Sau khi rời khỏi nhà thờ, Gia Ngọc đi đến chỗ công viên theo lời hẹn trước đó. Theo lời anh trai, cậu đến để giải quyết một phi vụ truy sát.
Tại công viên XU:
Gia Kỳ cùng với những tên vệ sĩ đã tới chỗ công viên. Gia Kỳ ngồi yên vị trong chiếc xe hơi màu đen, rút chiếc điện thoại ra gọi điện.
– Alo…
– Tôi đã đến công viên XU.
– Giờ hãy đi đến cổng số một, đi thẳng về hướng Nam. Sau khi cậu đi vô rồi, tôi sẽ ra gặp cậu.
Nghe xong, cậu tắt máy và đi theo lời chỉ dẫn.
– Giờ đến phần của con.
Một người con trai ngồi bên cạnh nghị viên Pathauy, khoác mũ choàng lên đầu, đeo kính râm và cầm khẩu súng dài màu đen, bước ra khỏi xe và chuẩn bị thực hiện mục tiêu.
Gia Kỳ và những tên vệ sĩ đã đi tới cổng số một theo yêu cầu nhưng không thấy bất kì một ai.
– Sao ông ta chưa ra?
– Đợi đi.
Trong lúc chờ đợi thì ở phía khác, một nam thanh niên đang đứng khuất sau góc tường, giơ khẩu súng nhắm thẳng vào Gia Kỳ, ngón trỏ chuẩn bị bóp cò thì chợt dừng lại vì có kẻ cản trở.
– Sao giờ này mày mới tới?
Gia Kỳ gằn giọng nói.
Gia Ngọc không nói gì, mang bao tay màu đen vào và cầm khẩu súng bóp “cành…cạch”, kéo sụp mũ lưỡi trai xuống che đi gần nửa khuôn mặt.
– Gia Ngọc… kế hoạch thất bại rồi, mau ra mặt thôi con trai.
Nam thanh niên ấy bước ra cùng nghị viên Pathauy và những tên vệ sĩ bước ra.
– Chào, hai cậu con trai của ông trùm tổ chức CMI.
– Cuối cùng thì ông cũng chịu xuất hiện sao?
Gia Kỳ lên tiếng.
– Cảm ơn cậu Gia Ngọc rất nhiều, vì bây giờ tôi đã có thể sỡ hữu trong tay bản sao 2WW này… Haha…
Ông ta nói và cười một cách khinh bỉ.
– Tôi không chỉ sở hữu bản sao này mà còn độc chiếm một số cổ phần lớn trong các tập đoàn mà ba cậu đang sở hữu.
Ông ta tiếp lời.
– Vậy ông hẹn chúng tôi ra đây để làm gì?
– Để loại bỏ kẻ tài giỏi.
Ngay lập tức cậu thanh niên đứng bên cạnh nghị viên giơ súng lên chỉa thẳng về phía đối phương. Và cũng như vậy, Gia Ngọc cũng giơ súng lên cùng một lúc.
– Tại sao ông lại có được bản thảo đó chứ?
Gia Kỳ gặn hỏi.
– Ha ha… được thôi tôi sẽ nói cho các cậu biết. Chắc cậu Gia Ngọc đây cũng không ngờ rằng có lúc mình bị phản bội bởi một người tin tưởng nhất phải không?
Ông ta vừa nói vừa cười nhạt.
– Đến lúc ra mặt rồi.
Cậu thanh niên ấy tháo mắt kính và kéo mũ xuống khiến cho đối phương phải ngạc nhiên.
– Minh Anh.
Gia Ngọc chợt lên tiếng.
– Bất ngờ lắm phải không?… Ha ha.
Nghị viên cười lớn.
– Tại sao lại là nó chứ? Chuyện này mà để ba biết được thì không xong đâu. Gia Ngọc xử nó luôn đi.
Gia Kỳ ra lệnh cho em trai mình.
– Giết chết bọn chúng đi.
Nghị viên cũng ra lệnh cho bên mình ra tay. Những tên vệ sĩ đều cầm súng bóp cò cành cạch, chuẩn bị ra tay thì Minh Anh lên tiếng:
– Khoan.
– Sao vậy? Sao không ra tay đi?
Nghị viên quay sang nhìn Minh Anh.
– Tôi sẽ ra tay nhưng hãy để tôi nói vài điều.
– Được rồi, nhanh đi.
Những tên vệ sĩ đều hạ súng xuống.
Minh Anh nhìn về phía Gia Ngọc.
