Tác giả: Tiểu Trân Bảo
Trong vườn hoa, Diệu Anh và Bảo Ngân kéo Gia Nghi ra chiêm ngưỡng cái váy do nhà thiết kế hàng đầu thiết kế, hai người xem cô là trang giấy mà lật tới lật lui lật xuôi lật ngược xem xét.
Gia Nghi khó chịu nấp phía sau Lăng Thiếu Hạo, thò cái đầu nhỏ nói: Thích thì chừng nữa lễ cưới của hai người bảo Vỹ An và Khôi Vỹ làm đi.
Bảo Ngân liếc khôi Vỹ cười thẹn: Mình mới không cần anh ta làm.
Khôi Vỹ nghiến răng nhét trái táo vào miệng cô nàng.
Hai người... - Gia Nghi đảo đảo đôi mắt tinh ranh chen vô giữa Bảo Ngân và Khôi Vỹ, hấc cằm: Xê ra, muốn hốt bảo bối của tôi? Ai chứ cậu tôi không an tâm, mới hôm nào còn Gia Nghi, anh thích em. giờ lại nhảy qua Bảo Ngân. - Xong rồi cô quay qua Bảo Ngân: Cậu yên tâm, mình đứng về phía cậu.
Ai ngờ Bảo Ngân đẩy cô trả về phía Lăng Thiếu Hạo, dứt khoát tiến lên nắm tay Khôi Vỹ: Ai cần cậu đứng về phía mình.
Gia Nghi nghiến răng định múa võ miệng thì bị anh kéo tay khẽ răn: Nha đầu, đừng quấy.
Em quấy khi nào chứ? - Gia Nghi rụt đầu bĩu môi thì nghe tiếng cãi nhau không xa mà giọng nói là của Diệu Anh.
Cái đồ dê xồm nhà anh, dám hôn tôi? - Diệu Anh che miệng không tin nổi nhìn Vỹ An, anh chàng cười không nghiêm chỉnh liếm môi mình như đang thưởng thức dư vị ngọt ngào. Thấy vậy, Diệu Anh nghiến răng bỏ đi chỗ khác: Đồ vô sỉ.
Đến phần tung hoa cưới, mấy chị em phụ nữ bu lại quanh Gia Nghi, cô quay lưng lại điếm ba tiếng rồi tung mạnh hoa cưới trong tay, còn chưa quay lưng lại đã nghe hai giọng nói the thé tai của Diệu Anh và Bảo Ngân. Cả hai cùng giành hoa cưới.
Nè, là mình giành được trước.
Cái mốc xì, rõ ràng mình giành trước, trả mình.
Ôi trời ơi, bảo vệ đâu rồi, cảnh an đâu rồi, lại kéo hai con điên này ra ngoài dùm cô với.
Tại một góc khác, Thùy Phượng lấy một ít thức ăn thì vô tình đụng mặt Shella, cô nàng lễ phép gật đầu: Chào dì.
Shella, vẫn ổn chứ? - Thùy Phượng gật đầu.
Tất cả vẫn ổn.
Thùy Phượng nhẹ giọng cười: Thật không ngờ con lại đến đây tham dự lễ cưới của Gia Nghi.
Shella lạnh nhạt, đôi môi nhỏ khẽ cong lên nhàn nhạt: Lăng thiếu và chị hai kết hôn, con sao có thể không đến?
Thùy Phượng nhận lấy ly nước trái cây từ người phục vụ rồi nhìn Shella ôn tồn nói: Ta chỉ có hai đứa con gái, tuy con không phải con ta nhưng so với Gia Nghi và Gia Yến con vẫn lả đứa chính chắn nhất, lúc nhỏ ba đứa vô tư chơi đùa vui vẻ, thật không ngờ vì chuyện của ta mà thành ra như vậy.
Shella cười nhạt, cô nàng đặt ly nước trong tay mình xuống, chậm rãi lên tiếng: Sắp tới con sẽ về Anh quốc, tránh để chị hai nhìn thấy con lại ngứa mắt.
Thùy Phượng nhìn bóng cô rời đi khỏi bữa tiệc mà chỉ biết thở dài, hai đứa nhỏ này rõ ràng là vì chuyện người lớn mới phải công kích lẫn nhau, vậy mà ai cũng cứng đầu nên mãi cũng chỉ có thể đứng về hai phía đối lập.
Ba tháng sau.
Thiếu Hạo, lấy nước cho em... - Gia Nghi ngồi trên sofa, tay cầm điều khiển ti vi hô to, Lăng Thiếu Hạo từ trong bếp đem ra một ly nước đưa cô. Gia Nghi uống một ngụm thì vô tình liếc qua anh rồi sặc nước ho tới tắp ôm bụng cười.
