Tề Thái Vi suýt chút nữa nôn ra máu, Cố Lạc Bạch rời khỏi nhà của Cố Lạc Hàn với tâm trạng rất tốt và đến Tình Viên.
Nhìn thấy Đường Dạ Khê, anh ta liền đưa hộp áo cưới cho cô: "Chị dâu, đây là áo cưới và lễ phục của chị.
Vốn dĩ anh cả muốn đích thân đưa cho chị, nhưng anh ấy có việc không đến được, nên em chủ động nhận phần việc này, chị dâu sẽ không trách anh cả không đủ chu đáo chứ?”
“Sao lại trách chứ?” Đường Dạ Khê nhận lấy hộp quà, khách sáo nói: “Cảm ơn cậu, A Bạch.”
“Cảm ơn gì chứ, em nên cảm ơn chị dâu mới đúng!” Cố Lạc Bạch chắp hai tay trước ngực: “Cảm ơn chị dâu đã cho em cơ hội này, để em có thể danh chính ngôn thuận chuông ra ngoài! Chị dâu, em có hẹn với bạn, trong hộp có số điện thoại của nhà thiết kế, có vấn đề gì thì chị dâu cứ trực tiếp gọi, họ sẽ nhanh chóng chạy tới để giải quyết mọi chuyện mà chị dâu cần."
Đường Dạ Khê mỉm cười gật đầu: "Được rồi, cậu chú ý an toàn nhé!"
Cố Lạc Bạch ra hiệu OK với cô và vui vẻ rời đi.
Sau khi Cố Lạc Bạch rời đi, Đường Dạ Khê cầm hộp quà rời văn phòng và quay trở lại phòng ngủ.
Bên trong hộp quà khổng lồ là một chiếc váy cưới, hai chiếc váy dạ hội và một chiếc váy dài đến đầu gối.
Cô mặc váy cưới trước và chỉnh sửa cho bản thân trước gương.
Rất đẹp.
Đẹp ngoài sức tưởng tượng của cô.
Chiếc váy kéo lê trên mặt đất, đính đầy những viên kim cương rực rỡ, giống như một dải ngân hà sáng chói.
Cách cắt may vừa vặn, tôn lên dáng người thanh mảnh và duyên dáng của cô, cùng với khuôn ngực đầy đặn và vòng eo thon nhỏ.
Lưng rỗng, những sợi tơ được nối với nhiều viên ngọc trai trắng mềm mại, chúng bổ sung cho làn da trắng mịn của cô.
Cô quay đi quay lại trước gương vài lần, rất lâu sau đó mới miễn cưỡng cởi ra.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ may mắn được mặc một chiếc váy cưới đẹp như vậy và lấy được một người đàn ông tốt đến thế.
Cô luôn nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ lấy chồng, chỉ cần cô nuôi dạy hai con và nhìn chúng hạnh phúc là đủ rồi.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có được may mắn và hạnh phúc như vậy.
Nó thậm chí còn khó tin hơn những viên gạch vàng từ trên trời rơi xuống.
Cố Thời Mộ...
Nghĩ đến người đàn ông xuất chúng tỏa sáng hơn những vì sao trên trời kia, cô không khỏi đỏ mặt, tim đập bịch bịch.
Cô chưa bao giờ gặp một người đàn ông ưu tú và mạnh mẽ như vậy.
Anh thông minh, khôn ngoan, ngay thẳng và hoàn mỹ.
Không biết kiếp trước cô đã làm bao nhiêu việc thiện, để kiếp này cô mới có được may mắn mà kết hôn với anh chứ?
Cô không nhịn được mà tìm điện thoại của mình và chụp ảnh trong gương một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng cởi váy cưới ra, thử một vài bộ váy khác.
Hai bộ dạ hội, một màu đỏ và một màu bạc.
Chiếc lớn màu đỏ theo kiểu sườn xám, đặc biệt tôn lên vóc dáng hoàn hảo hơn cả người mẫu của cô.
Màu đỏ càng tôn lên vẻ trắng nõn và mỏng manh của làn da cô.
Lễ phục dạ hội màu bạc theo kiểu đuôi cá, tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô, trông quyến rũ khó tả.
Bộ váy dài đến đầu gối cuối cùng có màu hồng phấn, rất tiểu thư, mặc xong trông rất trẻ trung, trông như một nữ sinh mười bảy, mười tám tuổi.
Nhiều năm rồi cô không mặc màu hồng phấn, sau khi mặc vào thấy không được thoải mái lắm.
Cô xoay người đối diện với gương, nghĩ rằng chiếc váy này có vẻ không phù hợp cho ngày cưới, bỗng nhiên điện thoại của cô đổ chuông.
Cố Thời Mộ gọi tới.
