Tối, bữa tiệc diễn ra tại căn nhà lớn của biệt thự Cu be. Nó được tổ chức đơn giản với hòa nhạc nhẹ nhàng, đồ ăn thức uống đều được chuẩn bị sẵn, ánh sáng mờ mờ ảo ảo bởi những chiếc đàn lép nhấp nháy. Trong chốn người đông vui này, Di ngồi một mình ở một bàn trống chỗ ít người uống cocktail, cô chỉ mặc đơn giản chiếc váy trắng cúp ngực không họa tiết, cô cũng không trang điểm chỉ để khuôn mặt mộc. Còn Duy và Vy thì vui vẻ nói chuyện với mấy người bạn nhưng không quên chú ý đến Di.
Di ngồi với khuôn mặt không mang một cảm xúc gì, tay cầm ống hút liên tục quậy ly nước cho đỡ chán. Cô cũng không muốn nói chuyện với ai, cô chỉ thích được yên tĩnh một mình không một ai làm phiền đến nhưng dường như điều đó không thể. Khánh từ đâu đi đến mang một vẻ nam tính, một vẻ đẹp khiến nhiều người ganh tị, trên tay cầm hai
Ly rượu vang đỏ ngồi xuống cạnh Di. Dường như Di không để ý đến sự xuất hiện của Khánh, cô không quam tâm anh sẽ làm gì hay nói gì.
Khánh đưa ly rượu trước mặt Di, trên môi cong lên một đường tuyệt mỹ nhìn Di với ánh mắt xanh bí ẩn. Di nhìn anh một lúc rồi cầm lấy ly rượu uống một hơi đến cạn mà không thắc mắc tại sao Khánh lại đưa ly rượu đó. Cô uống xong thả ly rượu rơi tự do xuống sàn vỡ tan tành.
– Anh biến đi.
Cô bình thản nói với Khánh. Anh chợt cười nhạt, vòng tay trước ngực nhìn Di. Bất chợt, cô cảm thấy chóng mặt nhìn mọi thứ trước mặt đều quay cuồng và nhòe đi rồi cô gục lên bàn ngất đi. Khánh chợt tắt nụ cười, đứng dậy bế Di đi khỏi bữa tiệc.
Anh đưa Di về phòng của mình, đặt Di lên giường. Anh cởi áo khoác đặt lên bàn, tháo từng khuy cút áo của mình ra, anh quay lại nhìn Di cười nhạt.
Di chợt tỉnh, đầu óc choáng váng, cảm thấy cơ thể mệt mỏi, tay châm bủn rủn. Cô nhìn xung quanh, đập vào mắt cô lúc này là người con trai trước mặt cô.
– Anh đưa tôi lên phòng anh làm gì hả?
Cô gằn giọng nói.
– Làm gì cô tự hiểu.
Nói rồi Khánh tiến sát lại và đẩy cô nằm xuống độc chiếm cơ thể cô…
– Không… anh không được làm như vậy…
Và tiếng khóc than hòa lẫn với tiếng hét đêm đó.
…
Sáng hôm sau, Di tỉnh dậy thấy mình nằm gọn trong chăn, cô ngồi dậy khóc trong sự tủi nhục. Tiếng nước từ vòi hoa sen chảy xối xả trong phòng tắm. Di nhanh chóng vớ lấy áo sơ mi mặc vào đúng lúc Khánh từ trong phòng tắm đi ra bị Di tát mạnh.
– Đồ bỉ ổi.
Dứt lời, Di chạy thật nhanh khỏi đây. Khánh khụy gối ngồi tựa vào tường, mái tóc còn dính nước nhỏ vài giọt xuống khuôn mặt lạnh lùng vốn có, ánh mắt xanh dương vô hồn. Anh thật sự không muốn làm như vậy, nhưng đó là cái giá mà người con gái đó phải trả cho những gì cô ấy đã làm với anh trước đây. Anh muốn nhìn thấy người con gái đó nếm vị đau khổ.
Di chạy một mạch về phòng ôm lấy Vy khóc nức nở khiến Vy ngạc nhiên và lo lắng khi thấy Di khóc. Vy buông Di ra nhìn Di thắc mắc hỏi:
– Có chuyện gì xảy ra sao? Nói mình nghe đi?
