Tác giả: Tiểu Trân Bảo
Xế chiều, hoàng hôn bắt đầu buông xuống, từ nơi của Gia Nghi có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh mặt trời lặng phía xa.
"Cốc cốc"- Tiếng gõ cử có phần kiêng dè vang lên.
Chắc là cha lại muốn lên tẩy não mình đây mà. Gia Nghi thở dài trả lời, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài phong cảnh.
Nghe được tiếng cô, một cô gái bước vào, cô ta có mái tóc màu nâu hạt dẻ được cắt ngắn tới vai, gương mặt non nớt, từ hành động đến ánh mắt điều vô cùng nữ tính, cô ta nhìn qua cô rồi đặt khay đồ trên tay xuống bàn bên cạnh: "Chị hai..."
Ánh mắt mơ màng của cô chợt biến động, cô quay lại nhìn người kia, băng lãnh: "Shella, cô tìm tôi có chuyện gì?"
Shella hay đầy đủ hơn là Yellia Shella, đứa em, à không là đứa con của cha cô với tiếu tiểu tam kia.
Shella cười nhẹ nhìn cô: "Chị, hay tin chị về, em đã đích đích thân vào bếp làm một ít bánh ngọt chị thích ăn.
"Tôi chỉ ăn bánh chính tay mẹ tôi làm."- Gia Nghi dứt khoát ngắt lời.
"Chị hai, không nhất thiết cứ mỗi khi gặp nhau là phải lôi chuyện cũ ra nói, em vốn không liên quan đến sự ra đi của dì... "
Gia Nghi ngồi xuống giường, không chớp mắt nhìn cô ta, nói từng chữ: "Tôi xin nhắc lại hai chuyện, thứ nhất, tôi không phải chị cô nên đừng gọi chị hai một cách thân mật như thế, có thể gọi tôi là đại công chúa Yellia hoặc cứ gọi thẳng tên. Thứ hai..."- Gia Nghi chậm rãi đứng lên đi về phía Shella, vòng ra sau lưng kề sát vào tai cô ta nhấn mạnh từng chữ: "Chữ "dì" để nói về mẹ tôi phát ra từ miệng cô thật thối, nhớ cho kĩ, cô và tiểu tam... à không phải nói là con bạch tuộc cứ quấn mãi cha tôi không buông kia suốt đời cũng không có tư cách nhắc đến mẹ tôi."
Shella nắm chặt hai tay hung hăng trừng mắt nhìn cô, Gia Nghi cũng thản nhiên đón nhận.
"Yellia Gia Nghi, con thật quá đáng."- Kiến Trung từ cửa bước vào không vui nhìn cô, vốn định lên đây thuyết phục cô chuyện hôn ước nhưng không ngờ lại thấy được một màn này: "Dù gì thì Shella cũng là em con, nói chuyện không nên khó nghe như vậy, con..."
"Con xin nhấn mạnh, Yellia Gia Nghi con chỉ có một đứa em là Yellia Gia Yến, ngoài ra, không ai có tư cách làm em gái con."- Gia Nghi nhấn mạnh từng chữ.
"Con..."
"Cha, thôi đi, con biết hiểu lầm của chị với con còn chưa hóa giải, chúng ta xuống sảnh trước, chị, chị hai, mong chị hãy dùng ít bánh ngọt, đây là tấm lòng của em."- Nói rồi Shella dìu Kiến Trung ra ngoài, bộ dạng cô ta cực kì ẩn nhẫn. Hừ, diễn sâu thật đấy cô bé, nếu không phải là người biết hết mọi chuyện xấu của cô ta thì e là đã bị lừa rồi.
Khẽ liếc lên bàn, cằm lấy chiếc bánh lên xem, tấm lòng? E là cô nhận rồi sẽ chết không thấy xác mất.
Quăng chiếc bánh theo một đường Parabol hoàn hảo vào sọt rác, còn cô mệt mỏi ngã lên giường.
-----++-----
Biệt thự Lăng gia là nơi có thể nói là trang nhã, lớp sơn màu vàng nhạt bên ngoài tạo cho người ta cảm giác ấm cúng.
Chiếc xe thể thao đắt tiền đậu vào gara, một đoàn người bước đến cung kính cuối người rồi một người nói: "Lăng thiếu, cuộc họp cổ đông của công ti sẽ bắt đầu vào 3 giờ chiều mai, chủ tịch bảo anh tạm gác việc riêng để tham dự."
