Sáng:
Tất cả đều có mặt đầy đủ ở phòng ăn. Mấy người giúp việc đều nhanh tay làm việc, vừa làm vừa ngoảnh lại nhìn ba chàng trai đang ngồi đó.
Gia Ngọc là một người cực kì hiếm xuống phòng ăn để ăn sáng, chỉ chừng khi được Minh Anh và Hoàng Duy lôi đi.
– Đúng là muốn ăn sáng cùng mày thật khó.
Hoàng Duy nhìn cậu nói.
Đáp lại lời cậu chỉ là một sự im lặng.
Minh Anh nhìn xung quanh để Di và Vy đang làm việc ở đâu.
– Này, mày đang nhìn gì vậy?
– Không có gì đâu, mau ăn đi.
– Gia Ngọc, sao mày không gì vậy, một miếng cũng không được sao?
Minh Anh hỏi.
– Không thích.
Cậu trầm giọng trả lời, vớ lấy lon nước revive khui uống một hơi.
– Mày nghiện loại nước này sao?
Duy tiếp lời, miệng cười nhẹ.
– Nó vốn dĩ như vậy.
– Cậu Minh Anh, khu đào tạo sáng thủ có chuyện rồi ạ, bây giờ cậu hãy tới đó giải quyết đi.
Một tên vệ sĩ chạy vào, vẻ mặt hớt hãi.
– Được rồi, tôi đến ngay… thôi hai bọn mày tiếp tục đi, tao đi giải quyết công việc đây.
Dứt lời cậu kéo ghế đứng dậy đi khỏi đây.
– Gia Ngọc, lát nữa mày có đi đến trường đại học y Taemin không? Hôm nay học cấu trúc gen người, nghe nói là phải vẽ bản đồ ghen người sẽ rất khó.
– Bận. Có gì tryền đạt lại.
– Được rồi. Thôi tao đi đây. Biết là ba chúng ta ai cũng bận nhưng đều vì ước mơ cả.
– Ước mơ?
Cậu nói thầm và suy nghĩ một điều gì đó xa xôi.
…
– Làm tốt lắm.
Di nhẹ giọng nói.
– Có biết hôm qua mình gần mất cả cuộc đời người con gái không?
Vy nói với giọng đùa giỡn.
– Đã hơn ba tháng, chưa thực hiện được gì theo ý muốn.
– Đúng, hơn ba tháng trôi qua chúng ta chưa làm được gì cả, luôn bị cản trở.
– Vậy ý định ngay lúc đầu vào đây là một sai lầm sao?
– Đúng hay sai còn chưa biết được.
Di và Vy kết thúc cuộc nói chuyện rồi bước vào công việc sáng của mình. Vừa bước vào thì gặp hai ánh mắt sắc lạnh, vội cúi đầu chào rồi nhanh chóng bước đi. Bất chợt Di bị quản gia Kim Thùy lôi mạnh và bất quỳ xuống trước mặt Gia Ngọc.
– Mày quỳ đó cho tao, mày đợi mọi người làm xong rồi mới tới hả?
Chị ta quát lớn, trừng mắt nhìn Di.
Đổi lại cái nhìn quỷ dữ đó là ánh mắt socola đặc chứa một sự lóe sáng của một chiếc gai trong mắt Di.
Vy định đi lại chỗ Di nhưng bị Hoàng Duy chặn lại. Cậu bóp lấy cầm của Vy nâng lên, ánh mắt hằn sự tức giận.
– Một thứ ghê tởm.
– Anh…
Lời nói đó khiến Vy cứng họng.
– Coi bộ cô hay quyến rũ những người con trai cho cô một đêm như vậy. Bản thân cô…
Duy nói với giọng đểu cợt.
– Bản thân tôi chỉ tôi hiểu. Anh nghĩ sao thì tùy.
– Vậy tứt là bản thân cô là loại con gái đó… chậc…
Duy đẩy mạnh Vy ra và cho cô một lời nói phủ nhất đối với người con gái rồi đi:
– Thứ con gái ghê tởm.
Vy cắn răng chịu đựng, xiết chặt tay và trong đầu nhỏ hiện lên một suy nghĩ:
– Rồi sẽ có lúc anh sẽ biết được con người thật của tôi.
Vy đứng dậy đi đến chỗ Băng Di nhưng rồi lại bị lôi đi chỗ khác để làm việc.
Gia Ngọc vẫn ngồi yên đó, dán mắt vào chiếc Smartphone đang tập trung xem sự tăng giảm cổ phiếu của tập đoàn Hoàng Gia và số lượng hàng cấm buôn lậu từ nước ngoài. Cậu chẳng để tâm gì đến những thứ gì đang xảy ra ở xung quanh và cũng không biết sự có mặt của Di ở đây.
