Khu rừng nguyên sinh trên đỉnh núi Chi Linh tuy hoang sơ nhưng vô cùng xinh đẹp, đoàn sinh viên trẻ thám hiểm gần hết khu rừng này cũng phải mất vài ngày, bù lại, tinh thần hăng hái, vui vẻ hơn nhiều. Ai cũng rất hài lòng về chuyến đi này.
Chỉ còn một ngày nữa là kết thúc chuyến cắm trại, Dương Lịch Hi và Thúy Hồng đề xuất ra ý tưởng sẽ tổ chức một cuộc thi để tổng kết lại chuyến cắm trại.
-Thi gì?
Nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng, hờn dỗi của Ngô Nữ Thục Nguyên, Thúy Hồng mỉm cười nịnh nọt, giọng ngọt xớt:
-Đi tìm kho báu. Mi tham gia nhé?
Đúng là không thể đấu lại những kẻ biết rõ tất cả về mình. Thúy Hồng là bạn thân của cô, ít nhất cũng đã 10 năm rồi, mọi thứ về cô, nhỏ ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Kể cả việc cô thích trò "đi tìm kho báu"...
-Không.
Tuy đã bị con cáo ranh ma kia thuyết phục hoàn toàn nhưng Thục Nguyên vẫn cố thể hiện chút tự trọng cuối cùng bằng cách tỏ ra lạnh lùng. Thúy Hồng biết rằng mình đã thắng nên giả vờ năn nỉ:
-Ngươi tham gia nhé? Không có ngươi thì nhạt nhẽo lắm.
Thục Nguyên " miễn cưỡng " đồng ý tham gia. Ngoài mặt tỏ ra chán nản, trong bụng thì phất cờ hò hét. Người ngoài nhìn vào đánh giá cô thì chỉ có thể phun ra hai từ duy nhất: trẻ con...
-Sẽ có năm cặp đôi tham gia cuộc thi này. Những cặp tham gia phải bắt đầu từ điểm xuất phát, băng băng qua cánh rừng để đến đích. Trong khi đi đến đích, các đội phải tìm ra những lá cờ được giấu trong rừng. Đội nào về đích trước nhất với nhiều lá cờ nhất sẽ thắng. Mọi người đã rõ luật chưa?
-Bắt đầu đi!
Thục Nguyên lột mặt nạ tự trọng giả tạo, sống thật mà hò hét lên phấn khích. Thúy Hồng ái ngại nhìn cô. Từ khi về "làm dâu" nhà Lưu Thiên Vũ, Kẻ Sát Nhân máu lạnh ngày nào đã dần mất đi phong độ vốn có của mình rồi. Thật đáng tiếc!
-Dương Tuấn, cậu lại trầm ngâm gì thế?
Dương Tuấn lảng tránh, đánh mắt sang hướng khác. Đáy mắt chứa sự lo sợ vô hình, ngấm ngầm giày vò chủ nhân của nó.
Thục Nguyên vui vẻ quàng tay qua vai Dương Tuấn, cử chỉ thân thiết như những người bạn với nhau:
-Tôi và cậu cùng một đội đấy. Xốc lại tinh thần đi, chúng ta phải thắng cuộc thi này!
Một cô gái nhón chân, quàng vai cậu con trai hơn mình một cái đầu, khiến cậu ta phải cúi người xuống. Tuy điều đó thật kì quặc nhưng lại khiến khóe môi của cậu con trai kia cong lên hình bán nguyệt. Hạnh phúc.
-1.. 2... 3... Bắt đầu!
Khu rừng tối đen như mực, mỗi đội lại chỉ được phép cầm theo một chiếc đèn pin, vì thế, muốn tìm cờ là chuyện không hề dễ. Thục Nguyên và Dương Tuấn dò dẫm đi vào rừng, mắt dáo dác nhìn quanh, cố căng tròng ra tìm kiếm, tim thì lùng bùng đập hồi hộp.
Nhưng cái hồi hộp của Thục Nguyên lại khác cái hồi hộp của Dương Tuấn. Thục Nguyên vốn không biết đọc cảm xúc của người khác nên căn bản không đoán được người đi cạnh mình đang lo lắng cho chính mình.
Bởi cậu ta biết rõ, có kẻ đang theo dõi và sắp thực hiện một mưu đồ độc ác đối với con cáo nhỏ đáng yêu này.
-Cậu tìm được lá cờ nào chưa?
