Thời tiết ngày một nóng hơn, bụng Tô thị cũng dần dần lớn, thân mình càng không tiện.
Lần trước nàng đi vào cung mừng thọ thái hậu mệt nhọc quá độ, ở trên giường nghỉ mấy ngày mới trở lại bình thường.
Lâm Ngọc Trạch càng đau lòng nàng, lén dặn dò Lâm Cẩm Nghi thay Tô thị chia sẻ công việc nhiều hơn. Lâm Cẩm Nghi đương nhiên đáp ứng. Tính đứng nay nàng chưởng quản công việc cũng đã mấy tháng, rất nhiều chuyện đều đã nắm rõ, cũng không cần phiền toái Tô thị.
Hôm nay Lâm Cẩm Nghi đi lại trong phủ, bỗng nhiên liền phát hiện chung quanh Cẩm Tú Uyển của mình thủ vệ so với trước kia đông hơn rất nhiều, gấp đôi chỗ khác.
Nàng cảm thấy kinh ngạc, hỏi ra, mới biết được đây là Tô thị an bày.
Nàng có chút không hiểu, lúc đi chính viện thỉnh an Tô thị liền hỏi thử.
Tô thị giấu diếm không nói, chỉ bảo: Ta hôm trước có một giấc mộng, thấy trong viện con có việc xảy ra. Tỉnh lại rồi còn sợ hãi, liền tăng số nhân thủ chung quanh viện.
Thời gian mang thai nữ tử thường miên man suy nghĩ, lúc trước Lâm Ngọc Trạch đã nhắc nhở Lâm Cẩm Nghi, nàng cũng không thấy kỳ quái, không hỏi tiếp nữa.
không khí bên trong Trung Dũng hầu phủ bình thản mà ấm áp trôi qua ngày tháng.
việc hôn nhân của Lâm Phương Nghi rất nhanh đã định xuống, đối phương là ái tử nhà Vương hàn lâm. Vương hàn lâm xuất thân khoa cử, qua mấy đời cũng chỉ ra vài cử nhân, ở trong kinh thành có thể nóilà không có căn cơ. Nhưng cũng may mấy đời Vương gia vừa làm ruộng vừa đi học, gia phong thanh chính, tiểu nhi Tử Diệc này tướng mạo đường đường, bụng có thi thư, giống Lâm Bác Chí, đã thi xong tú tài.
Nhưng Chu di nương còn cảm thấy thực không vừa lòng, theo bà, dòng dõi Vương gia không cao khôngthấp, Vương công tử tài học cũng không xuất sắc lắm, hai năm trước thi một lần vẫn không trúng, cũng không biết sau này phải mất bao nhiêu năm mới hết khổ. Chu di nương nghĩ, Phương tỷ nhi tài mạo song toàn, xứng đáng nơi tốt hơn.
Lúc này Tô thị đng dưỡng thai, Chu di nương không dám đến trước mặt bà lỗ mãng, liền náo đến trước mặt Lâm Cẩm Nghi.
Vừa đúng hôm nay Lâm Cẩm Nghi đang xem xét sổ sách, trời nóng bức sổ sách lại phức tạp, vốn đã có chút phiền lòng. Chu di nương lại khóc sướt mướt đi tới trước mặt.
Lâm Cẩm Nghi vừa thấy Chu di nương đến, bộ dáng như bị ủy khuất rất lớn, lại càng phiền lòng. Nàng bảo Chu di nương ngôig, lại cho người bưng hai chén canh đậu xanh ướp lạnh từ phòng bếp nhỏ lên.
Chu di nương khóc lóc nghẹn ngào, vừa định mở miệng, Lâm Cẩm Nghi liền chặn lời trước, nói: Thời tiết đang nóng, di nương vừa ở bên ngoài đi một lúc, uống vài thứ hạ hỏa trước.
Canh đậu xanh được đưa tới trước mắt, Chu di nương chỉ có thể ngừng lệ, uống một chút một chút.
Lâm Cẩm Nghi cũng uống một chén, thấy mát mẻ không ít, cũng có kiên nhẫn nghe Chu di nương nóichuyện.
Chu di nương uống xong canh đậu xanh, nước mắt nói đến là đến, Nhị cô nương, nay ngài thay phu nhân quản gia, thiếp thân cũng không có cách nào mới đến cầu xin trước mặt ngài. Phương tỷ nhi tướng mạo tài tình ai cũng biết, phu nhân vì nàng định một cửa hôn nhân như vậy, thiếp thân cảm thấy thật là ủy khuất nàng...
