Vy vội đưa Di về phòng dành cho người giúp việc, đỡ nhỏ nằm xuống giường.
– Di sao rồi?
Vy vô cùng lo lắng khi thấy Di cứ liên tục nôn ra máu và khó thở.
– Làm sao đây… Di à… Di
Nhỏ hoảng lên khi Di bắt đầu mê man.
“Rầm.”
Cánh cửa bật mở, Gia Ngọc từ ngoài đi vào rất vội, cho Di uống thuốc Tonic – G và bế Di đi khỏi phòng. Mọi hành động của cậu đều khiến cho Vy gần như phải đứng hình.
Sau khi Gia Ngọc vừa đưa Di đi thì quản li Daviss đi vào gặp Vy và đưa cho nhỏ một phong thư rồi đi ra ngoài.
Nhỏ mở phong thư ra và đọc thầm bằng mắt. Đọc xong nhỏ cầm lấy phong thư đó định cho vào sọt để đốt thì bị Hoàng Duy đi vào từ lúc nào giật lấy và xem.
– Là gì đây?
– Là gì thì nó cũng không phải của anh.
Vy gằn giọng và với tay lấy lại nó nhưng vì cậu quá cao nên nhỏ không thể với tới được.
– Là người giúp việc như cô mà cũng có thư sao.
Cậu nói với giọng đểu cợt.
– Trả lại tôi.
Nhỏ rất muốn lấy lại nó ngay tứt khắc và vô cùng tức giận.
– Để tôi xem, có khi nào trong này có ẩn chứa một điều bí mật gì đó thì sao?
Duy dần mở lá thư ra xem.
Nghe những lời cậu nói Vy chợt giật mình, tim đập nhanh hơn. Nhỏ cố kìm nén và cắn mạnh vào tay cậu in hằn những vết răng cắn, tứa ra máu.
– A…
Nhỏ nhanh chóng giật lại thư cho vào trong áo cất đi và trừng mắt nhìn cậu.
– Đừng bao giờ xen vào chuyện của tôi.
Cậu lấy tay che lại vết thương và nhìn sâu vào ánh mắt xanh rêu đang chất chứa sự tức giận ấy. Và trong cậu, sự tức giận sôi lên cũng không phải là kém.
– Cô thật sự là ai?
Một câu hỏi làm nhỏ phải cứng họng và nét mặt chợt thay đổi. Nhỏ vội quay lưng đi, vờ như không nghe thấy.
Cậu chạy lại chặn cửa, không cho nhỏ đi khỏi. Cậu giữ chặt tay của nhỏ.
– Nói.
Vy nhìn thẳng vào mắt cậu, bình thản, gỡ từng ngón tay đang nắm chặt tay mình và ngã giọng trầm đặc, lạnh lẽo.
– Không là ai cả. Tôi là tôi. Điều đó tôi là người hỏi anh mới phải. Anh là ai? Ừm… tôi sẽ trả lời luôn. Thật sự anh là một người phiền phức, một kẻ như anh chỉ mãi là sự phiền phức mà thôi. Đối với tôi anh là một kẻ như vậy, còn ai khác nói anh là người như thế nào, tôi cũng không quan tâm làm gì vì cũng là phiền phức. Phiền và phiền.
Dứt lời Vy đẩy Duy qua một bên, đi trong sự rất thản và nét mặt hiện lên sự tà mị.
Duy nhìn Vy đi khuất bóng và cười nhạt.
– Phiền. Tồi. Rất lâu rồi mới gặp một cô gái bên trong hiền lành lại cố gắng tạo cho mình một tâm hồn thứ hai… cũng thú vị… phải chơi một trò chơi xem ai sẽ thắng và bại. Tại vì mình cũng bị cho là có hai tấm mặt nạ… chậc…
…
Tại phòng khách.
Ông Kim, bà Kim có một phen hoảng hốt khi buổi gặp mặt không mấy là ưng ý. Hai người ngồi tỏ vẻ khó chịu, riêng Kim Nhã thì ngồi thần ra và chỉ nghĩ đến chàng trai khiến mình ngây ngất mà thôi.
– Xin lỗi hai vị nhiều.
