19.00 giờ tối:
Di cựa người, mở dần mi mắt, ánh sáng của bóng đèn trần phản xuống khiến nhỏ cảm thấy chói mắt, mọi thứ xung quanh đều quay cuồng. Di chống tay ngồi dậy cảm thấy cơ thể đau khắp và thấy trên người đã mặc một bộ váy màu trắng sạch sẽ. Nhỏ ngồi co chân lại ngồi vào một góc giường, ánh mắt nhìn ra cửa sổ một hướng nào đó xa xăm trong bức tường rào chắn này. Trong đầu Di chạy nguyên một dòng chữ thẳng hàng…Tại sao, lại ở đây, đáng lẽ ra phải đi đến một nơi rất xa?
“Cạch” tiếng mở cửa.
– Di, tỉnh rồi sao?
Vy từ ngoài bước vào, trên tay cầm một ly sữa nóng. Di nghiêng đầu nhìn Vy với ánh mắt vô hồn rồi lại nhìn ra hướng ngoài kia. Vy đi đến giường ngồi xuống nhẹ giọng nói:
– Ổn chứ?
– Ổn.
Di trầm giọng trả lời.
– Vậy thì tốt rồi. Uống sữa đi.
Di cầm lấy ly sữa định uống, vì cả ngày hôm nay chưa ăn gì, Kim Thùy đẩy mạnh cửa “RẦM” xông vào hất mạnh ly sữa xuống vỡ “choang”, sữa bắn tung tóe. Cô ta nắm lấy tóc nhỏ lôi mạnh, đẩy ngã xuống sàn. Vy hoảng hét toáng lên:
– Làm gì vậy, có biết Di đang bị thương không?
– Tao không cần biết.
Thùy quát lại, vớ lấy cuốn sách trên bàn ném mạnh vào đầu Di, máu từ tóc mai rỉ xuống. Vy vội khụy gối đỡ Di đứng dậy, lo lắng hỏi:
– Có sao không?
– Mình đau.
Di nói với giọng yếu ớt, vẻ mặt tái nhợt, lộ rõ sự đau đớn, siết chặt lòng bàn tay chịu đựng.
– Chị quá tàn nhẫn có biết không?
– Tàn nhẫn sao, nó vốn dĩ đã có sẵn trong tao. Chỉ vì hai đứa tụi bay làm tao nổi điên lên thôi, trong khi cả đám giúp việc đang chăm chỉ làm việc thì hai đứa tụi bay lại trốn ở trong đây.
– Chị Thùy, đã đến giờ đem cơm cho cậu hai rồi.
Một người giúp việc chạy vào nói.
– Thì đi làm đi.
– Nhưng…
– Còn gì nữa?
– Chị biết mà, cả đám giúp việc tụi em, mỗi lần đến phòng cậu hai, đều run lẩy bẩy, không dám vào. Chỗ đó phải đi qua rừng thông u ám và đáng sợ.
Khi nghe người giúp việc nói, Thùy nhíu mày nhìn Băng Di.
– Được rồi, ra ngoài đi.
– Vâng!
Người giúp việc gật đầu đáp rồi đi ra khỏi phòng. Thùy đi đến lôi Di đứng dậy kéo ra ngoài, đóng chặt cửa lại.
– Làm gì vậy hả, mở cửa ra.
“Rầm… Rầm…”
Vy la lớn, đập cửa vì bị chị ta nhốt lại.
– Kiều Vy.
Di hất mạnh tay Thùy định chạy lại cửa nhưng bị lôi lại. Thùy đưa khay cơm cho Di. Trên khay có cơm trắng cá hồi còn tươi sống.
– Giờ mày đem cơm cho cậu chủ, làm không xong thì đừng có mơ gặp lại con nhỏ bạn của mày. Đi đi.
…
Một nơi u ám, bao phủ bởi màn đêm u tối, sương giá lạnh buốt. Những cây thông to um tùm cùng với những bụi hoa hồng đỏ mọc ở khắp nơi. Ở giữa cánh rừng hoa hồng này, có một phần bia mộ chôn cất người mẹ thân yêu của Gia Ngọc. Tiếng gió thổi xào xạc đến rợn người phả vào khuôn mặt phờ phạt của Di. Đôi chân run run bước đi trên con đường đất nhỏ, trên tay bưng khay đồ ăn. Phía trước một căn nhà kính hình hộp, có thể nhìn xuyên được không gian bên trong. Một không gian tối tăm chỉ có một thứ sáng xanh nhạt của chiếc đèn tường phản ra mịt mờ. Ở dưới sàn được phủ bởi một màn sương trắng phản phất của thiết bị phun sương nhân tạo.
