Lâm Cẩm Nghi ở trong chăn run rẩy, sau khi Tiêu Tiềm rời khỏi đây, Thiên Ti tới hầu hạ, thấy nàng cuộn chặt thân mình, Thiên Ti liền hỏi: có phải ngài cảm thấy lạnh hay không, có cần nô tì lấy thêm chăn tới?
Lâm Cẩm Nghi răng gõ lập cập, chỉ 'ừ' một tiếng.
Lúc sau, Thiên Ti cầm một cái chăn đến, đắp lên trên cho nàng.
Lâm Cẩm Nghi từ từ nhắm hai mắt, lần nữa nói với mình, không có khả năng, Tiêu Tiềm không có khả năng biết. Hắn xưa nay không tin chuyện kì quái, việc phát sinh trên người mình với hắn mà nói, chỉ là nói nhảm thôi. Dù nói ra, nhất định không ai tin được, hắn sao có thể biết để khẳng định đây?
Không cần nghĩ nhiều, không cần nghĩ nhiều, có lẽ Tiêu Tiềm quá mệt, hồ ngôn loạn ngữ thôi, nàng luôn nói với mình, cũng không dám nghĩ nhiều.
Cứ như vậy, một đêm không ngủ.
Ngày thứ hai Lâm Cẩm Nghi dậy, trên mông đã không còn đau.
Thiên Ti nói Tiêu Tiềm đã cùng Phong Khánh đế xuất phát đi săn bắn, dặn nàng lúc không có việc gì có thể ở đi chung quanh một chút.
Lâm Cẩm Nghi không có tinh thần, tùy tiện dùng triều thực, đi thăm Nhụy Hương.
Nhụy Hương lại ai chịu hai mươi quân côn, trước mắt còn ở trên giường nằm không dậy được.
Bất quá Tiêu Tiềm không phải thật sự thiết huyết vô tình, mặc dù phạt bọn họ, cũng an bày ngự y chiếu khán.
Lúc Lâm Cẩm Nghi đi qua, Nhụy Hương đang uống thuốc, thấy nàng, Nhụy Hương liền chống thân thể chuẩn bị ngôig dậy.
Lâm Cẩm Nghi bước lên phía trước đè vai nàng, Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, ngươi uống thuốc trước.
Nhụy Hương gật đầu, Tạ vương phi thể tuất.
Lâm Cẩm Nghi ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn Nhụy Hương uống thuốc.
Nhụy Hương thấy nàng lo lắng trùng trùng, nhân tiện nói: Vương phi không cần lo lắng, quan chấp hình dưới trướng vương gia cực có chừng mực, bất quá một vết thương ngoài da, nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng là có thể khôi phục như ban đầu.
Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, Ừ, ngươi chỉ cần nghỉ ngơi, chờ khỏe rồi trở về đlàm việc. Tiếp theo lại hỏi, Hôm qua ta đưa thuốc mỡ cho ngươi có dùng không? Ta bôi hai lần, vết thương trên người đã tốt lắm, ngươi có thể yên tâm để lại dùng, hẳn là đốivới thương thế của ngươi có ích lợi lớn.
Nàng thập phần thân thiết chân thành, cũng không coi nàng ấy là một nô tì, mà chân chính coi là một người bạn. Nhụy Hương tâm tư mẫn cảm, đương nhiên cảm giác được, do dự mãi, lần đầu tiên đi quá giới hạn bổn phận của mình, khuyên nhủ Lâm Cẩm Nghi: Nô tì nghe nói hôm qua cái vương gia ở nơi khác... Vương phi đừng trách vương gia, ngài cũng chỉ nhất thời nóng vội mới có thể như vậy. Nô tì đi theo vương gia nhiều năm, rất ít khi thấy ngài thất kinh như vậy. Lần trước, là lúc tiên vương phi qua đời.
Nàng theo Tiêu Tiềm đã lâu, đêm đó nhìn Tiêu Tiềm hùng hổ kéo Lâm Cẩm Nghi vàodoanh trướng, nghĩ hai người hơn phân nửa là vì việc đó mà nổi lên tranh chấp, cho nên Tiêu Tiềm mới không ngủ ở doanh trướng. Những lời này vốn không phải nàng một nô tì nên nói, nhưng lúc này, nàng cảm thấy Lâm Cẩm Nghi là vương phi tốt, xứng với vương gia, nàng không hy vọng vương gia lại giẫm lên vết xe đổ.