Những người giúp việc đang làm bánh, những chiếc khuôn nóng được lấy từ lò nướng ra, khói bay nghi ngút. Họ cẩn thận lấy từng chiếc khuôn ra bỏi vì nó còn đang đỏ.
Thùy nhìn vào những chiếc khuôn rồi liết nhìn sang Di nảy ra một ý định. Nhưng trước khi thực hiện chị ta phải để ý đến cậu hai nhưng dễ dàng cho Thùy ra tay, vì chị ta biết rõ con người của Gia Ngọc. Vì trước giờ cậu không quan tâm đến những việc đó, thậm chí cậu còn người khét tiếng với sự máu lạnh, cậu cho rằng những thứ đó chỉ là một vật tàn hình.
– Tránh… tránh… tránh ra…
Thùy đẩy nhẹ những người giúp việc, trên tay cầm chiếc gấp khuôn nóng đỏ có hình ngôi sao dẹp tiến lại gần chỗ Di, nhân lúc nhỏ không để ý Thùy ấn mạnh chiếc khuôn vào lưng nhỏ.
– Á…
Di giật mình la phắt lên, nét mặt nhăn lại vì quá đau.
Phần áo bị teo đi, in nguyên hình ngôi sao trên lưng Di. Thùy càng ấn mạnh hơn miệng hiện rõ nụ cười khoái trí. Những người giúp việc chỉ biết đứng che mặt vì không dám nhìn.
– Á…
Tiếng kêu đau đớn của Di lọt vào tai Gia Ngọc, lúc này cậu mới rời mắt khỏi chiếc điện thoại nhìn nhỏ. Bấc giác, cậu đứng phắt dậy định lao tới chỗ Di ngay lập tức thì Gia Kỳ bước vào, cầm lấy chậu nước trên tay một người giúp việc bưng tới tạt hết vào mặt cậu.
– Mày đến tập đoàn giải quyết công việc ngay cho tao…
Gia Kỳ quát lớn, chỉ thẳng tay vào mặt cậu.
Những người giúp việc một phen giật mình, tất cả đều đứng hình. Thùy cũng dừng tay, Di ngã xuống nền ngất đi, vết thương hiện rõ lên và loét ra.
Gia Ngọc bình thản trừng mắt nhìn anh trai của mình không nói lại lời nào chỉ biết nghe.
– Công việc ở tập đoàn đang gặp rắc rối, mày còn có tâm trạng ăn sáng sao?
Vẫn im lặng, không đáp lại.
– Không biết ba nghĩ gì mà lại để một thằng vô dụng như mày lại làm chủ tịch chứ?
Vần tiếp tục là một sự im lặng, ánh mắt vẫn không thể hiện cảm xúc.
– Mày cũng giống như mẹ mày thôi, là những kẻ không ra gì.
Lời nói Gia Kỳ vừa phát ra đã đụng chạm đến người cậu yêu thương. Thà rằng, xúc phạm đến cậu, nói những lời xỉ nhục cậu đều bỏ ngoài tai không quan tâm coi như mình chưa nghe thấy. Nhưng một khi nghe ai nói nhưng lời xúc phạm đến mẹ cậu thì sẽ gánh lấy cái chết không thương tiếc.
Cậu nắm chặt lòng bàn tay tạo thành nắm đấm, ánh mắt màu xanh dương chúa đầy sự giận dữ. Bây giờ, cậu chỉ muốn giết chết cái kẻ đã xỉ nhục mẹ cậu trước mặt đó là Gia Kỳ – anh trai cậu.
– Giờ mày có hận tao, hay giết chết tao thì tao cũng là anh mày.
Cậu thật sự phải kìm nén và nhẫn nhịn cơn tức giận trong người đang bộc phát. Nếu không phải là anh trai ruột của mình thì cậu đã ban cho anh ta một cái chết đau đớn.
Gia Ngọc quay người bỏ đi và đã quên đi người con gái đang nằm với vết thương đang chảy máu thật nhiều, cậu đã đẫm phải cánh tay của nhỏ và kêu một tiếng rắt.
…
Tại tập đoàn C&C:
– Thưa quản lý Daviss, virut đang lây lan rất nhanh không thể nào tiêu diệt được.
– Nó đang đe dọa tới toàn bộ hệ thống.
Quản lý ngồi quan sát cũng gặp rắc rối không thể xử trí được kể cả những ông lớn.
– Giờ phải bắt chiếm lại quyền điều khiển ngay lập tứt.
Một đại diện nói.
– Nếu tình trạng này còn tiếp diễn, cổ phần của chúng ta sẽ lao xuống khi thị trường mở.
– Chúng ta sẽ mất mát lớn trong thị trường EU.
– Quản lý Daviss, làm gì bây giờ? Hay trả tiền cho chúng?
– Nếu chúng ta làm vậy, chúng sẽ lại tiếp tục quay lại mãi.