-Thục Nguyên, chúng ta không cần phải tìm cờ đâu. Đi khỏi nơi này thôi.
Thục Nguyên chớp mắt khó hiểu, một mắt nhìn cậu, một mắt kiếm cờ.
-Cậu sợ à?
Đúng thế, là cậu đang sợ đến mức muốn nổ tung đây. Đang tính trả lời thì Thục Nguyên reo lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu.
-Kia rồi, một lá cờ!
Một lá cờ màu đỏ được đặt trên đất, cách cái dốc một khoảng một mét. Cô chạy ngay tới, cầm cái cờ lên thích thú reo.
Lá cờ màu đỏ có in hình đầu lâu trông khá rùng rợn trong không gian tối mịt của khu rừng này
Lá cờ màu đỏ ư? Cờ mà Dương Lịch Hi chuẩn bị đâu phải màu đỏ. Là màu vàng cơ mà! Đôi mắt Dương Tuấn mở to, dòng suy nghĩ trong bộ não làm cậu hét lên khiếp đảm, đôi chân theo phản xạ mà chạy tới chỗ con cáo nhỏ, tim như ngừng đập.
-Cẩn thận!
Từ trong bụi cây gần nơi cô đang đứng, một viên đạn được bắn ra, lao nhanh như tên bắn, muốn tuyệt tình cướp đi mạng sống của Kẻ Sát Nhân trong huyền thoại.
Thục Nguyên chỉ biết giương mắt nhìn.
Và cô sẽ phải đi chầu Diêm Vương nếu không phải Dương Tuấn lao đến, ôm trọn cô vào lòng, đẩy cả hai cùng rơi xuống khe hỏng của mặt đất. Viên đạn bắn sướt qua trước mắt chiếc áo sơ mi trắng của Dương Tuấn rồi ghim mạnh vào thân cây cổ thụ. Thần Chết mang tiếng cười lạnh lẽo của mình đi, nói rằng "ngươi chưa tới số", hẹn sẽ ghé thăm sau.
Dương Tuấn ôm Thục Nguyên trong lòng, lấy thân mình che chở cho con cáo nhỏ. Lăn xuống vực, mọi đau đớn đều được quy về thân Dương Tuấn, Kẻ Sát Nhân vẫn bình an vô sự, đến một vết xước cũng không có.
Vực tuy không sâu vẫn đủ làm một con người tả tơi đến mức toàn thân đều là máu. Máu của cậu lan sang áo của cô, màu huyết dụ đẹp mê hồn.
Ánh trăng bàng bạc trên nền trời sâu hun hút, trông cố định nhưng thực ra là vô định.
Thục Nguyên vô cảm nhìn gương mặt nhợt nhạt, tái đi của cậu. Đôi mày nhíu lại vì đau đớn, môi mím chặt để khỏi bật ra tiếng rên trước mặt người con gái mình yêu thương.
-Tại sao, lại cứu tôi?
Máu vẫn chảy, Dương Tuấn bị thương tích nặng nề nhưng vẫn cố mỉm cười với cô trước đôi mắt vô cảm xúc của cô. Đôi mi giần giật vì đau đớn, cả thân hình run rẩy. Đáng tiếc, nhìn thấy người khác đau đớn lại là việc khiến Ngô Nữ Thục Nguyên ưa thích nhất.
-Tôi không sao.
-Tôi muốn biết vì sao cậu lại cứu tôi.
-Vì tôi thích em.
-Nhưng tôi không thích cậu.
Cậu nhếch mép cười, cái cười trào phúng và khinh bỉ. Thục Nguyên nghiêng nghiêng đầu nhìn. Cậu ta bị mất máu nhiều quá nên hóa điên rồi sao?
-Em không thích tôi thì tôi sẽ khiến em phải lòng tôi. Trong từ điển của tôi không có "từ bỏ".
Người ta khi yêu thì biến thành kẻ ngoan cố, quả thực không sai chút nào.
...
Ra là thế.
Lưu Thiên Vũ không thích cô.
Như vậy thì có sao?
Anh không thích cô vậy cô sẽ khiến anh phải thích cô.
Tấm bằng đại học kia, cô đã phải vất vả bao nhiêu để đạt được, nếu bỏ đi, không phải sẽ rất uổng phí sao?