– Mày đang giận tao lắm phải không? Thật ra tao là một gián điệp vào tổ chức CMI để đánh cắp dữ liệu và mọi thông tin liên quan đến chính trị kinh tế. Giờ tao không phải là bạn của mày nữa mà là một kẻ thù.
– Đừng nói nhiều nữa, mau ra tay đi.
Gia Ngọc gằn giọng và chỉa họng súng về phía cậu.
– Đã đến lúc phải chết.
Minh Anh vừa dứt lời, cả hai bên đều xả súng kịch liệt. Và rồi cũng sẽ có kẻ thua cuộc và kẻ thắng cuộc.
“Pằng… pằng… pằng…”
Những phát đạn liên hồi, những vũng máu tươi thắm đỏ đầy khuôn viên, những cái xác lăn lóc, cả hai bên đều đối đầu nhau quyết liệt, ngoại trừ hai người thanh niên vẫn đứng yên và chỉa súng vào nhau.
– Giết đi.
Gia Ngọc nói giọng dứt khoát và tự hạ súng rơi xuống đất, vẻ mặt vẫn lạnh toát.
– Tao xin lỗi.
Minh Anh nói, rồi tự đưa súng chỉa thẳng vào thái dương và:
– Vĩnh biệt, người bạn tốt của tao.
“Pằng.”
Một nụ cười nở trên môi của một sự thoả mãn và nỗi đau mà cậu chịu đựng. Cậu ngã phịch xuống đất, máu từ đầu chảy ra nhiều thành vũng. Gia Ngọc vội chạy lại, nâng đầu cậu lên, vẻ mặt từ lạnh lùng chuyển sang sự lo lắng.
– Tại sao làm vậy?
– Xin… lỗi…
– Đừng.
Cậu ráng nói hai từ cuối cùng trong hơi thở yếu ớt, ánh mắt chợt nhắm lại và nghiêng đầu qua một bên trong sự ra đi mãi mãi, cậu đã đi đến một nơi thật xa, một nơi thật sự cậu cảm thấy bình yên.
– Con trai của ba…
Ông nghị viên hốt hoảng khi chứng kiến con trai mình tự giết chính mình.
Gia Ngọc xiết chặt tay tạo thành nấm đấm và hiện rõ sự hối hận trong ánh mắt đen huyền lạnh lẽo. Cậu cầm lấy khẩu súng đứng vùng dậy và bắn ông ta liên hồi cho đến viên đạn cuối cùng.
Và tất cả đều đã kết thúc, không ai được lợi ích gì chỉ đem lại sự mất mát và đau thương.
…
Nơi an tán:
Minh Anh được chôn cất trên đồi cỏ xanh với một khoảng trời bao la rộng lớn, gió thổi vi vu cuốn theo những chiếc lá khô, không khí ảm đạm bao trùm lấy cả không gian bất tận này.
Hoàng Duy đặt bó hoa đồng tiền màu đỏ xuống gần tấm bia.
– Tại sao lại như vậy, mày đi không nói tao lời nào, mày có phải là bạn của tao không?
Duy gằn giọng nói, vẻ mặt thoáng buồn.
Gia Ngọc im lặng và đang tự trách bản thân mình. Cậu nghĩ Minh Anh chết là lỗi do cậu.
Cả hai đứng một lúc rồi rời khỏi đây. Và ở nơi đó, một bóng dáng người thanh niên mờ ảo đang đứng nhìn về hướng họ đi.
…
– Di… Anh Minh Anh chết rồi…
Kiều Vy chạy vào nói với giọng hốt hoảng.
“Choang.”
Lọ hoa trên tay Di rớt xuông vỡ toan, nhỏ vội guồng chân chạy đi. Vy cũng chạy theo.
Di và Vy đều nhanh chóng chạy tới đồi nơi Minh Anh an nghỉ.
Vừa tới nơi, hai nhỏ đều thở hổn hển, Di ngồi phịch xuống gần bia, những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhỏ đưa tay lên sờ lấy tấm ảnh trên bia.
– Thì ra đây là thế giới mà anh nói với Di sao?
Di nói giọng nghẹn lại.
– Tại sao lại như thế chứ…
– Thôi đừng buồn, tất cả đều đã xảy ra rồi không thể thay đổi được.
– Minh Anh, Di yêu anh.
Di nói rõ từng chữ chân thành từ đáy lòng và thật sự trong lòng nhỏ bây giờ hoàn toàn trống trãi.
Bóng dáng người con tai mờ mờ ảo ảo ấy vuốt nhẹ lên mái tóc đỏ trầm ấy và mỉm cười tan biến theo làn gió bay đi.
