Di đang ngồi chơi với những cành hoa hồng ở ban công, còn Minh Anh thì đang tập trung vào công việc nghiên cứu của mình. Di chơi rất vui vẻ, hiện lên sự hồn nhiên không phải sự băng giá như ngày nào. Cậu tuy làm việc nhưng vẫn nhìn Di, chỉ cần nhìn thấy nhỏ vui thì cậu cũng vui không cần lo nghĩ gì nhiều.
Vy trở về với tâm trạng không được vui.
– Chào anh Minh Anh, em về rồi.
– Về rồi sao, em đi đâu cả ngày qua vậy?
Minh Anh lo lắng hỏi.
– Em ghé vài chỗ đó mà. Trả anh chiếc thẻ.
Vy đi lại đưa thẻ cho Minh Anh rồi ra ngoài ban công ngồi nói chuyện với Di.
– Đang buồn.
– Hai… Chỉ có Di mới hiểu được mình.
– Hãy xem những lời nói đó như những bông hoa bồ công anh bay đi mãi mãi.
– Cảm ơn đã an ủi mình. Mà Di này, sau khi thực hiện được ý muốn mình sẽ trở về nơi mình đã sinh ra và lớn lên.
– Nơi nào?
– Một nơi có hoa anh đào nở và là nơi nhìn thấy mặt trời đầu tiên.
– Đừng đến nơi đó mà hãy đến Thuỵ Sỹ.
– Tại sao?
– Không lẽ Vy định bỏ mình đi?
– Không đâu.
– Vậy hãy đến Thuỵ Sỹ.
– Được rồi, nhưng mà mình không ở với Di lâu được vì Di còn phải có chồng nữa chứ.
Vy cười. Di im lặng không nói gì.
…
Ở khu quản lý sát thủ, Duy đang đánh kiếm Nhật với Minh Anh trong trang phục của Nhật Bản và thanh kiếm tre. Hai người họ đánh qua đánh lại với sự chứng kiến của bao sát thủ khác và người thầy tên là Toya, người cùng huấn luyện với Duy và Minh Anh.
Duy có gì đó không tập trung, cậu liên tục bị Minh Anh đánh phải.
– Duy, mày có sao không vậy, sao không ra chiêu đi?
Duy nắm chặt lại kiếm và chuẩn bị tư thế ra tay.
– Tiếp tục đi.
Cheng… chép… chép… tiếng kiếm liên tục vang lên. Những pha đánh đẹp mắt giữa hai sát thủ máu lạnh.
– Tôi ghét những người có hai tấm mặt nạ như anh và anh là thằng tồi.
Câu nói này lại vang vản lên trong tâm chí của Duy, khiến cậu không tập trung được và liên tục đánh trật. Từ trước đến giờ, chưa có ai dám nói cậu là một thằng tồi và rồi có một cô gái đã dám nói thế với cậu.
– Anh là một thằng tồi… anh là một thằng tồi… tồi… tồi…
“Keng”
– A…
Duy bị Minh Anh đánh mạnh vào cổ tay và làm rơi thanh kiếm xuống. Cậu ôm lấy cổ tay và nhăn mặt rất đau. Vì trong bộ môn đánh kiếm này chỉ cần một chiêu là giết được đối thủ, vì vậy các đòn đánh kiếm đạo thường nhằm vào những chỗ hiểm yếu trên cơ thể. Đó là chém vào đỉnh đầu, chém vào hông nơi giữa xương sườn và xương chậu, chém vào cổ tay và đâm vào cổ họng.
Minh Anh đang chỉa kiếm vào cổ họng Duy nhưng cậu nhanh chóng thả kiếm và vội đỡ Duy đứng dậy. Vì cậu tưởng Duy sẽ né đòn đánh của mình nhưng cậu đã không làm vậy mà đứng im như có gì đó khiến cậu không tập trung.
– Duy, mày sao không? Tại sao không lại đỡ đòn đánh chứ.
– Tao không sao đâu.
– Tay của mày bong gân rồi. Mày có chuyện nên không tập trung phải không?
Minh Anh lo lắng hỏi.