Đúng thế nhỉ. Giờ cô cứ gửi hồ sơ vào các công ti cô muốn thử xem nào, dù là làm một nhân viên sai vặt cũng được, phải từ từ mới có cơ hội thể hiện bản thân, mới có thể leo lên cái ghế mình muốn được chứ! Phải rồi, cái gì cũng phải từ từ bình tĩnh, phải cho thời gian để Lưu Thiên Vũ thích cô chứ. Muốn chiếm được trái tim của kẻ ghét phụ nữ kia, nhất định phải kiên nhẫn.
Từ bỏ. Cút đi, cái từ đáng ghét kia. Cô sẽ không từ bỏ đâu. Nghe cho rõ. Cô chắc chắn sẽ làm cơ hội và thành công xảy đến với mình. Trên đời này, không có thứ gì là tự nhiên rơi từ trên trời xuống cả. Muốn đoạt được, phải kiên trì! Một ngày không được thì một tháng, một tháng không được thì một năm, một năm không được thì mười năm. Mười năm nữa vẫn không được thì cô sẽ đeo bám anh suốt đời!
Khóe môi của Kẻ Sát Nhân cong lên, vừa xảo quyệt vừa hồ hởi, vui vẻ.
Để cảm ơn Dương Tuấn đã giúp cô nhận ra chân lý cuộc đời, cô sẽ cứu cái mạng xui xẻo của cậu ta. Cũng coi như cô làm phước lần này vậy!
Dương Tuấn ngất lịm từ lúc nào , tay vẫn ôm chặt con cáo nhỏ, bên tai nghe loáng thoáng tiếng nói, xì xào rồi chìm hẳn vào biển sâu.
-Đưa cậu ta đi. Cậu ta bị thương nặng quá.
-Máu chảy nhiều quá, sao lại thế này?
-Tránh ra, tránh ra. Nhẹ tay thôi.
...
-Cảm ơn cậu, Dương Tuấn.
...
...
Chuyến cắm trại kết thúc, để lại những cảm xúc trộn lẫn như thập cẩm trong lòng mỗi sinh viên. Có người thấy vui, có người thấy buồn, có người thấy bàng hoàng, có người thấy xúc động, có người thấy hào hứng, cũng có người gỡ được khúc mắc lựa chọn trong lòng mình...
Điển hình cho người loại bỏ được rối rắm, phải kể đến Ngô Nữ Thục Nguyên.
Sau khi trở về, Thục Nguyên vào nhà, nhìn thấy bóng người mình "thầm thương trộm nhớ" đang xử lý văn bản, công việc của tập đoàn.
Cô nhất thời đứng im tại chỗ, không nói nên lời.
Anh vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô đang chết đứng như Từ Hải giữa cửa thì có chút ngạc nhiên mà đứng dậy.
-Về rồi sao?
Giọng nói lạnh lùng che giấu sự bối rối và nhớ nhung.
Vô cùng thần kì, Thục Nguyên nhận ra hai thứ cảm xúc trong Lưu Thiên Vũ, khóe môi cong lên, tròng mắt giãn ra. Thì ra là có bối rối vì hôm đó, thì ra là có nhớ cô khi cô đi vắng.
Đó tuy chưa thể gọi là tình cảm đặc biệt nhưng chi ít, anh vẫn có thiện cảm với cô.
Khởi đầu đã tốt đẹp như thế, cô không lo mình sẽ thất bại! Thục Nguyên chìm đắm trong tinh thần quyền tâm quật cường mà quên mất sự tồn tại của Thiên Vũ, làm anh dở khóc dở cười đứng độc thoại một mình. Mãi một lúc lâu sau, thấy Thục Nguyên cứ đứng làm Từ Hải như thế, Lưu Thiên Vũ hết cách mà đi xuống bếp uống nước.
Mới đi được vài bước đã bị một thân ảnh ấm áp ôm ngang eo mình từ đằng sau, Thiên Vũ giật mình đứng sững. Cảnh này giống hệt ngày hôm đó, ngày mà cô bất ngờ tỏ tình với anh.
-Tiểu Vũ, em yêu anh.
Cái này... cô định tỏ tình lần hai sao? Anh đang tính mở miệng thì cô đã nhảy vào họng chặn lại:
-Em biết anh chỉ coi em là công cụ để trả ơn. Em biết. Chính vì thế, em sẽ khiến anh phải coi em là một - người - vợ chứ không phải chỉ là một công cụ trả ơn!
Xưa nay, người ta luôn nói là trâu đi tìm cọc.
Vậy cô sẽ đảo ngược định kiến, tự mình tham gia trào lưu "cọc đi tìm trâu" !