– Vĩnh biệt người anh trai tốt của Vy. Chúa sẽ luôn bảo vệ anh.
Tại công viên XU:
Gia Kỳ cùng với những tên vệ sĩ đã tới chỗ công viên. Gia Kỳ ngồi yên vị trong chiếc xe hơi màu đen, rút chiếc điện thoại ra gọi điện.
– Alo…
– Tôi đã đến công viên XU.
– Giờ hãy đi đến cổng số một, đi thẳng về hướng Nam. Sau khi cậu đi vô rồi, tôi sẽ ra gặp cậu.
Nghe xong, cậu tắt máy và đi theo lời chỉ dẫn.
– Giờ đến phần của con.
Một người con trai ngồi bên cạnh nghị viên Pathauy, khoác mũ choàng lên đầu, đeo kính râm và cầm khẩu súng dài màu đen, bước ra khỏi xe và chuẩn bị thực hiện mục tiêu.
Gia Kỳ và những tên vệ sĩ đã đi tới cổng số một theo yêu cầu nhưng không thấy bất kì một ai.
– Sao ông ta chưa ra?
– Đợi đi.
Trong lúc chờ đợi thì ở phía khác, một nam thanh niên đang đứng khuất sau góc tường, giơ khẩu súng nhắm thẳng vào Gia Kỳ, ngón trỏ chuẩn bị bóp cò thì chợt dừng lại vì có kẻ cản trở.
– Sao giờ này mày mới tới?
Gia Kỳ gằn giọng nói.
Gia Ngọc không nói gì, mang bao tay màu đen vào và cầm khẩu súng bóp “cành…cạch”, kéo sụp mũ lưỡi trai xuống che đi gần nửa khuôn mặt.
– Gia Ngọc… kế hoạch thất bại rồi, mau ra mặt thôi con trai.
Nam thanh niên ấy bước ra cùng nghị viên Pathauy và những tên vệ sĩ bước ra.
– Chào, hai cậu con trai của ông trùm tổ chức CMI.
– Cuối cùng thì ông cũng chịu xuất hiện sao?
Gia Kỳ lên tiếng.
– Cảm ơn cậu Gia Ngọc rất nhiều, vì bây giờ tôi đã có thể sỡ hữu trong tay bản sao 2WW này… Haha…
Ông ta nói và cười một cách khinh bỉ.
– Tôi không chỉ sở hữu bản sao này mà còn độc chiếm một số cổ phần lớn trong các tập đoàn mà ba cậu đang sở hữu.
Ông ta tiếp lời.
– Vậy ông hẹn chúng tôi ra đây để làm gì?
– Để loại bỏ kẻ tài giỏi.
Ngay lập tức cậu thanh niên đứng bên cạnh nghị viên giơ súng lên chỉa thẳng về phía đối phương. Và cũng như vậy, Gia Ngọc cũng giơ súng lên cùng một lúc.
– Tại sao ông lại có được bản thảo đó chứ?
Gia Kỳ gặn hỏi.
– Ha ha… được thôi tôi sẽ nói cho các cậu biết. Chắc cậu Gia Ngọc đây cũng không ngờ rằng có lúc mình bị phản bội bởi một người tin tưởng nhất phải không?
Ông ta vừa nói vừa cười nhạt.
– Đến lúc ra mặt rồi.
Cậu thanh niên ấy tháo mắt kính và kéo mũ xuống khiến cho đối phương phải ngạc nhiên.
– Minh Anh.
Gia Ngọc chợt lên tiếng.
– Bất ngờ lắm phải không?… Ha ha.
Nghị viên cười lớn.
– Tại sao lại là nó chứ? Chuyện này mà để ba biết được thì không xong đâu. Gia Ngọc xử nó luôn đi.
Gia Kỳ ra lệnh cho em trai mình.
– Giết chết bọn chúng đi.
Nghị viên cũng ra lệnh cho bên mình ra tay. Những tên vệ sĩ đều cầm súng bóp cò cành cạch, chuẩn bị ra tay thì Minh Anh lên tiếng:
– Khoan.
– Sao vậy? Sao không ra tay đi?
Nghị viên quay sang nhìn Minh Anh.
– Tôi sẽ ra tay nhưng hãy để tôi nói vài điều.
– Được rồi, nhanh đi.
Những tên vệ sĩ đều hạ súng xuống.
Minh Anh nhìn về phía Gia Ngọc.
– Mày đang giận tao lắm phải không? Thật ra tao là một gián điệp vào tổ chức CMI để đánh cắp dữ liệu và mọi thông tin liên quan đến chính trị kinh tế. Giờ tao không phải là bạn của mày nữa mà là một kẻ thù.
