một buổi chiều, bên cửa sổ ánh nắng chiếu vào, trong phòng ấm áp dào dạt, Tiêu Tiềm ngồi trong Hương Uyển đọc sách, chóp mũi là hương khí hoa lan thản nhiên.
Hết thảy đều an bình và thoải mái.
hắn vừa ngẩng đầu, nhìn thấy thân ảnh yểu điệu, thướt tha ngồi trước bàn trang điểm.
hắn không khỏi hoảng hốt một trận, cảm thấy như có chỗ nào không chân thực.
Ai nha, chàng ở nhà chỉ biết cả ngày xem binh thư, cũng không thèm nhìn ta. Tiếng nói nữ tử nhuyễn nhu vang lên, mang theo một tia oán trách làm nũng.
hắn không khỏi cười khẽ, nói: Nàng có chỗ nào cần ta nhìn? Tự mình soi gương còn ngại không đủ đẹp?
Nàng cũng cười, Đương nhiên là đẹp. Nhưng dù đẹp, không có ai chia sẻ vẫn không tốt. nói xong liền xoay người lại, trong tay nâng kim quan cánh bướm khảm đá quý, lại làm nũng nói: Chàng tới đội giúp ta được không?
Tiêu Tiềm vừa bất đắc dĩ buông binh thư, vừa đứng lên cười nói: Nàng thích đội kim quan này ở nhà, bảo nàng đội đi tham gia yến hội thì lại luyến tiếc. hắn vừa nói, đã đi tới bên nữ tử, nâng kim quan lên, Muốn ta nói, nàng đã thật sự thích, chờ Tô đại gia từ tái ngoại trở về, ta liền thỉnh hắn vào phủ, chuyên môn làm trang sức cho nàng.
Ai nha, cái này sao có thể. Tô đại gia tì khí cổ quái, lại có khí tiết, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý. Ta mặc dù thích đồ hắn làm, cũng không nên ép buộc.
Tiêu Tiềm cúi đầu nhìn kim quan trong tay, khảm đá quý hoa mỹ, cánh bướm sinh động, quả thật đẹp không giống tầm thường.
Nhưng dù đẹp, cũng bất quá là một kiện trang sức, hắn thật sự không rõ vì sao nàng coi như bảo bối.
Ta nói đi tái ngoại tìm người về, cũng đáp ứng tâm nguyện của nàng... Nàng trân quý nó thế này, để cho người khác nhìn thấy, nói vương phi chúng ta không có nhãn giới... hắn cười nói.
Nhưng mà cũng không có ai trả lời hắn.
Thế nào không nói chuyện rồi? hắn ngẩng đầu hỏi.
Nhưng mà bên bàn trang điểm trước mắt, dĩ nhiên không có một bóng người.
A Cẩm? hắn có chút khẩn trương hô tên của nàng, trên mặt tươi cười cũng có chút khô khốc, không cần chơi đùa, mau ra đây.
Trong phòng trống trải, yên tĩnh dọa người, dường như không có hơi thở của người sống.
hắn khẩn trương, sợ hãi, mờ mịt, không biết làm thế nào tìm nàng.
Nhưng đều không có, nàng đã mất, tìm thế nào cũng không thấy.
A Cẩm! Tiêu Tiềm kêu lên từ trên giường ngồi dậy.
Trong phòng một mảnh tối đen, đèn đêm đầu giường không biết bị gió thổi tắt từ khi nào.
Gian ngoài Vương Đồng nghe tiếng g, cách cửa sổ hỏi, Vương gia?
Tiêu Tiềm lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: Vô sự.
Vương Đồng đáp ứng một tiếng, lại thối lui đến trước cửa.
Tiêu Tiềm trong bóng đêm ngồi tựa vào thành giường, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút trống không. Cũng không thể nói rõ đau, chính là thực trống không, dường như chỗ nào trong lòng bị cắt rớt một khối, từ bên trong lộ ra gió lạnh vù vù.
hắn ở trong đêm đen ngồi thật lâu, lâu đến không biết chân trời đã trắng bệch khi nào, trong phòng cũng dần dần sáng lên.
Vẫn là Hương Uyển các như trước, không biết vì sao trong mộng và cảnh thực lại luôn không giống nhau.