Nhắc tới Tiêu Tiềm, Lâm Cẩm Nghi cả người không được tự nhiên, nàng ấp úng nói: Ừ, ta, ta đã biết, ngươi đừng nghĩ này nọ, chỉ chú ý dưỡng tốt vết thương.
Hai người còn nói một chút, Nhụy Hương thoạt nhìn không còn sức, Lâm Cẩm Nghi liền kéo chăn cho nàng, rồi cáo từ.
Bên ngoài thời tiết vô cùng tốt, trời sáng khí trong, trong gió nhẹ mang theo hương khí hoa cỏ nhàn nhạt.
Lâm Cẩm Nghi đứng ở bãi đất trống trước doanh trướng, nàng không muốn trở lại doanh trướng, lại càng không muốn nhớ lại chuyện tối hôm qua, nhất thời cũng không biết nên đi hướng nào.
Thiên Ti thấy nàng thần ra một hồi lâu, liền ra tiếng nói: Vương phi, là cảm thấy nhàm chán? Muốn ra khán đài đi dạo không.
Lâm Cẩm Nghi mờ mịt gật đầu, nhấc chân đi về phía khán đài. Đến lúc nàng chân chính tỉnh thần, cũng đã đến chỗ đó.
Trên khán đài lúc này cũng không có ai, nhưng không ít ngựa được nuôi thả rông, ở trên bãi đất trống chậm bước.
Lâm Cẩm Nghi tìm được con ngựa mình cưới lúc trước, hỏi mã phu muốn cỏ ngựa đút cho nó một lát.
Thiên Ti cảm thấy cô nương nhà nàng hôm nay có điểm không thích hợp, thất hồn lạc phách, cả người mệt mỏi không tinh thần, lúc này nhìn nàng lanh thang ở bên ngoài một hồi lâu, liền hỏi: Vương phi, cần lên khán đài ngồi không?
Trên khán đài đều là quý phi và công chúa, không chừng còn có thể gặp Sầm Thoa, Lâm Cẩm Nghi lắc đầu, ucho ngựa ăn cỏ trong tay xong, liền phủi vụn cỏ trên tay, nói: Chúng ta trở về đi.
Thiên Ti lên tiếng, đi theo nàng trở về.
Hai người vừa định rời khỏi, một tỳ nữ từ phía sau chạy lên, Trấn Nam vương phi xin dừng bước!
Lâm Cẩm Nghi nghe tiếng đứng lại, quay đầu nhìn người tới.
Tỳ nữ thở hổn hển chạy tới trước mặt nàng, hành lễ, nói: Trưởng công chúa chúng ta xa xa thấy ngài đến, sợ nhận sai, cho nô tì qua xem.
Nàng nhắc tới 'Trưởng công chúa', Lâm Cẩm Nghi cũng nhận ra đó là người bên cạnh Bình Dương trưởng công chúa, lúc trước mời nàng đi doanh trướng kia.
Tỳ nữ lại nói: Trưởng công chúa thập phần quan tâm ngài, nói nếu đúng là ngài, nhất định bảo nô tì thỉnh ngài qua nói chuyện.
Lâm Cẩm Nghi và Bình Dương trưởng công chúa coi như là bạn cùng chung hoạn nạn, hai người từ sau ngày đó chưa gặp lại, liền gật đầu đáp ứng, đi lên khán đài.
Tỳ nữ dẫn nàng đi, như lần trước lại về doanh trướng chỗ quý phi và công chúa.
Lâm Cẩm Nghi vừa đi vào, tiếng nói chuyện bên trong liền im bặt.
