Tiêu Tiềm nghiến răng nghiến lợi, từng bước ép sát, Ta không ở kinh thành hai tháng, nàng đã định ra việc hôn nhân rồi?
Lâm Cẩm Nghi lui về phía sau từng bước, còn cứng cổ trả lời: Vương gia nói lời này thật thú vị. Ngài không ở kinh thành cùng với ta định thân hay không có can hệ gì?
Tiêu Tiềm thiếu chút nữa cắn gẫy răng, nhìn thẳng Lâm Cẩm Nghi nói: Được, tốt lắm. Nàng tốt nhất không phải hối hận!
Lâm Cẩm Nghi quay đầu đi, tránh thoát tầm mắt hắn, nói: Ta, đương nhiên là sẽ không. Nàng có cái gì phải hối hận, việc hôn nhân này vốn là giả dối hư ảo.
Tiêu Tiềm hung hăng Hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác không để ý nàng.
Lâm Cẩm Nghi cũng không ngốc, đương nhiên phát giác trước mắt hắn thực mất hứng. Nhưng hắn có tư cách gì mất hứng? Chính mình và hắn hiện tại không có một chút quan hệ.
Trầm mặc một hồi lâu, Tiêu Tiềm rốt cục bình phục tâm tình, rầu rĩ mở miệng hỏi nói: Nàng định nhà ai?
Lâm Cẩm Nghi đã không bịa nổi nữa, đành phải nói: Là nương ta định ra, cụ thể nhà ai ta còn khôngbiết.
Tiêu Tiềm sắc mặt thế này mới đẹp mắt hơn một ít. Nếu chính là ý tứ trưởng bối, không phải ý tứ của nàng, sự tình cũng không khó làm. Ai biết lại nghe nàng nói: Bất quá ánh mắt nương ta tốt lắm, gia đình bà chọn đương nhiên là rât tốt.
Tiêu Tiềm lại Hừ một tiếng, không nói chuyện.
Lâm Cẩm Nghi ỷ vào hắn đưa lưng về phía mình, lặng lẽ trợn trừng mắt. Tiêu Tiềm người này thật sự là càng ngày càng mạc danh kỳ diệu.
Hai người đi một hồi lâu, Tiêu Tiềm liền trầm mặc xoay người đi về phía đình.
Lâm Cẩm Nghi tính toán, ước chừng cũng qua hai khắc, Lâm Phương Nghi và Vương Như Ngu hẳn là cũng nói được không ít.
Hai người trở về đình, Lâm Phương Nghi lập tức tiến lên hành lễ, đi lại kéo tay Lâm Cẩm Nghi.
Lâm Cẩm Nghi thấy sắc mặt nàng ngượng ngùng vui mừng, liền biết nàng và Vương Như Ngu ở chung không tệ.
Vương Như Ngu cũng đi lên phía trước hành lễ với Tiêu Tiềm, Tiêu Tiềm đen mặt nói: Canh giờ khôngcòn sớm, bổn vương có việc trong người, các ngươi cũng sớm trở về đi.
Lâm Cẩm Nghi và Lâm Phương Nghi sáng sớm đã ra cửa, trước mắt đã gần trưa.
Ba người nhất tề hành lễ, Cung tiễn vương gia.
Tiêu Tiềm lại nhìn Lâm Cẩm Nghi một cái, tức giận không có chỗ phát, xoay người mang theo đám Vương Đồng bỏ đi.
Lâm Phương Nghi có chút bất an nhỏ giọng hỏi bên tai Lâm Cẩm Nghi: Ngươi mới vừa rồi không phải là chọc vương gia mất hứng?
Tuy rằng Tiêu Tiềm luôn luôn lạnh mặt, nhưng trước đó cùng với uy áp mới vừa rồi hoàn toàn bất đồng.
Lâm Cẩm Nghi nhỏ giọng than thở: Ai biết hắn a, cái mặt đen giống như ai thiếu hắn mấy vạn lượng bạc.
Vương Như Ngu ở đây, hai người cũng không tiện kề tai nói nhỏ, nói xong hai câu cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Lâm Cẩm Nghi cười hỏi hắn nói: Ta và tỷ tỷ còn chuẩn bị đi dạo trên phố, Vương công tử có cùng đi?
Vương Như Ngu trên mặt đỏ ửng còn chưa rút, lúc này hắn nghiêm túc thở dài nói: Học sinh và gã sai vặt tách ra, trước mắt sợ là bọn họ còn vướng ở trên núi. Học sinh muốn đi tìm bọn họ, không thể đitheo. Càng chủ yếu là, hắn bây giờ quân áo nhăn nhúm, thật sự chật vật. Lén gặp Lâm Phương Nghi dĩ nhiên là đường đột, nếu lại mặc một thân quần áo như vậy đi trên phố, thật sự tổn hại phong nhã.
