình. Nhưng trong khoảnh khắc, Lâm Khởi Phàm đã rút tay lại, nói: “Yên tâm, chỉ tìm chỗ nào ngồi một lát thôi!”, anh chỉ tay vào túi áo: “Chi phiếu ở trong đây rồi, tôi không để cô phải không hoàn thành nổi nhiệm vụ đâu!”
Chẳng hiểu được tâm trạng của mình lúc này là gì nữa. Hứa Trác Nghiên ngoảnh đầu ra cửa sổ, nhìn vào màn mưa dày đặc, trong lòng có chút sợ hãi.
Chiếc xe dường như đang lái đến bên bờ biển rồi dừng lại ở một tòa biệt thự.
Lâm Khởi Phàm xuống xe, đóng sầm cửa lại.
Hứa Trác Nghiên có hơi do dự, ngồi ở trong xe, hay là xuống xe vào bên trong? Đưa mắt nhìn xung quanh, cô cười bất lực, nếu như anh ta thật sự muốn làm gì thì cho dù có ngồi trong xe cũng không tránh được. Nghĩ vậy cô liền mở cửa, đi theo anh ta vào tòa nhà.
Màu sắc ôn hòa, ánh đèn dịu dàng, một kiểu bài trí và trang hoàng rất tự nhiên, hoàn toàn khác hẳn với vẻ xa hoa bên ngoài của nó. Bên trong tòa biệt thự này toát lên vẻ hoàn toàn mộc mạc và tự nhiên.
Sàn nhà phòng khách trải thảm hoa, trên tường là một bức ảnh chụp rừng rậm nhiệt đới, trong ảnh là một thợ săn đeo súng săn trên vai. Hứa Trác Nghiên lại gần quan sát thật kĩ, hóa ra là anh ta. Lâm Khởi Phàm đi đến bên tủ rượu, lấy hai chai ra, lại lấy thêm hai ly từ trên giá, rót chất lỏng sóng sánh ra hai ly, rồi lấy đá từ trong tủ lạnh, bỏ vào một trong hai ly rượu, sau đó đưa ly không có đá cho Hứa Trác Nghiên.
Hứa Trác Nghiên không đưa tay đón lấy ly rượu.
Cô chỉ tay vào bức ảnh trên tường: “Anh thích đi săn à? Săn động vật, săn cả phụ nữ? Tôi là con mồi mới của anh ư?”
Lâm Khởi Phàm có hơi bất ngờ. Anh phải thừa nhận rằng mình là một người đàn ông đầy dục vọng, anh thích coi những cô gái xinh đẹp là con mồi, nhưng anh không thích quá trình truy đuổi, anh thích vây bắt, đánh chén và chiếm hữu.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ở cửa Cách Lan Vân Thiên, nói thực lòng, anh đã coi cô là con mồi mới. Nhưng trong vòng một tháng, với ba lần gặp mặt, mỗi lần anh đều tự chất vấn ý nghĩ của mình. Một cô gái như vậy có xứng đáng để mình đối đãi chân thật hay không? Chơi đùa quá nửa cuộc đời, có phải cũng nên có một gia đình đúng nghĩa không? Nếu như đúng, vậy thì cô chính là một lựa chọn không tồi, chỉ có điều cô không nên hết lần này đến lần khác coi thường anh như vậy.
Lâm Khởi Phàm tay cầm ly rượu, khẽ nhấp một ngụm.
“Có phải giờ cô đang nghĩ, tôi sẽ bỏ thuốc vào trong rượu, hoặc dùng sức cưỡng ép cô? Tôi sẽ hãm hại cô thế nào, còn cô sẽ chống trả và chạy trốn ra sao? Có phải trong đầu cô đang nghĩ những thứ đó hay không?”. Lâm Khởi Phàm một hơi uống cạn rượu trong ly, rồi lại mở chai rượu rót một ly khác.
Hứa Trác Nghiên nhìn anh: “Lần trước tôi phải cảm ơn anh, vì vậy tôi hi vọng anh có thể để tôi giữ gìn lòng biết ơn này. Bên cạnh đó, với tư cách là bạn làm ăn, tôi cũng hi vọng tôi có lý do để tôn trọng anh!”
Lâm Khởi Phàm thả mình trên ghế sô pha, tìm một góc độ thích hợp, cầm lấy điều khiển nhỏ xinh trên bàn uống trà, ấn nhẹ một cái. Ngay lập tức, ngọn đèn lớn trong phòng khách tắt phụt, chỉ còn ánh đèn le lói tỏa ra từ các góc phòng, u ám và tối tăm.