Bình Dương trưởng công chúa hôm nay thay đổi nữ trang, đang ngồi bên cạnh hoàng hậu, thấy nàng liền vui vẻ ra mặt đi lên phía trước, vừa kéo tay nàng đi vào bên trong, vừa nói: Cẩm Nghi, ta đã sớm muốn đi thăm ngươi. Nhưng Bát đệ nói ngươi bị hoảng sợ, muốn nghỉ ngơi hồi phục hai ngày mới gặp người, làm ta lo lắng hỏng rồi. Nàng vốn cảm thấy Lâm Cẩm Nghi tính nết hợp khẩu vị, hơn nữa về sau trải qua chuyện 'Ngoài ý muốn' chút nữa mất mạng là nhằm vào mình, trong lòng áy náy, bởi vậy đối với Lâm Cẩm Nghi nửa điểm dáng vẻ trưởng công chúa cũng không có, phá lệ hòa khí.
Lâm Cẩm Nghi tươi cười, nói: Tạ ngài lo lắng, ta đã không có việc gì.
Đừng một ngụm lại 'Ngài', chúng ta người trong nhà, nghe quá khách khí.
Hai người nói chuyện, đã tới trước mặt hoàng hậu.
Lâm Cẩm Nghi thu làn váy, hành lễ thỉnh an hoàng hậu, hoàng hậu cũng vui tươi hớn hở nói: Bình Dương nói không sai, chúng ta là người trong nhà, không cần khách khí. Nói xong lại để cung nữ kê ghế ở bên cạnh Bình Dương trưởng công chúa.
Bình Dương trưởng công chúa lôi kéo Lâm Cẩm Nghi ngồi xuống, lại quan tâm nàng cả một hôm qua không thấy bóng người là bận cái gì.
Lâm Cẩm Nghi đơn giản nói, Bình Dương trưởng công chúa bình thường rất không thích nghe việc nhỏ vụn vặt, nhưng cũng không có biểu hiện không kiên nhẫn ra ngoài. Trong doanh trướng những người khác đều ghé mắt, oán thầm Trấn Nam vương phi này không biết có vận cứt chó gì, thế nhưng trong họa có phúc, được Bình Dương trưởng công chúa coi trọng.
Lúc các nàng nói chuyện, hoàng hậu thập phần thỏa đáng chen vào nói: Ta nghe nói hai ngày trước nha đầu nhà ta kia chọc ngươi ? Có chuyện này sao?
Gia Hòa công chúa lúc này đang cùng các công chúa khác ngồi một chỗ nói chuyện, nghe mẫu hậu nhắc tới việc này, lập tức dỏng tai lên nghe. Trấn Nam vương phi này nếu dám cáo trạng với mẫu hậu, nói nàng nửa điểm không tốt, xem nàng về sau đáp trả thế nào... Mẫu hậu cũng thật là, đã qua hai ngày, còn nhắc tới làm gì!
Lâm Cẩm Nghi cười nhẹ, nói: Công chúa thiên chân hồn nhiên, nhanh mồm nhanh miệng, bất quá lần đầu tiên gặp ta, thấy tuổi tác xấp xỉ, nói vài câu đùa với ta, không đáng là gì.
Gia Hòa công chúa quyệt miệng, thầm nghĩ hoàn hảo Trấn Nam vương phi này biết đạo lí, nay xem ra so với vương phi lụi bại coi mình làm cái bè kia còn thuận mắt hơn.
Hoàng hậu thân thiết cười, Ngươi và nàng ấy tuổi không khác, lòng dạ so ra rộng rãi hơn, đứa nhỏ kia a, chính là ngoài miệng không có cửa, nghĩ cái gì liền nói cái đó, nếu có gì mạo phạm, ta ở đây thay nàng ấy nhận lỗi.
Lâm Cẩm Nghi vội đáp không dám, Cẩm Nghi quả thật không để trong lòng, nương nương không cần khách khí như thế.
Hoàng hậu cười gật gật đầu, ánh mắt nhìn nàng phá lệ ôn hòa.
Bình Dương trưởng công chúa đối với mình tốt, cũng không khó lý giải, nhưng hoàng hậu hôm nay sao thái độ cũng khác thường như vậy? Phải biết rằng xưa nay hoàng hậu tuy rằng đối với ai cũng hòa ái khách khí, trên mặt tươi cười, nhưng trong khách khí, luôn hiện ra vài phần xa cách cao cao tại thượng. Hôm nay hoàng hậu ở trước mặt nàng, đến 'Bản cung' cũng không xưng, còn nhắc tới mâu thuẫn lần trước của Gia Hòa công chúa và nàng, cho nàng cơ hội hòa dịu quan hệ, thân thiết làm người ta suy nghĩ sâu xa.