Ông Lâm nói giọng chân thành.
– Đây chỉ là do sự cố hệ thống điện, mong hai bác thông cảm ạ.
Gia Kỳ tiếp lời.
– Thôi chúng tôi đi về.
Ông Kim khoác vai vợ mình đứng dậy, nét mặt không khác gì so với lúc nãy, khó chịu.
– Về thôi con gái.
Bà Kim đẩy nhẹ vai Kim Nhã.
– Ba mẹ về trước đi, con muốn gặp Gia Ngọc nói chuyện.
Kim Nhã mĩm cười nói, cô không hề muốn đi về bây giờ chút nào.
– Vậy thì để Kim Nhã ở lại nói chuyện với Gia Ngọc. Tôi sẽ cho người đưa hai người về.
Trong lòng ông Lâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe Kim Nhã nói vậy.
– Để tôi tiễn hai người.
Ông Lâm tiễn ông Kim và bà Kim đi ra cổng. Còn Kim Nhã thì được người giúp việc dẫn đến phòng Gia Ngọc.
Cô nàng đi theo sau người giúp việc đi tận vào trong rừng thông, không gian u ám, sương mù mờ mờ ảo khiến cho cô cảm giác ớn lạnh tận sóng lưng và sợ hãi.
– Cậu chủ các người ở trong rừng như thế này sao?
Kim Nhã nói giọng run bần bật.
– Vâng. Kể cả chúng tôi cũng vậy, đều sợ hãi khi đến đó.
Một người giúp việc nói.
– Thôi kệ, có sợ nhưng gặp Gia Ngọc là được rồi.
Tại gian nhà kính:
Gia Ngọc cho Di thở khí oxi và truyền dịch. Cậu kiểm tra huyết áp và tim mạch cho nhỏ, giờ đã ổn hơn nhiều. Cậu hất nhẹ phần tóc mái nhỏ qua và đặt lên trán nhỏ một nụ hôn. Dường như cái cảm giác cô đơn trong cậu bao lâu nay gần như biến mất từ ngày có Di. Cậu đã từng nghĩ rằng cái khái niệm yêu thương sẽ không bao giờ tồn tại chỉ đơn giản là sống trong sự đơn và điều đó là hiện hữu. và trong tấm trí cậu bây giờ chỉ duy nhất hình ảnh người con gái mà cậu thật sự yêu. Cậu không quan tâm bắt cứ thứ gì đang xảy ra và càng không thể để căn bệnh quái ác kia cướp đi Di từ tay cậu.
Gia Ngọc kéo chăn đắp lại cho Di và đi tới chổ tử bảo quản dung dịch. Cậu mở tủ ra và lấy mẫu máu của mình ra xem kết quả. Máu trong lọ màu đỏ đã lắng xuống và màu vàng nổi lên đó chính là huyết tương. Cậu gạt lấy phần huyết tương cho vào ống nghiệm và đi đến cho vào kính hiển vi quan sát. Màn ảnh hiện lên trên máy tính.
Thật sự viên nang ấy nằm trong huyết tương và chứa chất julio- 1 tái sinh những tiểu cầu mới. Cậu đưa mẫu máu của Di hòa trộn với phần huyết tương đó và tiếp tục quan sát. Những viên tiểu cầu bị vỡ đang dần tái tạo lại.
– Thành công.
Gia Ngọc vui mừng thầm trong tâm trí. Cậu vội lấy huyết tương cho vào ống tiêm và đi lại chỗ Di tiêm vào ống truyền dịch.
– Nó sẽ không còn đau nữa.
Cậu nắm chặt tay Di và cảm nhận sự ấm áp. Cậu biết điều trị căn bệnh này cho Di phải mất thời gian dài thì thực sự mới dứt hẳn. một ngày cần đến hai ống huyết tương nhỏ như ống tiêm vậy, cho vào nước lọc khuấy đều rồi uống. Và cậu cũng biêt để lấy được huyết tương thì cần có máu, để máu có được viên nang tái tạo tiểu thì phải tiêm thuốc julio- 01. Một loại thuốc giảm đề kháng cơ thể, suy giảm thể lực cộng với sự lấy máu thì không còn khỏe mạnh như lúc trước nữa.