– Huy Khánh, chính anh ta, anh ta đã hại đời mình. Mất hết rồi, thật sự hết rồi.
Di nói giọng nghẹn lại, cảm thấy trong lòng rối bời, đầu óc trống rỗng. Di ôm lấy đầu lắc mạnh, cô hoảng loạn và sợ hãi đẩy mạnh Vy ra ngồi co ro vào góc tường. Cô khóc nấc lên thành tiếng, hai con mắt đỏ hoe.
– Bình tĩnh mình sẽ tìm anh ta giải quyết chuyện này, bắt anh ta phải chịu trách nhiệm.
Vy nói, nét mặt hiện rõ sự tức giận. Cô nhìn thấy Di đau khổ cô cầm lòng không nổi khi thấy Di lúc nào cũng khóc, khóc đến cạn nước mắt, khóc trong vô thức đến nổi kiệt sức. Vy đóng chặt cửa phòng lại, đi thẳng tới phòng làm việc của Huy Khánh đúng lúc có Duy ở đó. Hai người họ đều quay lại nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. Cô đi lại chỗ Khánh, đẩy mạnh Khánh vào tường tát vào mặt anh và cay đắng nói:
– Anh đã làm gì Di hả? Tại sao, tại sao lại làm như vậy chứ? Di đã làm gì anh mà khiến anh phải làm những chuyện vô liên xỉ đó chứ? Anh là cái thá gì mà hành hạ thể xác lẫn tinh thần của Di như thế?
– Bình tĩnh, có chuyện gì nói rõ cho anh biết.
Duy nói, tới khoác vai Vy khi nhìn thấy nét mặt nóng giận của cô. Vy hất mạnh tay Duy ra rồi gằn giọng nói tiếp:
– Anh đi mà hỏi anh ta. Anh ta là người biết rõ chuyện này. Gia Ngọc chết đã làm Di đau khổ lắm rồi, khó khăn lắm mới quên được rồi đột nhiên anh ta xuất hiện hại đời của Di. Bây giờ, anh hãy coi đi Di vô cùng hoảng sợ đến nổi không dám lại gần mọi người.
Vy nói giọng nghẹn lại, cô khóc nấc lên vì quá bức xúc không thể chịu nổi khi nhìn thấy Di như vậy, cô không biết cuộc sống của Di sẽ như thế nào khi luôn bị những ám ảnh dày vò.
Khánh gượng cười trong cay đắng đến lúc phải bộc lộ rõ con người thật sự của anh. Anh tháo kính áp tròng ra và nhìn Vy nói với vẻ lạnh lùng chứa sự đau khổ, trên mặt anh hiện rõ nổi uất ức mà bấy lâu anh chịu đựng.
– Cô tưởng tôi không đau khổ sao, bấy nhiêu đó còn chưa đủ với cô ta hay sao? Chính cô ta đã giết chết tôi cách đây bốn năm trước.
Một tay anh cáu chặt vào áo, ánh mắt hiện rõ sự uất hận rồi nói tiếp:
– Bốn năm trước chính cô ta đã hẹn tôi ra căn nhà gỗ đó rồi cho người ám sát tôi sau đó bỏ chạy và còn để lại dòng tin nhắn tôi hận gia đình anh vĩnh biệt. Tôi đã làm gì cô ta, tôi yêu cô ta thật lòng vậy mà chính cô ta đã giết tôi. Cô nghe cho rõ đây, đó là những gì cô ta nhận lấy.
Dứt lời, anh đi khỏi đây với những cung bậc cảm xúc anh mang theo. Vy thần người khi nghe những gì mà anh nói, cô không ngờ Gia Ngọc còn sống.
– Xin lỗi vì anh đã không nói với em. Lí do Gia Ngọc quay trở lại đây là để trả thù Di.
Duy nói giọng đều đều, đến lúc anh phải nói ra sự thật anh biết Vy sẽ rất tức giận khi biết được sự thật này.