Nàng hơi trầm ngâm, chẳng lẽ bởi vì quan hệ của mình và Bình Dương trưởng công chúa, cho nên hoàng hậu đối với mình kính trọng vài phần? Rất có khả năng đây là một nguyên nhân. Về phần cái khác... Nàng không tự chủ được liên hệ tới lời Tiêu Tiềm nói đêm qua, hoàng hậu toàn tâm toàn ý tính toán vì thái tử, chính mình âm kém dương sai gần gũi Bình Dương trưởng công chúa, còn suýt chết trong tay Hiền phi. Tiêu Tiềm không phải người rộng bụng, tính kế đến nhà mình, đương nhiên cũng sẽ đáp lại một kích. Nói cách khác, Tiêu Tiềm chưa bao giờ tỏ thái độ với việc đoạt đích, vô hình trung đã bị quy về đảng thái tử... Xem ra, đây mới là nguyên nhân cuối cùng.
Lúc này ở góc doanh trướng, Sầm Thoa một người ngồi lãnh lãnh thanh thanh. Hai ngày trước ở ngoài doanh trướng, nàng bị Gia Hòa công chúa quát mắng trước mặt một đám hạ nhân, chuyện này đã sớm lan nhanh truyền xa. Các công chúa, vương phi, ai không phải nhân tinh, các nàng vốn xem thường Thập vương phủ, nay thấy nàng không có thể diện gì trước mặt Gia Hòa công chúa, lại vàng khinh thường nàng.
Lúc này thấy Lâm Cẩm Nghi và Bình Dương trưởng công chúa, hoàng hậu mọi người thân ái ngồi một chỗ nói chuyện, trong doanh trướng những người khác vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, khăn trong tay Sầm Thoa đã bị vò nát.
Tác giả có chuyện muốn nói: Sầm Thoa làm chuyện lớn
Phía sau tử kỳ của Kỷ thị cũng không xa...
Lâm Cẩm Nghi răng gõ lập cập, chỉ 'ừ' một tiếng.
Lúc sau, Thiên Ti cầm một cái chăn đến, đắp lên trên cho nàng.
Lâm Cẩm Nghi từ từ nhắm hai mắt, lần nữa nói với mình, không có khả năng, Tiêu Tiềm không có khả năng biết. Hắn xưa nay không tin chuyện kì quái, việc phát sinh trên người mình với hắn mà nói, chỉ là nói nhảm thôi. Dù nói ra, nhất định không ai tin được, hắn sao có thể biết để khẳng định đây?
Không cần nghĩ nhiều, không cần nghĩ nhiều, có lẽ Tiêu Tiềm quá mệt, hồ ngôn loạn ngữ thôi, nàng luôn nói với mình, cũng không dám nghĩ nhiều.
Cứ như vậy, một đêm không ngủ.
Ngày thứ hai Lâm Cẩm Nghi dậy, trên mông đã không còn đau.
Thiên Ti nói Tiêu Tiềm đã cùng Phong Khánh đế xuất phát đi săn bắn, dặn nàng lúc không có việc gì có thể ở đi chung quanh một chút.
Lâm Cẩm Nghi không có tinh thần, tùy tiện dùng triều thực, đi thăm Nhụy Hương.
Nhụy Hương lại ai chịu hai mươi quân côn, trước mắt còn ở trên giường nằm không dậy được.
Bất quá Tiêu Tiềm không phải thật sự thiết huyết vô tình, mặc dù phạt bọn họ, cũng an bày ngự y chiếu khán.
Lúc Lâm Cẩm Nghi đi qua, Nhụy Hương đang uống thuốc, thấy nàng, Nhụy Hương liền chống thân thể chuẩn bị ngôig dậy.
Lâm Cẩm Nghi bước lên phía trước đè vai nàng, Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, ngươi uống thuốc trước.