– Máy tính của chúng ta được bảo vệ bỏi một hệ thống bảo mật bậc nhất do chủ tịch tạo ra. Khách hàng đầu tư vào chúng ta, vì chúng ta bảo đảm sự an toàn tuyệt đối. Hiển nhiên hệ thống tấn công bởi virut ngoài.
Quản lý tiếp lời.
– Nếu chúng ta không trả tiền cho họ, danh tiếng của chúng ta sẽ bị đổ nát.
– Không có số tiền nào có thể bù đắp cho điều đó.
Quản lý tiếp tục khi trên màn hình lớn liên tục chạy những dòng chữ màu xanh chạy loạn xạ.
– Chủ tịch đâu sao cậu ta chưa đến để giải quyết? Chẳng lẽ cậu ta muốn tập đoàn này phá sản sao?
Một đại diện vừa dứt câu, thì Gia Ngọc bước vào ngồi ngay vị trí chủ tịch, ánh mắt ngước nhìn lên màn hình lớn. Cậu không có gì gọi là lo lắng chỉ có sự bình thản là trên hết. Cậu bắt tay vào làm luôn khi không cần một ý kiến nào từ phía đại diện. Những ngón tay linh hoạt trên bàn phím và vô cùng tập trung.
– Một chương trình đang tiêu diệt toàn bộ virut.
Những đại diện không khỏi ngạc nhiên chưa đầy năm phút toàn bộ chương trình đều trở lại bình thường. Bao nhiêu con mắt đều đổ dồn về Gia Ngọc và phải nể phục cậu vì xử trí quá nhanh.
– SYSTEM RECORD.
Kí tự hiện trên màn hình lớn.
– Tạ ơn chúa, chúng ta sống rồi.
Những nhân viên đều đứng phắt dậy vỗ tay vui mừng khôn xiết.
Một dòng kí tự “LOUIS” xuất hiện trên màn hình.
– Giờ hệ thống này sẽ mang tên Louis.
Quản lý Daviss phát biểu.
– Từ trước hệ thống này mang tên của nghị viên Pathauy, giờ nó đã được thay đổi.
– Vậy cái tên ấy là của ai?
– Mọi người tự hiểu. Giờ thì mọi an ninh trong tập đoàn này sẽ do chủ tịch nắm quyền quản lí tất cả.
…
Kết thúc công việc, Gia Ngọc trở về phòng làm việc của mình. Đi vào với sự cúi đầu của các nhân viên được làm việc chung với chủ tịch. Cậu mở cửa phòng và đi thẳng lên chiếc ghế đệm nơi chỉ dành cho chủ tịch ngồi. Mọi công việc quản lý ở Cu be hay ở tập đoàn C&C đều thông qua chiếc laptop.
Thư kí mang một sắp tài liệu vào cho chủ tịch, ăn mặc gợi cảm không kém.
– Này, mấy người coi tôi mặc có đẹp không?
– Đẹp…
– Định làm gì đó, cô đừng có nói với tôi là cô mê chủ tịch rồi nha.
Một nhân viên nam nói.
– Ừ. Chủ tịch đẹp trai như một vị thần phương đông vậy.
Cô thư kí đang say trong cơn mộng.
– Thôi đi chị ơi, chị đã 25 tuổi rồi. Trong khi chủ tịch chỉ mới 23 mà thôi.
Một nhân viên nữ khác tiếp lời.
– Kệ, tình yêu không quan trọng tuổi tác. Thôi chị mang tài liệu vào cho chủ tịch đã.
Chị thư kí đi vào, thấy Gia Ngọc đang chú tâm làm việc hết mức không nháy mắt. Chị ta mang tài liệu tới gần Gia Ngọc và cố thể hiện sự ỉu điệu, cuốn hút nét quyến rũ của mình.
– Dạ, tôi mang bản kế hoạch phát triển sản phẩm của tháng này đến cho chủ tịch ạ.
Chị ta bỏ tài liệu lên bàn nhưng dường như Gia Ngọc chẳng có một chút phản ứng gì, cũng không liếc mắt nhìn lấy một lần. Mùi nước hoa oải hương nồng nặc xông đến cánh mũi.
– Chắc chủ tịch làm việc nhiều cũng mệt hay để tôi xoa bóp cho cậu.
Chi ta tiến sát lại, chị tưởng rằng cậu sẽ ngồi yên cho chị sờ vào thân thể cậu. Khi chị vừa mới đưa tay chạm đến bả vai cậu thì giọng cực kì lạnh toát phát lên khiến chị ta rùng mình.
– BIẾN.
Những nhân viên đứng ngoài nhìn vào có một phen chết khiếp. Chị thư kí vội đi thật nhanh không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa.
