Tiêu Tiềm tỉnh lại rồi, thân thể vẫn suy yếu. Phong Khánh đế để tẩm cung cho hắn ở nửa tháng, đến lúc hắn có thể xuống giường mới cho người đưa hắn về Trấn Nam vương phủ.
Tuy rằng Tiêu Tiềm thiếu chút nữa xảy ra đại sự, Lâm Cẩm Nghi lại luôn canh giữ trong cung, Trấn Nam vương phủ được Nhụy Hương quản lý, vẫn gọn gàng ngăn nắp, không xảy ra chuyện gì.
Hôm đó Tiêu Tiềm trở lại vương phủ, được Vương Đồng bị thương mới khỏi quỳ trước giường thỉnh tội.
Tiêu Tiềm mắng hắn hai câu, thật không so đo với hắn. Vương Đồng cũng hổ thẹn không được, nhất định phải để Tiêu Tiềm trị tội hắn.
Tiêu Tiềm ăn đủ hắn cứng đầu quật cường như trâu, cũng không thật sự muốn phạt hắn, lại nhìn về phía Lâm Cẩm Nghi xin giúp đỡ.
Lâm Cẩm Nghi ngầm hiểu, lúc này nhân tiện nói: Vương Đồng đã nhận phạt, vương gia phạt hắn đi. nói xong nàng khẽ cười cười, lại tiếp tục nói: Vương gia trước mắt thân mình không tốt, sự vụ trong phủ để ta làm chủ. Vương Đồng, ngươi tuổi cũng không nhỏ, bổn vương phi phạt ngươi cùng với Nhụy Hương sớm ngày thành hôn, từ nay về sau nghe lệnh Nhụy Hương, ngươi có phục hay không?
Vương Đồng đỏ mặt lên, than thở: Vương phi đâu phải phạt thuộc hạ...
Mặc kệ, chỉ hỏi ngươi có phục hay không?
Nhụy Hương bên cạnh đã sớm đỏ bừng gò má, buông mắt xuống, Vương Đồng nhìn nàng một cái, nhanh chóng một ngụm đáp ứng.
Tiêu Tiềm lại nói: đã đáp ứng rồi, cũng đừng để lỡ, vương phi sớm bắt đầu thay các ngươi trù bị, trong phủ đều có sẵn các thứ, tháng sau các ngươi chọn ngày lành tùy ý thành hôn đi.
Nhanh như vậy, Nhụy Hương nhỏ giọng nói, Nô tì còn chưa có... còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng đâu. Nàng vừa lập gia đình sẽ không thể làm nha hoàn cho Lâm Cẩm Nghi, người đắc dụng bên Lâm Cẩm Nghi, trừ Thiên Ti, Thải Ca hai đại nha hoàn hồi môn, cũng chỉ có nàng.
Lâm Cẩm Nghi biết nàng lo lắng cái gì, nhân tiện nói: Ta vào phủ đã lâu, tuy rằng bình thường không ít chỗ cần ngươi hỗ trợ. Nhưng chẳng lẽ ngươi cảm thấy, ta không có ngươi nhúng tay vào thì không đỡ nổi vương phủ này?
Nhụy Hương đương nhiên nói không dám.
Vậy thì tốt rồi, không có gì lo lắng. Dù sao ngươi sau này vẫn ở trong phủ, làm nha hoàn không được, làm nương tử quản sự càng tiện.
Đúng thế Tiêu Tiềm cũng đệm theo, Vương phi đã thay các ngươi tìm cách tốt rồi, các ngươi nếu không đáp ứng, chẳng phải là cô phụ ý tốt của vương phi?
Nhụy Hương và Vương Đồng nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ vẻ xấu hổ, cũng cứ như vậy đáp ứng xuống.
Sau đó, Tiêu Tiềm ở vương phủ dưỡng thương, Lâm Cẩm Nghi vừa chiếu cố hắn, vừa bắt đầu trù bị hôn sự Vương Đồng cùng Nhụy Hương.
Giống như Tiêu Tiềm nói, Lâm Cẩm Nghi sớm đã âm thầm chuẩn bị, các thứ đều có sẵn, nhân thủ trong phủ cũng đủ, chỉe còn cái ngày hoàng đạo và chuẩn bị hỉ phục cho hai người.
Lâm Cẩm Nghi lúc trước ở thôn trang, dù sáng dù tối đã khuyên Thải Ca, lúc này vẫn còn chút lo lắng cho nàng, bất quá Thải Ca ngược lại giống như không có chuyện gì, cũng không có nửa điểm không vui.