Nhụy Hương gật đầu, Tạ vương phi thể tuất.
Lâm Cẩm Nghi ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn Nhụy Hương uống thuốc.
Nhụy Hương thấy nàng lo lắng trùng trùng, nhân tiện nói: Vương phi không cần lo lắng, quan chấp hình dưới trướng vương gia cực có chừng mực, bất quá một vết thương ngoài da, nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng là có thể khôi phục như ban đầu.
Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, Ừ, ngươi chỉ cần nghỉ ngơi, chờ khỏe rồi trở về đlàm việc. Tiếp theo lại hỏi, Hôm qua ta đưa thuốc mỡ cho ngươi có dùng không? Ta bôi hai lần, vết thương trên người đã tốt lắm, ngươi có thể yên tâm để lại dùng, hẳn là đốivới thương thế của ngươi có ích lợi lớn.
Nàng thập phần thân thiết chân thành, cũng không coi nàng ấy là một nô tì, mà chân chính coi là một người bạn. Nhụy Hương tâm tư mẫn cảm, đương nhiên cảm giác được, do dự mãi, lần đầu tiên đi quá giới hạn bổn phận của mình, khuyên nhủ Lâm Cẩm Nghi: Nô tì nghe nói hôm qua cái vương gia ở nơi khác... Vương phi đừng trách vương gia, ngài cũng chỉ nhất thời nóng vội mới có thể như vậy. Nô tì đi theo vương gia nhiều năm, rất ít khi thấy ngài thất kinh như vậy. Lần trước, là lúc tiên vương phi qua đời.
Nàng theo Tiêu Tiềm đã lâu, đêm đó nhìn Tiêu Tiềm hùng hổ kéo Lâm Cẩm Nghi vàodoanh trướng, nghĩ hai người hơn phân nửa là vì việc đó mà nổi lên tranh chấp, cho nên Tiêu Tiềm mới không ngủ ở doanh trướng. Những lời này vốn không phải nàng một nô tì nên nói, nhưng lúc này, nàng cảm thấy Lâm Cẩm Nghi là vương phi tốt, xứng với vương gia, nàng không hy vọng vương gia lại giẫm lên vết xe đổ.
Nhắc tới Tiêu Tiềm, Lâm Cẩm Nghi cả người không được tự nhiên, nàng ấp úng nói: Ừ, ta, ta đã biết, ngươi đừng nghĩ này nọ, chỉ chú ý dưỡng tốt vết thương.
Hai người còn nói một chút, Nhụy Hương thoạt nhìn không còn sức, Lâm Cẩm Nghi liền kéo chăn cho nàng, rồi cáo từ.
Bên ngoài thời tiết vô cùng tốt, trời sáng khí trong, trong gió nhẹ mang theo hương khí hoa cỏ nhàn nhạt.
Lâm Cẩm Nghi đứng ở bãi đất trống trước doanh trướng, nàng không muốn trở lại doanh trướng, lại càng không muốn nhớ lại chuyện tối hôm qua, nhất thời cũng không biết nên đi hướng nào.
Thiên Ti thấy nàng thần ra một hồi lâu, liền ra tiếng nói: Vương phi, là cảm thấy nhàm chán? Muốn ra khán đài đi dạo không.
Lâm Cẩm Nghi mờ mịt gật đầu, nhấc chân đi về phía khán đài. Đến lúc nàng chân chính tỉnh thần, cũng đã đến chỗ đó.
Trên khán đài lúc này cũng không có ai, nhưng không ít ngựa được nuôi thả rông, ở trên bãi đất trống chậm bước.
Lâm Cẩm Nghi tìm được con ngựa mình cưới lúc trước, hỏi mã phu muốn cỏ ngựa đút cho nó một lát.
Thiên Ti cảm thấy cô nương nhà nàng hôm nay có điểm không thích hợp, thất hồn lạc phách, cả người mệt mỏi không tinh thần, lúc này nhìn nàng lanh thang ở bên ngoài một hồi lâu, liền hỏi: Vương phi, cần lên khán đài ngồi không?