Vì cô là Kẻ Sát Nhân nên không có gì cô không làm được! Cứ chờ đấy Tiểu Vũ, anh sẽ là của em!
Chỉ còn một ngày nữa là kết thúc chuyến cắm trại, Dương Lịch Hi và Thúy Hồng đề xuất ra ý tưởng sẽ tổ chức một cuộc thi để tổng kết lại chuyến cắm trại.
-Thi gì?
Nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng, hờn dỗi của Ngô Nữ Thục Nguyên, Thúy Hồng mỉm cười nịnh nọt, giọng ngọt xớt:
-Đi tìm kho báu. Mi tham gia nhé?
Đúng là không thể đấu lại những kẻ biết rõ tất cả về mình. Thúy Hồng là bạn thân của cô, ít nhất cũng đã 10 năm rồi, mọi thứ về cô, nhỏ ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Kể cả việc cô thích trò "đi tìm kho báu"...
-Không.
Tuy đã bị con cáo ranh ma kia thuyết phục hoàn toàn nhưng Thục Nguyên vẫn cố thể hiện chút tự trọng cuối cùng bằng cách tỏ ra lạnh lùng. Thúy Hồng biết rằng mình đã thắng nên giả vờ năn nỉ:
-Ngươi tham gia nhé? Không có ngươi thì nhạt nhẽo lắm.
Thục Nguyên " miễn cưỡng " đồng ý tham gia. Ngoài mặt tỏ ra chán nản, trong bụng thì phất cờ hò hét. Người ngoài nhìn vào đánh giá cô thì chỉ có thể phun ra hai từ duy nhất: trẻ con...
-Sẽ có năm cặp đôi tham gia cuộc thi này. Những cặp tham gia phải bắt đầu từ điểm xuất phát, băng băng qua cánh rừng để đến đích. Trong khi đi đến đích, các đội phải tìm ra những lá cờ được giấu trong rừng. Đội nào về đích trước nhất với nhiều lá cờ nhất sẽ thắng. Mọi người đã rõ luật chưa?
-Bắt đầu đi!
Thục Nguyên lột mặt nạ tự trọng giả tạo, sống thật mà hò hét lên phấn khích. Thúy Hồng ái ngại nhìn cô. Từ khi về "làm dâu" nhà Lưu Thiên Vũ, Kẻ Sát Nhân máu lạnh ngày nào đã dần mất đi phong độ vốn có của mình rồi. Thật đáng tiếc!
-Dương Tuấn, cậu lại trầm ngâm gì thế?
Dương Tuấn lảng tránh, đánh mắt sang hướng khác. Đáy mắt chứa sự lo sợ vô hình, ngấm ngầm giày vò chủ nhân của nó.
Thục Nguyên vui vẻ quàng tay qua vai Dương Tuấn, cử chỉ thân thiết như những người bạn với nhau:
-Tôi và cậu cùng một đội đấy. Xốc lại tinh thần đi, chúng ta phải thắng cuộc thi này!
Một cô gái nhón chân, quàng vai cậu con trai hơn mình một cái đầu, khiến cậu ta phải cúi người xuống. Tuy điều đó thật kì quặc nhưng lại khiến khóe môi của cậu con trai kia cong lên hình bán nguyệt. Hạnh phúc.
-1.. 2... 3... Bắt đầu!
Khu rừng tối đen như mực, mỗi đội lại chỉ được phép cầm theo một chiếc đèn pin, vì thế, muốn tìm cờ là chuyện không hề dễ. Thục Nguyên và Dương Tuấn dò dẫm đi vào rừng, mắt dáo dác nhìn quanh, cố căng tròng ra tìm kiếm, tim thì lùng bùng đập hồi hộp.
Nhưng cái hồi hộp của Thục Nguyên lại khác cái hồi hộp của Dương Tuấn. Thục Nguyên vốn không biết đọc cảm xúc của người khác nên căn bản không đoán được người đi cạnh mình đang lo lắng cho chính mình.
Bởi cậu ta biết rõ, có kẻ đang theo dõi và sắp thực hiện một mưu đồ độc ác đối với con cáo nhỏ đáng yêu này.
-Cậu tìm được lá cờ nào chưa?
-Thục Nguyên, chúng ta không cần phải tìm cờ đâu. Đi khỏi nơi này thôi.
Thục Nguyên chớp mắt khó hiểu, một mắt nhìn cậu, một mắt kiếm cờ.