– Vì em tôi sẽ làm tất cả.
“Reng… reng…”
Tiếng chuông báo ở tầng trệt.
Gia Ngọc nghe được vội đi ra khỏi phòng, xuống tầng trệt xem có chuyện gì không.
Kim Nhã mở cửa bước vào, một không gian tối tăm chỉ có một chút ánh sáng từ ngọn đèn xanh nhỏ trên tường phản lại. Xung quanh sàn phủ đầy sương nhân tạo, lạnh lẽo vô cùng. Cô nàng thấy có chiếc laptop đang phát sáng đặt trên bàn, tò mò đi lại. Những ngón tay lướt trên bàn phím và khám phá. Đâu dễ dàng để mở mọi ứng dụng trong máy tính vì nó đã bị khóa tất cả. Cô bực bội nhấn tứ tung trên bàn phím và nhấn phải nút gì đó. Bất chợt điện mở.
Kim Nhã giật mình ngã ra sau và hét lên, nhìn về phía cầu thang, một người con trai đang đứng xỏ tay vào túi quần, vẻ mặt lạnh tanh đến sợ, ánh mắt đen huyền sắc lạnh pha sự tức giận.
– Ra ngoài.
Cậu gằn giọng.
Kim Nhã định thần lại, đứng dậy, chỉnh chu quần áo.
– Làm giật cả mình. Thì ra cậu sống ở chốn rừng hoang vu này sao?
Cô nàng nói rồi đi lại ngồi phịch xuống ghế sofa và tiếp tục nói:
– Qủa là một con người kì lạ.
– Biến.
Cậu gầm giọng chứa rõ sự giận dữ.
– Chậc, cậu có vẻ là rất khó tính. Hình như cậu rất thích hoa hồng thì phải, nhìn đâu cũng thấy, đã vậy còn trồng nguyên một rừng hoa hồng đỏ luôn.
Kim Nhã vừa nói vừa mỉm cười với điệu bộ thích thú với tích cách lạnh lùng của Gia Ngọc. Cô nhặt lấy cành hoa hồng đỏ trên bàn đưa lên mũi ngửi rồi đứng dậy đi lại gần chỗ Gia Ngọc đang đứng, sát mặt cậu chỉ cách vài centi rồi ngắt cánh hoa hồng tung lên trước mặt cậu và quàng tay lên cổ Gia Ngọc áp sát tới rồi với nhẹ giọng nói:
– Tôi thích cậu, thích con người cậu, thích những gì xung quanh cậu.
Gia Ngọc xiết chặt tay cố kìm nén tức giận đang bộc phát, cậu nắm lấy vạt áo cô kéo mạnh và đẩy ra ngoài cửa một cách phủ phàng rồi quay người định đi vào trong nhưng chợt khựng lại vì bị cô ôm chặt lấy từ phía sau. Kim Nhã không chịu từ bỏ mà vẫn tiếp tục lấn tới.
“Choang.”
Bình dịch rơi xuống vỡ tan tành, mảnh vở văn tứ tung, dung dịch bắn tung tóe khắp sàn. Ánh mắt socola đặc nhìn hai người họ chỉ là sự vô cảm không một chút cảm xúc. Di không quan tâm trước mặt mình đang diễn ra những gì, ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ.
Gia Ngọc vội đẩy Kim Nhã ra và nhưng tay cô vẫn nắm chặt lấy cổ tay của cậu. Và chợt cô buông tay ra vì cảm thấy tê khắp người như có một luồng điện truyền vào, máu từ mũi chảy dọc xuống.
– Tiểu thư cô làm sao vậy?
Quản Lý của Kim Nhã đi vào, thấy vậy vội lo lắng hỏi và đỡ cô. Theo sau có hai tên vệ sĩ đi cùng.
– Tôi đau lắm.
Kim Nhã nói giọng đau đớn.
Ngay lập tức quản lý của cô nhìn về phía Gia Ngọc với ánh mắt nghi ngờ. Cậu chỉ đưa ánh mắt sắc lạnh và thái độ khinh bỉ của mình nhìn anh ta.