Trên khán đài đều là quý phi và công chúa, không chừng còn có thể gặp Sầm Thoa, Lâm Cẩm Nghi lắc đầu, ucho ngựa ăn cỏ trong tay xong, liền phủi vụn cỏ trên tay, nói: Chúng ta trở về đi.
Thiên Ti lên tiếng, đi theo nàng trở về.
Hai người vừa định rời khỏi, một tỳ nữ từ phía sau chạy lên, Trấn Nam vương phi xin dừng bước!
Lâm Cẩm Nghi nghe tiếng đứng lại, quay đầu nhìn người tới.
Tỳ nữ thở hổn hển chạy tới trước mặt nàng, hành lễ, nói: Trưởng công chúa chúng ta xa xa thấy ngài đến, sợ nhận sai, cho nô tì qua xem.
Nàng nhắc tới 'Trưởng công chúa', Lâm Cẩm Nghi cũng nhận ra đó là người bên cạnh Bình Dương trưởng công chúa, lúc trước mời nàng đi doanh trướng kia.
Tỳ nữ lại nói: Trưởng công chúa thập phần quan tâm ngài, nói nếu đúng là ngài, nhất định bảo nô tì thỉnh ngài qua nói chuyện.
Lâm Cẩm Nghi và Bình Dương trưởng công chúa coi như là bạn cùng chung hoạn nạn, hai người từ sau ngày đó chưa gặp lại, liền gật đầu đáp ứng, đi lên khán đài.
Tỳ nữ dẫn nàng đi, như lần trước lại về doanh trướng chỗ quý phi và công chúa.
Lâm Cẩm Nghi vừa đi vào, tiếng nói chuyện bên trong liền im bặt.
Bình Dương trưởng công chúa hôm nay thay đổi nữ trang, đang ngồi bên cạnh hoàng hậu, thấy nàng liền vui vẻ ra mặt đi lên phía trước, vừa kéo tay nàng đi vào bên trong, vừa nói: Cẩm Nghi, ta đã sớm muốn đi thăm ngươi. Nhưng Bát đệ nói ngươi bị hoảng sợ, muốn nghỉ ngơi hồi phục hai ngày mới gặp người, làm ta lo lắng hỏng rồi. Nàng vốn cảm thấy Lâm Cẩm Nghi tính nết hợp khẩu vị, hơn nữa về sau trải qua chuyện 'Ngoài ý muốn' chút nữa mất mạng là nhằm vào mình, trong lòng áy náy, bởi vậy đối với Lâm Cẩm Nghi nửa điểm dáng vẻ trưởng công chúa cũng không có, phá lệ hòa khí.
Lâm Cẩm Nghi tươi cười, nói: Tạ ngài lo lắng, ta đã không có việc gì.
Đừng một ngụm lại 'Ngài', chúng ta người trong nhà, nghe quá khách khí.
Hai người nói chuyện, đã tới trước mặt hoàng hậu.
Lâm Cẩm Nghi thu làn váy, hành lễ thỉnh an hoàng hậu, hoàng hậu cũng vui tươi hớn hở nói: Bình Dương nói không sai, chúng ta là người trong nhà, không cần khách khí. Nói xong lại để cung nữ kê ghế ở bên cạnh Bình Dương trưởng công chúa.
Bình Dương trưởng công chúa lôi kéo Lâm Cẩm Nghi ngồi xuống, lại quan tâm nàng cả một hôm qua không thấy bóng người là bận cái gì.
Lâm Cẩm Nghi đơn giản nói, Bình Dương trưởng công chúa bình thường rất không thích nghe việc nhỏ vụn vặt, nhưng cũng không có biểu hiện không kiên nhẫn ra ngoài. Trong doanh trướng những người khác đều ghé mắt, oán thầm Trấn Nam vương phi này không biết có vận cứt chó gì, thế nhưng trong họa có phúc, được Bình Dương trưởng công chúa coi trọng.
Lúc các nàng nói chuyện, hoàng hậu thập phần thỏa đáng chen vào nói: Ta nghe nói hai ngày trước nha đầu nhà ta kia chọc ngươi ? Có chuyện này sao?