Lâm Cẩm Nghi muốn cùng nàng nói chuyện công bằng một lần. Thải Ca cũng không lảng tránh, thản nhiên nói: không dối gạt vương phi, lúc trước nô tì quả thật sinh ra một chút tâm tư quá giới hạn, nhưng về sau trong phủ chúng ta trải qua chuyện như vậy, vương thống lĩnh và Nhụy Hương tỷ tỷ lại cùng vương gia lên chiến trường phương bắc, bọn họ đồng sinh cộng tử, nô tì đã chặt đứt ý niệm này.
Lâm Cẩm Nghi đương nhiên nói: Vậy là tốt rồi, ngươi cũng đừng gấp, trong phủ chúng ta nhiều người như vậy, luôn có người càng thích hợp hơn Vương Đồng. Nếu những ngươi này đều chướng mắt, trong kinh thành vaãn còn nữa, ta nhất định chọn được lang quân như ý cho ngươi.
Thải Ca vừa cảm động vừa hổ thẹn, lúc trước nàng và Thiên Ti đáp ứng Tô thị chung thân không gả chăm sóc Lâm Cẩm Nghi, chính mình lại đi quá giới hạn bổn phận động tâm với người khác, Lâm Cẩm Nghi không trách tội nàng, còn lo lắng trong lòng nàng không dễ chịu, vài lần khuyên giải nàng, trước mắt còn nhận lời như vậy…
một tháng sau, Vương Đồng và Nhụy Hương đại hôn. Hai người tuy không tính là chủ tử ở vương phủ, nhưng đều là lão nhân bên người Tiêu Tiền nhiều năm lập không ít công lao, Tiêu Tiềm đương nhiên sẽkhông bạc đãi họ, tự mình làm chủ hôn không nói, còn mời rất nhiều đồng nghiệp của hắn.
Vương Đồng và Nhụy Hương thành hôn, Lâm Cẩm Nghi trước đó đã chuẩn bị một tòa nhà riêng. Tuy rằng bọn họ chuyển ra ngoài, ban ngày vẫn sáng sớm đến Trấn Nam vương phủ chờ việc, hết ngày cùng nhau trở về nhà.
Tiêu Tiềm đã giải độc, vết thương cũng không nghiêm trọng, nhưng đối ngoại vẫn khăng khăng khôngthể vất vả, còn cần tĩnh dưỡng.Phong Khánh đế thập phần băn khoăn, miễn hắn vào triều làm việc không nói, còn tự mình mang theo y chính đến Trấn Nam vương phủ thăm hắn vài lần.
Tiêu Tiềm đã sớm hạ dược cho cả nhà ngự y, y chính này mỗi lần chẩn đoán xong đều mặt ủ mày chau nói cùng một kết luận.
Phong Khánh đế càng áy náy, lấy từ khố phòng trong cung nhiều dược liệu trân quý ban cho Tiêu Tiềm, cũng dặn dò Tiêu Tiềm phóng tâm dưỡng thương, còn nói Tiêu Nhường tháng trước đã đi biên quan phương bắc trước, ý tứ chính là Tiêu Tiềm chỉ cần dưỡng thương cho tốt, như trước là trung quân đô đốc phủ tay cầm binh quyền, chưởng sự đô đốc, không cần đi phương bắc cùng Tiêu Nhường chịu khổ.
Tiêu Tiềm cũng không biểu hiện ra cao hứng, chính là vẻ mặt hổ thẹn nói bản thân mình cũng khôngbiết phải dưỡng bao lâu mới tốt, không thể vì Phong Khánh đế phân ưu giải nạn, thật sự là hắn khôngđúng.
Phong Khánh đế trấn an hắn vài câu, còn nói chức vụ trong quân sẽ luôn luôn để cho hắn, bảo hắnkhông cần nghĩ nhiều.
Hai người huynh hữu đệ cung nói một phen, Lâm Cẩm Nghi ở một bên nghe được cũng cảm thấy đau răng.
Như thế qua ba bốn tháng, Tiêu Tiềm từ cuối đông đầu xuân giả bệnh đến cuối xuân đầu hạ.
Phong Khánh đế mỗi ngày công vụ quấn thân, một ngày vạn dặm, dần dần quan tâm cũng ít đi. Phong Khánh đế lạnh lùng xuống, trong kinh thành này, quan viên thấy gió sử đà, chú ý đối với Trấn Nam vương phủ đương nhiên càng ít.