Một chàng trai mái tóc đen bay nhẹ trong gió, mặc bộ đồ thể thao adidas màu đen ngồi trên bậu cửa sổ, tay cầm cành hoa hồng đỏ, ánh mắt đen huyền đang nhìn ra ngoài vườn khắc sâu một nỗi nhớ, nỗi đau quá khứ.
…
Một cậu bé 10 tuổi, cầm quả bóng đùa nghịch, chạy khắp nơi, một nụ cười hồn nhiên, một vẻ mắt hiếu kì kháu khỉnh.
Quả bóng đá lăn quay đến cửa phòng của ba, mẹ. Cậu đi lại nhặt và nghe thấy tiếng quát lớn:
– Thứ đàn bà như cô chết đi.
Cậu bé tò mò đi vào và lắng nghe tiếng quát lớn ấy.
– Xin anh hãy để tôi đưa con đi, tài sản của tôi sẽ thuộc về anh.
– Cô tưởng dễ dàng thoát khỏi bàn tay của tôi sao? Vì cô đã biết mọi hoạt động của tổ chức CMI, vì vậy tôi sẽ không cho cô đi đâu cả.
– Tôi sẽ không nói cho bất cứ ai, xin anh hãy để tôi dẫn Gia Ngọc đi.
– Diệt cỏ phải diệt tận gốc.
“Cành… Cạch.”
“Pằng… pằng…”
Một phát… hai phát… ba phát… ngã vào bồn tắm đầy hoa hồng… máu lan tỏa… đỏ tươi…
“Cạch” tiếng mở cửa, cậu bé vội núp sau góc tường. Chờ người ba đi khỏi, cậu bé hớt hãi chạy vào, mắt đỏ hoe.
– MẸ…
Cậu chạy lại, không cẩn thận bị trượt té trên vũng máu tươi.
– Mẹ ơi…
Cậu khóc nấc lên thành tiếng. Cậu lết dần đến bồn tắm, nắm lấy bàn tay dính đầy máu. Một chút hơi thở cuối cùng, người mẹ cố gắng nói một lời cuối cùng:
– Gia Ngọc… đừng khóc mà hãy mỉm cười thì mẹ mới yên tâm ra đi… mẹ yêu con Gia Ngọc…
Bàn tay chợt buông lỏng, cơ thể chìm dần trong vũng máu và hoa hồng.
– Không mẹ… không thể được…
“Cạch” tiếng cửa mở, Di bước vào đã phá tan nỗi đau u khuất đang lấn chìm. Gia Ngọc nhảy xuống, đi lại ghế sofa ngồi, hai tay đan chéo vào nhau. Di đặt đĩa cá hồi xuống bàn sau đó đặt phần cơm, một giọt máu ở cằm Di nhỏ xuống đĩa cơm trắng.
“Choang.”
Không nói một câu, Gia Ngọc hất hết đồ ăn xuống sàn, ánh mắt hiện rõ sự tức giận. Cậu đứng vùng dậy, nắm lấy vạt áo Di lôi mạnh ra ngoài hồ bơi. Hồ bơi đó được xây dựng ở tầng một sâu khoảng 2m50, rải đầy hoa hồng nổi trên bề mặt nước. Nhìn vào tưởng chừng một hồ bơi bình thường nhưng nó là một chỗ dẫn đến cái chết nguy hiểm vì nó được lắp mạng lưới điện. Mắt cậu in hằn một màu xanh dương. Di cáu chặt tay rắn chắc ấy đang nắm chặt cổ áo mình, vẻ mặt nhỏ đầy sự sợ hãi.
– Xin anh, đừng làm thế.
– Đủ rồi.
Gia Ngọc chuẩn bị đẩy Di xuống thì Hoàng Duy từ ngoài đi vào:
– Gia Kỳ, có chuyện muốn tao với mày làm.
…
– Lại là con nhỏ đó… phiền phức…
– Đi.