Nè, em đừng cười mạnh quá, ảnh hưởng tới đứa nhỏ bây giờ. - Anh lên tiếng, tim như nhảy vọt lên cổ, đang có thai mà cười sặc sụa như vậy sẽ nguy hiểm lắm.
Nhưng Gia Nghi không nhịn được cười, anh nhìn anh bây giờ đi, thân hình cao lớn đeo cái tạp dề màu hồng có thêu hình con heo ở giữa, tay cầm đồ xào thức ăn không khác gì bà nội trợ. Từ lúc cô có thai, anh hạ chiếu chỉ không cho Gia Nghi động vào việc nhà, cô đòi tìm người làm thì anh không chịu sợ cô sẽ không nghĩ ngơi tốt. Gia Nghi vào thời gian này tha hồ hành xác anh, cô ôm cái bụng lớn dựa vào sofa vừa chuyển kênh truyền hình vừa nói: Ánh sáng chói quá, đóng cửa sổ lại đi.
Trên bàn hơi dơ...
Lấy cho em một ít khoai tây.
Em nghĩ mình nên uống một ít nước trái cây...
Lăng Thiếu Hạo mệt bở cả hơi tai phục vụ cô, biết là cô cố tình sai anh nhưng làm sao được? Cô bây giờ là người được ưu tiên trên hết.
Gia Nghi âm thầm cười nhìn dáng vẻ khổ sở của anh, lại nhìm đến bụng mình, cô từng hỏi anh thích con trai hay con gái anh trả lời phũ phàng: Trai gái gì cũng được, miễn là đừng giống em.
Một tối nọ.
Shella về Anh rồi. - Lăng Thiếu Hạo buông điện thoại nói với cô.
Gia Nghi đang nhìn vào ipad, động tác lướt tay khẽ khựng lại một chút, lúc sau mới nói: Kệ cô ta.
Anh ngồi cạnh cô hỏi: Buồn rồi sao? Người ta ở đây em cứ kiếm chuyện cãi nhau mãi mà.
Ai thèm buồn vì cô ta? Đi càng tốt, đỡ chướng mắt. - Nói rồi cô thảy Ipad trong tay cho anh rồi trùm kín chăn ngủ.
Trong vườn hoa, Diệu Anh và Bảo Ngân kéo Gia Nghi ra chiêm ngưỡng cái váy do nhà thiết kế hàng đầu thiết kế, hai người xem cô là trang giấy mà lật tới lật lui lật xuôi lật ngược xem xét.
Gia Nghi khó chịu nấp phía sau Lăng Thiếu Hạo, thò cái đầu nhỏ nói: Thích thì chừng nữa lễ cưới của hai người bảo Vỹ An và Khôi Vỹ làm đi.
Bảo Ngân liếc khôi Vỹ cười thẹn: Mình mới không cần anh ta làm.
Khôi Vỹ nghiến răng nhét trái táo vào miệng cô nàng.
Hai người... - Gia Nghi đảo đảo đôi mắt tinh ranh chen vô giữa Bảo Ngân và Khôi Vỹ, hấc cằm: Xê ra, muốn hốt bảo bối của tôi? Ai chứ cậu tôi không an tâm, mới hôm nào còn Gia Nghi, anh thích em. giờ lại nhảy qua Bảo Ngân. - Xong rồi cô quay qua Bảo Ngân: Cậu yên tâm, mình đứng về phía cậu.
Ai ngờ Bảo Ngân đẩy cô trả về phía Lăng Thiếu Hạo, dứt khoát tiến lên nắm tay Khôi Vỹ: Ai cần cậu đứng về phía mình.
Gia Nghi nghiến răng định múa võ miệng thì bị anh kéo tay khẽ răn: Nha đầu, đừng quấy.
Em quấy khi nào chứ? - Gia Nghi rụt đầu bĩu môi thì nghe tiếng cãi nhau không xa mà giọng nói là của Diệu Anh.
Cái đồ dê xồm nhà anh, dám hôn tôi? - Diệu Anh che miệng không tin nổi nhìn Vỹ An, anh chàng cười không nghiêm chỉnh liếm môi mình như đang thưởng thức dư vị ngọt ngào. Thấy vậy, Diệu Anh nghiến răng bỏ đi chỗ khác: Đồ vô sỉ.
Đến phần tung hoa cưới, mấy chị em phụ nữ bu lại quanh Gia Nghi, cô quay lưng lại điếm ba tiếng rồi tung mạnh hoa cưới trong tay, còn chưa quay lưng lại đã nghe hai giọng nói the thé tai của Diệu Anh và Bảo Ngân. Cả hai cùng giành hoa cưới.