– Thì ra anh đã biết, vậy sao anh lại giấu em? Anh biết tình trạng của Di lúc này mà, thật sự Di không phải là người giết anh ta mà là một người khác.
…
Khánh bước đi trên dãy hành lang dài, nét mặt vô cùng lạnh buồn. Anh nhớ lại cảnh tượng lúc mà anh bị ám sát ở Đại Dương Xanh bốn năm trước, càng nhớ lại chỉ thấy lòng mình nhói đau. Ánh mắt đen lãnh đạm hiện lên những tia đỏ tưởng chừng như nước mắt sẽ rơi, anh gào thét trong thầm lặng.
– Ba à, thằng Nguyên Khôi bị thằng Huy Khánh tống vô tù rồi, giờ nó đã ngồi lên vị trí chủ tịch đó. Nó sẽ lần lượt quản lý hết cái biệt thự này cho coi.
Giọng nói phát ra từ trong phòng làm việc của ông Lâm. Khánh dừng lại khi nghe thấy tên mình, anh đứng sát lại gần cánh cửa để nghe cuộc trò chuyện giữa hai cha con ông Lâm.
– Đợi cho đến khi nó làm tập đoàn Hoàng Gia vững chắc ta sẽ giết chết nó như giết thằng Gia Ngọc trước đây.
Ông Lâm nói giọng khàn đặc, miệng nhếch môi cười miễn mãn, tay cầm điếu thuốc hút.
– Ba đừng nhắc tới chuyện ám sát được không? Chính con là người giết nó chứ không phải ba, chuyện này mà lọt ra ngoài thì con chỉ có tù rục xương.
“Rầm.”
Cánh cửa bật mở khi Gia Kỳ vừa dứt câu khiến cho anh ta và ông Lâm giật mình. Cả hai đều giãn rộng đôi đồng tử nhìn Khánh với ánh mắt ngạc nhiên, nét mặt anh hiện rõ sự tức giận đến tột độ, hai bàn xiết chặt tạo thành nắm đấm rồi anh gầm giọng nói chứa sự giận dữ:
– Tại sao các người lại làm vậy với tôi? Tôi đã làm gì các người chứ?
– Là Gia… Ngọc…sao?
Ông Lâm lắp bắp nói rồi ngồi phịch xuống ghế tựa vì quá bất ngờ. Gia Kỳ thì sợ hãi định lén bỏ đi thì bị Gia Ngọc nắm lấy vạt áo đấm mạnh vào mặt ngã phịch xuống. Anh giáng những cái đánh chí mạng vào anh ta đến tứa ra máu miệng. Anh không thể kìm chế được cảm cúc lúc này, anh đánh đến khi Gia Kỳ bất tĩnh rồi anh dừng lại ngồi phịch xuống. Anh gồng tay, ngẩng mặt lên trần nhà hét thật lớn, giọt nước mắt từ hoen mi chảy dọc xuống. Giọt nước mắt mặn chát, đau đớn đến nhường nào. Vậy mà anh chẳng biết gì cả, anh đã hiểu lầm Di và trả thù cô làm cô đau khổ đến mức tinh thần không ổn định.
Giờ anh cảm thấy lòng mình đau nhói, anh tự lấy tay đánh vào chính mình, đánh vào lồng ngực liên tục. Nét mặt anh hiện rõ sự đau đớn, ánh mắt đỏ đọng nước mắt nhìn người cha mà cay đắng nói:
– Ông có biết tôi đã phải sống từng ngày như thế nào không hả?
– Ta… ta…
Ông Lâm chỉ biết cúi mặt không nói được gì hơn, cho dù con trai ông đang ở trước mặt của ông nhưng ông vẫn bình thản như bình thường, không hề có một cảm xúc nào cả. Ông đã bị cái quyền lực che mắt thật sự, thậm chí có thể bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được.
Gia Ngọc đứng dậy quay người lững thững đi ra ngoài, anh không biết mình đã làm gì nữa, anh nghĩ mình dường như đã tự đánh mất chính mình. Ánh mắt đen huyền hiễn rõ nổi đau mà không có gì để tả nổi.