Tiêu Tiềm hô gã sai vặt hầu hạ bên người tiến vào, rời giường rửa mặt chải đầu, ánh mắt cũng không tự giác bayg về phía bàn trang điểm bên giường.
Bàn trang điểm gỗ lim tơ vàng giống trước đây được chà lau soi rõ bóng người, trên đó là châu ngọc, các trang sức mới cùng với cái trâm cài đầu khổng tước ngày hôm qua hắn tự mình cầm về.
Nếu nàng còn, hẳn là sẽ nhất nhất tán thưởng không ngớt, ngắm nghía cả ngày.
Nghĩ đến bộ dáng nàng vui rạo rực đó, bên môi Tiêu Tiềm không khỏi giơ lên một tia mỉm cười.
Nhưng tươi cười này cũng chỉ chợt lóe đã tan, Tiêu Tiềm thu hồi tầm mắt, lại là Trấn Nam vương lạnh lùng hờ hững kia.
*
Cẩm Tú Uyển của Trung Dũng hầu phủ, Lâm Cẩm Nghi đang ôm mặt xem hai khay trang sức.
Đây là một ngày trước Châu ngọc các đưa tới. Người đưa trang sức đến thực nhanh, hạ nhân đưa ra nghi vấn thật lâu hỏi là ai đưa tới.
Thứ này quá mức quý trọng, bọn hạ nhân cũng biết một ngày trước Lâm Cẩm Nghi đi Châu ngọc các, không dám tự quyết đoán, báo cho Lâm Cẩm Nghi.Lâm Cẩm Nghi nghĩ, mình ở Châu ngọc các tổng cộng gặp một người quen là Tiêu Tiềm, hơn phân nửa là hắn đưa tới, liền cho người đi ra ngoài truyền lời không cần nhận.
Nhưng lúc chờ nha hoàn, người đưa trang sức đã ly khai.
Nha hoàn không có cách nào, đành phải đem hai khay đến chỗ nàng.
Lúc đó vừa đúng Tô thị tới thăm nàng, thấy nhiều trang sức như vậy, hỏi đến.
Lâm Cẩm Nghi đành phải nói thực ra chuyện nàng đi Châu ngọc các tìm trang sức cho Lâm Bác Chí, bất ngờ gặp Tiêu Tiềm.
Tô thị nghe xong, cũng không kinh ngạc, chỉ lạnh lùng nói: Vị Trấn Nam vương này, thực buồn cười, lúc trước cũng bất quá hời hợt với nhà chúng ta, nay lại gấp gáp...
Lâm Cẩm Nghi hỏi đến, Tô thị mới cho lui hạ nhân, nói một sự kiện với nàng —— hóa ra Lâm Ngọc Trạch lên chức chẳng phải vì ông ta làm chiến tích gì, vào được mắt người, mà là Tiêu Tiềm âm thầm dùng lực, làm đủ phương pháp đề bạt lên.
Lâm Cẩm Nghi lại kinh ngạc, Tiêu Tiềm làm cái gì vậy, lúc trước nàng còn ở Trấn Nam vương phủ, cũng không thấy hắn tốt với mình, sao đến nay, hắnlại gấp gáp giúp đỡ nhà ngoại tổ nàng.
thật sự có bệnh!
Vậy nương xem, có phải nên trả lại mấy thứ này hay không? Lâm Cẩm Nghi quả thật là không muốn nhận đồ của Tiêu Tiềm.
Tô thị lại nói: Con chỉ để ý nhận, bất quá vài món trang sức, không đáng giá gì, sau này nương và con đi Châu ngọc các hỏi giá cả, đưa ngân phiếu điTrấn Nam vương phủ là được.
Tô thị bảo nàng nhận, Lâm Cẩm Nghi đành phải nhận.
Tuy rằng Tô thị nói sẽ đem bạc trả Tiêu Tiềm, nhưng nghĩ đồ là hắn đưa tới, Lâm Cẩm Nghi vẫn cảm thấy trong lòng không biết làm thế nào.
hắn một đại nam nhân sao có thể xuất hiện tại Châu ngọc các? không cần nghĩ cũng biết là vì người thân mật nào đi mua trang sức.
