Nước gợn sóng theo mái chèo khua, dập dờn lên. Ánh mắt Lâm Thư nhìn thẳng vào nước hồ màu xanh lam, lẳng lặng chờ đợi, vẫn chưa mở miệng.
Chờ thuyền rời khỏi bờ, chèo đến giữa lòng hồ, nàng mới ngước mắt lên nhìn Hàn Lạc Tuyển, lên tiếng hỏi: Có người theo dõi ngươi ư? Là ai?
Là người bệ hạ phái tới. Hàn Lạc Tuyển lơ đễnh đáp.
Người Hoàng thượng phái tới sao? Vì sao ông ta phải phái người theo dõi ngươi? Trong lòng Lâm Thư đã mơ hồ đoán ra, Hoàng thượng phái người theo dõi Hàn Lạc Tuyển nhất định có liên quan đến thế cục mà tam ca nói.
Hàn Lạc Tuyển không lập tức trả lời vấn đề của nàng, mà là hỏi những thứ khác: Khoảng thời gian này, nàng nhớ ra được chuyện gì rồi?
Lâm Thư lắc đầu, trong lòng nàng có chuyện, nhìn Hàn Lạc Tuyển không đáp, chỉ hỏi lại: Ngươi nói cho ta biết trước, vì sao Hoàng thượng lại phái người theo dõi ngươi?
Vẫn chưa nghĩ ra.... Hàn Lạc Tuyển nhỏ giọng nỉ non, giọng nói mang vẻ mất mác.
Chẳng lẽ Hoàng thượng phái người theo dõi ngươi là có liên quan đến chuyện trước kia của ta? Lâm Thư nghi ngờ hỏi.
Hàn Lạc Tuyển lắc đầu, nói: Đúng nhưng cũng không đúng. Trên người nàng có khối ngọc bội, là Định Quốc Công tiền nhiệm giao cho nàng trước khi lâm chung, đúng không?
Lâm Thư giật mình, vẻ mặt cảnh giác nhìn Hàn Lạc Tuyển, không nói lời nào.
Hàn Lạc Tuyển bất đắc dĩ cười nhạt một cái, nói: Đừng sợ, ta đã sớm nhìn qua khối ngọc bội này rồi, chính nàng đã lấy cho ta xem.
Ta từng lấy ngọc bội đưa cho ngươi xem ư? Chuyện khi nào? Ngươi đừng bắt nạt ta không có trí nhớ hoàn chỉnh, ngươi nói rõ ràng cho ta đi! Lâm Thư mặt bất mãn nhìn hắn.
Hôm đó ở Tiểu Hương các, không phải Hàn Lạc Tuyển đã kể hết mọi chuyện cho nàng. Mượn chuyện Tử Ngọc Hổ Phù mà nói, Hàn Lạc Tuyển liền bỏ qua không nói với nàng. Khi đó hắn cảm thấy không cần thiết, mà hiện tại thế cục trong triều biến hóa khó lường, cần phải nhắc chuyện này với nàng rồi.
Nhìn xung quanh, đều là hồ nước, không có đến gần thuyền của bọn họ. Hàn Lạc Tuyển mới chậm rãi kể chuyện Tử Ngọc Hổ Phù cho Lâm Thư nghe. Trong ánh mắt khiếp sợ của nàng, Hàn Lạc Tuyển đột nhiên ôm nàng.
Lâm Thư muốn giãy giụa, nhưng nghe hắn ghé sát bên tai thì thầm liền buông xuôi rồi.
Hàn Lạc Tuyển nói: Trước mắt, Đại Chu đang rơi vào thời buổi rối loạn, loạn trong giặc ngoài, cho nên bệ hạ mới phái người theo dõi ta. Thật may là lần này nàng mặc nữ trang đến, bệ hạ sẽ cho rằng chúng ta có tư tình thôi. Nếu như không muốn bệ hạ hoài nghi Lâm gia và Hàn gia đang mưu đồ bí mật gì, ta và nàng hãy giả làm tình nhân đi.
Nói xong, thấy Lâm Thư yên tĩnh lại, trong lòng Hàn Lạc Tuyển rất hài lòng, từ ôm chặt đổi thành nhẹ nhàng ôm. Cúi đầu tiến tới bên tai nàng, ngửi mùi thuốc nhàn nhạt trên người nàng, tiếp tục nói: Ban đầu ta vô cùng không hiểu tại sao người Lâm gia lại giao Hổ Phù cho nàng, giờ thì hơi hiểu rồi.
Lâm Thư nghe vậy càng yên tĩnh, thấy hắn không nói tiếp liền ngẩng đầu nhìn. Không ngờ, môi đỏ mọng của hai người lại kề sát nhau. Trong chớp nhoáng này, hai bên đều đứng hình rồi.
Mà A Cường đang chèo thuyền ở đầu bên kia, vô ý thức liếc nhìn, phát hiện tiểu thư nhà bọn họ đang hôn môi Hàn thế tử, nhất thời liền ngây ngẩn cả người. Lập tức ném mái chèo qua một bên, đứng dậy xông tới, hô: Tiểu thư! Ngài còn chưa thành thân mà, sao lại thân mật với một nam tử chứ!