3 giờ chiều mai? Anh có tiết trên lớp, nhưng nếu cha anh đã lên tiếng thì đành hủy tiết vậy, chỉ có điều không được gặp tiểu nha đầu đột nhiên lại khó chịu.
Lăng Thiếu Hạo gật đầu rồi đi vào trong, bình thường anh rất ít khi về biệt thự chung vì trường học và công ty điều cách xa nơi này, Lăng Thiếu Hạo thường ở một căn hộ anh mua năm ngoái ngay tại trung tâm thành phố, thuận tiện cho việc đi lại hơn.
"Cha, mẹ."- Lăng Thiếu Hạo khẽ chào hai người lớn tuổi ngồi ở sofa.
Lăng Quốc Thống đang đọc báo khẽ liếc nhìn anh rồi lại nhìn qua vợ mình là Phạm Ân.
Bà khẽ nói: "Thiếu Hạo, ta thấy chuyện hôn sự giữa con và công chúa Yellia không có tình yêu, nếu con kiên quyết phản đối ta sẽ không ép."
Lăng Thiếu Hạo đứng hình, lúc trước khi chưa gặp cô hắn quả thật kịch liệt phản đối, vì trong quan niệm của hắn, đời của Lăng Thiếu Hạo tuyệt đối không do người khác sắp đặt, nhưng khi tiếp xúc với cô hắn lại nhận ra sự sắp đặt của cha mẹ cũng..."không tệ."
"Không cần..."
"Con không nên lấy hạnh phúc của mình ra cược."
"Con rất hạnh phúc mà, mẹ con đi tắm đây."- Lăng Thiếu Hạo vội chạy lên phòng, đi được một lúc thì quay lại nhấn mạnh: "Con nói rồi, hôn ước không được hủy."
Sau khi anh đi, Phạm Ân và Lăng Quốc Thống bốn mắt nhìn nhau rồi cười lớn, họ sớm biết con trai và công chúa sớm sớm chiều chiều ở bên nhau từ lâu, hôm nay bày kế này là để check in lại tâm tư của anh. Chứ còn hôn ước kêu hủy? Tuyệt đối không thể.
Xế chiều, hoàng hôn bắt đầu buông xuống, từ nơi của Gia Nghi có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh mặt trời lặng phía xa.
"Cốc cốc"- Tiếng gõ cử có phần kiêng dè vang lên.
Chắc là cha lại muốn lên tẩy não mình đây mà. Gia Nghi thở dài trả lời, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài phong cảnh.
Nghe được tiếng cô, một cô gái bước vào, cô ta có mái tóc màu nâu hạt dẻ được cắt ngắn tới vai, gương mặt non nớt, từ hành động đến ánh mắt điều vô cùng nữ tính, cô ta nhìn qua cô rồi đặt khay đồ trên tay xuống bàn bên cạnh: "Chị hai..."
Ánh mắt mơ màng của cô chợt biến động, cô quay lại nhìn người kia, băng lãnh: "Shella, cô tìm tôi có chuyện gì?"
Shella hay đầy đủ hơn là Yellia Shella, đứa em, à không là đứa con của cha cô với tiếu tiểu tam kia.
Shella cười nhẹ nhìn cô: "Chị, hay tin chị về, em đã đích đích thân vào bếp làm một ít bánh ngọt chị thích ăn.
"Tôi chỉ ăn bánh chính tay mẹ tôi làm."- Gia Nghi dứt khoát ngắt lời.
"Chị hai, không nhất thiết cứ mỗi khi gặp nhau là phải lôi chuyện cũ ra nói, em vốn không liên quan đến sự ra đi của dì... "
Gia Nghi ngồi xuống giường, không chớp mắt nhìn cô ta, nói từng chữ: "Tôi xin nhắc lại hai chuyện, thứ nhất, tôi không phải chị cô nên đừng gọi chị hai một cách thân mật như thế, có thể gọi tôi là đại công chúa Yellia hoặc cứ gọi thẳng tên. Thứ hai..."- Gia Nghi chậm rãi đứng lên đi về phía Shella, vòng ra sau lưng kề sát vào tai cô ta nhấn mạnh từng chữ: "Chữ "dì" để nói về mẹ tôi phát ra từ miệng cô thật thối, nhớ cho kĩ, cô và tiểu tam... à không phải nói là con bạch tuộc cứ quấn mãi cha tôi không buông kia suốt đời cũng không có tư cách nhắc đến mẹ tôi."