Bốn năm trước, anh đã may mắn được người dân cứu khi đã tự mình cố gắng thoát ra khỏi căn nhà bốc cháy đó. Sau đó anh nghe tin cha của mình tổ chức lễ tang và rao tin anh bị ám sát chết. Anh đã đến chứng kiến tổ chức lễ tang của mình, nhìn thấy tấm di ảnh của mình được đặt ở đó, anh thật sự cảm thấy hận người ba và anh trai mình, đặc biệt anh hận người con gái đó đã nhẫn tâm giết anh. Anh quyết định đi du học ở Mỹ bốn năm, qua đó anh đã trải qua cuộc phẫu thuật mắt và gan vì trong gan của anh có chứa chất độc. Sau thời gian học tập anh trở về với cái tên Huy Khánh. Ý định của anh là lấy lại tài sản và trả thù người con gái đó. Giờ anh phải làm sao? Làm gì để đối diện với người con gái ấy? Anh thật sự không biết gì cả.
Gia Ngọc đi về phòng của mình, đi thẳng vào phòng tắm ngồi phịch xuống tựa đầu vào tường, vặn vòi hoa sen nước chảy xối xả từ trên xuống, nước dội vào người anh. Giờ anh cảm thấy bất lực trước mọi việc không biết làm gì.
– Gia Ngọc… Gia Ngọc…
Hoàng Duy từ ngoài đi vào gọi anh nhưng không thấy, nghe tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm với lại cửa không đóng nên Duy chạy tới xem thử thì thấy Gia Ngọc đang ngồi đơ người như người mất hồn.
– Mày thay đồ đi, tao ngồi ở ngoài đợi, tao có chuyện muốn nói với mày.
Duy nói rồi đi tới ghế sô pha ngồi phịch xuống. Anh biết Gia Ngọc đang rối bời trước những chuyện đang xảy ra.
Gia Ngọc từ phòng bước ra, mặc chiếc áo sơ mi trắng tay ngắn cùng với quần ka ki đen, mái tóc còn ướt. Anh ngồi phịch xuống nền tựa vào tường, hai tay đan xen. Ánh mắt đen huyền thoáng buồn.
– Duy, tao phải làm sao đây?
Gia Ngọc nói giọng nghẹn lại, cảm thấy bất lực.
– Tao hiểu cảm giác của mày bây giờ, tao đã nghe Vy kể qua mọi chuyện, thật sự Di rất tội nghiệp.
Duy nhẹ giọng nói, vỗ vai anh bạn an ủi và kể lại những gì cho Gia Ngọc nghe về Di trong khoảng thời gian trước kia.
Bốn năm trước đó, khi Di hẹn Gia Ngọc ra căn nhà gỗ nghe được tin ông Lâm và Gia Kỳ cho người ám sát Gia Ngọc, ông nội của Di lo cô cũng sẽ gặp nguy hiểm nên cho người tới và đưa cô rời khỏi đó. Di được đưa tới bệnh viện để phẫu thuật. Vài ngày sau, khi đã phẫu thuật xong nghe tin Gia Ngọc chết, tinh thần cô xuống dốc trầm trọng, đây quả thật là một cú sốc với cô. Chỉ mới đây thôi, cô định sẽ cùng với Gia Ngọc ra nước ngoài để sinh sống và từ bỏ ý định trả thù nhưng nó đã kết thúc. Cô vô cùng đau khổ và bệnh tâm lí của cô bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nhiều lần có ý định tự tử nhưng do ông nội cản lại vì ông không muốn thấy cháu gái của mình như thế. Bệnh dạ tiểu cầu của cô đã dứt hẳn nhưng cô rơi vào tình trạng trầm cảm nặng nên ông nội đưa cô về Thụy sĩ một thời gian cho khoay khỏa. Khi cô dần khôi phục tinh thần cô và Vy trở về nước rồi thi đậu vào trường Đại học Công nghệ thông tin được tổ chức tại biệt thự Cu be và ý định trả thù lại tiếp diễn từ đó.
– Mọi chuyện là như vậy giờ tinh thần cô ấy hoảng loạn lắm không muốn gặp ai cả, nếu mà gặp mày nữa chắc Di sẽ hoảng sợ vì những gì mà mày đã làm. Dù gì thì cũng không thể trách mày được, chuyện mày còn sống đã được truyền đi trong biệt thự này rồi. Mày định làm gì?