Lâm Cẩm Nghi cũng không bắt buộc hắn, cáo biệt xong cùng Lâm Phương Nghi xuống núi.
Ngồi trên xe ngựa nhà mình rồi, Lâm Cẩm Nghi bảo xa phu đi đến đường cái.
Lâm Phương Nghi nhân tiện nói: Muội muội, ta không sao, chúng ta đi ra đã một lúc, trực tiếp hồi phủ đi. Lúc trước Lâm Cẩm Nghi cũng thấy tâm tình nàng bị ảnh hưởng bởi Chu di nương, mới nói muốn bồi nàng đi chọn trang sức. Trước mắt nàng và Vương Như Ngu nói một hồi lâu, tâm tình đã tốt lắm, đương nhiên sẽ không cần phiền toái như vậy.
Lâm Cẩm Nghi cười nói: Tỷ tỷ sắp xuất giá, mua thêm vài món trang sức cũng là đúng, đây cũng khôngphải ta tự chủ trương, là nương lúc trước đã phân phó. Bất quá tỷ tỷ nói có đạo lý, chúng ta đi ra lâu như vậy, nương và tổ mẫu hẳn cũng đang chờ hồi âm. Như vậy chúng ta về phủ trước, ta cho người điChâu Ngọc các báo trước, quay về cho bọn họ đem trang sức mới vào phủ, để tỷ tỷ chậm rãi chọn lựa.
Lâm Phương Nghi hé miệng cười, Vậy phiền toái muội muội.
*
Trở lại Trung Dũng hầu phủ, Lâm Cẩm Nghi và Lâm Phương Nghi đi Thuận Hoà đường.
Trong Thuận Hoà đường, Tô thị và Trung Dũng hầu phu nhân đang ngồi một chỗ nói chuyện.
Các nàng trở về, Trung Dũng hầu phu nhân cười gọi các nàng đến trước mặt.
Tô thị hướng hơi liếc mắt một cái về phía sau, không thấy bóng Chu di nương, liền đoán được việc này sợ là không thuận lợi. Bất quá Lâm Phương Nghi ở đây, nàng cũng không tiện hỏi chuyện Chu di nương, đành mỉm cười nói: Bên ngoài thời tiết tốt như vậy, tỷ muội các con chơi vui sao?
Đây hiển nhiên là đang hỏi Lâm Phương Nghi. Lâm Cẩm Nghi liền cười trêu nàng. Lâm Phương Nghi gật gật đầu, ngượng ngập nói: Phương Nghi tạ mẫu thân an bày, hôm nay... hôm nay tốt lắm.
Nàng nói như vậy, đương nhiên ý tứ là rất vừa lòng Vương Như Ngu.
Tô thị và Trung Dũng hầu phu nhân đều trấn an cười cười. Cũng may Chu di nương tuy rằng không bớt lo, Lâm Phương Nghi cũng vẫn tốt.
Mấy người cùng nhau dùng xong cơm trưa, Trung Dũng hầu phu nhân lại nói vài lời cùng các nàng rồi đingủ trưa.
Lâm Phương Nghi ra cửa một chuyến cũng mỏi mệt, Tô thị cũng bảo nàng trở về nghỉ ngơi, chỉ để Lâm Cẩm Nghi lại nói chuyện.
Mẹ con hai người không cần nói này nọ, Tô thị trực tiếp hỏi nàng: Chu di nương không cùng các con trở về, bà ta lại làm ra trò thiêu thân gì?
Lâm Cẩm Nghi nói: Con cùng tỷ tỷ đến dưới núi, dưới núi đông người, chỉ mướn được một cái kiệu nhẹ, con bảo tỷ tỷ đi trước mời Chu di nương. Lúc con lên núi rồi, thấy tỷ tỷ đỏ mắt từ trong viện đi ra, nóiChu di nương vẫn chướng mắt Vương công tử, không muốn đi gặp... Hỉ sự của Lâm Phương Nghi đãgần, nếu Chu di nương lúc này xảy ra chuyện, hẳn là nàng cũng sẽ không tốt. Vì tiểu tỷ tỷ này, Lâm Cẩm Nghi vẫn mềm lòng, giấu giếm những lời Chu di nương nói.
Tô thị khẽ cười một tiếng, Bà ta đã nghĩ rõ ràng, thì ở lâu thêm trong am ni cô đi. Chờ lúc Phương tỷ nhi thành thân, sẽ đón về cũng không muộn.
nói xong, Tô thị bỗng nhiên lại hỏi: Hôm nay, con ở trên núi... còn gặp người khác?
