Sầm Thoa cười cười, nói: Nương, không có phát sinh chuyện gì, ngài đừng suy nghĩ nhiều.
Kỷ thị hồ nghi nnhìn nàng, A Thoa, con đừng gạt nương.
Sầm Thoa lắc lắc tay Kỷ thị, Nương, nữ nhi có tính tình gì ngài không biết sao? Nữ nhi đã bao giờ cố ý giấu diếm ngài việc gì?
Lời này là thật, Sầm Thoa được Kỷ thị nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, giữa hai mẹ con xưa nay không có bí mật, Sầm Thoa cũng không phải người dấu được chuyện gì.
Kỷ thị nhẹ nhàng thở ra, nói: Vô sự là tốt rồi. Có lẽ là vì mấy ngày này liên tiếp phát sinh nhiều chuyện, bà mới đa tâm thôi.
Cái thai cảu Sầm Thoa càng ngày càng tốt, Thập vương gia bởi vì nghĩ đến sắp khôi phục phong hào, tâm tình cũng cực tốt.
Hôm nay hắn ở bên ngoài uống nhiều, sau khi trở về liền đi thẳng đến chính viện, nhảy lên người Sầm Thoa.
Sầm Thoa sợ hãi, không dám phản kháng hắn, lại lo lắng an nguy của đứa nhỏ.
Lúc đang tiến hành đến bước cuối cùng, Thập vương gia bỗng nhiên tỉnh táo lại, từ trên người nàng đi xuống.
Sầm Thoa lòng còn sợ hãi nhìn hắn lảo đảo rời đi, ngày thứ hai liền đưa ra ý tưởng đổi nơi yên tĩnh dưỡng thai.
Thập vương gia cũng biết mình rượu hồ đồ dọa đến nàng, tuy rằng tâm tình Sầm Thoa cho tới bây giờ không ở trong phạm vi hắn lo lắng, nhưng hiệntại nàng có thai, không thể không cố kỵ. Cho nên Thập vương gia thấy nàng kiên trì, liền đồng ý. Vốn nghĩ rằng, Sầm Thoa sẽ theo Kỷ thị về Sầm phủ dưỡng thai, nhưng Sầm Thoa lại muốn đi Vị Nguyệt am tĩnh dưỡng.
Vị Nguyệt am kham khổ, không nói Thập vương gia không đành lòng con hắn ở chỗ như vậy, chính Kỷ thị cũng không đồng ý.
Nhưng không biết Sầm Thoa bị làm sao, gắt gao cắn răng không chịu nhả ra.
Nàng hoài thai, có ai thật sự muốn chọc nàng mất hứng đâu, Thập vương gia lại nghĩ, nếu không có đạo cô trong Vị Nguyệt am kia, sợ là mình cũng sẽ không có con nhanh như vậy, Sầm Thoa nguyện ý đi thì đi thôi. nói không chừng đạo cô kia lại làm phép gì, nhi tử của hắn còn có thể lớn nhanh hớm, sớm sinh ra.
sau khi Thập vương gia đồng ý, Kỷ thị không có quyền phản đối, đành phải cùng Sầm Thoa lên núi Lạc Thanh.
trên Núi Lạc Thanh, Vân Dật đạo nhân thanh danh lan xa, dân chúng lui tới muốn nhờ càng nhiều. Thậm chí không ít gia quyến quan viên đều mộ danh mà đến.
Nhưng Vân Dật đạo nhân vẫn làm theo ý mình như trước, nói mình ở kinh thành duyên pháp đã hết, nói không gặp chính là không gặp, cho dù ngươi là thiên vương lão tử cũng vô dụng.
Tất cả mọi người biết lúc trước cả Trấn Nam vương phi cũng không có mặt mũi, Trấn Nam vương phi không thể được lòng, ngẫm lại thân phận nhà mình sao vượt được cửa Trấn Nam vương phủ, nên không dám làm càn ở trước mặt Vân Dật đạo nhân.
Lúc này Sầm Thoa vào Vị Nguyệt am, còn thường xuyên làm bạn bên Vân Dật đạo nhân, bỗng chốc hấp dẫn mọi người chú ý. Trong kinh đều truyền, Thập vương phi này cũng không biết có vận cứt chó gì, được Vân Dật đạo nhân thi pháp không nói, nay lại được Vân Dật đạo nhân coi trọng, muốn thu nàng tọa hạ cùng đi theo tu hành.