Dù sao nàng còn cảm thấy thật ghê tởm, hơn nữa lúc trước còn gặp được Tiêu Tiềm và Nguyên Vấn Tâm tư hội. Nguyên Vấn Tâm đã bị đưa đến am ni cô ngoài thành, đối tượng hắn tặng cũng không biết có phải nàng ấy hay không...
Lâm Cẩm Nghi ôm mặt, cau mày càng nghĩ càng phiền, dứt khoát nói với Thiên Ti: trang sức ta đã đủ, mấy thứ này để ở chỗ này cũng lãng phí. Ngươi cho người đưa đến Trúc Lâm Đường đi, nói là thêm trang cho tẩu tử tương lai.
Trang sức đó tuy rằng không đặc biệt xuất sắc, nhưng cũng tốt, không phải mặt hàng tầm thường trong cửa hàng phổ thông. Mượn hoa hiến phật, không tính là thất lễ.
Thiên Ti có chút do dự nói: Tất cả đều đưa đi sao?
Lâm Cẩm Nghi không kiên nhẫn vẫy tay, Đều đưa đi, ta nhìn phiền lòng.
Thiên Ti tuy rằng không rõ nàng phiền lòng cái gì, nhưng vẫn làm theo nàng nói.
*
Trong Trúc Lâm Đường, Lâm Bác Chí đang xem sách, hắn theo khoa cử, hai năm trước đã trúng tú tài, sang năm sẽ khảo cử nhân. Bởi vì hai tháng trước ra ngoài cầu y hỏi dược cho Trung Dũng hầu phu nhân, bỏ học cả tháng, hắn dĩ nhiên cảm thấy thời gian không đủ dùng, liền càng chăm chỉ.
Đại thiếu gia, nha hoàn bên người nhị cô nương mang đồ tới. Ngoài cửa thư đồng mới đổi nhẹ giọng nhẹ chân tiến vào bẩm báo.
một ngày trước nhị muội muội kia tới một chuyến, sáng sớm hôm nay, quản sự bên người phụ thân hắn đã đi qua một chuyến, đem thư đồng cùng gã sai vặt bên người hắn đều bỏ cũ thay mới một lần. Người mới đổi tuy rằng mới vào nửa ngày, lại đều quy củ, tư tư văn văn, khác hẳn trước, rất được hắn thích.
Lâm Bác Chí thả sách, đứng dậy nói: Cho nàng vào đi.
Thư đồng kéo mành, một nha hoàn mặt trong mang theo một tiểu nha hoàn đi vào.
Kim Linh là đầu lĩnh chuyên môn thay Lâm Cẩm Nghi làm chạy chân, tuổi mặc dù không lớn, làm việc cũng rất có thứ tự.
Kim Linh trước phúc thân với Lâm Bác Chí, sau lại nói: Nô tì quấy rầy đại thiếu gia, cô nương chúng ta bảo nô tì đưa chút trang sức tới thêm trang cho đại phu nhân chưa quá môn.
Lâm Bác Chí có chút kinh hỉ, cười nói: Nhị muội muội có tâm.
Kim Linh nói xong liền cùng tiểu nha hoàn đặt hai cái khay lên bàn, lại phúc thân, nói: Vậy nô tì không quấy rầy đại thiếu gia đọc sách.
Lâm Bác Chí gật gật đầu, bảo thư đồng tiễn hai người các nàng đi ra ngoài.
không thể tưởng tượng được nhị muội muội này nay thế nhưng cẩn thận như thế, cũng khó trách mẫu thân có thể yên tâm cho nàng quản sự. Lâm Bác Chí vừa nghĩ, vừa đi đến trước bàn, kéo tấm vải che khay.
Vừa thấy, hắn nhất thời bị dọa.
trong hai cái khay bày năm sáu cành trâm cài đầu mới tinh, trâm cài tóc, thợ khéo hoa mỹ, chú ý chất liệu, so sánh với đồ mẫu thân Tô thị dùng cũng không kém cỏi nửa phần. Sang quý thế nào, hẳn có thể nghĩ.