Lâm Cẩm Nghi nheo mắt, Nương sao đột nhiên hỏi thế? Hôm nay trên núi khách hành hương rất đông...
Tô thị lại hỏi: Nương chỉ hỏi con, có gặp những người đặc biệt khác hay không?
Bên người nhiều ánh mắt như vậy đều thấy Tiêu Tiềm, Lâm Cẩm Nghi cũng biết không giấu giếm được, nhân tiện nói: A Cẩm gặp được Trấn Nam vương. Tô thị mày liễu nhăn lại, Sao lại gặp hắn?
Lâm Cẩm Nghi liền đem chuyện Tiêu Tiềm đưa Vương Như Ngu xuống núi thế nào, lại ở trong đình trải qua thế nào nói với Tô thị.
Tô thị nghe xong, sắc mặt lạnh lùng nói: Chỗ như vậy vẫn có thể xảo ngộ, nương cũng không biết nóicái gì cho phải. Sau này con xuất môn phải cẩn thận chút.
Lâm Cẩm Nghi đương nhiên đáp ứng.
Mẹ con hai người nói một chút, Lâm Cẩm Nghi cũng có chút mệt mỏi, trở về Cẩm Tú Uyển nghỉ ngơi.
Tô thị ở lại Thuận Hoà đường, ngón tay gõ gõ lên bàn lúc có lúc không. Đây là động tác nhỏ nàng làm lúc đang suy nghĩ, bọn nha hoàn cũng không dám quấy rầy.
Tiêu Tiềm một lần hai lần nhấc lên quan hệ với nữ nhi, nếu nói đều là trùng hợp, vậy không khỏi cũng quá mức đúng dịp. Nhưng nếu hắn cố ý...
Tô thị mị mị ánh mắt, hầu phủ bọn họ đã ném đi một cô nương, tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ!
****
Tống Diễn Hi xã giao xong với đám người Vương Lãng, rốt cục trở về nhà.
Người gác cổng thân thiện tiến lên đón hắn, trong miệng nói: Tam thiếu gia đã trở lại, phu nhân đãđến hỏi rất nhiều lần, còn nói thỉnh ngài trở về liền qua gặp đâu.
Tống Diễn Hi gật gật đầu, nhấc chân vào đại môn Gia Định hầu phủ, đến viện của nương hắn.
Gia Định hầu phu nhân đang chờ hắn, thấy hắn trở lại, mặt mày hớn hở hỏi hắn: Con có gặp được Lâm gia tiểu cô nương?
Hôm trước, Gia Định hầu phu nhân đi gặp Trung Dũng hầu phu nhân. Tô thị vừa đúng ở đó, trong lúc vô tình nhắc tới nàng vì thứ nữ Lâm Phương Nghi trong phủ an bày một lần ra ngoài, ngày mười lăm tháng tám lên núi Lạc Thanh, cho nàng gặp mặt hôn phu tương lai. Đến lúc đó Lâm Cẩm Nghi cũng sẽđi cùng. Còn nói tuy rằng ý tứ người lớn rất trọng yếu, nhưng lúc đó đứa nhỏ cũng cần phải gặp trước, bằng không nếu cứng rắn đem hai người tính tình bất hòa kéo đến một chỗ, ngược lại không hay.
Gia Định hầu phu nhân cũng không ngốc, lập tức nghe ra ý từ trong lời Tô thị, sau khi trở về tìm tiểu nhi tử nói chuyện, bảo hắn ngày đó có thời gian đi núi Lạc Thanh xem mặt nàng dâu tương lai.
Thấy nương hắn đầy mặt ao ước, Tống Diễn Hi thở dài, nói: không gặp.
Gia Định hầu phu nhân nóng nảy, vội hỏi: Sao có thể không gặp? Lâm gia hai cô nương một đường, đều là tiểu thư quan gia, ở bên ngoài thế nào cũng nhận ra được.
Tống Diễn Hi lắc lắc đầu, nói: Con vừa tới núi Lạc Thanh liền gặp bọn Vương Lãng. Bọn họ kéo con đicùng, con không tiện chối từ...
Gia Định hầu phu nhân nghe xong, đau lòng vỗ vỗ bả vai Tống Diễn Hi, Ủy khuất con ta. Con trai của mình, mình biết, Diễn Hi nhà bà thanh phong lãng nguyệt, cùng hoàn khố Vương Lãng giả vờ đọc sách căn bản không phải người cùng đường. Nhưng bất đắc dĩ Vương Lãng chính là con trai thị lang bộ Lại, con lớn nhất Tống Diễn Thanh đang đảm nhiệm chức vụ trong Lại bộ, Lại bộ thượng thư đúng là lãnh đạo trực tiếp của Tống Diễn Thanh. Tống Diễn Hi cũng không có biện pháp, không thể không ứng phó đám người Vương Lãng.
không gặp thì không gặp đi, dù sao sau này vẫn còn cơ hội. Chính là vất vả con uổng công mộtchuyến, mau trở về nghỉ ngơi đi.