Nhưng mấy tháng sau, trong kinh thành bỗng nhiên nổi lên lời đồn đãi bốn phía, nói Vân Dật đạo nhân đạo pháp siêu nhiên, đã sớm siêu thoát thân thể bên ngoài, bất nam bất nữ, Thập vương phi Sầm Thoa cùng bà ta chính là đoan tụ.
Dân chúng xưa nay yêu nhất bàn tán quái lực loạn thần và gièm pha quý nhân, này một lời nói gom cả hai người, rất nhanh đồn đãi lan nhanh truyền xa, ồn ào huyên náo.
Thập vương gia vì tin vui lúc trước mừng đến u mê, mỗi ngày chỉ để ý cùng đám bạn nhậu sống mơ mơ màng màng, chờ hắn phản ứng lại, lời đồn đãi này đã truyền vào trong cung.
sự tình liên quan đến hoàng gia, Phong Khánh đế đương nhiên không thể ngồi yên không quản, cho người đi thăm dò một phen rồi truyền Thập vương gia vào cung.
Thập vương gia kinh sợ vào cung, mới phát hiện trong ngự thư phòng không chỉ có một mình Phong Khánh đế, còn có Bình Dương trưởng công chúa, Tiêu Tiềm, Vinh vương gia, đám người liên can trong hoàng thất.
hắn tiến lên hành lễ, Phong Khánh đế cho hắn đứng lên, không đợi hắn mở miệng, Phong Khánh đế chất vấn thẳng: Tiểu thập, bên ngoài đồn đãi là chuyện gì xảy ra? Ngươi giải thích cho bổn vương!
Phong Khánh đế sắc mặt thật không tốt, lúc hắn nói chuyện cũng không hòa khí như xưa.
Thập vương gia vuốt mồ hôi trán nói: Hoàng huynh, dân chúng bên ngoài nhàn đến vô sự mới thích xuyên tạc, ngài không nên vì một ít nhàn ngôn toái ngữ mà tức giận.
Phong Khánh đế hừ lạnh một tiếng, nói: Nhàn ngôn toái ngữ? Trẫm đã cho người đi dò xét, đồn đãi này sớm từ miệng một thê tử phú thương trong kinh truyền ra, nàng vào Vị Nguyệt am, gặp vương phi của ngươi và đạo nhân kia cùng ăn cùng ở, cử chỉ vô cùng thân thiết, người khác cũng nói vậy, không chỉ một người nhìn thấy cảnh này, cho nên đồn đãi mới có thể càng truyền càng rộng...
Thập vương gia nói: không, không thể nào, Vân Dật đạo nhân kia cũng là nữ tử, các nàng hai nữ tử vô cùng thân thiết cũng bình thường...
Phong Khánh đế lạnh lùng nhìn hắn không nói, Thập vương gia liền đem lời chưa kịp nói nuốt vào trong bụng.
Người ở đây đều xuất thân từ cung đình, trong cung chuyện bẩn thỉu gì không có, đừng nói hai nữ tử, ngay hai thái giám ở cùng nhau... cũng đều là nhìn mãi quen mắt.
Trầm mặc một lúc, Phong Khánh đế nói: Vương phi của người không thể ở am ni cô, ngươi nhanh chóng phái người đón nàng về, về phần đạo côkia... Phong Khánh đế trầm ngâm một lát, nhất thời không biết xử trí thế nào. Đạo cô này cũng không phạm tội gì, trước mắt lại là đối tượng dân chúng kinh thành ủng hộ, thật sự là không dễ xử trí.
Như vậy đi, hoàng huynh , Tiêu Tiềm nói, Bên ngoài dân chúng có đồn đãi như vậy thật sự là bởi vì Vân Dật đạo nhân kia quá mức bí hiểm, khôngchịu gặp người ngoài, dân chúng cũng vì tò mò, mới có thể truyền rộng những lời này. không bằng truyền triệu Vân Dật đạo nhân tiến cung, hoàng huynh tự mình gặp, vẫn nói tai nghe là giả, mắt thấy là thật, nếu Vân Dật đạo nhân đúng như lời đồn đãi, hoàng huynh liền trị tội. Nếu không phải thật, hoàng huynh an bày đạo trưởng lập đàn tràng, để dân chúng nhìn thấy đạo trưởng, xóa bỏ hiếu kì, bọn họ cũng sẽ không giữ chặt chuyện này không buông.