Duy nói giọng đều đều.
– Đưa ông ta vào pháp luật, phá hủy toàn bộ nơi này.
Cậu trả lời với giọng dứt khoát, nét mặt lạnh lùng không cảm xúc.
Di ngồi với khuôn mặt không mang một cảm xúc gì, tay cầm ống hút liên tục quậy ly nước cho đỡ chán. Cô cũng không muốn nói chuyện với ai, cô chỉ thích được yên tĩnh một mình không một ai làm phiền đến nhưng dường như điều đó không thể. Khánh từ đâu đi đến mang một vẻ nam tính, một vẻ đẹp khiến nhiều người ganh tị, trên tay cầm hai
Ly rượu vang đỏ ngồi xuống cạnh Di. Dường như Di không để ý đến sự xuất hiện của Khánh, cô không quam tâm anh sẽ làm gì hay nói gì.
Khánh đưa ly rượu trước mặt Di, trên môi cong lên một đường tuyệt mỹ nhìn Di với ánh mắt xanh bí ẩn. Di nhìn anh một lúc rồi cầm lấy ly rượu uống một hơi đến cạn mà không thắc mắc tại sao Khánh lại đưa ly rượu đó. Cô uống xong thả ly rượu rơi tự do xuống sàn vỡ tan tành.
– Anh biến đi.
Cô bình thản nói với Khánh. Anh chợt cười nhạt, vòng tay trước ngực nhìn Di. Bất chợt, cô cảm thấy chóng mặt nhìn mọi thứ trước mặt đều quay cuồng và nhòe đi rồi cô gục lên bàn ngất đi. Khánh chợt tắt nụ cười, đứng dậy bế Di đi khỏi bữa tiệc.
Anh đưa Di về phòng của mình, đặt Di lên giường. Anh cởi áo khoác đặt lên bàn, tháo từng khuy cút áo của mình ra, anh quay lại nhìn Di cười nhạt.
Di chợt tỉnh, đầu óc choáng váng, cảm thấy cơ thể mệt mỏi, tay châm bủn rủn. Cô nhìn xung quanh, đập vào mắt cô lúc này là người con trai trước mặt cô.
– Anh đưa tôi lên phòng anh làm gì hả?
Cô gằn giọng nói.
– Làm gì cô tự hiểu.
Nói rồi Khánh tiến sát lại và đẩy cô nằm xuống độc chiếm cơ thể cô…
– Không… anh không được làm như vậy…
Và tiếng khóc than hòa lẫn với tiếng hét đêm đó.
…
Sáng hôm sau, Di tỉnh dậy thấy mình nằm gọn trong chăn, cô ngồi dậy khóc trong sự tủi nhục. Tiếng nước từ vòi hoa sen chảy xối xả trong phòng tắm. Di nhanh chóng vớ lấy áo sơ mi mặc vào đúng lúc Khánh từ trong phòng tắm đi ra bị Di tát mạnh.
– Đồ bỉ ổi.
Dứt lời, Di chạy thật nhanh khỏi đây. Khánh khụy gối ngồi tựa vào tường, mái tóc còn dính nước nhỏ vài giọt xuống khuôn mặt lạnh lùng vốn có, ánh mắt xanh dương vô hồn. Anh thật sự không muốn làm như vậy, nhưng đó là cái giá mà người con gái đó phải trả cho những gì cô ấy đã làm với anh trước đây. Anh muốn nhìn thấy người con gái đó nếm vị đau khổ.
Di chạy một mạch về phòng ôm lấy Vy khóc nức nở khiến Vy ngạc nhiên và lo lắng khi thấy Di khóc. Vy buông Di ra nhìn Di thắc mắc hỏi:
– Có chuyện gì xảy ra sao? Nói mình nghe đi?
– Huy Khánh, chính anh ta, anh ta đã hại đời mình. Mất hết rồi, thật sự hết rồi.