Ra khỏi viện của Gia Định hầu phu, Tống Diễn Hi bất giác sờ sờ khăn gấm trong ngực kia.
... Uổng công một chuyến sao? Cũng không phải.
Nhưng người lớn hai nhà đã muốn đem hắn và Lâm nhị cô nương ghép thành một đôi, hắn cũng khôngthể có ý tứ với người khác.
Trở về viện mình, Tống Diễn Hi do dự một phen, vẫn bảo gã sai vặt xử lý cái khăn.
****
Tiêu Tiềm mang theo tức giận xuống núi Lạc Thanh.
Lúc trước hắn nói chuyện với Lâm Cẩm Nghi, những người khác đều cách xa vài bước, cho nên cũng không biết hai bọn họ cụ thể nói gì.
Vương Đồng thấy vương gia nhà hắn mặt đen như than, nghĩ hơn phân nửa là Lâm cô nương lại nói sai cái gì, chọc vương gia nhà hắn mất hứng.
nói đến cũng kỳ quái, vương gia nhà hắn nhiều năm qua đã sớm luyện thành bản sự vui giận khônghiện ra mặt, trước mắt bị cô nương kia nói mấy câu đã kích ra thật tình. cô nương kia thực có chút Bản sự . Bản sự này, lúc trước hắn chỉ thấy trên người cố vương phi.
Trở về Trấn Nam vương phủ, Tiêu Tiềm vào thư phòng, đám Vương Đồng thức thời yên lặng lui ra ngoài, canh giữ ở cửa.
Tiêu Tiềm đen mặt uống hai chén trà, rốt cục mở miệng hô Vương Đồng.
Có thuộc hạ! Vương Đồng nhanh lên tiếng.
đi tra rõ một chút, gần nhất đâyTrung Dũng hầu phủ lui tới nhiều với nhà ai.
Vương Đồng đáp ứng, rất nhanh cho người điều tra.
Lấy địa vị Trấn Nam vương phủ giờ này, mạng lưới tình báo đã phi thường hoàn thiện, điều tra Trung Dũng hầu phủ thật dễ dàng.
không bao lâu, Vương Đồng đã đi phục mệnh Tiêu Tiềm.
Tiêu Tiềm nghe Vương Đồng thuật lại xong, một khuôn mặt lạnh có thể kết thành băng. hắn nói: Ngươi nói, gần đây Trung Dũng hầu phủ lui tới, ngoài nhà Vương Hàn Lâm, còn có Gia Định hầu phủ?
Vương Đồng nói: Thuộc hạ sai người điều tra, quả thật như thế.
Tiêu Tiềm trầm ngâm một lát, nói: Trung Dũng hầu có ân tiến dẫn với Gia Định hầu, hai nhà lui tới thường xuyên cũng là tình lý bên trong.
Vương Đồng lại nói: Hôm nay hai vị cô nương Trung Dũng hầu phủ lên núi Lạc Thanh, khéo là sáng sớm hôm nay, tiểu công tử Gia Định hầu phủ cũng ra khỏi thành. Còn... còn còn gặp gỡ Lâm nhị cônương.
Tiêu Tiềm sắc mặt trầm xuống, Bọn họ gặp gỡ? nói gì? Làm gì?
Vương Đồng bị hắn liên tiếp hỏi cái trán đổ mồ hôi, thành thật nói: Lúc đó người vương phủ chúng ta chỉ ở dưới chân núi canh giữ, vẫn chưa đặc biệt lưu ý. Chỉ biết là Tống tiểu công tử cùng một đám người ngâm thơ làm đối, Lâm nhị cô nương ở bên nghe xong, lúc gần đi còn bảo nha hoàn đi qua tặng một cái khăn.
Nữ tử đem khăn đưa cho ngoại nam, ý tứ bên trong thật sự là quá rõ ràng! Tiêu Tiềm tức giận tùy tiện ném chén trà trong tay.
Chén trà bị ném đến trước mặt, Vương Đồng chưa kịp lui ra phía sau, áo bào đều bị dính nước trà, trong miệng lại phải khuyên nhủ: Vương gia bớt giận!
Tiêu Tiềm sao có thể bớt giận, tức phụ của hắn ở sau lưng hắn thông đồng nam nhân khác!