Phong Khánh đế gật đầu, nếu đạo cô này tác phong chính phái, đến lúc đó hắn sẽ để lại trong cung mấy ngày, tôn sùng là thượng khách hoàng thất, tổ chức đàn tràng, lời đồn bên ngoài đương nhiên không công mà phá.
Vì thế Sầm Thoa cũng không cần Thập vương gia đi đón, Phong Khánh đế cho người đưa các nàng cùng tiến cung.
Kỷ thị về nhà hỏi thăm Sầm Ngọc, Sầm Thoa và Vân Dật đạo nhân ở núi Lạc Thanh thấy nhiều thị vệ đeo đao như vậy, nhất thời không biết phát sinh chuyện gì.
Mãi đến lúc vào hoàng cung, gặp Phong Khánh đế và người liên can trong hoàng thất, Sầm Thoa vẫn không hiểu, kéo Thập vương gia hỏi: Vương gia, có chuyện gì?
Thập vương gia không kiên nhẫn nhìn nàng một cái, nhỏ giọng nói: Còn không phải bởi vì ngươi!
Sầm Thoa rất vô tội, Thiếp thân luôn ở Vị Nguyệt am dưỡng thai, chưa từng chọc chuyện phiền toái gì?
Trước mặt Phong Khánh đế cũng không để hai người bọn họ nói thêm gì nữa, Phong Khánh đế ho nhẹ một tiềng, hai người liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Vân Dật đạo nhân luôn luôn chắp tay đứng một bên, so với Sầm Thoa và Thập vương gia khẩn trương, bà ta ngược lại giống như người ngoài cuộc.
Phong Khánh đế yên lặng quan sát một lát, thấy bà tuy một thân đạo bào, chưa quấn búi tóc, nhưng vóc người khung xương rõ ràng chính là nữ nhi. Nhìn lại khuôn mặt cũng thanh tú, khí độ siêu nhiên, trước mắt bao người không hiển lộ vẻ e ngại, quả thật không giống người có quỷ trong lòng.
Phong Khánh đế không khỏi cười, nghĩ đến cũng là đám người rảnh rỗi, nhàn đến vô sự hư cấu lời đồn.
Đúng lúc này, thống lĩnh Tống Mãng ngự tiền đeo đao vội vàng đến, hành lễ xong đến bên tai Phong Khánh đế bẩm báo một ít lời.
Phong Khánh đế biến sắc, vỗ bàn cả giận nói: Tặc tử kia ở đâu?!
Tống Mãng nói: đã bị thần bắt, đã trói lại, đưa vào trong cung.
Đem người vào!
Tống Mãng ứng một tiếng, đi thẳng, sau một lúc lâu hắn áp tải một nam tử bị trói gô vào trong điện.
Mọi người thấy tướng mạo nam tử kia, không khỏi đều kinh hô một tiếng.
Sầm Thoa không rõ chân tướng nhìn sang, ngay sau đó hô hấp của nàng như ngừng lại —— chỉ thấy nam tử quần áo hỗn độn, búi tóc tán loạn, nhưng khuôn mặt so với Vân Dật đạo nhân giống nhau như đúc!
Nguyên lai Phong Khánh đế cho người đưa Sầm Thoa và Vân Dật đạo nhân tiến cung, đồng thời cũng cho Tống Mãng đi Vị Nguyệt am âm thầm điều tra trong am ni cô tìm căn cứ chính xác. Tống Mãng biết sự tình liên quan đến hoàng gia, là chuyện lớn, thập phần cẩn thận tập hợp người trong am ni cô thẩm vấn, sau đó bắt được nam tử này xen lẫn trong một đống ni cô!
Phong Khánh đế vỗ bàn nói: Thập vương phi, ngươi nói cho trẫm, cùng ăn cùng ở, cùng giường cùng ngủ với ngươi đến cùng là đạo cô hay nam nhân này!
Sầm Thoa nơm nớp lo sợ quỳ xuống, nàng dù ngốc, cũng biết Vân Dật đạo nhân cất giấu một nam nhân giống nhau như đúc là có chuyện, nhưng lúc này nàng đương nhiên không thể nhận, chỉ khóc gọi: Thánh thượng minh giám, thiếp thân ngưỡng mộ phật hiệu của Vân Dật đạo nhân, cùng với thiếp thân đương nhiên là Vân Dật đạo nhân. Về phần nam tử này, thiếp thân thật sự chưa bao giờ gặp!