Lâm Cẩm Nghi day mi tâm phát đau, nói: Vương gia công tử nhiều năm qua dốc lòng đọc sách, là người ngay thẳng. Hôm kia tổ phụ tổ mẫu và phụ mẫu đều đã gặp, trở về khen không dứt miệng. Gia phong nhà hắn cũng thực không sai, đối nhân xử thế đều rất hòa khí, đại tỷ tỷ gả qua tất nhiên là sẽkhông ăn khổ...
Chu di nương làm sao nghe vào lời hay đó, chỉ cố gắng phản bác nàng: Dốc lòng đọc sách nhiều năm, hắn cũng gần hai mươi, đến cử nhân cũng không thể trúng. Gia phong thanh chính thì có ích lợi gì, nhà Vương Hàn Lâm tổng cộng có chút tài sản như vậy, trên đầu hắn còn hai ca ca, mấy tầng phân xuống đến hắn có thể có bao nhiêu đâu... Phương tỷ nhi chúng ta trong phủ cũng được nuông chiều lớn lên, đinhà họ Vương, còn không biết sau này phải ăn bao nhiêu đau khổ... Càng nói, Chu di nương càng cảm thấy công tử Vương gia không xứng với Lâm Phương Nghi.
người giống Chu di nương, Lâm Cẩm Nghi thật sự không có biện pháp, nói lý bà không nghe, còn nóinăng hùng hồn đầy lý lẽ phản bác lại.
Rơi vào đường cùng, Lâm Cẩm Nghi đành phải lạnh mặt, nói: Cửa hôn nhân này là tổ phụ và tổ mẫu đều đã xem, không phải là chủ ý một mình nương ta, ta và đại tỷ tỷ cùng thế hệ, càng không thể tham dự. Chu di nương đến khóc với ta, có ích lợi gì đâu?
Chu di nương vò khăn, nói: Phu nhân đã yên tâm để nhị cô nương quản gia, nghĩ đến hẳn là thập phần tín nhiệm ngài. Thiếp thân không cầu gì khác, chỉ hi vọng ngài có thể nói chuyện ở trước mặt lão phu nhân và phu nhân.
Lâm Cẩm Nghi cảm thấy trừ phi đầu óc mình có vấn đề mới sẽ đi làm thiệp cửa hôn nhân không dễ đến này của Lâm Phương Nghi.
Nhưng trước mắt Chu di nương này nếu nàng không nói một lời chắc chắn, nhất định không chịu đi, nàng cũng không có biện pháp.
Hai người giằng co một lát, Lâm Cẩm Nghi rũ mắt xuống, tiếp tục xem sổ sách.
Chu di nương đợi rồi chờ, đều không nghe thấy nàng trả lời, đành phải nói: Nhị cô nương, đến cùng như thế nào, ngài nói một câu chắc chắn nha.
Lâm Cẩm Nghi buông sổ sách, mặt không biểu cảm ngẩng đầu, nói: Việc hôn nhân đã định rồi, ta mặc dù tạm thay nương ta quản lý việc bếp núc, nhưng đến cùng là tiểu bối trong nhà. Đại sự cũng khôngtới phiên ta làm chủ. Di nương muốn ta nói cái gì đây? Bảo ta khuyên các trưởng bối trong phủ? Ngài cảm thấy có thể sao?
Chu di nương đương nhiên không trông cậy vào Lâm Cẩm Nghi một người có thể lui cửa hôn nhân này, chẳng qua là muốn nàng và Lâm Phương Nghi cảm tình tốt, tuổi còn nhỏ, nói lời mềm mỏng với nàng một phen có lẽ sẽ nguyện ý hỗ trợ một chút. Đến lúc đó bà đi tìm Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị khóc kể, cũng có chỗ giúp đỡ.
không nghĩ tới Lâm Cẩm Nghi nghe bà nói nhiều như vậy, lại vẫn là thờ ơ, một bộ dáng không đếm xỉa đến.
Quả nhiên không phải tỷ muội ruột thịt, sẽ không thay nàng Phương tỷ nhi tính toán đâu! Chu di nương trong lòng phẫn hận không thôi, trên mặt cũng không dám biểu lộ nửa phần, vẫn cố tình lưu luyến nói: Đến cùng là việc cả đời của Phương tỷ nhi, ngài và Phương tỷ nhi là tỷ muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không thể không quan tâm nàng...
Lâm Cẩm Nghi thầm nghĩ, đúng vậy, chính là vì Lâm Phương Nghi, trước mắt ta mới ngồi ở chỗ này nghe bà nói a. Bằng không lấy tâm tình phiền chán hiện tại, ta đã sớm cho người đuổi bà ra ngoài!
