Ông ta thở dài một hơi vỗ vai Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, thượng bất chính hạ tắc loạn… Em thay đổi môi trường cho nó, bây giờ dạy dỗ cẩn thận chắc chắn vẫn còn uốn nắn được.”
Sau khi nói xong ông ta xoay người đi ra ngoài.
“Bác cả, sao cháu lại ích kỷ nhỏ mọn cay nghiệt vô lý? Bác nói rõ ràng ra xem nào.” Đường Cẩm Sách thở hổn hển chạy theo.
Đường Lẫm Nhiên vừa đi ra tới cửa, vừa hay gặp Đường Cẩm Quyền tiễn Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh trở về.
Thấy Đường Cẩm Sách thở hồng hộc chạy đuổi theo gọi Đường Lẫm Nhiên, Đường Cẩm Quyền tức giận đến nỗi muốn tát cho anh ta một bạt tai: “Đường Cẩm Sách, em ầm ĩ đủ chưa hả?”
“Bác cả…”
Đường Cẩm Quyền muốn tiễn Đường Lẫm Nhiên nhưng ông ta lại phất tay: “Không cần tiễn bác, đi an ủi bố cháu một chút đi, dạy dỗ em trai cháu cẩn thận.
Công việc quan trọng mà người nhà lại càng quan trọng hơn.
Đồng đội như heo còn đáng sợ hơn nhiều so với đối thủ như thần.”
Đường Lẫm Nhiên để lại những câu này, rời đi mà không hề ngoảnh đầu nhìn lại.
Đường Cẩm Sách nhịn đầy một bụng tức, tức giận đỏ bừng mặt mũi hít thở phì phò.
Đường Cẩm Quyền hận rèn sắt không thành thép, đẩy anh ta về phòng bực bội quát lên: “Trước thì khiến cô và dượng tức giận bỏ đi, bây giờ lại khiến bác cả tức mình, em muốn làm gì hả? Đắc tội với tất cả mọi người rồi, em định sống một mình à?”
“Sống một mình thì sống một mình.” Đường Cẩm Sách bực tức vung tay vung chân: “Toàn là kẻ tiểu nhân bắt nạt người yếu thế.
Bọn họ thấy thế lực nhà họ Cố lớn, nên bọn họ…”
“Chát.” Một tiếng bạt tai giòn giã vang dội cắt ngang câu nói của anh ta.
Đường Du Nhiên tát anh ta một cái, lạnh lùng nhìn con trai: “Nói tiếp xem, bọn họ làm sao?”
Đường Cẩm Sách ôm mặt không phục: “Bố, lời con nói đều là sự thật.
Chúng ta là người một nhà, bọn họ dựa vào đâu mà không giúp mẹ con? Nếu như bọn họ xảy ra chuyện, chúng ta chắc chắn sẽ giúp bọn họ.”
“Bọn họ sẽ không làm ra chuyện này.” Đường Du Nhiên lạnh lùng nói: “Bởi vì nhà họ Đường chúng ta không có kẻ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ như Từ Lộ Vĩ và Từ Tú Huỳnh.”
“Bố, sao bố có thể mắng mẹ con là tiểu nhân hèn hạ vô sỉ?” Đường Cẩm Sách khó tin trợn tròn mắt: “Bà ấy là vợ của bố, là mẹ ruột của con và anh.”
“Bố nói sai à?” Đường Du Nhiên lạnh lùng chất vấn: “Lẽ nào bà ta không phải kẻ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ hay sao?”
“Mẹ con chắc chắn không phải.” Đường Cẩm Sách cố chấp nói: “Nhất định là mẹ bị bọn họ đổ oan thôi, chắc chắn mẹ không biết chuyện gì cả.”
Đường Du Nhiên nhìn anh ta, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thất vọng và mệt mỏi tột cùng.
Lời nói của Đường Thủy Tinh và Đường Lẫm Nhiên vang lên bên tai ông ấy: “Dạy dỗ A Sách cho cẩn thận, nếu không A Sách sẽ là Từ Tú Huỳnh thứ hai…”
Ông ấy nhắm mắt lại, lát sau mở mắt ra, ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt Đường Cẩm Quyền và Đường Cẩm Sách: “Bố sẽ ly hôn với Từ Tú Huỳnh…”
“Con không đồng ý.” Đường Cẩm Sách phản ứng kịch liệt, giận dữ hét lên: “Chắc chắn mẹ con vô tội.
Bố, mẹ con yêu bố như vậy, bố không thể li hôn với mẹ được.”
Đường Du Nhiên nhìn về phía anh ta, khóe môi nhếch lên nụ cười chế giễu: “Được… Cho dù con nói đúng thì bố cũng có quyền li hôn với mẹ con, không có quy định nào của pháp luật bố mẹ li hôn phải cần sự đồng ý của con.
Bố chỉ thông báo cho các con biết, không phải đang trưng cầu ý kiến của các con.”
“Bố, bố không thể làm như thế.” Đường Cẩm Sách thở hồng hộc gầm lên: “Bố sợ nhà họ Cố có đúng không? Bố muốn hi sinh vợ của mình để xin hòa với nhà họ Cố.
Bố, nếu như bố thật sự làm vậy thì bố quá vô liêm sỉ, thật là mất mặt cánh đàn ông.
Con khinh thường bố.”
“Em câm miệng cho anh.” Đường Cẩm Quyền tức giận: “Sao em có thể nói chuyện với bố như thế hả? Đường Cẩm Sách, xin lỗi bố ngay cho anh.”
“Lời em nói đều là sự thật, dựa vào đâu mà phải xin lỗi?” Đường Cẩm Sách ngang ngạnh nói: “Nếu như đã làm thì đừng có sợ người khác nói.