– Cậu đã làm gì tiểu thư của chúng tôi?
Anh ta gằn giọng nói.
Đáp lại lời ông ta chỉ là sự im lặng. Và sự im lặng đó cũng là câu trả lời, nó luôn là đỉnh cao của sự khinh bỉ. Cậu quay lưng đi vào trong để lại đằng sau là sự tức giận của tên quản lý. Anh ta chỉ biết nhẫn nhịn rồi đưa Kim Nhã nhanh chóng rời khỏi đây. Cánh cửa tự động đóng chặt lại.
Di vẫn ngồi nhặt một cách từ từ và chậm rãi, trong đầu nhỏ đang suy tính đến một chuyện nào đó nhưng có vẻ là khó thực hiện. Con đường suy nghĩ đang chạy trong đầu thì bất chợt bị gián đoạn vì Gia Ngọc đi tới khụy xuống nhìn nhỏ.
– Dừng tay và lên phòng đi.
Cậu trầm giọng nói, ánh mắt nhìn nhỏ có chút lo lắng.
– Đừng quan tâm.
Di trả lời giọng băng lãnh, nhíu mày khó chịu.
Ánh sáng từ chiếc đèn trần phản xuống mảnh vỡ khiến nhỏ cảm thấy chói mắt và bực tức trong người.
– Tắt điện.
Di gằn giọng.
– Tại sao?
– Không phải anh ghét ánh sáng lắm sao, mau tắt đi.
Di vẫn nói giọng vừa rồi, thái độ ngang ngược và khác thường.
– Nói với giọng như vậy là sao?
Gia Ngọc cảm thấy có chút bực tức trước thái độ của Di.
– Anh im đi.
Di tiếp tục dùng giọng nói đó với cậu.
– Giận chuyện vừa rồi?
– Đã bảo là im đi rồi mà?
Vẻ tức giận hiện rõ trên mặt Di vì cậu đang làm cản trở dòng suy nghĩ của nhỏ. Đôi mắt sắc lạnh nhìn trừng cậu.
– Lên phòng nghỉ ngơi.
Gia Ngọc nắm lấy tay của Di, dừng lại việc Di đang làm nhưng vô tình đã làm ngón tay nhỏ bị mảnh vỡ cứa vào một đường dài, nó hở miệng và chảy máu. Nét mặt nhỏ nhăn lại vì cái đau đột ngột vội thụt tay lại và đẩy mạnh Gia Ngọc ra.
– Phiền phức.
Gia Ngọc đứng phắt dậy, ánh mắt đen huyền sắc lẽm nhìn nhỏ, vứt đi sự quan tâm nhất thời và thay vào đó là con giận.
– Ừ, phiền phức.
Dứt lời, cậu đi lại chỗ ghế sofa ngồi phịch xuống và mở laptop ra tiếp tục công việc của mình đang còn dở dang. Điện trong phòng bổng chốc tắt hẳn đi chỉ le lói thứ ánh sáng xanh chiếc đèn lép trên tường. Vì đây là điện cảm biến nó có thể tự tắt mà không cần sự đụng chạm của bàn tay con người.
…
Sân bay quốc tế LH:
Từ trên chiếc xe taxi, một cô gái mặc bộ váy maxi màu đen bước xuống, mái tóc màu hạt dẻ bay lòa xòa trong gió, mang chiếc kính râm che đi ánh mắt bí ẩn cùng với chiếc mũ vành rộng bước đi vào trong sân bay.
– Ông nội.
– Sona, cháu yêu của ta.
Một người đàn ông trung niên mặc bộ vest đen, đội chiếc mũ panama đen đi tới ôm cô vào lòng một cách vui vẻ. Theo sau là một tên vệ sĩ cuối đầu lịch sự chào.
– Rose, sao nó không tới cùng cháu?
Ông buông thả nhẹ nhỏ ra và hỏi.
– Rose không tới được vì bị một số cản trở nên không thể tới đón ông nội.
– Chúng ta về thôi.
Họ cùng nhau rời khỏi sân bay bước lên chiếc xe limousine đi. Và mọi góc cạnh trong sân bay này, những chiếc máy ảnh kĩ thuật số chụp liên tục không ngừng nghỉ.