Cậu nhấn enter trở về trang chủ, hoàn thành xong công việc. Tựa người vào chiếc ghế đệm thở nhẹ, thật sự công việc cậu đang làm hiện giờ không phải là lĩnh vực chuyên môn của cậu nhưng bất đắt dĩ phải làm. Tuy không phải là công việc mình thích nhưng cậu luôn khiến người ta phải nể phục vì sự tài giỏi.
Cậu nhìn vào màn hình laptop, một hình nền là một ngôi nhà kính trên thảo nguyên xanh, có cối xoay gió xung quanh là những hoa hồng trắng mọc khắp nơi trên đó có một dòng chữ “sống thì đừng quan tâm người khác nói gì về mình, bởi chỉ có bạn mới biết mình là ai.”
– Mẹ muốn sống ở một nơi yên bình như vậy phải không? Giá như con có thể cùng mẹ làm được điều đó sớm hơn thì bây giờ con không phải sống trong một nơi chỉ là bóng tối chứa đầy máu tươi, chỉ có sự chết chóc này. Những cái ác luôn hiện lên trong con người con. Một ngôi nhà kính…một cối xoay gió… một vườn hoa hồng… một cuộc sống yên bình… chỉ cần vậy là đủ.
Những điều đó khiến cậu nhớ lại một điều gì.
– Liệu ước mơ của anh có giống như Di không?… Chắc có lẽ là không… Di có một ước mơ chỉ đơn giản là một căn nhà kính, xung quanh trồng thật nhiều hoa hồng, có một cối xoay gió để lúc nào ngửi được mùi hương thoảng qua… anh thích gì?
Cậu chợt đứng phắt dậy, đẩy ghế và rời khỏi công ti thật nhanh, phóng xe lamborghini với tốc độ cực nhanh.
…
Tại phòng Minh Anh:
Di đang nằm trên giường nhưng nằm nghiêng qua một bên vì vết thương bị bỏng khá nặng in hằn một hình ngôi sao lớn. Nhỏ đang được truyền dịch, cánh tay bị bỏng dầu giờ đã được Minh Anh dùng máy mờ sẹo shin – care làm mờ đi.
Minh Anh cầm một ống tiêm có chứa dung dịch julio – 01 mà cậu đã nghiên cứu ra để ngăn ngừa căn bệnh của Di. Nếu sự phân huỷ máu tiểu cầu được nuôi cấy cùng với nó thì các viên nang sẽ vô cùng mạnh khi được tạo ra. Nhưng đây chỉ là một phần trong nghiên cứu của Minh Anh vì cần phải có thêm một chất nữa để trị hẳn căn bệnh này.
Cậu tiêm vào ống truyền dịch và kiểm tra huyết áp, tim mạch cho Di.
– Thật sự máu của Gia Ngọc có chứa một loại viên nang có thể làm tái sinh lại các tiểu cầu bị vỡ nhưng chất đó lại nằm ở đâu trong máu chứ?
Cậu đã nghiên cứu được một nữa thuốc đặc trị nhưng còn thiếu một chất nữa thì mới hoàn thành, nó khiến cậu luôn nhức đầu suy nghĩ. Tiêm xong, cậu định đi lại bàn làm việc để tiếp tục quá trinh nghiên cứu thì Di chợt tỉnh nắm lấy tay của Minh Anh.
– Đừng đi, Di sợ.
Nhỏ đang mê man chưa tỉnh hẳn dường như đang gặp một giấc mộng gì đó.
Minh Anh vội bỏ dụng cụ y tế lên bàn và ngồi cạnh Di nắm lấy tay nhỏ.
– Không sao, anh sẽ luôn ở bên em.
Minh Anh gạt những phần lọn tóc của Di gọn qua một bên, vuốt nhẹ má nhỏ và nhìn nhỏ với ánh mắt của sự yêu thương hết mực.
Đứng một góc cửa nào trong bóng tôi, một dáng người con trai thanh tú với ánh mắt đen huyền ảm đạm có sự lạnh lẽo đứng nhìn người con gái ấy được người khác quan tâm chăm sóc, cậu khẽ quay người bước đi.
…
Minh Anh ngồi bên cạnh Di một lúc rồi đi lại bàn làm việc với sự nghiệp nghiên cứu của mình. Cậu cầm những ống nghiệm nhỏ từng giọt dung dịch, quan sát tiến trình diễn ra của chúng. Tất cả những mẫu máu của Gia Ngọc mà cậu dùng nghiên cứu đều bị phân huỷ không thành công.
– Không thể nào, chẳng lẽ là do bảo quản không đúng nhiệt độ? Bây giờ phải cầm thêm 1 ml máu RH- thì mới bắt đầu lại từ đầu được.
Cậu nói thầm.
Minh Anh miệt mài nghiên cứu nên mệt mài, cậu tựa người vào ghế đệm và chìm dần vào trong giấc ngủ.
