“Là cô kêu bố tôi hại mẹ tôi đúng không?” Vương Ích Thước lao đến trước mặt cô ta như một cơn gió, bóp cổ cô ta rồi đẩy ngã xuống ghế sô pha, trên tay nổi đầy gân xanh: “Cô muốn gả cho bố tôi nên đã giật dây bố tôi hại mẹ tôi, có đúng không?”
“Anh đang nói nhảm nhí gì vậy?” Ôn An An bị anh ta bóp cổ không thở nổi, ra sức giãy giụa: “Vương Ích Thước, anh làm gì vậy? Thả tôi ra! Tôi không hiểu anh đang nói gì hết!”
“Cô không hiểu tôi đang nói gì sao?” Vương Ích Thước bóp cổ cô ta ném mạnh xuống đất: “Bố tôi đã bị cảnh sát bắt đi rồi, cô không biết sao? Mẹ tôi đã bị bố tôi hại thành người thực vật, cô không biết sao? Là cô! Nhất định là cô đã hại bố mẹ tôi thành ra như vậy.
Trước khi cô xuất hiện, bố tôi vẫn bình thường, là cô đã mê hoặc bố tôi, giờ mẹ tôi đã trở thành người thực vật rồi, bố tôi thì bị cảnh sát bắt, cô là đồ chết tiệt!”
Vương Ích Thước càng nói càng hận, túm Ôn An An dậy, tát mạnh vào mặt cô ta.
Trước đây anh ta chưa từng đánh phụ nữ, lúc này đã không làm chủ được cảm xúc, anh ta không chỉ muốn đánh phụ nữ mà còn giết cả phụ nữ nữa!
Ôn An An bị anh ta tát ngã xuống đất, khóe miệng chảy máu, toàn thân đau đớn.
Cô ta nằm trên mặt đất, choáng váng.
Vương Phái Đông đã bị bắt rồi ư?
Vợ cũ của Phương Phái Đông đã bị hại thành người thực vật ư?
Sao lại như thế?
Cô ta nằm trên mặt đất, rùng mình.
Nếu…
Nếu đây là sự thật, cô ta phải làm sao đây?
Nếu vợ cũ của Vương Phái Đông thực sự bị Vương Phái Đông hại, chắc chắn ông ta sẽ phải ngồi tù.
Nếu Vương Phái Đông bị bắt giam, liệu nhà họ Vương có còn chỗ đứng cho cô ta không?
Sẽ không còn nữa!
Hai người con trai và con gái của Vương Phái Đông hận cô ta thấu xương, giờ đây cô ta có thể sống một cuộc sống thoải mái và dễ chịu trong biệt uyển nhà họ Vương như một quý phu nhân đều là nhờ có Vương Phái Đông che chở.
Một khi Vương Phái Đông bị ngồi tù, Vương Phái Đông vừa bước chân trước vào nhà giam thì sau lưng cô ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Vương rồi.
Nếu bị đuổi ra khỏi nhà họ Vương, cô ta còn có thể đi đâu đây?
Trời đất bao la, cô ta đã không còn nơi nào để đi ngoại trừ nhà họ Vương.
Trước khi kết hôn với Vương Phái Đông, cô ta còn có thể dựa vào tuổi trẻ và sắc đẹp mà gả cho ông ta, hiện tại cô ta đã là vợ hợp pháp của Vương Phái Đông, còn có thể lấy ai đây?
Hơn nữa, trước khi cưới cô ta, Vương Phái Đông vẫn yên lành, nhưng vừa cưới cô ta lại gặp xui xẻo, cô ta rất dễ bị coi như một ngôi sao chổi.
Người càng giàu họ càng tin vào điều này, họ thích những người may mắn và không thích những người đen đủi.
Cô ta đã trở thành ngôi sao chổi trong mắt những người giàu có, cô ta sẽ bị tập thể đó tẩy chay, cả nửa đời sau của cô ta không bao giờ có cơ hội tiếp cận với những kẻ giàu có nữa.
Cô ta sắp gục ngã rồi.
Ông trời đang làm gì đây?
Muốn đùa chết cô ta sao?
Cô ta vừa lo lắng vừa sợ hãi, nước mắt chảy dài trên má, nhìn Vương Ích Thước đầy hy vọng hỏi: “Có phải đã sai ở đâu rồi không? Sao bố anh lại hại mẹ anh được chứ? Chắc chắn là đã sai ở đâu rồi, anh mau nghĩ cách cứu bố đi, bố anh sẽ giải thích với anh.”
Vương Phái Đông không thể xảy ra chuyện được.
Chỉ khi Vương Phái Đông bình an thì cô ta mới vô sự.
“Làm sai? Sai cái gì?” Vương Ích Thước tức giận nói: “Chứng cứ là do nhà họ Cố tìm được, làm sao có thể sai chứ? Hơn nữa, ngày mai Phó Huyền sẽ tiến hành phẫu thuật cho mẹ tôi, nếu nhà họ Cố làm bằng chứng giả, sao họ lại để Phó Huyền phẫu thuật cho mẹ tôi? Đợi mẹ tôi tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”
“Nhà họ Cố?” Ôn An An kinh ngạc nhìn Vương Ích Thước hỏi: “Liên quan gì đến nhà họ Cố?”