…
– Di sao rồi?
Vy vô cùng lo lắng khi thấy Di cứ liên tục nôn ra máu và khó thở.
– Làm sao đây… Di à… Di
Nhỏ hoảng lên khi Di bắt đầu mê man.
“Rầm.”
Cánh cửa bật mở, Gia Ngọc từ ngoài đi vào rất vội, cho Di uống thuốc Tonic – G và bế Di đi khỏi phòng. Mọi hành động của cậu đều khiến cho Vy gần như phải đứng hình.
Sau khi Gia Ngọc vừa đưa Di đi thì quản li Daviss đi vào gặp Vy và đưa cho nhỏ một phong thư rồi đi ra ngoài.
Nhỏ mở phong thư ra và đọc thầm bằng mắt. Đọc xong nhỏ cầm lấy phong thư đó định cho vào sọt để đốt thì bị Hoàng Duy đi vào từ lúc nào giật lấy và xem.
– Là gì đây?
– Là gì thì nó cũng không phải của anh.
Vy gằn giọng và với tay lấy lại nó nhưng vì cậu quá cao nên nhỏ không thể với tới được.
– Là người giúp việc như cô mà cũng có thư sao.
Cậu nói với giọng đểu cợt.
– Trả lại tôi.
Nhỏ rất muốn lấy lại nó ngay tứt khắc và vô cùng tức giận.
– Để tôi xem, có khi nào trong này có ẩn chứa một điều bí mật gì đó thì sao?
Duy dần mở lá thư ra xem.
Nghe những lời cậu nói Vy chợt giật mình, tim đập nhanh hơn. Nhỏ cố kìm nén và cắn mạnh vào tay cậu in hằn những vết răng cắn, tứa ra máu.
– A…
Nhỏ nhanh chóng giật lại thư cho vào trong áo cất đi và trừng mắt nhìn cậu.
– Đừng bao giờ xen vào chuyện của tôi.
Cậu lấy tay che lại vết thương và nhìn sâu vào ánh mắt xanh rêu đang chất chứa sự tức giận ấy. Và trong cậu, sự tức giận sôi lên cũng không phải là kém.
– Cô thật sự là ai?
Một câu hỏi làm nhỏ phải cứng họng và nét mặt chợt thay đổi. Nhỏ vội quay lưng đi, vờ như không nghe thấy.
Cậu chạy lại chặn cửa, không cho nhỏ đi khỏi. Cậu giữ chặt tay của nhỏ.
– Nói.
Vy nhìn thẳng vào mắt cậu, bình thản, gỡ từng ngón tay đang nắm chặt tay mình và ngã giọng trầm đặc, lạnh lẽo.
– Không là ai cả. Tôi là tôi. Điều đó tôi là người hỏi anh mới phải. Anh là ai? Ừm… tôi sẽ trả lời luôn. Thật sự anh là một người phiền phức, một kẻ như anh chỉ mãi là sự phiền phức mà thôi. Đối với tôi anh là một kẻ như vậy, còn ai khác nói anh là người như thế nào, tôi cũng không quan tâm làm gì vì cũng là phiền phức. Phiền và phiền.
Dứt lời Vy đẩy Duy qua một bên, đi trong sự rất thản và nét mặt hiện lên sự tà mị.
Duy nhìn Vy đi khuất bóng và cười nhạt.
– Phiền. Tồi. Rất lâu rồi mới gặp một cô gái bên trong hiền lành lại cố gắng tạo cho mình một tâm hồn thứ hai… cũng thú vị… phải chơi một trò chơi xem ai sẽ thắng và bại. Tại vì mình cũng bị cho là có hai tấm mặt nạ… chậc…
…
Tại phòng khách.
Ông Kim, bà Kim có một phen hoảng hốt khi buổi gặp mặt không mấy là ưng ý. Hai người ngồi tỏ vẻ khó chịu, riêng Kim Nhã thì ngồi thần ra và chỉ nghĩ đến chàng trai khiến mình ngây ngất mà thôi.
– Xin lỗi hai vị nhiều.
Ông Lâm nói giọng chân thành.