…
Tất cả đều có mặt đầy đủ ở phòng ăn. Mấy người giúp việc đều nhanh tay làm việc, vừa làm vừa ngoảnh lại nhìn ba chàng trai đang ngồi đó.
Gia Ngọc là một người cực kì hiếm xuống phòng ăn để ăn sáng, chỉ chừng khi được Minh Anh và Hoàng Duy lôi đi.
– Đúng là muốn ăn sáng cùng mày thật khó.
Hoàng Duy nhìn cậu nói.
Đáp lại lời cậu chỉ là một sự im lặng.
Minh Anh nhìn xung quanh để Di và Vy đang làm việc ở đâu.
– Này, mày đang nhìn gì vậy?
– Không có gì đâu, mau ăn đi.
– Gia Ngọc, sao mày không gì vậy, một miếng cũng không được sao?
Minh Anh hỏi.
– Không thích.
Cậu trầm giọng trả lời, vớ lấy lon nước revive khui uống một hơi.
– Mày nghiện loại nước này sao?
Duy tiếp lời, miệng cười nhẹ.
– Nó vốn dĩ như vậy.
– Cậu Minh Anh, khu đào tạo sáng thủ có chuyện rồi ạ, bây giờ cậu hãy tới đó giải quyết đi.
Một tên vệ sĩ chạy vào, vẻ mặt hớt hãi.
– Được rồi, tôi đến ngay… thôi hai bọn mày tiếp tục đi, tao đi giải quyết công việc đây.
Dứt lời cậu kéo ghế đứng dậy đi khỏi đây.
– Gia Ngọc, lát nữa mày có đi đến trường đại học y Taemin không? Hôm nay học cấu trúc gen người, nghe nói là phải vẽ bản đồ ghen người sẽ rất khó.
– Bận. Có gì tryền đạt lại.
– Được rồi. Thôi tao đi đây. Biết là ba chúng ta ai cũng bận nhưng đều vì ước mơ cả.
– Ước mơ?
Cậu nói thầm và suy nghĩ một điều gì đó xa xôi.
…
– Làm tốt lắm.
Di nhẹ giọng nói.
– Có biết hôm qua mình gần mất cả cuộc đời người con gái không?
Vy nói với giọng đùa giỡn.
– Đã hơn ba tháng, chưa thực hiện được gì theo ý muốn.
– Đúng, hơn ba tháng trôi qua chúng ta chưa làm được gì cả, luôn bị cản trở.
– Vậy ý định ngay lúc đầu vào đây là một sai lầm sao?
– Đúng hay sai còn chưa biết được.
Di và Vy kết thúc cuộc nói chuyện rồi bước vào công việc sáng của mình. Vừa bước vào thì gặp hai ánh mắt sắc lạnh, vội cúi đầu chào rồi nhanh chóng bước đi. Bất chợt Di bị quản gia Kim Thùy lôi mạnh và bất quỳ xuống trước mặt Gia Ngọc.
– Mày quỳ đó cho tao, mày đợi mọi người làm xong rồi mới tới hả?
Chị ta quát lớn, trừng mắt nhìn Di.
Đổi lại cái nhìn quỷ dữ đó là ánh mắt socola đặc chứa một sự lóe sáng của một chiếc gai trong mắt Di.
Vy định đi lại chỗ Di nhưng bị Hoàng Duy chặn lại. Cậu bóp lấy cầm của Vy nâng lên, ánh mắt hằn sự tức giận.
– Một thứ ghê tởm.
– Anh…
Lời nói đó khiến Vy cứng họng.
– Coi bộ cô hay quyến rũ những người con trai cho cô một đêm như vậy. Bản thân cô…
Duy nói với giọng đểu cợt.
– Bản thân tôi chỉ tôi hiểu. Anh nghĩ sao thì tùy.
– Vậy tứt là bản thân cô là loại con gái đó… chậc…
Duy đẩy mạnh Vy ra và cho cô một lời nói phủ nhất đối với người con gái rồi đi:
– Thứ con gái ghê tởm.
Vy cắn răng chịu đựng, xiết chặt tay và trong đầu nhỏ hiện lên một suy nghĩ:
– Rồi sẽ có lúc anh sẽ biết được con người thật của tôi.
Vy đứng dậy đi đến chỗ Băng Di nhưng rồi lại bị lôi đi chỗ khác để làm việc.
Gia Ngọc vẫn ngồi yên đó, dán mắt vào chiếc Smartphone đang tập trung xem sự tăng giảm cổ phiếu của tập đoàn Hoàng Gia và số lượng hàng cấm buôn lậu từ nước ngoài. Cậu chẳng để tâm gì đến những thứ gì đang xảy ra ở xung quanh và cũng không biết sự có mặt của Di ở đây.