Nghe thếm mấy tiếng khóc nức nức nở nở, Lâm Cẩm Nghi trong lòng phiền chán càng tăng lên, còn phải kiềm lại, nói: ý tứ Di nương ta đã biết. Đại tỷ tỷ và ta là thân tỷ muội, ta đương nhiên cũng trông mong nàng tốt. Chờ sau đó ta đi thỉnh an tổ mẫu, sẽ nhắc tới chuyện này.
Chu di nương thấy nàng rốt cục thả lời, không khóc nữa, mỉm cười nói: Vậy chuyện này cứ dựa vào nhị cô nương.
Lâm Cẩm Nghi có chút không kiên nhẫn nói: Ta ở đây còn nhiều việc, sẽ không lưu di nương ngồi chơi.
Chu di nương rốt cục thức thời, cầm khăn rời đi.
Tiễn bước Chu di nương, Lâm Cẩm Nghi rốt cục có thể an tĩnh xem sổ sách.Thoáng cái đã qua buổi trưa, thời gian trôi qua, mặt trời lặn về hướng tây, thời tiết cũng rốt cục mát mẻ hơn.
Lâm Cẩm Nghi đã nhàn rỗi, liền phân phó Thiên Ti đem này các thứ thu lại, theo mình đi chính viện vấn an Tô thị.
Thiên Ti thu hết sổ sách, có chút do dự nói: cô nương, những lời Chu di nương nói ngài khả trăm ngàn đừng tin. Bà ta vốn không biết điều. Tuy rằng lấy thân phận của nàng nói Chu di nương như vậy là điquá giới hạn, nhưng nàng cũng thật lo lắng cô nương nhà nàng sẽ tin theo. Nếu cô nương nhà nàng tin lời Chu di nương đi nói với phu nhân, không biết khiến phu nhân đau buồn thế nào.
Lâm Cẩm Nghi buồn cười nói: Thế nào, ở trong mắt ngươi, cô nương ta lại hồ đồ như vậy?
Thiên Ti vội đáp không dám.
Lâm Cẩm Nghi lại tiếp tục nói: Chuyện này ta đương nhiên sẽ nhắc với tổ mẫu và nương, nhưng khôngphải giúp đỡ Chu di nương nói muốn hối hôn gì đó. Mà là nhắc nhở các bà, để mọi người chú ý Chu di nương, đề phòng phía sau lại ra hôn chiêu gì. Cửa hôn nhân lú trước của Lâm Phương Nghi bị hỏng thế nào, về sau nàng đã nghe Tô thị nói.
Thiên Ti rốt cục yên lòng, cô nương trong lòng có chủ ý là tốt rồi.
*
Lúc Lâm Cẩm Nghi đến chính viện, Tô thị đang thêu thùa may vá.
Tô thị bận rộng sự vụ lớn nhỏ trong phủ, ngẫu nhiên còn muốn xuống bếp nấu ăn, cũng không có nhiều thời gian nhàn hạ.
Nay được nhàn rỗi, bà liền cầm nữ hồng đến làm.
Lâm Cẩm Nghi cho rằng bà làm quần áo cho đứa nhỏ chưa xuất thế, ngồi gần mới phát hiện Tô thị đangthêu hoa văn. Nhưng lại là váy nguyệt hoa cho nữ nhi mặc.
Tô thị cười tủm tỉm cắn sợi chỉ, lắc lắc cho rớt xuống mới nói: Con xem thử. Nương cũng đã rất nhiều năm không chạm vào châm tuyến, cũng không biết làm có thích hợp không.
Nương nên tự nghỉ ngơi tốt mới đúng, nếu cảm thấy nhàm chán, làm chút bên người áo lót cho đệ đệ muội muội là được, quần áo A Cẩm đã đủ mặc, không cần ngài hao tâm tốn sức lo lắng.
Tô thị buông quần áo, cầm tay nàng, yêu thương nói: ngày sinh nhật Thái hậu, tiểu cô nương Sầm gia kia không phải ỷ vào nương nàng làm cho nàng cái quần áo không ai bì nổi sao? Nương cũng muốn làm một cái cho con, còn phải làm hoàn hảo hơn của nàng ất, lần tới gặp lại con sẽ không thua nàng.
trong lòng Lâm Cẩm Nghi khẽ nhúc nhích, cảm kích nói: “Chuyện đã qua, A Cẩm không để ở trong lòng đâu. Có Tô thị người nhà thật tình thực lòng tính toán vì nàng như vậy, nàng sao còn để ý này cái gọi là người nhà không đem nàng để ở trong lòng đâu?
Tô thị vỗ vỗ tay nàng, nói: Nương đã làm xong rồi, con mau mặc xem.
Lâm Cẩm Nghi liền đi ra phía sau bình phong, thay cái váy kia.