Phong Khánh đế lại nhìn về phía Vân Dật đạo nhân, Vân Dật đạo nhân đã không còn thong dong vừa rồi, thân mình đã run rẩy.
Phong Khánh đế nhìn Tống Mãng một cái, Tống Mãng đá vào chân Vân Dật đạo nhân, để bà ta quỳ xuống.
Ngươi nói thực ra, nếu có một chữ lừa gạt, trẫm chu di tam tộc ngươi!
Vân Dật đạo nhân chịu không nổi, vừa dập đầu vừa nói: Thánh thượng tha mạng, thánh thượng tha mạng, thảo dân cũng không phải cao nhân đắc đạo, chỉ trông vào một ít kỹ xảo duy trì sinh kế mà thôi.
Phong Khánh đế nói: Vậy ngươi làm thế nào để phụ nhân khó mang thai có thể có thai?
Vân Dật đạo nhân nói: Thảo dân và huynh trưởng là song sinh, bộ dạng giống nhau như đúc, mỗi lần đều là thảo dân lấy thân phận đạo cô xuất hiện, tranh thủ tín nhiệm, sau đó chờ các nàng thả lỏng cảnh giác, liền kê đơn họ, cho huynh trưởng và các nàng làm chuyện phòng the, một vài lần các nàng đương nhiên có thai...
Trong [tam ngôn nhị phách] từng có một chuyện xưa ‘Miếu cầu con , nói là có một tòa miếu thờ nổi tiềng, cầu con rất linh nghiệm. Cuối cùng mới bị phát giác, nói là hòa thượng bên trong đều là hòa thượng giả, phụ nhân đi cầu tử sẽ bị mê gian, các phụ nhân này không dám lộ ra, có thai liền nói là Phật Tổ ban thưởng cho đứa nhỏ.
Nhưng ai cũng thật không ngờ, chuyện như vậy sẽ phát sinh ở triều đại này. Phong Khánh đế giận không thể át, hung hăng nhìn chằm chằm Vân Dật đạo nhân nói: đứa nhỏ của Thập vương phi đến như thế nào?
Vân Dật đạo nhân sợ tới mức run rẩy, Đương nhiên, đương nhiên cũng như vậy.
Kỷ thị hồ nghi nnhìn nàng, A Thoa, con đừng gạt nương.
Sầm Thoa lắc lắc tay Kỷ thị, Nương, nữ nhi có tính tình gì ngài không biết sao? Nữ nhi đã bao giờ cố ý giấu diếm ngài việc gì?
Lời này là thật, Sầm Thoa được Kỷ thị nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, giữa hai mẹ con xưa nay không có bí mật, Sầm Thoa cũng không phải người dấu được chuyện gì.
Kỷ thị nhẹ nhàng thở ra, nói: Vô sự là tốt rồi. Có lẽ là vì mấy ngày này liên tiếp phát sinh nhiều chuyện, bà mới đa tâm thôi.
Cái thai cảu Sầm Thoa càng ngày càng tốt, Thập vương gia bởi vì nghĩ đến sắp khôi phục phong hào, tâm tình cũng cực tốt.
Hôm nay hắn ở bên ngoài uống nhiều, sau khi trở về liền đi thẳng đến chính viện, nhảy lên người Sầm Thoa.
Sầm Thoa sợ hãi, không dám phản kháng hắn, lại lo lắng an nguy của đứa nhỏ.
Lúc đang tiến hành đến bước cuối cùng, Thập vương gia bỗng nhiên tỉnh táo lại, từ trên người nàng đi xuống.
Sầm Thoa lòng còn sợ hãi nhìn hắn lảo đảo rời đi, ngày thứ hai liền đưa ra ý tưởng đổi nơi yên tĩnh dưỡng thai.
Thập vương gia cũng biết mình rượu hồ đồ dọa đến nàng, tuy rằng tâm tình Sầm Thoa cho tới bây giờ không ở trong phạm vi hắn lo lắng, nhưng hiệntại nàng có thai, không thể không cố kỵ. Cho nên Thập vương gia thấy nàng kiên trì, liền đồng ý. Vốn nghĩ rằng, Sầm Thoa sẽ theo Kỷ thị về Sầm phủ dưỡng thai, nhưng Sầm Thoa lại muốn đi Vị Nguyệt am tĩnh dưỡng.
