Thấy Nhụy Hương vẻ mặt khó xử, Lâm Cẩm Nghi hừ cười một tiếng, Thế nào, bất quá là chút đồ đạc bài trí, lời ta nói không đáng gì hết? nói xong nàng hơi híp mắt, Hay là ngươi cảm thấy, ta vương phi ngự ban này là hữu danh vô thực?
Nhụy Hương vội đáp không dám, Tiêu Tiềm đã sớm nhắc nhở nàng hầu hạ tốt tân vương phi. Nay ngày thứ hai tân hôn, nàng lại chọc tân vương phi không vui... Nhưng nếu tự tiện làm chủ, động đến bài trí trong tầng Hương Uyển, hậu quả cũng không phải nàng có thể gánh vác được.
Lâm Cẩm Nghi hừ lạnh một tiếng, nói: chìa khóa khố phòng đâu? Ngươi giao ra đây, người của ta đi làm, có việc ta chịu trách nhiệm!
Nhụy Hương do do dự dự, không biết nên nói cái gì.
Lâm Cẩm Nghi sắc mặt lạnh như băng, giơ giơ cằm với Thiên Ti.
Thiên Ti tiến lên nói: Nhụy Hương cô nương, vương phi đã tức giận, hôm nay lại là ngày thứ hai vương gia vương phi đại hôn, giờ phút này nếu người làm trái lời nàng như vậy, náo lên thất khó coi. Nếu ngươi còn không chịu giao chìa khóa, ta đây cũng chỉ có đắc tội...
Nhụy Hương không có biện pháp, đành phải giao chìa khóa.
Lâm Cẩm Nghi cầm chìa khóa, để lại Thải Ca nhìn Nhụy Hương, cũng không cần nguồi dẫn đường, đi thẳng đến khố phòng.
bà tử và nha hoàn trông khố phòng đều không biết nàng, nhưng cũng biết nàng là tân vương phi thánh chỉ tứ hôn, lại xem nàng cầm chìa khóa xưa nay Nhụy Hương bảo quản, nói là muốn tìm hồi môn đồ cưới của mình, cũng không nhiều chuyện, không mất công Lâm Cẩm Nghi đấu võ mồm, các nàng liền mở ra.
Lâm Cẩm Nghi lúc trước còn ở Trấn Nam vương phủ, vào khố phòng vài lần, biết bên trong đều chứa tài sản riêng của Tiêu Tiềm nhiều năm qua. Vật dụng bài trí không nhắc tới, kim ngân châu báu cũng không ít.
Lần này nàng trở ra, liền phát hiện khố phòng được xây dựng thêm, bên trong nhiều hơn mấy lần.
đồ cưới của nàng đều được để ở chỗ dễ thấy, Lâm Cẩm Nghi bảo Thiên Ti lấy ra, gọi bà tử tiến vào di chuyển.
Sau đó, bộ đồ cưới tơ vàng gỗ lim của Lâm Cẩm Nghi đã được chuyển đến tầng Hương Uyển.
Nhụy Hương bị Thiên Ti nhìn, nha hoàn khác ngửi được mùi thuốc súng, cũng không dám khuyên bảo gì, có mắt tự đi tìm người thông tri Tiêu Tiềm.
Đồ dùng đã chuyển tới, Lâm Cẩm Nghi liền phân phó người trong viện đến hỗ trợ.
Người ở Tầng Hương Uyển đều biết Tiêu Tiềm hai năm nay coi đồ vật trong viện của tiên vương phi là bảo bối, nhất thời ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không dám tự tiện làm chủ. Nhưng đồ cưới của tân vương phi này đã vào viện, các nàng cũng không có lá gan bỏ mặc...
Vì thế đô dùng của Lâm Cẩm Nghi cũng được chuyển vào phòng, lại không ai dám chạm vào đồ cũ.
Trong nhất thời chủ ốc tầng Hương Uyển rộng rãi, chứa hai bộ gia cụ, trở nên chật chội không chịu nổi.
Bọn hạ nhân không dám gây chuyện, Lâm Cẩm Nghi cũng không có khả năng tự mình động thủ đi làm việc nặng, chỉ có thể giằng co như vậy.
Trước bữa cơm trưa, Tiêu Tiềm từ bên ngoài vội vàng trở lại.
Lâm Cẩm Nghi sắc mặt vốn không tốt, thấy hắn trở lại, mặt càng đen.
