Ngày đó Lâm Thư và Hàn Lạc Tuyển ở trong phòng lâu như vậy, còn mất hồn, chán nản chạy ra. Lâm Sóc có chút bận tâm, mấy ngày qua đã nhiều lần muốn mở miệng hỏi Hàn Lạc Tuyển, nhưng nhìn dáng vẻ ung dung của hắn, lời đến miệng đều phải nuốt xuống.
Lâm Sóc ở tại học viện, trừ ngày nghỉ cuối tuần mới có thể hồi phủ, không có tình huống đặc biệt, đều không bước ra được cổng lớn. Trong lòng vô và tò mò, Lâm Sóc phái Lâm Trúc trở về phủ hai lần để thăm dò tình hình của Lâm Thư, nhưng vẫn chưa đào được tin gì hữu dụng từ nàng. Trong lòng hắn có chút buồn phiền, hắn rất muốn biết ngày đó hai người cô nam quả nữ là muội muội và Hàn Lạc Tuyển đã nói và làm gì ở bên trong.
Lâm huynh, Lục tiên sinh giảng đến phần sau rồi.
Hàn Lạc Tuyển đang nghe giảng bài, thấy Lâm Sóc mất hồn liền tốt bụng nhắc nhở một câu. Hôm nay là Lục lão tiên sinh đức cao vọng trọng trong học viện đến giảng bài cho đám công tử thế gia bọn họ, nếu như không chuyên tâm nghe giảng, không thông qua cuộc thi thì kết cục sẽ vô và thê thảm. Lục lão tiên sinh phạt người có thể phạt đến hộc máu. Không đáp đúng đề trên bài thi, sau này sẽ phải chép phạt hơn vạn lần đó. Cả học viện, không ai dám chểnh mảng trong giờ giảng của Lục lão tiên sinh.
Hả? À, giảng nhanh quá. Đa tạ Hàn thế tử nhắc nhở. Lâm Sóc hồi hồn, lúng túng nói cảm tạ Hàn Lạc Tuyển.
Tâm tư thấp thỏm nghe xong một bài giảng, Lâm Sóc vẫn quyết định mở miệng hỏi Hàn Lạc Tuyển xem hôm đó rốt cuộc đã nói cái gì với Lâm Thư ở trong phòng. Một mạch theo Hàn Lạc Tuyển đến sân viện, Lâm Sóc còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy thư đồng của hắn đã chạy tới bên tai hắn nói nhỏ. Do dự đứng ở một bên, Lâm Sóc chờ thư đồng báo xong với Hàn Lạc Tuyển.
Nhưng không ngờ, thư đồng kia vừa nói thầm với Hàn Lạc Tuyển, Hàn Lạc Tuyển đã chắp tay tạ lỗi với hắn: Thật là thất lễ, hôm nay sợ rằng không thể tâm sự với Lâm huynh rồi. Tại hạ có chuyện muốn đi xử lý.
Ha ha, Hàn thế tử có chuyện thì cứ đi trước thôi. Lâm mỗ không vội, không vội. Lâm Sóc cười gượng nói.
Vậy, xin Lâm huynh cứ tự nhiên. Hàn Lạc Tuyển lễ độ thi lễ với Lâm Sóc.
Sau khi cáo biệt Lâm Sóc, hắn theo Hàn Cửu chạy về phía sân huấn luyện của học viện. Trên đường, hỏi cặn kẽ Hàn Cửu: Ngươi nhận được tin tức là Hàn Bát không điều tra được gì từ trong miệng tiểu nhị kia sao?
Vâng, Thế tử. Hàn Bát truyền tin nói tiểu nhị đó không biết gì cả. Hơn nữa còn nói, thuốc bột đó là do Lâm tiểu thư phát hiện, lúc ấy, nàng nhìn thấy thuốc bột thì biến sắc mặt, liên tục ép hỏi gã đã biết điều gì. Tiểu nhị kia đã nói hết cho Hàn Bát những chuyện đã nói với Lâm tiểu thư.
Lúc ấy bọn họ đã nói cái gì? Hàn Lạc Tuyển ôn hòa hỏi, bước chân không hề gấp gáp.
