Lạnh, hơi lạnh thấu xương đã đánh thức Triệu Á Thanh đang bị đông lạnh. Mí mắt vừa mở ra, đau đến hắn ta không khỏi hít một hơi. Trí nhớ từ từ quay ngược lại, trong lòng Triệu Á Thanh lớn tiếng chửi mợ nó.
Cúi đầu nhìn, phát hiện mình lại đang trần truồng! Ngay cả một ít vải để che đậy cũng không có! Lại đánh giá hoàn cảnh xung quanh, có củi lửa đốt, nham bích bốn phía, hẳn là một sơn động.
Triệu Á Thanh tức đến nghiến răng. Mẹ kiếp! Gần đây sao hắn ta xui xẻo quá vậy! Hôm qua đi chùa gặp riêng Đỗ Linh Nguyệt, suýt nữa bị người tính kế, may nhờ hắn ta cơ trí, phát giác điều bất thường nên chạy trước. Từ phía sau núi Hàn Sơn Tự chạy suốt một đêm, mới vừa chạy đến học viện Thánh Tài, liền gặp nữ nhân điên! Con bà nó, hắn ta đã trêu ai ghẹo ai hả! Sớm biết nữ nhân kia là người điên, chính là lập tức để cho hắn ta làm Hoàng đế, hắn ta cũng không chịu!
Ôi....Đau chết lão tử rồi. Nhìn những vết bầm tím trên người mình tím, trong phổi Triệu Á Thanh có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Sao tên điên kia lại xuống tay ác độc như thế! Đánh hắn ta gần chết còn chưa nói, lại lột sạch y phục của hắn ta, ném hắn ta ở chỗ này nữa! Thật là con bà nó biến thái!
Biến thái! Kinh hô xong, Triệu Á Thanh hơi run sợ trong lòng.
Người nọ không chỉ là một kẻ điên, không khéo còn là đồ biến thái nữa! Bằng không sao lại lột sạch y phục của hắn ta rồi ném vào trong động này? Chẳng lẽ là một kẻ biến thái điên khùng thích ngược đãi người?
Nghĩ tới đây, Triệu Á Thanh đã chắc chắn mười phần là hắn ta đụng phải biến thái thật rồi. Có lẽ lúc trước bởi vì hắn ta áp đảo người nọ, chọc giận nàng, người ta mới có thể phát điên lên. Căn bản là hắn ta suy nghĩ nhiều, còn tưởng rằng người ta biết mình, có thù lớn với hắn ta đấy.
Suy nghĩ một chút, ở thời cổ đại phong kiến này, nữ tử nhà nào mà không tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, thấy nam tử là lập tức tránh đi? Chưa nói đến lý do nữ nhân điên kia mặc nam trang xuất hiện ở học viện Thánh Tài, chỉ nói nữ nhân điên kia lại dám lột sạch y phục của hắn ta rồi ném ở đây, hành động khác người như thế, không phải là biến thái thì là gì! Càng nghĩ Triệu Á Thanh càng phát run, không biết là bị đông cứng hay là sợ hãi.
Triệu Á Thanh cảm thấy mình không thể nán ở chỗ này ngồi chờ chết, ai biết đồ biến thái điên khùng kia sẽ hành hạ hắn ta thế nào chứ! Hắn ta muốn làm Hoàng đế, xưng bá thiên hạ! Hắn ta mới không cần bị một kẻ biến thái điên khùng hành hạ đâu!
Đứng lên, cả người trần trụi, loại cảm giác này khiến hắn ta hết sức bất an.
Lượn vài vòng quanh đống lửa, tay Triệu Á Thanh xoa xoa thân thể rét run. Bên ngoài trời băng đất tuyết, hắn ta mà đi ra ngoài không bị chết rét mới là lạ! Nhưng cứ ngồi chờ chết như vậy, còn không bị tên biến thái điên khùng kia hành hạ hay sao!
Hai luồng suy nghĩ, Triệu Á Thanh vẫn quyết định thà chết không theo, tình nguyện chạy ra bên ngoài bị đông cứng chết, cũng không muốn bị một nữ nhân điên biến thái hành hạ. Hắn ta cứ chạy xuống núi, không chừng còn có thể bình an trở về. Nếu như trú ở chỗ này chờ tên biến thái hành hạ, có lẽ muốn còn sống để chạy trốn, sẽ không có tỷ lệ lớn nữa. Khẽ cắn răng, Triệu Á Thanh run run, đi tới cửa động. Thò đầu ra trước cảnh giác nhìn xung quanh một phen, không phát hiện ra người nào, yên tâm nâng chân dài bỏ chạy.
Gió núi thổi vù vù, dưới chân đạp tuyết trắng phau phau, lạnh như băng. Đây cũng không phải là một từ ‘lạnh’ có thể diễn tả được cảm thụ, Triệu Á Thanh chỉ cảm thấy khí lạnh từ dưới chân xâm nhập vào cốt tủy, cả người đều là cái lạnh thấu xương. Trong lòng tràn đầy phẫn hận, trong đầu nhớ kỹ bộ dạng của Lâm Thư. Chờ hắn ta bình an trở về, xem có điều tra kỹ về tên biến thái điên khùng kia không! Nhất định phải làm cho nữ nhân kia nếm thử một chút cảm giác trần trụi chạy trên nền tuyết lạnh này! Để trả thù cho những gì mà hắn ta phải chịu đựng trong hôm nay!