Hàn Lạc Tuyển chưa từng bực mình với ai như thế, dùng ánh mắt giết người lạnh lùng nhìn A Cường. Gương mặt lạnh lùng, không nói lời nào, cũng không thả Lâm Thư ra.
Điều này khiến Lâm Thư lúng túng cực kỳ, đỏ hồng mặt, mang theo tức giận quát A Cường: Chèo thuyền của ngươi đi, quản cái gì hả!
A Cường cảm thấy hết sức uất ức, hắn trung thành như thế, vì sao tiểu thư luôn không nghe lời hắn chứ? Ủ rũ cúi đầu về chỗ cũ, A Cường tiếp tục chèo thuyền.
Trong lòng Hàn Lạc Tuyển có chút vui vẻ, trên mặt lại hết sức nghiêm chỉnh, thật giống như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra, cúi đầu hỏi Lâm Thư trong ngực: Vừa nãy nàng muốn nói gì?
Trải qua sự cố nhỏ vừa rồi, giờ Lâm Thư không dám đối mặt với Hàn Lạc Tuyển. Cúi đầu, vùi mặt vào trong lòng hắn, hai mắt nhìn thẳng nơi xa trên bờ, nàng hỏi: Ngươi nói đã nghĩ ra vì sao tổ phụ lại giao Hổ Phù cho ta, cuối cùng là vì sao?
Lần đi đánh Hồ tộc này, nếu bại, ta sẽ chết. Nếu thắng, ta cũng sẽ vong. Phụ vương ta đã xảy ra chuyện, nếu như Thế tử của Dịch Vương phủ cũng xảy ra chuyện, bệ hạ sẽ thuận nước đẩy thuyền thu hồi binh quyền hai mươi vạn đại quân của Hàn gia. Hiện tại thế cục hung hiểm, tứ đại gia tộc nắm binh quyền, Đỗ gia bị bệ hạ nắm trong tay. Binh phù năm vạn quân đội vùng ven sớm muộn gì cũng rơi vào trong tay bệ hạ. Bây giờ bệ hạ đã nổi lòng kiêng kỵ tứ gia trông coi thiên quân, bằng không cũng chẳng phái người theo dõi ta. Bệ hạ muốn xử lý tứ gia, thu hồi trọng quyền, đó là chuyện sớm hay muộn thôi.
Nghe hắn nói, Lâm Thư đã sớm thu hồi tầm mắt, nâng mắt, ngẩng đầu nhìn Hàn Lạc Tuyển. Lời hắn nói chạm đến nơi này, lúc này trong nàng đã hiểu ý tứ của tam ca, cũng hiểu vì sao tổ phụ
Chờ thuyền rời khỏi bờ, chèo đến giữa lòng hồ, nàng mới ngước mắt lên nhìn Hàn Lạc Tuyển, lên tiếng hỏi: Có người theo dõi ngươi ư? Là ai?
Là người bệ hạ phái tới. Hàn Lạc Tuyển lơ đễnh đáp.
Người Hoàng thượng phái tới sao? Vì sao ông ta phải phái người theo dõi ngươi? Trong lòng Lâm Thư đã mơ hồ đoán ra, Hoàng thượng phái người theo dõi Hàn Lạc Tuyển nhất định có liên quan đến thế cục mà tam ca nói.
Hàn Lạc Tuyển không lập tức trả lời vấn đề của nàng, mà là hỏi những thứ khác: Khoảng thời gian này, nàng nhớ ra được chuyện gì rồi?
Lâm Thư lắc đầu, trong lòng nàng có chuyện, nhìn Hàn Lạc Tuyển không đáp, chỉ hỏi lại: Ngươi nói cho ta biết trước, vì sao Hoàng thượng lại phái người theo dõi ngươi?
Vẫn chưa nghĩ ra.... Hàn Lạc Tuyển nhỏ giọng nỉ non, giọng nói mang vẻ mất mác.
Chẳng lẽ Hoàng thượng phái người theo dõi ngươi là có liên quan đến chuyện trước kia của ta? Lâm Thư nghi ngờ hỏi.
Hàn Lạc Tuyển lắc đầu, nói: Đúng nhưng cũng không đúng. Trên người nàng có khối ngọc bội, là Định Quốc Công tiền nhiệm giao cho nàng trước khi lâm chung, đúng không?
Lâm Thư giật mình, vẻ mặt cảnh giác nhìn Hàn Lạc Tuyển, không nói lời nào.
Hàn Lạc Tuyển bất đắc dĩ cười nhạt một cái, nói: Đừng sợ, ta đã sớm nhìn qua khối ngọc bội này rồi, chính nàng đã lấy cho ta xem.
Ta từng lấy ngọc bội đưa cho ngươi xem ư? Chuyện khi nào? Ngươi đừng bắt nạt ta không có trí nhớ hoàn chỉnh, ngươi nói rõ ràng cho ta đi! Lâm Thư mặt bất mãn nhìn hắn.