Bình thường thêm trang, bất quá là dùng ít trang sức mình có, Lâm Bác Chí không thể nào nghĩ tới, Lâm Cẩm Nghi vừa ra tay là hào phóng như thế!
Hết thảy đều an bình và thoải mái.
hắn vừa ngẩng đầu, nhìn thấy thân ảnh yểu điệu, thướt tha ngồi trước bàn trang điểm.
hắn không khỏi hoảng hốt một trận, cảm thấy như có chỗ nào không chân thực.
Ai nha, chàng ở nhà chỉ biết cả ngày xem binh thư, cũng không thèm nhìn ta. Tiếng nói nữ tử nhuyễn nhu vang lên, mang theo một tia oán trách làm nũng.
hắn không khỏi cười khẽ, nói: Nàng có chỗ nào cần ta nhìn? Tự mình soi gương còn ngại không đủ đẹp?
Nàng cũng cười, Đương nhiên là đẹp. Nhưng dù đẹp, không có ai chia sẻ vẫn không tốt. nói xong liền xoay người lại, trong tay nâng kim quan cánh bướm khảm đá quý, lại làm nũng nói: Chàng tới đội giúp ta được không?
Tiêu Tiềm vừa bất đắc dĩ buông binh thư, vừa đứng lên cười nói: Nàng thích đội kim quan này ở nhà, bảo nàng đội đi tham gia yến hội thì lại luyến tiếc. hắn vừa nói, đã đi tới bên nữ tử, nâng kim quan lên, Muốn ta nói, nàng đã thật sự thích, chờ Tô đại gia từ tái ngoại trở về, ta liền thỉnh hắn vào phủ, chuyên môn làm trang sức cho nàng.
Ai nha, cái này sao có thể. Tô đại gia tì khí cổ quái, lại có khí tiết, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý. Ta mặc dù thích đồ hắn làm, cũng không nên ép buộc.
Tiêu Tiềm cúi đầu nhìn kim quan trong tay, khảm đá quý hoa mỹ, cánh bướm sinh động, quả thật đẹp không giống tầm thường.
Nhưng dù đẹp, cũng bất quá là một kiện trang sức, hắn thật sự không rõ vì sao nàng coi như bảo bối.
Ta nói đi tái ngoại tìm người về, cũng đáp ứng tâm nguyện của nàng... Nàng trân quý nó thế này, để cho người khác nhìn thấy, nói vương phi chúng ta không có nhãn giới... hắn cười nói.
Nhưng mà cũng không có ai trả lời hắn.
Thế nào không nói chuyện rồi? hắn ngẩng đầu hỏi.
Nhưng mà bên bàn trang điểm trước mắt, dĩ nhiên không có một bóng người.
A Cẩm? hắn có chút khẩn trương hô tên của nàng, trên mặt tươi cười cũng có chút khô khốc, không cần chơi đùa, mau ra đây.
Trong phòng trống trải, yên tĩnh dọa người, dường như không có hơi thở của người sống.
hắn khẩn trương, sợ hãi, mờ mịt, không biết làm thế nào tìm nàng.
Nhưng đều không có, nàng đã mất, tìm thế nào cũng không thấy.
A Cẩm! Tiêu Tiềm kêu lên từ trên giường ngồi dậy.
Trong phòng một mảnh tối đen, đèn đêm đầu giường không biết bị gió thổi tắt từ khi nào.
Gian ngoài Vương Đồng nghe tiếng g, cách cửa sổ hỏi, Vương gia?
Tiêu Tiềm lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: Vô sự.
Vương Đồng đáp ứng một tiếng, lại thối lui đến trước cửa.
Tiêu Tiềm trong bóng đêm ngồi tựa vào thành giường, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút trống không. Cũng không thể nói rõ đau, chính là thực trống không, dường như chỗ nào trong lòng bị cắt rớt một khối, từ bên trong lộ ra gió lạnh vù vù.
hắn ở trong đêm đen ngồi thật lâu, lâu đến không biết chân trời đã trắng bệch khi nào, trong phòng cũng dần dần sáng lên.
Vẫn là Hương Uyển các như trước, không biết vì sao trong mộng và cảnh thực lại luôn không giống nhau.