– Đừng nói nhiều nữa, mau ra tay đi.
Gia Ngọc gằn giọng và chỉa họng súng về phía cậu.
– Đã đến lúc phải chết.
Minh Anh vừa dứt lời, cả hai bên đều xả súng kịch liệt. Và rồi cũng sẽ có kẻ thua cuộc và kẻ thắng cuộc.
“Pằng… pằng… pằng…”
Những phát đạn liên hồi, những vũng máu tươi thắm đỏ đầy khuôn viên, những cái xác lăn lóc, cả hai bên đều đối đầu nhau quyết liệt, ngoại trừ hai người thanh niên vẫn đứng yên và chỉa súng vào nhau.
– Giết đi.
Gia Ngọc nói giọng dứt khoát và tự hạ súng rơi xuống đất, vẻ mặt vẫn lạnh toát.
– Tao xin lỗi.
Minh Anh nói, rồi tự đưa súng chỉa thẳng vào thái dương và:
– Vĩnh biệt, người bạn tốt của tao.
“Pằng.”
Một nụ cười nở trên môi của một sự thoả mãn và nỗi đau mà cậu chịu đựng. Cậu ngã phịch xuống đất, máu từ đầu chảy ra nhiều thành vũng. Gia Ngọc vội chạy lại, nâng đầu cậu lên, vẻ mặt từ lạnh lùng chuyển sang sự lo lắng.
– Tại sao làm vậy?
– Xin… lỗi…
– Đừng.
Cậu ráng nói hai từ cuối cùng trong hơi thở yếu ớt, ánh mắt chợt nhắm lại và nghiêng đầu qua một bên trong sự ra đi mãi mãi, cậu đã đi đến một nơi thật xa, một nơi thật sự cậu cảm thấy bình yên.
– Con trai của ba…
Ông nghị viên hốt hoảng khi chứng kiến con trai mình tự giết chính mình.
Gia Ngọc xiết chặt tay tạo thành nấm đấm và hiện rõ sự hối hận trong ánh mắt đen huyền lạnh lẽo. Cậu cầm lấy khẩu súng đứng vùng dậy và bắn ông ta liên hồi cho đến viên đạn cuối cùng.
Và tất cả đều đã kết thúc, không ai được lợi ích gì chỉ đem lại sự mất mát và đau thương.
…
Nơi an tán:
Minh Anh được chôn cất trên đồi cỏ xanh với một khoảng trời bao la rộng lớn, gió thổi vi vu cuốn theo những chiếc lá khô, không khí ảm đạm bao trùm lấy cả không gian bất tận này.
Hoàng Duy đặt bó hoa đồng tiền màu đỏ xuống gần tấm bia.
– Tại sao lại như vậy, mày đi không nói tao lời nào, mày có phải là bạn của tao không?
Duy gằn giọng nói, vẻ mặt thoáng buồn.
Gia Ngọc im lặng và đang tự trách bản thân mình. Cậu nghĩ Minh Anh chết là lỗi do cậu.
Cả hai đứng một lúc rồi rời khỏi đây. Và ở nơi đó, một bóng dáng người thanh niên mờ ảo đang đứng nhìn về hướng họ đi.
…
– Di… Anh Minh Anh chết rồi…
Kiều Vy chạy vào nói với giọng hốt hoảng.
“Choang.”
Lọ hoa trên tay Di rớt xuông vỡ toan, nhỏ vội guồng chân chạy đi. Vy cũng chạy theo.
Di và Vy đều nhanh chóng chạy tới đồi nơi Minh Anh an nghỉ.
Vừa tới nơi, hai nhỏ đều thở hổn hển, Di ngồi phịch xuống gần bia, những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhỏ đưa tay lên sờ lấy tấm ảnh trên bia.
– Thì ra đây là thế giới mà anh nói với Di sao?
Di nói giọng nghẹn lại.
– Tại sao lại như thế chứ…
– Thôi đừng buồn, tất cả đều đã xảy ra rồi không thể thay đổi được.
– Minh Anh, Di yêu anh.
Di nói rõ từng chữ chân thành từ đáy lòng và thật sự trong lòng nhỏ bây giờ hoàn toàn trống trãi.
Bóng dáng người con tai mờ mờ ảo ảo ấy vuốt nhẹ lên mái tóc đỏ trầm ấy và mỉm cười tan biến theo làn gió bay đi.
– Vĩnh biệt người anh trai tốt của Vy. Chúa sẽ luôn bảo vệ anh.
/71
|