Người tới! Thay quần áo chuẩn bị ngựa, bổn vương muốn vào cung.
Lâm Cẩm Nghi lui về phía sau từng bước, còn cứng cổ trả lời: Vương gia nói lời này thật thú vị. Ngài không ở kinh thành cùng với ta định thân hay không có can hệ gì?
Tiêu Tiềm thiếu chút nữa cắn gẫy răng, nhìn thẳng Lâm Cẩm Nghi nói: Được, tốt lắm. Nàng tốt nhất không phải hối hận!
Lâm Cẩm Nghi quay đầu đi, tránh thoát tầm mắt hắn, nói: Ta, đương nhiên là sẽ không. Nàng có cái gì phải hối hận, việc hôn nhân này vốn là giả dối hư ảo.
Tiêu Tiềm hung hăng Hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác không để ý nàng.
Lâm Cẩm Nghi cũng không ngốc, đương nhiên phát giác trước mắt hắn thực mất hứng. Nhưng hắn có tư cách gì mất hứng? Chính mình và hắn hiện tại không có một chút quan hệ.
Trầm mặc một hồi lâu, Tiêu Tiềm rốt cục bình phục tâm tình, rầu rĩ mở miệng hỏi nói: Nàng định nhà ai?
Lâm Cẩm Nghi đã không bịa nổi nữa, đành phải nói: Là nương ta định ra, cụ thể nhà ai ta còn khôngbiết.
Tiêu Tiềm sắc mặt thế này mới đẹp mắt hơn một ít. Nếu chính là ý tứ trưởng bối, không phải ý tứ của nàng, sự tình cũng không khó làm. Ai biết lại nghe nàng nói: Bất quá ánh mắt nương ta tốt lắm, gia đình bà chọn đương nhiên là rât tốt.
Tiêu Tiềm lại Hừ một tiếng, không nói chuyện.
Lâm Cẩm Nghi ỷ vào hắn đưa lưng về phía mình, lặng lẽ trợn trừng mắt. Tiêu Tiềm người này thật sự là càng ngày càng mạc danh kỳ diệu.
Hai người đi một hồi lâu, Tiêu Tiềm liền trầm mặc xoay người đi về phía đình.
Lâm Cẩm Nghi tính toán, ước chừng cũng qua hai khắc, Lâm Phương Nghi và Vương Như Ngu hẳn là cũng nói được không ít.
Hai người trở về đình, Lâm Phương Nghi lập tức tiến lên hành lễ, đi lại kéo tay Lâm Cẩm Nghi.
Lâm Cẩm Nghi thấy sắc mặt nàng ngượng ngùng vui mừng, liền biết nàng và Vương Như Ngu ở chung không tệ.
Vương Như Ngu cũng đi lên phía trước hành lễ với Tiêu Tiềm, Tiêu Tiềm đen mặt nói: Canh giờ khôngcòn sớm, bổn vương có việc trong người, các ngươi cũng sớm trở về đi.
Lâm Cẩm Nghi và Lâm Phương Nghi sáng sớm đã ra cửa, trước mắt đã gần trưa.
Ba người nhất tề hành lễ, Cung tiễn vương gia.
Tiêu Tiềm lại nhìn Lâm Cẩm Nghi một cái, tức giận không có chỗ phát, xoay người mang theo đám Vương Đồng bỏ đi.
Lâm Phương Nghi có chút bất an nhỏ giọng hỏi bên tai Lâm Cẩm Nghi: Ngươi mới vừa rồi không phải là chọc vương gia mất hứng?
Tuy rằng Tiêu Tiềm luôn luôn lạnh mặt, nhưng trước đó cùng với uy áp mới vừa rồi hoàn toàn bất đồng.
Lâm Cẩm Nghi nhỏ giọng than thở: Ai biết hắn a, cái mặt đen giống như ai thiếu hắn mấy vạn lượng bạc.
Vương Như Ngu ở đây, hai người cũng không tiện kề tai nói nhỏ, nói xong hai câu cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Lâm Cẩm Nghi cười hỏi hắn nói: Ta và tỷ tỷ còn chuẩn bị đi dạo trên phố, Vương công tử có cùng đi?
Vương Như Ngu trên mặt đỏ ửng còn chưa rút, lúc này hắn nghiêm túc thở dài nói: Học sinh và gã sai vặt tách ra, trước mắt sợ là bọn họ còn vướng ở trên núi. Học sinh muốn đi tìm bọn họ, không thể đitheo. Càng chủ yếu là, hắn bây giờ quân áo nhăn nhúm, thật sự chật vật. Lén gặp Lâm Phương Nghi dĩ nhiên là đường đột, nếu lại mặc một thân quần áo như vậy đi trên phố, thật sự tổn hại phong nhã.