Tiêu Tiềm nghiền ngẫm nhìn chủ ốc chật chội, hỏi: Nàng làm gì vậy?
Lâm Cẩm Nghi không tin không có ai mật báo cho hắn, nói thẳng: Ta đang muốn thay đổi đồ dùng trong chủ ốc, hạ nhân Trấn Nan vương phủ các ngươi thật cao giá, lời ta nói một chút phân lượng cũng không có.
Tiêu Tiềm bất đắc dĩ cười lắc đầu, biết nàng không phải cố tình gây sự, hơn phân nửa là tức giận mình, liền quay đầu phân phó Nhụy Hương: Vương phi nói muốn bố trí phòng ở, các ngươi làm theo nàng là được.
Nhụy Hương vội quỳ xuống nói với Tiêu Tiềm: Là nô tì cãi lại lệnh vương phi, chọc giận vương phi, còn thỉnh vương gia trách phạt.
Lâm Cẩm Nghi thấy, nghĩ mới vừa rồi Nhụy Hương đối với mình luôn luôn lạnh nhạt, trước mắt bất quá Tiêu Tiềm nói một câu, nàng liền cuống quít quỳ xuống thỉnh tội. Hiển nhiên nàng như trước vẫn không có coi mình là chủ tử.
Tiêu Tiềm nhìn về phía Lâm Cẩm Nghi, Nàng đừng mất hứng, Nhụy Hương đã thỉnh tội, như vậy đi, nàng nói trách phạt thế nào, ta nghe nàng.
Lâm Cẩm Nghi không phải người khắt khe với hạ nhân, đương nhiên cũng sẽ không thật sự để Nhụy Hương chịu tội, cho nên chỉ hừ một tiếng quay đầu đi, cũng không nói gì khác.
Tiêu Tiềm nhân tiện nói: Nhụy Hương, vương phi không muốn xử phạt ngươi, ngươi trước đứng lên. Sau này phải nghe theo vương phi phân phó, vạn không thể chậm trễ vương phi như vậy.
Nhụy Hương nói: Nô tì tạ vương phi tha thứ, sau này vạn vạn không dám như thế. Vương gia luôn luôn thập phần trân ái di vật của nguyên vương phi, nay tân vương phi này tự tiện làm chủ muốn chuyển đi, vương gia bọn họ một chút cũng không tức giận, có thể thấy là coi trọng tân vương phi, nàng sau này sao còn dám thoái thác.
Tiêu Tiềm gật gật đầu nói: Các ngươi tự đi bố trí phòng ở đi.
Bọn hạ nhân vội đứng lên, Tiêu Tiềm liền ngồi xuống bên người Lâm Cẩm Nghi, mang theo tươi cười hỏi: Buổi sáng ta không chào mà đi, nàng tức giận?
Lâm Cẩm Nghi nói: Ngươi xưa nay công vụ bận rộn, ta có gì mà tức giận? Tiêu Tiềm cười nói: Nàng săn sóc như vậy, trong lòng vi phu thật băn khoăn.
Hai người nói lời này, hạ nhân vừa vặn chuyển bàn trang điểm đi ra ngoài.
Lâm Cẩm Nghi liếc mắt một cái, liền nhìn thấy mũ kim quan mình từng yêu thích nhất còn ở phía trên, còn có cái trâm cài đầu khổng tước lúc phía trước Tiêu Tiềm mua ở Châu Ngọc các. Trong lòng nàng vừa động, bỗng nhiên có chút luyến tiếc. Đây đều là thứ nàng thập phần thích đó a, bỏ vào khố phòng có thể không thấy mặt trời nữa.
Tiêu Tiềm an vị ở bên cạnh nàng, đương nhiên thấy thần sắc nàng rối rắm, liền đơn giản nói: Hay là trang sức đó giữ lại đi? Đều mới tinh, cho nàng thêm trang cũng tốt.
Trong lòng bọn nha hoàn vốn đã giật mình không thôi với phản ứng của Tiêu Tiềm lúc trước, lúc này lại sợ rớt cằm. Các nàng đều nhìn thấy ngày xưa vương gia coi trang sức của tiên vương phi là bảo bối, cũng không để các nàng chạm vào, chỉ có chính hắn thường chà lau một phen... Trước mắt hắncư nhiên muốn đem hết cho tân vương phi thêm trang? Bất quá trang sức đó đều là bảo bối của tiên vương phi, đến cùng là di vật của người đã mất, tân vương phi hẳn là sẽ không muốn.