Nè, là mình giành được trước.
Cái mốc xì, rõ ràng mình giành trước, trả mình.
Ôi trời ơi, bảo vệ đâu rồi, cảnh an đâu rồi, lại kéo hai con điên này ra ngoài dùm cô với.
Tại một góc khác, Thùy Phượng lấy một ít thức ăn thì vô tình đụng mặt Shella, cô nàng lễ phép gật đầu: Chào dì.
Shella, vẫn ổn chứ? - Thùy Phượng gật đầu.
Tất cả vẫn ổn.
Thùy Phượng nhẹ giọng cười: Thật không ngờ con lại đến đây tham dự lễ cưới của Gia Nghi.
Shella lạnh nhạt, đôi môi nhỏ khẽ cong lên nhàn nhạt: Lăng thiếu và chị hai kết hôn, con sao có thể không đến?
Thùy Phượng nhận lấy ly nước trái cây từ người phục vụ rồi nhìn Shella ôn tồn nói: Ta chỉ có hai đứa con gái, tuy con không phải con ta nhưng so với Gia Nghi và Gia Yến con vẫn lả đứa chính chắn nhất, lúc nhỏ ba đứa vô tư chơi đùa vui vẻ, thật không ngờ vì chuyện của ta mà thành ra như vậy.
Shella cười nhạt, cô nàng đặt ly nước trong tay mình xuống, chậm rãi lên tiếng: Sắp tới con sẽ về Anh quốc, tránh để chị hai nhìn thấy con lại ngứa mắt.
Thùy Phượng nhìn bóng cô rời đi khỏi bữa tiệc mà chỉ biết thở dài, hai đứa nhỏ này rõ ràng là vì chuyện người lớn mới phải công kích lẫn nhau, vậy mà ai cũng cứng đầu nên mãi cũng chỉ có thể đứng về hai phía đối lập.
Ba tháng sau.
Thiếu Hạo, lấy nước cho em... - Gia Nghi ngồi trên sofa, tay cầm điều khiển ti vi hô to, Lăng Thiếu Hạo từ trong bếp đem ra một ly nước đưa cô. Gia Nghi uống một ngụm thì vô tình liếc qua anh rồi sặc nước ho tới tắp ôm bụng cười.
Nè, em đừng cười mạnh quá, ảnh hưởng tới đứa nhỏ bây giờ. - Anh lên tiếng, tim như nhảy vọt lên cổ, đang có thai mà cười sặc sụa như vậy sẽ nguy hiểm lắm.
Nhưng Gia Nghi không nhịn được cười, anh nhìn anh bây giờ đi, thân hình cao lớn đeo cái tạp dề màu hồng có thêu hình con heo ở giữa, tay cầm đồ xào thức ăn không khác gì bà nội trợ. Từ lúc cô có thai, anh hạ chiếu chỉ không cho Gia Nghi động vào việc nhà, cô đòi tìm người làm thì anh không chịu sợ cô sẽ không nghĩ ngơi tốt. Gia Nghi vào thời gian này tha hồ hành xác anh, cô ôm cái bụng lớn dựa vào sofa vừa chuyển kênh truyền hình vừa nói: Ánh sáng chói quá, đóng cửa sổ lại đi.
Trên bàn hơi dơ...
Lấy cho em một ít khoai tây.
Em nghĩ mình nên uống một ít nước trái cây...
Lăng Thiếu Hạo mệt bở cả hơi tai phục vụ cô, biết là cô cố tình sai anh nhưng làm sao được? Cô bây giờ là người được ưu tiên trên hết.
Gia Nghi âm thầm cười nhìn dáng vẻ khổ sở của anh, lại nhìm đến bụng mình, cô từng hỏi anh thích con trai hay con gái anh trả lời phũ phàng: Trai gái gì cũng được, miễn là đừng giống em.
Một tối nọ.
Shella về Anh rồi. - Lăng Thiếu Hạo buông điện thoại nói với cô.
Gia Nghi đang nhìn vào ipad, động tác lướt tay khẽ khựng lại một chút, lúc sau mới nói: Kệ cô ta.
Anh ngồi cạnh cô hỏi: Buồn rồi sao? Người ta ở đây em cứ kiếm chuyện cãi nhau mãi mà.
Ai thèm buồn vì cô ta? Đi càng tốt, đỡ chướng mắt. - Nói rồi cô thảy Ipad trong tay cho anh rồi trùm kín chăn ngủ.
/39
|