Tô thị tuy rằng không từng làm mấy cái váy cho nữ nhi, cũng rất biết số đo của nàng, cũng biết thế nào mới phát huy ra sở trường. Váy Nguyệt Hoa này eo nhỏ, dây lưng dài, càng phụ trợ thêm vóc người thiếu nữ nùng tiêm cho Lâm Cẩm Nghi, rất vừa vặn.
Lâm Cẩm Nghi rất vừa lòng, đi hai vòng ở trước mặt Tô thị, nói: Nương làm quả nhiên rất đẹp.
Tô thị cũng cười, Kích cỡ thật thích hợp, nhưng nương đã lâu không cầm châm tuyến, thêu hoa so ra kém Sầm gia kia.
Ngài cần gì phải so với nàng. Lâm Cẩm Nghi vuốt vuốt bả vai Tô thị, Ngài làm cho con, đó là tốt nhất. Nàng đến giờ mới biết, Kỷ thị không thực tâm thực lòng muốn tốt cho nàng, trong lòng chỉ nhớ đến con đẻ của mình. không giống Tô thị, cho dù về sau có đứa nhỏ, vẫn là toàn tâm toàn ý đối tốt. Nàng đã chiếm thân mình của tiểu biểu muội, như vậy Tô thị chính mẹ ruột nàng.
Mẹ con nói vài lời, Lâm Cẩm Nghi liền nhắc chuyện Chu di nương đến.
Tô thị vừa nghe, mặt lập tức lạnh xuống, bà ta lần này hai lượt đến trước mặt con làm trò, thật đúng là nghiện.
Lâm Cẩm Nghi cũng không khỏi cười: Chu di nương là hận không thể đem đại tỷ tỷ hứa gả cho nam nhi tốt nhất thiên hạ, chướng mắt Vương công tử, lại không dám trực tiếp náo đến trước mặt ngài và tổ mẫu, chỉ dám tới tìm con làm thuyết khách trước.
Tô thị cười lạnh nói: nam nhi tốt nhất thiên hạ? Cũng không ngẫm lại nhà chúng ta không thể với cao tới người có gia thế như vậy. Chuyện này con đừng xen vào, đã có nương đến xử lý. Lúc trước bà muốn để nữ nhi theo Chu di nương luyện tập, mới không trực tiếp xử lý bà ta. không nghĩ tới Chu di nương cư nhiên dám được một tấc lại muốn tiến một thước. Nữ nhi tuổi cũng còn nhỏ, đến cùng khôngáp nổi kẻ giảo hoạt này.
Lâm Cẩm Nghi thấy Tô thị đã hiểu rõ trong lòng, không nói thêm nữa.
Ba ngày sau, Chu di nương còn chưa nghĩ ra làm thế nào đi đến phân trần trước mặt Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị, đã bị người đưa lên xe ngựa đến am ni cô ngoài thành.
Nha hoàn chuyển đạt ý tứ của Tô thị: Lâm Phương Nghi sắp thành thân, Chu di nương làm mẹ ruột, điam ni cô đôi vợ chồng nhỏ niệm kinh, cầu bình an.
Chu di nương lúc nàysao ngoan ngoãn chịu vào khuôn khổ, chết sống không chịu lên xe ngựa.
May mắn đốc thúc việc này là Vạn Lũ bên người Tô thị.
Vạn Lũ cũng không sợ bà ta khóc lóc om sòm xấu mặt, trực tiếp để hai bà tử hai bên áp lên kéo bà ta vào.
Chu di nương không thể động đậy, trong miệng còn la hét: Ta hầu hạ lão gia nhiều năm, Phương tỷ nhi lại do ta thân sinh, phu nhân không thể đối đãi ta như vậy!
Vạn Lũ lạnh lùng cười, Di nương cũng biết mình còn có nữ nhi. Nay việc hôn nhân của Đại cô nương là ván đã đóng thuyền, nếu di nương cứ làm ầm ĩ như vậy, sau này không chừng có thể... Ý tứ hàm xúc uy hiếp rất rõ ràng, ý tứ chính là nếu Chu di nương lại cứ làm ầm ĩ như vậy, chọc Tô thị phiền chán, Lâm Phương Nghi sợ là việc hôn nhân như vậy cũng không theo được!
Lâm Phương Nghi chính là uy hiếp của Chu di nương. Nếu Tô thị thật sự muốn bắt ép Lâm Phương Nghi, bà có thể có cách nào nào đâu? vợ chồng Trung Dũng hầu và Lâm Ngọc Trạch từ đầu đến cuối đều đứng bên phía Tô thị. sẽ không ai để ý bà nháo lên.
Vạn Lũ cũng không chờ bà ta trả lời, trực tiếp dùng khăn chèn miệng Chu di nương, cho người nâng lên xe ngựa.