Tiểu nhị nói về bối cảnh của Tiền viên ngoại kia và gã còn phát hiện Tiền viên ngoại có thể đang buôn bán người. Lâm tiểu thư nghe xong, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt liền trắng bệch. Hàn Cửu bẩm báo chi tiết tin tức do Hàn Bát truyền đến cho Hàn Lạc Tuyển.
Nghe vậy, Hàn Lạc Tuyển dừng một chút, không biết nghĩ đến cái gì liền nheo mắt phượng.
Thế tử, nhưng có vấn đề gì ạ? Hàn Bát ở bên đó hỏi ngài, đã thẩm tra tiểu nhị xong rồi, hồi kinh được chưa ạ? Hàn Cửu không rõ chân tướng dò hỏi.
Không cần, ngươi bảo hắn ở lại trong trấn đi, giám sát họ Tiền là được. Phái người bảo vệ tên tiểu nhị kia, mặc dù gã biết không nhiều lắm, nhưng dù sao vẫn là một nhân chứng liên kết hai bên, phải bảo vệ mạng gã. Hàn Lạc Tuyển cân nhắc từng câu từng chữ, căn dặn.
Dạ, thuộc hạ liền truyền tin cho Hàn Bát. Thế tử, rốt cuộc ngài kêu Hàn Bát đến trấn nhỏ vắng vẻ đó điều tra cái gì vậy? Hơn nữa còn phái Hàn Thập đi giám thị Lâm tiểu thư. Chẳng lẽ vị Lâm tiểu thư mà chúng ta đưa về phủ Định Quốc công có vấn đề sao? Hàn Cửu khó hiểu hỏi.
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy màn náo kịch của Lâm gia, hắn đúng là không thể tin được Lâm Thư lại là tiểu thư dòng chính của Định Quốc công. Hàn Cửu cũng không nhìn ra được chút phong phạm, lễ nghĩa nào của tiểu thư thế gia từ lời nói và hành động của Lâm Thư.
Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, nên biết thì sẽ biết, không nên biết thì phải quản miệng cho tốt. Ta hỏi ngươi, Hàn Thập nói Lâm Thư chạy đến thanh lâu, là thanh lâu nào? Lười phải giải thích với hắn, Hàn Lạc Tuyển nhấc chân tiếp tục đi.
Đến Phú Quý lâu nổi danh kinh thành! Thế tử, ngài nói có kỳ quái hay không? Dù gì
Lâm Sóc ở tại học viện, trừ ngày nghỉ cuối tuần mới có thể hồi phủ, không có tình huống đặc biệt, đều không bước ra được cổng lớn. Trong lòng vô và tò mò, Lâm Sóc phái Lâm Trúc trở về phủ hai lần để thăm dò tình hình của Lâm Thư, nhưng vẫn chưa đào được tin gì hữu dụng từ nàng. Trong lòng hắn có chút buồn phiền, hắn rất muốn biết ngày đó hai người cô nam quả nữ là muội muội và Hàn Lạc Tuyển đã nói và làm gì ở bên trong.
Lâm huynh, Lục tiên sinh giảng đến phần sau rồi.
Hàn Lạc Tuyển đang nghe giảng bài, thấy Lâm Sóc mất hồn liền tốt bụng nhắc nhở một câu. Hôm nay là Lục lão tiên sinh đức cao vọng trọng trong học viện đến giảng bài cho đám công tử thế gia bọn họ, nếu như không chuyên tâm nghe giảng, không thông qua cuộc thi thì kết cục sẽ vô và thê thảm. Lục lão tiên sinh phạt người có thể phạt đến hộc máu. Không đáp đúng đề trên bài thi, sau này sẽ phải chép phạt hơn vạn lần đó. Cả học viện, không ai dám chểnh mảng trong giờ giảng của Lục lão tiên sinh.
Hả? À, giảng nhanh quá. Đa tạ Hàn thế tử nhắc nhở. Lâm Sóc hồi hồn, lúng túng nói cảm tạ Hàn Lạc Tuyển.
Tâm tư thấp thỏm nghe xong một bài giảng, Lâm Sóc vẫn quyết định mở miệng hỏi Hàn Lạc Tuyển xem hôm đó rốt cuộc đã nói cái gì với Lâm Thư ở trong phòng. Một mạch theo Hàn Lạc Tuyển đến sân viện, Lâm Sóc còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy thư đồng của hắn đã chạy tới bên tai hắn nói nhỏ. Do dự đứng ở một bên, Lâm Sóc chờ thư đồng báo xong với Hàn Lạc Tuyển.