Những người giúp việc đang làm bánh, những chiếc khuôn nóng được lấy từ lò nướng ra, khói bay nghi ngút. Họ cẩn thận lấy từng chiếc khuôn ra bỏi vì nó còn đang đỏ.
Thùy nhìn vào những chiếc khuôn rồi liết nhìn sang Di nảy ra một ý định. Nhưng trước khi thực hiện chị ta phải để ý đến cậu hai nhưng dễ dàng cho Thùy ra tay, vì chị ta biết rõ con người của Gia Ngọc. Vì trước giờ cậu không quan tâm đến những việc đó, thậm chí cậu còn người khét tiếng với sự máu lạnh, cậu cho rằng những thứ đó chỉ là một vật tàn hình.
– Tránh… tránh… tránh ra…
Thùy đẩy nhẹ những người giúp việc, trên tay cầm chiếc gấp khuôn nóng đỏ có hình ngôi sao dẹp tiến lại gần chỗ Di, nhân lúc nhỏ không để ý Thùy ấn mạnh chiếc khuôn vào lưng nhỏ.
– Á…
Di giật mình la phắt lên, nét mặt nhăn lại vì quá đau.
Phần áo bị teo đi, in nguyên hình ngôi sao trên lưng Di. Thùy càng ấn mạnh hơn miệng hiện rõ nụ cười khoái trí. Những người giúp việc chỉ biết đứng che mặt vì không dám nhìn.
– Á…
Tiếng kêu đau đớn của Di lọt vào tai Gia Ngọc, lúc này cậu mới rời mắt khỏi chiếc điện thoại nhìn nhỏ. Bấc giác, cậu đứng phắt dậy định lao tới chỗ Di ngay lập tức thì Gia Kỳ bước vào, cầm lấy chậu nước trên tay một người giúp việc bưng tới tạt hết vào mặt cậu.
– Mày đến tập đoàn giải quyết công việc ngay cho tao…
Gia Kỳ quát lớn, chỉ thẳng tay vào mặt cậu.
Những người giúp việc một phen giật mình, tất cả đều đứng hình. Thùy cũng dừng tay, Di ngã xuống nền ngất đi, vết thương hiện rõ lên và loét ra.
Gia Ngọc bình thản trừng mắt nhìn anh trai của mình không nói lại lời nào chỉ biết nghe.
– Công việc ở tập đoàn đang gặp rắc rối, mày còn có tâm trạng ăn sáng sao?
Vẫn im lặng, không đáp lại.
– Không biết ba nghĩ gì mà lại để một thằng vô dụng như mày lại làm chủ tịch chứ?
Vần tiếp tục là một sự im lặng, ánh mắt vẫn không thể hiện cảm xúc.
– Mày cũng giống như mẹ mày thôi, là những kẻ không ra gì.
Lời nói Gia Kỳ vừa phát ra đã đụng chạm đến người cậu yêu thương. Thà rằng, xúc phạm đến cậu, nói những lời xỉ nhục cậu đều bỏ ngoài tai không quan tâm coi như mình chưa nghe thấy. Nhưng một khi nghe ai nói nhưng lời xúc phạm đến mẹ cậu thì sẽ gánh lấy cái chết không thương tiếc.
Cậu nắm chặt lòng bàn tay tạo thành nắm đấm, ánh mắt màu xanh dương chúa đầy sự giận dữ. Bây giờ, cậu chỉ muốn giết chết cái kẻ đã xỉ nhục mẹ cậu trước mặt đó là Gia Kỳ – anh trai cậu.
– Giờ mày có hận tao, hay giết chết tao thì tao cũng là anh mày.
Cậu thật sự phải kìm nén và nhẫn nhịn cơn tức giận trong người đang bộc phát. Nếu không phải là anh trai ruột của mình thì cậu đã ban cho anh ta một cái chết đau đớn.
Gia Ngọc quay người bỏ đi và đã quên đi người con gái đang nằm với vết thương đang chảy máu thật nhiều, cậu đã đẫm phải cánh tay của nhỏ và kêu một tiếng rắt.
…
Tại tập đoàn C&C:
– Thưa quản lý Daviss, virut đang lây lan rất nhanh không thể nào tiêu diệt được.
– Nó đang đe dọa tới toàn bộ hệ thống.
Quản lý ngồi quan sát cũng gặp rắc rối không thể xử trí được kể cả những ông lớn.
– Giờ phải bắt chiếm lại quyền điều khiển ngay lập tứt.
Một đại diện nói.
– Nếu tình trạng này còn tiếp diễn, cổ phần của chúng ta sẽ lao xuống khi thị trường mở.
– Chúng ta sẽ mất mát lớn trong thị trường EU.
– Quản lý Daviss, làm gì bây giờ? Hay trả tiền cho chúng?
– Nếu chúng ta làm vậy, chúng sẽ lại tiếp tục quay lại mãi.