Em không nói thì cũng có người khác nói.”
Đường Cẩm Quyền còn muốn nói gì đó, Đường Du Nhiên lại khoát tay cản lại: “A Quyền đừng nói nữa.”
Đường Cẩm Quyền đau đầu lên tiếng: “Bố, bố đừng chấp A Sách, tính khí của nó như thế, để sau này con sẽ khuyên bảo nó.”
“Không cần.” Đường Du Nhiên nhìn Đường Cẩm Sách nói: “Bố đã quyết định li hôn với mẹ con.
Nếu con cảm thấy bố mất mặt thì con cứ theo mẹ rời khỏi nhà họ Đường, con cũng đừng mang họ của bố nữa.
Ngày mai con đi đổi sang họ Từ, sau này con theo họ của mẹ con thì sẽ không cần cảm thấy nhà họ Đường làm mất mặt con.”
“Cái… Cái gì?” Đường Cẩm Sách sợ ngây người.
Anh ta ngây ngẩn.
Anh ta, anh ta chỉ là hi vọng bố có thể ra mặt giúp mẹ mình, bảo vệ bà ấy, đừng li hôn với mẹ anh ta, chứ anh ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện rời khỏi nhà họ Đường.
Anh ta vốn đang tức giận đỏ bừng mặt đã lập tức mất hết huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy, lắp ba lắp bắp nói: “Bố, con, ý con không phải vậy…”
“Ý con không phải thế này thì là thế nào?” Đường Du Nhiên liếc nhìn anh ta, khuôn mặt không cảm xúc hỏi: “Không phải con cảm thấy bố vô liêm sỉ, có người bố như vậy khiến cho con mất thể diện ư? Đã như vậy thì bố ly hôn với mẹ của con, con cứ đi theo người mẹ cho con vinh hoa phú quý, cách xa người làm bố đáng xấu hổ đây, không phải rất tốt hay sao?”
"Con...!Con..." Đường Cẩm Sách hoảng sợ đến nỗi không nói thành lời.
Anh ta không muốn rời khỏi nhà họ Đường.
Nhà họ Từ đã suy tàn rồi, hơn nữa nhà họ Từ lại thuộc về cậu anh ta, anh ta đến nhà họ Từ thì có tương lai gì?
Anh ta là cậu hai của nhà Đường, cho dù sau này anh cả của anh ta sẽ kế thừa nhà họ Đường thì cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa cho anh ta.
Sau khi rời khỏi nhà họ Đường, anh ta không là gì cả.
Anh ta không ngờ rằng lối thoát mà bố mình nhắc tới là để anh ta rời khỏi nhà họ Đường.
Anh ta là con trai của bố, sao bố anh ta có thể đối xử với anh ta như thế này được chứ?
“Bố, bố không thể đối xử với con như vậy được…” Anh ta vô cùng đau lòng nói: “Con là con trai ruột của bố, sao bố có thể nói không cần đã không cần con nữa.
Bố, bố coi con là cái gì?”
Đường Du Nhiên nhìn anh ta chăm chú trong chốc lát rồi thở dài: “Con không được dạy dỗ tốt là lỗi của bố… Bố sai rồi, bố đã không dạy dỗ con cho tốt…”
Bất tri bất giác, con trai ruột của ông ấy lại trở thành người không phân rõ thị phi, không biết thế nào đúng thế nào sai.
Ông ấy tự nhận mình dạy con cái rất tận tâm, sợ bọn chúng lớn lên không đứng đắn, dẫn con theo bên cạnh hết lòng dạy bảo nhưng con trai thứ của ông ấy vẫn mang suy nghĩ lệch lạc.
Lẽ nào… Là do gen di truyền quá mạnh, cho dù ông ấy dạy dỗ hết lòng nhưng đứa con trai thứ của ông ấy vẫn nghe theo Từ Tú Huỳnh.
Hoặc là cho dù ông ấy dạy dỗ hết nước hết cái, Từ Tú Huỳnh thân là người làm mẹ vẫn đã đích thân dạy dỗ con trai bọn họ, vì vậy con trai thứ của ông ấy mới trở thành bộ dạng bây giờ.
Tương lai đợi khi con trai cả của ông ấy lấy vợ, ông ấy nhất định phải chọn lựa kĩ lưỡng, gia thế tướng mạo đều là thứ yếu, tính cách mới là quan trọng nhất.
Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Đường Du Nhiên, Đường Cẩm Sách luống cuống, không còn vẻ kiêu căng phách lối như mới vừa rồi, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều: “Bố… Con, vừa rồi con quá kích động nên đã nói lỡ lời.
Bố, bố đừng giận con.
Con con…”
Đường Du Nhiên nhìn anh ta, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả: “Con không cần nhận sai với bố, bố nhất định sẽ li hôn với mẹ con, không ai cản được đâu.
Nửa đời sau của bố tuyệt đối không thể nào sống chung với một người đàn bà ác độc như vậy được.
Nếu như con đã không thể hiểu cho bố, vậy thì con và mẹ rời khỏi nhà họ Đường hết đi.
Bác cả con thừa kế nhà họ Đường, tất cả những thứ của chi thứ đều là do một tay bố gây dựng nên, đều là của bố tất.
Nếu con đã cảm thấy nhục nhã vì bố thì con cứ rời khỏi nhà họ Đường, theo đuổi vinh hoa của con.
Bố nuôi con lớn ngần này, tình bố con ta cũng coi như đã xứng đáng với con.
Đường con đi sau này con tự mình bước tiếp, không liên quan gì đến bố, đến nhà họ Đường nữa.”.
/382
|