– Đây chỉ là do sự cố hệ thống điện, mong hai bác thông cảm ạ.
Gia Kỳ tiếp lời.
– Thôi chúng tôi đi về.
Ông Kim khoác vai vợ mình đứng dậy, nét mặt không khác gì so với lúc nãy, khó chịu.
– Về thôi con gái.
Bà Kim đẩy nhẹ vai Kim Nhã.
– Ba mẹ về trước đi, con muốn gặp Gia Ngọc nói chuyện.
Kim Nhã mĩm cười nói, cô không hề muốn đi về bây giờ chút nào.
– Vậy thì để Kim Nhã ở lại nói chuyện với Gia Ngọc. Tôi sẽ cho người đưa hai người về.
Trong lòng ông Lâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe Kim Nhã nói vậy.
– Để tôi tiễn hai người.
Ông Lâm tiễn ông Kim và bà Kim đi ra cổng. Còn Kim Nhã thì được người giúp việc dẫn đến phòng Gia Ngọc.
Cô nàng đi theo sau người giúp việc đi tận vào trong rừng thông, không gian u ám, sương mù mờ mờ ảo khiến cho cô cảm giác ớn lạnh tận sóng lưng và sợ hãi.
– Cậu chủ các người ở trong rừng như thế này sao?
Kim Nhã nói giọng run bần bật.
– Vâng. Kể cả chúng tôi cũng vậy, đều sợ hãi khi đến đó.
Một người giúp việc nói.
– Thôi kệ, có sợ nhưng gặp Gia Ngọc là được rồi.
Tại gian nhà kính:
Gia Ngọc cho Di thở khí oxi và truyền dịch. Cậu kiểm tra huyết áp và tim mạch cho nhỏ, giờ đã ổn hơn nhiều. Cậu hất nhẹ phần tóc mái nhỏ qua và đặt lên trán nhỏ một nụ hôn. Dường như cái cảm giác cô đơn trong cậu bao lâu nay gần như biến mất từ ngày có Di. Cậu đã từng nghĩ rằng cái khái niệm yêu thương sẽ không bao giờ tồn tại chỉ đơn giản là sống trong sự đơn và điều đó là hiện hữu. và trong tấm trí cậu bây giờ chỉ duy nhất hình ảnh người con gái mà cậu thật sự yêu. Cậu không quan tâm bắt cứ thứ gì đang xảy ra và càng không thể để căn bệnh quái ác kia cướp đi Di từ tay cậu.
Gia Ngọc kéo chăn đắp lại cho Di và đi tới chổ tử bảo quản dung dịch. Cậu mở tủ ra và lấy mẫu máu của mình ra xem kết quả. Máu trong lọ màu đỏ đã lắng xuống và màu vàng nổi lên đó chính là huyết tương. Cậu gạt lấy phần huyết tương cho vào ống nghiệm và đi đến cho vào kính hiển vi quan sát. Màn ảnh hiện lên trên máy tính.
Thật sự viên nang ấy nằm trong huyết tương và chứa chất julio- 1 tái sinh những tiểu cầu mới. Cậu đưa mẫu máu của Di hòa trộn với phần huyết tương đó và tiếp tục quan sát. Những viên tiểu cầu bị vỡ đang dần tái tạo lại.
– Thành công.
Gia Ngọc vui mừng thầm trong tâm trí. Cậu vội lấy huyết tương cho vào ống tiêm và đi lại chỗ Di tiêm vào ống truyền dịch.
– Nó sẽ không còn đau nữa.
Cậu nắm chặt tay Di và cảm nhận sự ấm áp. Cậu biết điều trị căn bệnh này cho Di phải mất thời gian dài thì thực sự mới dứt hẳn. một ngày cần đến hai ống huyết tương nhỏ như ống tiêm vậy, cho vào nước lọc khuấy đều rồi uống. Và cậu cũng biêt để lấy được huyết tương thì cần có máu, để máu có được viên nang tái tạo tiểu thì phải tiêm thuốc julio- 01. Một loại thuốc giảm đề kháng cơ thể, suy giảm thể lực cộng với sự lấy máu thì không còn khỏe mạnh như lúc trước nữa.