-Cậu sợ à?
Đúng thế, là cậu đang sợ đến mức muốn nổ tung đây. Đang tính trả lời thì Thục Nguyên reo lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu.
-Kia rồi, một lá cờ!
Một lá cờ màu đỏ được đặt trên đất, cách cái dốc một khoảng một mét. Cô chạy ngay tới, cầm cái cờ lên thích thú reo.
Lá cờ màu đỏ có in hình đầu lâu trông khá rùng rợn trong không gian tối mịt của khu rừng này
Lá cờ màu đỏ ư? Cờ mà Dương Lịch Hi chuẩn bị đâu phải màu đỏ. Là màu vàng cơ mà! Đôi mắt Dương Tuấn mở to, dòng suy nghĩ trong bộ não làm cậu hét lên khiếp đảm, đôi chân theo phản xạ mà chạy tới chỗ con cáo nhỏ, tim như ngừng đập.
-Cẩn thận!
Từ trong bụi cây gần nơi cô đang đứng, một viên đạn được bắn ra, lao nhanh như tên bắn, muốn tuyệt tình cướp đi mạng sống của Kẻ Sát Nhân trong huyền thoại.
Thục Nguyên chỉ biết giương mắt nhìn.
Và cô sẽ phải đi chầu Diêm Vương nếu không phải Dương Tuấn lao đến, ôm trọn cô vào lòng, đẩy cả hai cùng rơi xuống khe hỏng của mặt đất. Viên đạn bắn sướt qua trước mắt chiếc áo sơ mi trắng của Dương Tuấn rồi ghim mạnh vào thân cây cổ thụ. Thần Chết mang tiếng cười lạnh lẽo của mình đi, nói rằng "ngươi chưa tới số", hẹn sẽ ghé thăm sau.
Dương Tuấn ôm Thục Nguyên trong lòng, lấy thân mình che chở cho con cáo nhỏ. Lăn xuống vực, mọi đau đớn đều được quy về thân Dương Tuấn, Kẻ Sát Nhân vẫn bình an vô sự, đến một vết xước cũng không có.
Vực tuy không sâu vẫn đủ làm một con người tả tơi đến mức toàn thân đều là máu. Máu của cậu lan sang áo của cô, màu huyết dụ đẹp mê hồn.
Ánh trăng bàng bạc trên nền trời sâu hun hút, trông cố định nhưng thực ra là vô định.
Thục Nguyên vô cảm nhìn gương mặt nhợt nhạt, tái đi của cậu. Đôi mày nhíu lại vì đau đớn, môi mím chặt để khỏi bật ra tiếng rên trước mặt người con gái mình yêu thương.
-Tại sao, lại cứu tôi?
Máu vẫn chảy, Dương Tuấn bị thương tích nặng nề nhưng vẫn cố mỉm cười với cô trước đôi mắt vô cảm xúc của cô. Đôi mi giần giật vì đau đớn, cả thân hình run rẩy. Đáng tiếc, nhìn thấy người khác đau đớn lại là việc khiến Ngô Nữ Thục Nguyên ưa thích nhất.
-Tôi không sao.
-Tôi muốn biết vì sao cậu lại cứu tôi.
-Vì tôi thích em.
-Nhưng tôi không thích cậu.
Cậu nhếch mép cười, cái cười trào phúng và khinh bỉ. Thục Nguyên nghiêng nghiêng đầu nhìn. Cậu ta bị mất máu nhiều quá nên hóa điên rồi sao?
-Em không thích tôi thì tôi sẽ khiến em phải lòng tôi. Trong từ điển của tôi không có "từ bỏ".
Người ta khi yêu thì biến thành kẻ ngoan cố, quả thực không sai chút nào.
...
Ra là thế.
Lưu Thiên Vũ không thích cô.
Như vậy thì có sao?
Anh không thích cô vậy cô sẽ khiến anh phải thích cô.
Tấm bằng đại học kia, cô đã phải vất vả bao nhiêu để đạt được, nếu bỏ đi, không phải sẽ rất uổng phí sao?
Đúng thế nhỉ. Giờ cô cứ gửi hồ sơ vào các công ti cô muốn thử xem nào, dù là làm một nhân viên sai vặt cũng được, phải từ từ mới có cơ hội thể hiện bản thân, mới có thể leo lên cái ghế mình muốn được chứ! Phải rồi, cái gì cũng phải từ từ bình tĩnh, phải cho thời gian để Lưu Thiên Vũ thích cô chứ. Muốn chiếm được trái tim của kẻ ghét phụ nữ kia, nhất định phải kiên nhẫn.