Tiêu Tiềm chọn giờ phút này, dâng tấu chương nói mình nghe được tin tức, nói là hải ngoại có thần y nổi danh, có lẽ có thể trị được bệnh cho hắn, muốn đi hải ngoại tìm y hỏi dược.
Phong Khánh đế đương nhiên không thể không đồng ý, còn đặc biệt để công tượng chế tạo một con thuyền lớn có thể cất chứa hơn trăm người cho Tiêu Tiềm.
Trong lúc Tiêu Tiềm cáo ốm, Lâm Cẩm Nghi cũng không thể thường xuyên xuất môn, hai người ở trong phủ thiếu chút nữa buồn đến sắp hỏng rồi. Lúc này thật vất vả được cơ hội quang minh chính đại xuất hành như vậy, Lâm Cẩm Nghi hoan hô nhảy nhót nói tạm biệt cùng Tô thị, Lâm Ngọc Trạch, mang theo Thiên Ti, Thải Ca mọi ngườin đi theo Tiêu Tiềm lên thuyền.
Tiêu Tiềm bên người mang theo Vương Đồng và Nhụy Hương đám người cùng thị vệ võ nghệ cao cường, còn tìm đội thuyền viên có kinh nghiệm, hai người đương nhiên không cần lo lắng gì, ra ngoài du ngoạn.
Lúc thuyền lớn rời bờ, Tiêu Tiềm và Lâm Cẩm Nghi đứng ở trên sàn tàu hứng gió.
Chúng ta đi lần này ít nhất mấy tháng nửa năm, bên ngoài cũng không thể thoải mái như trong phủ, đến lúc đó nàng đừng hối hận kêu khổ. Tiêu Tiềm phe phẩy quạt giấy, trêu đùa nàng.
Lâm Cẩm Nghi hừ một tiếng, nói: Khó được có cơ hội kiến thức phong thổ hải ngoại, nếm chút khổ sở đã là gì.
dân phong Đại Diệu tuy rằng cởi mở, nhưng nữ tử xuất hành có nhiều bất tiện, nữ tử có thể ra ngoài kiến thức các nơi núi cao biển rộng vô cùng hiếm có, càng đừng nói là ra hải ngoại. Lúc nàng vẫn là Sầm Cẩm thường xuyên xem du ký, với đi thăm danh xuyên đại sơn nhân hâm mộ không thôi, nay được một cơ hội cái khó được như vậy, cao hứng còn không kịp, đâu so đo người khác.
Nhưng mà chàng, Lâm Cẩm Nghi nhìn kinh thành phồn hoa càng ngày càng xa, dần dần không rõ, Buông bỏ vinh quang quyền bính chàng dùng mệnh đổi về, chàng sau này cũng đừng hối hận.
Tiêu Tiềm lơ đễnh cười cười, đã làm, còn hối hận cái gì.
Chàng có nghĩ tới hay không, kỳ thật lúc trước chàng có thể an bày ở trước mặt hoàng đế diễn một lần như vậy, cũng hoàn toàn có thể một làm hai không dứt điểm...
Giết hoàng huynh, chính mình thượng vị hoặc là đắn đo nâng đỡ một người khác lên sao? Tiêu Tiềm ngắt lời, Vậy càng không có ý tứ. Hoàng huynh ta tuy có không phúc hậu, nhưng nói tóm lại vẫn là hoàng đế tốt. Ta hành quân đánh giặc có lẽ còn được, nhưng không có tài trị thế, thượng vị lại vạn vạn không kịp hắn. Nếu nâng đỡ người kia đi lên, ai có thể cam đoan về sau vẫn tốt? Dù tính là tốt, nghe lời, lợi ích mê muội, ai có thể cam đoan mười năm hai mươi năm sau đâu? Huống hồ ta cũng không phải người có dã tâm, dĩ nhiên được thứ mình quý trọng nhất, nên biết tốt thu tay.
Nàng a, hắn chập cây quạt, nhẹ nhàng gõ đầu nàng, Sớm không hỏi, chờ lên thuyền lại hỏi cái này, đừng cho là ta không biết tiểu tâm tư của nàng.
Lâm Cẩm Nghi đương nhiên không đủ tin tưởng hắn, cho nên mới đợi đến lúc thuyền đi, mới đem nghi vấn ở trong lòng đã lâu hỏi ra. Nàng thẹn thùng cười cười, tiến lên gắt gao nắm lấy tay hắn, thật sự sẽkhông hối hận sao?
sẽ không. hắn dùng lực ôm lại nàng.