Mà khiến các nàng cùng giật mình là, tân vương phi Lâm Cẩm Nghi lại một ngụm chấp nhận, nói: Tốt, đều là thứ tốt, bỏ vào khố phòng thực đáng tiếc.
Tiêu Tiềm gật gật đầu, cho người thu thập các đồ vừa dọn dẹp ra, đặt lên bàn trang điểm mới là đồ hồi môn của Lâm Cẩm Nghi.
Bọn hạ nhân trong lòng kinh đào hãi lãng, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra, chỉ vùi đầu làm tốt bổn phận.
Lúc này cũng đến giờ cơm trưa, Tiêu Tiềm nói: Theo quy củ chúng ta hôm nay nên tiến cung thỉnh an thái hậu, thái phi và hoàng hậu. Buổi sáng hoàng huynh vời ta tiến cung, nên trì hoãn. Chúng ta dùng cơm trưa, buổi chiều liền tiến cung.
Quy củ nên như thế, Lâm Cẩm Nghi cũng trải qua một lần, không có gì từ chối, gật gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
bọn hạ nhân Tầng Hương Uyển còn đang chuyển chuyển nâng nâng, Tiêu Tiềm cùng Lâm Cẩm Nghi đi khóa viện ăn cơm.
Tiêu Tiềm khẩu vị thiên về ngọt, đại trù trong phủ chính là danh trù Giang Nam, Lâm Cẩm Nghi trước khi thành hôn bị Tô thị bắt buộc, không cho nàng dùng đồ ăn cay nóng, nói là sợ nàng ăn nhiều bốc hỏa, đến lúc thành thân sẽ không thể xinh đẹp xuất giá.
Lâm Cẩm Nghi cũng không khách khí vớiTiêu Tiềm, trước khi ăn cơm để Thiên Ti đi phòng bếp gọi món ăn cho mình.
không bao lâu, trên bàn cơm liền thêm một món thịt dê nướng hành, một món tiêm tiêu sào măng sợi. Đầu bếp còn theo nàng phân phó, nấu cay
Tiêu Tiềm không ăn được cay, hai món đồ ăn này đương nhiên không chạm vào.
Mùi thịt dê bay vào mũi, măng sợi thanh thúy ngon miệng, Lâm Cẩm Nghi cũng không quản hắn, chỉ để ý ăn, một lúc ăn nửa bát cơm, môi đã bị cay đỏ bừng. Sau này, ăn cơm cũng không bớt cay, nàng kêu muốn uống nước.
Thiên Ti vội vàng lấy trà lạnh cho nàng, nàng uống hai ngụm lớn, cuối cùng cảm thấy miệng không giống như bị lửa đốt khó chịu nữa.
Tiêu Tiềm có chút buồn cười nhìn nàng, ánh mắt cũng không tự giác lưu luyến trên môi nàng đỏ ửng.
Lâm Cẩm Nghi cảm nhận được mắt hắn, nói: Có gì buồn cười? Đồ ăn rất cay, ngươi ăn cũng sẽ như vậy.
Tiêu Tiềm loan loan khóe môi, nói: Nàng đã nói như vậy, ta đây thế nào cũng phải nếm thử. Dứt lời liền nhào sang, ở trên miệng nàng thử mộtngụm, còn thừa dịp Lâm Cẩm Nghi không kịp phản ứng, vươn đầu lưỡi liếm môi nàng một chút.
Lâm Cẩm Nghi vội vàng muốn đẩy hắn, Tiêu Tiềm đã trước nàng một bước, lui về chỗ mình ngồi, như có đăm chiêu gật đầu nói: Quả thật rất cay.
Lâm Cẩm Nghi che miệng, trên má đỏ ửng. Nha hoàn hầu hạ bên cạnh cũng đều quay mặt, làm bộ không nhìn thấy tình cảnh vừa rồi.
Ta ăn no, trở về thay quần áo, ngươi từ từ dùng. Lâm Cẩm Nghi bỏ lại một câu như vậy, vội vàng đứng lên chạy trối chết.
Tiêu Tiềm tâm tình cực tốt, ăn xong một chén cơm trước mặt, lại cho người lấy thêm một chén.