Cô đưa điện thoại lên tai.
Giọng nói của Cố Thời Mộ nhanh chóng vang lên bên tai cô: "Thế nào rồi? Váy cưới và lễ phục có hợp ý em không?"
“Em rất thích!” Đường Dạ Khê cảm kích nói: “Cảm ơn anh...”
Cố Thời Mộ nói: "Dù chưa tổ chức đám cưới nhưng chúng ta đã là vợ chồng rồi.
Em không cần phải khách sáo với anh như vậy."
"..." Đường Dạ Khê không biết nên nói gì tiếp theo.
Cô hơi… căng thẳng.
Tim cô đập rất nhanh, đầu óc trống rỗng, vắt óc suy nghĩ cũng không biết phải nói gì.
Bên kia điện thoại, Cố Thời Mộ có thể tưởng tượng được dáng vẻ mất tự nhiên của cô vào lúc này, không khỏi hơi nhếch khóe miệng lên: "Còn có một bộ bình thường nữa, em thích bộ đó không?"
"Em thích," Đường Dạ Khê cảm thấy có chút xấu hổ khi nhìn chiếc váy dài đến đầu gối màu hồng phấn trên người: "Chỉ là nó hơi trẻ quá, em mặc vào trông hơi giống cưa sừng làm nghé..."
“Cái gì mà cưa sừng làm nghé chứ?” Cố Thời Mộ cười nói:“Em vẫn còn rất trẻ mà.”
“Hả?” Đường Dạ Khê càng thêm ngượng ngùng: “Tiểu Sơ, Tiểu Thứ đã lớn như vậy rồi...”
“Tiểu Sơ và Tiểu Thứ bao nhiêu tuổi thì có liên quan gì đến em đâu?” Cố Thời Mộ nói: “Em có khuôn mặt rất trẻ, anh chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ em mặc màu hồng phấn sẽ như thế nào.
Nếu sau này chúng ta có con gái, nhất định sẽ rất giống em."
Đường Dạ Khê: "..."
Cô...!lại đang bị Cố thái tử trêu chọc sao?
Nhưng…
Anh nói, sau này họ có thể sẽ có một cô con gái...
Sau đám cưới của họ, nếu cô thực sự có thể sinh con gái cho Cố Thời Mộ, thì họ sẽ là một gia đình nghiêm chỉnh, đúng không?
Gia đình năm người của họ sẽ giống như tất cả những gia đình bình thường trên thế giới này, bình thường, lại an toàn và hạnh phúc.
Thân phận của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ cũng sẽ ổn định hơn.
Trong lúc ngẩn người, tim cô lại đập nhanh hơn, hai má bất giác nóng bừng, trên má hiện lên một vệt đỏ nhẹ.
Sau một lúc không nghe thấy cô nói, Cố Thời Mộ hỏi: "Tại sao em không nói gì?"
“A?” Trái tim của Đường Dạ Khê lại đập nhanh hơn, cô lắp bắp nói: “Em, em cũng thích con gái… Tiểu Sơ Tiểu Thứ cứ suốt ngày bảo sinh cho bọn nó một em gái…”
"Ừa." Cố Thời Mộ cười khúc khích: "Vậy thì anh phải cố gắng rồi! Nhưng em cũng phải tạo điều kiện thuận lợi cho anh! Em đã nói chuyện với hai đứa nhỏ chưa? Hai ngày này để bọn nhỏ dọn đến phòng trẻ em đi.”
Đường Dạ Khê: "...!Đã nói rồi, nhưng Tiểu Thứ không muốn.
Chờ lúc nó vui vẻ thì em sẽ dỗ dành nó, anh, anh đừng sốt ruột..."
"Anh không vội." Cố thái tử miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, nói: "Anh chỉ nghĩ cho con chúng ta thôi.
Con trai lớn rồi mà còn ngủ với mẹ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, bạn học của chúng sẽ cười nhạo đấy.”
Đường Dạ Khê: "..."
Cô thà tin ma còn hơn tin anh!
Cô nhất thời không nói nên lời, nhưng cô vẫn thỏa hiệp và nói: "Em sẽ mau thuyết phục thằng bé."
"Ừ...!được rồi..." Cố Thời Mộ nói: "Tối nay em có thời gian không? Lần trước không phải nói sẽ đưa em đi gặp bạn anh sao, kết quả anh tạm thời có việc nên không đi được, lại hẹn đêm nay rồi, đêm nay anh sẽ đưa em đi gặp bọn họ, em có rảnh không?”
Đường Dạ Khê nói: "Em rảnh."
Cô dừng lại và hỏi: "Anh muốn đưa Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đi cùng không? Hay để Tiểu Sơ và Tiểu Thứ ở nhà?".
/382
|