Hoàn
Tuy rằng Tiêu Tiềm thiếu chút nữa xảy ra đại sự, Lâm Cẩm Nghi lại luôn canh giữ trong cung, Trấn Nam vương phủ được Nhụy Hương quản lý, vẫn gọn gàng ngăn nắp, không xảy ra chuyện gì.
Hôm đó Tiêu Tiềm trở lại vương phủ, được Vương Đồng bị thương mới khỏi quỳ trước giường thỉnh tội.
Tiêu Tiềm mắng hắn hai câu, thật không so đo với hắn. Vương Đồng cũng hổ thẹn không được, nhất định phải để Tiêu Tiềm trị tội hắn.
Tiêu Tiềm ăn đủ hắn cứng đầu quật cường như trâu, cũng không thật sự muốn phạt hắn, lại nhìn về phía Lâm Cẩm Nghi xin giúp đỡ.
Lâm Cẩm Nghi ngầm hiểu, lúc này nhân tiện nói: Vương Đồng đã nhận phạt, vương gia phạt hắn đi. nói xong nàng khẽ cười cười, lại tiếp tục nói: Vương gia trước mắt thân mình không tốt, sự vụ trong phủ để ta làm chủ. Vương Đồng, ngươi tuổi cũng không nhỏ, bổn vương phi phạt ngươi cùng với Nhụy Hương sớm ngày thành hôn, từ nay về sau nghe lệnh Nhụy Hương, ngươi có phục hay không?
Vương Đồng đỏ mặt lên, than thở: Vương phi đâu phải phạt thuộc hạ...
Mặc kệ, chỉ hỏi ngươi có phục hay không?
Nhụy Hương bên cạnh đã sớm đỏ bừng gò má, buông mắt xuống, Vương Đồng nhìn nàng một cái, nhanh chóng một ngụm đáp ứng.
Tiêu Tiềm lại nói: đã đáp ứng rồi, cũng đừng để lỡ, vương phi sớm bắt đầu thay các ngươi trù bị, trong phủ đều có sẵn các thứ, tháng sau các ngươi chọn ngày lành tùy ý thành hôn đi.
Nhanh như vậy, Nhụy Hương nhỏ giọng nói, Nô tì còn chưa có... còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng đâu. Nàng vừa lập gia đình sẽ không thể làm nha hoàn cho Lâm Cẩm Nghi, người đắc dụng bên Lâm Cẩm Nghi, trừ Thiên Ti, Thải Ca hai đại nha hoàn hồi môn, cũng chỉ có nàng.
Lâm Cẩm Nghi biết nàng lo lắng cái gì, nhân tiện nói: Ta vào phủ đã lâu, tuy rằng bình thường không ít chỗ cần ngươi hỗ trợ. Nhưng chẳng lẽ ngươi cảm thấy, ta không có ngươi nhúng tay vào thì không đỡ nổi vương phủ này?
Nhụy Hương đương nhiên nói không dám.
Vậy thì tốt rồi, không có gì lo lắng. Dù sao ngươi sau này vẫn ở trong phủ, làm nha hoàn không được, làm nương tử quản sự càng tiện.
Đúng thế Tiêu Tiềm cũng đệm theo, Vương phi đã thay các ngươi tìm cách tốt rồi, các ngươi nếu không đáp ứng, chẳng phải là cô phụ ý tốt của vương phi?
Nhụy Hương và Vương Đồng nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ vẻ xấu hổ, cũng cứ như vậy đáp ứng xuống.
Sau đó, Tiêu Tiềm ở vương phủ dưỡng thương, Lâm Cẩm Nghi vừa chiếu cố hắn, vừa bắt đầu trù bị hôn sự Vương Đồng cùng Nhụy Hương.
Giống như Tiêu Tiềm nói, Lâm Cẩm Nghi sớm đã âm thầm chuẩn bị, các thứ đều có sẵn, nhân thủ trong phủ cũng đủ, chỉe còn cái ngày hoàng đạo và chuẩn bị hỉ phục cho hai người.
Lâm Cẩm Nghi lúc trước ở thôn trang, dù sáng dù tối đã khuyên Thải Ca, lúc này vẫn còn chút lo lắng cho nàng, bất quá Thải Ca ngược lại giống như không có chuyện gì, cũng không có nửa điểm không vui.