– Vì em tôi sẽ làm tất cả.
“Reng… reng…”
Tiếng chuông báo ở tầng trệt.
Gia Ngọc nghe được vội đi ra khỏi phòng, xuống tầng trệt xem có chuyện gì không.
Kim Nhã mở cửa bước vào, một không gian tối tăm chỉ có một chút ánh sáng từ ngọn đèn xanh nhỏ trên tường phản lại. Xung quanh sàn phủ đầy sương nhân tạo, lạnh lẽo vô cùng. Cô nàng thấy có chiếc laptop đang phát sáng đặt trên bàn, tò mò đi lại. Những ngón tay lướt trên bàn phím và khám phá. Đâu dễ dàng để mở mọi ứng dụng trong máy tính vì nó đã bị khóa tất cả. Cô bực bội nhấn tứ tung trên bàn phím và nhấn phải nút gì đó. Bất chợt điện mở.
Kim Nhã giật mình ngã ra sau và hét lên, nhìn về phía cầu thang, một người con trai đang đứng xỏ tay vào túi quần, vẻ mặt lạnh tanh đến sợ, ánh mắt đen huyền sắc lạnh pha sự tức giận.
– Ra ngoài.
Cậu gằn giọng.
Kim Nhã định thần lại, đứng dậy, chỉnh chu quần áo.
– Làm giật cả mình. Thì ra cậu sống ở chốn rừng hoang vu này sao?
Cô nàng nói rồi đi lại ngồi phịch xuống ghế sofa và tiếp tục nói:
– Qủa là một con người kì lạ.
– Biến.
Cậu gầm giọng chứa rõ sự giận dữ.
– Chậc, cậu có vẻ là rất khó tính. Hình như cậu rất thích hoa hồng thì phải, nhìn đâu cũng thấy, đã vậy còn trồng nguyên một rừng hoa hồng đỏ luôn.
Kim Nhã vừa nói vừa mỉm cười với điệu bộ thích thú với tích cách lạnh lùng của Gia Ngọc. Cô nhặt lấy cành hoa hồng đỏ trên bàn đưa lên mũi ngửi rồi đứng dậy đi lại gần chỗ Gia Ngọc đang đứng, sát mặt cậu chỉ cách vài centi rồi ngắt cánh hoa hồng tung lên trước mặt cậu và quàng tay lên cổ Gia Ngọc áp sát tới rồi với nhẹ giọng nói:
– Tôi thích cậu, thích con người cậu, thích những gì xung quanh cậu.
Gia Ngọc xiết chặt tay cố kìm nén tức giận đang bộc phát, cậu nắm lấy vạt áo cô kéo mạnh và đẩy ra ngoài cửa một cách phủ phàng rồi quay người định đi vào trong nhưng chợt khựng lại vì bị cô ôm chặt lấy từ phía sau. Kim Nhã không chịu từ bỏ mà vẫn tiếp tục lấn tới.
“Choang.”
Bình dịch rơi xuống vỡ tan tành, mảnh vở văn tứ tung, dung dịch bắn tung tóe khắp sàn. Ánh mắt socola đặc nhìn hai người họ chỉ là sự vô cảm không một chút cảm xúc. Di không quan tâm trước mặt mình đang diễn ra những gì, ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ.
Gia Ngọc vội đẩy Kim Nhã ra và nhưng tay cô vẫn nắm chặt lấy cổ tay của cậu. Và chợt cô buông tay ra vì cảm thấy tê khắp người như có một luồng điện truyền vào, máu từ mũi chảy dọc xuống.
– Tiểu thư cô làm sao vậy?
Quản Lý của Kim Nhã đi vào, thấy vậy vội lo lắng hỏi và đỡ cô. Theo sau có hai tên vệ sĩ đi cùng.
– Tôi đau lắm.
Kim Nhã nói giọng đau đớn.
Ngay lập tức quản lý của cô nhìn về phía Gia Ngọc với ánh mắt nghi ngờ. Cậu chỉ đưa ánh mắt sắc lạnh và thái độ khinh bỉ của mình nhìn anh ta.
– Cậu đã làm gì tiểu thư của chúng tôi?