Di nói giọng nghẹn lại, cảm thấy trong lòng rối bời, đầu óc trống rỗng. Di ôm lấy đầu lắc mạnh, cô hoảng loạn và sợ hãi đẩy mạnh Vy ra ngồi co ro vào góc tường. Cô khóc nấc lên thành tiếng, hai con mắt đỏ hoe.
– Bình tĩnh mình sẽ tìm anh ta giải quyết chuyện này, bắt anh ta phải chịu trách nhiệm.
Vy nói, nét mặt hiện rõ sự tức giận. Cô nhìn thấy Di đau khổ cô cầm lòng không nổi khi thấy Di lúc nào cũng khóc, khóc đến cạn nước mắt, khóc trong vô thức đến nổi kiệt sức. Vy đóng chặt cửa phòng lại, đi thẳng tới phòng làm việc của Huy Khánh đúng lúc có Duy ở đó. Hai người họ đều quay lại nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. Cô đi lại chỗ Khánh, đẩy mạnh Khánh vào tường tát vào mặt anh và cay đắng nói:
– Anh đã làm gì Di hả? Tại sao, tại sao lại làm như vậy chứ? Di đã làm gì anh mà khiến anh phải làm những chuyện vô liên xỉ đó chứ? Anh là cái thá gì mà hành hạ thể xác lẫn tinh thần của Di như thế?
– Bình tĩnh, có chuyện gì nói rõ cho anh biết.
Duy nói, tới khoác vai Vy khi nhìn thấy nét mặt nóng giận của cô. Vy hất mạnh tay Duy ra rồi gằn giọng nói tiếp:
– Anh đi mà hỏi anh ta. Anh ta là người biết rõ chuyện này. Gia Ngọc chết đã làm Di đau khổ lắm rồi, khó khăn lắm mới quên được rồi đột nhiên anh ta xuất hiện hại đời của Di. Bây giờ, anh hãy coi đi Di vô cùng hoảng sợ đến nổi không dám lại gần mọi người.
Vy nói giọng nghẹn lại, cô khóc nấc lên vì quá bức xúc không thể chịu nổi khi nhìn thấy Di như vậy, cô không biết cuộc sống của Di sẽ như thế nào khi luôn bị những ám ảnh dày vò.
Khánh gượng cười trong cay đắng đến lúc phải bộc lộ rõ con người thật sự của anh. Anh tháo kính áp tròng ra và nhìn Vy nói với vẻ lạnh lùng chứa sự đau khổ, trên mặt anh hiện rõ nổi uất ức mà bấy lâu anh chịu đựng.
– Cô tưởng tôi không đau khổ sao, bấy nhiêu đó còn chưa đủ với cô ta hay sao? Chính cô ta đã giết chết tôi cách đây bốn năm trước.
Một tay anh cáu chặt vào áo, ánh mắt hiện rõ sự uất hận rồi nói tiếp:
– Bốn năm trước chính cô ta đã hẹn tôi ra căn nhà gỗ đó rồi cho người ám sát tôi sau đó bỏ chạy và còn để lại dòng tin nhắn tôi hận gia đình anh vĩnh biệt. Tôi đã làm gì cô ta, tôi yêu cô ta thật lòng vậy mà chính cô ta đã giết tôi. Cô nghe cho rõ đây, đó là những gì cô ta nhận lấy.
Dứt lời, anh đi khỏi đây với những cung bậc cảm xúc anh mang theo. Vy thần người khi nghe những gì mà anh nói, cô không ngờ Gia Ngọc còn sống.
– Xin lỗi vì anh đã không nói với em. Lí do Gia Ngọc quay trở lại đây là để trả thù Di.
Duy nói giọng đều đều, đến lúc anh phải nói ra sự thật anh biết Vy sẽ rất tức giận khi biết được sự thật này.
– Thì ra anh đã biết, vậy sao anh lại giấu em? Anh biết tình trạng của Di lúc này mà, thật sự Di không phải là người giết anh ta mà là một người khác.
…
Khánh bước đi trên dãy hành lang dài, nét mặt vô cùng lạnh buồn. Anh nhớ lại cảnh tượng lúc mà anh bị ám sát ở Đại Dương Xanh bốn năm trước, càng nhớ lại chỉ thấy lòng mình nhói đau. Ánh mắt đen lãnh đạm hiện lên những tia đỏ tưởng chừng như nước mắt sẽ rơi, anh gào thét trong thầm lặng.