Lần trước nàng đi vào cung mừng thọ thái hậu mệt nhọc quá độ, ở trên giường nghỉ mấy ngày mới trở lại bình thường.
Lâm Ngọc Trạch càng đau lòng nàng, lén dặn dò Lâm Cẩm Nghi thay Tô thị chia sẻ công việc nhiều hơn. Lâm Cẩm Nghi đương nhiên đáp ứng. Tính đứng nay nàng chưởng quản công việc cũng đã mấy tháng, rất nhiều chuyện đều đã nắm rõ, cũng không cần phiền toái Tô thị.
Hôm nay Lâm Cẩm Nghi đi lại trong phủ, bỗng nhiên liền phát hiện chung quanh Cẩm Tú Uyển của mình thủ vệ so với trước kia đông hơn rất nhiều, gấp đôi chỗ khác.
Nàng cảm thấy kinh ngạc, hỏi ra, mới biết được đây là Tô thị an bày.
Nàng có chút không hiểu, lúc đi chính viện thỉnh an Tô thị liền hỏi thử.
Tô thị giấu diếm không nói, chỉ bảo: Ta hôm trước có một giấc mộng, thấy trong viện con có việc xảy ra. Tỉnh lại rồi còn sợ hãi, liền tăng số nhân thủ chung quanh viện.
Thời gian mang thai nữ tử thường miên man suy nghĩ, lúc trước Lâm Ngọc Trạch đã nhắc nhở Lâm Cẩm Nghi, nàng cũng không thấy kỳ quái, không hỏi tiếp nữa.
không khí bên trong Trung Dũng hầu phủ bình thản mà ấm áp trôi qua ngày tháng.
việc hôn nhân của Lâm Phương Nghi rất nhanh đã định xuống, đối phương là ái tử nhà Vương hàn lâm. Vương hàn lâm xuất thân khoa cử, qua mấy đời cũng chỉ ra vài cử nhân, ở trong kinh thành có thể nóilà không có căn cơ. Nhưng cũng may mấy đời Vương gia vừa làm ruộng vừa đi học, gia phong thanh chính, tiểu nhi Tử Diệc này tướng mạo đường đường, bụng có thi thư, giống Lâm Bác Chí, đã thi xong tú tài.
Nhưng Chu di nương còn cảm thấy thực không vừa lòng, theo bà, dòng dõi Vương gia không cao khôngthấp, Vương công tử tài học cũng không xuất sắc lắm, hai năm trước thi một lần vẫn không trúng, cũng không biết sau này phải mất bao nhiêu năm mới hết khổ. Chu di nương nghĩ, Phương tỷ nhi tài mạo song toàn, xứng đáng nơi tốt hơn.
Lúc này Tô thị đng dưỡng thai, Chu di nương không dám đến trước mặt bà lỗ mãng, liền náo đến trước mặt Lâm Cẩm Nghi.
Vừa đúng hôm nay Lâm Cẩm Nghi đang xem xét sổ sách, trời nóng bức sổ sách lại phức tạp, vốn đã có chút phiền lòng. Chu di nương lại khóc sướt mướt đi tới trước mặt.
Lâm Cẩm Nghi vừa thấy Chu di nương đến, bộ dáng như bị ủy khuất rất lớn, lại càng phiền lòng. Nàng bảo Chu di nương ngôig, lại cho người bưng hai chén canh đậu xanh ướp lạnh từ phòng bếp nhỏ lên.
Chu di nương khóc lóc nghẹn ngào, vừa định mở miệng, Lâm Cẩm Nghi liền chặn lời trước, nói: Thời tiết đang nóng, di nương vừa ở bên ngoài đi một lúc, uống vài thứ hạ hỏa trước.
Canh đậu xanh được đưa tới trước mắt, Chu di nương chỉ có thể ngừng lệ, uống một chút một chút.
Lâm Cẩm Nghi cũng uống một chén, thấy mát mẻ không ít, cũng có kiên nhẫn nghe Chu di nương nóichuyện.
Chu di nương uống xong canh đậu xanh, nước mắt nói đến là đến, Nhị cô nương, nay ngài thay phu nhân quản gia, thiếp thân cũng không có cách nào mới đến cầu xin trước mặt ngài. Phương tỷ nhi tướng mạo tài tình ai cũng biết, phu nhân vì nàng định một cửa hôn nhân như vậy, thiếp thân cảm thấy thật là ủy khuất nàng...