Hôm đó ở Tiểu Hương các, không phải Hàn Lạc Tuyển đã kể hết mọi chuyện cho nàng. Mượn chuyện Tử Ngọc Hổ Phù mà nói, Hàn Lạc Tuyển liền bỏ qua không nói với nàng. Khi đó hắn cảm thấy không cần thiết, mà hiện tại thế cục trong triều biến hóa khó lường, cần phải nhắc chuyện này với nàng rồi.
Nhìn xung quanh, đều là hồ nước, không có đến gần thuyền của bọn họ. Hàn Lạc Tuyển mới chậm rãi kể chuyện Tử Ngọc Hổ Phù cho Lâm Thư nghe. Trong ánh mắt khiếp sợ của nàng, Hàn Lạc Tuyển đột nhiên ôm nàng.
Lâm Thư muốn giãy giụa, nhưng nghe hắn ghé sát bên tai thì thầm liền buông xuôi rồi.
Hàn Lạc Tuyển nói: Trước mắt, Đại Chu đang rơi vào thời buổi rối loạn, loạn trong giặc ngoài, cho nên bệ hạ mới phái người theo dõi ta. Thật may là lần này nàng mặc nữ trang đến, bệ hạ sẽ cho rằng chúng ta có tư tình thôi. Nếu như không muốn bệ hạ hoài nghi Lâm gia và Hàn gia đang mưu đồ bí mật gì, ta và nàng hãy giả làm tình nhân đi.
Nói xong, thấy Lâm Thư yên tĩnh lại, trong lòng Hàn Lạc Tuyển rất hài lòng, từ ôm chặt đổi thành nhẹ nhàng ôm. Cúi đầu tiến tới bên tai nàng, ngửi mùi thuốc nhàn nhạt trên người nàng, tiếp tục nói: Ban đầu ta vô cùng không hiểu tại sao người Lâm gia lại giao Hổ Phù cho nàng, giờ thì hơi hiểu rồi.
Lâm Thư nghe vậy càng yên tĩnh, thấy hắn không nói tiếp liền ngẩng đầu nhìn. Không ngờ, môi đỏ mọng của hai người lại kề sát nhau. Trong chớp nhoáng này, hai bên đều đứng hình rồi.
Mà A Cường đang chèo thuyền ở đầu bên kia, vô ý thức liếc nhìn, phát hiện tiểu thư nhà bọn họ đang hôn môi Hàn thế tử, nhất thời liền ngây ngẩn cả người. Lập tức ném mái chèo qua một bên, đứng dậy xông tới, hô: Tiểu thư! Ngài còn chưa thành thân mà, sao lại thân mật với một nam tử chứ!
Hàn Lạc Tuyển chưa từng bực mình với ai như thế, dùng ánh mắt giết người lạnh lùng nhìn A Cường. Gương mặt lạnh lùng, không nói lời nào, cũng không thả Lâm Thư ra.
Điều này khiến Lâm Thư lúng túng cực kỳ, đỏ hồng mặt, mang theo tức giận quát A Cường: Chèo thuyền của ngươi đi, quản cái gì hả!
A Cường cảm thấy hết sức uất ức, hắn trung thành như thế, vì sao tiểu thư luôn không nghe lời hắn chứ? Ủ rũ cúi đầu về chỗ cũ, A Cường tiếp tục chèo thuyền.
Trong lòng Hàn Lạc Tuyển có chút vui vẻ, trên mặt lại hết sức nghiêm chỉnh, thật giống như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra, cúi đầu hỏi Lâm Thư trong ngực: Vừa nãy nàng muốn nói gì?
Trải qua sự cố nhỏ vừa rồi, giờ Lâm Thư không dám đối mặt với Hàn Lạc Tuyển. Cúi đầu, vùi mặt vào trong lòng hắn, hai mắt nhìn thẳng nơi xa trên bờ, nàng hỏi: Ngươi nói đã nghĩ ra vì sao tổ phụ lại giao Hổ Phù cho ta, cuối cùng là vì sao?
Lần đi đánh Hồ tộc này, nếu bại, ta sẽ chết. Nếu thắng, ta cũng sẽ vong. Phụ vương ta đã xảy ra chuyện, nếu như Thế tử của Dịch Vương phủ cũng xảy ra chuyện, bệ hạ sẽ thuận nước đẩy thuyền thu hồi binh quyền hai mươi vạn đại quân của Hàn gia. Hiện tại thế cục hung hiểm, tứ đại gia tộc nắm binh quyền, Đỗ gia bị bệ hạ nắm trong tay. Binh phù năm vạn quân đội vùng ven sớm muộn gì cũng rơi vào trong tay bệ hạ. Bây giờ bệ hạ đã nổi lòng kiêng kỵ tứ gia trông coi thiên quân, bằng không cũng chẳng phái người theo dõi ta. Bệ hạ muốn xử lý tứ gia, thu hồi trọng quyền, đó là chuyện sớm hay muộn thôi.
Nghe hắn nói, Lâm Thư đã sớm thu hồi tầm mắt, nâng mắt, ngẩng đầu nhìn Hàn Lạc Tuyển. Lời hắn nói chạm đến nơi này, lúc này trong nàng đã hiểu ý tứ của tam ca, cũng hiểu vì sao tổ phụ
/52
|