Lâm Cẩm Nghi muốn cùng nàng nói chuyện công bằng một lần. Thải Ca cũng không lảng tránh, thản nhiên nói: không dối gạt vương phi, lúc trước nô tì quả thật sinh ra một chút tâm tư quá giới hạn, nhưng về sau trong phủ chúng ta trải qua chuyện như vậy, vương thống lĩnh và Nhụy Hương tỷ tỷ lại cùng vương gia lên chiến trường phương bắc, bọn họ đồng sinh cộng tử, nô tì đã chặt đứt ý niệm này.
Lâm Cẩm Nghi đương nhiên nói: Vậy là tốt rồi, ngươi cũng đừng gấp, trong phủ chúng ta nhiều người như vậy, luôn có người càng thích hợp hơn Vương Đồng. Nếu những ngươi này đều chướng mắt, trong kinh thành vaãn còn nữa, ta nhất định chọn được lang quân như ý cho ngươi.
Thải Ca vừa cảm động vừa hổ thẹn, lúc trước nàng và Thiên Ti đáp ứng Tô thị chung thân không gả chăm sóc Lâm Cẩm Nghi, chính mình lại đi quá giới hạn bổn phận động tâm với người khác, Lâm Cẩm Nghi không trách tội nàng, còn lo lắng trong lòng nàng không dễ chịu, vài lần khuyên giải nàng, trước mắt còn nhận lời như vậy…
một tháng sau, Vương Đồng và Nhụy Hương đại hôn. Hai người tuy không tính là chủ tử ở vương phủ, nhưng đều là lão nhân bên người Tiêu Tiền nhiều năm lập không ít công lao, Tiêu Tiềm đương nhiên sẽkhông bạc đãi họ, tự mình làm chủ hôn không nói, còn mời rất nhiều đồng nghiệp của hắn.
Vương Đồng và Nhụy Hương thành hôn, Lâm Cẩm Nghi trước đó đã chuẩn bị một tòa nhà riêng. Tuy rằng bọn họ chuyển ra ngoài, ban ngày vẫn sáng sớm đến Trấn Nam vương phủ chờ việc, hết ngày cùng nhau trở về nhà.
Tiêu Tiềm đã giải độc, vết thương cũng không nghiêm trọng, nhưng đối ngoại vẫn khăng khăng khôngthể vất vả, còn cần tĩnh dưỡng.Phong Khánh đế thập phần băn khoăn, miễn hắn vào triều làm việc không nói, còn tự mình mang theo y chính đến Trấn Nam vương phủ thăm hắn vài lần.
Tiêu Tiềm đã sớm hạ dược cho cả nhà ngự y, y chính này mỗi lần chẩn đoán xong đều mặt ủ mày chau nói cùng một kết luận.
Phong Khánh đế càng áy náy, lấy từ khố phòng trong cung nhiều dược liệu trân quý ban cho Tiêu Tiềm, cũng dặn dò Tiêu Tiềm phóng tâm dưỡng thương, còn nói Tiêu Nhường tháng trước đã đi biên quan phương bắc trước, ý tứ chính là Tiêu Tiềm chỉ cần dưỡng thương cho tốt, như trước là trung quân đô đốc phủ tay cầm binh quyền, chưởng sự đô đốc, không cần đi phương bắc cùng Tiêu Nhường chịu khổ.
Tiêu Tiềm cũng không biểu hiện ra cao hứng, chính là vẻ mặt hổ thẹn nói bản thân mình cũng khôngbiết phải dưỡng bao lâu mới tốt, không thể vì Phong Khánh đế phân ưu giải nạn, thật sự là hắn khôngđúng.
Phong Khánh đế trấn an hắn vài câu, còn nói chức vụ trong quân sẽ luôn luôn để cho hắn, bảo hắnkhông cần nghĩ nhiều.
Hai người huynh hữu đệ cung nói một phen, Lâm Cẩm Nghi ở một bên nghe được cũng cảm thấy đau răng.
Như thế qua ba bốn tháng, Tiêu Tiềm từ cuối đông đầu xuân giả bệnh đến cuối xuân đầu hạ.
Phong Khánh đế mỗi ngày công vụ quấn thân, một ngày vạn dặm, dần dần quan tâm cũng ít đi. Phong Khánh đế lạnh lùng xuống, trong kinh thành này, quan viên thấy gió sử đà, chú ý đối với Trấn Nam vương phủ đương nhiên càng ít.