– Ba à, thằng Nguyên Khôi bị thằng Huy Khánh tống vô tù rồi, giờ nó đã ngồi lên vị trí chủ tịch đó. Nó sẽ lần lượt quản lý hết cái biệt thự này cho coi.
Giọng nói phát ra từ trong phòng làm việc của ông Lâm. Khánh dừng lại khi nghe thấy tên mình, anh đứng sát lại gần cánh cửa để nghe cuộc trò chuyện giữa hai cha con ông Lâm.
– Đợi cho đến khi nó làm tập đoàn Hoàng Gia vững chắc ta sẽ giết chết nó như giết thằng Gia Ngọc trước đây.
Ông Lâm nói giọng khàn đặc, miệng nhếch môi cười miễn mãn, tay cầm điếu thuốc hút.
– Ba đừng nhắc tới chuyện ám sát được không? Chính con là người giết nó chứ không phải ba, chuyện này mà lọt ra ngoài thì con chỉ có tù rục xương.
“Rầm.”
Cánh cửa bật mở khi Gia Kỳ vừa dứt câu khiến cho anh ta và ông Lâm giật mình. Cả hai đều giãn rộng đôi đồng tử nhìn Khánh với ánh mắt ngạc nhiên, nét mặt anh hiện rõ sự tức giận đến tột độ, hai bàn xiết chặt tạo thành nắm đấm rồi anh gầm giọng nói chứa sự giận dữ:
– Tại sao các người lại làm vậy với tôi? Tôi đã làm gì các người chứ?
– Là Gia… Ngọc…sao?
Ông Lâm lắp bắp nói rồi ngồi phịch xuống ghế tựa vì quá bất ngờ. Gia Kỳ thì sợ hãi định lén bỏ đi thì bị Gia Ngọc nắm lấy vạt áo đấm mạnh vào mặt ngã phịch xuống. Anh giáng những cái đánh chí mạng vào anh ta đến tứa ra máu miệng. Anh không thể kìm chế được cảm cúc lúc này, anh đánh đến khi Gia Kỳ bất tĩnh rồi anh dừng lại ngồi phịch xuống. Anh gồng tay, ngẩng mặt lên trần nhà hét thật lớn, giọt nước mắt từ hoen mi chảy dọc xuống. Giọt nước mắt mặn chát, đau đớn đến nhường nào. Vậy mà anh chẳng biết gì cả, anh đã hiểu lầm Di và trả thù cô làm cô đau khổ đến mức tinh thần không ổn định.
Giờ anh cảm thấy lòng mình đau nhói, anh tự lấy tay đánh vào chính mình, đánh vào lồng ngực liên tục. Nét mặt anh hiện rõ sự đau đớn, ánh mắt đỏ đọng nước mắt nhìn người cha mà cay đắng nói:
– Ông có biết tôi đã phải sống từng ngày như thế nào không hả?
– Ta… ta…
Ông Lâm chỉ biết cúi mặt không nói được gì hơn, cho dù con trai ông đang ở trước mặt của ông nhưng ông vẫn bình thản như bình thường, không hề có một cảm xúc nào cả. Ông đã bị cái quyền lực che mắt thật sự, thậm chí có thể bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được.
Gia Ngọc đứng dậy quay người lững thững đi ra ngoài, anh không biết mình đã làm gì nữa, anh nghĩ mình dường như đã tự đánh mất chính mình. Ánh mắt đen huyền hiễn rõ nổi đau mà không có gì để tả nổi.