Anh ta gằn giọng nói.
Đáp lại lời ông ta chỉ là sự im lặng. Và sự im lặng đó cũng là câu trả lời, nó luôn là đỉnh cao của sự khinh bỉ. Cậu quay lưng đi vào trong để lại đằng sau là sự tức giận của tên quản lý. Anh ta chỉ biết nhẫn nhịn rồi đưa Kim Nhã nhanh chóng rời khỏi đây. Cánh cửa tự động đóng chặt lại.
Di vẫn ngồi nhặt một cách từ từ và chậm rãi, trong đầu nhỏ đang suy tính đến một chuyện nào đó nhưng có vẻ là khó thực hiện. Con đường suy nghĩ đang chạy trong đầu thì bất chợt bị gián đoạn vì Gia Ngọc đi tới khụy xuống nhìn nhỏ.
– Dừng tay và lên phòng đi.
Cậu trầm giọng nói, ánh mắt nhìn nhỏ có chút lo lắng.
– Đừng quan tâm.
Di trả lời giọng băng lãnh, nhíu mày khó chịu.
Ánh sáng từ chiếc đèn trần phản xuống mảnh vỡ khiến nhỏ cảm thấy chói mắt và bực tức trong người.
– Tắt điện.
Di gằn giọng.
– Tại sao?
– Không phải anh ghét ánh sáng lắm sao, mau tắt đi.
Di vẫn nói giọng vừa rồi, thái độ ngang ngược và khác thường.
– Nói với giọng như vậy là sao?
Gia Ngọc cảm thấy có chút bực tức trước thái độ của Di.
– Anh im đi.
Di tiếp tục dùng giọng nói đó với cậu.
– Giận chuyện vừa rồi?
– Đã bảo là im đi rồi mà?
Vẻ tức giận hiện rõ trên mặt Di vì cậu đang làm cản trở dòng suy nghĩ của nhỏ. Đôi mắt sắc lạnh nhìn trừng cậu.
– Lên phòng nghỉ ngơi.
Gia Ngọc nắm lấy tay của Di, dừng lại việc Di đang làm nhưng vô tình đã làm ngón tay nhỏ bị mảnh vỡ cứa vào một đường dài, nó hở miệng và chảy máu. Nét mặt nhỏ nhăn lại vì cái đau đột ngột vội thụt tay lại và đẩy mạnh Gia Ngọc ra.
– Phiền phức.
Gia Ngọc đứng phắt dậy, ánh mắt đen huyền sắc lẽm nhìn nhỏ, vứt đi sự quan tâm nhất thời và thay vào đó là con giận.
– Ừ, phiền phức.
Dứt lời, cậu đi lại chỗ ghế sofa ngồi phịch xuống và mở laptop ra tiếp tục công việc của mình đang còn dở dang. Điện trong phòng bổng chốc tắt hẳn đi chỉ le lói thứ ánh sáng xanh chiếc đèn lép trên tường. Vì đây là điện cảm biến nó có thể tự tắt mà không cần sự đụng chạm của bàn tay con người.
…
Sân bay quốc tế LH:
Từ trên chiếc xe taxi, một cô gái mặc bộ váy maxi màu đen bước xuống, mái tóc màu hạt dẻ bay lòa xòa trong gió, mang chiếc kính râm che đi ánh mắt bí ẩn cùng với chiếc mũ vành rộng bước đi vào trong sân bay.
– Ông nội.
– Sona, cháu yêu của ta.
Một người đàn ông trung niên mặc bộ vest đen, đội chiếc mũ panama đen đi tới ôm cô vào lòng một cách vui vẻ. Theo sau là một tên vệ sĩ cuối đầu lịch sự chào.
– Rose, sao nó không tới cùng cháu?
Ông buông thả nhẹ nhỏ ra và hỏi.
– Rose không tới được vì bị một số cản trở nên không thể tới đón ông nội.
– Chúng ta về thôi.
Họ cùng nhau rời khỏi sân bay bước lên chiếc xe limousine đi. Và mọi góc cạnh trong sân bay này, những chiếc máy ảnh kĩ thuật số chụp liên tục không ngừng nghỉ.
…
/71
|