Gia Ngọc đẩy mạnh Di xuống sàn và cùng Duy đi khỏi.
Di ngồi bất thần, nước mắt chợt rơi, tay chân run lẩy bẩy.
– Vy, mình sợ.
Giọng nói run.
Truyền đạt giọng nói qua con chíp điện tử – khuyên tai mà cả hai đều mang.
– Mình hiểu. Đừng sợ, mạnh mẽ lên, mình luôn ở bên cạnh Di mà.
Vy phản hồi.
…
– Hai đứa đi đến quán bar Ti Ti, giúp anh giải vụ bà B.Haller đi.
Gia Kỳ giao việc.
Tại quán bar TiTi:
Một nơi náo nhiệt, nhạc sàn sôi động, trai thanh gái sắc cùng nhau nhảy dưới nền nhạc DJ quẩy hết mình.
Từ trong chiếc xe lamborghini bước xuống. Gia Ngọc chỉ đơn giản mặc chiếc áo sơ mi trắng không bỏ thùng, quần jean đen cùng đôi giày adidas stan smith trắng và đeo tai phone vì cậu không thích sự ồn ào. Còn Duy mặc chiếc áo khoác da đen racer cùng với áo phông trắng và quần jean đen, đi đôi giày nike cùng màu. Hai vẻ đẹp khiến bao nhiêu phái nữ phải siêu lòng, phái nam ganh tị. Vẻ đẹp mang sự lạnh tanh của ác ma. Vào trong quán bar, theo sau là 10 tên đàn em thân cận. Cả hai đều bước vào trong căn phòng VIP trước sự cúi đầu chào của những tên vệ sĩ và một nỗi lo sợ của một người phụ nữ.
– Định đáp máy bay đi Nhật nhưng đã bị bắt về rồi, thưa cô B.Haller.
Duy nói mỉa mai, mặt cực kì lạnh toát.
– Tôi sai rồi… tôi sai rồi…
Cô B.Haller vội lại nắm lấy chân của Gia Ngọc van xin trong trạng thái mặt đánh bị bầm tím, quần áo xộc xệch, tóc bù xù vì trong lúc chạy trốn ra nước ngoài thì bị đàn em của Gia Kỳ bắt lại được và trừng phạt. B.Haller, người làm việc cùng với ông Gia lâm lâu năm, giúp ông những công việc về kinh tế. Đáp lại sự van xin của bà là một lời lạnh nhạt:
– Bỏ ra. Giải quyết đi, Duy.
Duy ngồi lại gần B.Haller nhẹ giọng nói:
– B madam, cô làm việc dưới trướng CMI của ngài Gia Lâm bao nhiêu năm rồi?
– 10 năm.
Cô trả lời giọng run.
– 10 năm qua, kiếm tiền vẫn chưa đủ…
– Tên khốn đó đã ôm sạch tiền chạy mất rồi, bởi tôi thấy tiền đồ tăm tối. Cậu biết mà, trong ngành này tôi đã vào tuổi lụi tàn rồi.
“Bép,”
Một cái tát nháng lửa giáng xuống mặt cô.
– Cho cô kiếm đủ để cô ăn đến năm 60 tuổi nhưng để cho hắn lừa lấy hết, lại còn đến trộm tiền của ngài chủ tịch, cô đã phản bội CMI…
Cậu giật mạnh tóc cô, tiếp lời, nét mạnh cực kì lạnh băng, đáng sợ đến cực độ.
– Cô dám đâm dao vào sau lưng CMI.
– Xin tha cho tôi một lần, bảo tôi làm gì cũng được mà.
Đàn em mang dao cắt bỏ lên bàn. Cô B hoảng, lạy xuống chân của Duy và Gia Ngọc liên tục.
– Cứu tôi với, hãy cứu tôi với… Tôi sai rồi… Tôi sai rồi…
– Hãy chữa trị cho cô ta cẩn thận, sau đó cho rửa bát.
Gia Ngọc im lặng nãy giờ mới lên tiếng. Cậu buông một câu lạnh và quay người đi ra khỏi.
– A.
Năm đốt tay rơi xuống, máu tứa ra. Cô B quá đau đớn vật ngã ra xỉu và những tên đàn em làm theo những gì Gia Ngọc nói.