– Không có gì đâu. Mày ở lại tiếp tục đi, tao phải sang phòng Gia Ngọc để vẻ bản đồ gen người, mai còn nộp vào trường Đại học Taemin.
– Còn vết thương.
– Tao tự làm được.
…
9.00 giờ tối.
Gia Ngọc đang tập trung đứng vẽ một bản đồ phải gọi là cần độ chính xác cao, đòi hỏi sâu về kiến thức tốt và khả năng tư duy cao. Đó là bản đồ gen người mà cậu đã được tiếp nhận lại từ Duy không cần qua lớp học. Cậu phải bỏ thời gian ra để nhớ toàn bộ kiến thức có được từ tài liệu mà Duy mang từ trường về.
“Cạch.”
Tiếng cửa mở, Hoàng Duy bước vào và đi tới gần chỗ Gia Ngọc.
– Gia Ngọc, tao đến rồi. Xin lỗi, tao không cùng mày làm bài thực hành được.
– Nghỉ ngơi đi.
Gia Ngọc nói vói giọng trầm đặc, mắt không nhìn Duy mà chú mục vào đường đi của cây bút chì.
– Có gì không hiểu thì hỏi tao. Mà chắc mày cũng không cần.
Và cứ thế Gia Ngọc đứng vẽ mà không quan tâm đến công việc quản lý an ninh đang dồn dập trước mắt. Còn Duy thì đứng đó quan sát Gia Ngọc vẽ để có gì cùng hội ý.
…
Sáng 7.00 giờ.
Cuối cùng cũng đã xong, Gia Ngọc tựa vào ghế đệm ngồi thở nhẹ vì quá mỏi mệt còn Duy thì nằm dài trên ghế sofa đánh một giấc thật ngon. Họ đã thức trắng đêm để hoàn thành xong bản đồ gen người. Gia Ngọc mang bản đồ đặt lên trên bàn kính và đi vào trong phòng tắm.
Như mọi ngày, Di cùng với những người giúp việc đến phòng của cậu hai để dọn dẹp.
– Di, mình sẽ đi cùng bạn để dọn dẹp.
– Cũng được.
Di, Vy xách xô nước và cây lau nhà còn một vài người giúp việc thì mang đồ ăn đến.
Đến gian nhà kính, bước vào trong việc ai nấy làm.
Di và Vy cắm cúi lau và phải giữ sự im lặng hết mức vì Duy đang nằm ngủ ở đây.
Vy đi lại lau ở chỗ ghế sofa nơi Duy đang ngủ. Nhỏ nhìn cậu với ánh mắt của sự căm giận. Nhỏ nói thầm.
– Sẽ có lúc anh phải trả giá cho những lời nói mà anh xúc phạm đến tôi, kể cả vợ anh.
Di thấy bức ảnh người phụ nữ xinh đẹp, phúc hậu đang mỉm cười hạnh phúc nhưng bên cạnh lại là một cành hoa hồng đỏ đang héo tàn. Nhỏ đi lại rút một cành hoa hồng ở trong lọ tới chỗ bức ảnh. Nhỏ nhìn vào bức ảnh trong lòng cảm thấy có một nỗi buồn.
Nhỏ đưa tay lên sờ nhẹ trên nụ cười của người phụ nữ ấy nó khiến nhỏ nhớ lại thời còn thơ. Được nhìn thấy người mẹ cười, nhìn thấy người cha luôn ở bên cạnh nâng đỡ mỗi khi nhỏ gục ngã là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời của nhỏ. Nhưng giờ nó đã không tồn tại mà đã biến mất mãi mãi.
– Hạnh phúc là cho và sống vì người khác.
– Mỗi ngày con tặng mẹ một cành hoa hồng, mẹ sẽ cảm thấy ngày nào cũng có hạnh phúc.
Đó là những gì ghi trên bức ảnh.
– Cô thích hoa hồng, anh ấy cũng thích hoa hồng và cháu cũng vậy.
Di nói nhỏ và đặt hoa hồng bên cạnh bức ảnh.