Lâm Cẩm Nghi đỏ mặt trốn về chủ ốc.
hạ nhân Trấn Nam vương phủ làm việc hiệu suất cực cao, nửa canh giờ, trong phòng đã bố trí thỏa đáng.
Lâm Cẩm Nghi xem đồ đạc mới tinh, trong lòng âm thầm nói với mình, nàng đã không phải Sầm Cẩm chỉ tâm tâm niệm niệm nghĩ đến Tiêu Tiềm, không nên bởi vì một ít hành vi của hắn mà tim đập nhanh hơn!
Buổi chiều nàng cùng Tiêu Tiềm muốn vào cung, phải giữ thể diện một chút, Thiên Ti mở tủ quần áo, cầm vài món cho nàng chọn lựa.
Lâm Cẩm Nghi vừa chọn một bộ áo màu hoa đào hoa văn như ý cùng một cái váy ngân văn thêu trăm điệp độ hoa, đã thấy Thủy Vân tiến vào bẩm báo: Vương phi, Hồng Chúc di nương cầu kiến.
Hồng Chúc, cái tên này Lâm Cẩm Nghi cũng không xa lạ. Nguyên là một nha hoàn trong Trấn Nam vương phủ, sinh ra vốn thập phần mỹ mạo, nhưng thân phận của nàng ấy có chút xấu hổ. Bởi vì Lâm Cẩm Nghi từng muốn chải tóc, nâng nàng ấy làm di nương cho Tiêu Tiềm. Nhưng bất đắc dĩ Tiêu Tiềm không chút nào cảm kích, đuổi nàng ấy ra. Nhất thời Hồng Chúc thành chuyện chê cười của bọn hạ nhân lúc trà dư tửu hậu, nói nàng muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng, nhưng căn bản vương gia bọn họ chướng mắt con chim sẻ này. Sầm Cẩm cảm thấy có lỗi với nàng, vẫn cứ để ở Bích viện, nâng thành di nương, phái hai hạ nhân hầu hạ. Nhưng sau này Tiêu Tiềm cũng không nhìn đến nàng ấy dù một lần, thân phận di nương kia cũng là thùng rỗng kêu to.
Trước mắt Tiêu Tiềm tục cưới nàng làm Tân vương phi , nàng ấy tới bái kiến cũng là tình lý bên trong.
Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, cho Thủy Vân dẫn người tiến vào.
Nhụy Hương vội đáp không dám, Tiêu Tiềm đã sớm nhắc nhở nàng hầu hạ tốt tân vương phi. Nay ngày thứ hai tân hôn, nàng lại chọc tân vương phi không vui... Nhưng nếu tự tiện làm chủ, động đến bài trí trong tầng Hương Uyển, hậu quả cũng không phải nàng có thể gánh vác được.
Lâm Cẩm Nghi hừ lạnh một tiếng, nói: chìa khóa khố phòng đâu? Ngươi giao ra đây, người của ta đi làm, có việc ta chịu trách nhiệm!
Nhụy Hương do do dự dự, không biết nên nói cái gì.
Lâm Cẩm Nghi sắc mặt lạnh như băng, giơ giơ cằm với Thiên Ti.
Thiên Ti tiến lên nói: Nhụy Hương cô nương, vương phi đã tức giận, hôm nay lại là ngày thứ hai vương gia vương phi đại hôn, giờ phút này nếu người làm trái lời nàng như vậy, náo lên thất khó coi. Nếu ngươi còn không chịu giao chìa khóa, ta đây cũng chỉ có đắc tội...
Nhụy Hương không có biện pháp, đành phải giao chìa khóa.
Lâm Cẩm Nghi cầm chìa khóa, để lại Thải Ca nhìn Nhụy Hương, cũng không cần nguồi dẫn đường, đi thẳng đến khố phòng.
bà tử và nha hoàn trông khố phòng đều không biết nàng, nhưng cũng biết nàng là tân vương phi thánh chỉ tứ hôn, lại xem nàng cầm chìa khóa xưa nay Nhụy Hương bảo quản, nói là muốn tìm hồi môn đồ cưới của mình, cũng không nhiều chuyện, không mất công Lâm Cẩm Nghi đấu võ mồm, các nàng liền mở ra.