Sáng:
Trên dãy hành lang dài trống vắng, lạnh lẽo một cô gái nằm co người dưới nền, mái tóc dài đỏ trầm xỏa tự do che đi gần hết khuôn mặt. Chợt, một chàng trai mái tóc nâu bay nhẹ trong gió, mặc chiếc áo sơ mi xanh sẩm cùng với quần kaki sẩm màu đi ngang qua vô tình nhìn thấy.
Cậu đi lại gần.
– Sao cô gái này lại nằm ở đây?
Cậu hất nhẹ mái tóc nhỏ qua một bên, một khuôn mặt phờ phạt, bờ môi khô lại nhưng vẫn hiện lên vẻ đẹp thuần khiết khiến cho người con trai ấy có chút gì đó gọi là thu hút nhưng điều đó nhanh chóng tan biến. Cậu bế nhỏ lên khi nhìn thấy một vệt máu dài ở trên tóc mai.
…
Di chợt cựa người, mở mắt nhìn thẳng lên trần nhà và nhìn xung quanh mọi thứ đều lạ lẫm. Nhỏ ngồi dậy tựa vào thành giường.
– Tỉnh rồi sao cô bé?
Di đưa ánh mắt vô cảm nhìn cậu không một cảm xúc.
– Này cô bé, cảm thấy thế nào rồi?
Di không trả lời chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Em tên là gì vậy?
– Hạ Băng Di.
– Hạ Băng có nghĩa là tuyết mùa hè. Di là một loại hoa trắng nở hoa khi tuyết mùa hè tan, tên hay lắm. Em bao nhiêu tuổi?
– 18.
– Cô bé làm việc ở đây sao?
Di im lặng chỉ gật đầu đáp.
– Vậy gia đình em đâu?
– Không. Duy nhất một người bạn là Vy.
– Vy… cũng làm việc ở đây?
Di gật đầu đáp và tay ôm lấy bụng mình.
– Đói.
Cậu cười và vuốt nhẹ mái tóc Di như trẻ con.
– Được rồi.
Cậu đi tới tủ mát lấy một hộp sữa tươi và một đĩa dâu tây chín đỏ mọng đưa cho Di. Nhỏ bốc lấy những quả dâu ăn ngon lành, chậm rãi. Chẳng mấy chốc chiếc đĩa trống không, nhỏ cầm lấy hộp sữa tu hết một hơi. Sau khi đã lót được dạ dày trống rỗng của mình, Di đứng dậy đi ra phía cửa.
– Đi đâu vậy, Băng Di?
– Làm việc.
Một câu trả lời cụt ngủn rồi nắm lấy vặn cửa mở ra. Định nhấc bước chân chợt dừng lại vì trước mặt Di là hai chàng trai.
– Minh Anh.
Duy gọi.
– Hoàng Duy, Gia Ngọc sao hai bọn bay lại đến đây, tao định đến khu 1 để gặp hai đứa mày.
Minh Anh – 23 tuổi, IQ: 160, cao: 1m83. Là một người bạn thân của Gia Ngọc và Hoàng Duy. Đi công tác ở bên Nhật 2 năm giờ mới trở về, với tư cách là một người quản lí khu đào tạo sát thủ chuyên nghiệp, chế tạo vũ khí hạt nhân và nghiên cứu y học hạt nhân.
– Sao con nhỏ này lại ở đây?
Duy nói chao ánh mắt khó hiểu cho Di và Minh Anh. Còn Gia Ngọc dựa lưng vào tường, hai tay đút túi quần. Di không quan tâm đi lướt qua mặt hai chàng trai.
– Tao thấy cô bé nằm bất tỉnh ở ngoài nên đưa về phòng.
– Xin lỗi mày, tụi tao định sang Nhật để đón mày nhưng lại có chuyện.
Duy vỗ vai anh bạn.
– Không sao.
Minh Anh nhìn về phía Gia Ngọc, thấy im lặng không hỏi han gì, liền vỗ mạnh vai và chau mày:
– Này, sao mày không nói gì hết vậy?
Lúc này Gia Ngọc mới lên tiếng:
– Khỏe không?
– Cái thằng này, mày vẫn vậy, vẫn lạnh lùng ít nói. Tao khỏe, công việc vẫn ổn chứ?
– Ổn.
– Thôi đến khu 1 để bàn giao công việc.
Duy tiếp lời.