Những người giúp việc mang khay thức ăn bỏ lên bàn làm việc, nhưng họ không biết họ đang đặt không đúng chỗ. Họ để khay thức ăn đè lên trên bản vẽ.
– Cậu hai cũng thật kì lạ, sơn hào hải vị cậu không bao giờ ăn mà đem bánh mì vào thì mới ăn, mà ăn còn không hết nữa.
Một người giúp việc nói.
– Cậu hai là như thế mà chỉ cần mỗi ngày là một lon nước revive với bánh mì là có thể sống qua ngày được rồi.
Một người giúp việc khác nói. Nói xong, cô ta bỏ khay có hai ly sữa xuống dưới bàn. Nhưng vì cứ lóng ngóng, cô ta đã vô tình làm đổ cả hai ly sữa lên trên bản đồ.
– Thôi chết rồi… làm sao đây?
Cô ta hốt hoảng, sợ hãi.
– Lần này, thì chết chắc rồi.
Di quay lại, thấy hai người giúp việc có vẻ hoảng sợ nên đi tới. Nhỏ thấy trên bàn có một tấm bản đồ bị sữa làm ướt nhẹp, loan màu ra khắp tờ giấy. Nhỏ cầm lấy ly rỗng lên.
Hai người giúp việc không biết xử trí sao nếu như để cậu hai biết được. Vừa lúc Gia Ngọc từ phòng tắm bước ra, hai người họ thấy được vội phắn đi mất hút mặc cho mọi chuyện có như thế nào thì trước hết phải lo bảo toàn tính mạng của mình trước đã.
– Vy, cái này hình như là bản đồ gen người thì phải, nó bị hỏng rồi.
Di gọi Vy.
Gia Ngọc nghe được vội đi tới, nhìn thấy tấm bản đồ thấm đầy sữa và loan màu, cậu quay sang nhìn Di, thấy nhỏ cầm trên tay cái ly rỗng, không cần lí do… Không một lời giải thích. Cậu vò nát tấm bản đồ vứt xuống sàn.
“Chát.”
Một cái tát giáng xuống mặt Di không một chút do dự, nhỏ ôm lấy gò má bỏng rát, ánh mắt socola đặc nhìn cậu, nước mắt đọng lại hoen mi.
– Biến hết đi!
Cậu gầm giọng nói với sự tức giận.
– Anh tát Di… đồ dối trá.
Di nói giọng nghẹn lại và quay người chạy nhanh ra khỏi đây. Vy thấy vậy cũng chạy theo nhỏ nhưng không quên để lại một câu nói ngắn gọn:
– Anh thật sự đã sai.
Gia Ngọc lúc này mới định thần lại mọi chuyện, cậu thật sự không biết mình đang làm gì vừa rồi, chỉ vì cơn nóng giận tức thời.
…
Di chạy thẳng về phòng Minh Anh, đóng chặt cửa lại, không cho bất cứ ai vào kể cả Vy.
– Di, mở cửa ra đi… không sao đó chứ?
Vy đập cửa, nói lớn, vẻ mặt lo lắng.
Không một câu trả lời.
Di cầm lọ hoa hồng trắng đi ra ban công ngồi phịch xuống như một người mất hồn.
– Di rất thích hoa hồng.
Nhỏ đặt lọ hoa xuống dưới sàn nhưng vô tình hất tay làm vỡ lọ hoa, khiến nước trong lọ văng tung toé. Nhỏ nhướn người nhặt lấy những cành hoa hồng. Nhỏ nhặt từng cành một cách chậm rãi, vẻ mặt vô cảm không có cảm xúc.
– A…
Đang nhặt thì vô tình bị mảnh vỡ đâm phải ngón trỏ, nhỏ giật mình rụt tay lại, thả những cành hoa hồng xuống. Từ chỗ bị vết thương ấy, đang chảy ra giọt máu đỏ tươi. Giọt máu ấy khiến cho tâm trí nhỏ lại hiện về một thứ gì đó gọi là đau thương, tàn ác liên quan đến máu tươi và chết chóc.