Lâm Cẩm Nghi lúc trước còn ở Trấn Nam vương phủ, vào khố phòng vài lần, biết bên trong đều chứa tài sản riêng của Tiêu Tiềm nhiều năm qua. Vật dụng bài trí không nhắc tới, kim ngân châu báu cũng không ít.
Lần này nàng trở ra, liền phát hiện khố phòng được xây dựng thêm, bên trong nhiều hơn mấy lần.
đồ cưới của nàng đều được để ở chỗ dễ thấy, Lâm Cẩm Nghi bảo Thiên Ti lấy ra, gọi bà tử tiến vào di chuyển.
Sau đó, bộ đồ cưới tơ vàng gỗ lim của Lâm Cẩm Nghi đã được chuyển đến tầng Hương Uyển.
Nhụy Hương bị Thiên Ti nhìn, nha hoàn khác ngửi được mùi thuốc súng, cũng không dám khuyên bảo gì, có mắt tự đi tìm người thông tri Tiêu Tiềm.
Đồ dùng đã chuyển tới, Lâm Cẩm Nghi liền phân phó người trong viện đến hỗ trợ.
Người ở Tầng Hương Uyển đều biết Tiêu Tiềm hai năm nay coi đồ vật trong viện của tiên vương phi là bảo bối, nhất thời ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không dám tự tiện làm chủ. Nhưng đồ cưới của tân vương phi này đã vào viện, các nàng cũng không có lá gan bỏ mặc...
Vì thế đô dùng của Lâm Cẩm Nghi cũng được chuyển vào phòng, lại không ai dám chạm vào đồ cũ.
Trong nhất thời chủ ốc tầng Hương Uyển rộng rãi, chứa hai bộ gia cụ, trở nên chật chội không chịu nổi.
Bọn hạ nhân không dám gây chuyện, Lâm Cẩm Nghi cũng không có khả năng tự mình động thủ đi làm việc nặng, chỉ có thể giằng co như vậy.
Trước bữa cơm trưa, Tiêu Tiềm từ bên ngoài vội vàng trở lại.
Lâm Cẩm Nghi sắc mặt vốn không tốt, thấy hắn trở lại, mặt càng đen.
Tiêu Tiềm nghiền ngẫm nhìn chủ ốc chật chội, hỏi: Nàng làm gì vậy?
Lâm Cẩm Nghi không tin không có ai mật báo cho hắn, nói thẳng: Ta đang muốn thay đổi đồ dùng trong chủ ốc, hạ nhân Trấn Nan vương phủ các ngươi thật cao giá, lời ta nói một chút phân lượng cũng không có.
Tiêu Tiềm bất đắc dĩ cười lắc đầu, biết nàng không phải cố tình gây sự, hơn phân nửa là tức giận mình, liền quay đầu phân phó Nhụy Hương: Vương phi nói muốn bố trí phòng ở, các ngươi làm theo nàng là được.
Nhụy Hương vội quỳ xuống nói với Tiêu Tiềm: Là nô tì cãi lại lệnh vương phi, chọc giận vương phi, còn thỉnh vương gia trách phạt.
Lâm Cẩm Nghi thấy, nghĩ mới vừa rồi Nhụy Hương đối với mình luôn luôn lạnh nhạt, trước mắt bất quá Tiêu Tiềm nói một câu, nàng liền cuống quít quỳ xuống thỉnh tội. Hiển nhiên nàng như trước vẫn không có coi mình là chủ tử.
Tiêu Tiềm nhìn về phía Lâm Cẩm Nghi, Nàng đừng mất hứng, Nhụy Hương đã thỉnh tội, như vậy đi, nàng nói trách phạt thế nào, ta nghe nàng.
Lâm Cẩm Nghi không phải người khắt khe với hạ nhân, đương nhiên cũng sẽ không thật sự để Nhụy Hương chịu tội, cho nên chỉ hừ một tiếng quay đầu đi, cũng không nói gì khác.
Tiêu Tiềm nhân tiện nói: Nhụy Hương, vương phi không muốn xử phạt ngươi, ngươi trước đứng lên. Sau này phải nghe theo vương phi phân phó, vạn không thể chậm trễ vương phi như vậy.
Nhụy Hương nói: Nô tì tạ vương phi tha thứ, sau này vạn vạn không dám như thế. Vương gia luôn luôn thập phần trân ái di vật của nguyên vương phi, nay tân vương phi này tự tiện làm chủ muốn chuyển đi, vương gia bọn họ một chút cũng không tức giận, có thể thấy là coi trọng tân vương phi, nàng sau này sao còn dám thoái thác.