Lâm Thư bước đi vội vã dẫn Hàn Lạc Tuyển đến sơn động, không phát hiện ra Triệu Á Thanh, ngu người luôn.
Người
Cúi đầu nhìn, phát hiện mình lại đang trần truồng! Ngay cả một ít vải để che đậy cũng không có! Lại đánh giá hoàn cảnh xung quanh, có củi lửa đốt, nham bích bốn phía, hẳn là một sơn động.
Triệu Á Thanh tức đến nghiến răng. Mẹ kiếp! Gần đây sao hắn ta xui xẻo quá vậy! Hôm qua đi chùa gặp riêng Đỗ Linh Nguyệt, suýt nữa bị người tính kế, may nhờ hắn ta cơ trí, phát giác điều bất thường nên chạy trước. Từ phía sau núi Hàn Sơn Tự chạy suốt một đêm, mới vừa chạy đến học viện Thánh Tài, liền gặp nữ nhân điên! Con bà nó, hắn ta đã trêu ai ghẹo ai hả! Sớm biết nữ nhân kia là người điên, chính là lập tức để cho hắn ta làm Hoàng đế, hắn ta cũng không chịu!
Ôi....Đau chết lão tử rồi. Nhìn những vết bầm tím trên người mình tím, trong phổi Triệu Á Thanh có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Sao tên điên kia lại xuống tay ác độc như thế! Đánh hắn ta gần chết còn chưa nói, lại lột sạch y phục của hắn ta, ném hắn ta ở chỗ này nữa! Thật là con bà nó biến thái!
Biến thái! Kinh hô xong, Triệu Á Thanh hơi run sợ trong lòng.
Người nọ không chỉ là một kẻ điên, không khéo còn là đồ biến thái nữa! Bằng không sao lại lột sạch y phục của hắn ta rồi ném vào trong động này? Chẳng lẽ là một kẻ biến thái điên khùng thích ngược đãi người?
Nghĩ tới đây, Triệu Á Thanh đã chắc chắn mười phần là hắn ta đụng phải biến thái thật rồi. Có lẽ lúc trước bởi vì hắn ta áp đảo người nọ, chọc giận nàng, người ta mới có thể phát điên lên. Căn bản là hắn ta suy nghĩ nhiều, còn tưởng rằng người ta biết mình, có thù lớn với hắn ta đấy.
Suy nghĩ một chút, ở thời cổ đại phong kiến này, nữ tử nhà nào mà không tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, thấy nam tử là lập tức tránh đi? Chưa nói đến lý do nữ nhân điên kia mặc nam trang xuất hiện ở học viện Thánh Tài, chỉ nói nữ nhân điên kia lại dám lột sạch y phục của hắn ta rồi ném ở đây, hành động khác người như thế, không phải là biến thái thì là gì! Càng nghĩ Triệu Á Thanh càng phát run, không biết là bị đông cứng hay là sợ hãi.
Triệu Á Thanh cảm thấy mình không thể nán ở chỗ này ngồi chờ chết, ai biết đồ biến thái điên khùng kia sẽ hành hạ hắn ta thế nào chứ! Hắn ta muốn làm Hoàng đế, xưng bá thiên hạ! Hắn ta mới không cần bị một kẻ biến thái điên khùng hành hạ đâu!
Đứng lên, cả người trần trụi, loại cảm giác này khiến hắn ta hết sức bất an.
Lượn vài vòng quanh đống lửa, tay Triệu Á Thanh xoa xoa thân thể rét run. Bên ngoài trời băng đất tuyết, hắn ta mà đi ra ngoài không bị chết rét mới là lạ! Nhưng cứ ngồi chờ chết như vậy, còn không bị tên biến thái điên khùng kia hành hạ hay sao!
Hai luồng suy nghĩ, Triệu Á Thanh vẫn quyết định thà chết không theo, tình nguyện chạy ra bên ngoài bị đông cứng chết, cũng không muốn bị một nữ nhân điên biến thái hành hạ. Hắn ta cứ chạy xuống núi, không chừng còn có thể bình an trở về. Nếu như trú ở chỗ này chờ tên biến thái hành hạ, có lẽ muốn còn sống để chạy trốn, sẽ không có tỷ lệ lớn nữa. Khẽ cắn răng, Triệu Á Thanh run run, đi tới cửa động. Thò đầu ra trước cảnh giác nhìn xung quanh một phen, không phát hiện ra người nào, yên tâm nâng chân dài bỏ chạy.
Gió núi thổi vù vù, dưới chân đạp tuyết trắng phau phau, lạnh như băng. Đây cũng không phải là một từ ‘lạnh’ có thể diễn tả được cảm thụ, Triệu Á Thanh chỉ cảm thấy khí lạnh từ dưới chân xâm nhập vào cốt tủy, cả người đều là cái lạnh thấu xương. Trong lòng tràn đầy phẫn hận, trong đầu nhớ kỹ bộ dạng của Lâm Thư. Chờ hắn ta bình an trở về, xem có điều tra kỹ về tên biến thái điên khùng kia không! Nhất định phải làm cho nữ nhân kia nếm thử một chút cảm giác trần trụi chạy trên nền tuyết lạnh này! Để trả thù cho những gì mà hắn ta phải chịu đựng trong hôm nay!
Lâm Thư bước đi vội vã dẫn Hàn Lạc Tuyển đến sơn động, không phát hiện ra Triệu Á Thanh, ngu người luôn.
Người
/52
|