Lâm Cẩm Nghi cũng không bắt buộc hắn, cáo biệt xong cùng Lâm Phương Nghi xuống núi.
Ngồi trên xe ngựa nhà mình rồi, Lâm Cẩm Nghi bảo xa phu đi đến đường cái.
Lâm Phương Nghi nhân tiện nói: Muội muội, ta không sao, chúng ta đi ra đã một lúc, trực tiếp hồi phủ đi. Lúc trước Lâm Cẩm Nghi cũng thấy tâm tình nàng bị ảnh hưởng bởi Chu di nương, mới nói muốn bồi nàng đi chọn trang sức. Trước mắt nàng và Vương Như Ngu nói một hồi lâu, tâm tình đã tốt lắm, đương nhiên sẽ không cần phiền toái như vậy.
Lâm Cẩm Nghi cười nói: Tỷ tỷ sắp xuất giá, mua thêm vài món trang sức cũng là đúng, đây cũng khôngphải ta tự chủ trương, là nương lúc trước đã phân phó. Bất quá tỷ tỷ nói có đạo lý, chúng ta đi ra lâu như vậy, nương và tổ mẫu hẳn cũng đang chờ hồi âm. Như vậy chúng ta về phủ trước, ta cho người điChâu Ngọc các báo trước, quay về cho bọn họ đem trang sức mới vào phủ, để tỷ tỷ chậm rãi chọn lựa.
Lâm Phương Nghi hé miệng cười, Vậy phiền toái muội muội.
*
Trở lại Trung Dũng hầu phủ, Lâm Cẩm Nghi và Lâm Phương Nghi đi Thuận Hoà đường.
Trong Thuận Hoà đường, Tô thị và Trung Dũng hầu phu nhân đang ngồi một chỗ nói chuyện.
Các nàng trở về, Trung Dũng hầu phu nhân cười gọi các nàng đến trước mặt.
Tô thị hướng hơi liếc mắt một cái về phía sau, không thấy bóng Chu di nương, liền đoán được việc này sợ là không thuận lợi. Bất quá Lâm Phương Nghi ở đây, nàng cũng không tiện hỏi chuyện Chu di nương, đành mỉm cười nói: Bên ngoài thời tiết tốt như vậy, tỷ muội các con chơi vui sao?
Đây hiển nhiên là đang hỏi Lâm Phương Nghi. Lâm Cẩm Nghi liền cười trêu nàng. Lâm Phương Nghi gật gật đầu, ngượng ngập nói: Phương Nghi tạ mẫu thân an bày, hôm nay... hôm nay tốt lắm.
Nàng nói như vậy, đương nhiên ý tứ là rất vừa lòng Vương Như Ngu.
Tô thị và Trung Dũng hầu phu nhân đều trấn an cười cười. Cũng may Chu di nương tuy rằng không bớt lo, Lâm Phương Nghi cũng vẫn tốt.
Mấy người cùng nhau dùng xong cơm trưa, Trung Dũng hầu phu nhân lại nói vài lời cùng các nàng rồi đingủ trưa.
Lâm Phương Nghi ra cửa một chuyến cũng mỏi mệt, Tô thị cũng bảo nàng trở về nghỉ ngơi, chỉ để Lâm Cẩm Nghi lại nói chuyện.
Mẹ con hai người không cần nói này nọ, Tô thị trực tiếp hỏi nàng: Chu di nương không cùng các con trở về, bà ta lại làm ra trò thiêu thân gì?
Lâm Cẩm Nghi nói: Con cùng tỷ tỷ đến dưới núi, dưới núi đông người, chỉ mướn được một cái kiệu nhẹ, con bảo tỷ tỷ đi trước mời Chu di nương. Lúc con lên núi rồi, thấy tỷ tỷ đỏ mắt từ trong viện đi ra, nóiChu di nương vẫn chướng mắt Vương công tử, không muốn đi gặp... Hỉ sự của Lâm Phương Nghi đãgần, nếu Chu di nương lúc này xảy ra chuyện, hẳn là nàng cũng sẽ không tốt. Vì tiểu tỷ tỷ này, Lâm Cẩm Nghi vẫn mềm lòng, giấu giếm những lời Chu di nương nói.
Tô thị khẽ cười một tiếng, Bà ta đã nghĩ rõ ràng, thì ở lâu thêm trong am ni cô đi. Chờ lúc Phương tỷ nhi thành thân, sẽ đón về cũng không muộn.
nói xong, Tô thị bỗng nhiên lại hỏi: Hôm nay, con ở trên núi... còn gặp người khác?