Lâm Cẩm Nghi day mi tâm phát đau, nói: Vương gia công tử nhiều năm qua dốc lòng đọc sách, là người ngay thẳng. Hôm kia tổ phụ tổ mẫu và phụ mẫu đều đã gặp, trở về khen không dứt miệng. Gia phong nhà hắn cũng thực không sai, đối nhân xử thế đều rất hòa khí, đại tỷ tỷ gả qua tất nhiên là sẽkhông ăn khổ...
Chu di nương làm sao nghe vào lời hay đó, chỉ cố gắng phản bác nàng: Dốc lòng đọc sách nhiều năm, hắn cũng gần hai mươi, đến cử nhân cũng không thể trúng. Gia phong thanh chính thì có ích lợi gì, nhà Vương Hàn Lâm tổng cộng có chút tài sản như vậy, trên đầu hắn còn hai ca ca, mấy tầng phân xuống đến hắn có thể có bao nhiêu đâu... Phương tỷ nhi chúng ta trong phủ cũng được nuông chiều lớn lên, đinhà họ Vương, còn không biết sau này phải ăn bao nhiêu đau khổ... Càng nói, Chu di nương càng cảm thấy công tử Vương gia không xứng với Lâm Phương Nghi.
người giống Chu di nương, Lâm Cẩm Nghi thật sự không có biện pháp, nói lý bà không nghe, còn nóinăng hùng hồn đầy lý lẽ phản bác lại.
Rơi vào đường cùng, Lâm Cẩm Nghi đành phải lạnh mặt, nói: Cửa hôn nhân này là tổ phụ và tổ mẫu đều đã xem, không phải là chủ ý một mình nương ta, ta và đại tỷ tỷ cùng thế hệ, càng không thể tham dự. Chu di nương đến khóc với ta, có ích lợi gì đâu?
Chu di nương vò khăn, nói: Phu nhân đã yên tâm để nhị cô nương quản gia, nghĩ đến hẳn là thập phần tín nhiệm ngài. Thiếp thân không cầu gì khác, chỉ hi vọng ngài có thể nói chuyện ở trước mặt lão phu nhân và phu nhân.
Lâm Cẩm Nghi cảm thấy trừ phi đầu óc mình có vấn đề mới sẽ đi làm thiệp cửa hôn nhân không dễ đến này của Lâm Phương Nghi.
Nhưng trước mắt Chu di nương này nếu nàng không nói một lời chắc chắn, nhất định không chịu đi, nàng cũng không có biện pháp.
Hai người giằng co một lát, Lâm Cẩm Nghi rũ mắt xuống, tiếp tục xem sổ sách.
Chu di nương đợi rồi chờ, đều không nghe thấy nàng trả lời, đành phải nói: Nhị cô nương, đến cùng như thế nào, ngài nói một câu chắc chắn nha.
Lâm Cẩm Nghi buông sổ sách, mặt không biểu cảm ngẩng đầu, nói: Việc hôn nhân đã định rồi, ta mặc dù tạm thay nương ta quản lý việc bếp núc, nhưng đến cùng là tiểu bối trong nhà. Đại sự cũng khôngtới phiên ta làm chủ. Di nương muốn ta nói cái gì đây? Bảo ta khuyên các trưởng bối trong phủ? Ngài cảm thấy có thể sao?
Chu di nương đương nhiên không trông cậy vào Lâm Cẩm Nghi một người có thể lui cửa hôn nhân này, chẳng qua là muốn nàng và Lâm Phương Nghi cảm tình tốt, tuổi còn nhỏ, nói lời mềm mỏng với nàng một phen có lẽ sẽ nguyện ý hỗ trợ một chút. Đến lúc đó bà đi tìm Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị khóc kể, cũng có chỗ giúp đỡ.
không nghĩ tới Lâm Cẩm Nghi nghe bà nói nhiều như vậy, lại vẫn là thờ ơ, một bộ dáng không đếm xỉa đến.
Quả nhiên không phải tỷ muội ruột thịt, sẽ không thay nàng Phương tỷ nhi tính toán đâu! Chu di nương trong lòng phẫn hận không thôi, trên mặt cũng không dám biểu lộ nửa phần, vẫn cố tình lưu luyến nói: Đến cùng là việc cả đời của Phương tỷ nhi, ngài và Phương tỷ nhi là tỷ muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không thể không quan tâm nàng...
Lâm Cẩm Nghi thầm nghĩ, đúng vậy, chính là vì Lâm Phương Nghi, trước mắt ta mới ngồi ở chỗ này nghe bà nói a. Bằng không lấy tâm tình phiền chán hiện tại, ta đã sớm cho người đuổi bà ra ngoài!