Di ấn mạnh ngón trỏ nơi bị đứt tay, ấn thật mạnh và máu cứ thế mà chảy loan xuống nguyên lòng bàn tay và nhỏ từng giọt xuống sàn. Di chợt cười nhạt, một nụ cười tà mị nhanh chóng tan biến. Nhỏ nhặt lấy mảnh vỡ lên, cứa vào lòng bàn tay, một đường dài và sâu khiến nó tứa ra máu thật nhiều.
Di nhặt lấy những cành hoa hồng lên và đưa phần tay mình vừa cứa nhuốm chúng. Nhỏ cười và cười, những hoa hồng trắng đang được nhuốm thành một màu đỏ bởi máu.
“Cạch.”
Tiếng cửa phòng mở, Gia Ngọc bước phòng Minh Anh. Cậu đến đây đã có sự cho phép của Minh Anh vì có một thứ cần lấy. Cậu đi tới bàn làm việc tìm xung quanh.
“Phào.”
Gió thổi mạnh đột ngột, làm những giấy tờ trên bàn bay tứ tung. Gia Ngọc vội cúi xuống nhặt chúng. Cậu đi ra ban công để nhặt lấy những tờ tài liệu thì thấy Di đang nằm co quắp dưới sàn với một vũng máu. Trên váy của nhỏ thấm nguyên một màu đỏ, những cành hoa hồng trắng cũng cứ thế mà đỏ bởi nó đã nhuốm bằng máu tươi.
Gia Ngọc vội chạy lại đỡ lấy Di lên, hất phần lọn tóc qua, vẻ mặt lo lắng.
– Di.
– Anh Gia Ngọc, hãy nắm lấy tay Di.
Di nói với giọng yếu ớt.
Cậu nắm chặt lấy tay đang dính đầy máu của nhỏ.
– Không… phải… Di… làm…
Nhỏ cố gắng nói ra từng chữ.
– Không… phải… Di… làm…
Nói rồi, Di ngất đi trong vòng tay của Gia Ngọc.
– Đừng…
Minh Anh trở về, thấy được vội chạy lại đẩy mạnh Gia Ngọc ra và bế xốc Di lên đi tới phòng y ngay tức khắc.
Gia Ngọc cảm thấy tim mình chợt nhói lên, chỉ biết đứng nhìn và nói hai chữ ngậm ngùi:
– Tôi sai rồi.
Vy trở về với tâm trạng không được vui.
– Chào anh Minh Anh, em về rồi.
– Về rồi sao, em đi đâu cả ngày qua vậy?
Minh Anh lo lắng hỏi.
– Em ghé vài chỗ đó mà. Trả anh chiếc thẻ.
Vy đi lại đưa thẻ cho Minh Anh rồi ra ngoài ban công ngồi nói chuyện với Di.
– Đang buồn.
– Hai… Chỉ có Di mới hiểu được mình.
– Hãy xem những lời nói đó như những bông hoa bồ công anh bay đi mãi mãi.
– Cảm ơn đã an ủi mình. Mà Di này, sau khi thực hiện được ý muốn mình sẽ trở về nơi mình đã sinh ra và lớn lên.
– Nơi nào?
– Một nơi có hoa anh đào nở và là nơi nhìn thấy mặt trời đầu tiên.
– Đừng đến nơi đó mà hãy đến Thuỵ Sỹ.
– Tại sao?
– Không lẽ Vy định bỏ mình đi?
– Không đâu.
– Vậy hãy đến Thuỵ Sỹ.
– Được rồi, nhưng mà mình không ở với Di lâu được vì Di còn phải có chồng nữa chứ.
Vy cười. Di im lặng không nói gì.
…
Ở khu quản lý sát thủ, Duy đang đánh kiếm Nhật với Minh Anh trong trang phục của Nhật Bản và thanh kiếm tre. Hai người họ đánh qua đánh lại với sự chứng kiến của bao sát thủ khác và người thầy tên là Toya, người cùng huấn luyện với Duy và Minh Anh.
Duy có gì đó không tập trung, cậu liên tục bị Minh Anh đánh phải.
– Duy, mày có sao không vậy, sao không ra chiêu đi?
