Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 39 - Chương 39

/52


Sắc trời mịt mờ, tuyết rơi liên tục suốt một tháng, rốt cuộc cũng đã ngừng. Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, là ngày ước hẹn của những kẻ có tình. Đứng ở chỗ cao nhất của tháp Lung Linh, nhìn ánh nến chập chờn, đường phố tấp nập chật ních người, có không ít nam nữ trẻ tuổi nói nói cười cười sóng vai mà đi. Hàn Lạc Tuyển cảm thấy trong lòng trống không, khoảng thời gian này cứ thấy thiếu thiếu gì đó, cả ngày an tĩnh khiến hắn sắp điên rồi.

Hàn Cửu vội vã tìm được Hàn Lạc Tuyển, liền thấy Thế tử nhà mình đang cô đơn nhìn chằm chằm các đôi tình nhân trên đường phố. Có chuyện khẩn cấp, lúc này Hàn Cửu không dám phân tâm suy đoán ý nghĩ trong lòng Hàn Lạc Tuyển. Trước tiên bẩm báo chuyện kia mới là quan trọng.

Thế tử, người nọ trốn rồi! Hàn Cửu cúi đầu, không dám nhìn Hàn Lạc Tuyển.

Ai trốn? Vẻ mặt Hàn Lạc Tuyển đầy hoảng hốt, bộ dạng bất an hỏi Hàn Cửu.

Chính là kẻ ngài bắt về đấy! Sáng nay đã bỏ trốn mất rồi! Thuộc hạ là đi kiểm tra thì mới phát hiện! Kể từ khi biết thân phận của người kia, Hàn Cửu không dám buông lỏng chút nào. Chẳng những sắp xếp người có võ công cao cường coi chừng, hàng ngày còn đích thân đi kiểm tra một lần mới yên tâm.

Lúc này Hàn Lạc Tuyển đã hoàn hồn, nghe được Triệu Á Thanh trốn mất, khó tin híp mắt nhìn Hàn Cửu, hỏi: Ngươi nói sáng nay hắn ta đã trốn mất à? Vì sao bây giờ mới đến thông báo!

Thuộc hạ cũng là xế chiều đi kiểm tra thì mới phát hiện. Người bên kia đang cố gắng truy tìm, thuộc hạ cũng đã sắp xếp để thủ vệ theo dõi động tĩnh của Lục gia, Phú Quý lâu và Đỗ gia. Nếu người nọ xuất hiện, người của chúng ta nhất định bắt hắn ta trở về! Hàn Cửu thành thật khai báo chuyện mình làm, nói xong, ngẩng đầu nhìn Hàn Lạc Tuyển.

Ừ, nếu trốn rồi thì cứ để hắn ta trốn đi, kêu người của chúng ta theo dõi kỹ đám nhân chứng hữu dụng kia là được. Lúc này Hàn Lạc Tuyển không hề kích động, khôi phục vẻ lạnh lùng, nhàn nhạt ra lệnh.

Hàn Cửu đã hơi không hiểu rõ hành động của Hàn Lạc Tuyển rồi. Để người quan trọng như thế chạy mất, vì sao Thế tử nhà bọn họ không bắt trở lại chứ?

Hồi lâu, thấy Hàn Lạc Tuyển giống như đã quên mất mình, ánh mắt nhìn xuống phố dài, Hàn Cửu không nhịn được lên tiếng hỏi: Vậy, Thế tử, thật sự mặc kệ kẻ quan trọng như vậy sao ạ?

Lời bản công tử nói, không muốn nhắc lại lần thứ hai. Không còn việc gì, ngươi có thể đi được rồi. Hắn còn ngại Hàn Cửu quá om sòm.

Vâng, vậy thuộc hạ cáo lui. Hàn Cửu lúng túng gật đầu, mong mỏi được rời đi.