Từ bỏ. Cút đi, cái từ đáng ghét kia. Cô sẽ không từ bỏ đâu. Nghe cho rõ. Cô chắc chắn sẽ làm cơ hội và thành công xảy đến với mình. Trên đời này, không có thứ gì là tự nhiên rơi từ trên trời xuống cả. Muốn đoạt được, phải kiên trì! Một ngày không được thì một tháng, một tháng không được thì một năm, một năm không được thì mười năm. Mười năm nữa vẫn không được thì cô sẽ đeo bám anh suốt đời!
Khóe môi của Kẻ Sát Nhân cong lên, vừa xảo quyệt vừa hồ hởi, vui vẻ.
Để cảm ơn Dương Tuấn đã giúp cô nhận ra chân lý cuộc đời, cô sẽ cứu cái mạng xui xẻo của cậu ta. Cũng coi như cô làm phước lần này vậy!
Dương Tuấn ngất lịm từ lúc nào , tay vẫn ôm chặt con cáo nhỏ, bên tai nghe loáng thoáng tiếng nói, xì xào rồi chìm hẳn vào biển sâu.
-Đưa cậu ta đi. Cậu ta bị thương nặng quá.
-Máu chảy nhiều quá, sao lại thế này?
-Tránh ra, tránh ra. Nhẹ tay thôi.
...
-Cảm ơn cậu, Dương Tuấn.
...
...
Chuyến cắm trại kết thúc, để lại những cảm xúc trộn lẫn như thập cẩm trong lòng mỗi sinh viên. Có người thấy vui, có người thấy buồn, có người thấy bàng hoàng, có người thấy xúc động, có người thấy hào hứng, cũng có người gỡ được khúc mắc lựa chọn trong lòng mình...
Điển hình cho người loại bỏ được rối rắm, phải kể đến Ngô Nữ Thục Nguyên.
Sau khi trở về, Thục Nguyên vào nhà, nhìn thấy bóng người mình "thầm thương trộm nhớ" đang xử lý văn bản, công việc của tập đoàn.
Cô nhất thời đứng im tại chỗ, không nói nên lời.
Anh vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô đang chết đứng như Từ Hải giữa cửa thì có chút ngạc nhiên mà đứng dậy.
-Về rồi sao?
Giọng nói lạnh lùng che giấu sự bối rối và nhớ nhung.
Vô cùng thần kì, Thục Nguyên nhận ra hai thứ cảm xúc trong Lưu Thiên Vũ, khóe môi cong lên, tròng mắt giãn ra. Thì ra là có bối rối vì hôm đó, thì ra là có nhớ cô khi cô đi vắng.
Đó tuy chưa thể gọi là tình cảm đặc biệt nhưng chi ít, anh vẫn có thiện cảm với cô.
Khởi đầu đã tốt đẹp như thế, cô không lo mình sẽ thất bại! Thục Nguyên chìm đắm trong tinh thần quyền tâm quật cường mà quên mất sự tồn tại của Thiên Vũ, làm anh dở khóc dở cười đứng độc thoại một mình. Mãi một lúc lâu sau, thấy Thục Nguyên cứ đứng làm Từ Hải như thế, Lưu Thiên Vũ hết cách mà đi xuống bếp uống nước.
Mới đi được vài bước đã bị một thân ảnh ấm áp ôm ngang eo mình từ đằng sau, Thiên Vũ giật mình đứng sững. Cảnh này giống hệt ngày hôm đó, ngày mà cô bất ngờ tỏ tình với anh.
-Tiểu Vũ, em yêu anh.
Cái này... cô định tỏ tình lần hai sao? Anh đang tính mở miệng thì cô đã nhảy vào họng chặn lại:
-Em biết anh chỉ coi em là công cụ để trả ơn. Em biết. Chính vì thế, em sẽ khiến anh phải coi em là một - người - vợ chứ không phải chỉ là một công cụ trả ơn!
Xưa nay, người ta luôn nói là trâu đi tìm cọc.
Vậy cô sẽ đảo ngược định kiến, tự mình tham gia trào lưu "cọc đi tìm trâu" !
Vì cô là Kẻ Sát Nhân nên không có gì cô không làm được! Cứ chờ đấy Tiểu Vũ, anh sẽ là của em!
/20
|