Vị Nguyệt am kham khổ, không nói Thập vương gia không đành lòng con hắn ở chỗ như vậy, chính Kỷ thị cũng không đồng ý.
Nhưng không biết Sầm Thoa bị làm sao, gắt gao cắn răng không chịu nhả ra.
Nàng hoài thai, có ai thật sự muốn chọc nàng mất hứng đâu, Thập vương gia lại nghĩ, nếu không có đạo cô trong Vị Nguyệt am kia, sợ là mình cũng sẽ không có con nhanh như vậy, Sầm Thoa nguyện ý đi thì đi thôi. nói không chừng đạo cô kia lại làm phép gì, nhi tử của hắn còn có thể lớn nhanh hớm, sớm sinh ra.
sau khi Thập vương gia đồng ý, Kỷ thị không có quyền phản đối, đành phải cùng Sầm Thoa lên núi Lạc Thanh.
trên Núi Lạc Thanh, Vân Dật đạo nhân thanh danh lan xa, dân chúng lui tới muốn nhờ càng nhiều. Thậm chí không ít gia quyến quan viên đều mộ danh mà đến.
Nhưng Vân Dật đạo nhân vẫn làm theo ý mình như trước, nói mình ở kinh thành duyên pháp đã hết, nói không gặp chính là không gặp, cho dù ngươi là thiên vương lão tử cũng vô dụng.
Tất cả mọi người biết lúc trước cả Trấn Nam vương phi cũng không có mặt mũi, Trấn Nam vương phi không thể được lòng, ngẫm lại thân phận nhà mình sao vượt được cửa Trấn Nam vương phủ, nên không dám làm càn ở trước mặt Vân Dật đạo nhân.
Lúc này Sầm Thoa vào Vị Nguyệt am, còn thường xuyên làm bạn bên Vân Dật đạo nhân, bỗng chốc hấp dẫn mọi người chú ý. Trong kinh đều truyền, Thập vương phi này cũng không biết có vận cứt chó gì, được Vân Dật đạo nhân thi pháp không nói, nay lại được Vân Dật đạo nhân coi trọng, muốn thu nàng tọa hạ cùng đi theo tu hành.
Nhưng mấy tháng sau, trong kinh thành bỗng nhiên nổi lên lời đồn đãi bốn phía, nói Vân Dật đạo nhân đạo pháp siêu nhiên, đã sớm siêu thoát thân thể bên ngoài, bất nam bất nữ, Thập vương phi Sầm Thoa cùng bà ta chính là đoan tụ.
Dân chúng xưa nay yêu nhất bàn tán quái lực loạn thần và gièm pha quý nhân, này một lời nói gom cả hai người, rất nhanh đồn đãi lan nhanh truyền xa, ồn ào huyên náo.
Thập vương gia vì tin vui lúc trước mừng đến u mê, mỗi ngày chỉ để ý cùng đám bạn nhậu sống mơ mơ màng màng, chờ hắn phản ứng lại, lời đồn đãi này đã truyền vào trong cung.
sự tình liên quan đến hoàng gia, Phong Khánh đế đương nhiên không thể ngồi yên không quản, cho người đi thăm dò một phen rồi truyền Thập vương gia vào cung.
Thập vương gia kinh sợ vào cung, mới phát hiện trong ngự thư phòng không chỉ có một mình Phong Khánh đế, còn có Bình Dương trưởng công chúa, Tiêu Tiềm, Vinh vương gia, đám người liên can trong hoàng thất.
hắn tiến lên hành lễ, Phong Khánh đế cho hắn đứng lên, không đợi hắn mở miệng, Phong Khánh đế chất vấn thẳng: Tiểu thập, bên ngoài đồn đãi là chuyện gì xảy ra? Ngươi giải thích cho bổn vương!
Phong Khánh đế sắc mặt thật không tốt, lúc hắn nói chuyện cũng không hòa khí như xưa.
Thập vương gia vuốt mồ hôi trán nói: Hoàng huynh, dân chúng bên ngoài nhàn đến vô sự mới thích xuyên tạc, ngài không nên vì một ít nhàn ngôn toái ngữ mà tức giận.
Phong Khánh đế hừ lạnh một tiếng, nói: Nhàn ngôn toái ngữ? Trẫm đã cho người đi dò xét, đồn đãi này sớm từ miệng một thê tử phú thương trong kinh truyền ra, nàng vào Vị Nguyệt am, gặp vương phi của ngươi và đạo nhân kia cùng ăn cùng ở, cử chỉ vô cùng thân thiết, người khác cũng nói vậy, không chỉ một người nhìn thấy cảnh này, cho nên đồn đãi mới có thể càng truyền càng rộng...