Di cựa người, mở dần mi mắt, ánh sáng của bóng đèn trần phản xuống khiến nhỏ cảm thấy chói mắt, mọi thứ xung quanh đều quay cuồng. Di chống tay ngồi dậy cảm thấy cơ thể đau khắp và thấy trên người đã mặc một bộ váy màu trắng sạch sẽ. Nhỏ ngồi co chân lại ngồi vào một góc giường, ánh mắt nhìn ra cửa sổ một hướng nào đó xa xăm trong bức tường rào chắn này. Trong đầu Di chạy nguyên một dòng chữ thẳng hàng…Tại sao, lại ở đây, đáng lẽ ra phải đi đến một nơi rất xa?
“Cạch” tiếng mở cửa.
– Di, tỉnh rồi sao?
Vy từ ngoài bước vào, trên tay cầm một ly sữa nóng. Di nghiêng đầu nhìn Vy với ánh mắt vô hồn rồi lại nhìn ra hướng ngoài kia. Vy đi đến giường ngồi xuống nhẹ giọng nói:
– Ổn chứ?
– Ổn.
Di trầm giọng trả lời.
– Vậy thì tốt rồi. Uống sữa đi.
Di cầm lấy ly sữa định uống, vì cả ngày hôm nay chưa ăn gì, Kim Thùy đẩy mạnh cửa “RẦM” xông vào hất mạnh ly sữa xuống vỡ “choang”, sữa bắn tung tóe. Cô ta nắm lấy tóc nhỏ lôi mạnh, đẩy ngã xuống sàn. Vy hoảng hét toáng lên:
– Làm gì vậy, có biết Di đang bị thương không?
– Tao không cần biết.
Thùy quát lại, vớ lấy cuốn sách trên bàn ném mạnh vào đầu Di, máu từ tóc mai rỉ xuống. Vy vội khụy gối đỡ Di đứng dậy, lo lắng hỏi:
– Có sao không?
– Mình đau.
Di nói với giọng yếu ớt, vẻ mặt tái nhợt, lộ rõ sự đau đớn, siết chặt lòng bàn tay chịu đựng.
– Chị quá tàn nhẫn có biết không?
– Tàn nhẫn sao, nó vốn dĩ đã có sẵn trong tao. Chỉ vì hai đứa tụi bay làm tao nổi điên lên thôi, trong khi cả đám giúp việc đang chăm chỉ làm việc thì hai đứa tụi bay lại trốn ở trong đây.
– Chị Thùy, đã đến giờ đem cơm cho cậu hai rồi.
Một người giúp việc chạy vào nói.
– Thì đi làm đi.
– Nhưng…
– Còn gì nữa?
– Chị biết mà, cả đám giúp việc tụi em, mỗi lần đến phòng cậu hai, đều run lẩy bẩy, không dám vào. Chỗ đó phải đi qua rừng thông u ám và đáng sợ.
Khi nghe người giúp việc nói, Thùy nhíu mày nhìn Băng Di.
– Được rồi, ra ngoài đi.
– Vâng!
Người giúp việc gật đầu đáp rồi đi ra khỏi phòng. Thùy đi đến lôi Di đứng dậy kéo ra ngoài, đóng chặt cửa lại.
– Làm gì vậy hả, mở cửa ra.
“Rầm… Rầm…”
Vy la lớn, đập cửa vì bị chị ta nhốt lại.
– Kiều Vy.
Di hất mạnh tay Thùy định chạy lại cửa nhưng bị lôi lại. Thùy đưa khay cơm cho Di. Trên khay có cơm trắng cá hồi còn tươi sống.
– Giờ mày đem cơm cho cậu chủ, làm không xong thì đừng có mơ gặp lại con nhỏ bạn của mày. Đi đi.
…
Một nơi u ám, bao phủ bởi màn đêm u tối, sương giá lạnh buốt. Những cây thông to um tùm cùng với những bụi hoa hồng đỏ mọc ở khắp nơi. Ở giữa cánh rừng hoa hồng này, có một phần bia mộ chôn cất người mẹ thân yêu của Gia Ngọc. Tiếng gió thổi xào xạc đến rợn người phả vào khuôn mặt phờ phạt của Di. Đôi chân run run bước đi trên con đường đất nhỏ, trên tay bưng khay đồ ăn. Phía trước một căn nhà kính hình hộp, có thể nhìn xuyên được không gian bên trong. Một không gian tối tăm chỉ có một thứ sáng xanh nhạt của chiếc đèn tường phản ra mịt mờ. Ở dưới sàn được phủ bởi một màn sương trắng phản phất của thiết bị phun sương nhân tạo.