Hàn Lạc Tuyển cũng không thèm nhìn tới, ánh mắt mông lung, ý nghĩ bay xa. Chợt nghĩ đến cái gì, liền gọi Hàn Cửu lại: Đợi một chút! Đã lâu như vậy, ngươi không dò hỏi được chút chuyện nào của Lâm gia sao?

Cái này! Thế tử, thuộc hạ đã cho người đi dò xét ý tứ của Vương thái y nhiều lần rồi, ông ta vẫn không chịu nói. Ông ta không nói thì chúng ta cũng đâu thể ép buộc ạ! Hàn Cửu khó xử nói.

Ông ta không nói thì các ngươi liền không đổi hướng tìm hiểu à! Không dò xét người của Lâm gia được sao! Hắn giống như ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’, khinh bỉ nhìn Hàn Cửu.

Thế tử, Lâm gia bây giờ đã không còn là Lâm gia lúc trước nữa. Đám hạ nhân Lâm gia kín miệng như bưng, chỉ cần vừa hỏi đến chuyện của các chủ tử, bọn họ có thể chạy nhanh như một làn khói, không thể chạy thì dứt khoát đâm vào tường, hôn mê luôn. Hành động thật sự quá hung tàn! Miệng lại khép chặt! -=-,,..,...l...,.qq,,,...d..,,.o..,..n,,,,..,.Hoàn toàn không dò la được gì từ trong miệng bọn họ. Thuộc hạ còn kêu Hàn Thập đã quen lối, vào Lâm gia thử dò xét. Hàn Thập vừa mới tiến vào không bao lâu, đã bị vệ binh của Lâm gia phát hiện rồi.,..,ll..q..,..q,,d...o..n..,,.. Hàn Thập nói với thuộc hạ rằng, đám tuần tra canh gác của Lâm gia rõ ràng thay đổi rồi, bất kỳ một con chim bay vào, cũng có thể bị vệ binh đề phòng. Hiện thời phủ Định Quốc Công vững như thành đồng, hoàn toàn không thể xuống tay. Hàn Cửu đau khổ đầy mặt nói.

Nhíu mày nghe xong, vẻ mặt Hàn Lạc Tuyển hết sức nghiêm trang, nói: Không đúng, chắc chắn có ai đó trong Lâm gia đã xảy ra chuyện rồi!

Nhớ đến khoảng thời gian trước năm mới, có người nói thân thể Lâm Thư khá yếu ớt, thường mời thái y đến, tim Hàn Lạc Tuyển chợt thắt lại. Có thể khiến Lâm gia coi trọng như vậy, nhất định là Lâm Thư rồi!

Lập tức trở về phủ! Dứt lời, Hàn Lạc Tuyển phất tay áo xuống lầu.

Nếu âm thầm không tra được thì cứ quang minh chính đại đi! Muốn đến Lâm gia, tốt nhất nên do nữ quyến tới cửa bái phỏng. Hàn Lạc Tuyển phải về phủ xin mẫu phi hắn giúp một tay, đến Lâm gia tìm hiểu chút tin tức mới được.

Hàn Cửu buồn bực đi theo sau Hàn Lạc Tuyển, không dám hé răng.

Ở bên kia tháp Lung Linh, Lâm Thư được ba vị ca ca che chở, leo lên chỗ cao.

Gió lạnh ùa đến, khiến Lâm Thư run một cái. Lâm Ngọc thấy thế, mở miệng khuyên nhủ: Thư nhi, thấy lạnh thì trở về thôi.

Lâm Thư lắc đầu, ngơ ngác nhìn ngọn đèn trang trí, kinh thành một mảng phồn hoa náo nhiệt. Hồi lâu nàng mới lên tiếng, tựa như hỏi mà cũng như không, thì thầm: Hình như muội từng đến đây rồi.

Dĩ nhiên là đã đến đây rồi! Thư nhi, muội không nhớ à? Hàng năm muội đều ầm ỹ


/52

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status