– Máy tính của chúng ta được bảo vệ bỏi một hệ thống bảo mật bậc nhất do chủ tịch tạo ra. Khách hàng đầu tư vào chúng ta, vì chúng ta bảo đảm sự an toàn tuyệt đối. Hiển nhiên hệ thống tấn công bởi virut ngoài.
Quản lý tiếp lời.
– Nếu chúng ta không trả tiền cho họ, danh tiếng của chúng ta sẽ bị đổ nát.
– Không có số tiền nào có thể bù đắp cho điều đó.
Quản lý tiếp tục khi trên màn hình lớn liên tục chạy những dòng chữ màu xanh chạy loạn xạ.
– Chủ tịch đâu sao cậu ta chưa đến để giải quyết? Chẳng lẽ cậu ta muốn tập đoàn này phá sản sao?
Một đại diện vừa dứt câu, thì Gia Ngọc bước vào ngồi ngay vị trí chủ tịch, ánh mắt ngước nhìn lên màn hình lớn. Cậu không có gì gọi là lo lắng chỉ có sự bình thản là trên hết. Cậu bắt tay vào làm luôn khi không cần một ý kiến nào từ phía đại diện. Những ngón tay linh hoạt trên bàn phím và vô cùng tập trung.
– Một chương trình đang tiêu diệt toàn bộ virut.
Những đại diện không khỏi ngạc nhiên chưa đầy năm phút toàn bộ chương trình đều trở lại bình thường. Bao nhiêu con mắt đều đổ dồn về Gia Ngọc và phải nể phục cậu vì xử trí quá nhanh.
– SYSTEM RECORD.
Kí tự hiện trên màn hình lớn.
– Tạ ơn chúa, chúng ta sống rồi.
Những nhân viên đều đứng phắt dậy vỗ tay vui mừng khôn xiết.
Một dòng kí tự “LOUIS” xuất hiện trên màn hình.
– Giờ hệ thống này sẽ mang tên Louis.
Quản lý Daviss phát biểu.
– Từ trước hệ thống này mang tên của nghị viên Pathauy, giờ nó đã được thay đổi.
– Vậy cái tên ấy là của ai?
– Mọi người tự hiểu. Giờ thì mọi an ninh trong tập đoàn này sẽ do chủ tịch nắm quyền quản lí tất cả.
…
Kết thúc công việc, Gia Ngọc trở về phòng làm việc của mình. Đi vào với sự cúi đầu của các nhân viên được làm việc chung với chủ tịch. Cậu mở cửa phòng và đi thẳng lên chiếc ghế đệm nơi chỉ dành cho chủ tịch ngồi. Mọi công việc quản lý ở Cu be hay ở tập đoàn C&C đều thông qua chiếc laptop.
Thư kí mang một sắp tài liệu vào cho chủ tịch, ăn mặc gợi cảm không kém.
– Này, mấy người coi tôi mặc có đẹp không?
– Đẹp…
– Định làm gì đó, cô đừng có nói với tôi là cô mê chủ tịch rồi nha.
Một nhân viên nam nói.
– Ừ. Chủ tịch đẹp trai như một vị thần phương đông vậy.
Cô thư kí đang say trong cơn mộng.
– Thôi đi chị ơi, chị đã 25 tuổi rồi. Trong khi chủ tịch chỉ mới 23 mà thôi.
Một nhân viên nữ khác tiếp lời.
– Kệ, tình yêu không quan trọng tuổi tác. Thôi chị mang tài liệu vào cho chủ tịch đã.
Chị thư kí đi vào, thấy Gia Ngọc đang chú tâm làm việc hết mức không nháy mắt. Chị ta mang tài liệu tới gần Gia Ngọc và cố thể hiện sự ỉu điệu, cuốn hút nét quyến rũ của mình.
– Dạ, tôi mang bản kế hoạch phát triển sản phẩm của tháng này đến cho chủ tịch ạ.
Chị ta bỏ tài liệu lên bàn nhưng dường như Gia Ngọc chẳng có một chút phản ứng gì, cũng không liếc mắt nhìn lấy một lần. Mùi nước hoa oải hương nồng nặc xông đến cánh mũi.
– Chắc chủ tịch làm việc nhiều cũng mệt hay để tôi xoa bóp cho cậu.
Chi ta tiến sát lại, chị tưởng rằng cậu sẽ ngồi yên cho chị sờ vào thân thể cậu. Khi chị vừa mới đưa tay chạm đến bả vai cậu thì giọng cực kì lạnh toát phát lên khiến chị ta rùng mình.
– BIẾN.
Những nhân viên đứng ngoài nhìn vào có một phen chết khiếp. Chị thư kí vội đi thật nhanh không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa.