Tiêu Tiềm hô gã sai vặt hầu hạ bên người tiến vào, rời giường rửa mặt chải đầu, ánh mắt cũng không tự giác bayg về phía bàn trang điểm bên giường.
Bàn trang điểm gỗ lim tơ vàng giống trước đây được chà lau soi rõ bóng người, trên đó là châu ngọc, các trang sức mới cùng với cái trâm cài đầu khổng tước ngày hôm qua hắn tự mình cầm về.
Nếu nàng còn, hẳn là sẽ nhất nhất tán thưởng không ngớt, ngắm nghía cả ngày.
Nghĩ đến bộ dáng nàng vui rạo rực đó, bên môi Tiêu Tiềm không khỏi giơ lên một tia mỉm cười.
Nhưng tươi cười này cũng chỉ chợt lóe đã tan, Tiêu Tiềm thu hồi tầm mắt, lại là Trấn Nam vương lạnh lùng hờ hững kia.
*
Cẩm Tú Uyển của Trung Dũng hầu phủ, Lâm Cẩm Nghi đang ôm mặt xem hai khay trang sức.
Đây là một ngày trước Châu ngọc các đưa tới. Người đưa trang sức đến thực nhanh, hạ nhân đưa ra nghi vấn thật lâu hỏi là ai đưa tới.
Thứ này quá mức quý trọng, bọn hạ nhân cũng biết một ngày trước Lâm Cẩm Nghi đi Châu ngọc các, không dám tự quyết đoán, báo cho Lâm Cẩm Nghi.Lâm Cẩm Nghi nghĩ, mình ở Châu ngọc các tổng cộng gặp một người quen là Tiêu Tiềm, hơn phân nửa là hắn đưa tới, liền cho người đi ra ngoài truyền lời không cần nhận.
Nhưng lúc chờ nha hoàn, người đưa trang sức đã ly khai.
Nha hoàn không có cách nào, đành phải đem hai khay đến chỗ nàng.
Lúc đó vừa đúng Tô thị tới thăm nàng, thấy nhiều trang sức như vậy, hỏi đến.
Lâm Cẩm Nghi đành phải nói thực ra chuyện nàng đi Châu ngọc các tìm trang sức cho Lâm Bác Chí, bất ngờ gặp Tiêu Tiềm.
Tô thị nghe xong, cũng không kinh ngạc, chỉ lạnh lùng nói: Vị Trấn Nam vương này, thực buồn cười, lúc trước cũng bất quá hời hợt với nhà chúng ta, nay lại gấp gáp...
Lâm Cẩm Nghi hỏi đến, Tô thị mới cho lui hạ nhân, nói một sự kiện với nàng —— hóa ra Lâm Ngọc Trạch lên chức chẳng phải vì ông ta làm chiến tích gì, vào được mắt người, mà là Tiêu Tiềm âm thầm dùng lực, làm đủ phương pháp đề bạt lên.
Lâm Cẩm Nghi lại kinh ngạc, Tiêu Tiềm làm cái gì vậy, lúc trước nàng còn ở Trấn Nam vương phủ, cũng không thấy hắn tốt với mình, sao đến nay, hắnlại gấp gáp giúp đỡ nhà ngoại tổ nàng.
thật sự có bệnh!
Vậy nương xem, có phải nên trả lại mấy thứ này hay không? Lâm Cẩm Nghi quả thật là không muốn nhận đồ của Tiêu Tiềm.
Tô thị lại nói: Con chỉ để ý nhận, bất quá vài món trang sức, không đáng giá gì, sau này nương và con đi Châu ngọc các hỏi giá cả, đưa ngân phiếu điTrấn Nam vương phủ là được.
Tô thị bảo nàng nhận, Lâm Cẩm Nghi đành phải nhận.
Tuy rằng Tô thị nói sẽ đem bạc trả Tiêu Tiềm, nhưng nghĩ đồ là hắn đưa tới, Lâm Cẩm Nghi vẫn cảm thấy trong lòng không biết làm thế nào.
hắn một đại nam nhân sao có thể xuất hiện tại Châu ngọc các? không cần nghĩ cũng biết là vì người thân mật nào đi mua trang sức.