Lâm Cẩm Nghi nheo mắt, Nương sao đột nhiên hỏi thế? Hôm nay trên núi khách hành hương rất đông...
Tô thị lại hỏi: Nương chỉ hỏi con, có gặp những người đặc biệt khác hay không?
Bên người nhiều ánh mắt như vậy đều thấy Tiêu Tiềm, Lâm Cẩm Nghi cũng biết không giấu giếm được, nhân tiện nói: A Cẩm gặp được Trấn Nam vương. Tô thị mày liễu nhăn lại, Sao lại gặp hắn?
Lâm Cẩm Nghi liền đem chuyện Tiêu Tiềm đưa Vương Như Ngu xuống núi thế nào, lại ở trong đình trải qua thế nào nói với Tô thị.
Tô thị nghe xong, sắc mặt lạnh lùng nói: Chỗ như vậy vẫn có thể xảo ngộ, nương cũng không biết nóicái gì cho phải. Sau này con xuất môn phải cẩn thận chút.
Lâm Cẩm Nghi đương nhiên đáp ứng.
Mẹ con hai người nói một chút, Lâm Cẩm Nghi cũng có chút mệt mỏi, trở về Cẩm Tú Uyển nghỉ ngơi.
Tô thị ở lại Thuận Hoà đường, ngón tay gõ gõ lên bàn lúc có lúc không. Đây là động tác nhỏ nàng làm lúc đang suy nghĩ, bọn nha hoàn cũng không dám quấy rầy.
Tiêu Tiềm một lần hai lần nhấc lên quan hệ với nữ nhi, nếu nói đều là trùng hợp, vậy không khỏi cũng quá mức đúng dịp. Nhưng nếu hắn cố ý...
Tô thị mị mị ánh mắt, hầu phủ bọn họ đã ném đi một cô nương, tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ!
****
Tống Diễn Hi xã giao xong với đám người Vương Lãng, rốt cục trở về nhà.
Người gác cổng thân thiện tiến lên đón hắn, trong miệng nói: Tam thiếu gia đã trở lại, phu nhân đãđến hỏi rất nhiều lần, còn nói thỉnh ngài trở về liền qua gặp đâu.
Tống Diễn Hi gật gật đầu, nhấc chân vào đại môn Gia Định hầu phủ, đến viện của nương hắn.
Gia Định hầu phu nhân đang chờ hắn, thấy hắn trở lại, mặt mày hớn hở hỏi hắn: Con có gặp được Lâm gia tiểu cô nương?
Hôm trước, Gia Định hầu phu nhân đi gặp Trung Dũng hầu phu nhân. Tô thị vừa đúng ở đó, trong lúc vô tình nhắc tới nàng vì thứ nữ Lâm Phương Nghi trong phủ an bày một lần ra ngoài, ngày mười lăm tháng tám lên núi Lạc Thanh, cho nàng gặp mặt hôn phu tương lai. Đến lúc đó Lâm Cẩm Nghi cũng sẽđi cùng. Còn nói tuy rằng ý tứ người lớn rất trọng yếu, nhưng lúc đó đứa nhỏ cũng cần phải gặp trước, bằng không nếu cứng rắn đem hai người tính tình bất hòa kéo đến một chỗ, ngược lại không hay.
Gia Định hầu phu nhân cũng không ngốc, lập tức nghe ra ý từ trong lời Tô thị, sau khi trở về tìm tiểu nhi tử nói chuyện, bảo hắn ngày đó có thời gian đi núi Lạc Thanh xem mặt nàng dâu tương lai.
Thấy nương hắn đầy mặt ao ước, Tống Diễn Hi thở dài, nói: không gặp.
Gia Định hầu phu nhân nóng nảy, vội hỏi: Sao có thể không gặp? Lâm gia hai cô nương một đường, đều là tiểu thư quan gia, ở bên ngoài thế nào cũng nhận ra được.
Tống Diễn Hi lắc lắc đầu, nói: Con vừa tới núi Lạc Thanh liền gặp bọn Vương Lãng. Bọn họ kéo con đicùng, con không tiện chối từ...
Gia Định hầu phu nhân nghe xong, đau lòng vỗ vỗ bả vai Tống Diễn Hi, Ủy khuất con ta. Con trai của mình, mình biết, Diễn Hi nhà bà thanh phong lãng nguyệt, cùng hoàn khố Vương Lãng giả vờ đọc sách căn bản không phải người cùng đường. Nhưng bất đắc dĩ Vương Lãng chính là con trai thị lang bộ Lại, con lớn nhất Tống Diễn Thanh đang đảm nhiệm chức vụ trong Lại bộ, Lại bộ thượng thư đúng là lãnh đạo trực tiếp của Tống Diễn Thanh. Tống Diễn Hi cũng không có biện pháp, không thể không ứng phó đám người Vương Lãng.
không gặp thì không gặp đi, dù sao sau này vẫn còn cơ hội. Chính là vất vả con uổng công mộtchuyến, mau trở về nghỉ ngơi đi.