Nghe thếm mấy tiếng khóc nức nức nở nở, Lâm Cẩm Nghi trong lòng phiền chán càng tăng lên, còn phải kiềm lại, nói: ý tứ Di nương ta đã biết. Đại tỷ tỷ và ta là thân tỷ muội, ta đương nhiên cũng trông mong nàng tốt. Chờ sau đó ta đi thỉnh an tổ mẫu, sẽ nhắc tới chuyện này.
Chu di nương thấy nàng rốt cục thả lời, không khóc nữa, mỉm cười nói: Vậy chuyện này cứ dựa vào nhị cô nương.
Lâm Cẩm Nghi có chút không kiên nhẫn nói: Ta ở đây còn nhiều việc, sẽ không lưu di nương ngồi chơi.
Chu di nương rốt cục thức thời, cầm khăn rời đi.
Tiễn bước Chu di nương, Lâm Cẩm Nghi rốt cục có thể an tĩnh xem sổ sách.Thoáng cái đã qua buổi trưa, thời gian trôi qua, mặt trời lặn về hướng tây, thời tiết cũng rốt cục mát mẻ hơn.
Lâm Cẩm Nghi đã nhàn rỗi, liền phân phó Thiên Ti đem này các thứ thu lại, theo mình đi chính viện vấn an Tô thị.
Thiên Ti thu hết sổ sách, có chút do dự nói: cô nương, những lời Chu di nương nói ngài khả trăm ngàn đừng tin. Bà ta vốn không biết điều. Tuy rằng lấy thân phận của nàng nói Chu di nương như vậy là điquá giới hạn, nhưng nàng cũng thật lo lắng cô nương nhà nàng sẽ tin theo. Nếu cô nương nhà nàng tin lời Chu di nương đi nói với phu nhân, không biết khiến phu nhân đau buồn thế nào.
Lâm Cẩm Nghi buồn cười nói: Thế nào, ở trong mắt ngươi, cô nương ta lại hồ đồ như vậy?
Thiên Ti vội đáp không dám.
Lâm Cẩm Nghi lại tiếp tục nói: Chuyện này ta đương nhiên sẽ nhắc với tổ mẫu và nương, nhưng khôngphải giúp đỡ Chu di nương nói muốn hối hôn gì đó. Mà là nhắc nhở các bà, để mọi người chú ý Chu di nương, đề phòng phía sau lại ra hôn chiêu gì. Cửa hôn nhân lú trước của Lâm Phương Nghi bị hỏng thế nào, về sau nàng đã nghe Tô thị nói.
Thiên Ti rốt cục yên lòng, cô nương trong lòng có chủ ý là tốt rồi.
*
Lúc Lâm Cẩm Nghi đến chính viện, Tô thị đang thêu thùa may vá.
Tô thị bận rộng sự vụ lớn nhỏ trong phủ, ngẫu nhiên còn muốn xuống bếp nấu ăn, cũng không có nhiều thời gian nhàn hạ.
Nay được nhàn rỗi, bà liền cầm nữ hồng đến làm.
Lâm Cẩm Nghi cho rằng bà làm quần áo cho đứa nhỏ chưa xuất thế, ngồi gần mới phát hiện Tô thị đangthêu hoa văn. Nhưng lại là váy nguyệt hoa cho nữ nhi mặc.
Tô thị cười tủm tỉm cắn sợi chỉ, lắc lắc cho rớt xuống mới nói: Con xem thử. Nương cũng đã rất nhiều năm không chạm vào châm tuyến, cũng không biết làm có thích hợp không.
Nương nên tự nghỉ ngơi tốt mới đúng, nếu cảm thấy nhàm chán, làm chút bên người áo lót cho đệ đệ muội muội là được, quần áo A Cẩm đã đủ mặc, không cần ngài hao tâm tốn sức lo lắng.
Tô thị buông quần áo, cầm tay nàng, yêu thương nói: ngày sinh nhật Thái hậu, tiểu cô nương Sầm gia kia không phải ỷ vào nương nàng làm cho nàng cái quần áo không ai bì nổi sao? Nương cũng muốn làm một cái cho con, còn phải làm hoàn hảo hơn của nàng ất, lần tới gặp lại con sẽ không thua nàng.
trong lòng Lâm Cẩm Nghi khẽ nhúc nhích, cảm kích nói: “Chuyện đã qua, A Cẩm không để ở trong lòng đâu. Có Tô thị người nhà thật tình thực lòng tính toán vì nàng như vậy, nàng sao còn để ý này cái gọi là người nhà không đem nàng để ở trong lòng đâu?
Tô thị vỗ vỗ tay nàng, nói: Nương đã làm xong rồi, con mau mặc xem.
Lâm Cẩm Nghi liền đi ra phía sau bình phong, thay cái váy kia.