“Tại sao lại không liên quan?” Vương Ích Thước nhìn cô ta cười khẩy: “Chẳng phải vì bố tôi cưới cô nên mới bị nhà họ Cố để ý sao? Nói đến điều này, tôi còn phải cảm ơn cô, bởi vì nếu cô không có thù với nhà họ Cố, khiến anh ta giận chó đánh mèo lên bố tôi thì đến tận bây giờ tôi cũng không biết mẹ tôi đã bị bố tôi đẩy xuống cầu thang, càng không có cơ hội mời được Phó Huyền đến phẫu thuật cho mẹ tôi.”
Ôn An An sững sờ, trợn mắt, một luồng khí lạnh chạy dọc từ chân đến đỉnh đầu, toàn thân lạnh toát.
Nhà họ Cố…
Là Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê!
Ôn An An chợt nhớ tới những gì Đường Cẩm Tiêu đã nói với cô ta: “Em nghĩ mình sẽ thắng à? Không, nhất định Cố Thời Mộ sẽ không bỏ qua cho em đâu.”
Nhưng lúc đó cô ta không tin.
Ôn An An nghĩ mình đã gả vào nhà họ Vương, đã là vợ của Vương Phái Đông, chưa kể những gì Đường Cẩm Y làm không liên quan đến cô ta, nên chắc chắn sẽ không ảnh hưởng gì đến cô ta.
Cho dù có ảnh hưởng thì Ôn An An sẽ bình an vô sự, cô ta chỉ cho rằng Đường Cẩm Tiêu chỉ nói chuyện phiếm thôi, Cố Thời Mộ làm gì được cô ta chứ?
Hơn nữa, Ôn An An đã kết hôn với Vương Phái Đông và trở thành một người vợ chính thức.
Mặc dù nhà họ Cố là một gia đình giàu có nhưng sạch sẽ và ngay thẳng, ông cụ Cố sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai trong gia đình bắt nạt người khác, thậm chí Cố Thời Mộ cũng không ngoại lệ.
Ôn An An là một người vợ toàn chức, mỗi ngày chỉ vui chơi giải trí, tập thể hình, mua sắm, không tranh với đời, dù Cố Thời Mộ có giỏi tới đâu cũng không thể làm gì cô ta.
Ôn An An coi những điều đó là đương nhiên, vì vậy khi Đường Cẩm Tiêu nói những lời kia với cô ta, không những cô ta không nghe mà còn lơ đễnh cười khẩy nữa.
Đến bây giờ Ôn An An mới hiểu rằng Cố Thời Mộ không thể làm gì cô ta nhưng có thể làm gì Vương Phái Đông.
Còn cô ta lệ thuộc vào Vương Phái Đông để tồn tại, nếu ông ta tiêu đời thì cô ta cũng sẽ héo rũ.
Cô ta ngồi sụp xuống đất, hối hận đã không kịp rồi.
Nếu biết trước vợ cũ của Vương Phái Đông bị ông ta đẩy xuống cầu thang, cô ta đã không tự cho mình là thông minh, mượn tay Đường Cẩm Y tính kế với Đường Dạ Khê.
Ôn An An nghĩ rằng mình có thể tránh khỏi rắc rối và an toàn, nhưng cô ta đã nhầm...
Bây giờ phải làm sao đây?
Ôn An An cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay, khóc không thành tiếng.
Cô ta đã làm gì sai điều gì?
Tại sao số phận cứ trêu đùa cô ta, không cho cô ta một con đường sống chứ?
Hai mắt Vương Ích Thước đỏ hoe, anh ta nhìn Ôn An An bằng ánh mắt oán hận, hận không thể làm thịt cô ta, nhưng giết người phải đền mạng, anh ta không đáng vì một người phụ nữ mà huỷ hoại những năm cuối đời của mình.
Thà để cô ta sống còn hơn chết.
Để cô ta sống không bằng chết, anh ta sẽ không phải chịu trách nhiệm trước pháp lý, ngược lại còn có thể giải tỏa nỗi hận trong lòng!
Anh ta đột nhiên cao giọng: “Người đâu?”
Vệ sĩ của anh ta sải bước đi vào: “Sếp Vương?”
“Ném cô ta ra ngoài!” Anh ta lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng.” Vệ sĩ nhận mệnh lệnh, túm lấy Ôn An An lôi ra ngoài cửa.
“Vương Ích Thước, anh định làm gì?” Ôn an An gào thét: “Tôi là mẹ kế của anh! Đây là nhà của tôi, anh có tư cách gì mà đuổi tôi ra ngoài?”
“Cô còn mặt mũi nhắc chuyện mẹ kế với tôi ư?” Sắc mặt Vương Ích Thước còn đen hơn cả đáy nồi than.
Ôn An An còn nhỏ tuổi hơn Vương Ích Thước, thế mà lại dám nói cô ta là mẹ kế của anh ta, chắc chắn đây là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời anh ta!
“Vốn dĩ tôi là mẹ kế của anh!” Ôn An An liều mạng giãy dụa: “Tôi với bố anh đã đăng ký kết hôn.
Về mặt pháp lý, tôi là mẹ kế của anh!”
“Vậy thì sao? Pháp luật thừa nhận thì cô cứ đi tìm pháp luật đi, nhưng tôi không thừa nhận.
Ở trong mắt tôi, cô chỉ là một con đĩ, chết ngàn lần cũng không đủ.” Vương Ích Thước hét lên với tên vệ sĩ: “Kéo một con đàn bà mà cũng không xong, mau vứt cô ta đi.”.
/382
|