Một chàng trai mái tóc đen bay nhẹ trong gió, mặc bộ đồ thể thao adidas màu đen ngồi trên bậu cửa sổ, tay cầm cành hoa hồng đỏ, ánh mắt đen huyền đang nhìn ra ngoài vườn khắc sâu một nỗi nhớ, nỗi đau quá khứ.
…
Một cậu bé 10 tuổi, cầm quả bóng đùa nghịch, chạy khắp nơi, một nụ cười hồn nhiên, một vẻ mắt hiếu kì kháu khỉnh.
Quả bóng đá lăn quay đến cửa phòng của ba, mẹ. Cậu đi lại nhặt và nghe thấy tiếng quát lớn:
– Thứ đàn bà như cô chết đi.
Cậu bé tò mò đi vào và lắng nghe tiếng quát lớn ấy.
– Xin anh hãy để tôi đưa con đi, tài sản của tôi sẽ thuộc về anh.
– Cô tưởng dễ dàng thoát khỏi bàn tay của tôi sao? Vì cô đã biết mọi hoạt động của tổ chức CMI, vì vậy tôi sẽ không cho cô đi đâu cả.
– Tôi sẽ không nói cho bất cứ ai, xin anh hãy để tôi dẫn Gia Ngọc đi.
– Diệt cỏ phải diệt tận gốc.
“Cành… Cạch.”
“Pằng… pằng…”
Một phát… hai phát… ba phát… ngã vào bồn tắm đầy hoa hồng… máu lan tỏa… đỏ tươi…
“Cạch” tiếng mở cửa, cậu bé vội núp sau góc tường. Chờ người ba đi khỏi, cậu bé hớt hãi chạy vào, mắt đỏ hoe.
– MẸ…
Cậu chạy lại, không cẩn thận bị trượt té trên vũng máu tươi.
– Mẹ ơi…
Cậu khóc nấc lên thành tiếng. Cậu lết dần đến bồn tắm, nắm lấy bàn tay dính đầy máu. Một chút hơi thở cuối cùng, người mẹ cố gắng nói một lời cuối cùng:
– Gia Ngọc… đừng khóc mà hãy mỉm cười thì mẹ mới yên tâm ra đi… mẹ yêu con Gia Ngọc…
Bàn tay chợt buông lỏng, cơ thể chìm dần trong vũng máu và hoa hồng.
– Không mẹ… không thể được…
“Cạch” tiếng cửa mở, Di bước vào đã phá tan nỗi đau u khuất đang lấn chìm. Gia Ngọc nhảy xuống, đi lại ghế sofa ngồi, hai tay đan chéo vào nhau. Di đặt đĩa cá hồi xuống bàn sau đó đặt phần cơm, một giọt máu ở cằm Di nhỏ xuống đĩa cơm trắng.
“Choang.”
Không nói một câu, Gia Ngọc hất hết đồ ăn xuống sàn, ánh mắt hiện rõ sự tức giận. Cậu đứng vùng dậy, nắm lấy vạt áo Di lôi mạnh ra ngoài hồ bơi. Hồ bơi đó được xây dựng ở tầng một sâu khoảng 2m50, rải đầy hoa hồng nổi trên bề mặt nước. Nhìn vào tưởng chừng một hồ bơi bình thường nhưng nó là một chỗ dẫn đến cái chết nguy hiểm vì nó được lắp mạng lưới điện. Mắt cậu in hằn một màu xanh dương. Di cáu chặt tay rắn chắc ấy đang nắm chặt cổ áo mình, vẻ mặt nhỏ đầy sự sợ hãi.
– Xin anh, đừng làm thế.
– Đủ rồi.
Gia Ngọc chuẩn bị đẩy Di xuống thì Hoàng Duy từ ngoài đi vào:
– Gia Kỳ, có chuyện muốn tao với mày làm.
…
– Lại là con nhỏ đó… phiền phức…
– Đi.