Shella nắm chặt hai tay hung hăng trừng mắt nhìn cô, Gia Nghi cũng thản nhiên đón nhận.
"Yellia Gia Nghi, con thật quá đáng."- Kiến Trung từ cửa bước vào không vui nhìn cô, vốn định lên đây thuyết phục cô chuyện hôn ước nhưng không ngờ lại thấy được một màn này: "Dù gì thì Shella cũng là em con, nói chuyện không nên khó nghe như vậy, con..."
"Con xin nhấn mạnh, Yellia Gia Nghi con chỉ có một đứa em là Yellia Gia Yến, ngoài ra, không ai có tư cách làm em gái con."- Gia Nghi nhấn mạnh từng chữ.
"Con..."
"Cha, thôi đi, con biết hiểu lầm của chị với con còn chưa hóa giải, chúng ta xuống sảnh trước, chị, chị hai, mong chị hãy dùng ít bánh ngọt, đây là tấm lòng của em."- Nói rồi Shella dìu Kiến Trung ra ngoài, bộ dạng cô ta cực kì ẩn nhẫn. Hừ, diễn sâu thật đấy cô bé, nếu không phải là người biết hết mọi chuyện xấu của cô ta thì e là đã bị lừa rồi.
Khẽ liếc lên bàn, cằm lấy chiếc bánh lên xem, tấm lòng? E là cô nhận rồi sẽ chết không thấy xác mất.
Quăng chiếc bánh theo một đường Parabol hoàn hảo vào sọt rác, còn cô mệt mỏi ngã lên giường.
-----++-----
Biệt thự Lăng gia là nơi có thể nói là trang nhã, lớp sơn màu vàng nhạt bên ngoài tạo cho người ta cảm giác ấm cúng.
Chiếc xe thể thao đắt tiền đậu vào gara, một đoàn người bước đến cung kính cuối người rồi một người nói: "Lăng thiếu, cuộc họp cổ đông của công ti sẽ bắt đầu vào 3 giờ chiều mai, chủ tịch bảo anh tạm gác việc riêng để tham dự."
3 giờ chiều mai? Anh có tiết trên lớp, nhưng nếu cha anh đã lên tiếng thì đành hủy tiết vậy, chỉ có điều không được gặp tiểu nha đầu đột nhiên lại khó chịu.
Lăng Thiếu Hạo gật đầu rồi đi vào trong, bình thường anh rất ít khi về biệt thự chung vì trường học và công ty điều cách xa nơi này, Lăng Thiếu Hạo thường ở một căn hộ anh mua năm ngoái ngay tại trung tâm thành phố, thuận tiện cho việc đi lại hơn.
"Cha, mẹ."- Lăng Thiếu Hạo khẽ chào hai người lớn tuổi ngồi ở sofa.
Lăng Quốc Thống đang đọc báo khẽ liếc nhìn anh rồi lại nhìn qua vợ mình là Phạm Ân.
Bà khẽ nói: "Thiếu Hạo, ta thấy chuyện hôn sự giữa con và công chúa Yellia không có tình yêu, nếu con kiên quyết phản đối ta sẽ không ép."
Lăng Thiếu Hạo đứng hình, lúc trước khi chưa gặp cô hắn quả thật kịch liệt phản đối, vì trong quan niệm của hắn, đời của Lăng Thiếu Hạo tuyệt đối không do người khác sắp đặt, nhưng khi tiếp xúc với cô hắn lại nhận ra sự sắp đặt của cha mẹ cũng..."không tệ."
"Không cần..."
"Con không nên lấy hạnh phúc của mình ra cược."
"Con rất hạnh phúc mà, mẹ con đi tắm đây."- Lăng Thiếu Hạo vội chạy lên phòng, đi được một lúc thì quay lại nhấn mạnh: "Con nói rồi, hôn ước không được hủy."
Sau khi anh đi, Phạm Ân và Lăng Quốc Thống bốn mắt nhìn nhau rồi cười lớn, họ sớm biết con trai và công chúa sớm sớm chiều chiều ở bên nhau từ lâu, hôm nay bày kế này là để check in lại tâm tư của anh. Chứ còn hôn ước kêu hủy? Tuyệt đối không thể.
/39
|