Thập vương gia nói: không, không thể nào, Vân Dật đạo nhân kia cũng là nữ tử, các nàng hai nữ tử vô cùng thân thiết cũng bình thường...
Phong Khánh đế lạnh lùng nhìn hắn không nói, Thập vương gia liền đem lời chưa kịp nói nuốt vào trong bụng.
Người ở đây đều xuất thân từ cung đình, trong cung chuyện bẩn thỉu gì không có, đừng nói hai nữ tử, ngay hai thái giám ở cùng nhau... cũng đều là nhìn mãi quen mắt.
Trầm mặc một lúc, Phong Khánh đế nói: Vương phi của người không thể ở am ni cô, ngươi nhanh chóng phái người đón nàng về, về phần đạo côkia... Phong Khánh đế trầm ngâm một lát, nhất thời không biết xử trí thế nào. Đạo cô này cũng không phạm tội gì, trước mắt lại là đối tượng dân chúng kinh thành ủng hộ, thật sự là không dễ xử trí.
Như vậy đi, hoàng huynh , Tiêu Tiềm nói, Bên ngoài dân chúng có đồn đãi như vậy thật sự là bởi vì Vân Dật đạo nhân kia quá mức bí hiểm, khôngchịu gặp người ngoài, dân chúng cũng vì tò mò, mới có thể truyền rộng những lời này. không bằng truyền triệu Vân Dật đạo nhân tiến cung, hoàng huynh tự mình gặp, vẫn nói tai nghe là giả, mắt thấy là thật, nếu Vân Dật đạo nhân đúng như lời đồn đãi, hoàng huynh liền trị tội. Nếu không phải thật, hoàng huynh an bày đạo trưởng lập đàn tràng, để dân chúng nhìn thấy đạo trưởng, xóa bỏ hiếu kì, bọn họ cũng sẽ không giữ chặt chuyện này không buông.
Phong Khánh đế gật đầu, nếu đạo cô này tác phong chính phái, đến lúc đó hắn sẽ để lại trong cung mấy ngày, tôn sùng là thượng khách hoàng thất, tổ chức đàn tràng, lời đồn bên ngoài đương nhiên không công mà phá.
Vì thế Sầm Thoa cũng không cần Thập vương gia đi đón, Phong Khánh đế cho người đưa các nàng cùng tiến cung.
Kỷ thị về nhà hỏi thăm Sầm Ngọc, Sầm Thoa và Vân Dật đạo nhân ở núi Lạc Thanh thấy nhiều thị vệ đeo đao như vậy, nhất thời không biết phát sinh chuyện gì.
Mãi đến lúc vào hoàng cung, gặp Phong Khánh đế và người liên can trong hoàng thất, Sầm Thoa vẫn không hiểu, kéo Thập vương gia hỏi: Vương gia, có chuyện gì?
Thập vương gia không kiên nhẫn nhìn nàng một cái, nhỏ giọng nói: Còn không phải bởi vì ngươi!
Sầm Thoa rất vô tội, Thiếp thân luôn ở Vị Nguyệt am dưỡng thai, chưa từng chọc chuyện phiền toái gì?
Trước mặt Phong Khánh đế cũng không để hai người bọn họ nói thêm gì nữa, Phong Khánh đế ho nhẹ một tiềng, hai người liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Vân Dật đạo nhân luôn luôn chắp tay đứng một bên, so với Sầm Thoa và Thập vương gia khẩn trương, bà ta ngược lại giống như người ngoài cuộc.
Phong Khánh đế yên lặng quan sát một lát, thấy bà tuy một thân đạo bào, chưa quấn búi tóc, nhưng vóc người khung xương rõ ràng chính là nữ nhi. Nhìn lại khuôn mặt cũng thanh tú, khí độ siêu nhiên, trước mắt bao người không hiển lộ vẻ e ngại, quả thật không giống người có quỷ trong lòng.
Phong Khánh đế không khỏi cười, nghĩ đến cũng là đám người rảnh rỗi, nhàn đến vô sự hư cấu lời đồn.