Tiêu Tiềm chọn giờ phút này, dâng tấu chương nói mình nghe được tin tức, nói là hải ngoại có thần y nổi danh, có lẽ có thể trị được bệnh cho hắn, muốn đi hải ngoại tìm y hỏi dược.
Phong Khánh đế đương nhiên không thể không đồng ý, còn đặc biệt để công tượng chế tạo một con thuyền lớn có thể cất chứa hơn trăm người cho Tiêu Tiềm.
Trong lúc Tiêu Tiềm cáo ốm, Lâm Cẩm Nghi cũng không thể thường xuyên xuất môn, hai người ở trong phủ thiếu chút nữa buồn đến sắp hỏng rồi. Lúc này thật vất vả được cơ hội quang minh chính đại xuất hành như vậy, Lâm Cẩm Nghi hoan hô nhảy nhót nói tạm biệt cùng Tô thị, Lâm Ngọc Trạch, mang theo Thiên Ti, Thải Ca mọi ngườin đi theo Tiêu Tiềm lên thuyền.
Tiêu Tiềm bên người mang theo Vương Đồng và Nhụy Hương đám người cùng thị vệ võ nghệ cao cường, còn tìm đội thuyền viên có kinh nghiệm, hai người đương nhiên không cần lo lắng gì, ra ngoài du ngoạn.
Lúc thuyền lớn rời bờ, Tiêu Tiềm và Lâm Cẩm Nghi đứng ở trên sàn tàu hứng gió.
Chúng ta đi lần này ít nhất mấy tháng nửa năm, bên ngoài cũng không thể thoải mái như trong phủ, đến lúc đó nàng đừng hối hận kêu khổ. Tiêu Tiềm phe phẩy quạt giấy, trêu đùa nàng.
Lâm Cẩm Nghi hừ một tiếng, nói: Khó được có cơ hội kiến thức phong thổ hải ngoại, nếm chút khổ sở đã là gì.
dân phong Đại Diệu tuy rằng cởi mở, nhưng nữ tử xuất hành có nhiều bất tiện, nữ tử có thể ra ngoài kiến thức các nơi núi cao biển rộng vô cùng hiếm có, càng đừng nói là ra hải ngoại. Lúc nàng vẫn là Sầm Cẩm thường xuyên xem du ký, với đi thăm danh xuyên đại sơn nhân hâm mộ không thôi, nay được một cơ hội cái khó được như vậy, cao hứng còn không kịp, đâu so đo người khác.
Nhưng mà chàng, Lâm Cẩm Nghi nhìn kinh thành phồn hoa càng ngày càng xa, dần dần không rõ, Buông bỏ vinh quang quyền bính chàng dùng mệnh đổi về, chàng sau này cũng đừng hối hận.
Tiêu Tiềm lơ đễnh cười cười, đã làm, còn hối hận cái gì.
Chàng có nghĩ tới hay không, kỳ thật lúc trước chàng có thể an bày ở trước mặt hoàng đế diễn một lần như vậy, cũng hoàn toàn có thể một làm hai không dứt điểm...
Giết hoàng huynh, chính mình thượng vị hoặc là đắn đo nâng đỡ một người khác lên sao? Tiêu Tiềm ngắt lời, Vậy càng không có ý tứ. Hoàng huynh ta tuy có không phúc hậu, nhưng nói tóm lại vẫn là hoàng đế tốt. Ta hành quân đánh giặc có lẽ còn được, nhưng không có tài trị thế, thượng vị lại vạn vạn không kịp hắn. Nếu nâng đỡ người kia đi lên, ai có thể cam đoan về sau vẫn tốt? Dù tính là tốt, nghe lời, lợi ích mê muội, ai có thể cam đoan mười năm hai mươi năm sau đâu? Huống hồ ta cũng không phải người có dã tâm, dĩ nhiên được thứ mình quý trọng nhất, nên biết tốt thu tay.
Nàng a, hắn chập cây quạt, nhẹ nhàng gõ đầu nàng, Sớm không hỏi, chờ lên thuyền lại hỏi cái này, đừng cho là ta không biết tiểu tâm tư của nàng.
Lâm Cẩm Nghi đương nhiên không đủ tin tưởng hắn, cho nên mới đợi đến lúc thuyền đi, mới đem nghi vấn ở trong lòng đã lâu hỏi ra. Nàng thẹn thùng cười cười, tiến lên gắt gao nắm lấy tay hắn, thật sự sẽkhông hối hận sao?
sẽ không. hắn dùng lực ôm lại nàng.
Hoàn
/120
|