Tiêu Tiềm gật gật đầu nói: Các ngươi tự đi bố trí phòng ở đi.
Bọn hạ nhân vội đứng lên, Tiêu Tiềm liền ngồi xuống bên người Lâm Cẩm Nghi, mang theo tươi cười hỏi: Buổi sáng ta không chào mà đi, nàng tức giận?
Lâm Cẩm Nghi nói: Ngươi xưa nay công vụ bận rộn, ta có gì mà tức giận? Tiêu Tiềm cười nói: Nàng săn sóc như vậy, trong lòng vi phu thật băn khoăn.
Hai người nói lời này, hạ nhân vừa vặn chuyển bàn trang điểm đi ra ngoài.
Lâm Cẩm Nghi liếc mắt một cái, liền nhìn thấy mũ kim quan mình từng yêu thích nhất còn ở phía trên, còn có cái trâm cài đầu khổng tước lúc phía trước Tiêu Tiềm mua ở Châu Ngọc các. Trong lòng nàng vừa động, bỗng nhiên có chút luyến tiếc. Đây đều là thứ nàng thập phần thích đó a, bỏ vào khố phòng có thể không thấy mặt trời nữa.
Tiêu Tiềm an vị ở bên cạnh nàng, đương nhiên thấy thần sắc nàng rối rắm, liền đơn giản nói: Hay là trang sức đó giữ lại đi? Đều mới tinh, cho nàng thêm trang cũng tốt.
Trong lòng bọn nha hoàn vốn đã giật mình không thôi với phản ứng của Tiêu Tiềm lúc trước, lúc này lại sợ rớt cằm. Các nàng đều nhìn thấy ngày xưa vương gia coi trang sức của tiên vương phi là bảo bối, cũng không để các nàng chạm vào, chỉ có chính hắn thường chà lau một phen... Trước mắt hắncư nhiên muốn đem hết cho tân vương phi thêm trang? Bất quá trang sức đó đều là bảo bối của tiên vương phi, đến cùng là di vật của người đã mất, tân vương phi hẳn là sẽ không muốn.
Mà khiến các nàng cùng giật mình là, tân vương phi Lâm Cẩm Nghi lại một ngụm chấp nhận, nói: Tốt, đều là thứ tốt, bỏ vào khố phòng thực đáng tiếc.
Tiêu Tiềm gật gật đầu, cho người thu thập các đồ vừa dọn dẹp ra, đặt lên bàn trang điểm mới là đồ hồi môn của Lâm Cẩm Nghi.
Bọn hạ nhân trong lòng kinh đào hãi lãng, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra, chỉ vùi đầu làm tốt bổn phận.
Lúc này cũng đến giờ cơm trưa, Tiêu Tiềm nói: Theo quy củ chúng ta hôm nay nên tiến cung thỉnh an thái hậu, thái phi và hoàng hậu. Buổi sáng hoàng huynh vời ta tiến cung, nên trì hoãn. Chúng ta dùng cơm trưa, buổi chiều liền tiến cung.
Quy củ nên như thế, Lâm Cẩm Nghi cũng trải qua một lần, không có gì từ chối, gật gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
bọn hạ nhân Tầng Hương Uyển còn đang chuyển chuyển nâng nâng, Tiêu Tiềm cùng Lâm Cẩm Nghi đi khóa viện ăn cơm.
Tiêu Tiềm khẩu vị thiên về ngọt, đại trù trong phủ chính là danh trù Giang Nam, Lâm Cẩm Nghi trước khi thành hôn bị Tô thị bắt buộc, không cho nàng dùng đồ ăn cay nóng, nói là sợ nàng ăn nhiều bốc hỏa, đến lúc thành thân sẽ không thể xinh đẹp xuất giá.
Lâm Cẩm Nghi cũng không khách khí vớiTiêu Tiềm, trước khi ăn cơm để Thiên Ti đi phòng bếp gọi món ăn cho mình.
không bao lâu, trên bàn cơm liền thêm một món thịt dê nướng hành, một món tiêm tiêu sào măng sợi. Đầu bếp còn theo nàng phân phó, nấu cay
Tiêu Tiềm không ăn được cay, hai món đồ ăn này đương nhiên không chạm vào.