Dù sao nàng còn cảm thấy thật ghê tởm, hơn nữa lúc trước còn gặp được Tiêu Tiềm và Nguyên Vấn Tâm tư hội. Nguyên Vấn Tâm đã bị đưa đến am ni cô ngoài thành, đối tượng hắn tặng cũng không biết có phải nàng ấy hay không...
Lâm Cẩm Nghi ôm mặt, cau mày càng nghĩ càng phiền, dứt khoát nói với Thiên Ti: trang sức ta đã đủ, mấy thứ này để ở chỗ này cũng lãng phí. Ngươi cho người đưa đến Trúc Lâm Đường đi, nói là thêm trang cho tẩu tử tương lai.
Trang sức đó tuy rằng không đặc biệt xuất sắc, nhưng cũng tốt, không phải mặt hàng tầm thường trong cửa hàng phổ thông. Mượn hoa hiến phật, không tính là thất lễ.
Thiên Ti có chút do dự nói: Tất cả đều đưa đi sao?
Lâm Cẩm Nghi không kiên nhẫn vẫy tay, Đều đưa đi, ta nhìn phiền lòng.
Thiên Ti tuy rằng không rõ nàng phiền lòng cái gì, nhưng vẫn làm theo nàng nói.
*
Trong Trúc Lâm Đường, Lâm Bác Chí đang xem sách, hắn theo khoa cử, hai năm trước đã trúng tú tài, sang năm sẽ khảo cử nhân. Bởi vì hai tháng trước ra ngoài cầu y hỏi dược cho Trung Dũng hầu phu nhân, bỏ học cả tháng, hắn dĩ nhiên cảm thấy thời gian không đủ dùng, liền càng chăm chỉ.
Đại thiếu gia, nha hoàn bên người nhị cô nương mang đồ tới. Ngoài cửa thư đồng mới đổi nhẹ giọng nhẹ chân tiến vào bẩm báo.
một ngày trước nhị muội muội kia tới một chuyến, sáng sớm hôm nay, quản sự bên người phụ thân hắn đã đi qua một chuyến, đem thư đồng cùng gã sai vặt bên người hắn đều bỏ cũ thay mới một lần. Người mới đổi tuy rằng mới vào nửa ngày, lại đều quy củ, tư tư văn văn, khác hẳn trước, rất được hắn thích.
Lâm Bác Chí thả sách, đứng dậy nói: Cho nàng vào đi.
Thư đồng kéo mành, một nha hoàn mặt trong mang theo một tiểu nha hoàn đi vào.
Kim Linh là đầu lĩnh chuyên môn thay Lâm Cẩm Nghi làm chạy chân, tuổi mặc dù không lớn, làm việc cũng rất có thứ tự.
Kim Linh trước phúc thân với Lâm Bác Chí, sau lại nói: Nô tì quấy rầy đại thiếu gia, cô nương chúng ta bảo nô tì đưa chút trang sức tới thêm trang cho đại phu nhân chưa quá môn.
Lâm Bác Chí có chút kinh hỉ, cười nói: Nhị muội muội có tâm.
Kim Linh nói xong liền cùng tiểu nha hoàn đặt hai cái khay lên bàn, lại phúc thân, nói: Vậy nô tì không quấy rầy đại thiếu gia đọc sách.
Lâm Bác Chí gật gật đầu, bảo thư đồng tiễn hai người các nàng đi ra ngoài.
không thể tưởng tượng được nhị muội muội này nay thế nhưng cẩn thận như thế, cũng khó trách mẫu thân có thể yên tâm cho nàng quản sự. Lâm Bác Chí vừa nghĩ, vừa đi đến trước bàn, kéo tấm vải che khay.
Vừa thấy, hắn nhất thời bị dọa.
trong hai cái khay bày năm sáu cành trâm cài đầu mới tinh, trâm cài tóc, thợ khéo hoa mỹ, chú ý chất liệu, so sánh với đồ mẫu thân Tô thị dùng cũng không kém cỏi nửa phần. Sang quý thế nào, hẳn có thể nghĩ.
Bình thường thêm trang, bất quá là dùng ít trang sức mình có, Lâm Bác Chí không thể nào nghĩ tới, Lâm Cẩm Nghi vừa ra tay là hào phóng như thế!
/120
|