Hứa Trác Nghiên lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha.
“Đừng đi!”. Giọng nói của Lâm Khởi Phàm vang lên, “bộp” một tiếng, một thứ gì đó được ném lên mặt bàn.
Là tấm chi phiếu.
Hứa Trác Nghiên cầm lấy, quay người định bỏ đi.
“Cô không kiểm tra à? Không kiểm tra trước mặt mà không sợ đó là một tấm chi phiếu trắng à?”, giọng nói lạnh tanh vang lên trong không gian tối tăm.
Hứa Trác Nghiên mở tấm chi phiếu ra xem, bên trong là một tấm chi phiếu hai trăm vạn, là con số mà Liêu Vĩnh Hồng đã nói. Tuy nhiên cùng với tấm chi phiếu còn có thứ gì đó rơi ra, cô cúi xuống sàn nhặt lên, là một tấm thẻ.
“Cũng là hai trăm vạn!”, tay anh lại ấn nhẹ, trong phòng vang lên bản nhạc dương cầm của Bach: “Cho cô đấy, ở lại đây, nó sẽ là của cô!”
Cô vừa định mở miệng thì anh đã dùng ngón tay thoảng mùi thuốc lá của mình ấn lên môi cô: “Suỵt, nghe hết bài này, nếu cô muốn về, tôi sẽ đưa cô về!”
Toàn thân Hứa Trác Nghiên như cứng đờ ra, run lên vì cái ôm ghì của anh. Trong tiếng nhạc du dương, bàn tay anh bắt đầu không yên phận, vuốt ve khuôn mặt cô và thân thể cô. Đột nhiên, anh cúi đầu xuống, trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đang trào lên dục vọng của anh. Khi chỉ còn một giây thôi là môi anh ta chạm vào môi mình, Hứa Trác Nghiên đột nhiên bừng tỉnh, dùng tay đẩy vào ngực anh, tạo ra một chút khoảng cách cuối cùng giữa mình và anh ta. Chỉ có điều mặc cho cô vùng vẫy thế nào, cái khoảng cách lớn nhất ấy vẫn không thay đổi. Anh vẫn ôm siết lấy cô, không để cô thoát ra.
Là ba phút hay năm phút, Hứa Trác Nghiên cũng không rõ nữa. Chỉ cảm thấy thời gian dài như một thế kỉ. Bản nhạc đã dừng lại. Lâm Khởi Phàm đột nhiên buông tay ra, cô hơi mất đà, suýt chút nữa thì không đứng vững. Còn anh tỏ vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngồi lại ghế sô pha, tay ấn nhẹ, cả căn phòng lập tức sáng bừng trở lại.
Hứa Trác Nghiên biết lúc này mặt mình đang đỏ phừng phừng, cô quay người đi, nước mắt trào ra, phải cố gắng lắm để không mất kiểm soát. Cô đặt tấm thẻ ấy lên bàn, đi ra ngoài. Cô đẩy cửa bước ra, dầm mình vào trong màn mưa, một mình cô độc đi trong mưa. Nước mưa nhanh chóng thấm ướt chiếc áo măng tô của cô, lạnh... mùa xuân ở Thâm Quyến dường như còn lạnh hơn ở Bắc Kinh. Phía sau có tiếng khởi động xe vang lên, ánh đèn hắt đến từ phía đằng sau, chiếc xe chạy đến bên cạnh cô: “Lên xe đi!”
Cô không lên, vẫn cứng đầu đi về phía trước.
“Con đường này không được an toàn lắm đâu, cô mà cứ đi như thế này, gặp phải kẻ xấu thì bị tôi làm nhục còn hơn!”
Hứa Trác Nghiên dừng lại, trừng mắt nhìn anh. Một người như vậy cô thật chẳng biết phải dùng lời lẽ gì để phản kích, chỉ biết dùng ánh mắt để thể hiện sự căm phẫn trong lòng.
“Chi phiếu mà bị ướt là tôi không đưa cái khác cho các người đâu đấy!”, anh nói như thêm dầu vào lửa.
Hứa Trác Nghiên giật mạnh cửa xe, toàn thân ướt đẫm ngồi vào bên trong.
Chiếc xe lao đi trong màn đêm. Anh đã làm đúng như lời hẹn, đưa cô về chung cư Thanh Niên.
/36
|