Mùi thịt dê bay vào mũi, măng sợi thanh thúy ngon miệng, Lâm Cẩm Nghi cũng không quản hắn, chỉ để ý ăn, một lúc ăn nửa bát cơm, môi đã bị cay đỏ bừng. Sau này, ăn cơm cũng không bớt cay, nàng kêu muốn uống nước.
Thiên Ti vội vàng lấy trà lạnh cho nàng, nàng uống hai ngụm lớn, cuối cùng cảm thấy miệng không giống như bị lửa đốt khó chịu nữa.
Tiêu Tiềm có chút buồn cười nhìn nàng, ánh mắt cũng không tự giác lưu luyến trên môi nàng đỏ ửng.
Lâm Cẩm Nghi cảm nhận được mắt hắn, nói: Có gì buồn cười? Đồ ăn rất cay, ngươi ăn cũng sẽ như vậy.
Tiêu Tiềm loan loan khóe môi, nói: Nàng đã nói như vậy, ta đây thế nào cũng phải nếm thử. Dứt lời liền nhào sang, ở trên miệng nàng thử mộtngụm, còn thừa dịp Lâm Cẩm Nghi không kịp phản ứng, vươn đầu lưỡi liếm môi nàng một chút.
Lâm Cẩm Nghi vội vàng muốn đẩy hắn, Tiêu Tiềm đã trước nàng một bước, lui về chỗ mình ngồi, như có đăm chiêu gật đầu nói: Quả thật rất cay.
Lâm Cẩm Nghi che miệng, trên má đỏ ửng. Nha hoàn hầu hạ bên cạnh cũng đều quay mặt, làm bộ không nhìn thấy tình cảnh vừa rồi.
Ta ăn no, trở về thay quần áo, ngươi từ từ dùng. Lâm Cẩm Nghi bỏ lại một câu như vậy, vội vàng đứng lên chạy trối chết.
Tiêu Tiềm tâm tình cực tốt, ăn xong một chén cơm trước mặt, lại cho người lấy thêm một chén.
Lâm Cẩm Nghi đỏ mặt trốn về chủ ốc.
hạ nhân Trấn Nam vương phủ làm việc hiệu suất cực cao, nửa canh giờ, trong phòng đã bố trí thỏa đáng.
Lâm Cẩm Nghi xem đồ đạc mới tinh, trong lòng âm thầm nói với mình, nàng đã không phải Sầm Cẩm chỉ tâm tâm niệm niệm nghĩ đến Tiêu Tiềm, không nên bởi vì một ít hành vi của hắn mà tim đập nhanh hơn!
Buổi chiều nàng cùng Tiêu Tiềm muốn vào cung, phải giữ thể diện một chút, Thiên Ti mở tủ quần áo, cầm vài món cho nàng chọn lựa.
Lâm Cẩm Nghi vừa chọn một bộ áo màu hoa đào hoa văn như ý cùng một cái váy ngân văn thêu trăm điệp độ hoa, đã thấy Thủy Vân tiến vào bẩm báo: Vương phi, Hồng Chúc di nương cầu kiến.
Hồng Chúc, cái tên này Lâm Cẩm Nghi cũng không xa lạ. Nguyên là một nha hoàn trong Trấn Nam vương phủ, sinh ra vốn thập phần mỹ mạo, nhưng thân phận của nàng ấy có chút xấu hổ. Bởi vì Lâm Cẩm Nghi từng muốn chải tóc, nâng nàng ấy làm di nương cho Tiêu Tiềm. Nhưng bất đắc dĩ Tiêu Tiềm không chút nào cảm kích, đuổi nàng ấy ra. Nhất thời Hồng Chúc thành chuyện chê cười của bọn hạ nhân lúc trà dư tửu hậu, nói nàng muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng, nhưng căn bản vương gia bọn họ chướng mắt con chim sẻ này. Sầm Cẩm cảm thấy có lỗi với nàng, vẫn cứ để ở Bích viện, nâng thành di nương, phái hai hạ nhân hầu hạ. Nhưng sau này Tiêu Tiềm cũng không nhìn đến nàng ấy dù một lần, thân phận di nương kia cũng là thùng rỗng kêu to.
Trước mắt Tiêu Tiềm tục cưới nàng làm Tân vương phi , nàng ấy tới bái kiến cũng là tình lý bên trong.
Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, cho Thủy Vân dẫn người tiến vào.
/120
|