Nhưng không ngờ, thư đồng kia vừa nói thầm với Hàn Lạc Tuyển, Hàn Lạc Tuyển đã chắp tay tạ lỗi với hắn: Thật là thất lễ, hôm nay sợ rằng không thể tâm sự với Lâm huynh rồi. Tại hạ có chuyện muốn đi xử lý.
Ha ha, Hàn thế tử có chuyện thì cứ đi trước thôi. Lâm mỗ không vội, không vội. Lâm Sóc cười gượng nói.
Vậy, xin Lâm huynh cứ tự nhiên. Hàn Lạc Tuyển lễ độ thi lễ với Lâm Sóc.
Sau khi cáo biệt Lâm Sóc, hắn theo Hàn Cửu chạy về phía sân huấn luyện của học viện. Trên đường, hỏi cặn kẽ Hàn Cửu: Ngươi nhận được tin tức là Hàn Bát không điều tra được gì từ trong miệng tiểu nhị kia sao?
Vâng, Thế tử. Hàn Bát truyền tin nói tiểu nhị đó không biết gì cả. Hơn nữa còn nói, thuốc bột đó là do Lâm tiểu thư phát hiện, lúc ấy, nàng nhìn thấy thuốc bột thì biến sắc mặt, liên tục ép hỏi gã đã biết điều gì. Tiểu nhị kia đã nói hết cho Hàn Bát những chuyện đã nói với Lâm tiểu thư.
Lúc ấy bọn họ đã nói cái gì? Hàn Lạc Tuyển ôn hòa hỏi, bước chân không hề gấp gáp.
Tiểu nhị nói về bối cảnh của Tiền viên ngoại kia và gã còn phát hiện Tiền viên ngoại có thể đang buôn bán người. Lâm tiểu thư nghe xong, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt liền trắng bệch. Hàn Cửu bẩm báo chi tiết tin tức do Hàn Bát truyền đến cho Hàn Lạc Tuyển.
Nghe vậy, Hàn Lạc Tuyển dừng một chút, không biết nghĩ đến cái gì liền nheo mắt phượng.
Thế tử, nhưng có vấn đề gì ạ? Hàn Bát ở bên đó hỏi ngài, đã thẩm tra tiểu nhị xong rồi, hồi kinh được chưa ạ? Hàn Cửu không rõ chân tướng dò hỏi.
Không cần, ngươi bảo hắn ở lại trong trấn đi, giám sát họ Tiền là được. Phái người bảo vệ tên tiểu nhị kia, mặc dù gã biết không nhiều lắm, nhưng dù sao vẫn là một nhân chứng liên kết hai bên, phải bảo vệ mạng gã. Hàn Lạc Tuyển cân nhắc từng câu từng chữ, căn dặn.
Dạ, thuộc hạ liền truyền tin cho Hàn Bát. Thế tử, rốt cuộc ngài kêu Hàn Bát đến trấn nhỏ vắng vẻ đó điều tra cái gì vậy? Hơn nữa còn phái Hàn Thập đi giám thị Lâm tiểu thư. Chẳng lẽ vị Lâm tiểu thư mà chúng ta đưa về phủ Định Quốc công có vấn đề sao? Hàn Cửu khó hiểu hỏi.
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy màn náo kịch của Lâm gia, hắn đúng là không thể tin được Lâm Thư lại là tiểu thư dòng chính của Định Quốc công. Hàn Cửu cũng không nhìn ra được chút phong phạm, lễ nghĩa nào của tiểu thư thế gia từ lời nói và hành động của Lâm Thư.
Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, nên biết thì sẽ biết, không nên biết thì phải quản miệng cho tốt. Ta hỏi ngươi, Hàn Thập nói Lâm Thư chạy đến thanh lâu, là thanh lâu nào? Lười phải giải thích với hắn, Hàn Lạc Tuyển nhấc chân tiếp tục đi.
Đến Phú Quý lâu nổi danh kinh thành! Thế tử, ngài nói có kỳ quái hay không? Dù gì
/52
|