Duy nắm chặt lại kiếm và chuẩn bị tư thế ra tay.
– Tiếp tục đi.
Cheng… chép… chép… tiếng kiếm liên tục vang lên. Những pha đánh đẹp mắt giữa hai sát thủ máu lạnh.
– Tôi ghét những người có hai tấm mặt nạ như anh và anh là thằng tồi.
Câu nói này lại vang vản lên trong tâm chí của Duy, khiến cậu không tập trung được và liên tục đánh trật. Từ trước đến giờ, chưa có ai dám nói cậu là một thằng tồi và rồi có một cô gái đã dám nói thế với cậu.
– Anh là một thằng tồi… anh là một thằng tồi… tồi… tồi…
“Keng”
– A…
Duy bị Minh Anh đánh mạnh vào cổ tay và làm rơi thanh kiếm xuống. Cậu ôm lấy cổ tay và nhăn mặt rất đau. Vì trong bộ môn đánh kiếm này chỉ cần một chiêu là giết được đối thủ, vì vậy các đòn đánh kiếm đạo thường nhằm vào những chỗ hiểm yếu trên cơ thể. Đó là chém vào đỉnh đầu, chém vào hông nơi giữa xương sườn và xương chậu, chém vào cổ tay và đâm vào cổ họng.
Minh Anh đang chỉa kiếm vào cổ họng Duy nhưng cậu nhanh chóng thả kiếm và vội đỡ Duy đứng dậy. Vì cậu tưởng Duy sẽ né đòn đánh của mình nhưng cậu đã không làm vậy mà đứng im như có gì đó khiến cậu không tập trung.
– Duy, mày sao không? Tại sao không lại đỡ đòn đánh chứ.
– Tao không sao đâu.
– Tay của mày bong gân rồi. Mày có chuyện nên không tập trung phải không?
Minh Anh lo lắng hỏi.
– Không có gì đâu. Mày ở lại tiếp tục đi, tao phải sang phòng Gia Ngọc để vẻ bản đồ gen người, mai còn nộp vào trường Đại học Taemin.
– Còn vết thương.
– Tao tự làm được.
…
9.00 giờ tối.
Gia Ngọc đang tập trung đứng vẽ một bản đồ phải gọi là cần độ chính xác cao, đòi hỏi sâu về kiến thức tốt và khả năng tư duy cao. Đó là bản đồ gen người mà cậu đã được tiếp nhận lại từ Duy không cần qua lớp học. Cậu phải bỏ thời gian ra để nhớ toàn bộ kiến thức có được từ tài liệu mà Duy mang từ trường về.
“Cạch.”
Tiếng cửa mở, Hoàng Duy bước vào và đi tới gần chỗ Gia Ngọc.
– Gia Ngọc, tao đến rồi. Xin lỗi, tao không cùng mày làm bài thực hành được.
– Nghỉ ngơi đi.
Gia Ngọc nói vói giọng trầm đặc, mắt không nhìn Duy mà chú mục vào đường đi của cây bút chì.
– Có gì không hiểu thì hỏi tao. Mà chắc mày cũng không cần.
Và cứ thế Gia Ngọc đứng vẽ mà không quan tâm đến công việc quản lý an ninh đang dồn dập trước mắt. Còn Duy thì đứng đó quan sát Gia Ngọc vẽ để có gì cùng hội ý.
…
Sáng 7.00 giờ.
Cuối cùng cũng đã xong, Gia Ngọc tựa vào ghế đệm ngồi thở nhẹ vì quá mỏi mệt còn Duy thì nằm dài trên ghế sofa đánh một giấc thật ngon. Họ đã thức trắng đêm để hoàn thành xong bản đồ gen người. Gia Ngọc mang bản đồ đặt lên trên bàn kính và đi vào trong phòng tắm.
Như mọi ngày, Di cùng với những người giúp việc đến phòng của cậu hai để dọn dẹp.
– Di, mình sẽ đi cùng bạn để dọn dẹp.
– Cũng được.
Di, Vy xách xô nước và cây lau nhà còn một vài người giúp việc thì mang đồ ăn đến.
Đến gian nhà kính, bước vào trong việc ai nấy làm.