Cậu nhấn enter trở về trang chủ, hoàn thành xong công việc. Tựa người vào chiếc ghế đệm thở nhẹ, thật sự công việc cậu đang làm hiện giờ không phải là lĩnh vực chuyên môn của cậu nhưng bất đắt dĩ phải làm. Tuy không phải là công việc mình thích nhưng cậu luôn khiến người ta phải nể phục vì sự tài giỏi.
Cậu nhìn vào màn hình laptop, một hình nền là một ngôi nhà kính trên thảo nguyên xanh, có cối xoay gió xung quanh là những hoa hồng trắng mọc khắp nơi trên đó có một dòng chữ “sống thì đừng quan tâm người khác nói gì về mình, bởi chỉ có bạn mới biết mình là ai.”
– Mẹ muốn sống ở một nơi yên bình như vậy phải không? Giá như con có thể cùng mẹ làm được điều đó sớm hơn thì bây giờ con không phải sống trong một nơi chỉ là bóng tối chứa đầy máu tươi, chỉ có sự chết chóc này. Những cái ác luôn hiện lên trong con người con. Một ngôi nhà kính…một cối xoay gió… một vườn hoa hồng… một cuộc sống yên bình… chỉ cần vậy là đủ.
Những điều đó khiến cậu nhớ lại một điều gì.
– Liệu ước mơ của anh có giống như Di không?… Chắc có lẽ là không… Di có một ước mơ chỉ đơn giản là một căn nhà kính, xung quanh trồng thật nhiều hoa hồng, có một cối xoay gió để lúc nào ngửi được mùi hương thoảng qua… anh thích gì?
Cậu chợt đứng phắt dậy, đẩy ghế và rời khỏi công ti thật nhanh, phóng xe lamborghini với tốc độ cực nhanh.
…
Tại phòng Minh Anh:
Di đang nằm trên giường nhưng nằm nghiêng qua một bên vì vết thương bị bỏng khá nặng in hằn một hình ngôi sao lớn. Nhỏ đang được truyền dịch, cánh tay bị bỏng dầu giờ đã được Minh Anh dùng máy mờ sẹo shin – care làm mờ đi.
Minh Anh cầm một ống tiêm có chứa dung dịch julio – 01 mà cậu đã nghiên cứu ra để ngăn ngừa căn bệnh của Di. Nếu sự phân huỷ máu tiểu cầu được nuôi cấy cùng với nó thì các viên nang sẽ vô cùng mạnh khi được tạo ra. Nhưng đây chỉ là một phần trong nghiên cứu của Minh Anh vì cần phải có thêm một chất nữa để trị hẳn căn bệnh này.
Cậu tiêm vào ống truyền dịch và kiểm tra huyết áp, tim mạch cho Di.
– Thật sự máu của Gia Ngọc có chứa một loại viên nang có thể làm tái sinh lại các tiểu cầu bị vỡ nhưng chất đó lại nằm ở đâu trong máu chứ?
Cậu đã nghiên cứu được một nữa thuốc đặc trị nhưng còn thiếu một chất nữa thì mới hoàn thành, nó khiến cậu luôn nhức đầu suy nghĩ. Tiêm xong, cậu định đi lại bàn làm việc để tiếp tục quá trinh nghiên cứu thì Di chợt tỉnh nắm lấy tay của Minh Anh.
– Đừng đi, Di sợ.
Nhỏ đang mê man chưa tỉnh hẳn dường như đang gặp một giấc mộng gì đó.
Minh Anh vội bỏ dụng cụ y tế lên bàn và ngồi cạnh Di nắm lấy tay nhỏ.
– Không sao, anh sẽ luôn ở bên em.
Minh Anh gạt những phần lọn tóc của Di gọn qua một bên, vuốt nhẹ má nhỏ và nhìn nhỏ với ánh mắt của sự yêu thương hết mực.
Đứng một góc cửa nào trong bóng tôi, một dáng người con trai thanh tú với ánh mắt đen huyền ảm đạm có sự lạnh lẽo đứng nhìn người con gái ấy được người khác quan tâm chăm sóc, cậu khẽ quay người bước đi.
…
Minh Anh ngồi bên cạnh Di một lúc rồi đi lại bàn làm việc với sự nghiệp nghiên cứu của mình. Cậu cầm những ống nghiệm nhỏ từng giọt dung dịch, quan sát tiến trình diễn ra của chúng. Tất cả những mẫu máu của Gia Ngọc mà cậu dùng nghiên cứu đều bị phân huỷ không thành công.
– Không thể nào, chẳng lẽ là do bảo quản không đúng nhiệt độ? Bây giờ phải cầm thêm 1 ml máu RH- thì mới bắt đầu lại từ đầu được.
Cậu nói thầm.
Minh Anh miệt mài nghiên cứu nên mệt mài, cậu tựa người vào ghế đệm và chìm dần vào trong giấc ngủ.
…
/71
|