Bốn năm trước, anh đã may mắn được người dân cứu khi đã tự mình cố gắng thoát ra khỏi căn nhà bốc cháy đó. Sau đó anh nghe tin cha của mình tổ chức lễ tang và rao tin anh bị ám sát chết. Anh đã đến chứng kiến tổ chức lễ tang của mình, nhìn thấy tấm di ảnh của mình được đặt ở đó, anh thật sự cảm thấy hận người ba và anh trai mình, đặc biệt anh hận người con gái đó đã nhẫn tâm giết anh. Anh quyết định đi du học ở Mỹ bốn năm, qua đó anh đã trải qua cuộc phẫu thuật mắt và gan vì trong gan của anh có chứa chất độc. Sau thời gian học tập anh trở về với cái tên Huy Khánh. Ý định của anh là lấy lại tài sản và trả thù người con gái đó. Giờ anh phải làm sao? Làm gì để đối diện với người con gái ấy? Anh thật sự không biết gì cả.
Gia Ngọc đi về phòng của mình, đi thẳng vào phòng tắm ngồi phịch xuống tựa đầu vào tường, vặn vòi hoa sen nước chảy xối xả từ trên xuống, nước dội vào người anh. Giờ anh cảm thấy bất lực trước mọi việc không biết làm gì.
– Gia Ngọc… Gia Ngọc…
Hoàng Duy từ ngoài đi vào gọi anh nhưng không thấy, nghe tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm với lại cửa không đóng nên Duy chạy tới xem thử thì thấy Gia Ngọc đang ngồi đơ người như người mất hồn.
– Mày thay đồ đi, tao ngồi ở ngoài đợi, tao có chuyện muốn nói với mày.
Duy nói rồi đi tới ghế sô pha ngồi phịch xuống. Anh biết Gia Ngọc đang rối bời trước những chuyện đang xảy ra.
Gia Ngọc từ phòng bước ra, mặc chiếc áo sơ mi trắng tay ngắn cùng với quần ka ki đen, mái tóc còn ướt. Anh ngồi phịch xuống nền tựa vào tường, hai tay đan xen. Ánh mắt đen huyền thoáng buồn.
– Duy, tao phải làm sao đây?
Gia Ngọc nói giọng nghẹn lại, cảm thấy bất lực.
– Tao hiểu cảm giác của mày bây giờ, tao đã nghe Vy kể qua mọi chuyện, thật sự Di rất tội nghiệp.
Duy nhẹ giọng nói, vỗ vai anh bạn an ủi và kể lại những gì cho Gia Ngọc nghe về Di trong khoảng thời gian trước kia.
Bốn năm trước đó, khi Di hẹn Gia Ngọc ra căn nhà gỗ nghe được tin ông Lâm và Gia Kỳ cho người ám sát Gia Ngọc, ông nội của Di lo cô cũng sẽ gặp nguy hiểm nên cho người tới và đưa cô rời khỏi đó. Di được đưa tới bệnh viện để phẫu thuật. Vài ngày sau, khi đã phẫu thuật xong nghe tin Gia Ngọc chết, tinh thần cô xuống dốc trầm trọng, đây quả thật là một cú sốc với cô. Chỉ mới đây thôi, cô định sẽ cùng với Gia Ngọc ra nước ngoài để sinh sống và từ bỏ ý định trả thù nhưng nó đã kết thúc. Cô vô cùng đau khổ và bệnh tâm lí của cô bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nhiều lần có ý định tự tử nhưng do ông nội cản lại vì ông không muốn thấy cháu gái của mình như thế. Bệnh dạ tiểu cầu của cô đã dứt hẳn nhưng cô rơi vào tình trạng trầm cảm nặng nên ông nội đưa cô về Thụy sĩ một thời gian cho khoay khỏa. Khi cô dần khôi phục tinh thần cô và Vy trở về nước rồi thi đậu vào trường Đại học Công nghệ thông tin được tổ chức tại biệt thự Cu be và ý định trả thù lại tiếp diễn từ đó.
– Mọi chuyện là như vậy giờ tinh thần cô ấy hoảng loạn lắm không muốn gặp ai cả, nếu mà gặp mày nữa chắc Di sẽ hoảng sợ vì những gì mà mày đã làm. Dù gì thì cũng không thể trách mày được, chuyện mày còn sống đã được truyền đi trong biệt thự này rồi. Mày định làm gì?
Duy nói giọng đều đều.
– Đưa ông ta vào pháp luật, phá hủy toàn bộ nơi này.
Cậu trả lời với giọng dứt khoát, nét mặt lạnh lùng không cảm xúc.
/71
|