Di và Vy cắm cúi lau và phải giữ sự im lặng hết mức vì Duy đang nằm ngủ ở đây.
Vy đi lại lau ở chỗ ghế sofa nơi Duy đang ngủ. Nhỏ nhìn cậu với ánh mắt của sự căm giận. Nhỏ nói thầm.
– Sẽ có lúc anh phải trả giá cho những lời nói mà anh xúc phạm đến tôi, kể cả vợ anh.
Di thấy bức ảnh người phụ nữ xinh đẹp, phúc hậu đang mỉm cười hạnh phúc nhưng bên cạnh lại là một cành hoa hồng đỏ đang héo tàn. Nhỏ đi lại rút một cành hoa hồng ở trong lọ tới chỗ bức ảnh. Nhỏ nhìn vào bức ảnh trong lòng cảm thấy có một nỗi buồn.
Nhỏ đưa tay lên sờ nhẹ trên nụ cười của người phụ nữ ấy nó khiến nhỏ nhớ lại thời còn thơ. Được nhìn thấy người mẹ cười, nhìn thấy người cha luôn ở bên cạnh nâng đỡ mỗi khi nhỏ gục ngã là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời của nhỏ. Nhưng giờ nó đã không tồn tại mà đã biến mất mãi mãi.
– Hạnh phúc là cho và sống vì người khác.
– Mỗi ngày con tặng mẹ một cành hoa hồng, mẹ sẽ cảm thấy ngày nào cũng có hạnh phúc.
Đó là những gì ghi trên bức ảnh.
– Cô thích hoa hồng, anh ấy cũng thích hoa hồng và cháu cũng vậy.
Di nói nhỏ và đặt hoa hồng bên cạnh bức ảnh.
Những người giúp việc mang khay thức ăn bỏ lên bàn làm việc, nhưng họ không biết họ đang đặt không đúng chỗ. Họ để khay thức ăn đè lên trên bản vẽ.
– Cậu hai cũng thật kì lạ, sơn hào hải vị cậu không bao giờ ăn mà đem bánh mì vào thì mới ăn, mà ăn còn không hết nữa.
Một người giúp việc nói.
– Cậu hai là như thế mà chỉ cần mỗi ngày là một lon nước revive với bánh mì là có thể sống qua ngày được rồi.
Một người giúp việc khác nói. Nói xong, cô ta bỏ khay có hai ly sữa xuống dưới bàn. Nhưng vì cứ lóng ngóng, cô ta đã vô tình làm đổ cả hai ly sữa lên trên bản đồ.
– Thôi chết rồi… làm sao đây?
Cô ta hốt hoảng, sợ hãi.
– Lần này, thì chết chắc rồi.
Di quay lại, thấy hai người giúp việc có vẻ hoảng sợ nên đi tới. Nhỏ thấy trên bàn có một tấm bản đồ bị sữa làm ướt nhẹp, loan màu ra khắp tờ giấy. Nhỏ cầm lấy ly rỗng lên.
Hai người giúp việc không biết xử trí sao nếu như để cậu hai biết được. Vừa lúc Gia Ngọc từ phòng tắm bước ra, hai người họ thấy được vội phắn đi mất hút mặc cho mọi chuyện có như thế nào thì trước hết phải lo bảo toàn tính mạng của mình trước đã.
– Vy, cái này hình như là bản đồ gen người thì phải, nó bị hỏng rồi.
Di gọi Vy.
Gia Ngọc nghe được vội đi tới, nhìn thấy tấm bản đồ thấm đầy sữa và loan màu, cậu quay sang nhìn Di, thấy nhỏ cầm trên tay cái ly rỗng, không cần lí do… Không một lời giải thích. Cậu vò nát tấm bản đồ vứt xuống sàn.
“Chát.”
Một cái tát giáng xuống mặt Di không một chút do dự, nhỏ ôm lấy gò má bỏng rát, ánh mắt socola đặc nhìn cậu, nước mắt đọng lại hoen mi.
– Biến hết đi!
Cậu gầm giọng nói với sự tức giận.