Ra khỏi viện của Gia Định hầu phu, Tống Diễn Hi bất giác sờ sờ khăn gấm trong ngực kia.
... Uổng công một chuyến sao? Cũng không phải.
Nhưng người lớn hai nhà đã muốn đem hắn và Lâm nhị cô nương ghép thành một đôi, hắn cũng khôngthể có ý tứ với người khác.
Trở về viện mình, Tống Diễn Hi do dự một phen, vẫn bảo gã sai vặt xử lý cái khăn.
****
Tiêu Tiềm mang theo tức giận xuống núi Lạc Thanh.
Lúc trước hắn nói chuyện với Lâm Cẩm Nghi, những người khác đều cách xa vài bước, cho nên cũng không biết hai bọn họ cụ thể nói gì.
Vương Đồng thấy vương gia nhà hắn mặt đen như than, nghĩ hơn phân nửa là Lâm cô nương lại nói sai cái gì, chọc vương gia nhà hắn mất hứng.
nói đến cũng kỳ quái, vương gia nhà hắn nhiều năm qua đã sớm luyện thành bản sự vui giận khônghiện ra mặt, trước mắt bị cô nương kia nói mấy câu đã kích ra thật tình. cô nương kia thực có chút Bản sự . Bản sự này, lúc trước hắn chỉ thấy trên người cố vương phi.
Trở về Trấn Nam vương phủ, Tiêu Tiềm vào thư phòng, đám Vương Đồng thức thời yên lặng lui ra ngoài, canh giữ ở cửa.
Tiêu Tiềm đen mặt uống hai chén trà, rốt cục mở miệng hô Vương Đồng.
Có thuộc hạ! Vương Đồng nhanh lên tiếng.
đi tra rõ một chút, gần nhất đâyTrung Dũng hầu phủ lui tới nhiều với nhà ai.
Vương Đồng đáp ứng, rất nhanh cho người điều tra.
Lấy địa vị Trấn Nam vương phủ giờ này, mạng lưới tình báo đã phi thường hoàn thiện, điều tra Trung Dũng hầu phủ thật dễ dàng.
không bao lâu, Vương Đồng đã đi phục mệnh Tiêu Tiềm.
Tiêu Tiềm nghe Vương Đồng thuật lại xong, một khuôn mặt lạnh có thể kết thành băng. hắn nói: Ngươi nói, gần đây Trung Dũng hầu phủ lui tới, ngoài nhà Vương Hàn Lâm, còn có Gia Định hầu phủ?
Vương Đồng nói: Thuộc hạ sai người điều tra, quả thật như thế.
Tiêu Tiềm trầm ngâm một lát, nói: Trung Dũng hầu có ân tiến dẫn với Gia Định hầu, hai nhà lui tới thường xuyên cũng là tình lý bên trong.
Vương Đồng lại nói: Hôm nay hai vị cô nương Trung Dũng hầu phủ lên núi Lạc Thanh, khéo là sáng sớm hôm nay, tiểu công tử Gia Định hầu phủ cũng ra khỏi thành. Còn... còn còn gặp gỡ Lâm nhị cônương.
Tiêu Tiềm sắc mặt trầm xuống, Bọn họ gặp gỡ? nói gì? Làm gì?
Vương Đồng bị hắn liên tiếp hỏi cái trán đổ mồ hôi, thành thật nói: Lúc đó người vương phủ chúng ta chỉ ở dưới chân núi canh giữ, vẫn chưa đặc biệt lưu ý. Chỉ biết là Tống tiểu công tử cùng một đám người ngâm thơ làm đối, Lâm nhị cô nương ở bên nghe xong, lúc gần đi còn bảo nha hoàn đi qua tặng một cái khăn.
Nữ tử đem khăn đưa cho ngoại nam, ý tứ bên trong thật sự là quá rõ ràng! Tiêu Tiềm tức giận tùy tiện ném chén trà trong tay.
Chén trà bị ném đến trước mặt, Vương Đồng chưa kịp lui ra phía sau, áo bào đều bị dính nước trà, trong miệng lại phải khuyên nhủ: Vương gia bớt giận!
Tiêu Tiềm sao có thể bớt giận, tức phụ của hắn ở sau lưng hắn thông đồng nam nhân khác!
Người tới! Thay quần áo chuẩn bị ngựa, bổn vương muốn vào cung.
/120
|