Đúng lúc này, thống lĩnh Tống Mãng ngự tiền đeo đao vội vàng đến, hành lễ xong đến bên tai Phong Khánh đế bẩm báo một ít lời.
Phong Khánh đế biến sắc, vỗ bàn cả giận nói: Tặc tử kia ở đâu?!
Tống Mãng nói: đã bị thần bắt, đã trói lại, đưa vào trong cung.
Đem người vào!
Tống Mãng ứng một tiếng, đi thẳng, sau một lúc lâu hắn áp tải một nam tử bị trói gô vào trong điện.
Mọi người thấy tướng mạo nam tử kia, không khỏi đều kinh hô một tiếng.
Sầm Thoa không rõ chân tướng nhìn sang, ngay sau đó hô hấp của nàng như ngừng lại —— chỉ thấy nam tử quần áo hỗn độn, búi tóc tán loạn, nhưng khuôn mặt so với Vân Dật đạo nhân giống nhau như đúc!
Nguyên lai Phong Khánh đế cho người đưa Sầm Thoa và Vân Dật đạo nhân tiến cung, đồng thời cũng cho Tống Mãng đi Vị Nguyệt am âm thầm điều tra trong am ni cô tìm căn cứ chính xác. Tống Mãng biết sự tình liên quan đến hoàng gia, là chuyện lớn, thập phần cẩn thận tập hợp người trong am ni cô thẩm vấn, sau đó bắt được nam tử này xen lẫn trong một đống ni cô!
Phong Khánh đế vỗ bàn nói: Thập vương phi, ngươi nói cho trẫm, cùng ăn cùng ở, cùng giường cùng ngủ với ngươi đến cùng là đạo cô hay nam nhân này!
Sầm Thoa nơm nớp lo sợ quỳ xuống, nàng dù ngốc, cũng biết Vân Dật đạo nhân cất giấu một nam nhân giống nhau như đúc là có chuyện, nhưng lúc này nàng đương nhiên không thể nhận, chỉ khóc gọi: Thánh thượng minh giám, thiếp thân ngưỡng mộ phật hiệu của Vân Dật đạo nhân, cùng với thiếp thân đương nhiên là Vân Dật đạo nhân. Về phần nam tử này, thiếp thân thật sự chưa bao giờ gặp!
Phong Khánh đế lại nhìn về phía Vân Dật đạo nhân, Vân Dật đạo nhân đã không còn thong dong vừa rồi, thân mình đã run rẩy.
Phong Khánh đế nhìn Tống Mãng một cái, Tống Mãng đá vào chân Vân Dật đạo nhân, để bà ta quỳ xuống.
Ngươi nói thực ra, nếu có một chữ lừa gạt, trẫm chu di tam tộc ngươi!
Vân Dật đạo nhân chịu không nổi, vừa dập đầu vừa nói: Thánh thượng tha mạng, thánh thượng tha mạng, thảo dân cũng không phải cao nhân đắc đạo, chỉ trông vào một ít kỹ xảo duy trì sinh kế mà thôi.
Phong Khánh đế nói: Vậy ngươi làm thế nào để phụ nhân khó mang thai có thể có thai?
Vân Dật đạo nhân nói: Thảo dân và huynh trưởng là song sinh, bộ dạng giống nhau như đúc, mỗi lần đều là thảo dân lấy thân phận đạo cô xuất hiện, tranh thủ tín nhiệm, sau đó chờ các nàng thả lỏng cảnh giác, liền kê đơn họ, cho huynh trưởng và các nàng làm chuyện phòng the, một vài lần các nàng đương nhiên có thai...
Trong [tam ngôn nhị phách] từng có một chuyện xưa ‘Miếu cầu con , nói là có một tòa miếu thờ nổi tiềng, cầu con rất linh nghiệm. Cuối cùng mới bị phát giác, nói là hòa thượng bên trong đều là hòa thượng giả, phụ nhân đi cầu tử sẽ bị mê gian, các phụ nhân này không dám lộ ra, có thai liền nói là Phật Tổ ban thưởng cho đứa nhỏ.
Nhưng ai cũng thật không ngờ, chuyện như vậy sẽ phát sinh ở triều đại này. Phong Khánh đế giận không thể át, hung hăng nhìn chằm chằm Vân Dật đạo nhân nói: đứa nhỏ của Thập vương phi đến như thế nào?
Vân Dật đạo nhân sợ tới mức run rẩy, Đương nhiên, đương nhiên cũng như vậy.
/120
|