– Anh tát Di… đồ dối trá.
Di nói giọng nghẹn lại và quay người chạy nhanh ra khỏi đây. Vy thấy vậy cũng chạy theo nhỏ nhưng không quên để lại một câu nói ngắn gọn:
– Anh thật sự đã sai.
Gia Ngọc lúc này mới định thần lại mọi chuyện, cậu thật sự không biết mình đang làm gì vừa rồi, chỉ vì cơn nóng giận tức thời.
…
Di chạy thẳng về phòng Minh Anh, đóng chặt cửa lại, không cho bất cứ ai vào kể cả Vy.
– Di, mở cửa ra đi… không sao đó chứ?
Vy đập cửa, nói lớn, vẻ mặt lo lắng.
Không một câu trả lời.
Di cầm lọ hoa hồng trắng đi ra ban công ngồi phịch xuống như một người mất hồn.
– Di rất thích hoa hồng.
Nhỏ đặt lọ hoa xuống dưới sàn nhưng vô tình hất tay làm vỡ lọ hoa, khiến nước trong lọ văng tung toé. Nhỏ nhướn người nhặt lấy những cành hoa hồng. Nhỏ nhặt từng cành một cách chậm rãi, vẻ mặt vô cảm không có cảm xúc.
– A…
Đang nhặt thì vô tình bị mảnh vỡ đâm phải ngón trỏ, nhỏ giật mình rụt tay lại, thả những cành hoa hồng xuống. Từ chỗ bị vết thương ấy, đang chảy ra giọt máu đỏ tươi. Giọt máu ấy khiến cho tâm trí nhỏ lại hiện về một thứ gì đó gọi là đau thương, tàn ác liên quan đến máu tươi và chết chóc.
Di ấn mạnh ngón trỏ nơi bị đứt tay, ấn thật mạnh và máu cứ thế mà chảy loan xuống nguyên lòng bàn tay và nhỏ từng giọt xuống sàn. Di chợt cười nhạt, một nụ cười tà mị nhanh chóng tan biến. Nhỏ nhặt lấy mảnh vỡ lên, cứa vào lòng bàn tay, một đường dài và sâu khiến nó tứa ra máu thật nhiều.
Di nhặt lấy những cành hoa hồng lên và đưa phần tay mình vừa cứa nhuốm chúng. Nhỏ cười và cười, những hoa hồng trắng đang được nhuốm thành một màu đỏ bởi máu.
“Cạch.”
Tiếng cửa phòng mở, Gia Ngọc bước phòng Minh Anh. Cậu đến đây đã có sự cho phép của Minh Anh vì có một thứ cần lấy. Cậu đi tới bàn làm việc tìm xung quanh.
“Phào.”
Gió thổi mạnh đột ngột, làm những giấy tờ trên bàn bay tứ tung. Gia Ngọc vội cúi xuống nhặt chúng. Cậu đi ra ban công để nhặt lấy những tờ tài liệu thì thấy Di đang nằm co quắp dưới sàn với một vũng máu. Trên váy của nhỏ thấm nguyên một màu đỏ, những cành hoa hồng trắng cũng cứ thế mà đỏ bởi nó đã nhuốm bằng máu tươi.
Gia Ngọc vội chạy lại đỡ lấy Di lên, hất phần lọn tóc qua, vẻ mặt lo lắng.
– Di.
– Anh Gia Ngọc, hãy nắm lấy tay Di.
Di nói với giọng yếu ớt.
Cậu nắm chặt lấy tay đang dính đầy máu của nhỏ.
– Không… phải… Di… làm…
Nhỏ cố gắng nói ra từng chữ.
– Không… phải… Di… làm…
Nói rồi, Di ngất đi trong vòng tay của Gia Ngọc.
– Đừng…
Minh Anh trở về, thấy được vội chạy lại đẩy mạnh Gia Ngọc ra và bế xốc Di lên đi tới phòng y ngay tức khắc.
Gia Ngọc cảm thấy tim mình chợt nhói lên, chỉ biết đứng nhìn và nói hai chữ ngậm ngùi:
– Tôi sai rồi.
/71
|