Gia Ngọc đẩy mạnh Di xuống sàn và cùng Duy đi khỏi.
Di ngồi bất thần, nước mắt chợt rơi, tay chân run lẩy bẩy.
– Vy, mình sợ.
Giọng nói run.
Truyền đạt giọng nói qua con chíp điện tử – khuyên tai mà cả hai đều mang.
– Mình hiểu. Đừng sợ, mạnh mẽ lên, mình luôn ở bên cạnh Di mà.
Vy phản hồi.
…
– Hai đứa đi đến quán bar Ti Ti, giúp anh giải vụ bà B.Haller đi.
Gia Kỳ giao việc.
Tại quán bar TiTi:
Một nơi náo nhiệt, nhạc sàn sôi động, trai thanh gái sắc cùng nhau nhảy dưới nền nhạc DJ quẩy hết mình.
Từ trong chiếc xe lamborghini bước xuống. Gia Ngọc chỉ đơn giản mặc chiếc áo sơ mi trắng không bỏ thùng, quần jean đen cùng đôi giày adidas stan smith trắng và đeo tai phone vì cậu không thích sự ồn ào. Còn Duy mặc chiếc áo khoác da đen racer cùng với áo phông trắng và quần jean đen, đi đôi giày nike cùng màu. Hai vẻ đẹp khiến bao nhiêu phái nữ phải siêu lòng, phái nam ganh tị. Vẻ đẹp mang sự lạnh tanh của ác ma. Vào trong quán bar, theo sau là 10 tên đàn em thân cận. Cả hai đều bước vào trong căn phòng VIP trước sự cúi đầu chào của những tên vệ sĩ và một nỗi lo sợ của một người phụ nữ.
– Định đáp máy bay đi Nhật nhưng đã bị bắt về rồi, thưa cô B.Haller.
Duy nói mỉa mai, mặt cực kì lạnh toát.
– Tôi sai rồi… tôi sai rồi…
Cô B.Haller vội lại nắm lấy chân của Gia Ngọc van xin trong trạng thái mặt đánh bị bầm tím, quần áo xộc xệch, tóc bù xù vì trong lúc chạy trốn ra nước ngoài thì bị đàn em của Gia Kỳ bắt lại được và trừng phạt. B.Haller, người làm việc cùng với ông Gia lâm lâu năm, giúp ông những công việc về kinh tế. Đáp lại sự van xin của bà là một lời lạnh nhạt:
– Bỏ ra. Giải quyết đi, Duy.
Duy ngồi lại gần B.Haller nhẹ giọng nói:
– B madam, cô làm việc dưới trướng CMI của ngài Gia Lâm bao nhiêu năm rồi?
– 10 năm.
Cô trả lời giọng run.
– 10 năm qua, kiếm tiền vẫn chưa đủ…
– Tên khốn đó đã ôm sạch tiền chạy mất rồi, bởi tôi thấy tiền đồ tăm tối. Cậu biết mà, trong ngành này tôi đã vào tuổi lụi tàn rồi.
“Bép,”
Một cái tát nháng lửa giáng xuống mặt cô.
– Cho cô kiếm đủ để cô ăn đến năm 60 tuổi nhưng để cho hắn lừa lấy hết, lại còn đến trộm tiền của ngài chủ tịch, cô đã phản bội CMI…
Cậu giật mạnh tóc cô, tiếp lời, nét mạnh cực kì lạnh băng, đáng sợ đến cực độ.
– Cô dám đâm dao vào sau lưng CMI.
– Xin tha cho tôi một lần, bảo tôi làm gì cũng được mà.
Đàn em mang dao cắt bỏ lên bàn. Cô B hoảng, lạy xuống chân của Duy và Gia Ngọc liên tục.
– Cứu tôi với, hãy cứu tôi với… Tôi sai rồi… Tôi sai rồi…
– Hãy chữa trị cho cô ta cẩn thận, sau đó cho rửa bát.
Gia Ngọc im lặng nãy giờ mới lên tiếng. Cậu buông một câu lạnh và quay người đi ra khỏi.
– A.
Năm đốt tay rơi xuống, máu tứa ra. Cô B quá đau đớn vật ngã ra xỉu và những tên đàn em làm theo những gì Gia Ngọc nói.