Gia Hòa công chúa lúc này đang cùng các công chúa khác ngồi một chỗ nói chuyện, nghe mẫu hậu nhắc tới việc này, lập tức dỏng tai lên nghe. Trấn Nam vương phi này nếu dám cáo trạng với mẫu hậu, nói nàng nửa điểm không tốt, xem nàng về sau đáp trả thế nào... Mẫu hậu cũng thật là, đã qua hai ngày, còn nhắc tới làm gì!
Lâm Cẩm Nghi cười nhẹ, nói: Công chúa thiên chân hồn nhiên, nhanh mồm nhanh miệng, bất quá lần đầu tiên gặp ta, thấy tuổi tác xấp xỉ, nói vài câu đùa với ta, không đáng là gì.
Gia Hòa công chúa quyệt miệng, thầm nghĩ hoàn hảo Trấn Nam vương phi này biết đạo lí, nay xem ra so với vương phi lụi bại coi mình làm cái bè kia còn thuận mắt hơn.
Hoàng hậu thân thiết cười, Ngươi và nàng ấy tuổi không khác, lòng dạ so ra rộng rãi hơn, đứa nhỏ kia a, chính là ngoài miệng không có cửa, nghĩ cái gì liền nói cái đó, nếu có gì mạo phạm, ta ở đây thay nàng ấy nhận lỗi.
Lâm Cẩm Nghi vội đáp không dám, Cẩm Nghi quả thật không để trong lòng, nương nương không cần khách khí như thế.
Hoàng hậu cười gật gật đầu, ánh mắt nhìn nàng phá lệ ôn hòa.
Bình Dương trưởng công chúa đối với mình tốt, cũng không khó lý giải, nhưng hoàng hậu hôm nay sao thái độ cũng khác thường như vậy? Phải biết rằng xưa nay hoàng hậu tuy rằng đối với ai cũng hòa ái khách khí, trên mặt tươi cười, nhưng trong khách khí, luôn hiện ra vài phần xa cách cao cao tại thượng. Hôm nay hoàng hậu ở trước mặt nàng, đến 'Bản cung' cũng không xưng, còn nhắc tới mâu thuẫn lần trước của Gia Hòa công chúa và nàng, cho nàng cơ hội hòa dịu quan hệ, thân thiết làm người ta suy nghĩ sâu xa.
Nàng hơi trầm ngâm, chẳng lẽ bởi vì quan hệ của mình và Bình Dương trưởng công chúa, cho nên hoàng hậu đối với mình kính trọng vài phần? Rất có khả năng đây là một nguyên nhân. Về phần cái khác... Nàng không tự chủ được liên hệ tới lời Tiêu Tiềm nói đêm qua, hoàng hậu toàn tâm toàn ý tính toán vì thái tử, chính mình âm kém dương sai gần gũi Bình Dương trưởng công chúa, còn suýt chết trong tay Hiền phi. Tiêu Tiềm không phải người rộng bụng, tính kế đến nhà mình, đương nhiên cũng sẽ đáp lại một kích. Nói cách khác, Tiêu Tiềm chưa bao giờ tỏ thái độ với việc đoạt đích, vô hình trung đã bị quy về đảng thái tử... Xem ra, đây mới là nguyên nhân cuối cùng.
Lúc này ở góc doanh trướng, Sầm Thoa một người ngồi lãnh lãnh thanh thanh. Hai ngày trước ở ngoài doanh trướng, nàng bị Gia Hòa công chúa quát mắng trước mặt một đám hạ nhân, chuyện này đã sớm lan nhanh truyền xa. Các công chúa, vương phi, ai không phải nhân tinh, các nàng vốn xem thường Thập vương phủ, nay thấy nàng không có thể diện gì trước mặt Gia Hòa công chúa, lại vàng khinh thường nàng.
Lúc này thấy Lâm Cẩm Nghi và Bình Dương trưởng công chúa, hoàng hậu mọi người thân ái ngồi một chỗ nói chuyện, trong doanh trướng những người khác vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, khăn trong tay Sầm Thoa đã bị vò nát.
Tác giả có chuyện muốn nói: Sầm Thoa làm chuyện lớn
Phía sau tử kỳ của Kỷ thị cũng không xa...
/120
|