Tô thị tuy rằng không từng làm mấy cái váy cho nữ nhi, cũng rất biết số đo của nàng, cũng biết thế nào mới phát huy ra sở trường. Váy Nguyệt Hoa này eo nhỏ, dây lưng dài, càng phụ trợ thêm vóc người thiếu nữ nùng tiêm cho Lâm Cẩm Nghi, rất vừa vặn.
Lâm Cẩm Nghi rất vừa lòng, đi hai vòng ở trước mặt Tô thị, nói: Nương làm quả nhiên rất đẹp.
Tô thị cũng cười, Kích cỡ thật thích hợp, nhưng nương đã lâu không cầm châm tuyến, thêu hoa so ra kém Sầm gia kia.
Ngài cần gì phải so với nàng. Lâm Cẩm Nghi vuốt vuốt bả vai Tô thị, Ngài làm cho con, đó là tốt nhất. Nàng đến giờ mới biết, Kỷ thị không thực tâm thực lòng muốn tốt cho nàng, trong lòng chỉ nhớ đến con đẻ của mình. không giống Tô thị, cho dù về sau có đứa nhỏ, vẫn là toàn tâm toàn ý đối tốt. Nàng đã chiếm thân mình của tiểu biểu muội, như vậy Tô thị chính mẹ ruột nàng.
Mẹ con nói vài lời, Lâm Cẩm Nghi liền nhắc chuyện Chu di nương đến.
Tô thị vừa nghe, mặt lập tức lạnh xuống, bà ta lần này hai lượt đến trước mặt con làm trò, thật đúng là nghiện.
Lâm Cẩm Nghi cũng không khỏi cười: Chu di nương là hận không thể đem đại tỷ tỷ hứa gả cho nam nhi tốt nhất thiên hạ, chướng mắt Vương công tử, lại không dám trực tiếp náo đến trước mặt ngài và tổ mẫu, chỉ dám tới tìm con làm thuyết khách trước.
Tô thị cười lạnh nói: nam nhi tốt nhất thiên hạ? Cũng không ngẫm lại nhà chúng ta không thể với cao tới người có gia thế như vậy. Chuyện này con đừng xen vào, đã có nương đến xử lý. Lúc trước bà muốn để nữ nhi theo Chu di nương luyện tập, mới không trực tiếp xử lý bà ta. không nghĩ tới Chu di nương cư nhiên dám được một tấc lại muốn tiến một thước. Nữ nhi tuổi cũng còn nhỏ, đến cùng khôngáp nổi kẻ giảo hoạt này.
Lâm Cẩm Nghi thấy Tô thị đã hiểu rõ trong lòng, không nói thêm nữa.
Ba ngày sau, Chu di nương còn chưa nghĩ ra làm thế nào đi đến phân trần trước mặt Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị, đã bị người đưa lên xe ngựa đến am ni cô ngoài thành.
Nha hoàn chuyển đạt ý tứ của Tô thị: Lâm Phương Nghi sắp thành thân, Chu di nương làm mẹ ruột, điam ni cô đôi vợ chồng nhỏ niệm kinh, cầu bình an.
Chu di nương lúc nàysao ngoan ngoãn chịu vào khuôn khổ, chết sống không chịu lên xe ngựa.
May mắn đốc thúc việc này là Vạn Lũ bên người Tô thị.
Vạn Lũ cũng không sợ bà ta khóc lóc om sòm xấu mặt, trực tiếp để hai bà tử hai bên áp lên kéo bà ta vào.
Chu di nương không thể động đậy, trong miệng còn la hét: Ta hầu hạ lão gia nhiều năm, Phương tỷ nhi lại do ta thân sinh, phu nhân không thể đối đãi ta như vậy!
Vạn Lũ lạnh lùng cười, Di nương cũng biết mình còn có nữ nhi. Nay việc hôn nhân của Đại cô nương là ván đã đóng thuyền, nếu di nương cứ làm ầm ĩ như vậy, sau này không chừng có thể... Ý tứ hàm xúc uy hiếp rất rõ ràng, ý tứ chính là nếu Chu di nương lại cứ làm ầm ĩ như vậy, chọc Tô thị phiền chán, Lâm Phương Nghi sợ là việc hôn nhân như vậy cũng không theo được!
Lâm Phương Nghi chính là uy hiếp của Chu di nương. Nếu Tô thị thật sự muốn bắt ép Lâm Phương Nghi, bà có thể có cách nào nào đâu? vợ chồng Trung Dũng hầu và Lâm Ngọc Trạch từ đầu đến cuối đều đứng bên phía Tô thị. sẽ không ai để ý bà nháo lên.
Vạn Lũ cũng không chờ bà ta trả lời, trực tiếp dùng khăn chèn miệng Chu di nương, cho người nâng lên xe ngựa.
/120
|