Sáng:
Trên dãy hành lang dài trống vắng, lạnh lẽo một cô gái nằm co người dưới nền, mái tóc dài đỏ trầm xỏa tự do che đi gần hết khuôn mặt. Chợt, một chàng trai mái tóc nâu bay nhẹ trong gió, mặc chiếc áo sơ mi xanh sẩm cùng với quần kaki sẩm màu đi ngang qua vô tình nhìn thấy.
Cậu đi lại gần.
– Sao cô gái này lại nằm ở đây?
Cậu hất nhẹ mái tóc nhỏ qua một bên, một khuôn mặt phờ phạt, bờ môi khô lại nhưng vẫn hiện lên vẻ đẹp thuần khiết khiến cho người con trai ấy có chút gì đó gọi là thu hút nhưng điều đó nhanh chóng tan biến. Cậu bế nhỏ lên khi nhìn thấy một vệt máu dài ở trên tóc mai.
…
Di chợt cựa người, mở mắt nhìn thẳng lên trần nhà và nhìn xung quanh mọi thứ đều lạ lẫm. Nhỏ ngồi dậy tựa vào thành giường.
– Tỉnh rồi sao cô bé?
Di đưa ánh mắt vô cảm nhìn cậu không một cảm xúc.
– Này cô bé, cảm thấy thế nào rồi?
Di không trả lời chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Em tên là gì vậy?
– Hạ Băng Di.
– Hạ Băng có nghĩa là tuyết mùa hè. Di là một loại hoa trắng nở hoa khi tuyết mùa hè tan, tên hay lắm. Em bao nhiêu tuổi?
– 18.
– Cô bé làm việc ở đây sao?
Di im lặng chỉ gật đầu đáp.
– Vậy gia đình em đâu?
– Không. Duy nhất một người bạn là Vy.
– Vy… cũng làm việc ở đây?
Di gật đầu đáp và tay ôm lấy bụng mình.
– Đói.
Cậu cười và vuốt nhẹ mái tóc Di như trẻ con.
– Được rồi.
Cậu đi tới tủ mát lấy một hộp sữa tươi và một đĩa dâu tây chín đỏ mọng đưa cho Di. Nhỏ bốc lấy những quả dâu ăn ngon lành, chậm rãi. Chẳng mấy chốc chiếc đĩa trống không, nhỏ cầm lấy hộp sữa tu hết một hơi. Sau khi đã lót được dạ dày trống rỗng của mình, Di đứng dậy đi ra phía cửa.
– Đi đâu vậy, Băng Di?
– Làm việc.
Một câu trả lời cụt ngủn rồi nắm lấy vặn cửa mở ra. Định nhấc bước chân chợt dừng lại vì trước mặt Di là hai chàng trai.
– Minh Anh.
Duy gọi.
– Hoàng Duy, Gia Ngọc sao hai bọn bay lại đến đây, tao định đến khu 1 để gặp hai đứa mày.
Minh Anh – 23 tuổi, IQ: 160, cao: 1m83. Là một người bạn thân của Gia Ngọc và Hoàng Duy. Đi công tác ở bên Nhật 2 năm giờ mới trở về, với tư cách là một người quản lí khu đào tạo sát thủ chuyên nghiệp, chế tạo vũ khí hạt nhân và nghiên cứu y học hạt nhân.
– Sao con nhỏ này lại ở đây?
Duy nói chao ánh mắt khó hiểu cho Di và Minh Anh. Còn Gia Ngọc dựa lưng vào tường, hai tay đút túi quần. Di không quan tâm đi lướt qua mặt hai chàng trai.
– Tao thấy cô bé nằm bất tỉnh ở ngoài nên đưa về phòng.
– Xin lỗi mày, tụi tao định sang Nhật để đón mày nhưng lại có chuyện.
Duy vỗ vai anh bạn.
– Không sao.
Minh Anh nhìn về phía Gia Ngọc, thấy im lặng không hỏi han gì, liền vỗ mạnh vai và chau mày:
– Này, sao mày không nói gì hết vậy?
Lúc này Gia Ngọc mới lên tiếng:
– Khỏe không?
– Cái thằng này, mày vẫn vậy, vẫn lạnh lùng ít nói. Tao khỏe, công việc vẫn ổn chứ?
– Ổn.
– Thôi đến khu 1 để bàn giao công việc.
Duy tiếp lời.
/71
|